Nghiêm túc và đứng đắn? Trên thế giới này còn có chuyện gì nghiêm túc và đứng đắn hơn việc kết hôn?
Nếu tên khốn kiếp này yêu cầu một việc vô lý hay hèn hạ thì Meilin còn có thể cự tuyệt một cách hợp tình hợp lý, sau đó sẽ ra sức cho hắn một bài học nhớ đời, kiểu như biến hắn thành một con ếch xanh hay con cóc gì đó rồi vứt hắn vào hang độc xà chẳng hạn.
Nhưng còn gì nghiêm túc hơn việc kết hôn nữa?
Hơn nữa, hiển nhiên là điều này quá bất ngờ và quá phi lý đối với Meilin.
Tuy vậy, Hạ Á còn bất ngờ hơn, mắt hắn trợn cả lên gần như muốn lọt tròng xuống đất!
“Ngài… ngài…” Hạ Á nuốt nước miếng đánh ực, lấy hết sức mới thốt nên lời. “Ngài có đồng ý không vậy?”
Quái quỉ thật! Mẹ kiếp, đúng là quái đản!
Trời đất ơi! Mình gặp chuyện quái quỉ gì vậy?!
Dù khả năng chỉ là một phần vạn! Không! Chỉ một phần trăm vạn thôi! Nhưng ngộ nhỡ… Meilin mà đồng ý thì…
Chẳng hoá ra con mụ điên đáng sợ này, xét thân phận lại là dưỡng mẫu của mình sao?!!
“Ngài có đồng ý không?” Hạ Á không thấy Meilin nói gì lại hỏi thêm lần nữa.
“Ta chịu thua!” Dù trong lòng nàng không hề cam tâm chút nào, nhưng lúc đó, vị Đại ma đạo sư tâm cao khí ngạo bậc nhất, vị nữ vương của giới phù thủy Landisi cuối cùng đành nói ra một câu như vậy.
Một câu mà cả hiệp hội ma pháp sư của đế quốc Byzantine cũng không thể khiến nàng nói ra, ngay cả vị Thần hoàng vô cùng hùng mạnh của người Odin cũng vậy.
Thế nhưng ở một địa phương xa xôi, nhỏ bé, trong một khu rừng. Một gã ăn mặc lôi thôi, có vẻ hơi ngang tàng, thậm chí là không đàng hoàng nữa lại khiến cho nàng - Meilin - nói ra những lời này.
Ngươi hiện tại nhất định rất đắc ý?! Cái tên giảo hoạt kia, ta rất muốn đem nhiều… rất nhiều hình dung từ xấu xa nhất để trút lên người ngươi: ác ôn, vô lại, xảo trá, đê tiện…
Meilin đang suy nghĩ về người kia như vậy.
Ngươi nhất định nghĩ là ta không thể đáp ứng được yêu cầu quá đáng này?! Đây đúng là một điều kiện vô cùng xảo trá, hơn nữa, còn ngoài sức tưởng tượng của ta.
Hừ! Chỉ vì ta là đàn bà và ngươi là đàn ông! Nếu ta cũng là đàn ông như ngươi thì ngươi đã không thể nào tìm được một yêu cầu như vậy. Thế nên bộ dáng ngươi bây giờ khiến ta vô cùng tức giận! Ngươi chắc là đang mong ta phát điên lên vì phải chịu thua, đúng không?!
Thật không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả được tâm tình của Meilin lúc đó. Nàng gần như muốn phát điên lên - thực ra nàng vốn là một phụ nữ điên rồ! - nhưng ‘Thua’ là một từ mà nàng không thể nào chấp nhận được.
Nàng đã không thua trước hiệp hội ma pháp sư Byzantine, không thua trước quốc vương Landisi, thậm chí ngay cả đến Thần hoàng Odin cũng không có cách nào khiến nàng nhận thua! Do đó, nàng càng không thể tự tha thứ cho mình trước việc phải cúi đầu chịu thua gã đàn ông đó.
“Ngươi nghĩ là ta sẽ cự tuyệt yêu cầu của ngươi, đúng không?!” Người phụ nữ này nở nụ cười quỉ dị.
…
“Nói thật đi! Cuối cùng ngươi có đồng ý không vậy?”
Hạ Á đã hỏi lại đến lần thứ mười câu hỏi này. Lúc này đã muốn trễ bữa trưa rồi.
Tuy nhiên, Meilin vẫn như chín lần trước - không trả lời! Nàng trừng mắt với Hạ Á một cái rồi lạnh nhạt nói: “Mười lần! Thằng nhóc kia, ngươi mà còn hỏi thêm một lần nữa thì ngươi và cả tên ma pháp sư tùy tùng của ngươi kia nữa đều sẽ biến thành ếch xanh hết!
Ngươi biết đó, ta nói được là làm được!”
Hạ Á rốt cuộc cũng chịu ngậm miệng lại nhưng nỗi hiếu kỳ trong lòng vẫn khiến hắn chịu không nổi. Tatara ở bên cạnh nhanh chóng kéo tay hắn lại.
