“Ông chủ, dường như đại tù trưởng cũng không mấy nhiệt tình đối với chúng ta! Nên nhớ là bọn hắn mời chúng ta đến đây mà!” Sau khi được đưa đến chỗ nghỉ ngơi là một căn lều, Tatara lập tức nói lên sự bất mãn của hắn.
Hạ Á bước đi hai vòng trong lều. Căn lều này ở gần hồ nước, cách khá xa lều của đại tù trưởng, là một căn lều da, đầy mùi tiêu. Hạ Á nhìn Tatara, lắc đầu nói: “Ta không quan tâm chuyện đó. Thực ra mà nói thì ngươi cho là ta thực lòng vì bọn họ mà liều mạng với thánh xà sao?”
“Là con Damn!” Dora trong đầu lập tức bổ sung.
“Ừ, là con Damn!” Hạ Á hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Chúng ta được người Zhaku mời tới thật nhưng nếu có thể không cần liều mạng thì đi liều mạng làm gì?! Thánh xà của bọn thổ dân Zhaku này có trời mới biết nó lợi hại cỡ nào! Chúng ta cần nhất là vàng của bọn họ thôi! Chỉ cần họ đồng ý giao dịch với chúng ta là tốt lắm rồi…”
Nói tới đây, Hạ Á thở dài, hạ giọng: “Tuy nhiên, ta ít nhất cũng phải thử xem, cũng nên cố gắng một tí để xem cái ngài đại tù trưởng kia cuối cùng có để chúng ta đi giết cái con rắn đó không. Dù sao thì cái tên Arab kia cũng vì bảo vệ cho ta mà phải chết, ta đang còn nợ người Zhaku một chuyện!”
Tatara thở dài, gã ma pháp sư này có vẻ hơi bất đắc dĩ. Hắn nhìn Hạ Á có vẻ như đang suy tính gì đó.
Rất nhanh sau đó đã có người đưa thức ăn đến cho hai người bọn họ, vẫn là người thiếu niên Zhaku tên Atae kia. Người thiếu niên Zhaku có làn da ngăm đen này là một trong số rất ít thổ dân Zhaku trong bộ lạc nói được tiếng Byzantine cho nên đương nhiên được phái tới để chiếu cố cho Hạ Á và Tatara, hay cũng có thể nói là để giám sát họ.
Hiển nhiên là đại tù trưởng dù không nhiệt tình mấy với chuyện đi giết thánh xà nhưng cũng vô cùng hiếu khách. Hết mâm này tới mâm khác các loại món ăn thức uống cao cấp nhất được đưa vào lều của hai người.
Nào là rượu tùng lộ loại cao cấp nhất, các loại quả khô được tẩm hương liệu đặc biệt, rồi gà rừng, lợn rừng béo mập… Hơn nữa lại còn hai vò lớn rượu trái cây, loại rượu này có vị chua chua ngọt ngọt, vừa dịu vừa thanh, uống rất ngon.
Nhìn một đống lớn đồ ăn thức uống ngon lành như vậy, Hạ Á hơi ngẩn người ra. Cái ngài đại tù trưởng kia chắc nghĩ là ai cũng ăn được như hắn?
Tiếp theo hắn nghe được âm thanh “Oọc oọc” liền xoay qua… À thì ra là thiếu niên Zhaku tên Atae! Y đang cố gắng kềm chế nhưng ánh mắt lại cứ nhìn đăm đăm vào đống thức ăn, tiếng kêu đó hiển nhiên là từ bụng y truyền ra.
Nhận ra nét cười cuời của Hạ Á, Atae ngượng ngùng nói nhỏ: “Ta chưa ăn cơm chiều!”
“Vậy thì đừng làm khách nữa, muốn ăn gì thì cứ lấy nhé!” Hạ Á cười ha hả, hắn tiện tay cầm lên một cái giò heo nướng vàng ươm và giòn rụm, thảy sang cho Atae sau đó liếc Tatara một cái. Tatara lập tức hiểu ý, lấy một vò rượu trái cây rót ra bát rồi ấn vào tay Atae.
Dù sao Atae cũng chỉ là một thiếu niên, dưới sự ân cần mời mọc của hai gã Byzantine này, y cuối cùng cũng ăn vài món.
Loại rượu trái cây dành cho khách này hiển nhiên là rất nặng so với hương vị của nó rất nhiều. Atae chỉ mới uống một bát thôi mà chỉ trong chốc lát mặt hắn đã đỏ như đít khỉ, ánh mắt hơi lờ đờ, có vẻ không yên tâm.
Hạ Á kéo hắn ngồi xuống: “Ngươi tên là Atae và Arab là chú ngươi, đúng không? Ngươi có thể kể cho chúng ta một ít chuyện về ngươi được không?”
Atae ưỡn ngực, hàm hồ nói: “Atae ta là thợ săn ưu tú nhất trong đám người trẻ! Từ khi ta lớn lên, ngày nào chú ta cũng dạy ta đánh giáo. Ta đã săn được thú dữ rồi đó.”
Y mơ mơ hồ hồ nói một thôi một hồi với giọng thật lớn. Hạ Á cũng không ngắt lời y, cứ để mặc cho thiếu niên say rượu này huyên thuyên. Qua một lúc lâu, khi thấy Atae đã có vẻ mệt mỏi, bộ dáng lao đao thì Hạ Á mới vỗ vai hắn thấp giọng hỏi: “Này, chuyện gì xảy ra cho các xà nữ trong bộ tộc của ngươi vậy?”
Vừa nghe xong câu hỏi của Hạ Á, thần sắc của Atae rõ ràng là thay đổi, trong đôi mắt đen láy của y lộ ra một chút vẻ cảnh giác và khiếp sợ nhưng rất nhanh đã bị cơn say đánh tan. Y cố gượng để tự cảnh tỉnh mình nhưng không nổi. Nằm dài trên mặt đất, Atae nhớ mang máng là dường như mình đã nói ra điều gì, dường như mình đã say, dường như có ai đó bên cạnh hỏi han mình gì đó, rồi mình có trả lời hay không?... Tóm lại là Atae không rõ mấy!
Lợi dụng cơn say của người thiếu niên Zhaku, Hạ Á hỏi hết những điều hắn muốn biết. Sau đó người thiếu niên Zhaku này xoay người nằm khoèo trên mặt đất, ngủ vùi.
Tiếp theo lại có một người Zhaku nữa tiến vào, gã Zhaku này nói tiếng Byzantine còn tệ hơn nhiều nhưng vừa nói vừa hoa chân múa tay thì rốt cuộc hai bên cũng hiểu ý nhau, đại khái là: Đại tù trưởng mời hai người tham gia buổi lửa trại.
“Được, để chúng ta thay quần áo rồi sẽ ra.” Hạ Á tươi cười nhận lời.
Chờ cho cửa lều hạ xuống, Hạ Á nhìn Atae đang say ngủ rồi quay sang Tatara: “Đánh thức y dậy!”
Một bát nước được tạt lên mặt Atae khiến y dậy ngay lập tức, Tatara lại dùng một ít cam thảo, đã lấy được trên đường từ trước, nhét vào miệng Atae. Khi nước bọt của người thiếu niên Zhaku hoà tan được chỗ cam thảo này thì y mới tỉnh ra được một chút.
“Ta… Ta đang ngủ sao?” Atae hình như kinh ngạc thực sự, y có vẻ hơi lo lắng và như đang tự trách mình.
“Không, chỉ là ngươi bị say thôi, đừng ngạc nhiên, mọi đàn ông đều uống rượu mà!” Hạ Á cười ha hả: “Có điều tửu lượng của ngươi quá kém! Hiện giờ đại tù trưởng mời bọn ta tham dự lửa trại nên ta mới đánh thức ngươi dậy. À mà lửa trại là cái gì? Ngươi có thể giải thích một chút cho bọn ta biết không?
