“Tập trung toàn quân, tất cả mọi người, kể cả phu khuân vác và binh chủng phụ trợ, ngay cả đầu bếp và bọn chăn ngựa cũng không để lại một ai! Chúng ta phải bước đến đâu chắc đến đó để tiến về Đế đô! Không thể chạy ù đến đó như chó nhà có tang được!”
Quyết định cuối cùng của Ruhr là thế.
Hắn hít vào một hơi, nhìn vào mắt hoàng tử rồi nói chậm rãi:
“Ta phải làm vậy thôi. Đừng quên ta chỉ có một binh đoàn trong tay, vả lại qua cuộc chiến tranh trước đây binh đoàn mười ba đến giờ cũng chưa khôi phục được trạng thái cao nhất, hiện giờ sức chiến đấu cao lắm chỉ được sáu thành mà thôi.
Hơn nữa ta chỉ có hai vạn người! Nghe thì nhiều nhưng phải nhớ là chúng ta phải đi xuyên qua hai quân khu của địch! Kẻ địch có lẽ cũng đã biết được biến cố ở Đế đô rồi, hơn nữa, dù chúng ta đi mau đến mấy cũng không thể nhanh hơn tốc độ truyền tin. Thế nên ta không thể mạo hiểm tiến nhanh được vì nếu bọn phản loạn chặn đường chúng ta thì với một lượng ít ỏi quân nhu, ta chỉ có thể chiến đấu nhiều nhất là hai trận là sẽ lâm vào tình trạng không có tiếp tế và tiếp viện!!
Quan trọng hơn nữa là…
Chúng ta là kỵ binh! Hãy nhớ điều đó!! Nếu kẻ địch ngăn trở chúng ta bằng tường thành vững chắc thì kỵ binh cũng không thể húc đầu vào tường để phá thành được!! Dùng chỉ hai kỳ đoàn để tiến nhanh thật quá mạo hiểm! Chúng ta có thể bị kẻ địch chặn đường và bao vây, dẫn đến toàn quân bị diệt!
Garcia, vị hoàng tử này hiện giờ đã trở lại với hình dáng ban đầu - quân phục trên người sạch boong, không một nếp nhăn, cài đủ các cúc áo, râu tóc chỉnh tề - nhìn Ruhr với vẻ bình tĩnh: “Đó là ý của ngài sao, tướng quân?! Ngài có nhiều kinh nghiệm hơn so với ta.
Ta tin vào ngài!”
Ruhr gục gặc đầu: “Chúng ta phải tập trung binh lực mà thẳng tiến… Nếu chia quân ra, bọn địa phương quân có thể còn có tâm tư chống lại chúng ta nhưng với một binh đoàn kỵ binh Luodeliya hoàn hảo thì ta nghĩ bọn chúng cũng phải đắn đo rất nhiều! Hừ bọn chúng tuy là cùng phe nhưng cũng đều có tính toán riêng tư, không dại gì mạo hiểm đối chiến với chúng ta để tổn thất lực lượng nặng nề rồi mất đi địa vị của mình trong phe phái của chúng. Do đó chúng ta như một bàn tay, phải nắm chặt thành một đấm mà đấm tới để uy hiếp bọn chúng, không cho chúng chút cơ hội nào để lợi dụng! Ta dám chắc đến hơn phân nửa là chúng ta sẽ bình an đến được Đế đô!”
Các học giả ngày sau khi nghiên cứu sự kiện trọng đại này của Đế quốc đã có nhiều đánh giá hết sức khác nhau về hiện tượng thú vị này:
Tướng quân Ruhr, vốn nổi tiếng về trốn chạy và tốc độ hành quân, khi nắm trong tay một binh đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất và có lực cơ động cao nhất của Đế quốc lại bỏ đi ý định tiến nhanh mà tập trung binh lực, đi đến đâu chắc đến đó nhằm tiến về cứu lấy Đế đô.
Còn một vị tướng dũng mãnh, chắc chắn và tinh tế như Adelike tướng quân lại lãnh đạo một binh đoàn ô hợp, vứt bỏ mọi thứ nặng nề, chạy nhanh như điên về đó.
Hiện tượng này trở thành đề tài thảo luận nhiệt liệt cho các chuyên gia nghiên cứu lịch sử quân sự sau này.
****
Đúng vào lúc đó, khi biến cố vĩ đại này chính thức khai diễn làm cho toàn bộ đại lục phải rung chuyển đến trời long đất lở, thì ở ngoài biên ải phía bắc, trong khu rừng rậm mênh mông ở phía đông của Dã Hoả nguyên, ‘dế nhũi’ của chúng ta còn cứ mãi loanh quanh…
“Ngày thứ ba rồi! Atae, ngươi có dắt chúng ta đi lầm đường không đó?!”