“Ông chủ, theo ta thấy thì ngài đừng nên hỏi nữa. Nói thực với ngài, cái cảm giác khi biến thành ếch là rất khó chịu!”
Hạ Á gật gật đầu, cười khổ nói: “Thật ra thì ta cũng đã hỏi nhiều rồi nhưng nàng rõ ràng là không muốn trả lời. Ít nhất thì khi ta sống chung với lão cũng không hề nghe lão nói đến vợ con gì cả. Điều ta quan tâm chính là nếu Meilin không đồng ý thì nàng sẽ phải bồi thường bằng một thứ khác…
Hơn nữa ta vẫn còn nhớ nàng đã nói rằng sau đó lão già này không hề tìm nàng để đòi thanh toán vụ thắng cuộc đó! Ngươi đừng quên nàng là một Đại ma đạo sư và ta là người thừa kế của lão già này nhé.”
Tatara có vẻ xấu hổ: “Nhưng… thưa ông chủ, ngài trước tiên phải biết được là cái món thắng cuộc đó có xứng đáng để mình mạo hiểm đến nỗi phải biến thành ếch không đã chứ! Nguy hiểm lắm!”
Tiếp sau đó, Meilin cho họ thấy ma pháp của nàng.
Trước tiên nàng lấy ra một cái túi lớn trông rất kỳ lạ, sau đó đem hết mọi thứ - nào mấy khẩu ma đạo pháo, nào ma hoả rồi đến tất cả khải giáp và vũ khí thu hoạch được - ném hết vào cái túi đó.
Nhưng cái túi này dường như không bao giờ đầy! Đống đồ đó to cỡ một toà núi nhỏ nhưng chỉ khiến cái túi phình lên không được bao nhiêu so với lúc đầu!
Cuối cùng, nàng lại lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay rồi ném nó lên mặt đất, sau đó chỉ với một cái búng tay thì cái khăn tay đã biến thành một tấm thảm dày bằng lông dê.
Nhưng không chỉ là một tấm thảm như bình thường mà là một tấm thảm bay!
Hạ Á thì chỉ ngạc nhiên với mấy món đồ ma pháp đó thôi nhưng Tatara thì hai mắt đã sớm toả hào quang, hắn bị kích động đến mức suýt nữa phát tâm bệnh mà chết!
“Túi ma pháp không gian! Trời đất! Không ngờ nàng có thể làm ra được thứ xịn như vậy! Trời ơi! Trình độ của nàng về lĩnh vực ma pháp không gian đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được!!” Tatara nắm chặt hai tay, giọng khàn đặc. “Lại còn thảm bay nữa chứ!”
“Chỉ là một tấm thảm bay thôi mà.” Hạ Á dường như không biết giá trị của mấy món đồ này.
“Chỉ là một tấm thảm bay thôi?” Tatara đột nhiên gào lên, hắn cũng chẳng buồn khách khí mà lớn tiếng cả với Hạ Á: “Đây là một bước đột phá trong việc vận dụng ma pháp phong hệ vào vật thể thực tế! Ai cũng biết ma pháp chỉ có thể thêm vào trên một số chất liệu mà thôi, tốt nhất phải là bí ngân hoặc các loại đá quý và thủy tinh có tính hấp thụ ma pháp! Thế nhưng hãy nhìn tấm thảm này xem, trên mặt nó không hề có bí ngân hay bảo thạch gì cả, chỉ là do lông dê dệt thành! Huống chi nàng còn thêm vào đó thuật biến hình để thay đổi được thể tích to nhỏ của nó nữa!! Ngài có biết điều đó khó khăn đến mức nào không?! Nàng là một thiên tài! Tuyệt đối là một thiên tài!!
“Hãy lo cho mạng của chúng ta trước đã!” Hạ Á thở dài, hắn mang Shaerba và tên lính đánh thuê đặt lên tấm thảm rồi mới hạ giọng nói: “Bây giờ chúng ta vẫn còn là tù binh của nàng, không biết nàng sẽ đối xử ra sao với chúng ta đây?”
Nói xong, Hạ Á cao giọng nói: “Này! Meilin đại nhân.”
Đang ngồi hóng mát dưới tàng cây, Meilin nhướng mắt lên: “Lại sao nữa đây? Còn muốn hỏi thêm lần nữa sao? Ngươi muốn biết cảm giác khi được làm ếch xanh hả?”
“Không, không.” Hạ Á giơ hai tay lên, cười nói: “Hiển nhiên là ngài không sống chung với dưỡng phụ của ta nên câu trả lời xem như đã rõ ràng rồi. Ta muốn hỏi là chúng ta còn bị ngài ‘trưng dụng’ bao lâu nữa? Chậc, chúng ta còn có việc phải làm mà thời gian ở lại đây cũng đã lâu rồi.”
“Ta cần xây dựng gấp một căn nhà ở đây với đầy đủ phương tiện nhằm nghiên cứu cái di tích dưới khe núi kia.” Meilin nói ngay.