Atae nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Á, y cảm thấy người này dường như có gì đó không tốt nhưng không hiểu là không tốt ở chỗ nào. Người thiếu niên Zhaku này cũng không biết phải nói gì.
Tuy nhiên sau đó y cũng giải thích về chuyện này.
Lửa trại là một hoạt động giải trí cao cấp trong cuộc sống bình thường của những thổ dân Zhaku. Ở phía sau bộ lạc có một khoảng đất trống, trên đó có mấy cây cột thờ vật tổ (totem). Mà lửa trại nghĩa là ở khu đất đó chất mấy đống lửa lớn và gần như toàn bộ bộ lạc, trai gái già trẻ đều tụ tập ở đó để nhảy nhót vui vẻ, ca hát tưng bừng. Ngoài ra họ còn được mời dùng rượu và thức ăn ngon nữa.
Lửa trại là một hoạt động được cử hành thường xuyên và nó còn có một tác dụng rất trọng yếu: Gần như tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ ở các lứa tuổi, đều đến đây để tìm ý trung nhân của mình.
Khi tham gia lửa trại, người Zhaku đều vẽ lên người những vệt màu đẹp đẽ, dùng những điệu nhảy với kỹ thuật tốt nhất để hấp dẫn các cô gái Zhaku. Ở đó còn tổ chức những trò chơi đối kháng để họ có thể phô bày sức mạnh và sự dũng cảm của mình nhằm được người khác phái chú ý.
Cuối cùng khi Atae nói đến thời điểm tổ chức lửa trại thì điều này lập tức khiến cho sắc mặt Hạ Á thay đổi rất nhiều.
“Lửa trại thường xuyên được tổ chức định kỳ vào các ngày trăng khuyết và ngày trăng lửa… À, đôi khi cũng được tổ chức vào ngày trăng đỏ nữa. Đó là những ngày trọng đại không thể thiếu trong cuộc sống của người Zhaku chúng ta.”
Ngày trăng khuyết, ngày trăng lửa, ngày trăng đỏ, những từ quen thuộc này khiến Hạ Á nghĩ đến điều gì?!
Dora trong đầu hắn lập tức la lên: “Bản nhật ký kia!! Bọn thổ dân Zhaku này dùng lịch cũng giống như bọn địa tinh thời xa xưa đó!!!”
****
Sự thật sau này sẽ chứng minh là Atae có đúng là một thợ săn giỏi như chính hắn nói hay không, Hạ Á cũng chưa biết được. Nhưng ít nhất thì Atae chắc chắn là một ‘hoạ sĩ’ tuyệt vời! Điều này thì đã được chứng minh hẳn hoi!
Trước khi tham gia lửa trại, dựa theo tập tục của người Zhaku, Atae chủ động đề nghị hai người cho y vẽ giúp các vệt màu lên người họ. Theo người thiếu niên này thì: “Đi dự lửa trại mà không vẽ màu lên người thì không khác gì trong xã hội của các người đi dự dạ tiệc mà không mặc lễ phục!”
Thiếu niên này rất có thiên phú về mặt hội hoạ, y rất nhanh chóng hoà bảy tám loại mầu khác nhau vào hai cái bát rồi dùng lông chim phết lên người Hạ Á.
Nửa giờ sau, trông Hạ Á đã không khác gì một người Zhaku, bởi hắn vốn xuất thân từ chốn núi rừng, có làn da đen hơn người Byzantine, tóc hắn cũng không đen hẳn mà hơi ngả sang màu nâu giống người Zhaku.
Theo tập tục của người Zhaku, Hạ Á cởi áo ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần bằng da. Atae dùng màu trắng và màu vàng tươi vẽ lên mặt Hạ Á khiến nhìn qua hắn như một con hổ hay sư tử vậy.
“Ái chà, nhìn cái mặt ông đây thật như là hổ lai sư tử vậy!” Hạ Á cười khổ, đầy bất đắc dĩ.
Trên người hắn bị vẽ đầy những hoa văn kỳ quái từ trên xuống dưới. Atae vẽ lên đó những hoa văn gồm những vòng tròn liền nhau. Y giải thích cho Hạ Á rằng đây là vảy rắn. Trong truyền thuyết của người Zhaku, chỉ có những đại xà hùng mạnh mới có vảy nên vẽ lên người những chiếc vảy như vậy là hi vọng có được sức mạnh của đại xà.
Còn trên lưng hắn thì người hoạ sĩ Zhaku trẻ tuổi này vẽ lên đó hai cặp cánh chim.
Cuối cùng thì Hạ Á thoạt nhìn thấy giống hệt một thổ dân Zhaku. Trên thân thể cường tráng của hắn lại cũng đầy khí tức hoang dã của người Zhaku, thế nên trừ khi hắn mở miệng ra còn thì không ai có thể phân biệt được.
Tuy nhiên đến phiên Tatara thì thật đáng thương! Gã ma pháp sư cởi áo vắt lên tay, lộ ra thân hình còm cõi, gầy trơ xương. Thoạt nhìn qua, hắn như một khúc sườn được bôi phết lên các loại gia vị để mang đi nướng!
Địa điểm tổ chức lửa trại là ngay sau tường thành. Hạ Á đi theo nhóm người của Atae tới đó. Nhìn từ xa đã thấy ở phía trước, trong màn đêm, cả một rừng người trong ánh lửa bập bùng. Tiếng trống da của người Zhaku đang phát ra những tiết tấu mạnh mẽ.
Hạ Á và nhóm dẫn đường của Atae nhanh chóng hoà vào trong rừng người đó. Dù có Atae mở lối nhưng bọn họ cũng khá vất vả mới len vào được đến bên trong.
Tận trong cùng là một khoảng đất trống hình tròn, trên mặt đất dựng sáu cây cột đá rất lớn, những cột đá này đều là cột thờ vật tổ của người Zhaku, cao đến bảy tám thước, cắm sâu vào đất. Sáu cây cột đá này, xảo diệu làm sao, lại tạo thành hình một ngôi sao sáu cánh.
Khi Hạ Á nhìn kỹ thì thấy trên mỗi cây cột đều được chạm trổ rất nhiều hoa văn kỳ lạ. Bắt mắt nhất là mỗi cây cột đều được điêu khắc thành một con rắn lớn! Con rắn này thân quấn quanh cột, trên đỉnh cột là một cái đầu rắn nằm ngang, há to mồm như đang phun phì phì.
Ở chung quanh đang có đến hơn mười cái trống da đang đánh bập bùng. Người Zhaku tụ tập đến đây ngày càng đông, họ xúm quanh sáu cây cột thờ vật tổ hình con rắn, hai tay buông xuôi, bộ điệu cung kính, thân hình không ngừng lắc lư như đang khiêu vũ.
Hiển nhiên đây chính là một điệu nhảy ra mắt thần linh.
Bọn Hạ Á đến đây cũng không gây nhiều chú ý cho mọi người. Hạ Á để ý thấy là trong đám đông không ngờ cũng có một số người ăn mặc như người Byzantine. Hắn liền hỏi Atae mới biết, hoá ra hiện trong bộ lạc đang có một thương đội từ bên ngoài đến đây. Thương đội này đã xây dựng đuợc mối quan hệ khá tốt với bộ lạc người Zhaku nên cũng được mời tham gia lửa trại.
“Tại sao mấy tên này không bị vẽ màu lên người mà ta thì phải được vẽ giống hệt con két vậy?” Hạ Á tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“Người ngoài tới đây cũng không được hoan nghênh đâu!” Câu nói này của Atae khiến Hạ Á phải lưu ý đến vài chi tiết.
Mấy tên ăn mặc như người Byzantine đứng ở đàng xa kia, tuy cũng có vẻ nhàn nhã đứng xem náo nhiệt nhưng rõ ràng là chung quanh họ không có người Zhaku nào đến gần và tiếp xúc cả. Mọi thổ dân Zhaku đều muốn giữ khoảng cách với họ.
