Hạ Á uống một chút nước, ngồi thở một lát trong khi nghe Tatara kể sơ lại những chuyện xẩy ra sau khi Hạ Á bị hôn mê.
Hạ Á dùng Long Thứ giết được con bọ cạp cũng là nhờ may mắn vì nếu không có con kì đà sấm, thú cưỡi của Arab, bỗng nhiên xuất hiện và thu hút sự chú ý của con bọ cạp thì chắc chắn là Hạ Á không còn cơ hội để ra tay.
Chẳng bao lâu sau khi hắn bị hôn mê thì Tatara đã là người đầu tiên tỉnh dậy, còn Shaerba và tên lính đánh thuê sau khi trúng phải Tâm linh phong bạo của con bọ cạp thì đến nay vẫn chưa tỉnh lại được.
Đáng thương cho Tatara, hắn tỉnh lại trước tiên nhưng lại vô cùng sợ hãi. Vì tài nghệ hắn quá kém mà nơi này nguy hiểm trùng trùng, nên nếu chỉ có một mình hắn thì khả năng thoát ra an toàn là gần như bằng không! Có lẽ cũng vì vậy mà một tên ma pháp sư vừa nhát gan vừa yếu đuối như hắn đã không dám trốn đi sau khi tỉnh lại. Hắn dù muốn đi cũng không được!
Ngươi nói bọn họ vẫn còn hôn mê sao? Hạ Á lảo đảo gượng dậy, sao đó cố chịu đau để tháo hết mớ băng được Tatara buộc trên chân hắn ra rồi dùng một ít thuốc trị thương của người Zhaku còn giữ được bôi vào vết thương và tự tay băng lại. Cách băng bó của hắn tốt hơn của Tatara rất nhiều.
Việc tiếp theo còn làm cho hắn đau đớn hơn nhiều! Hắn tự tay kiểm tra lại chỗ xương sườn bị gãy, quá trình này suýt nữa lại làm hắn ngất đi! Sau đó hắn cố nén đau để sắp lại mấy đoạn xương đã bị gẫy lệch cho chúng vào đúng chỗ, nhờ vậy khi hắn hít thở đã thấy bớt đau được rất nhiều. Hạ Á ít nhất cũng đã yên tâm là mấy chỗ xương gãy đã không chọc vào phổi hắn.
Tatara vẫn còn vừa thở phì phò vừa than vãn về chuyện hắn đã lo lắng và hoảng sợ đến thế nào. Hạ Á nghe một hồi cũng không kiên nhẫn được nữa bèn hỏi hắn: Sao ngươi không dùng ma pháp trị liệu cho ta?
Tatara có vẻ lúng túng nhưng khi thấy được vẻ mặt nặng nề của Hạ Á hắn mới nhanh chóng mở miệng: Ông chủ! Ta cũng không phải vì sợ hao phí sinh lực mà không dùng ma pháp sinh mệnh! Có điều, như ngài cũng đã thấy lần trước - ta không thể tự chọn được ma pháp nào sẽ xuất ra mà chỉ là may rủi do xác suất - ta muốn dùng ma pháp để giết con nhện thì hoá ra lại là ma pháp trị liệu!...
Ngừng một chút Tatara mới nhướng mắt, cười khổ nói tiếp: Bởi vậy ta cũng nào dám dùng ma pháp sinh mệnh để trị thương cho mọi người! Vạn nhất ma pháp ta phát ra không phải là trị liệu mà là giết hại thì mọi người, đang trong trạng thái suy yếu, sẽ bị giết hết! Khi đó ta biết làm sao?!
Hắn nói vậy thì Hạ Á cũng chịu thua, đành chấp nhận sự thật mà Tatara đã nói.
Hạ Á cũng không muốn chính mình đã thoát khỏi tay tử thần vì con nhện Răng To hùng mạnh hay con bọ cạp khổng lồ hung ác mà lại mất mạng vì tên thuộc hạ ma pháp sư yếu ớt và kém cỏi này!
Nghỉ ngơi một lát, Hạ Á nhìn lại bọn Shaerba còn đang nằm ở đàng kia, hỏi: Sao mà họ vẫn chưa tỉnh. Thân thể bọn họ cường tráng hơn ngươi nhiều mà?!
Ta cũng không biết. Tatara cũng có vẻ mơ hồ. Ta tỉnh dậy trước ngài chỉ mấy giờ đồng hồ nhưng mà ta đoán chúng ta đã hôn mê mất khoảng hai ngày là ít nhất!