“Đám hài cốt này đã bị bọn ngu xuẩn các ngươi bới tung cả lên! Có trời mới biết bọn các ngươi đã làm hư hỏng đến mức nào các manh mối có giá trị để nghiên cứu kia. Thế nên ta định xây một căn nhà để ở lại đây một thời gian cùng với một phòng thí nghiệm - một phòng thí nghiệm ma pháp! Đó mới chỉ là chỗ ăn ở và làm việc tạm thôi! Ta còn cần nhiều thứ nữa, chẳng hạn như thức ăn, dụng cụ này khác…”
Nói xong một hơi, Meilin quay sang nhìn nhìn Hạ Á: “Cho nên trước khi ngươi làm xong cho ta mấy việc này thì ngươi vẫn bị ta trưng dụng! Chắc ngươi không trông đợi một vị Đại ma đạo sư phải tự mình đi xây một cái nhà để ở chứ?! Ta từ lúc còn nhỏ xíu đã biết đến mấy trăm công thức cực kỳ phức tạp để chế tạo bùa phép nhưng đến nước sôi cũng không biết nấu đâu!”
Câu nói này khiến Hạ Á đứng đực luôn ra đó!
Xây một căn nhà… Ở nơi mà ma quỉ cũng không thèm tới này sao?
“Còn nữa, ta không thích nhà xây toàn bằng gỗ! Ta cũng cần một cái lò sưởi trong tường và tường vách cũng phải chắc chắn nữa. Thế nên nhà phải được xây bằng loại đá thật chắc chắn, loại chuyên dùng để xây nhà! Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện làm một căn nhà gỗ đơn giản cho ta nhé!
Mà cũng phải có một phòng đọc sách, một phòng khách và một phòng thí nghiệm thật kiên cố, được làm bằng hoa giản thạch - loại đá chuyên dùng để xây phòng thí nghiệm - nhằm bảo đảm một số dược vật ma pháp có tính độc hại không bị rò rỉ ra ngoài. Cuối cùng, ta còn cần có một vườn hoa nhỏ nữa!”
Meilin đưa tay sờ sờ mũi. “Để xem… ta còn cần gì nữa nào!... À! Ta thích ăn cá, ta là người Landisi mà, người Landisi nào cũng thích ăn cá! Vả lại ở đây cũng không thấy có món nào ta thích ăn cả! Thế nên ta còn cần thêm một cái hồ để nuôi cá nữa!”
Meilin càng nói thì mặt Hạ Á càng tái nhợt đi.
Nếu phải hoàn thành tất cả những yêu cầu của vị nữ vương của giới phù thủy này thì tính trước tính sau gì hắn cũng phải mất đến ba năm ở lại nơi đây để làm nô lệ cho vị Đại ma đạo sư này, đừng hòng đi đâu được!
“À, ta có một đề nghị thế này.” Hạ Á khổ sở suy nghĩ một hồi rồi mới miễn cưỡng cười nói: “Ngài thấy đó, yêu cầu của ngài thật là phức tạp nhưng ít ra thì ở đây chẳng có công cụ gì và ta cũng cho rằng chắc cũng không có những loại đá đặc biệt mà ngài cần. Còn về chuyện cá thì ta cũng không thấy có…”
“Cho nên ta mới cho ngươi tấm thảm bay, cái thằng ngu này!” Meilin ngắt lời hắn mà chẳng thèm khách sáo gì cả, sau đó cười lạnh: “Ta chỉ nói ra yêu cầu, còn hoàn thành nó là việc của ngươi! Ở đây không có thứ gì thì ngươi đi tìm rồi mang về! Tấm thảm bay này có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian cho ngươi. Cần thứ gì thì ngươi mua về thứ đó! Ta chỉ có một yêu cầu quan trọng nhất là phải có một cái phòng thí nghiệm đúng như ý ta muốn!”
Hạ Á thấy mình muốn khóc cũng không khóc nổi!
“Ta biết nơi gần nhất có thể tìm được mấy thứ đó! Là bộ lạc của người Zhaku! Nghe nói có mấy thương đội Byzantine đã đến đó và tiến hành giao dịch với họ. Có lẽ ở đó có thể tìm được mấy thứ ta cần.” Tatara, ngược lại, có vẻ rất hào hứng, la lên.
“Câm miệng!” Nhưng Hạ Á lại giận dữ trừng mắt lên với hắn.
Tatara lại trố mắt ra: “Sao vậy, ông chủ? Để có cơ hội được như chúng ta bây giờ - làm trợ thủ và được ở bên cạnh một ma pháp sư vô cùng vĩ đại và hùng mạnh - chỉ sợ đến chín mươi phần trăm số ma pháp sư của toàn bộ đại lục quỳ xuống cầu xin còn không được đó!!”
Nhưng Meilin đã mỉm cười đi tới, chỉ vào tấm thảm bay, nét mặt tươi cười, thậm chí còn có vẻ tà ác: “Bây giờ thì cố gắng mà làm việc đi, tên tù binh nhỏ của ta! À đúng rồi, đừng mong chạy trốn nhé!” Nàng lấy trong người ra một cái vòng tay nho nhỏ.
