Sau khi đã qua nguy hiểm. Sáng ngày thứ hai, đội ngũ tiếp tục lên đường
Đi về phía Đông Bắc của Dã Hỏa nguyên chính là nơi ở của địa tinh. Sau khi chém giết một trận thì nhân số đội ngũ có phần giảm bớt. Một số người bị thương cũng đã theo đoàn áp giải tù binh trở về. Tuy là bây giờ nhân số khá ít, nhưng mà sĩ khí lại có phần phấn chấn hơn.
Cuối cùng cũng đến bình nguyên màu đỏ. Hạ Á trở lại chốn xưa, trong lòng hồi tưởng lại lúc trước chính mình tay cầm búa, tay thuẫn, trên vai khiên kẻ đáng thương bị sún răng. Lần đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có không ít chuyện thú vị.
Cả đội ngũ vừa tiến vào bình nguyên màu đỏ, nhất thời cảm thấy được sự hoang vu. Lúc này cũng đã là đầu mùa xuân, đến cả Dã Hỏa nguyên cũng có một ít không khí mùa xuân. Nhưng chỉ duy nhất nơi này vẫn như cũ là một mảng màu đỏ hoang vu. Nơi này là một địa phương rất kỳ lạ, thực vật bình thường rất khó sinh trưởng, đừng nói gì tới trồng trọt lương thực. Trên mặt đất vừa khô vừa cứng, chỉ có một ít lòai cây có sức sống ngoan cường mới có thể miễn cưỡng sống sót
Từ sau khi vào bình nguyên màu đỏ, tốc độ của đội ngũ càng lúc càng chậm. Cũng không phải bởi vì lo lắng gặp nguy hiểm, mà là một cái đội ngũ lớn như vậy, hơn hai trăm người ngựa, không thể nào thiếu nước được. Cũng may là trong đội ngũ đều là lính đánh thuê lão luyện, cùng với Jialun-Si thương hội, dọc theo đường đi đều có thể tìm tới nguồn nước. Cũng bởi vì vậy, mọi người không khỏi phải đi đường vòng để hướng tới chỗ có nước. Hạ Á mặc dù bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng đây là chuyện bất khả kháng. Ở nơi hoang dã này, nếu không có nước, người còn có thể nhịn được một chút, chứ ngựa không có nước thì không thể có khí lực được, nói vậy mấy chục chiếc xe này, lấy người nào kéo đây ?
Mặc dù là đầu mùa xuân, bình nguyên màu đỏ cũng rất khó nhìn thấy màu xanh. Khắp nơi đều là màu hồng, ngẫu nhiên có thể thấy được trên mặt đất một bụi cây bụi gai khô héo. Nếu một người mà ở địa phương này thời gian dài quá, tâm tình cũng trở nên trầm lắng, khó bị hòan cảnh ảnh hưởng
Hơn nữa, mọi ngừơi đều đã nhận ra, vừa đi vào bình nguyên màu đỏ, đội ngũ liền bị theo dõi. Trên đường đi, đã có năm ba tên địa tinh lưu lãng đang âm thầm xem xét
Chỉ là những địa tinh này trời sanh thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nhìn thấy đòan thương nhân này có đại đội nhân mã, còn có mười mấy tên bưu hãn võ sĩ hộ vệ, đều khiếp đảm. Những tên địa tinh lưu lãng này nào dám đi trêu chọc vào bọn họ? Chỉ là bọn địa tinh này cũng không chịu tản ra, bởi vì đã nhận ra mấy chục xe ngựa này đều chứa đầy lúa mạch. Địa tinh có cái mũi trời sanh rất thính, theo hướng gió, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được mùi lúa mạch thơm mát thổi tới. Cho nên, dọc theo đường đi, số địa tinh âm thâm đi theo vẫn lưu luyến không chịu rời đi. Chỉ đi theo chung quanh âm thầm nhìn trộm, thậm chí vào buổi tối, lính gác đêm cũng có thể nghe được từ trong đêm truyền tới từng tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Trong bóng đêm, từng cặp mắt màu xanh lóe lên khắp bốn phía, giống như một đám sói đói đang nhìn con mồi vậy
Không thể không nói, địa tinh thật sự là một lọai sinh vật kì lạ cực kỳ mâu thuẫn.
Chúng nó được công nhận là lòai sinh vật nhát gan nhất, tham lam nhất, nhu nhược nhất, ngu muội nhất, ti tiện nhất... là một chủng tộc bị mọi người chán ghét. Nhiều đặc tính như vậy dung hợp vào một chỗ, cuối cùng tạo thành một lòai sinh vật lạc lõng mà mâu thuẫn
Ngươi nói chúng nó khiếp đảm nhu nhược, cũng không sai. Nhưng hết lần này tới lần khác cũng chính là lọai này khiếp đảm nhu nhược, đôi khi biển hiện ra ngòai làm cho các chủng tộc khác cảm thấy ghê sợ vì sự tàn nhẫn của chúng. Sự tham lam của địa tinh cũng nổi tiếng toàn bộ đại lục, vô luận là ăn mặc tiêu dùng bất kỳ thứ gì, chúng nó cũng thèm thuồng vô đối.
Trong lòai người từng có một câu như vậy để hình dung một con địa tinh : một con thỏ cộng với một con sói đói, lại cộng với một con hồ ly, đánh nát trộn cùng một chỗ, chính là một địa tinh.
Tham lam tới cực điểm, nên địa tinh quả thật có lý do để mạo hiểm, nhưng lại bởi vì thiếu mất dũng khí, một khi bị một chút ngăn trở, chúng sẽ nhu nhược mà lùi bước. Chỉ khi nào hơi chắc chắn, chúng mới lộ bộ dáng điên cuồng của mình ra. Mà trong huyết mạch trời sinh của địa tinh có một việc làm cho tất cả các chủng tộc khác đều chê cười : chúng nó cơ hồ cái gì cũng ăn.
Tất cả sinh vật, thậm chí kể cả chính địa tinh, đều có thể trở thành thức ăn của chúng
Sợ hãi đội hộ vệ của thương đội mà không dám tiếng lên động thủ, biểu hiện ra một tính cách của địa tinh : nhát gan. Nhưng hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không chịu rời đi, cứ đi theo đuôi đòan xe không rời, chính là đại biểu cho sự tham lam của chúng
Nguyên bản vừa đi vào bình nguyên màu đỏ, mọi người cũng không để ý đến, dù sao những địa tinh này lá gan cũng bé như chuột, chỉ dám đi theo chung quanh và đứng rất xa ở phía sau xem xét. Những tên da xanh gầy yếu này, mặc áo rách tung tóe, chị sợ bất kỳ một tên khất cái trong thành thị nào cũng mạnh hơn bọn chúng không ít. Cứ như vậy, một con chuột dơ dáy bẩn thỉu, quả thật rất khó làm cho người ta sợ hãi
Cũng đôi khi có một vài tên địa tinh cố lấy chút can đảm, đến gần đội xe hộ vệ một ít, đám lính đánh thuê liền tiện tay vừa đi một khối đá, lớn tiếng đe dọa kêu la một vài tiếng là có thể đem đám địa tinh này sợ hãi quay đầu chạy trốn. Chúng té ngã, lộn nhào, làm cho những người khác trong đội xe không kìm được một trận cười vang.
Lúc mới bắt đầu, đám lính đánh thuê này chán tới mức lấy đám địa tinh này làm trò vui, trên mặt của mỗi ngươi đều lộ ra vẻ tươi cười khóai trá
“Hừ ...” Hạ Á mặc dù nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không có nói cái gì. Chỉ là nhìn thấy mấy tên lính đánh thuê tuổi trẻ này trêu chọc địa tinh, thì tựa hồ hắn có chút không cho là đúng
“Bọn người kia, đúng là không biết sự lợi hại của những tên chuột nhắt đó! Hừ, bọ chuột đó nhìn thì nhát gan, kỳ thực rất là đê tiện tàn nhẫn! Chúng ta hiện giờ người đông thế mạnh, chúng nó mới không dám trêu vào, nếu đổi lại làm một người một ngựa ở chỗ này, thì đã sớm bị bắt đi, chỉ sợ ngay cả xương cũng không còn.” Russell tựa hồ đối với đám dong binh Hỏa Tê Ngưu này có chút khinh thường
Hạ Á chưa nói gì, chỉ là im lặng nhìn một tên địa tinh đi theo sau đuôi thương đội, khóe mắt khẽ giựt.
(Giống như ... có cái gì đó không đúng)
Quả nhiên, Hạ Á dự cảm rất nhanh liền ứng nghiệm
Sau khi đi vào bình nguyên màu đỏ ngày thứ tư, cho dù tên lính đánh thuê trẻ tuổi gan dạ nhất, trên mặt cũng không dễ dàng buông lỏng nữa! Mọi người trên mặt cũng không còn thấy nét vui vẻ nào, càng không có người nào dám đi đùa cợt địa tinh nữa. Nguyên nhân tại sao ư???
Chỉ ngắn ngủn bốn ngày thời gian, dọc theo đường đi của thương đội, phía sau đội xe tụ tập địa tinh càng ngày càng nhiều. Tốc độ gia tăng cực nhanh, số lượng đông đúc cực kỳ, cho dù đám lính đánh thuê tên nào cũng to gan lớn mật, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi
Thử nghĩ xem, ngươi quay đầu lại phía sau, một mảnh rậm rạp màu xanh, lúc nhúc thân ảnh đi theo phía sau. Mặc kệ là sáng hay tối, trong lỗ tai đều nghe được tiếng ma kêu quỷ khóc, còn có tiếng nuốt nước miếng ừng ực. Buổi tối, bình nguyên chìm vào bóng tối, vô số cặp mắt màu xanh đều nhìn chằm chằm vào đòan người. Nhiều lắm! Thật nhiều! Nếu chỉ là mấy chục thậm chí mấy trăm địa tinh, mọi người cũng không để ở trong mắt
Tới ngày thứ tư thì xảy ra vấn đề. Số lượng của bọn địa tinh bây giờ đã vượt hơn một ngàn.