'Dế nhũi' hậm hực tát vào mặt mình một cái khiến con muỗi đang đốt hắn phải tan xương nát thịt. Hắn lầm bầm chửi, tay còn dính một bệt máu.
Thiếu niên Zhaku kia, Atae, thần sắc bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như âm trầm. Thực tế là hắn chẳng nói câu nào và Hạ Á cũng không nhận ra được điều gì trên khuôn mặt của thiếu niên này. Vì người Zhaku có nước da phổ biến là ngăm đen nên trong mắt Hạ Á họ là một đám ‘mặt sắt đen xì’!
Thế nhưng cô bé Dolly lại khác!
Dọc đường, cô bé này - cưỡi trên lưng chú nai mai hoa của nàng - cứ ríu ra ríu rít hệt như một chú chim Ma tước và thích thú lượn qua lượn lại quanh người Hạ Á, hết oán giận không khí trong rừng ẩm ướt, oán giận sự oi bức vào ban ngày làm nàng ra nhiều mồ hôi, oán giận sự lạnh lẽo vào ban đêm, oán giận việc làn da mịn màng của nàng bị đầy những vết đốt của bọn muỗi đói cho đến giận dỗi vì thức ăn quá khó ăn…
Tuy nhiên nàng không phải lúc nào cũng oán than, chỉ cần Hạ Á ngẫu nhiên nói với nàng mấy câu thì cô bé đã vui vẻ cười khanh khách. Tiếng cười của nàng - cho dù Hạ Á có không muốn thừa nhận cũng không được! - rất dễ nghe, trong trẻo và sống động; nó thật tuyệt vời, nghe cứ như tiếng chim hoàng oanh hót, trong khu rừng tăm tối này.
Nhưng việc tìm kiếm Ma vẫn hương dụ vốn ban đầu chỉ định mất khoảng hai hôm, nay đã sang đến ngày thứ ba mà vẫn chẳng có được gì làm cho Hạ Á mất kiên nhẫn. Cứ theo kế hoạch thì ngay từ tối hôm trước họ đã có được thứ muốn tìm và quay về bộ lạc để được hưởng thụ rượu trái cây và thuốc lá thơm của người Zhaku rồi sau đó khuân số vàng được Đại tù trưởng tặng cho để về nhà. Thế mà đến giờ họ vẫn cứ lẩn quẩn trong rừng
***!!!
Cậu thiếu niên Zhaku tên Atae kia ngày càng trầm lặng, ngày nào cũng thế hắn cứ im lặng đi trước dẫn đường, rất ít khi nói chuyện với Hạ Á, thi thoảng mới nói một hai câu ngắn ngủi vào lúc nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ là “Nghỉ đi cho khoẻ.” hoặc “Cẩn thận đấy!” mà thôi.
Hạ Á đã để ý, cứ tới buổi tối, lúc nghỉ ngơi, thiếu niên này lại ngồi một bên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đi nhìn lại Dolly. Cô bé này lúc đó thường đang nép vào người Hạ Á.
Ánh mắt Atae càng lúc càng cổ quái và số lần nhìn trộm Dolly cũng càng nhiều thêm. Đôi khi trong mắt hắn lại lộ ra vẻ đang chờ đợi điều gì và như có gì đó áy náy trong lòng.
Thế nên ánh mắt hắn cuối cùng cũng làm Hạ Á nổi ý hoài nghi.
“Đây là ngày cuối!” Hạ Á rốt cục cũng mở miệng. “Mai là ngày thứ tư rồi! Đến tối mai, nếu chúng ta vẫn tìm không thấy thứ ta muốn thì bỏ quách nó đi mà quay về bộ lạc! Ta đi đã mất bốn ngày, quay về bốn ngày nữa, vị chi là tám! Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy nữa!”
Hắn nhìn Tatara: “Xin lỗi nhé, Tatara, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được! Nếu không tìm được, chúng ta cũng đành phải bỏ qua việc đi tìm Ma vẫn hương dụ cho ngươi thôi.”
Ngược lại, không ngờ Tatara tỏ ra rất rộng lượng! Gã ma pháp sư trả lời: “Ta không có ý kiến, thưa ông chủ! Dù sao thì chúng ta cũng phải quay về gặp lại Meilin đại nhân. Có thể được ở cạnh Meilin đại nhân để học tập thì ai thèm để ý đến cái huy chương quèn ấy của Hiệp hội Ma pháp nữa?! Hừ! Chờ đến lúc ma pháp của ta đại thành, sẽ nghênh ngang trở lại Đế đô xem còn ai dám xem thường ta! Đến lúc đó bọn họ dĩ nhiên sẽ ngoan ngoãn trao cho ta một huy chương ma pháp sư thôi! Không chừng còn là một huy chương vàng chỉ dành cho ma pháp sư cao cấp nữa chứ!”