Hạ Á vừa nhìn thấy vật này lập tức sững sờ! Hắn đã từng thấy một cái vòng tay như vậy!
Trên tay của Nội Nội, vị mãnh nam đại tỉ đó, cũng mang một chiếc vòng gần như giống hệt cái này!!
Cái cô nàng Nội Nội đó không hề nói dối ta. Đó là sự thật!
Hạ Á hơi sợ hãi nhìn cái vòng tay.
Cái thứ này sẽ biến mình thành gì đây? Một địa tinh? Hay là…
Trời đất! Nàng sẽ không biến ta thành một tên mặt trắng như Bangfuleite chứ?!
Hạ Á không có cách gì chống cự được vì khi Meilin đeo cái vòng đó vào tay hắn, toàn thân hắn đều không thể cục cựa gì được, giống như là trúng phép định thân vậy. Hắn thấy tận mắt cái vòng tay được tròng vào cổ tay hắn rồi thì nó tự động co lại, ôm khít lấy cổ tay, như bị dán chặt vào da hắn.
May mắn là ma pháp mà Meilin thi triển trên cái vòng này khác với cái đã bị nguyền rủa của Nội Nội: Ngoại hình của Hạ Á vẫn không thay đổi!
“Chỉ có ta mới tháo được cái vòng này ra! Hơn nữa, ngươi ở đâu ta đều biết được hết! À đúng rồi, đừng có tìm cách tháo nó ra! Ngươi không thể làm được đâu! Còn nếu ngươi muốn bỏ trốn thì chỉ trong chớp mắt thôi ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi. Tin ta đi, ta đến còn nhanh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều!”
Trong khi Hạ Á vô cùng chán nản thì Tatara lại liều mạng quì rạp xuống dưới chân của Meilin, dập đầu lia lịa, đầy vẻ mong chờ.
“Tên đáng thương kia, ngươi muốn cái gì?” Meilin liếc Tatara một cái.
Tatara hưng phấn liếc nhìn cái vòng Hạ Á đang mang trên cổ tay kia, miệng nuốt nước miếng đánh ực!
Meilin lập tức hiểu ra, nàng thở dài, ra vẻ rất đáng tiếc: “Chà, cái tên đáng thương này, ngươi nghĩ rằng ai cũng có tư cách đeo vòng tay do Meilin vĩ đại chế tạo sao? Chúng đều là thứ cao cấp đó, bọn bất tài rác rưởi thì làm gì có tư cách mà đeo đồ của ta! Thôi!
Ngươi muốn đi lúc nào cũng được! Bạn thân mến, chúc cho cuộc sống tự do của ngươi được tốt đẹp nhé.”
Điều này khiến cho Tatara hết sức thiểu não, đầy vẻ thất vọng.
Hạ Á bất đắc dĩ trèo lên thảm, ngồi chung với Tatara.
Mẹ nó, Tatara, ta phát ghen với ngươi. Con mụ yêu bà kia không ngờ lại chịu thả ngươi ra!
Tin tưởng ta đi, ông chủ! Ta càng hâm mộ ngài hơn nữa, nếu có thể được ở lại bên người nàng, ta nguyện ý giảm thọ mười năm!!
Tiếp theo, Hạ Á phải niệm một câu chú ngữ mà Meilin đã dạy hắn để điều khiển được tấm thảm bay này.
Câu chú ngữ này cũng khiến Tatara bội phục đến mức sẵn sàng quỳ rạp xuống dưới chân Meilin!
Bời vì câu chú ngữ này không ngờ lại không dùng ngôn ngữ Magic!
“Không ngờ nàng không cần dùng ngôn ngữ Magic và vẫn có thể thi triển ma pháp!! Điều này thật thần kỳ!”
Nhưng Hạ Á thì mặt mày quạu đeo vì nội dung của nó!
“Thưa Meilin vĩ đại và tối cao, ngài là thiên tài vĩ đại nhất, là ma pháp sư vĩ đại nhất! Ta xin ca ngợi ngài và mong ngài cho phép tên đầy tớ hèn mọn của ngài được mượn ma lực của ngài để khiến tấm thảm này mang nó đến nơi mong muốn!”
Đó là toàn bộ nội dung của câu thần chú!
“Con mụ gái già này không chỉ bị điên mà còn mắc bệnh tự yêu bản thân đến phát khùng!”
Thản nhiên nhìn bọn Hạ Á ngồi trên tấm thảm bay đi. Meilin vẫn đứng đó cho đến khi họ khuất dạng, nụ cười trên mặt nàng tắt dần đi cho đến lúc nàng lầm bầm khe khẽ:
“Tên khốn chết tiệt kia, ta đợi ngươi mấy chục năm mà ngươi vẫn biệt tăm không ló mặt ra nhưng bây giờ thì con ngươi lại ở trong tay ta! Ha ha, cái vận mệnh chết tiệt này, đúng là thần kỳ!”