Số lượng tăng lên, lá gan của địa tinh rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Vài tên đói bụng tới mức xanh mặt, cố lấy can đảm cố gắn tới gần đội xe. Tuy là bị các dong binh huy vũ đao kiếm hù dọa chạy. Nhưng dù là chạy trốn, cũng không phải là cái lọai chật vật té ngã lộn nhào như ban đầu nữa. Những ánh mắt hung ác tham lam, ánh xanh lóe lên trong mắt chúng quả thật làm cho người ta sợ hãi.
Lúc trước còn có một ít lính đánh thuê ngẫu nhiên thoát ly đội ngũ, chạy đi huy vũ đao kiếm đe dọa những tên địa nhát gan, làm cho bọn chúng sợ hãi mà biến ra xa một chút. Những mà bây giờ không ai dám làm như thế nữa
Bởi vì ngay lúc đêm qua, sau khi một tên lính đánh thuê tựa hồ còn không biết cái đám sinh vật màu xanh biếc này đã thay đổi, lại cầm đao kiếm đuổi theo hù dọa chúng một trận, rời khỏi đòan đội hơn mười bước.
Nếu là giống như trước kia, bọn người kia nhất định sẽ hỏang sợ kêu to “Ouke! Ouke” mà tứ tán chạy trốn ! Nhưng mà lần này, khi bọn chúng đạt đủ số lượng, chúng cũng không chạy trốn nữa. Mười mấy tên địa tinh vây quanh tên lính đánh thuê, trực tiếp lôi hắn xuống ngựa. Nếu như không phải những người khác chứng kiến, chạy tới cứu viện kịp thời, thì cái tên lỗ mãng lính đánh thuê này chỉ sợ đã bị địa tinh kéo đi
Mà địa tinh vây xung quanh đòan xe, trong ánh mắt màu xanh biếc của chúng, nỗi sợ hãi cùng nhát gan vài ngày trước đã biến mất, thay vào đó, chính là tham lam, và tàn nhẫn
Thức ăn!!
Đám lính đánh thuê này trong lòng đột nhiên phát lạnh : cái đám chuột da xanh này, từ ánh mắt của chúng, bọn họ có cảm giác được rằng bản thân mình so với lúa mì cũng không khác gì nhau
Vào buổi gác tối ngày thứ tư, số người gác đêm đã đựơc tăng lên, nhưng ngay cả như vậy, đa số mọi người đều không thể ngủ yên được. Từ trong màn đêm của bình nguyên, từng trận kêu gào thê lương của đám địa tinh không ngừng truyền đến.
Những tên địa tinh này cũng thực giảo họat, nửa đêm chúng không ngừng kêu ma gọi quỷ, chính là một lọai quấy nhiễu tinh thần của thương đội, làm cho thương đội lâm vào tình trạng uể ỏai.
Mà sáng sớm ngày thứ năm, khi thương đội tiếp tục lên đường, liền phát hiện số lượng địa tinh ở phía xa kia lại gia tăng không ít.
Lá gan của địa tinh cũng càng ngày càng lớn, thậm chí có tên dám chạy tới gần một bên thương đội, cùng thương đội không nhanh không chậm đi song song với nhau, chỉ là cái ánh mắt tham lam đó, một khắc cũng không rời đi.
Lần này Hạ Á bị chọc giận, trực tiếp dẫn theo vài tên lính đánh thuê cưỡi ngựa vọt tới một đám địa tinh đi một bên thương đội, đánh đuổi bọn chúng đi, cũng đem vài tên địa tinh cắt tay cắt chân bọn chúng, nhét vào bên đường, cho bọn chúng kêu rên .
Tiếng kêu thảm thiết của đồng đội, đối với địa tinh, là một lọai uy hiếp hữu hiệu nhất lúc bình thường. Nhưng lần này, hiệu quả cũng không có như Hạ Á tưởng tượng
Thủ đọan như vậy quả thật làm cho địa tinh thu liễm rất nhiều, bọn chúng nới rộng khỏang cách với thương đội, nhưng chỉ tới buổi chiều, bọn chúng lại một lần nữa mon men lại gần
- Ta sợ rằng đã phạm vào một sai lầm. - Hạ Á thở dài, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn phía sau một mảng đông nghịt như thủy triều. - Ta đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của lương thực đối với địa tinh . Cái này quả thật là một cái sự thật không thể bàn cãi
Nếu như thương đội của Hạ Á mang theo mấy chục xe hàng, chứa không phải lương thực mà là vải vóc, lụa, thậm chí là quặng sắt, hay da thú, sợ rằng cũng không thu hút nhiều địa tinh đến vậy
Bởi vì trên thực tế, đối với địa tinh mà nói, lương thực quả thực quá mức trọng yếu
Đối với trình độ văn minh kém xa các chủng tộc khác như địa tinh mà nói, chúng sẽ không bao giờ cướp bóc một đại đội thương nhân lòai người. Trừ nguyên nhân địa tinh trời sinh nhát gan ra, sự sợ hãi đối với những hộ vệ được võ trang đầy đủ của thương đội cũng là một nguyên do. Nhưng còn một cái nguyên nhân thường bị quên lãng, đó là : rất nhiều hàng hóa ở trong mắt lòai người đựơc xem là trân quý, đối với địa tinh mà nói, thật không đáng giá một đồng
Tỷ như vải vóc trân quý, đối với cái đám ngay cả thói quen tắm rửa cũng không có này mà nói, cái thứ da dơ bẩn chúng đang mặc trên người, đối với chúng thì có khác gì lụa đâu ? Còn có vàng bạc châu báu sáng lấp lánh, trong mắt địa tinh, chỉ sợ còn không có giá trị bằng một khúc thịt.
Ở địa phương không thể nào trồng trọt như bình nguyên màu đỏ, thức ăn, mới là tài nguyên quan trọng nhất, khan hiếm nhất.
Đối với địa tinh mà nói, trên thế giới này, còn chưa có sự tình nào so trọng yếu hơn so với việc ăn no
Mà hết lần này tới lần khác, đại bộ phận thương đội qua lại, rất ít khi có người vận chuyển lương thực số lượng lớn.
Lương thực bản thân nó là một lọai hàng có giá trị thấp, vừa nặng vừa chiếm thể tích, hơn nữa giá bán ra cũng không cao, lợi nhuận thấp. Phải vượt qua một bình nguyên màu đỏ cực kỳ rộng lớn để tới người Odin kinh doanh, không có thương nhân nào lại lựa chọn lương thực làm hàng hóa. Đại bộ phận đều lựa chọn một ít da thú trân quý, dược vật, kim lọai hay các thứ trân quý khác để buôn bán.
Cho nên, đại bộ phận địa tinh trên bình nguyên màu đỏ này, cả đời cũng chưa từng gặp qua năm mươi cỗ xe ngựa tràn đầy lương thực như vậy
Hạ Á lại dẫn theo một đám lính đánh thuê cưỡi ngựa xua tan bọn người kia, thế nhưng hắn vừa đi tới gần, bọn địa tinh liền bỏ chạy tứ tán. Nhưng sau khi Hạ Á trở về, bọn chúng lại tụ tập lại như cũ. Phía Hạ Á dù sao nhân số cũng quá ít, không dám dẫn người truy đuổi quá xa. Nếu không khi đuổi chúng về phía đông, phía tây bọn chúng sẽ lợi dụng dịp đó công kích thương đội.
- Ài, xem ra thật không nên mang theo nhiều lương thực như vậy đến bình nguyên màu đỏ. - Hạ Á đưa tay vò đầu, bất đắc dĩ nhìn về cái đuôi ở phía xa mà thở dài
Tuy nhiên, hắn liền vỗ đầu, giục ngựa chạy tới một trong những cỗ xe trong đội ngũ, hướng về phía bên trong la lên:
- Này, ngươi có biện pháp gì đối phó với đồng lọai của mình không ? – Tất nhiên, chính là hỏi Thiên Công ngồi trong xe.
Vị địa tinh cường giả này, nhiều ngày chưa từng lộ diện, thậm chí ngay cả mấy ngày trước lúc đối phó với mã tặc, nó cũng đều một mực ở trong xe không chịu đi ra. Có gọi cũng không nói gì
Nguyên nhân rất đơn giản, thiên công bị bệnh, hơn nữa, bệnh rất nặng.
Từ Dã hỏa trấn xuất phát, thiên công nhìn qua cũng không có gì trở ngại, thậm chí trong mắt còn có một ngọn lửa hưng phấn. Nhưng vừa rời khỏi dã hỏa trấn một ngày, ngay buổi tối hôm đó, vị địa tinh lĩnh chủ này liền ngã bệnh
Nói ra cũng không có gì kỳ quái, thiên công mặc dù cường hãn, nhưng dù sao cũng là thân thể huyết nhục, nó đã thất lạc tại Dã Hỏa trấn mấy tháng thời gian. Mấy tháng này, nó màn trời chiếu đất, chưa được ăn no một lần nào. Một mùa đông lâu như vậy, nó phải ngủ ngòai đường, lại còn bị đám khất cái của Dã Hỏa trấn khi dễ mấy lần. Ngay cả thân thể vốn làm bằng sắt của nó, cũng không thể nào chịu nổi được. Chỉ là trong lòng nó còn có một chấp niệm, chính tín niệm trong đầu đó, chính sự cố chấp đó đã tạo thành sức mạnh, giữ cho nó không ngã xuống
Nhưng kết quả, một khi tìm được Hạ Á, sức mạnh nâng đỡ trong lòng nó liền biến mất. Không tới hai ngày, nội thương và phong hàn của mấy tháng tích lũy, cùng nhau bạo phát ra.
Dọc theo đường đi, nguyên bổn Thiên Công có thể trạng hùng tráng, bệnh tật làm cho nó gầy nhom đi, hai gò má cũng lõm sâu vào. Còn nhiễm phải bệnh thương hàn cực kỳ nghiệm trọng, mỗi ngày nằm trong mớ thảm lông mà vẫn phát run. Đừng nói là một mình nó cưỡi ngựa, cho dù đi bộ nó cũng đi không nổi. Thật đáng thương cho một tên địa tinh mãnh nam này, hào quang trong ánh mắt nó cũng không còn.
Cũng may là thân thể Thiên Công cường tráng, nên mới miễn cưỡng gắng gượng được.Cộng với thương đội cũng có một ít dược vật cùng với người hiểu biết về y thuật. Nhưng nhìn Thiên Công, một thân người hùng tráng như vậy, mỗi ngày chỉ uống đựơc nửa bát canh thịt, cũng không ăn nổi đồ vật gì. Lúc ban đầu hắn cũng không uống nổi thuốc, cứ uống vào là nôn ra, về sau mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Từ khi đi vào bình nguyên màu đỏ, mới miễn cưỡng mỗi ngày có thể xuống xe, bước đi vài bước hít thở không khí.