Không như Hạ Á, hắn trông còn có vẻ Zhaku còn hơn cả người Zhaku nữa! Hắn đứng đây mà mọi thổ dân Zhaku chung quanh còn chưa biết là hàng giả!
Hơn nữa rất nhanh sau đó Hạ Á đã nhận được tình cảm nhiệt thành của người Zhaku , chính xác ra là sự nhiệt tình của các thiếu nữ Zhaku.
Đúng như Atae đã giới thiệu qua, buổi lửa trại này cũng là cơ hội tốt nhất để những người Zhaku trẻ tuổi trong bộ lạc đến tìm bạn đời. Rõ ràng là những thiếu nữ Zhaku có bản tính rất mạnh mẽ và bạo dạn, không như những cô gái rụt rè, e thẹn bên ngoài.
Theo tập tục của người Zhaku, nếu có cô gái nào thích ngươi thì để biểu lộ sự ái mộ, nàng ta sẽ túm lấy ngươi rồi dùng sức ngắt nhéo mấy cái, làm sao cho người khác thấy rõ những vết bầm tím đó nhằm khẳng định anh chàng này đã có người chấm trúng rồi!
Bình thường ra thì một thanh niên Zhaku cường tráng và ưu tú, khi tham dự những buổi lửa trại như thế này sẽ được lọt vào mắt xanh của rất nhiều các cô gái Zhaku! Các nàng liền chủ động tấn công và hậu quả là khắp người anh ta đều bầm tím vì bị các nàng ra sức ngắt nhéo!
Quan trọng nhất là… bộ dạng của Hạ Á hình như rất đúng tiêu chuẩn làm người bạn đời của các cô gái Zhaku.
Hắn vừa cao lớn vừa khoẻ mạnh, thể hiện hắn có khả năng bảo vệ được vợ con và gia đình của mình và cũng chứng tỏ là hắn có thể là một chiến sĩ hoặc một thợ săn xuất sắc. Thân thể rắn chắc và cường tráng đó cũng khiến cho hắn trông đẹp đẽ và hoang dã kèm với vẻ mặt Hạ Á cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của người Zhaku: khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to trông thật có khí phái nam nhi!
Kết quả chính là: Trong đám đông Hạ Á không ngờ lọt ngay vào mắt xanh một cô gái Zhaku! Cô này vừa sung sướng vừa ngượng ngùng, tươi cười và nhiệt tình nắm lấy tay Hạ Á, kéo hắn thoát khỏi đám đông, rồi nàng nhéo vào tay hắn hai cái. Sau đó lại rút ra một cái lông chim, giắt vào sợi dây mà trước đó Atae buộc vào trán hắn để giữ cho tóc cao lên.
Nhưng thiếu nữ này sau khi cắm lông chim vào dây buộc tóc của hắn lại mỉm cười rồi lẩn vào đám đông, không thấy đâu nữa!
Hạ Á còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì lại được cô gái Zhaku thứ hai kéo đến! Vẫn như cũ, nàng cười lộ hàm răng trắng muốt của một thiếu nữ hoạt bát đầy sức sống, lôi hắn chen vào đám đông đến vã cả mồ hôi và cuối cùng cũng nắm lấy tay hắn, nhéo mấy cái đau điếng rồi lẩn vào đám đông!
Ngay sau đó là cô gái thứ ba rồi thứ tư, thứ năm…
Suốt buổi tối, Hạ Á bị hết cô này đến cô khác lôi đi, hai tay hắn đầy những vết nhéo tím bầm. Hiển nhiên là máu rồng làm cơ thể hắn trở nên cứng rắn, có khả năng chịu được đao kiếm nhưng đối với ngón tay của các thiếu nữ này không hiểu tại sao lại không linh nghiệm!
Còn trên đầu Hạ Á cũng đã bị cắm vào đến hơn hai mươi cái lông chim với đủ mọi màu sắc! Hắn mệt đến nỗi mồ hôi toát ra ướt đẫm từ đầu đến chân, tựa hồ như muốn trôi cả những vệt màu trên người hắn. Hạ Á cảm thấy việc khiêu vũ cùng các thiếu nữ này cũng vất vả chẳng kém gì so với khi săn bắt thú trong chốn núi rừng!
Nhân dịp cô gái bên cạnh vừa rời đi, Hạ Á lập tức cắm đầu chạy như bị ma đuổi ra khỏi đám đông, trốn tuốt ra ngoài, để lại phía sau không ít thiếu nữ Zhaku đang thất vọng.
****
Trong khi đó thì cô gái trẻ Dolly đang ở độ tuổi xinh đẹp và trong sáng nhất, mười sáu tuổi. Dolly không chỉ là con gái của đại tù trưởng mà đồng thời cũng gần như là đối tượng được tất cả thanh niên Zhaku trong bộ tộc ái mộ.
Nhưng trong buổi tối hôm nay, khi đứng cách xa nơi đang diễn ra buổi lửa trại, nhìn đám đông đang vui vẻ bên những đống lửa lớn trong tiếng trống rộn ràng, Dolly chỉ thấy trong lòng khẩn trương muốn chết!
Nàng có lý do chính đáng để sợ hãi vì trong đêm nay nàng phải tìm được cho mình một tấm chồng!
Đã mười sáu tuổi, cái tuổi xinh đẹp nhất của mọi thiếu nữ Zhaku và đồng thời cũng là cái tuổi đáng sợ nhất!!
Nhất là với Dolly!
Bởi vì năm nay, lại là năm tuyển xà nữ cho thánh xà!!
Dù nàng là con gái của đại tù trưởng cũng không thể không tham gia tuyển chọn! Ai cũng biết, tuyển chọn xà nữ là bi kịch đáng sợ nhất đối với một thiếu nữ.
Cô gái trẻ Dolly này có mái tóc nâu với làn da màu nâu sáng và mịn màng như lụa. Dáng nàng thon thả và cao ráo, thoạt nhìn như một cô nai con tao nhã và linh hoạt. Mỗi khi nàng xuất hiện trong ruộng thuốc lá đều có không ít những chàng trai trẻ trong bộ tộc vụng trộm theo dõi từ xa.
Trong đêm nay ta phải tìm lấy một tấm chồng! Có chồng rồi thì không còn là một thiếu nữ nữa, như thế ta sẽ tránh được cuộc tuyển chọn xà nữ!
Nhưng chọn ai làm chồng bây giờ? Trong tộc, ai sẽ là người may mắn đó? Người nào sẽ là chàng trai của mình?
Trong lòng Dolly cũng chưa tìm được ai!
Trong đầu của thiếu nữ kiêu ngạo Dolly này, những chàng trai trẻ trong bộ tộc đều còn quá ngây thơ và non nớt!
Tất cả bọn họ đều thổi phồng những thành tích săn bắt của chính mình. Dù chỉ săn được chồn cáo linh tinh nhưng họ đều nói quá lên, cứ như đã mạo hiểm săn được hổ báo không bằng! Điều này khiến trong lòng Dolly không khỏi khinh thường họ.
Nàng là con gái của đại tù trưởng, bên cạnh ngài có biết bao chiến sĩ chân chính, dũng cảm và mạnh mẽ. Đã quá quen với khí chất của những dũng sĩ như vậy, thế nên sao nàng có thể để bọn trẻ tuổi khoác lác kia vào mắt?
Chậc, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn mỗi cái tên Atae là miễn cưỡng đáng được chú ý, hắn không như những tên thích khoác lác khác nhưng lại quá mức trầm lặng, chẳng thấy vui vẻ gì. Hơn nữa Atae thoạt nhìn còn có vẻ hơi ngốc nghếch và hồ đồ, không phải loại người Dolly thích.
Nàng thích loại người cường tráng và hào sảng, nói chuyện thẳng thắn và có tiếng cười vang dội, sáng lạn như nắng ấm của vầng thái dương. Người con trai ấy tốt nhất phải có ánh mắt sắc bén như của loài chim ưng, có sức mạnh hùng tráng của loài hổ mang, lại có ý chí cao xa như những ngọn núi kia, cũng phải có…
Hắn phải rất tuyệt mới được! Bởi vì thân là con gái của đại tù trưởng, Dolly cũng không muốn chồng mình lại là một nhân vật quái dị để làm trò cười cho các cô khác!!