Nếu tên khốn kiếp này yêu cầu một việc vô lý hay hèn hạ thì Meilin còn có thể cự tuyệt một cách hợp tình hợp lý, sau đó sẽ ra sức cho hắn một bài học nhớ đời, kiểu như biến hắn thành một con ếch xanh hay con cóc gì đó rồi vứt hắn vào hang độc xà chẳng hạn.
Nhưng còn gì nghiêm túc hơn việc kết hôn nữa?
Hơn nữa, hiển nhiên là điều này quá bất ngờ và quá phi lý đối với Meilin.
Tuy vậy, Hạ Á còn bất ngờ hơn, mắt hắn trợn cả lên gần như muốn lọt tròng xuống đất!
“Ngài… ngài…” Hạ Á nuốt nước miếng đánh ực, lấy hết sức mới thốt nên lời. “Ngài có đồng ý không vậy?”
Quái quỉ thật! Mẹ kiếp, đúng là quái đản!
Trời đất ơi! Mình gặp chuyện quái quỉ gì vậy?!
Dù khả năng chỉ là một phần vạn! Không! Chỉ một phần trăm vạn thôi! Nhưng ngộ nhỡ… Meilin mà đồng ý thì…
Chẳng hoá ra con mụ điên đáng sợ này, xét thân phận lại là dưỡng mẫu của mình sao?!!
“Ngài có đồng ý không?” Hạ Á không thấy Meilin nói gì lại hỏi thêm lần nữa.
“Ta chịu thua!” Dù trong lòng nàng không hề cam tâm chút nào, nhưng lúc đó, vị Đại ma đạo sư tâm cao khí ngạo bậc nhất, vị nữ vương của giới phù thủy Landisi cuối cùng đành nói ra một câu như vậy.
Một câu mà cả hiệp hội ma pháp sư của đế quốc Byzantine cũng không thể khiến nàng nói ra, ngay cả vị Thần hoàng vô cùng hùng mạnh của người Odin cũng vậy.
Thế nhưng ở một địa phương xa xôi, nhỏ bé, trong một khu rừng. Một gã ăn mặc lôi thôi, có vẻ hơi ngang tàng, thậm chí là không đàng hoàng nữa lại khiến cho nàng - Meilin - nói ra những lời này.
Ngươi hiện tại nhất định rất đắc ý?! Cái tên giảo hoạt kia, ta rất muốn đem nhiều… rất nhiều hình dung từ xấu xa nhất để trút lên người ngươi: ác ôn, vô lại, xảo trá, đê tiện…
Meilin đang suy nghĩ về người kia như vậy.
Ngươi nhất định nghĩ là ta không thể đáp ứng được yêu cầu quá đáng này?! Đây đúng là một điều kiện vô cùng xảo trá, hơn nữa, còn ngoài sức tưởng tượng của ta.
Hừ! Chỉ vì ta là đàn bà và ngươi là đàn ông! Nếu ta cũng là đàn ông như ngươi thì ngươi đã không thể nào tìm được một yêu cầu như vậy. Thế nên bộ dáng ngươi bây giờ khiến ta vô cùng tức giận! Ngươi chắc là đang mong ta phát điên lên vì phải chịu thua, đúng không?!
Thật không biết dùng ngôn ngữ nào để diễn tả được tâm tình của Meilin lúc đó. Nàng gần như muốn phát điên lên - thực ra nàng vốn là một phụ nữ điên rồ! - nhưng ‘Thua’ là một từ mà nàng không thể nào chấp nhận được.
Nàng đã không thua trước hiệp hội ma pháp sư Byzantine, không thua trước quốc vương Landisi, thậm chí ngay cả đến Thần hoàng Odin cũng không có cách nào khiến nàng nhận thua! Do đó, nàng càng không thể tự tha thứ cho mình trước việc phải cúi đầu chịu thua gã đàn ông đó.
“Ngươi nghĩ là ta sẽ cự tuyệt yêu cầu của ngươi, đúng không?!” Người phụ nữ này nở nụ cười quỉ dị.
…
“Nói thật đi! Cuối cùng ngươi có đồng ý không vậy?”
Hạ Á đã hỏi lại đến lần thứ mười câu hỏi này. Lúc này đã muốn trễ bữa trưa rồi.
Tuy nhiên, Meilin vẫn như chín lần trước - không trả lời! Nàng trừng mắt với Hạ Á một cái rồi lạnh nhạt nói: “Mười lần! Thằng nhóc kia, ngươi mà còn hỏi thêm một lần nữa thì ngươi và cả tên ma pháp sư tùy tùng của ngươi kia nữa đều sẽ biến thành ếch xanh hết!
Ngươi biết đó, ta nói được là làm được!”
Hạ Á rốt cuộc cũng chịu ngậm miệng lại nhưng nỗi hiếu kỳ trong lòng vẫn khiến hắn chịu không nổi. Tatara ở bên cạnh nhanh chóng kéo tay hắn lại.