Hạ Á cũng thật sự là không còn ý kiến gì, mới chạy tới hỏi Thiên Công. Nhưng Thiên Công chỉ ngồi ở trong xe bọc thảm lông, nhìn Hạ Á một cái, dức khóat lắc đầu
Hạ Á rõ ràng có chút bất mãn :
- Ngươi không phải tại bình nguyên màu đỏ, đỉnh đỉnh đại danh Thiên Công lĩnh chủ hay sao? Ngươi chạy ra hù dọa bọn người kia một chút, có thể bắt bọn chúng rời đi đựơc không ?
Nghe những lời này, Thiên Công lạnh lùng nhìn Hạ Á. Mặc dù không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt, Hạ Á cũng hiểu rõ câu trả lời của Thiên Công là chính mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Hạ Á thở dài, hắn lập tức nhận ra chính mình hồ đồ mất rồi.
Địa tinh là sinh vật gì? đối với địa tinh mà nói, đúng là không có cái gì gọi là “trung thành”, cái phẩm chất cao quý này chưa từng tồn tại trong bọn chúng
Thiên Công cho dù lúc trước ở bình nguyên đại danh đỉnh đỉnh, rất có uy tín. Nhưng địa tinh sợ nó chính là sợ một Thiên Công võ dũng. Bây giờ đây, Thiên Công ngay cả đi nhanh cũng không được. Lúc này mà đem một tên bệnh tật ra mà hù dọa một đám sói đói? Chỉ sợ Thiên Công vừa mới ra mặt, cái đám kia đã bắt nó lột da ăn sống tại trận
Hơn nữa, dù lúc trước nó đúng là lĩnh chủ, nhưng nó rời bình nguyên đã nửa năm rồi. Nửa năm qua, chỉ sợ cái bộ lạc kia đã sớm thay đổi chủ nhân
Lần này Hạ Á sở dĩ mời chào nhiều lính đánh thuê như vậy, cũng để trong trường hợp vạn nhất bộ lạc của thiên công thay đổi chủ nhân, dứt khóat dùng vũ lực giúp hắn thu phục lại bộ lạc
Lúc này kêu Thiên Công giúp đỡ, không thể nghi ngời là không có khả năng!!!
Buổi tối ngày hôm đó, đã xảy ra chút việc.
Đội xe dừng lại đóng quân nghỉ ngơi. Bởi vì chính vì thương đội lúc nấu cơm, toát ra hương thơm ngào ngạt. Làm kích thích mấy tên địa tinh đói quá sắp phát điên này. Một vài tên địa tinh hình như điên lên, từ phía sau đi tới, quơ quơ mảnh côn gỗ nát trong tay. Còn có không ít đao kiếm rách nát, hướng về phía đốm lửa trong thương đội mà tới.
Mục tiêu của chúng nó rất rõ ràng, chính làm muốn cướp lấy thức ăn !
Hơn mười tên địa tinh vọt tới, không hề có dấu hiệu gì báo trước, mọi người tựa hồ cũng không có nghĩ tới cái đám nhát gan này lại có đủ dũng khí công kích thẳng vào trong thương đội. Kết quả là hơn mười địa tinh chạy tới gần sát mọi người mới giật mình tỉnh ngộ. Các dong binh vội vàng cầm vũ khí lên, đem cái đám địa tinh kia đánh như bánh thịt, sau khi giết bảy tám tên, đám địa tinh mới chịu giải tán đi.
Chỉ là hành động lần này, làm cho mọi người ý thức được nguy hiểm thật sự.
Số lượng ngày một tăng, lá gan đám địa tinh càng ngày càng lớn. Đã lớn tới mức dám chủ động công kích bọn họ
Mặc dù bây giờ chỉ là một đám nhỏ. Nhưng khó nói ngày mai sẽ có thêm nhiều tên địa tinh bị cơn đói hành hạ đến nổi điên lên hay không? Việc này so với mã tặc còn nguy hiểm hơn ! Mã tặc thì giết một tên ít đi một tên. Nhưng nơi này chính là bình nguyên màu đỏ, hôm nay ngươi giết một tên, ngày mai nói không chừng sẽ chui ra đến mười tên. Hơn nữa những địa tinh này trong máu trừ nhát gan ra còn có một lọai gần như điên cuồng tàn nhẫn, một khi nổi điên lên thì ....
Ngàn vạn con kiến, cũng có thể cắn chết voi
Buổi tối hôm nay, Hạ Á cũng không thể nào ngủ được. Ban đêm trên bình nguyên truyền đến từng trận tiếng kêu khóc thảm thiết của địa tinh, so với tiếng sói tru còn khó nghe hơn
Hừng đông, Hạ Á nhìn thấy Shaerba, còn có cả đám lính đánh thuê Hawke, người nào người nấy mắt cũng thâm quần.
- Được, ta xem bọn người kia lá gan càng lúc càng lớn, chỉ sợ hôm nay sẽ có đủ đũng khí tấn công chúng ta ... Chúng ta mặc dù không sợ bọn chúng, nhưng bọn chúng dây dưa như vậy, cũng rất khó thóat khỏi.
Hôm nay, Sipam đã nghĩ ra biện pháp là dùng Landisi cung tiễn thủ uy hiếp bọn chúng
Quả nhiên, dưới uy lực của cung tiễn, một ít địa tinh chạy lại gần thương đội liền bị bắn chết.
Nhưng vấn đề lại phát sinh, dù là dùng máu tươi đàn áp cũng không dập tắt được lòng tham của đám địa tinh. Chẳng qua chúng giảo hoạt, liền kéo dài khỏang cách ra một chút, chạy tới bên ngòai tầm bắn của cung tiễn, sau đó vẫn như cũ tiếp tục đi theo.
Nhưng cung tên của đám người Landisi cũng không phải là vô hạn. Họ đi hộ vệ thương đội, cũng không phải là đi chiến tranh, nên mỗi người chỉ có hai cái túi tên. Lúc trứơc đánh nhau với mã tặc đã tiêu hao một phần nhỏ, mà bây giờ tên bắn ra, cũng không có ai dám đi nhặt đi đến gần đám địa tinh háu hau đói kia nhặt. Cho nên tên nhanh chóng tiêu hao hết
Rốt cuộc, Hạ Á cũng kiềm chế không được, quát :
- Hawke! Ngươi mang năm mươi người lên ngựa đi, theo lão tử đi giết một trận! Rusell, người của ngươi phụ trách quản lý đội xe!
Hawke lên tiếng tuân mệnh, liền chuẩn bị chạy đi tụ tập nhân mã, thì phía sau, có âm thanh truyền đến
- Xin chờ một chút. Từ trong đám đông phía sau, có một người đi ra. - Vóc người của hắn cao lớn, thóang chút gầy gò, tướng mạo anh tuấn, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần âm độc, trên đôi tay mang một bao tay bằng da màu đen, chính là Philip
Philip từ sau khi Hạ Á phế bỏ hai tay, vũ lực tổn hao nặng nề. Lần trước đánh mã tặc, khi đem đám lính đánh thuê tập kích ban đêm vào đại đội mã tặc, Hạ Á cũng không có mang Philip theo. Cũng không phải vì lý do gì sâu xa, mà là bởi vì Philip từ sau khi hai tay bị phế bỏ, hay tay cũng không có ngón cái, nắm lấy vũ khí đều không có lực. Mà lọai chém giết trên chiến trường này, quan trọng nhất chính là lực lượng, kỹ xảo chỉ đứng thứ hai.Với trạng thái hiện tại của Philip, thật sự không thích hợp cho những trận chiến quy mô lớn. Hắn có lẽ còn có thể phát huy một chút kỹ xảo của cao giai võ sĩ, nhưng mà so về khí lực, hiện không phải thứ mà hắn am hiểu
Philip bây giờ có thói quen mang theo một bộ da tay màu đen, đem doạn tay bị mất giấu đi. Hắn đưa mắt nhìn Hạ Á, thần sắc có chút cổ quái
- Đại nhân, có lẽ, còn có một biện pháp có thể giải quyết được đám địa tinh này, không biết ngài có hay không muốn thử một lần ... Mọi người nghe vậy đều cả kinh. Philip đứng thẳng người, thần sắc vững vàng, cũng không để ý đến ánh mắt hòai nghi của những người bên cạnh, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn Hạ Á
- Ngươi thật sự có biện pháp? - Hạ Á cũng bán tín bán nghi
- Mặc dù còn không có nắm chắc mười phần, nhưng vẫn có thể thử xem. - Philip ngữ khí rất nhẹ nhàng - Nếu như không được, ngài bắt đầu chém giết cũng không muộn. Hơn nữa, đại nhân, xin phép cho ta nói một câu không khách khí, ta cảm giác đựơc rằng, chỉ dựa vào chém giết, sợ rằng cũng không hù dọa đựơc bọn người kia. Hai ngày trước, chúng ta cũng không phải chưa từng giết qua địa tinh đó sao ?
- Ngươi muốn làm như thế nào? - Hạ Á hai tròng mắt híp lại, nhìn Philip, hắn có thể thấy được, biểu hiện của philip hiện giờ phi thường tự tin, không giống như bộ dáng huênh hoang khóac lác
- Chỉ cần đại nhân phân cho ta ba xe lương thực, tùy ý để ta sử dụng là đựơc.”
- Ba xe lương thực?
Hạ Á bật cười.
Lần này đội xe mang theo hơn năm mươi cỗ xe ngựa, tính sơ ra, mỗi chiếc xe ngựa cũng bất quá ngàn cân lương thực mà thôi. Năm mươi chiếc xe ngựa mà nói, cũng còn xa mới đủ cùng bộ lạc của Thiên Công giao dịch cái lọai nấm độc kia. Đây chẳng qua là đặt cọc trước thôi. Dù sao, nếu muôn buôn bán thì cũng không thể chỉ có miệng lưỡi là được.
Nếu như là bộ lạc bình thường, thì xét theo tính tình Hạ Á, hắn đã trực tiếp đem bộ lạc đó đồ sát.