Hai ngày?! Sao ngươi biết?
Ta dù sao cũng là ma pháp sư, đã từng làm một số thí nghiệm về cơ thể sống. Ta dựa vào mức độ thối rữa của mấy cái xác mà đoán ra. Nói tới đây, Tatara có vẻ ngượng ngùng, cười khổ: Còn một điều quan trọng nữa là khi tỉnh lại. ta đã thấy đói đến không chịu nổi, hiển nhiên là đã bị hôn mê trong một thời gian rất dài. Khi ta vừa tỉnh lại, lúc định đứng lên thì hai chân đã bủn rủn đến mức ta bị té, suýt gẫy mất mấy cái răng cửa!
Thức ăn của họ vẫn còn một chút. Hạ Á được Tatara hầu hạ, cho ăn uống được một ít nên cũng hồi phục sức khoẻ được vài phần. Có điều vết thương trên đùi hắn khá nặng khiến hắn không đứng lên được. Nếu không có thuốc trị thương rất linh nghiệm của người Zhaku thì trong hoàn cảnh ác liệt này hắn cũng có thể mất mạng vì vết thương bị thối rữa. Dù vậy, theo kinh nghiệm của Hạ Á, vết thương ở đùi hắn phải mất ít nhất là cả tháng mới có thể bình phục.
Đùi trái hắn bị đâm thủng hai lỗ, may mắn không đụng đến xương nhưng cũng mất không ít máu khiến người hắn yếu hẳn đi.
Biết được mình tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, Hạ Á đi đến bên cạnh bọn Shaerba kiểm tra họ thật cẩn thận.
Họ hoàn toàn không bị một vết thương nào. Thực ra việc giết con bọ cạp chỉ do một mình Hạ Á làm, Bọn Shaerba, ngay từ đầu đã nhanh chóng bị con bọ cạp tấn công bằng tinh thần, trúng phải Tâm linh phong bạo mà hôn mê đi.
Nhưng... Sao họ vẫn không tỉnh lại?
Hạ Á đang nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ mãi về việc này thì giọng Dora lại vang lên trong đầu khiến hắn rất ngạc nhiên và vui mừng.
Ngu xuẩn!
Dora! Hạ Á cũng bất chấp Tatara đang ở bên cạnh, hắn vui vẻ kêu lên. Thật tốt quá! Mau nói cho ta biết, người của ta sao lại thế này?
Giọng Dora rất tức giận nhưng do Hạ Á cả thân thể lẫn tinh thần đều rất yếu nên cũng không nghe rõ mấy, chỉ hơi loáng thoáng.
Ngươi là một thằng ngu! Không có đầu óc gì cả! Ta đã nói ngươi thế nào? Khi ta giục ngươi chạy trốn thì không ngờ ngươi lại tỉnh bơ, dám đi tấn công con quái đó! Ngươi muốn chết hả?! Nếu ngươi không gặp may - may mắn đến mức ta cũng phải ganh tị - thì cho dù ngươi có đến mười cái mạng thì cũng chết sạch rồi!
Hạ Á thản nhiên: Hừ! ta không muốn tranh cãi với ngươi! Không phải ta vẫn còn sống đến giờ sao?! Mau nói cho ta biết bạn ta bị sao vậy?
Tâm linh phong bạo! Ngươi không hiểu Tâm linh phong bạo là gì sao? Đây là một loại ma pháp công kích tinh thần, nó kích động các cảm xúc tiêu cực trong tâm trí đối phương, phá tan sức mạnh tinh thần của hắn và làm cho nó trở nên hỗn loạn! Cần cả một quá trình mới hồi phục được. Chỉ có những người có tinh thần thật kiên định và vững mạnh thì tốc độ hồi phục mới nhanh hơn chút ít!
A?!
Hạ Á hơi ngạc nhiên.
Người có tinh thần kiên định và vững mạnh thì mới nhanh hồi phục!
Mà Tatara là người tỉnh dậy trước tiên?! Một tên yếu ớt và nhát như cáy lại tỉnh dậy trước cả Shaerba?
Hừ... Tên người hầu ma pháp sư của ngươi kia, tuy rằng nhát gan, nhưng tâm linh và ý chí của hắn so với những người khác kiên định hơn nhiều. Dora tức giận hằm hè.
Chà! Nghe cũng có lý! Nhớ lại lúc Tatara hình dạng te tua mà vẫn ưỡn ngực nói Ông chủ! Ta là một ma pháp sư! cũng đủ cho Hạ Á động lòng.