“Ông chủ, theo ta thấy thì ngài đừng nên hỏi nữa. Nói thực với ngài, cái cảm giác khi biến thành ếch là rất khó chịu!”
Hạ Á gật gật đầu, cười khổ nói: “Thật ra thì ta cũng đã hỏi nhiều rồi nhưng nàng rõ ràng là không muốn trả lời. Ít nhất thì khi ta sống chung với lão cũng không hề nghe lão nói đến vợ con gì cả. Điều ta quan tâm chính là nếu Meilin không đồng ý thì nàng sẽ phải bồi thường bằng một thứ khác…
Hơn nữa ta vẫn còn nhớ nàng đã nói rằng sau đó lão già này không hề tìm nàng để đòi thanh toán vụ thắng cuộc đó! Ngươi đừng quên nàng là một Đại ma đạo sư và ta là người thừa kế của lão già này nhé.”
Tatara có vẻ xấu hổ: “Nhưng… thưa ông chủ, ngài trước tiên phải biết được là cái món thắng cuộc đó có xứng đáng để mình mạo hiểm đến nỗi phải biến thành ếch không đã chứ! Nguy hiểm lắm!”
Tiếp sau đó, Meilin cho họ thấy ma pháp của nàng.
Trước tiên nàng lấy ra một cái túi lớn trông rất kỳ lạ, sau đó đem hết mọi thứ - nào mấy khẩu ma đạo pháo, nào ma hoả rồi đến tất cả khải giáp và vũ khí thu hoạch được - ném hết vào cái túi đó.
Nhưng cái túi này dường như không bao giờ đầy! Đống đồ đó to cỡ một toà núi nhỏ nhưng chỉ khiến cái túi phình lên không được bao nhiêu so với lúc đầu!
Cuối cùng, nàng lại lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay rồi ném nó lên mặt đất, sau đó chỉ với một cái búng tay thì cái khăn tay đã biến thành một tấm thảm dày bằng lông dê.
Nhưng không chỉ là một tấm thảm như bình thường mà là một tấm thảm bay!
Hạ Á thì chỉ ngạc nhiên với mấy món đồ ma pháp đó thôi nhưng Tatara thì hai mắt đã sớm toả hào quang, hắn bị kích động đến mức suýt nữa phát tâm bệnh mà chết!
“Túi ma pháp không gian! Trời đất! Không ngờ nàng có thể làm ra được thứ xịn như vậy! Trời ơi! Trình độ của nàng về lĩnh vực ma pháp không gian đã đạt tới mức không thể tưởng tượng được!!” Tatara nắm chặt hai tay, giọng khàn đặc. “Lại còn thảm bay nữa chứ!”
“Chỉ là một tấm thảm bay thôi mà.” Hạ Á dường như không biết giá trị của mấy món đồ này.
“Chỉ là một tấm thảm bay thôi?” Tatara đột nhiên gào lên, hắn cũng chẳng buồn khách khí mà lớn tiếng cả với Hạ Á: “Đây là một bước đột phá trong việc vận dụng ma pháp phong hệ vào vật thể thực tế! Ai cũng biết ma pháp chỉ có thể thêm vào trên một số chất liệu mà thôi, tốt nhất phải là bí ngân hoặc các loại đá quý và thủy tinh có tính hấp thụ ma pháp! Thế nhưng hãy nhìn tấm thảm này xem, trên mặt nó không hề có bí ngân hay bảo thạch gì cả, chỉ là do lông dê dệt thành! Huống chi nàng còn thêm vào đó thuật biến hình để thay đổi được thể tích to nhỏ của nó nữa!! Ngài có biết điều đó khó khăn đến mức nào không?! Nàng là một thiên tài! Tuyệt đối là một thiên tài!!
“Hãy lo cho mạng của chúng ta trước đã!” Hạ Á thở dài, hắn mang Shaerba và tên lính đánh thuê đặt lên tấm thảm rồi mới hạ giọng nói: “Bây giờ chúng ta vẫn còn là tù binh của nàng, không biết nàng sẽ đối xử ra sao với chúng ta đây?”
Nói xong, Hạ Á cao giọng nói: “Này! Meilin đại nhân.”
Đang ngồi hóng mát dưới tàng cây, Meilin nhướng mắt lên: “Lại sao nữa đây? Còn muốn hỏi thêm lần nữa sao? Ngươi muốn biết cảm giác khi được làm ếch xanh hả?”
“Không, không.” Hạ Á giơ hai tay lên, cười nói: “Hiển nhiên là ngài không sống chung với dưỡng phụ của ta nên câu trả lời xem như đã rõ ràng rồi. Ta muốn hỏi là chúng ta còn bị ngài ‘trưng dụng’ bao lâu nữa? Chậc, chúng ta còn có việc phải làm mà thời gian ở lại đây cũng đã lâu rồi.”
“Ta cần xây dựng gấp một căn nhà ở đây với đầy đủ phương tiện nhằm nghiên cứu cái di tích dưới khe núi kia.” Meilin nói ngay.