Hoặc là dùng vũ lực đọat lấy đồ. Nhưng dù sao, đây cũng là bộ lạc của Thiên Công. Cũng không phải dễ dàng đánh bại, huống hồ, lưu lại cái bộ lạc này, tương lai nói không chừng còn có thể có cơ hội giao dịch.
Dù sao, thổ dân Zhaku có hòang kim, địa tinh có nấm độc, mà mình có lương thực.
Nếu muốn tiếp tục đổi lấy hoàng kim, phải cùng bộ lạc của Thiên Công tạo thành quan hệ tốt một chút mới được.
Cho nên, mang hơn năm mươi xe lương thực, trên thực tế, chính là muốn chứng minh thành ý của bản thân. Huống hồ nghe Thiên Công nói, thổ dân Zhaku cùng địa tinh giao dịch, phân làm nhiều lần một năm, cũng không phải một lần đem đến mấy trăm xe lương thực.
Cho nên, năm mươi xe lương thực này, thiếu mất vài xe cũng không phải là chuyện trọng yếu.
Huống hồ, ba xe lương thực chỉ chừng ba nghìn cân mà thôi, cũng không có bao nhiêu giá trị. Nhưng Philip thật sự có biện pháp giải quyết đám địa tinh này ?
- Được, ta cho ngươi ba xe, cho ta xem ngươi rốt cuộc có biện pháp gì.
Philip đựơc Hạ Á cho phép, cười cười, nhìn Hạ Á, lần này ánh mắt hắn có chút nghiêm túc:
- Đại nhân, ngài từng nói, có tội phải phạt có công thì thưởng, nếu ta thành công chuyện này, ngày sẽ tặng cho ta phần thưởng gì đây?
Lời này vừa nói ra, Shaerba và Hawke đứng bên cạnh lập tức nổi giận. Hawke vừa mới đầu phục cho Hạ Á, ăn nói có chút lỗ mãng, nặng nề hừ một tiếng:
- Ngươi đây là ý gì? Còn chưa làm chuyện gì mà đã đòi hỏi chỗ tốt sao ?
Philip ảm đạm cười, nhìn Shaerba, chậm rãi nói:
- Shaerba, ngươi là chiến hữu của Hạ Á đại nhân, bây giờ thì sao, bây giờ bộ hạ trong quân của hắn. Mà Tatara, ngươi được Hạ Á đại nhân hỗ trợ... Các ngươi vì Hạ Á đại nhân dốc sức, đó là điều đương nhiên.
Dừng một chút, Philip cười, ngữ khí có chút quái dị :
- Đối với ngươi, ta có thân phận gì đây ? Đừng quên, ta cũng không có lấy máu ngón tay bôi lên trán đấy.
Những lời này rõ ràng là không hề khách khí, Hawke đứng ngay bên cạnh cũng đỏ mặt lên, nói không ra lời.
Hạ Á nghe xong, cũng không tức giận chút nào, nhẹ nhàng cười:
- Không tồi, không tồi. Philip, ngươi nói không sai một chút nào. Theo lý mà nói, chúng ta chỉ là lúc trước có chút ân óan, trên đường trùng hợp gặp nhau mà thôi. Hơn nữa, ngươi hình như cũng không nợ ta điều gì, ta mặc dù cứu ngươi một mạng. Nhưng nếu không phải ta chặt đứt tay ngươi, phế bỏ vũ kỹ của ngươi, thì ngươi cũng sẽ không rơi vào tình trạng như vậy được. Quả thật, ta cũng không có tư cách ra lệnh cho ngươi làm chuyện gì cả.
Philip thần sắc thản nhiên nói:
- Đại nhân, ta hôm nay nếu đã dám nói như vậy, tức là ta cũng không còn bận tâm điều gì. Ta dù sao cũng là một phế nhân, một thân vũ kỹ luyện cả nửa đời người, bây giờ chỉ còn lại không tới ba thành. Nếu như chỉ thuần túy bằng vào bằng ấy bản lãnh, ngài nhìn ta cũng sẽ thấy chướng mắt. Trên đường đi, ta đã sớm quyết định, mạng ta sau này sẽ tùy ngài sử dụng. Chỉ sợ là đại nhân ngài nhìn một phế nhân không vừa mắt mà thôi.
Mấy câu nói đó không nhanh không chậm, lúc nói ra, bất luận ngữ khí hay ánh mắt của Philip đều cực kỳ vững vàng. Sau khi bị đồng bọn phản bội, Philip tính tình cũng càng thêm trầm ổn, lúc trứơc còn có vài phần giảo họat cùng khiếp đảm. Nhưng bây giờ tâm tình vô cùng vững chắc, không gì thay đổi được.
- Nói như vậy, ngươi đây sẵn lòng muốn góp sức cho ta. Hạ Á cười hắc hắc.
- Thật vậy - Philip thừa nhận, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu - Chỉ là, cái việc trích máu trên tay rồi bôi lên trán ta làm không được. Cho dù ta làm được, chỉ sợ đại nhân ngài chưa chắc sẽ tin ta. Nói đến cùng, ta biết, đại nhân ngài đối với ta cũng không thật xem trọng. Ta vốn không định nói những lời này. Vốn định đợi ngài xong việc ở Dã Hỏa nguyên, tìm được người Zhaku đã. Sau đó thì tùy ngài, nếu ngài thu nhận ta thì tốt, còn không thì ta về quê cày ruộng cũng tốt. Nhưng mà mấy ngày trước, nghe ngài nói hai câu. Ta quyết định nói ra việc này.
Hạ Á cười hỏi:
- Ta đã nói cái gì?
- Nước trong quá thì không nuôi được cá. Một thủ lĩnh tốt thì phải có thuộc hạ. Tốt cũng dùng, mà xấu cũng dùng. - Philip cười cười – Xin lỗi, lúc ngài nói chuyện với Shaerba, ta vừa khéo nghe được. Ta đây, là người thế nào?? Tất nhiên là xấu rồi. Ngài đã nói ra như vậy, ta mới có thể trông vào đó mà gi vọng. Không biết ngài có chịu dùng ta không??
- Tốt – Hạ Á hét lớn, đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Philip. Shaerbe đứng bên cạnh thì đưa tay lên chuôi kiếm, chỉ cần Hạ Á ra lệnh, là xông lên chém Philip ngay.
Hạ Á nhìn chằm chằm Philip một chút, đột nhiên cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng:
- Philip, ta không ngại nói cho ngươi biết. Ta vốn là không có tin tưởng ngươi cho lắm. Tuy nhiên, xem như hôm nay ngươi có chút bản lĩnh. Dám nói ra những việc đó trước mặt ta. Philip cách đây mấy tháng trước hẳn nhiên là không dám. Ngươi nói đi, muốn ta đáp ứng ngươi việc gì???
- Rất đơn giản – Philip thở ra một hơi, cảm thấy dễ chịu một chút – Ta tất nhiên là có cách giải quyết đám địa tinh phiền nhiễu kia. Chỉ là sau khi xong việc. Ngài cho ta ra đi, tìm một chỗ hẻo lánh mà ẩn cư. Cũng mong ngài đừng tiết lộ hành tung của ta. Trước đây ta làm chuyện xấu nhiều cho nên kẻ thù cũng không ít. Còn không, hy vọng ngài thu nhận ta làm thủ hộ, để sau này chết còn có chỗ chôn.
- Ta đồng ý – Hạ Á không chút do dự - Lần này trở về, ngươi đến phủ phòng vệ lãnh nhiệm vụ với ta.
Tuy Hạ á đã đồng ý, nhưng trên mặt Philip không chút vui mừng. Ngược lại, còn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
- Tốt. Xin đại nhân cho một chút thời gian cùng ba xe lương thực. Ta sẽ đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.
Shaerba “Hừ!” một tiếng, trừng mắt nhìn Philip:
- Ba xe lương thực??? Ta thật muốn xem ngươi có bản lĩnh thế nào??? Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ chịu phục ngươi. Còn ngược lại, ta sẽ là người đầu tiên cho ngươi vài đấm.
Philip có chút giật mình, cười cười đi tới:
- Shaerba!!! Ngươi có dám đánh cược với ta
- Đánh cược??? Lão tử thích nhất là đánh cược! Nói ! Ngươi muốn cược cái gì??? – Shaerba vẻ mặt hưng phấn nói tiếp – Nếu ta thua, cho ngươi đánh ta mười roi, ngược lại, ngươi cũng vậy.
Philip lắc đầu:
- Ta và ngươi sau này cũng sẽ là đồng liêu. Loại đánh cược đấm đá này, dễ làm tổn thương hòa khí. Hay là khỏi đi.
- Vậy ngươi muốn cược cái gì? – Shaerba quát to.
Philip mỉm cười:
- Ta với ngươi, nếu ai thua thì phải làm cho người thắng một việc. Dù là yêu cầu gì cũng không được cự tuyệt. Ngươi dám không?
Shaerba mặc dù lỗ mãng nhưng không phải đứa ngốc. Hắn trợn mắt, lẩm bẩm nói:
- Mẹ kiếp, lần đánh cược này quả là lớn. Nếu ngươi bắt lão tử cởi hết quần áo, trần truồng trong doanh trại. Hoặc bắt ta cắt cổ tự sát thì ta cũng phải làm àh???
Philip cười cười:
- Tất nhiên là không bắt đối phương tự sát. Sau này, chúng ta đều là đồng liêu, cũng sẽ không làm ra chuyện gì mất hòa khí đâu.
Shaerba lúc này mới cười to:
- Được! Chỉ cần không tự sát là tốt! Ta đây còn muốn theo Hạ Á đi xông pha khắp nơi. Lúc này chưa chết được.
Philip gật đầu:
- Mọi người ở đây sẽ làm chứng.
Nói xong, hắn nhìn Hạ Á ra hiệu, Hạ Á liền bảo thủ lĩnh Shipan của thương hội Jialun-Si giúp đỡ Philip đi lấy xa lương thực.
Chờ Phiphip đi rồi. Hạ Á nhìn Shaerba, đánh giá tên hảo huynh đệ vài lần rồi nói:
- Trâu điên, lần này ngươi thua rồi!!!