Hai tên này chỉ có thể để tự chúng tỉnh dậy mà thôi! Tuy nhiên mất bao lâu thì chính ta cũng không biết! Có thể chỉ trong chốc lát nữa thôi nhưng có khi cả tháng nữa cũng chưa tỉnh được!
Câu trả lời này làm Hạ Á vô cùng rầu rĩ nhưng lại khiến Tatara ở bên cạnh sợ muốn chết... Tên ma pháp sư đáng thương này nhìn Hạ Á ngồi đó mà lẩm bẩm tự nói với chính mình: Chẳng lẽ ông chủ của ta đã phát điên rồi sao?
Rồi thì Hạ Á cũng tìm được một cây gậy gỗ. Hắn dùng nó để chống và tập tễnh bước tới tới cạnh cái xác của con bò cạp khổng lồ để xem xét.
Bây giờ được nhìn gần mới thấy con quái vật này rất xấu xí, nhất là phần thân thể giống con người của nó, vì chưa tiến hoá hoàn toàn nên nói giống người cũng chưa đúng mà phải nói là giống khỉ!
Rốt cục nó là thứ gì vậy? Hạ Á lắc đầu.
Giọng Dora trong đầu có vẻ u ám: Ngươi còn nhớ trong quyển nhật ký có nói về khả năng công kích tinh thần không?
Hạ Á biến sắc, mở to mắt nhìn cái xác con bò cạp. Ngươi đừng nói con quái vật này là do bọn địa tinh thời xưa làm ra nhé!
Dora Hừ! một tiếng rồi nói: Đương nhiên là không phải! Con quái này dù rất lợi hại nhưng sản phẩm mà cả một chủng tộc dồn sức trong suốt bốn trăm năm để tạo ra thì sao tài nghệ lại chỉ có bấy nhiêu để cho ngươi giết được! Tuy nhiên ta cho rằng chắc chắn nó có quan hệ đến thứ mà bọn địa tinh tạo ra!
Hạ Á đồng ý với nhận xét của Dora. Đúng là có nhiều điều trùng hợp quá.
Dưới khe núi có cả một đội quân địa tinh thời viễn cổ bị giết mà không có một vết thương, hình như là vì bị công kích tinh thần.
Mà vị 'Thần' do bọn địa tinh đó tạo ra nghe nói là có khả năng công kích tinh thần rất mạnh mẽ.
Kì lạ hơn nữa là chính bọn Hạ Á lại đụng độ với một con quái vật có khả năng công kích tinh thần ở nơi này.
Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì thật không thể tin nổi.
Hạ Á chọc chọc cây gậy gỗ vào cái xác bọ cạp, từ lỗ thủng lớn trên lưng nó tuôn ra từng đám từng đám những thứ gì đó như là nội tạng của nó, vô cùng tanh hôi. Hạ Á nhíu mày, bịt mũi, nói: Hạ Á ta bỗng nhớ tới một chi tiết trong quyển nhật ký, không biết ngươi có để ý không?
Giọng Dora hơi ngập ngừng: Một chi tiết? Chi tiết nào?
Hạ Á thu cây gậy về, lại tập tễnh quay về chỗ gốc cây lớn ngồi xuống.
Ngươi còn nhớ vị học giả địa tinh thời xưa trong nhật ký không? Chính là Shack, vị học giả trong đoàn nghiên cứu ở khu số 1! Hắn đã tiết lộ cho tướng quân Couriere chút ít về đặc điểm của thứ mà họ tạo ra...
Dora giật mình: Ta nhớ rõ những từ mà bọn họ đã dùng, nào là: tà ác, không hoàn thiện và xấu xí.
Hạ Á nói ngay: Sao ta lại không biết là tà ác, thứ đó mà không tà ác sao? Còn về phần xấu xí! Ngươi có biết là tiêu chuẩn thẩm mỹ của địa tinh không như những chủng tộc khác không?
Giọng Dora chẳng kiêng nể gì nữa: Xì! Ngươi đúng là không biết xấu hổ khi chỉ trích tiêu chuẩn thẩm mỹ của người khác! Đồ ngu! Cái ta muốn nói là 'không hoàn thiện'! Không hoàn thiện mới là điều trọng yếu!
Ta cũng chưa hiểu! Ngươi nói 'không hoàn thiện' cuối cùng là có ý gì? Hạ Á cũng thành thật hỏi lại.
Trời đất! Dora gần như rên lên. Ta mà còn thân thể chắc phải dẫm chết ngươi vì bực mình quá!