“Đám hài cốt này đã bị bọn ngu xuẩn các ngươi bới tung cả lên! Có trời mới biết bọn các ngươi đã làm hư hỏng đến mức nào các manh mối có giá trị để nghiên cứu kia. Thế nên ta định xây một căn nhà để ở lại đây một thời gian cùng với một phòng thí nghiệm - một phòng thí nghiệm ma pháp! Đó mới chỉ là chỗ ăn ở và làm việc tạm thôi! Ta còn cần nhiều thứ nữa, chẳng hạn như thức ăn, dụng cụ này khác…”
Nói xong một hơi, Meilin quay sang nhìn nhìn Hạ Á: “Cho nên trước khi ngươi làm xong cho ta mấy việc này thì ngươi vẫn bị ta trưng dụng! Chắc ngươi không trông đợi một vị Đại ma đạo sư phải tự mình đi xây một cái nhà để ở chứ?! Ta từ lúc còn nhỏ xíu đã biết đến mấy trăm công thức cực kỳ phức tạp để chế tạo bùa phép nhưng đến nước sôi cũng không biết nấu đâu!”
Câu nói này khiến Hạ Á đứng đực luôn ra đó!
Xây một căn nhà… Ở nơi mà ma quỉ cũng không thèm tới này sao?
“Còn nữa, ta không thích nhà xây toàn bằng gỗ! Ta cũng cần một cái lò sưởi trong tường và tường vách cũng phải chắc chắn nữa. Thế nên nhà phải được xây bằng loại đá thật chắc chắn, loại chuyên dùng để xây nhà! Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện làm một căn nhà gỗ đơn giản cho ta nhé!
Mà cũng phải có một phòng đọc sách, một phòng khách và một phòng thí nghiệm thật kiên cố, được làm bằng hoa giản thạch - loại đá chuyên dùng để xây phòng thí nghiệm - nhằm bảo đảm một số dược vật ma pháp có tính độc hại không bị rò rỉ ra ngoài. Cuối cùng, ta còn cần có một vườn hoa nhỏ nữa!”
Meilin đưa tay sờ sờ mũi. “Để xem… ta còn cần gì nữa nào!... À! Ta thích ăn cá, ta là người Landisi mà, người Landisi nào cũng thích ăn cá! Vả lại ở đây cũng không thấy có món nào ta thích ăn cả! Thế nên ta còn cần thêm một cái hồ để nuôi cá nữa!”
Meilin càng nói thì mặt Hạ Á càng tái nhợt đi.
Nếu phải hoàn thành tất cả những yêu cầu của vị nữ vương của giới phù thủy này thì tính trước tính sau gì hắn cũng phải mất đến ba năm ở lại nơi đây để làm nô lệ cho vị Đại ma đạo sư này, đừng hòng đi đâu được!
“À, ta có một đề nghị thế này.” Hạ Á khổ sở suy nghĩ một hồi rồi mới miễn cưỡng cười nói: “Ngài thấy đó, yêu cầu của ngài thật là phức tạp nhưng ít ra thì ở đây chẳng có công cụ gì và ta cũng cho rằng chắc cũng không có những loại đá đặc biệt mà ngài cần. Còn về chuyện cá thì ta cũng không thấy có…”
“Cho nên ta mới cho ngươi tấm thảm bay, cái thằng ngu này!” Meilin ngắt lời hắn mà chẳng thèm khách sáo gì cả, sau đó cười lạnh: “Ta chỉ nói ra yêu cầu, còn hoàn thành nó là việc của ngươi! Ở đây không có thứ gì thì ngươi đi tìm rồi mang về! Tấm thảm bay này có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian cho ngươi. Cần thứ gì thì ngươi mua về thứ đó! Ta chỉ có một yêu cầu quan trọng nhất là phải có một cái phòng thí nghiệm đúng như ý ta muốn!”
Hạ Á thấy mình muốn khóc cũng không khóc nổi!
“Ta biết nơi gần nhất có thể tìm được mấy thứ đó! Là bộ lạc của người Zhaku! Nghe nói có mấy thương đội Byzantine đã đến đó và tiến hành giao dịch với họ. Có lẽ ở đó có thể tìm được mấy thứ ta cần.” Tatara, ngược lại, có vẻ rất hào hứng, la lên.
“Câm miệng!” Nhưng Hạ Á lại giận dữ trừng mắt lên với hắn.
Tatara lại trố mắt ra: “Sao vậy, ông chủ? Để có cơ hội được như chúng ta bây giờ - làm trợ thủ và được ở bên cạnh một ma pháp sư vô cùng vĩ đại và hùng mạnh - chỉ sợ đến chín mươi phần trăm số ma pháp sư của toàn bộ đại lục quỳ xuống cầu xin còn không được đó!!”
Nhưng Meilin đã mỉm cười đi tới, chỉ vào tấm thảm bay, nét mặt tươi cười, thậm chí còn có vẻ tà ác: “Bây giờ thì cố gắng mà làm việc đi, tên tù binh nhỏ của ta! À đúng rồi, đừng mong chạy trốn nhé!” Nàng lấy trong người ra một cái vòng tay nho nhỏ.