Đi về phía Đông Bắc của Dã Hỏa nguyên chính là nơi ở của địa tinh. Sau khi chém giết một trận thì nhân số đội ngũ có phần giảm bớt. Một số người bị thương cũng đã theo đoàn áp giải tù binh trở về. Tuy là bây giờ nhân số khá ít, nhưng mà sĩ khí lại có phần phấn chấn hơn.
Cuối cùng cũng đến bình nguyên màu đỏ. Hạ Á trở lại chốn xưa, trong lòng hồi tưởng lại lúc trước chính mình tay cầm búa, tay thuẫn, trên vai khiên kẻ đáng thương bị sún răng. Lần đó tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng có không ít chuyện thú vị.
Cả đội ngũ vừa tiến vào bình nguyên màu đỏ, nhất thời cảm thấy được sự hoang vu. Lúc này cũng đã là đầu mùa xuân, đến cả Dã Hỏa nguyên cũng có một ít không khí mùa xuân. Nhưng chỉ duy nhất nơi này vẫn như cũ là một mảng màu đỏ hoang vu. Nơi này là một địa phương rất kỳ lạ, thực vật bình thường rất khó sinh trưởng, đừng nói gì tới trồng trọt lương thực. Trên mặt đất vừa khô vừa cứng, chỉ có một ít lòai cây có sức sống ngoan cường mới có thể miễn cưỡng sống sót
Từ sau khi vào bình nguyên màu đỏ, tốc độ của đội ngũ càng lúc càng chậm. Cũng không phải bởi vì lo lắng gặp nguy hiểm, mà là một cái đội ngũ lớn như vậy, hơn hai trăm người ngựa, không thể nào thiếu nước được. Cũng may là trong đội ngũ đều là lính đánh thuê lão luyện, cùng với Jialun-Si thương hội, dọc theo đường đi đều có thể tìm tới nguồn nước. Cũng bởi vì vậy, mọi người không khỏi phải đi đường vòng để hướng tới chỗ có nước. Hạ Á mặc dù bất đắc dĩ, nhưng rõ ràng đây là chuyện bất khả kháng. Ở nơi hoang dã này, nếu không có nước, người còn có thể nhịn được một chút, chứ ngựa không có nước thì không thể có khí lực được, nói vậy mấy chục chiếc xe này, lấy người nào kéo đây ?
Mặc dù là đầu mùa xuân, bình nguyên màu đỏ cũng rất khó nhìn thấy màu xanh. Khắp nơi đều là màu hồng, ngẫu nhiên có thể thấy được trên mặt đất một bụi cây bụi gai khô héo. Nếu một người mà ở địa phương này thời gian dài quá, tâm tình cũng trở nên trầm lắng, khó bị hòan cảnh ảnh hưởng
Hơn nữa, mọi ngừơi đều đã nhận ra, vừa đi vào bình nguyên màu đỏ, đội ngũ liền bị theo dõi. Trên đường đi, đã có năm ba tên địa tinh lưu lãng đang âm thầm xem xét
Chỉ là những địa tinh này trời sanh thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Nhìn thấy đòan thương nhân này có đại đội nhân mã, còn có mười mấy tên bưu hãn võ sĩ hộ vệ, đều khiếp đảm. Những tên địa tinh lưu lãng này nào dám đi trêu chọc vào bọn họ? Chỉ là bọn địa tinh này cũng không chịu tản ra, bởi vì đã nhận ra mấy chục xe ngựa này đều chứa đầy lúa mạch. Địa tinh có cái mũi trời sanh rất thính, theo hướng gió, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy được mùi lúa mạch thơm mát thổi tới. Cho nên, dọc theo đường đi, số địa tinh âm thâm đi theo vẫn lưu luyến không chịu rời đi. Chỉ đi theo chung quanh âm thầm nhìn trộm, thậm chí vào buổi tối, lính gác đêm cũng có thể nghe được từ trong đêm truyền tới từng tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Trong bóng đêm, từng cặp mắt màu xanh lóe lên khắp bốn phía, giống như một đám sói đói đang nhìn con mồi vậy
Không thể không nói, địa tinh thật sự là một lọai sinh vật kì lạ cực kỳ mâu thuẫn.
Chúng nó được công nhận là lòai sinh vật nhát gan nhất, tham lam nhất, nhu nhược nhất, ngu muội nhất, ti tiện nhất... là một chủng tộc bị mọi người chán ghét. Nhiều đặc tính như vậy dung hợp vào một chỗ, cuối cùng tạo thành một lòai sinh vật lạc lõng mà mâu thuẫn
Ngươi nói chúng nó khiếp đảm nhu nhược, cũng không sai. Nhưng hết lần này tới lần khác cũng chính là lọai này khiếp đảm nhu nhược, đôi khi biển hiện ra ngòai làm cho các chủng tộc khác cảm thấy ghê sợ vì sự tàn nhẫn của chúng. Sự tham lam của địa tinh cũng nổi tiếng toàn bộ đại lục, vô luận là ăn mặc tiêu dùng bất kỳ thứ gì, chúng nó cũng thèm thuồng vô đối.
Trong lòai người từng có một câu như vậy để hình dung một con địa tinh : một con thỏ cộng với một con sói đói, lại cộng với một con hồ ly, đánh nát trộn cùng một chỗ, chính là một địa tinh.
Tham lam tới cực điểm, nên địa tinh quả thật có lý do để mạo hiểm, nhưng lại bởi vì thiếu mất dũng khí, một khi bị một chút ngăn trở, chúng sẽ nhu nhược mà lùi bước. Chỉ khi nào hơi chắc chắn, chúng mới lộ bộ dáng điên cuồng của mình ra. Mà trong huyết mạch trời sinh của địa tinh có một việc làm cho tất cả các chủng tộc khác đều chê cười : chúng nó cơ hồ cái gì cũng ăn.
Tất cả sinh vật, thậm chí kể cả chính địa tinh, đều có thể trở thành thức ăn của chúng
Sợ hãi đội hộ vệ của thương đội mà không dám tiếng lên động thủ, biểu hiện ra một tính cách của địa tinh : nhát gan. Nhưng hết lần này tới lần khác lại chậm chạp không chịu rời đi, cứ đi theo đuôi đòan xe không rời, chính là đại biểu cho sự tham lam của chúng
Nguyên bản vừa đi vào bình nguyên màu đỏ, mọi người cũng không để ý đến, dù sao những địa tinh này lá gan cũng bé như chuột, chỉ dám đi theo chung quanh và đứng rất xa ở phía sau xem xét. Những tên da xanh gầy yếu này, mặc áo rách tung tóe, chị sợ bất kỳ một tên khất cái trong thành thị nào cũng mạnh hơn bọn chúng không ít. Cứ như vậy, một con chuột dơ dáy bẩn thỉu, quả thật rất khó làm cho người ta sợ hãi
Cũng đôi khi có một vài tên địa tinh cố lấy chút can đảm, đến gần đội xe hộ vệ một ít, đám lính đánh thuê liền tiện tay vừa đi một khối đá, lớn tiếng đe dọa kêu la một vài tiếng là có thể đem đám địa tinh này sợ hãi quay đầu chạy trốn. Chúng té ngã, lộn nhào, làm cho những người khác trong đội xe không kìm được một trận cười vang.
Lúc mới bắt đầu, đám lính đánh thuê này chán tới mức lấy đám địa tinh này làm trò vui, trên mặt của mỗi ngươi đều lộ ra vẻ tươi cười khóai trá
“Hừ ...” Hạ Á mặc dù nhìn thấy tất cả, nhưng cũng không có nói cái gì. Chỉ là nhìn thấy mấy tên lính đánh thuê tuổi trẻ này trêu chọc địa tinh, thì tựa hồ hắn có chút không cho là đúng
“Bọn người kia, đúng là không biết sự lợi hại của những tên chuột nhắt đó! Hừ, bọ chuột đó nhìn thì nhát gan, kỳ thực rất là đê tiện tàn nhẫn! Chúng ta hiện giờ người đông thế mạnh, chúng nó mới không dám trêu vào, nếu đổi lại làm một người một ngựa ở chỗ này, thì đã sớm bị bắt đi, chỉ sợ ngay cả xương cũng không còn.” Russell tựa hồ đối với đám dong binh Hỏa Tê Ngưu này có chút khinh thường
Hạ Á chưa nói gì, chỉ là im lặng nhìn một tên địa tinh đi theo sau đuôi thương đội, khóe mắt khẽ giựt.
(Giống như ... có cái gì đó không đúng)
Quả nhiên, Hạ Á dự cảm rất nhanh liền ứng nghiệm
Sau khi đi vào bình nguyên màu đỏ ngày thứ tư, cho dù tên lính đánh thuê trẻ tuổi gan dạ nhất, trên mặt cũng không dễ dàng buông lỏng nữa! Mọi người trên mặt cũng không còn thấy nét vui vẻ nào, càng không có người nào dám đi đùa cợt địa tinh nữa. Nguyên nhân tại sao ư???
Chỉ ngắn ngủn bốn ngày thời gian, dọc theo đường đi của thương đội, phía sau đội xe tụ tập địa tinh càng ngày càng nhiều. Tốc độ gia tăng cực nhanh, số lượng đông đúc cực kỳ, cho dù đám lính đánh thuê tên nào cũng to gan lớn mật, cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi
Thử nghĩ xem, ngươi quay đầu lại phía sau, một mảnh rậm rạp màu xanh, lúc nhúc thân ảnh đi theo phía sau. Mặc kệ là sáng hay tối, trong lỗ tai đều nghe được tiếng ma kêu quỷ khóc, còn có tiếng nuốt nước miếng ừng ực. Buổi tối, bình nguyên chìm vào bóng tối, vô số cặp mắt màu xanh đều nhìn chằm chằm vào đòan người. Nhiều lắm! Thật nhiều! Nếu chỉ là mấy chục thậm chí mấy trăm địa tinh, mọi người cũng không để ở trong mắt
Tới ngày thứ tư thì xảy ra vấn đề. Số lượng của bọn địa tinh bây giờ đã vượt hơn một ngàn.
Số lượng tăng lên, lá gan của địa tinh rõ ràng lớn hơn rất nhiều. Vài tên đói bụng tới mức xanh mặt, cố lấy can đảm cố gắn tới gần đội xe. Tuy là bị các dong binh huy vũ đao kiếm hù dọa chạy. Nhưng dù là chạy trốn, cũng không phải là cái lọai chật vật té ngã lộn nhào như ban đầu nữa. Những ánh mắt hung ác tham lam, ánh xanh lóe lên trong mắt chúng quả thật làm cho người ta sợ hãi.