Đáng tiếc là ngươi không còn cơ hội nữa! Hạ Á cũng không khách khí độp lại.
Dora như bị ê mặt vì câu này, nàng yên lặng hồi lâu rồi mới chậm chạp giải thích: Trước tiên, bất kể là tôn giáo của chủng tộc nào, từ con người cho đến tinh linh, thậm chí cả loài rồng chúng ta đều có chung một đặc điểm: Vị thần vĩ đại được thờ phụng là phải hoàn thiện! Mà vẻ hoàn mỹ này càng được tôn lên bởi tính cách thần thánh và cao thượng của vị thần đó. Nhưng ngươi có biết tính cách thần thánh và cao thượng đó là gì không?
Không biết! Ông đây chưa bao giờ có tín ngưỡng gì nên cũng không tìm hiểu chi mấy thứ đó! Hạ Á nhanh chóng lắc đầu.
Là diệt dục! Là không còn ham muốn gì nữa!
Giọng Dora ngày càng nghiêm trang hơn:
Mọi chủng tộc, kể cả tinh linh vốn được cho là loài vô cùng tao nhã và cao quý, đều có những ham muốn của chính họ. Mọi sinh linh (sự sống có linh hồn) bình thường đều phải có nhu cầu cho chính mình, có ham muốn của chính mình và có lòng tham của chính mình. Trong tất cả những tình cảm mà chúng ta có được từ yêu ghét đến chiếm đoạt và mong muốn sở hữu thì thứ lớn nhất là lòng tham. Lòng tham lại phát xuất từ sự ham muốn.
Với mọi sinh linh thì sự ham muốn có thể chia ra hai loại: ham muốn để tồn tại và ham muốn để sinh sản!
Là sinh vật cấp cao, chúng ta không như bọn dã thú bình thường mà đã khiến cho hai loại ham muốn này thăng hoa lên rất nhiều.
Ham muốn để tồn tại thì không chỉ để sống mà còn để thoả mãn những nhu cầu khác như ăn mặc, chỗ ở, phương tiện đi lại thậm chí là ham muốn quyền lực... Đối với những sinh vật cao cấp như chúng ta thì ham muốn để tồn tại đã không chỉ giới hạn trong mục đích là 'được sống' mà đã trở thành 'được sống một cách tốt nhất'!
Còn về ham muốn để sinh sản thì ta nghĩ ngươi không gặp khó khăn gì khi lý giải cả. Đó chính là việc giao phối! Để sinh con đẻ cháu, để chủng tộc tiếp tục sinh tồn!
Có thể nói sự ham muốn là chung cho mọi sinh vật và phổ biến trong chúng ta.
Còn thần... Thần linh sở dĩ đứng cao hơn chúng ta vì họ có một tính chất khác biệt hẳn so với chúng ta, cũng chính là điều trọng yếu để họ trở nên thần thánh, trở nên cao thượng: Họ không có ham muốn!!
Vì không ham muốn, không cầu mong gì nên họ càng có vẻ thần thánh và cao thượng hơn hẳn mọi sinh linh bình thường khác!
Thần không cần ăn uống, thần không tham tiền bạc, thần không cần quần áo đẹp, thần không cần nắm giữ quyền lực... mà quan trọng hơn cả là thần không cần sinh con đẻ cháu! Bởi vì thần... mọi vị thần đều tồn tại mãi mãi! Cho nên họ không cần sinh sản, và do đó không có ham muốn để sinh sản!
Những điều đó khiến cho họ trở nên trong sạch, không chỉ là về mặt vật chất mà cả về tinh thần.
Vì vậy những vị thần đều hoàn thiện!
Nếu chúng ta suy ngược lại thì sao?
Cái gọi là hoàn thiện chính là không có ham muốn! Vậy không hoàn thiện là gì? Có phải là còn có ham muốn, có nhu cầu không?
Có ham muốn, có nhu cầu?
Hạ Á suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật thốt lên: Ý của ngươi là...
Còn chưa hiểu sao? Cứ theo cách suy luận này thì thứ mà bọn địa tinh thời xưa đã tạo ra thì không hoàn thiện, hay nói cách khác nó có những nhu cầu riêng như cần ăn uống, cần hưởng thụ và thậm chí cần sinh sản! Cần giao phối! Cần sinh con đẻ cháu!!
Hạ Á không kềm nổi, hắn nhìn thoáng qua con bọ cạp khổng lồ rồi bất chợt run lên. Ý ngươi là... con quái vật này... có thể là...