Hạ Á vừa nhìn thấy vật này lập tức sững sờ! Hắn đã từng thấy một cái vòng tay như vậy!
Trên tay của Nội Nội, vị mãnh nam đại tỉ đó, cũng mang một chiếc vòng gần như giống hệt cái này!!
Cái cô nàng Nội Nội đó không hề nói dối ta. Đó là sự thật!
Hạ Á hơi sợ hãi nhìn cái vòng tay.
Cái thứ này sẽ biến mình thành gì đây? Một địa tinh? Hay là…
Trời đất! Nàng sẽ không biến ta thành một tên mặt trắng như Bangfuleite chứ?!
Hạ Á không có cách gì chống cự được vì khi Meilin đeo cái vòng đó vào tay hắn, toàn thân hắn đều không thể cục cựa gì được, giống như là trúng phép định thân vậy. Hắn thấy tận mắt cái vòng tay được tròng vào cổ tay hắn rồi thì nó tự động co lại, ôm khít lấy cổ tay, như bị dán chặt vào da hắn.
May mắn là ma pháp mà Meilin thi triển trên cái vòng này khác với cái đã bị nguyền rủa của Nội Nội: Ngoại hình của Hạ Á vẫn không thay đổi!
“Chỉ có ta mới tháo được cái vòng này ra! Hơn nữa, ngươi ở đâu ta đều biết được hết! À đúng rồi, đừng có tìm cách tháo nó ra! Ngươi không thể làm được đâu! Còn nếu ngươi muốn bỏ trốn thì chỉ trong chớp mắt thôi ta sẽ đứng ở trước mặt ngươi. Tin ta đi, ta đến còn nhanh hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều!”
Trong khi Hạ Á vô cùng chán nản thì Tatara lại liều mạng quì rạp xuống dưới chân của Meilin, dập đầu lia lịa, đầy vẻ mong chờ.
“Tên đáng thương kia, ngươi muốn cái gì?” Meilin liếc Tatara một cái.
Tatara hưng phấn liếc nhìn cái vòng Hạ Á đang mang trên cổ tay kia, miệng nuốt nước miếng đánh ực!
Meilin lập tức hiểu ra, nàng thở dài, ra vẻ rất đáng tiếc: “Chà, cái tên đáng thương này, ngươi nghĩ rằng ai cũng có tư cách đeo vòng tay do Meilin vĩ đại chế tạo sao? Chúng đều là thứ cao cấp đó, bọn bất tài rác rưởi thì làm gì có tư cách mà đeo đồ của ta! Thôi!
Ngươi muốn đi lúc nào cũng được! Bạn thân mến, chúc cho cuộc sống tự do của ngươi được tốt đẹp nhé.”
Điều này khiến cho Tatara hết sức thiểu não, đầy vẻ thất vọng.
Hạ Á bất đắc dĩ trèo lên thảm, ngồi chung với Tatara.
Mẹ nó, Tatara, ta phát ghen với ngươi. Con mụ yêu bà kia không ngờ lại chịu thả ngươi ra!
Tin tưởng ta đi, ông chủ! Ta càng hâm mộ ngài hơn nữa, nếu có thể được ở lại bên người nàng, ta nguyện ý giảm thọ mười năm!!
Tiếp theo, Hạ Á phải niệm một câu chú ngữ mà Meilin đã dạy hắn để điều khiển được tấm thảm bay này.
Câu chú ngữ này cũng khiến Tatara bội phục đến mức sẵn sàng quỳ rạp xuống dưới chân Meilin!
Bời vì câu chú ngữ này không ngờ lại không dùng ngôn ngữ Magic!
“Không ngờ nàng không cần dùng ngôn ngữ Magic và vẫn có thể thi triển ma pháp!! Điều này thật thần kỳ!”
Nhưng Hạ Á thì mặt mày quạu đeo vì nội dung của nó!
“Thưa Meilin vĩ đại và tối cao, ngài là thiên tài vĩ đại nhất, là ma pháp sư vĩ đại nhất! Ta xin ca ngợi ngài và mong ngài cho phép tên đầy tớ hèn mọn của ngài được mượn ma lực của ngài để khiến tấm thảm này mang nó đến nơi mong muốn!”
Đó là toàn bộ nội dung của câu thần chú!
“Con mụ gái già này không chỉ bị điên mà còn mắc bệnh tự yêu bản thân đến phát khùng!”
Thản nhiên nhìn bọn Hạ Á ngồi trên tấm thảm bay đi. Meilin vẫn đứng đó cho đến khi họ khuất dạng, nụ cười trên mặt nàng tắt dần đi cho đến lúc nàng lầm bầm khe khẽ:
“Tên khốn chết tiệt kia, ta đợi ngươi mấy chục năm mà ngươi vẫn biệt tăm không ló mặt ra nhưng bây giờ thì con ngươi lại ở trong tay ta! Ha ha, cái vận mệnh chết tiệt này, đúng là thần kỳ!”
/247
|