Lúc trước còn có một ít lính đánh thuê ngẫu nhiên thoát ly đội ngũ, chạy đi huy vũ đao kiếm đe dọa những tên địa nhát gan, làm cho bọn chúng sợ hãi mà biến ra xa một chút. Những mà bây giờ không ai dám làm như thế nữa
Bởi vì ngay lúc đêm qua, sau khi một tên lính đánh thuê tựa hồ còn không biết cái đám sinh vật màu xanh biếc này đã thay đổi, lại cầm đao kiếm đuổi theo hù dọa chúng một trận, rời khỏi đòan đội hơn mười bước.
Nếu là giống như trước kia, bọn người kia nhất định sẽ hỏang sợ kêu to “Ouke! Ouke” mà tứ tán chạy trốn ! Nhưng mà lần này, khi bọn chúng đạt đủ số lượng, chúng cũng không chạy trốn nữa. Mười mấy tên địa tinh vây quanh tên lính đánh thuê, trực tiếp lôi hắn xuống ngựa. Nếu như không phải những người khác chứng kiến, chạy tới cứu viện kịp thời, thì cái tên lỗ mãng lính đánh thuê này chỉ sợ đã bị địa tinh kéo đi
Mà địa tinh vây xung quanh đòan xe, trong ánh mắt màu xanh biếc của chúng, nỗi sợ hãi cùng nhát gan vài ngày trước đã biến mất, thay vào đó, chính là tham lam, và tàn nhẫn
Thức ăn!!
Đám lính đánh thuê này trong lòng đột nhiên phát lạnh : cái đám chuột da xanh này, từ ánh mắt của chúng, bọn họ có cảm giác được rằng bản thân mình so với lúa mì cũng không khác gì nhau
Vào buổi gác tối ngày thứ tư, số người gác đêm đã đựơc tăng lên, nhưng ngay cả như vậy, đa số mọi người đều không thể ngủ yên được. Từ trong màn đêm của bình nguyên, từng trận kêu gào thê lương của đám địa tinh không ngừng truyền đến.
Những tên địa tinh này cũng thực giảo họat, nửa đêm chúng không ngừng kêu ma gọi quỷ, chính là một lọai quấy nhiễu tinh thần của thương đội, làm cho thương đội lâm vào tình trạng uể ỏai.
Mà sáng sớm ngày thứ năm, khi thương đội tiếp tục lên đường, liền phát hiện số lượng địa tinh ở phía xa kia lại gia tăng không ít.
Lá gan của địa tinh cũng càng ngày càng lớn, thậm chí có tên dám chạy tới gần một bên thương đội, cùng thương đội không nhanh không chậm đi song song với nhau, chỉ là cái ánh mắt tham lam đó, một khắc cũng không rời đi.
Lần này Hạ Á bị chọc giận, trực tiếp dẫn theo vài tên lính đánh thuê cưỡi ngựa vọt tới một đám địa tinh đi một bên thương đội, đánh đuổi bọn chúng đi, cũng đem vài tên địa tinh cắt tay cắt chân bọn chúng, nhét vào bên đường, cho bọn chúng kêu rên .
Tiếng kêu thảm thiết của đồng đội, đối với địa tinh, là một lọai uy hiếp hữu hiệu nhất lúc bình thường. Nhưng lần này, hiệu quả cũng không có như Hạ Á tưởng tượng
Thủ đọan như vậy quả thật làm cho địa tinh thu liễm rất nhiều, bọn chúng nới rộng khỏang cách với thương đội, nhưng chỉ tới buổi chiều, bọn chúng lại một lần nữa mon men lại gần
- Ta sợ rằng đã phạm vào một sai lầm. - Hạ Á thở dài, hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn phía sau một mảng đông nghịt như thủy triều. - Ta đã đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của lương thực đối với địa tinh . Cái này quả thật là một cái sự thật không thể bàn cãi
Nếu như thương đội của Hạ Á mang theo mấy chục xe hàng, chứa không phải lương thực mà là vải vóc, lụa, thậm chí là quặng sắt, hay da thú, sợ rằng cũng không thu hút nhiều địa tinh đến vậy
Bởi vì trên thực tế, đối với địa tinh mà nói, lương thực quả thực quá mức trọng yếu
Đối với trình độ văn minh kém xa các chủng tộc khác như địa tinh mà nói, chúng sẽ không bao giờ cướp bóc một đại đội thương nhân lòai người. Trừ nguyên nhân địa tinh trời sinh nhát gan ra, sự sợ hãi đối với những hộ vệ được võ trang đầy đủ của thương đội cũng là một nguyên do. Nhưng còn một cái nguyên nhân thường bị quên lãng, đó là : rất nhiều hàng hóa ở trong mắt lòai người đựơc xem là trân quý, đối với địa tinh mà nói, thật không đáng giá một đồng
Tỷ như vải vóc trân quý, đối với cái đám ngay cả thói quen tắm rửa cũng không có này mà nói, cái thứ da dơ bẩn chúng đang mặc trên người, đối với chúng thì có khác gì lụa đâu ? Còn có vàng bạc châu báu sáng lấp lánh, trong mắt địa tinh, chỉ sợ còn không có giá trị bằng một khúc thịt.
Ở địa phương không thể nào trồng trọt như bình nguyên màu đỏ, thức ăn, mới là tài nguyên quan trọng nhất, khan hiếm nhất.
Đối với địa tinh mà nói, trên thế giới này, còn chưa có sự tình nào so trọng yếu hơn so với việc ăn no
Mà hết lần này tới lần khác, đại bộ phận thương đội qua lại, rất ít khi có người vận chuyển lương thực số lượng lớn.
Lương thực bản thân nó là một lọai hàng có giá trị thấp, vừa nặng vừa chiếm thể tích, hơn nữa giá bán ra cũng không cao, lợi nhuận thấp. Phải vượt qua một bình nguyên màu đỏ cực kỳ rộng lớn để tới người Odin kinh doanh, không có thương nhân nào lại lựa chọn lương thực làm hàng hóa. Đại bộ phận đều lựa chọn một ít da thú trân quý, dược vật, kim lọai hay các thứ trân quý khác để buôn bán.
Cho nên, đại bộ phận địa tinh trên bình nguyên màu đỏ này, cả đời cũng chưa từng gặp qua năm mươi cỗ xe ngựa tràn đầy lương thực như vậy
Hạ Á lại dẫn theo một đám lính đánh thuê cưỡi ngựa xua tan bọn người kia, thế nhưng hắn vừa đi tới gần, bọn địa tinh liền bỏ chạy tứ tán. Nhưng sau khi Hạ Á trở về, bọn chúng lại tụ tập lại như cũ. Phía Hạ Á dù sao nhân số cũng quá ít, không dám dẫn người truy đuổi quá xa. Nếu không khi đuổi chúng về phía đông, phía tây bọn chúng sẽ lợi dụng dịp đó công kích thương đội.
- Ài, xem ra thật không nên mang theo nhiều lương thực như vậy đến bình nguyên màu đỏ. - Hạ Á đưa tay vò đầu, bất đắc dĩ nhìn về cái đuôi ở phía xa mà thở dài
Tuy nhiên, hắn liền vỗ đầu, giục ngựa chạy tới một trong những cỗ xe trong đội ngũ, hướng về phía bên trong la lên:
- Này, ngươi có biện pháp gì đối phó với đồng lọai của mình không ? – Tất nhiên, chính là hỏi Thiên Công ngồi trong xe.
Vị địa tinh cường giả này, nhiều ngày chưa từng lộ diện, thậm chí ngay cả mấy ngày trước lúc đối phó với mã tặc, nó cũng đều một mực ở trong xe không chịu đi ra. Có gọi cũng không nói gì
Nguyên nhân rất đơn giản, thiên công bị bệnh, hơn nữa, bệnh rất nặng.
Từ Dã hỏa trấn xuất phát, thiên công nhìn qua cũng không có gì trở ngại, thậm chí trong mắt còn có một ngọn lửa hưng phấn. Nhưng vừa rời khỏi dã hỏa trấn một ngày, ngay buổi tối hôm đó, vị địa tinh lĩnh chủ này liền ngã bệnh
Nói ra cũng không có gì kỳ quái, thiên công mặc dù cường hãn, nhưng dù sao cũng là thân thể huyết nhục, nó đã thất lạc tại Dã Hỏa trấn mấy tháng thời gian. Mấy tháng này, nó màn trời chiếu đất, chưa được ăn no một lần nào. Một mùa đông lâu như vậy, nó phải ngủ ngòai đường, lại còn bị đám khất cái của Dã Hỏa trấn khi dễ mấy lần. Ngay cả thân thể vốn làm bằng sắt của nó, cũng không thể nào chịu nổi được. Chỉ là trong lòng nó còn có một chấp niệm, chính tín niệm trong đầu đó, chính sự cố chấp đó đã tạo thành sức mạnh, giữ cho nó không ngã xuống
Nhưng kết quả, một khi tìm được Hạ Á, sức mạnh nâng đỡ trong lòng nó liền biến mất. Không tới hai ngày, nội thương và phong hàn của mấy tháng tích lũy, cùng nhau bạo phát ra.
Dọc theo đường đi, nguyên bổn Thiên Công có thể trạng hùng tráng, bệnh tật làm cho nó gầy nhom đi, hai gò má cũng lõm sâu vào. Còn nhiễm phải bệnh thương hàn cực kỳ nghiệm trọng, mỗi ngày nằm trong mớ thảm lông mà vẫn phát run. Đừng nói là một mình nó cưỡi ngựa, cho dù đi bộ nó cũng đi không nổi. Thật đáng thương cho một tên địa tinh mãnh nam này, hào quang trong ánh mắt nó cũng không còn.
Cũng may là thân thể Thiên Công cường tráng, nên mới miễn cưỡng gắng gượng được.Cộng với thương đội cũng có một ít dược vật cùng với người hiểu biết về y thuật. Nhưng nhìn Thiên Công, một thân người hùng tráng như vậy, mỗi ngày chỉ uống đựơc nửa bát canh thịt, cũng không ăn nổi đồ vật gì. Lúc ban đầu hắn cũng không uống nổi thuốc, cứ uống vào là nôn ra, về sau mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Từ khi đi vào bình nguyên màu đỏ, mới miễn cưỡng mỗi ngày có thể xuống xe, bước đi vài bước hít thở không khí.