Buổi lửa trại đêm nay chính là cơ hội tốt nhất và cũng là cơ hội cuối cùng của nàng!
Ngay khi Dolly đứng một mình, cách xa mọi người, yên lặng nhìn đám đông với vẻ không vui thì nàng cũng không biết được đã có mấy cặp mắt hèn hạ và độc ác đang chăm chú theo dõi nàng.
Dolly đã đi khá xa khỏi nơi đang diễn ra buổi lửa trại, nàng đang cô đơn, một mình bước dần đến ven hồ. Đêm nay trăng sáng, mặt nước hồ lấp loáng phản chiếu ánh trăng. Từ nhỏ Dolly đã thích ngắm ánh trăng lấp lánh trên mặt nước thế này. Đó là cảnh sắc tuyệt trần đối với nàng.
Nhưng đêm nay, khi nàng vừa đến được bờ hồ, đột nhiên ngay cạnh nàng xuất hiện mấy bóng đen rồi một cái bao da lớn bỗng từ trên chụp xuống người nàng! Dolly còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị vật ngã nhào trên mặt đất.
“Xếp! Bắt được rồi! Việc này thật đơn giản!” Một giọng nói kích động, đang cố gắng hạ xuống thật thấp, vang lên.
“La nhỏ thôi! Nhìn kỹ lại xem có đúng không? Người chúng ta muốn bắt là con gái đại tù trưởng đó!” Cái túi da bị hé ra một chút và một bàn tay bưng kín miệng Dolly. Dù đã cố hết sức giãy dụa nhưng nàng cũng đành bất lực dưới tay vài gã lực lưỡng và khoẻ mạnh như vậy. Miệng nàng nhanh chóng bị nhét vào một nắm giẻ.
“Là nàng! Quả nhiên là nàng! Ha ha! Chúng ta phát tài rồi!” Trong bóng đêm, bốn bóng người không một chút hảo ý nhìn Dolly. “Con mồi đã lọt vào tay rồi! Chúng ta phải rút chạy nhanh thôi! Bọn thổ dân Zhaku này còn quay cuồng vui vẻ đến mai! Một ngày là đủ để chúng ta chạy xa rồi!! Ha ha!!”
Dolly mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn bốn tên khốn này, nàng nghe được rất rõ là chúng nói tiếng Byzantine!
“Cô bé đáng thương này! Đừng quá sợ hãi!” Một bóng người bước đến bên Dolly, hắn cười ha hả rồi nói: “Chúng ta cũng không làm gì thương tổn đến nàng đâu! Yên tâm đi, chúng ta không phải là bọn trộm cướp mà là thợ săn tiền thưởng! Chỉ vì có một vị đại thủ lĩnh của một thương hội trong dịp đi vào bộ lạc của nàng lại ngẫu nhiên gặp nàng rồi đem lòng thương nhớ ngày đêm nên mới đành phải ra giá, mướn chúng ta tìm cách mang nàng về cho hắn! Ha ha!!”
Khi người kia đến gần, Dolly đã nhìn rõ được hình dạng của hắn với một chòm râu xồm xoàm đầy mặt, có vẻ rất dữ tợn. Dường như đây là một tên hộ vệ trong thương đội đang ở trong bộ tộc lúc này. Đối phương nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt đáng khinh.
“A ha! Quả nhiên là một miếng mồi thơm phức! Ha ha! Nói không chừng trên đường đi chúng ta có thể vui vẻ với nàng trước rồi mới giao nàng cho đối tác. Dù sao thì chúng ta cũng không hề hứa là sẽ không đụng chạm tới nàng mà! Ha ha!!”
Tiếng cười đó làm Dolly phát hoảng lên nhưng sau đó, khuôn mặt dữ tợn đang kê sát vào mặt nàng kia bỗng trợn tròn đôi mắt, há to miệng, trong cổ phát ra vài tiếng kêu khàn khàn rồi ngã ầm xuống người Dolly.
Dolly thấy rõ trên đầu hắn nổi lên một cục u và một hòn đá bằng nắm tay rơi trên mặt đất.
“Ai?!” Mấy tên thợ săn tiền thưởng cùng hốt hoảng kêu lên.
Từ bên hồ, chậm rãi bước ra một bóng người, trên thân vẽ đầy những vệt màu sặc sỡ. Dưới ánh trăng nhìn hắn như vừa mới thoát ra từ một trận ẩu đả dữ dội. Khắp trên hai cánh tay và trên cổ hắn là những vết thâm tím, trên đầu được buộc ngang bằng một sợi dây, trên đó được giắt vào đến mấy chục cái lông chim đủ màu rực rỡ.
Đây đúng là một thổ dân Zhaku dựa theo cách ăn mặc nhưng hắn lại toét miệng ra cười, vừa xoay xoay cổ tay vừa thở dài, hạ giọng như than thở với chính mình: “Xem ra trời cũng phải giúp cho ta! Đang không biết làm sao để kết bạn với bộ lạc Zhaku này thì các ngươi lại mở cho ta một cơ hội lớn! Chà! Cứu con gái của đại tù trưởng thì chắc giao tình cũng đủ lớn đây!”
Ba gã thợ săn tiền thưởng còn lại nhìn nhau một chút rồi cùng hạ giọng, quát khẽ: “Giết chết tên này!!”
Ba thanh kiếm ngắn sáng quắc đồng thời được rút ra, cả ba bóng người cùng xông tới… Nhưng kết quả thật đáng ngạc nhiên.
Ba gã thợ săn tiền thưởng này, thân thủ xem như không tệ, nhưng đáng tiếc là gặp phải 'dế nhũi'. Hạ Á đấm một đấm vào mũi một gã khiến mũi của tên khốn kiếp này lập tức ăn trầu và vẹo vọ hẳn đi, sau đó hắn tung một đá vào bụng dưới một gã khác. Cú đá khiến tên này chết điếng vì đau, y ôm lấy phía dưới bụng, ngã ngửa về phía sau, không thể dậy nổi.
Tên thứ ba cuối cùng thì cũng nhận ra sự thật, nhưng vừa khi hắn quay đầu chuẩn bị chạy trốn thì Hạ Á đã cúi người xuống, hắn sờ soạng chốc lát đã nhặt được một cục đá, rồi vung tay lên. “Bịch!” một phát, tên kia đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất đàng xa.
Khi Hạ Á mở cái túi lớn đang trùm cô gái trên mặt đất kia thì Dolly cũng nhìn rõ được ân nhân của mình.
Chỉ vừa thoáng trông thấy hắn, tim của Dolly không kềm chế được, lập tức đập loạn hết cả lên!
Trong ánh trăng huyền ảo, người thanh niên mới đến này trông thật cao lớn và mạnh mẽ, mái tóc đen dài trên đầu hắn đang tán loạn với vẻ hoang dại. Hơn nữa trên tấm thân tráng kiện đầy dã tính kia lại vẽ đầy những vệt mầu sặc sỡ khiến cho hắn thoạt nhìn thực giống một chú gấu hùng mạnh và xinh đẹp!
Mà ánh mắt kia… Ánh mắt kia… sáng rực trong đêm tối, thoạt nhìn như mắt chim ưng! Trời ạ!!
Cô gái này không bị quá sợ làm cho choáng váng đấy chứ? Sao mà cứ nhìn đăm đăm ông đây vậy?!
Hạ Á nổi ý tò mò bèn đi qua, ngồi xổm xuống rút mảnh giẻ trong miệng Dolly ra.
“Phù!” Dolly há miệng, hít thở thật sâu mấy cái liền rồi lấy hết dũng khí mở to mắt nhìn Hạ Á. Sau đó nàng bỗng thốt ra một câu mà Hạ Á không bao giờ có thể tưởng tượng được:
“Ngươi có cô nào chưa?!”