Có thể là con cháu của cái thứ đó!
Hạ Á dùng Long Thứ giết được con bọ cạp cũng là nhờ may mắn vì nếu không có con kì đà sấm, thú cưỡi của Arab, bỗng nhiên xuất hiện và thu hút sự chú ý của con bọ cạp thì chắc chắn là Hạ Á không còn cơ hội để ra tay.
Chẳng bao lâu sau khi hắn bị hôn mê thì Tatara đã là người đầu tiên tỉnh dậy, còn Shaerba và tên lính đánh thuê sau khi trúng phải Tâm linh phong bạo của con bọ cạp thì đến nay vẫn chưa tỉnh lại được.
Đáng thương cho Tatara, hắn tỉnh lại trước tiên nhưng lại vô cùng sợ hãi. Vì tài nghệ hắn quá kém mà nơi này nguy hiểm trùng trùng, nên nếu chỉ có một mình hắn thì khả năng thoát ra an toàn là gần như bằng không! Có lẽ cũng vì vậy mà một tên ma pháp sư vừa nhát gan vừa yếu đuối như hắn đã không dám trốn đi sau khi tỉnh lại. Hắn dù muốn đi cũng không được!
Ngươi nói bọn họ vẫn còn hôn mê sao? Hạ Á lảo đảo gượng dậy, sao đó cố chịu đau để tháo hết mớ băng được Tatara buộc trên chân hắn ra rồi dùng một ít thuốc trị thương của người Zhaku còn giữ được bôi vào vết thương và tự tay băng lại. Cách băng bó của hắn tốt hơn của Tatara rất nhiều.
Việc tiếp theo còn làm cho hắn đau đớn hơn nhiều! Hắn tự tay kiểm tra lại chỗ xương sườn bị gãy, quá trình này suýt nữa lại làm hắn ngất đi! Sau đó hắn cố nén đau để sắp lại mấy đoạn xương đã bị gẫy lệch cho chúng vào đúng chỗ, nhờ vậy khi hắn hít thở đã thấy bớt đau được rất nhiều. Hạ Á ít nhất cũng đã yên tâm là mấy chỗ xương gãy đã không chọc vào phổi hắn.
Tatara vẫn còn vừa thở phì phò vừa than vãn về chuyện hắn đã lo lắng và hoảng sợ đến thế nào. Hạ Á nghe một hồi cũng không kiên nhẫn được nữa bèn hỏi hắn: Sao ngươi không dùng ma pháp trị liệu cho ta?
Tatara có vẻ lúng túng nhưng khi thấy được vẻ mặt nặng nề của Hạ Á hắn mới nhanh chóng mở miệng: Ông chủ! Ta cũng không phải vì sợ hao phí sinh lực mà không dùng ma pháp sinh mệnh! Có điều, như ngài cũng đã thấy lần trước - ta không thể tự chọn được ma pháp nào sẽ xuất ra mà chỉ là may rủi do xác suất - ta muốn dùng ma pháp để giết con nhện thì hoá ra lại là ma pháp trị liệu!...
Ngừng một chút Tatara mới nhướng mắt, cười khổ nói tiếp: Bởi vậy ta cũng nào dám dùng ma pháp sinh mệnh để trị thương cho mọi người! Vạn nhất ma pháp ta phát ra không phải là trị liệu mà là giết hại thì mọi người, đang trong trạng thái suy yếu, sẽ bị giết hết! Khi đó ta biết làm sao?!
Hắn nói vậy thì Hạ Á cũng chịu thua, đành chấp nhận sự thật mà Tatara đã nói.
Hạ Á cũng không muốn chính mình đã thoát khỏi tay tử thần vì con nhện Răng To hùng mạnh hay con bọ cạp khổng lồ hung ác mà lại mất mạng vì tên thuộc hạ ma pháp sư yếu ớt và kém cỏi này!
Nghỉ ngơi một lát, Hạ Á nhìn lại bọn Shaerba còn đang nằm ở đàng kia, hỏi: Sao mà họ vẫn chưa tỉnh. Thân thể bọn họ cường tráng hơn ngươi nhiều mà?!
Ta cũng không biết. Tatara cũng có vẻ mơ hồ. Ta tỉnh dậy trước ngài chỉ mấy giờ đồng hồ nhưng mà ta đoán chúng ta đã hôn mê mất khoảng hai ngày là ít nhất!
Hai ngày?! Sao ngươi biết?