Hạ Á cũng thật sự là không còn ý kiến gì, mới chạy tới hỏi Thiên Công. Nhưng Thiên Công chỉ ngồi ở trong xe bọc thảm lông, nhìn Hạ Á một cái, dức khóat lắc đầu
Hạ Á rõ ràng có chút bất mãn :
- Ngươi không phải tại bình nguyên màu đỏ, đỉnh đỉnh đại danh Thiên Công lĩnh chủ hay sao? Ngươi chạy ra hù dọa bọn người kia một chút, có thể bắt bọn chúng rời đi đựơc không ?
Nghe những lời này, Thiên Công lạnh lùng nhìn Hạ Á. Mặc dù không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt, Hạ Á cũng hiểu rõ câu trả lời của Thiên Công là chính mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Hạ Á thở dài, hắn lập tức nhận ra chính mình hồ đồ mất rồi.
Địa tinh là sinh vật gì? đối với địa tinh mà nói, đúng là không có cái gì gọi là “trung thành”, cái phẩm chất cao quý này chưa từng tồn tại trong bọn chúng
Thiên Công cho dù lúc trước ở bình nguyên đại danh đỉnh đỉnh, rất có uy tín. Nhưng địa tinh sợ nó chính là sợ một Thiên Công võ dũng. Bây giờ đây, Thiên Công ngay cả đi nhanh cũng không được. Lúc này mà đem một tên bệnh tật ra mà hù dọa một đám sói đói? Chỉ sợ Thiên Công vừa mới ra mặt, cái đám kia đã bắt nó lột da ăn sống tại trận
Hơn nữa, dù lúc trước nó đúng là lĩnh chủ, nhưng nó rời bình nguyên đã nửa năm rồi. Nửa năm qua, chỉ sợ cái bộ lạc kia đã sớm thay đổi chủ nhân
Lần này Hạ Á sở dĩ mời chào nhiều lính đánh thuê như vậy, cũng để trong trường hợp vạn nhất bộ lạc của thiên công thay đổi chủ nhân, dứt khóat dùng vũ lực giúp hắn thu phục lại bộ lạc
Lúc này kêu Thiên Công giúp đỡ, không thể nghi ngời là không có khả năng!!!
Buổi tối ngày hôm đó, đã xảy ra chút việc.
Đội xe dừng lại đóng quân nghỉ ngơi. Bởi vì chính vì thương đội lúc nấu cơm, toát ra hương thơm ngào ngạt. Làm kích thích mấy tên địa tinh đói quá sắp phát điên này. Một vài tên địa tinh hình như điên lên, từ phía sau đi tới, quơ quơ mảnh côn gỗ nát trong tay. Còn có không ít đao kiếm rách nát, hướng về phía đốm lửa trong thương đội mà tới.
Mục tiêu của chúng nó rất rõ ràng, chính làm muốn cướp lấy thức ăn !
Hơn mười tên địa tinh vọt tới, không hề có dấu hiệu gì báo trước, mọi người tựa hồ cũng không có nghĩ tới cái đám nhát gan này lại có đủ dũng khí công kích thẳng vào trong thương đội. Kết quả là hơn mười địa tinh chạy tới gần sát mọi người mới giật mình tỉnh ngộ. Các dong binh vội vàng cầm vũ khí lên, đem cái đám địa tinh kia đánh như bánh thịt, sau khi giết bảy tám tên, đám địa tinh mới chịu giải tán đi.
Chỉ là hành động lần này, làm cho mọi người ý thức được nguy hiểm thật sự.
Số lượng ngày một tăng, lá gan đám địa tinh càng ngày càng lớn. Đã lớn tới mức dám chủ động công kích bọn họ
Mặc dù bây giờ chỉ là một đám nhỏ. Nhưng khó nói ngày mai sẽ có thêm nhiều tên địa tinh bị cơn đói hành hạ đến nổi điên lên hay không? Việc này so với mã tặc còn nguy hiểm hơn ! Mã tặc thì giết một tên ít đi một tên. Nhưng nơi này chính là bình nguyên màu đỏ, hôm nay ngươi giết một tên, ngày mai nói không chừng sẽ chui ra đến mười tên. Hơn nữa những địa tinh này trong máu trừ nhát gan ra còn có một lọai gần như điên cuồng tàn nhẫn, một khi nổi điên lên thì ....
Ngàn vạn con kiến, cũng có thể cắn chết voi
Buổi tối hôm nay, Hạ Á cũng không thể nào ngủ được. Ban đêm trên bình nguyên truyền đến từng trận tiếng kêu khóc thảm thiết của địa tinh, so với tiếng sói tru còn khó nghe hơn
Hừng đông, Hạ Á nhìn thấy Shaerba, còn có cả đám lính đánh thuê Hawke, người nào người nấy mắt cũng thâm quần.
- Được, ta xem bọn người kia lá gan càng lúc càng lớn, chỉ sợ hôm nay sẽ có đủ đũng khí tấn công chúng ta ... Chúng ta mặc dù không sợ bọn chúng, nhưng bọn chúng dây dưa như vậy, cũng rất khó thóat khỏi.
Hôm nay, Sipam đã nghĩ ra biện pháp là dùng Landisi cung tiễn thủ uy hiếp bọn chúng
Quả nhiên, dưới uy lực của cung tiễn, một ít địa tinh chạy lại gần thương đội liền bị bắn chết.
Nhưng vấn đề lại phát sinh, dù là dùng máu tươi đàn áp cũng không dập tắt được lòng tham của đám địa tinh. Chẳng qua chúng giảo hoạt, liền kéo dài khỏang cách ra một chút, chạy tới bên ngòai tầm bắn của cung tiễn, sau đó vẫn như cũ tiếp tục đi theo.
Nhưng cung tên của đám người Landisi cũng không phải là vô hạn. Họ đi hộ vệ thương đội, cũng không phải là đi chiến tranh, nên mỗi người chỉ có hai cái túi tên. Lúc trứơc đánh nhau với mã tặc đã tiêu hao một phần nhỏ, mà bây giờ tên bắn ra, cũng không có ai dám đi nhặt đi đến gần đám địa tinh háu hau đói kia nhặt. Cho nên tên nhanh chóng tiêu hao hết
Rốt cuộc, Hạ Á cũng kiềm chế không được, quát :
- Hawke! Ngươi mang năm mươi người lên ngựa đi, theo lão tử đi giết một trận! Rusell, người của ngươi phụ trách quản lý đội xe!
Hawke lên tiếng tuân mệnh, liền chuẩn bị chạy đi tụ tập nhân mã, thì phía sau, có âm thanh truyền đến
- Xin chờ một chút. Từ trong đám đông phía sau, có một người đi ra. - Vóc người của hắn cao lớn, thóang chút gầy gò, tướng mạo anh tuấn, nhưng trong mắt lại mang theo vài phần âm độc, trên đôi tay mang một bao tay bằng da màu đen, chính là Philip
Philip từ sau khi Hạ Á phế bỏ hai tay, vũ lực tổn hao nặng nề. Lần trước đánh mã tặc, khi đem đám lính đánh thuê tập kích ban đêm vào đại đội mã tặc, Hạ Á cũng không có mang Philip theo. Cũng không phải vì lý do gì sâu xa, mà là bởi vì Philip từ sau khi hai tay bị phế bỏ, hay tay cũng không có ngón cái, nắm lấy vũ khí đều không có lực. Mà lọai chém giết trên chiến trường này, quan trọng nhất chính là lực lượng, kỹ xảo chỉ đứng thứ hai.Với trạng thái hiện tại của Philip, thật sự không thích hợp cho những trận chiến quy mô lớn. Hắn có lẽ còn có thể phát huy một chút kỹ xảo của cao giai võ sĩ, nhưng mà so về khí lực, hiện không phải thứ mà hắn am hiểu
Philip bây giờ có thói quen mang theo một bộ da tay màu đen, đem doạn tay bị mất giấu đi. Hắn đưa mắt nhìn Hạ Á, thần sắc có chút cổ quái
- Đại nhân, có lẽ, còn có một biện pháp có thể giải quyết được đám địa tinh này, không biết ngài có hay không muốn thử một lần ... Mọi người nghe vậy đều cả kinh. Philip đứng thẳng người, thần sắc vững vàng, cũng không để ý đến ánh mắt hòai nghi của những người bên cạnh, ánh mắt hắn chỉ chăm chú nhìn Hạ Á
- Ngươi thật sự có biện pháp? - Hạ Á cũng bán tín bán nghi
- Mặc dù còn không có nắm chắc mười phần, nhưng vẫn có thể thử xem. - Philip ngữ khí rất nhẹ nhàng - Nếu như không được, ngài bắt đầu chém giết cũng không muộn. Hơn nữa, đại nhân, xin phép cho ta nói một câu không khách khí, ta cảm giác đựơc rằng, chỉ dựa vào chém giết, sợ rằng cũng không hù dọa đựơc bọn người kia. Hai ngày trước, chúng ta cũng không phải chưa từng giết qua địa tinh đó sao ?
- Ngươi muốn làm như thế nào? - Hạ Á hai tròng mắt híp lại, nhìn Philip, hắn có thể thấy được, biểu hiện của philip hiện giờ phi thường tự tin, không giống như bộ dáng huênh hoang khóac lác
- Chỉ cần đại nhân phân cho ta ba xe lương thực, tùy ý để ta sử dụng là đựơc.”
- Ba xe lương thực?
Hạ Á bật cười.
Lần này đội xe mang theo hơn năm mươi cỗ xe ngựa, tính sơ ra, mỗi chiếc xe ngựa cũng bất quá ngàn cân lương thực mà thôi. Năm mươi chiếc xe ngựa mà nói, cũng còn xa mới đủ cùng bộ lạc của Thiên Công giao dịch cái lọai nấm độc kia. Đây chẳng qua là đặt cọc trước thôi. Dù sao, nếu muôn buôn bán thì cũng không thể chỉ có miệng lưỡi là được.
Nếu như là bộ lạc bình thường, thì xét theo tính tình Hạ Á, hắn đã trực tiếp đem bộ lạc đó đồ sát.