Hạ Á bước đi hai vòng trong lều. Căn lều này ở gần hồ nước, cách khá xa lều của đại tù trưởng, là một căn lều da, đầy mùi tiêu. Hạ Á nhìn Tatara, lắc đầu nói: “Ta không quan tâm chuyện đó. Thực ra mà nói thì ngươi cho là ta thực lòng vì bọn họ mà liều mạng với thánh xà sao?”
“Là con Damn!” Dora trong đầu lập tức bổ sung.
“Ừ, là con Damn!” Hạ Á hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Chúng ta được người Zhaku mời tới thật nhưng nếu có thể không cần liều mạng thì đi liều mạng làm gì?! Thánh xà của bọn thổ dân Zhaku này có trời mới biết nó lợi hại cỡ nào! Chúng ta cần nhất là vàng của bọn họ thôi! Chỉ cần họ đồng ý giao dịch với chúng ta là tốt lắm rồi…”
Nói tới đây, Hạ Á thở dài, hạ giọng: “Tuy nhiên, ta ít nhất cũng phải thử xem, cũng nên cố gắng một tí để xem cái ngài đại tù trưởng kia cuối cùng có để chúng ta đi giết cái con rắn đó không. Dù sao thì cái tên Arab kia cũng vì bảo vệ cho ta mà phải chết, ta đang còn nợ người Zhaku một chuyện!”
Tatara thở dài, gã ma pháp sư này có vẻ hơi bất đắc dĩ. Hắn nhìn Hạ Á có vẻ như đang suy tính gì đó.
Rất nhanh sau đó đã có người đưa thức ăn đến cho hai người bọn họ, vẫn là người thiếu niên Zhaku tên Atae kia. Người thiếu niên Zhaku có làn da ngăm đen này là một trong số rất ít thổ dân Zhaku trong bộ lạc nói được tiếng Byzantine cho nên đương nhiên được phái tới để chiếu cố cho Hạ Á và Tatara, hay cũng có thể nói là để giám sát họ.
Hiển nhiên là đại tù trưởng dù không nhiệt tình mấy với chuyện đi giết thánh xà nhưng cũng vô cùng hiếu khách. Hết mâm này tới mâm khác các loại món ăn thức uống cao cấp nhất được đưa vào lều của hai người.
Nào là rượu tùng lộ loại cao cấp nhất, các loại quả khô được tẩm hương liệu đặc biệt, rồi gà rừng, lợn rừng béo mập… Hơn nữa lại còn hai vò lớn rượu trái cây, loại rượu này có vị chua chua ngọt ngọt, vừa dịu vừa thanh, uống rất ngon.
Nhìn một đống lớn đồ ăn thức uống ngon lành như vậy, Hạ Á hơi ngẩn người ra. Cái ngài đại tù trưởng kia chắc nghĩ là ai cũng ăn được như hắn?
Tiếp theo hắn nghe được âm thanh “Oọc oọc” liền xoay qua… À thì ra là thiếu niên Zhaku tên Atae! Y đang cố gắng kềm chế nhưng ánh mắt lại cứ nhìn đăm đăm vào đống thức ăn, tiếng kêu đó hiển nhiên là từ bụng y truyền ra.
Nhận ra nét cười cuời của Hạ Á, Atae ngượng ngùng nói nhỏ: “Ta chưa ăn cơm chiều!”
“Vậy thì đừng làm khách nữa, muốn ăn gì thì cứ lấy nhé!” Hạ Á cười ha hả, hắn tiện tay cầm lên một cái giò heo nướng vàng ươm và giòn rụm, thảy sang cho Atae sau đó liếc Tatara một cái. Tatara lập tức hiểu ý, lấy một vò rượu trái cây rót ra bát rồi ấn vào tay Atae.
Dù sao Atae cũng chỉ là một thiếu niên, dưới sự ân cần mời mọc của hai gã Byzantine này, y cuối cùng cũng ăn vài món.
Loại rượu trái cây dành cho khách này hiển nhiên là rất nặng so với hương vị của nó rất nhiều. Atae chỉ mới uống một bát thôi mà chỉ trong chốc lát mặt hắn đã đỏ như đít khỉ, ánh mắt hơi lờ đờ, có vẻ không yên tâm.
Hạ Á kéo hắn ngồi xuống: “Ngươi tên là Atae và Arab là chú ngươi, đúng không? Ngươi có thể kể cho chúng ta một ít chuyện về ngươi được không?”
Atae ưỡn ngực, hàm hồ nói: “Atae ta là thợ săn ưu tú nhất trong đám người trẻ! Từ khi ta lớn lên, ngày nào chú ta cũng dạy ta đánh giáo. Ta đã săn được thú dữ rồi đó.”
Y mơ mơ hồ hồ nói một thôi một hồi với giọng thật lớn. Hạ Á cũng không ngắt lời y, cứ để mặc cho thiếu niên say rượu này huyên thuyên. Qua một lúc lâu, khi thấy Atae đã có vẻ mệt mỏi, bộ dáng lao đao thì Hạ Á mới vỗ vai hắn thấp giọng hỏi: “Này, chuyện gì xảy ra cho các xà nữ trong bộ tộc của ngươi vậy?”
Vừa nghe xong câu hỏi của Hạ Á, thần sắc của Atae rõ ràng là thay đổi, trong đôi mắt đen láy của y lộ ra một chút vẻ cảnh giác và khiếp sợ nhưng rất nhanh đã bị cơn say đánh tan. Y cố gượng để tự cảnh tỉnh mình nhưng không nổi. Nằm dài trên mặt đất, Atae nhớ mang máng là dường như mình đã nói ra điều gì, dường như mình đã say, dường như có ai đó bên cạnh hỏi han mình gì đó, rồi mình có trả lời hay không?... Tóm lại là Atae không rõ mấy!
Lợi dụng cơn say của người thiếu niên Zhaku, Hạ Á hỏi hết những điều hắn muốn biết. Sau đó người thiếu niên Zhaku này xoay người nằm khoèo trên mặt đất, ngủ vùi.
Tiếp theo lại có một người Zhaku nữa tiến vào, gã Zhaku này nói tiếng Byzantine còn tệ hơn nhiều nhưng vừa nói vừa hoa chân múa tay thì rốt cuộc hai bên cũng hiểu ý nhau, đại khái là: Đại tù trưởng mời hai người tham gia buổi lửa trại.
“Được, để chúng ta thay quần áo rồi sẽ ra.” Hạ Á tươi cười nhận lời.
Chờ cho cửa lều hạ xuống, Hạ Á nhìn Atae đang say ngủ rồi quay sang Tatara: “Đánh thức y dậy!”
Một bát nước được tạt lên mặt Atae khiến y dậy ngay lập tức, Tatara lại dùng một ít cam thảo, đã lấy được trên đường từ trước, nhét vào miệng Atae. Khi nước bọt của người thiếu niên Zhaku hoà tan được chỗ cam thảo này thì y mới tỉnh ra được một chút.
“Ta… Ta đang ngủ sao?” Atae hình như kinh ngạc thực sự, y có vẻ hơi lo lắng và như đang tự trách mình.
“Không, chỉ là ngươi bị say thôi, đừng ngạc nhiên, mọi đàn ông đều uống rượu mà!” Hạ Á cười ha hả: “Có điều tửu lượng của ngươi quá kém! Hiện giờ đại tù trưởng mời bọn ta tham dự lửa trại nên ta mới đánh thức ngươi dậy. À mà lửa trại là cái gì? Ngươi có thể giải thích một chút cho bọn ta biết không?
Atae nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Á, y cảm thấy người này dường như có gì đó không tốt nhưng không hiểu là không tốt ở chỗ nào. Người thiếu niên Zhaku này cũng không biết phải nói gì.
Tuy nhiên sau đó y cũng giải thích về chuyện này.