Ta dù sao cũng là ma pháp sư, đã từng làm một số thí nghiệm về cơ thể sống. Ta dựa vào mức độ thối rữa của mấy cái xác mà đoán ra. Nói tới đây, Tatara có vẻ ngượng ngùng, cười khổ: Còn một điều quan trọng nữa là khi tỉnh lại. ta đã thấy đói đến không chịu nổi, hiển nhiên là đã bị hôn mê trong một thời gian rất dài. Khi ta vừa tỉnh lại, lúc định đứng lên thì hai chân đã bủn rủn đến mức ta bị té, suýt gẫy mất mấy cái răng cửa!
Thức ăn của họ vẫn còn một chút. Hạ Á được Tatara hầu hạ, cho ăn uống được một ít nên cũng hồi phục sức khoẻ được vài phần. Có điều vết thương trên đùi hắn khá nặng khiến hắn không đứng lên được. Nếu không có thuốc trị thương rất linh nghiệm của người Zhaku thì trong hoàn cảnh ác liệt này hắn cũng có thể mất mạng vì vết thương bị thối rữa. Dù vậy, theo kinh nghiệm của Hạ Á, vết thương ở đùi hắn phải mất ít nhất là cả tháng mới có thể bình phục.
Đùi trái hắn bị đâm thủng hai lỗ, may mắn không đụng đến xương nhưng cũng mất không ít máu khiến người hắn yếu hẳn đi.
Biết được mình tạm thời chưa có nguy hiểm đến tính mạng, Hạ Á đi đến bên cạnh bọn Shaerba kiểm tra họ thật cẩn thận.
Họ hoàn toàn không bị một vết thương nào. Thực ra việc giết con bọ cạp chỉ do một mình Hạ Á làm, Bọn Shaerba, ngay từ đầu đã nhanh chóng bị con bọ cạp tấn công bằng tinh thần, trúng phải Tâm linh phong bạo mà hôn mê đi.
Nhưng... Sao họ vẫn không tỉnh lại?
Hạ Á đang nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ mãi về việc này thì giọng Dora lại vang lên trong đầu khiến hắn rất ngạc nhiên và vui mừng.
Ngu xuẩn!
Dora! Hạ Á cũng bất chấp Tatara đang ở bên cạnh, hắn vui vẻ kêu lên. Thật tốt quá! Mau nói cho ta biết, người của ta sao lại thế này?
Giọng Dora rất tức giận nhưng do Hạ Á cả thân thể lẫn tinh thần đều rất yếu nên cũng không nghe rõ mấy, chỉ hơi loáng thoáng.
Ngươi là một thằng ngu! Không có đầu óc gì cả! Ta đã nói ngươi thế nào? Khi ta giục ngươi chạy trốn thì không ngờ ngươi lại tỉnh bơ, dám đi tấn công con quái đó! Ngươi muốn chết hả?! Nếu ngươi không gặp may - may mắn đến mức ta cũng phải ganh tị - thì cho dù ngươi có đến mười cái mạng thì cũng chết sạch rồi!
Hạ Á thản nhiên: Hừ! ta không muốn tranh cãi với ngươi! Không phải ta vẫn còn sống đến giờ sao?! Mau nói cho ta biết bạn ta bị sao vậy?
Tâm linh phong bạo! Ngươi không hiểu Tâm linh phong bạo là gì sao? Đây là một loại ma pháp công kích tinh thần, nó kích động các cảm xúc tiêu cực trong tâm trí đối phương, phá tan sức mạnh tinh thần của hắn và làm cho nó trở nên hỗn loạn! Cần cả một quá trình mới hồi phục được. Chỉ có những người có tinh thần thật kiên định và vững mạnh thì tốc độ hồi phục mới nhanh hơn chút ít!
A?!
Hạ Á hơi ngạc nhiên.
Người có tinh thần kiên định và vững mạnh thì mới nhanh hồi phục!
Mà Tatara là người tỉnh dậy trước tiên?! Một tên yếu ớt và nhát như cáy lại tỉnh dậy trước cả Shaerba?
Hừ... Tên người hầu ma pháp sư của ngươi kia, tuy rằng nhát gan, nhưng tâm linh và ý chí của hắn so với những người khác kiên định hơn nhiều. Dora tức giận hằm hè.
Chà! Nghe cũng có lý! Nhớ lại lúc Tatara hình dạng te tua mà vẫn ưỡn ngực nói Ông chủ! Ta là một ma pháp sư! cũng đủ cho Hạ Á động lòng.