Hoặc là dùng vũ lực đọat lấy đồ. Nhưng dù sao, đây cũng là bộ lạc của Thiên Công. Cũng không phải dễ dàng đánh bại, huống hồ, lưu lại cái bộ lạc này, tương lai nói không chừng còn có thể có cơ hội giao dịch.
Dù sao, thổ dân Zhaku có hòang kim, địa tinh có nấm độc, mà mình có lương thực.
Nếu muốn tiếp tục đổi lấy hoàng kim, phải cùng bộ lạc của Thiên Công tạo thành quan hệ tốt một chút mới được.
Cho nên, mang hơn năm mươi xe lương thực, trên thực tế, chính là muốn chứng minh thành ý của bản thân. Huống hồ nghe Thiên Công nói, thổ dân Zhaku cùng địa tinh giao dịch, phân làm nhiều lần một năm, cũng không phải một lần đem đến mấy trăm xe lương thực.
Cho nên, năm mươi xe lương thực này, thiếu mất vài xe cũng không phải là chuyện trọng yếu.
Huống hồ, ba xe lương thực chỉ chừng ba nghìn cân mà thôi, cũng không có bao nhiêu giá trị. Nhưng Philip thật sự có biện pháp giải quyết đám địa tinh này ?
- Được, ta cho ngươi ba xe, cho ta xem ngươi rốt cuộc có biện pháp gì.
Philip đựơc Hạ Á cho phép, cười cười, nhìn Hạ Á, lần này ánh mắt hắn có chút nghiêm túc:
- Đại nhân, ngài từng nói, có tội phải phạt có công thì thưởng, nếu ta thành công chuyện này, ngày sẽ tặng cho ta phần thưởng gì đây?
Lời này vừa nói ra, Shaerba và Hawke đứng bên cạnh lập tức nổi giận. Hawke vừa mới đầu phục cho Hạ Á, ăn nói có chút lỗ mãng, nặng nề hừ một tiếng:
- Ngươi đây là ý gì? Còn chưa làm chuyện gì mà đã đòi hỏi chỗ tốt sao ?
Philip ảm đạm cười, nhìn Shaerba, chậm rãi nói:
- Shaerba, ngươi là chiến hữu của Hạ Á đại nhân, bây giờ thì sao, bây giờ bộ hạ trong quân của hắn. Mà Tatara, ngươi được Hạ Á đại nhân hỗ trợ... Các ngươi vì Hạ Á đại nhân dốc sức, đó là điều đương nhiên.
Dừng một chút, Philip cười, ngữ khí có chút quái dị :
- Đối với ngươi, ta có thân phận gì đây ? Đừng quên, ta cũng không có lấy máu ngón tay bôi lên trán đấy.
Những lời này rõ ràng là không hề khách khí, Hawke đứng ngay bên cạnh cũng đỏ mặt lên, nói không ra lời.
Hạ Á nghe xong, cũng không tức giận chút nào, nhẹ nhàng cười:
- Không tồi, không tồi. Philip, ngươi nói không sai một chút nào. Theo lý mà nói, chúng ta chỉ là lúc trước có chút ân óan, trên đường trùng hợp gặp nhau mà thôi. Hơn nữa, ngươi hình như cũng không nợ ta điều gì, ta mặc dù cứu ngươi một mạng. Nhưng nếu không phải ta chặt đứt tay ngươi, phế bỏ vũ kỹ của ngươi, thì ngươi cũng sẽ không rơi vào tình trạng như vậy được. Quả thật, ta cũng không có tư cách ra lệnh cho ngươi làm chuyện gì cả.
Philip thần sắc thản nhiên nói:
- Đại nhân, ta hôm nay nếu đã dám nói như vậy, tức là ta cũng không còn bận tâm điều gì. Ta dù sao cũng là một phế nhân, một thân vũ kỹ luyện cả nửa đời người, bây giờ chỉ còn lại không tới ba thành. Nếu như chỉ thuần túy bằng vào bằng ấy bản lãnh, ngài nhìn ta cũng sẽ thấy chướng mắt. Trên đường đi, ta đã sớm quyết định, mạng ta sau này sẽ tùy ngài sử dụng. Chỉ sợ là đại nhân ngài nhìn một phế nhân không vừa mắt mà thôi.
Mấy câu nói đó không nhanh không chậm, lúc nói ra, bất luận ngữ khí hay ánh mắt của Philip đều cực kỳ vững vàng. Sau khi bị đồng bọn phản bội, Philip tính tình cũng càng thêm trầm ổn, lúc trứơc còn có vài phần giảo họat cùng khiếp đảm. Nhưng bây giờ tâm tình vô cùng vững chắc, không gì thay đổi được.
- Nói như vậy, ngươi đây sẵn lòng muốn góp sức cho ta. Hạ Á cười hắc hắc.
- Thật vậy - Philip thừa nhận, nhưng sau đó lại lắc lắc đầu - Chỉ là, cái việc trích máu trên tay rồi bôi lên trán ta làm không được. Cho dù ta làm được, chỉ sợ đại nhân ngài chưa chắc sẽ tin ta. Nói đến cùng, ta biết, đại nhân ngài đối với ta cũng không thật xem trọng. Ta vốn không định nói những lời này. Vốn định đợi ngài xong việc ở Dã Hỏa nguyên, tìm được người Zhaku đã. Sau đó thì tùy ngài, nếu ngài thu nhận ta thì tốt, còn không thì ta về quê cày ruộng cũng tốt. Nhưng mà mấy ngày trước, nghe ngài nói hai câu. Ta quyết định nói ra việc này.
Hạ Á cười hỏi:
- Ta đã nói cái gì?
- Nước trong quá thì không nuôi được cá. Một thủ lĩnh tốt thì phải có thuộc hạ. Tốt cũng dùng, mà xấu cũng dùng. - Philip cười cười – Xin lỗi, lúc ngài nói chuyện với Shaerba, ta vừa khéo nghe được. Ta đây, là người thế nào?? Tất nhiên là xấu rồi. Ngài đã nói ra như vậy, ta mới có thể trông vào đó mà gi vọng. Không biết ngài có chịu dùng ta không??
- Tốt – Hạ Á hét lớn, đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Philip. Shaerbe đứng bên cạnh thì đưa tay lên chuôi kiếm, chỉ cần Hạ Á ra lệnh, là xông lên chém Philip ngay.
Hạ Á nhìn chằm chằm Philip một chút, đột nhiên cười ha ha, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng:
- Philip, ta không ngại nói cho ngươi biết. Ta vốn là không có tin tưởng ngươi cho lắm. Tuy nhiên, xem như hôm nay ngươi có chút bản lĩnh. Dám nói ra những việc đó trước mặt ta. Philip cách đây mấy tháng trước hẳn nhiên là không dám. Ngươi nói đi, muốn ta đáp ứng ngươi việc gì???
- Rất đơn giản – Philip thở ra một hơi, cảm thấy dễ chịu một chút – Ta tất nhiên là có cách giải quyết đám địa tinh phiền nhiễu kia. Chỉ là sau khi xong việc. Ngài cho ta ra đi, tìm một chỗ hẻo lánh mà ẩn cư. Cũng mong ngài đừng tiết lộ hành tung của ta. Trước đây ta làm chuyện xấu nhiều cho nên kẻ thù cũng không ít. Còn không, hy vọng ngài thu nhận ta làm thủ hộ, để sau này chết còn có chỗ chôn.
- Ta đồng ý – Hạ Á không chút do dự - Lần này trở về, ngươi đến phủ phòng vệ lãnh nhiệm vụ với ta.
Tuy Hạ á đã đồng ý, nhưng trên mặt Philip không chút vui mừng. Ngược lại, còn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
- Tốt. Xin đại nhân cho một chút thời gian cùng ba xe lương thực. Ta sẽ đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.
Shaerba “Hừ!” một tiếng, trừng mắt nhìn Philip:
- Ba xe lương thực??? Ta thật muốn xem ngươi có bản lĩnh thế nào??? Nếu như ngươi làm tốt, ta sẽ chịu phục ngươi. Còn ngược lại, ta sẽ là người đầu tiên cho ngươi vài đấm.
Philip có chút giật mình, cười cười đi tới:
- Shaerba!!! Ngươi có dám đánh cược với ta
- Đánh cược??? Lão tử thích nhất là đánh cược! Nói ! Ngươi muốn cược cái gì??? – Shaerba vẻ mặt hưng phấn nói tiếp – Nếu ta thua, cho ngươi đánh ta mười roi, ngược lại, ngươi cũng vậy.
Philip lắc đầu:
- Ta và ngươi sau này cũng sẽ là đồng liêu. Loại đánh cược đấm đá này, dễ làm tổn thương hòa khí. Hay là khỏi đi.
- Vậy ngươi muốn cược cái gì? – Shaerba quát to.
Philip mỉm cười:
- Ta với ngươi, nếu ai thua thì phải làm cho người thắng một việc. Dù là yêu cầu gì cũng không được cự tuyệt. Ngươi dám không?
Shaerba mặc dù lỗ mãng nhưng không phải đứa ngốc. Hắn trợn mắt, lẩm bẩm nói:
- Mẹ kiếp, lần đánh cược này quả là lớn. Nếu ngươi bắt lão tử cởi hết quần áo, trần truồng trong doanh trại. Hoặc bắt ta cắt cổ tự sát thì ta cũng phải làm àh???
Philip cười cười:
- Tất nhiên là không bắt đối phương tự sát. Sau này, chúng ta đều là đồng liêu, cũng sẽ không làm ra chuyện gì mất hòa khí đâu.
Shaerba lúc này mới cười to:
- Được! Chỉ cần không tự sát là tốt! Ta đây còn muốn theo Hạ Á đi xông pha khắp nơi. Lúc này chưa chết được.
Philip gật đầu:
- Mọi người ở đây sẽ làm chứng.
Nói xong, hắn nhìn Hạ Á ra hiệu, Hạ Á liền bảo thủ lĩnh Shipan của thương hội Jialun-Si giúp đỡ Philip đi lấy xa lương thực.
Chờ Phiphip đi rồi. Hạ Á nhìn Shaerba, đánh giá tên hảo huynh đệ vài lần rồi nói:
- Trâu điên, lần này ngươi thua rồi!!!
/247
|