Lửa trại là một hoạt động giải trí cao cấp trong cuộc sống bình thường của những thổ dân Zhaku. Ở phía sau bộ lạc có một khoảng đất trống, trên đó có mấy cây cột thờ vật tổ (totem). Mà lửa trại nghĩa là ở khu đất đó chất mấy đống lửa lớn và gần như toàn bộ bộ lạc, trai gái già trẻ đều tụ tập ở đó để nhảy nhót vui vẻ, ca hát tưng bừng. Ngoài ra họ còn được mời dùng rượu và thức ăn ngon nữa.
Lửa trại là một hoạt động được cử hành thường xuyên và nó còn có một tác dụng rất trọng yếu: Gần như tất cả mọi người, cả nam lẫn nữ ở các lứa tuổi, đều đến đây để tìm ý trung nhân của mình.
Khi tham gia lửa trại, người Zhaku đều vẽ lên người những vệt màu đẹp đẽ, dùng những điệu nhảy với kỹ thuật tốt nhất để hấp dẫn các cô gái Zhaku. Ở đó còn tổ chức những trò chơi đối kháng để họ có thể phô bày sức mạnh và sự dũng cảm của mình nhằm được người khác phái chú ý.
Cuối cùng khi Atae nói đến thời điểm tổ chức lửa trại thì điều này lập tức khiến cho sắc mặt Hạ Á thay đổi rất nhiều.
“Lửa trại thường xuyên được tổ chức định kỳ vào các ngày trăng khuyết và ngày trăng lửa… À, đôi khi cũng được tổ chức vào ngày trăng đỏ nữa. Đó là những ngày trọng đại không thể thiếu trong cuộc sống của người Zhaku chúng ta.”
Ngày trăng khuyết, ngày trăng lửa, ngày trăng đỏ, những từ quen thuộc này khiến Hạ Á nghĩ đến điều gì?!
Dora trong đầu hắn lập tức la lên: “Bản nhật ký kia!! Bọn thổ dân Zhaku này dùng lịch cũng giống như bọn địa tinh thời xa xưa đó!!!”
****
Sự thật sau này sẽ chứng minh là Atae có đúng là một thợ săn giỏi như chính hắn nói hay không, Hạ Á cũng chưa biết được. Nhưng ít nhất thì Atae chắc chắn là một ‘hoạ sĩ’ tuyệt vời! Điều này thì đã được chứng minh hẳn hoi!
Trước khi tham gia lửa trại, dựa theo tập tục của người Zhaku, Atae chủ động đề nghị hai người cho y vẽ giúp các vệt màu lên người họ. Theo người thiếu niên này thì: “Đi dự lửa trại mà không vẽ màu lên người thì không khác gì trong xã hội của các người đi dự dạ tiệc mà không mặc lễ phục!”
Thiếu niên này rất có thiên phú về mặt hội hoạ, y rất nhanh chóng hoà bảy tám loại mầu khác nhau vào hai cái bát rồi dùng lông chim phết lên người Hạ Á.
Nửa giờ sau, trông Hạ Á đã không khác gì một người Zhaku, bởi hắn vốn xuất thân từ chốn núi rừng, có làn da đen hơn người Byzantine, tóc hắn cũng không đen hẳn mà hơi ngả sang màu nâu giống người Zhaku.
Theo tập tục của người Zhaku, Hạ Á cởi áo ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần bằng da. Atae dùng màu trắng và màu vàng tươi vẽ lên mặt Hạ Á khiến nhìn qua hắn như một con hổ hay sư tử vậy.
“Ái chà, nhìn cái mặt ông đây thật như là hổ lai sư tử vậy!” Hạ Á cười khổ, đầy bất đắc dĩ.
Trên người hắn bị vẽ đầy những hoa văn kỳ quái từ trên xuống dưới. Atae vẽ lên đó những hoa văn gồm những vòng tròn liền nhau. Y giải thích cho Hạ Á rằng đây là vảy rắn. Trong truyền thuyết của người Zhaku, chỉ có những đại xà hùng mạnh mới có vảy nên vẽ lên người những chiếc vảy như vậy là hi vọng có được sức mạnh của đại xà.
Còn trên lưng hắn thì người hoạ sĩ Zhaku trẻ tuổi này vẽ lên đó hai cặp cánh chim.
Cuối cùng thì Hạ Á thoạt nhìn thấy giống hệt một thổ dân Zhaku. Trên thân thể cường tráng của hắn lại cũng đầy khí tức hoang dã của người Zhaku, thế nên trừ khi hắn mở miệng ra còn thì không ai có thể phân biệt được.
Tuy nhiên đến phiên Tatara thì thật đáng thương! Gã ma pháp sư cởi áo vắt lên tay, lộ ra thân hình còm cõi, gầy trơ xương. Thoạt nhìn qua, hắn như một khúc sườn được bôi phết lên các loại gia vị để mang đi nướng!
Địa điểm tổ chức lửa trại là ngay sau tường thành. Hạ Á đi theo nhóm người của Atae tới đó. Nhìn từ xa đã thấy ở phía trước, trong màn đêm, cả một rừng người trong ánh lửa bập bùng. Tiếng trống da của người Zhaku đang phát ra những tiết tấu mạnh mẽ.
Hạ Á và nhóm dẫn đường của Atae nhanh chóng hoà vào trong rừng người đó. Dù có Atae mở lối nhưng bọn họ cũng khá vất vả mới len vào được đến bên trong.
Tận trong cùng là một khoảng đất trống hình tròn, trên mặt đất dựng sáu cây cột đá rất lớn, những cột đá này đều là cột thờ vật tổ của người Zhaku, cao đến bảy tám thước, cắm sâu vào đất. Sáu cây cột đá này, xảo diệu làm sao, lại tạo thành hình một ngôi sao sáu cánh.
Khi Hạ Á nhìn kỹ thì thấy trên mỗi cây cột đều được chạm trổ rất nhiều hoa văn kỳ lạ. Bắt mắt nhất là mỗi cây cột đều được điêu khắc thành một con rắn lớn! Con rắn này thân quấn quanh cột, trên đỉnh cột là một cái đầu rắn nằm ngang, há to mồm như đang phun phì phì.
Ở chung quanh đang có đến hơn mười cái trống da đang đánh bập bùng. Người Zhaku tụ tập đến đây ngày càng đông, họ xúm quanh sáu cây cột thờ vật tổ hình con rắn, hai tay buông xuôi, bộ điệu cung kính, thân hình không ngừng lắc lư như đang khiêu vũ.
Hiển nhiên đây chính là một điệu nhảy ra mắt thần linh.
Bọn Hạ Á đến đây cũng không gây nhiều chú ý cho mọi người. Hạ Á để ý thấy là trong đám đông không ngờ cũng có một số người ăn mặc như người Byzantine. Hắn liền hỏi Atae mới biết, hoá ra hiện trong bộ lạc đang có một thương đội từ bên ngoài đến đây. Thương đội này đã xây dựng đuợc mối quan hệ khá tốt với bộ lạc người Zhaku nên cũng được mời tham gia lửa trại.
“Tại sao mấy tên này không bị vẽ màu lên người mà ta thì phải được vẽ giống hệt con két vậy?” Hạ Á tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
“Người ngoài tới đây cũng không được hoan nghênh đâu!” Câu nói này của Atae khiến Hạ Á phải lưu ý đến vài chi tiết.
Mấy tên ăn mặc như người Byzantine đứng ở đàng xa kia, tuy cũng có vẻ nhàn nhã đứng xem náo nhiệt nhưng rõ ràng là chung quanh họ không có người Zhaku nào đến gần và tiếp xúc cả. Mọi thổ dân Zhaku đều muốn giữ khoảng cách với họ.
Không như Hạ Á, hắn trông còn có vẻ Zhaku còn hơn cả người Zhaku nữa! Hắn đứng đây mà mọi thổ dân Zhaku chung quanh còn chưa biết là hàng giả!