Hai tên này chỉ có thể để tự chúng tỉnh dậy mà thôi! Tuy nhiên mất bao lâu thì chính ta cũng không biết! Có thể chỉ trong chốc lát nữa thôi nhưng có khi cả tháng nữa cũng chưa tỉnh được!
Câu trả lời này làm Hạ Á vô cùng rầu rĩ nhưng lại khiến Tatara ở bên cạnh sợ muốn chết... Tên ma pháp sư đáng thương này nhìn Hạ Á ngồi đó mà lẩm bẩm tự nói với chính mình: Chẳng lẽ ông chủ của ta đã phát điên rồi sao?
Rồi thì Hạ Á cũng tìm được một cây gậy gỗ. Hắn dùng nó để chống và tập tễnh bước tới tới cạnh cái xác của con bò cạp khổng lồ để xem xét.
Bây giờ được nhìn gần mới thấy con quái vật này rất xấu xí, nhất là phần thân thể giống con người của nó, vì chưa tiến hoá hoàn toàn nên nói giống người cũng chưa đúng mà phải nói là giống khỉ!
Rốt cục nó là thứ gì vậy? Hạ Á lắc đầu.
Giọng Dora trong đầu có vẻ u ám: Ngươi còn nhớ trong quyển nhật ký có nói về khả năng công kích tinh thần không?
Hạ Á biến sắc, mở to mắt nhìn cái xác con bò cạp. Ngươi đừng nói con quái vật này là do bọn địa tinh thời xưa làm ra nhé!
Dora Hừ! một tiếng rồi nói: Đương nhiên là không phải! Con quái này dù rất lợi hại nhưng sản phẩm mà cả một chủng tộc dồn sức trong suốt bốn trăm năm để tạo ra thì sao tài nghệ lại chỉ có bấy nhiêu để cho ngươi giết được! Tuy nhiên ta cho rằng chắc chắn nó có quan hệ đến thứ mà bọn địa tinh tạo ra!
Hạ Á đồng ý với nhận xét của Dora. Đúng là có nhiều điều trùng hợp quá.
Dưới khe núi có cả một đội quân địa tinh thời viễn cổ bị giết mà không có một vết thương, hình như là vì bị công kích tinh thần.
Mà vị 'Thần' do bọn địa tinh đó tạo ra nghe nói là có khả năng công kích tinh thần rất mạnh mẽ.
Kì lạ hơn nữa là chính bọn Hạ Á lại đụng độ với một con quái vật có khả năng công kích tinh thần ở nơi này.
Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì thật không thể tin nổi.
Hạ Á chọc chọc cây gậy gỗ vào cái xác bọ cạp, từ lỗ thủng lớn trên lưng nó tuôn ra từng đám từng đám những thứ gì đó như là nội tạng của nó, vô cùng tanh hôi. Hạ Á nhíu mày, bịt mũi, nói: Hạ Á ta bỗng nhớ tới một chi tiết trong quyển nhật ký, không biết ngươi có để ý không?
Giọng Dora hơi ngập ngừng: Một chi tiết? Chi tiết nào?
Hạ Á thu cây gậy về, lại tập tễnh quay về chỗ gốc cây lớn ngồi xuống.
Ngươi còn nhớ vị học giả địa tinh thời xưa trong nhật ký không? Chính là Shack, vị học giả trong đoàn nghiên cứu ở khu số 1! Hắn đã tiết lộ cho tướng quân Couriere chút ít về đặc điểm của thứ mà họ tạo ra...
Dora giật mình: Ta nhớ rõ những từ mà bọn họ đã dùng, nào là: tà ác, không hoàn thiện và xấu xí.
Hạ Á nói ngay: Sao ta lại không biết là tà ác, thứ đó mà không tà ác sao? Còn về phần xấu xí! Ngươi có biết là tiêu chuẩn thẩm mỹ của địa tinh không như những chủng tộc khác không?
Giọng Dora chẳng kiêng nể gì nữa: Xì! Ngươi đúng là không biết xấu hổ khi chỉ trích tiêu chuẩn thẩm mỹ của người khác! Đồ ngu! Cái ta muốn nói là 'không hoàn thiện'! Không hoàn thiện mới là điều trọng yếu!
Ta cũng chưa hiểu! Ngươi nói 'không hoàn thiện' cuối cùng là có ý gì? Hạ Á cũng thành thật hỏi lại.
Trời đất! Dora gần như rên lên. Ta mà còn thân thể chắc phải dẫm chết ngươi vì bực mình quá!
Đáng tiếc là ngươi không còn cơ hội nữa! Hạ Á cũng không khách khí độp lại.