Hơn nữa rất nhanh sau đó Hạ Á đã nhận được tình cảm nhiệt thành của người Zhaku , chính xác ra là sự nhiệt tình của các thiếu nữ Zhaku.
Đúng như Atae đã giới thiệu qua, buổi lửa trại này cũng là cơ hội tốt nhất để những người Zhaku trẻ tuổi trong bộ lạc đến tìm bạn đời. Rõ ràng là những thiếu nữ Zhaku có bản tính rất mạnh mẽ và bạo dạn, không như những cô gái rụt rè, e thẹn bên ngoài.
Theo tập tục của người Zhaku, nếu có cô gái nào thích ngươi thì để biểu lộ sự ái mộ, nàng ta sẽ túm lấy ngươi rồi dùng sức ngắt nhéo mấy cái, làm sao cho người khác thấy rõ những vết bầm tím đó nhằm khẳng định anh chàng này đã có người chấm trúng rồi!
Bình thường ra thì một thanh niên Zhaku cường tráng và ưu tú, khi tham dự những buổi lửa trại như thế này sẽ được lọt vào mắt xanh của rất nhiều các cô gái Zhaku! Các nàng liền chủ động tấn công và hậu quả là khắp người anh ta đều bầm tím vì bị các nàng ra sức ngắt nhéo!
Quan trọng nhất là… bộ dạng của Hạ Á hình như rất đúng tiêu chuẩn làm người bạn đời của các cô gái Zhaku.
Hắn vừa cao lớn vừa khoẻ mạnh, thể hiện hắn có khả năng bảo vệ được vợ con và gia đình của mình và cũng chứng tỏ là hắn có thể là một chiến sĩ hoặc một thợ săn xuất sắc. Thân thể rắn chắc và cường tráng đó cũng khiến cho hắn trông đẹp đẽ và hoang dã kèm với vẻ mặt Hạ Á cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của người Zhaku: khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to trông thật có khí phái nam nhi!
Kết quả chính là: Trong đám đông Hạ Á không ngờ lọt ngay vào mắt xanh một cô gái Zhaku! Cô này vừa sung sướng vừa ngượng ngùng, tươi cười và nhiệt tình nắm lấy tay Hạ Á, kéo hắn thoát khỏi đám đông, rồi nàng nhéo vào tay hắn hai cái. Sau đó lại rút ra một cái lông chim, giắt vào sợi dây mà trước đó Atae buộc vào trán hắn để giữ cho tóc cao lên.
Nhưng thiếu nữ này sau khi cắm lông chim vào dây buộc tóc của hắn lại mỉm cười rồi lẩn vào đám đông, không thấy đâu nữa!
Hạ Á còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì lại được cô gái Zhaku thứ hai kéo đến! Vẫn như cũ, nàng cười lộ hàm răng trắng muốt của một thiếu nữ hoạt bát đầy sức sống, lôi hắn chen vào đám đông đến vã cả mồ hôi và cuối cùng cũng nắm lấy tay hắn, nhéo mấy cái đau điếng rồi lẩn vào đám đông!
Ngay sau đó là cô gái thứ ba rồi thứ tư, thứ năm…
Suốt buổi tối, Hạ Á bị hết cô này đến cô khác lôi đi, hai tay hắn đầy những vết nhéo tím bầm. Hiển nhiên là máu rồng làm cơ thể hắn trở nên cứng rắn, có khả năng chịu được đao kiếm nhưng đối với ngón tay của các thiếu nữ này không hiểu tại sao lại không linh nghiệm!
Còn trên đầu Hạ Á cũng đã bị cắm vào đến hơn hai mươi cái lông chim với đủ mọi màu sắc! Hắn mệt đến nỗi mồ hôi toát ra ướt đẫm từ đầu đến chân, tựa hồ như muốn trôi cả những vệt màu trên người hắn. Hạ Á cảm thấy việc khiêu vũ cùng các thiếu nữ này cũng vất vả chẳng kém gì so với khi săn bắt thú trong chốn núi rừng!
Nhân dịp cô gái bên cạnh vừa rời đi, Hạ Á lập tức cắm đầu chạy như bị ma đuổi ra khỏi đám đông, trốn tuốt ra ngoài, để lại phía sau không ít thiếu nữ Zhaku đang thất vọng.
****
Trong khi đó thì cô gái trẻ Dolly đang ở độ tuổi xinh đẹp và trong sáng nhất, mười sáu tuổi. Dolly không chỉ là con gái của đại tù trưởng mà đồng thời cũng gần như là đối tượng được tất cả thanh niên Zhaku trong bộ tộc ái mộ.
Nhưng trong buổi tối hôm nay, khi đứng cách xa nơi đang diễn ra buổi lửa trại, nhìn đám đông đang vui vẻ bên những đống lửa lớn trong tiếng trống rộn ràng, Dolly chỉ thấy trong lòng khẩn trương muốn chết!
Nàng có lý do chính đáng để sợ hãi vì trong đêm nay nàng phải tìm được cho mình một tấm chồng!
Đã mười sáu tuổi, cái tuổi xinh đẹp nhất của mọi thiếu nữ Zhaku và đồng thời cũng là cái tuổi đáng sợ nhất!!
Nhất là với Dolly!
Bởi vì năm nay, lại là năm tuyển xà nữ cho thánh xà!!
Dù nàng là con gái của đại tù trưởng cũng không thể không tham gia tuyển chọn! Ai cũng biết, tuyển chọn xà nữ là bi kịch đáng sợ nhất đối với một thiếu nữ.
Cô gái trẻ Dolly này có mái tóc nâu với làn da màu nâu sáng và mịn màng như lụa. Dáng nàng thon thả và cao ráo, thoạt nhìn như một cô nai con tao nhã và linh hoạt. Mỗi khi nàng xuất hiện trong ruộng thuốc lá đều có không ít những chàng trai trẻ trong bộ tộc vụng trộm theo dõi từ xa.
Trong đêm nay ta phải tìm lấy một tấm chồng! Có chồng rồi thì không còn là một thiếu nữ nữa, như thế ta sẽ tránh được cuộc tuyển chọn xà nữ!
Nhưng chọn ai làm chồng bây giờ? Trong tộc, ai sẽ là người may mắn đó? Người nào sẽ là chàng trai của mình?
Trong lòng Dolly cũng chưa tìm được ai!
Trong đầu của thiếu nữ kiêu ngạo Dolly này, những chàng trai trẻ trong bộ tộc đều còn quá ngây thơ và non nớt!
Tất cả bọn họ đều thổi phồng những thành tích săn bắt của chính mình. Dù chỉ săn được chồn cáo linh tinh nhưng họ đều nói quá lên, cứ như đã mạo hiểm săn được hổ báo không bằng! Điều này khiến trong lòng Dolly không khỏi khinh thường họ.
Nàng là con gái của đại tù trưởng, bên cạnh ngài có biết bao chiến sĩ chân chính, dũng cảm và mạnh mẽ. Đã quá quen với khí chất của những dũng sĩ như vậy, thế nên sao nàng có thể để bọn trẻ tuổi khoác lác kia vào mắt?
Chậc, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn mỗi cái tên Atae là miễn cưỡng đáng được chú ý, hắn không như những tên thích khoác lác khác nhưng lại quá mức trầm lặng, chẳng thấy vui vẻ gì. Hơn nữa Atae thoạt nhìn còn có vẻ hơi ngốc nghếch và hồ đồ, không phải loại người Dolly thích.
Nàng thích loại người cường tráng và hào sảng, nói chuyện thẳng thắn và có tiếng cười vang dội, sáng lạn như nắng ấm của vầng thái dương. Người con trai ấy tốt nhất phải có ánh mắt sắc bén như của loài chim ưng, có sức mạnh hùng tráng của loài hổ mang, lại có ý chí cao xa như những ngọn núi kia, cũng phải có…
Hắn phải rất tuyệt mới được! Bởi vì thân là con gái của đại tù trưởng, Dolly cũng không muốn chồng mình lại là một nhân vật quái dị để làm trò cười cho các cô khác!!
Buổi lửa trại đêm nay chính là cơ hội tốt nhất và cũng là cơ hội cuối cùng của nàng!
Ngay khi Dolly đứng một mình, cách xa mọi người, yên lặng nhìn đám đông với vẻ không vui thì nàng cũng không biết được đã có mấy cặp mắt hèn hạ và độc ác đang chăm chú theo dõi nàng.
Dolly đã đi khá xa khỏi nơi đang diễn ra buổi lửa trại, nàng đang cô đơn, một mình bước dần đến ven hồ. Đêm nay trăng sáng, mặt nước hồ lấp loáng phản chiếu ánh trăng. Từ nhỏ Dolly đã thích ngắm ánh trăng lấp lánh trên mặt nước thế này. Đó là cảnh sắc tuyệt trần đối với nàng.
Nhưng đêm nay, khi nàng vừa đến được bờ hồ, đột nhiên ngay cạnh nàng xuất hiện mấy bóng đen rồi một cái bao da lớn bỗng từ trên chụp xuống người nàng! Dolly còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị vật ngã nhào trên mặt đất.
“Xếp! Bắt được rồi! Việc này thật đơn giản!” Một giọng nói kích động, đang cố gắng hạ xuống thật thấp, vang lên.
“La nhỏ thôi! Nhìn kỹ lại xem có đúng không? Người chúng ta muốn bắt là con gái đại tù trưởng đó!” Cái túi da bị hé ra một chút và một bàn tay bưng kín miệng Dolly. Dù đã cố hết sức giãy dụa nhưng nàng cũng đành bất lực dưới tay vài gã lực lưỡng và khoẻ mạnh như vậy. Miệng nàng nhanh chóng bị nhét vào một nắm giẻ.
“Là nàng! Quả nhiên là nàng! Ha ha! Chúng ta phát tài rồi!” Trong bóng đêm, bốn bóng người không một chút hảo ý nhìn Dolly. “Con mồi đã lọt vào tay rồi! Chúng ta phải rút chạy nhanh thôi! Bọn thổ dân Zhaku này còn quay cuồng vui vẻ đến mai! Một ngày là đủ để chúng ta chạy xa rồi!! Ha ha!!”
Dolly mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn bốn tên khốn này, nàng nghe được rất rõ là chúng nói tiếng Byzantine!
“Cô bé đáng thương này! Đừng quá sợ hãi!” Một bóng người bước đến bên Dolly, hắn cười ha hả rồi nói: “Chúng ta cũng không làm gì thương tổn đến nàng đâu! Yên tâm đi, chúng ta không phải là bọn trộm cướp mà là thợ săn tiền thưởng! Chỉ vì có một vị đại thủ lĩnh của một thương hội trong dịp đi vào bộ lạc của nàng lại ngẫu nhiên gặp nàng rồi đem lòng thương nhớ ngày đêm nên mới đành phải ra giá, mướn chúng ta tìm cách mang nàng về cho hắn! Ha ha!!”
Khi người kia đến gần, Dolly đã nhìn rõ được hình dạng của hắn với một chòm râu xồm xoàm đầy mặt, có vẻ rất dữ tợn. Dường như đây là một tên hộ vệ trong thương đội đang ở trong bộ tộc lúc này. Đối phương nhếch miệng cười, lộ ra vẻ mặt đáng khinh.
“A ha! Quả nhiên là một miếng mồi thơm phức! Ha ha! Nói không chừng trên đường đi chúng ta có thể vui vẻ với nàng trước rồi mới giao nàng cho đối tác. Dù sao thì chúng ta cũng không hề hứa là sẽ không đụng chạm tới nàng mà! Ha ha!!”
Tiếng cười đó làm Dolly phát hoảng lên nhưng sau đó, khuôn mặt dữ tợn đang kê sát vào mặt nàng kia bỗng trợn tròn đôi mắt, há to miệng, trong cổ phát ra vài tiếng kêu khàn khàn rồi ngã ầm xuống người Dolly.
Dolly thấy rõ trên đầu hắn nổi lên một cục u và một hòn đá bằng nắm tay rơi trên mặt đất.
“Ai?!” Mấy tên thợ săn tiền thưởng cùng hốt hoảng kêu lên.
Từ bên hồ, chậm rãi bước ra một bóng người, trên thân vẽ đầy những vệt màu sặc sỡ. Dưới ánh trăng nhìn hắn như vừa mới thoát ra từ một trận ẩu đả dữ dội. Khắp trên hai cánh tay và trên cổ hắn là những vết thâm tím, trên đầu được buộc ngang bằng một sợi dây, trên đó được giắt vào đến mấy chục cái lông chim đủ màu rực rỡ.
Đây đúng là một thổ dân Zhaku dựa theo cách ăn mặc nhưng hắn lại toét miệng ra cười, vừa xoay xoay cổ tay vừa thở dài, hạ giọng như than thở với chính mình: “Xem ra trời cũng phải giúp cho ta! Đang không biết làm sao để kết bạn với bộ lạc Zhaku này thì các ngươi lại mở cho ta một cơ hội lớn! Chà! Cứu con gái của đại tù trưởng thì chắc giao tình cũng đủ lớn đây!”
Ba gã thợ săn tiền thưởng còn lại nhìn nhau một chút rồi cùng hạ giọng, quát khẽ: “Giết chết tên này!!”
Ba thanh kiếm ngắn sáng quắc đồng thời được rút ra, cả ba bóng người cùng xông tới… Nhưng kết quả thật đáng ngạc nhiên.
Ba gã thợ săn tiền thưởng này, thân thủ xem như không tệ, nhưng đáng tiếc là gặp phải 'dế nhũi'. Hạ Á đấm một đấm vào mũi một gã khiến mũi của tên khốn kiếp này lập tức ăn trầu và vẹo vọ hẳn đi, sau đó hắn tung một đá vào bụng dưới một gã khác. Cú đá khiến tên này chết điếng vì đau, y ôm lấy phía dưới bụng, ngã ngửa về phía sau, không thể dậy nổi.
Tên thứ ba cuối cùng thì cũng nhận ra sự thật, nhưng vừa khi hắn quay đầu chuẩn bị chạy trốn thì Hạ Á đã cúi người xuống, hắn sờ soạng chốc lát đã nhặt được một cục đá, rồi vung tay lên. “Bịch!” một phát, tên kia đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất đàng xa.
Khi Hạ Á mở cái túi lớn đang trùm cô gái trên mặt đất kia thì Dolly cũng nhìn rõ được ân nhân của mình.
Chỉ vừa thoáng trông thấy hắn, tim của Dolly không kềm chế được, lập tức đập loạn hết cả lên!
Trong ánh trăng huyền ảo, người thanh niên mới đến này trông thật cao lớn và mạnh mẽ, mái tóc đen dài trên đầu hắn đang tán loạn với vẻ hoang dại. Hơn nữa trên tấm thân tráng kiện đầy dã tính kia lại vẽ đầy những vệt mầu sặc sỡ khiến cho hắn thoạt nhìn thực giống một chú gấu hùng mạnh và xinh đẹp!
Mà ánh mắt kia… Ánh mắt kia… sáng rực trong đêm tối, thoạt nhìn như mắt chim ưng! Trời ạ!!
Cô gái này không bị quá sợ làm cho choáng váng đấy chứ? Sao mà cứ nhìn đăm đăm ông đây vậy?!
Hạ Á nổi ý tò mò bèn đi qua, ngồi xổm xuống rút mảnh giẻ trong miệng Dolly ra.
“Phù!” Dolly há miệng, hít thở thật sâu mấy cái liền rồi lấy hết dũng khí mở to mắt nhìn Hạ Á. Sau đó nàng bỗng thốt ra một câu mà Hạ Á không bao giờ có thể tưởng tượng được:
“Ngươi có cô nào chưa?!”
/247
|