Dora như bị ê mặt vì câu này, nàng yên lặng hồi lâu rồi mới chậm chạp giải thích: Trước tiên, bất kể là tôn giáo của chủng tộc nào, từ con người cho đến tinh linh, thậm chí cả loài rồng chúng ta đều có chung một đặc điểm: Vị thần vĩ đại được thờ phụng là phải hoàn thiện! Mà vẻ hoàn mỹ này càng được tôn lên bởi tính cách thần thánh và cao thượng của vị thần đó. Nhưng ngươi có biết tính cách thần thánh và cao thượng đó là gì không?
Không biết! Ông đây chưa bao giờ có tín ngưỡng gì nên cũng không tìm hiểu chi mấy thứ đó! Hạ Á nhanh chóng lắc đầu.
Là diệt dục! Là không còn ham muốn gì nữa!
Giọng Dora ngày càng nghiêm trang hơn:
Mọi chủng tộc, kể cả tinh linh vốn được cho là loài vô cùng tao nhã và cao quý, đều có những ham muốn của chính họ. Mọi sinh linh (sự sống có linh hồn) bình thường đều phải có nhu cầu cho chính mình, có ham muốn của chính mình và có lòng tham của chính mình. Trong tất cả những tình cảm mà chúng ta có được từ yêu ghét đến chiếm đoạt và mong muốn sở hữu thì thứ lớn nhất là lòng tham. Lòng tham lại phát xuất từ sự ham muốn.
Với mọi sinh linh thì sự ham muốn có thể chia ra hai loại: ham muốn để tồn tại và ham muốn để sinh sản!
Là sinh vật cấp cao, chúng ta không như bọn dã thú bình thường mà đã khiến cho hai loại ham muốn này thăng hoa lên rất nhiều.
Ham muốn để tồn tại thì không chỉ để sống mà còn để thoả mãn những nhu cầu khác như ăn mặc, chỗ ở, phương tiện đi lại thậm chí là ham muốn quyền lực... Đối với những sinh vật cao cấp như chúng ta thì ham muốn để tồn tại đã không chỉ giới hạn trong mục đích là 'được sống' mà đã trở thành 'được sống một cách tốt nhất'!
Còn về ham muốn để sinh sản thì ta nghĩ ngươi không gặp khó khăn gì khi lý giải cả. Đó chính là việc giao phối! Để sinh con đẻ cháu, để chủng tộc tiếp tục sinh tồn!
Có thể nói sự ham muốn là chung cho mọi sinh vật và phổ biến trong chúng ta.
Còn thần... Thần linh sở dĩ đứng cao hơn chúng ta vì họ có một tính chất khác biệt hẳn so với chúng ta, cũng chính là điều trọng yếu để họ trở nên thần thánh, trở nên cao thượng: Họ không có ham muốn!!
Vì không ham muốn, không cầu mong gì nên họ càng có vẻ thần thánh và cao thượng hơn hẳn mọi sinh linh bình thường khác!
Thần không cần ăn uống, thần không tham tiền bạc, thần không cần quần áo đẹp, thần không cần nắm giữ quyền lực... mà quan trọng hơn cả là thần không cần sinh con đẻ cháu! Bởi vì thần... mọi vị thần đều tồn tại mãi mãi! Cho nên họ không cần sinh sản, và do đó không có ham muốn để sinh sản!
Những điều đó khiến cho họ trở nên trong sạch, không chỉ là về mặt vật chất mà cả về tinh thần.
Vì vậy những vị thần đều hoàn thiện!
Nếu chúng ta suy ngược lại thì sao?
Cái gọi là hoàn thiện chính là không có ham muốn! Vậy không hoàn thiện là gì? Có phải là còn có ham muốn, có nhu cầu không?
Có ham muốn, có nhu cầu?
Hạ Á suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên bật thốt lên: Ý của ngươi là...
Còn chưa hiểu sao? Cứ theo cách suy luận này thì thứ mà bọn địa tinh thời xưa đã tạo ra thì không hoàn thiện, hay nói cách khác nó có những nhu cầu riêng như cần ăn uống, cần hưởng thụ và thậm chí cần sinh sản! Cần giao phối! Cần sinh con đẻ cháu!!
Hạ Á không kềm nổi, hắn nhìn thoáng qua con bọ cạp khổng lồ rồi bất chợt run lên. Ý ngươi là... con quái vật này... có thể là...
Có thể là con cháu của cái thứ đó!
/247
|