“Được thôi!” Atae trầm lặng cuối cùng cũng đưa ra ý kiến của mình. “Nếu các ngươi đã muốn thế thì ta cũng chẳng có gì để nói, dù sao ta cũng chỉ là người dẫn đường mà thôi!”
Khi hắn nói những lời này, không kìm được, lại nhìn qua Dolly một lúc. Sau đó chàng trai trẻ hít sâu vào một hơi, trong ánh mắt có vẻ như hơi áy náy nhưng rồi rốt cục cũng hạ quyết tâm: Đành phải vậy thôi!
Hạ Á liền ghi sâu vào lòng ánh mắt bất đắc dĩ này.
“Cẩn thận đó, nhóc! Gã thiếu niên Zhaku này có vấn đề!”
Dora trong đầu hắn bèn nhắc nhở.
“Hừ! Hừ!” Hạ Á cũng không có phản ứng gì cho tới ngày hôm sau…
Bọn họ ra đi từ lúc sáng sớm ngày thứ tư. Cả bốn người nối đuôi nhau đi thành một hàng, theo đúng kế hoạch, tiếp tục tiến vào rừng sau bữa điểm tâm.
Hạ Á, dáng điệu thực nhẹ nhàng, tay cầm một cây đao, đi ngay sau Atae, thỉnh thoảng chạy đến ngắm nghiá một gốc cây to hay bẻ một nhánh cỏ - của một bụi cỏ ngẫu nhiên gặp bên đường - đưa vào miệng nhấm nháp, đôi lúc lại chạy băng sang bên vài bước để đuổi theo một chú gà rừng.
Nhưng đến trưa, Hạ Á đột nhiên vọt lên mấy bước rồi chụp lấy Atae khi hắn đang vung vẩy con dao trong tay để phát mấy bụi gai trên đường. Hạ Á dùng sức rất mạnh, chỉ với một cái chộp, bả vai Atae đã bị đè thấp hẳn xuống.
Thiếu niên Zhaku này thấy vai mình đau nhói như bị kẹp trong một cây kềm sắt, tay hắn lập tức nhũn ra. Hắn xoay người lại, mặt biến sắc, nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Hạ Á hừ một tiếng, dùng sức xô mạnh Atae ngã xuống đất rồi tiến lên một bước, không để hắn kịp phản ứng, dẫm ngay lên con dao của Atae. Từ trên cao Hạ Á nhìn xuống thiếu niên này với ánh mắt gắt gao: “Nhóc! Ngươi đang làm trò gì vậy?!”
“Ta ư?” Thiếu niên Zhaku đảo mắt, lập tức lắc đầu: “Ta không hiểu gì cả?”
Hạ Á cười nhạt, cúi người xuống nhìn sâu vào mắt Atae rồi nhếch miệng, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóng: “Sao? Ngươi không hiểu à?”
“Này, các ngươi làm gì vậy?” Dolly chạy tới vài bước, dắt theo con nai của nàng, đến cạnh Hạ Á, kéo kéo hắn: “ Ngươi làm gì vậy? Sao lại xô ngã Atae?”
Hạ Á nén giận, quay đầu nhìn thoáng qua Dolly: “Im miệng đi cô bé!” Ánh mắt hắn quá linh hoạt và sắc bén khiến Dolly sợ hãi đến phải lui lại một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy Atae nằm trên mặt đất, nàng lại cắn răng bước lên, nắm chặt tay Hạ Á, như muốn lôi 'dế nhũi' ra.
“Ngươi tránh ra trước đã! Đừng khi dễ Atae, hắn là bạn ta!”
“Bạn sao?” Hạ Á hừ một tiếng: “Người bạn này của ngươi hiển nhiên là có một bí mật không muốn ai biết. Người bạn này của ngươi - càng hiển nhiên hơn! - lại đang dắt chúng ta đi lòng vòng!”
Quyết định cuối cùng của Ruhr là thế.
Hắn hít vào một hơi, nhìn vào mắt hoàng tử rồi nói chậm rãi:
“Ta phải làm vậy thôi. Đừng quên ta chỉ có một binh đoàn trong tay, vả lại qua cuộc chiến tranh trước đây binh đoàn mười ba đến giờ cũng chưa khôi phục được trạng thái cao nhất, hiện giờ sức chiến đấu cao lắm chỉ được sáu thành mà thôi.
Hơn nữa ta chỉ có hai vạn người! Nghe thì nhiều nhưng phải nhớ là chúng ta phải đi xuyên qua hai quân khu của địch! Kẻ địch có lẽ cũng đã biết được biến cố ở Đế đô rồi, hơn nữa, dù chúng ta đi mau đến mấy cũng không thể nhanh hơn tốc độ truyền tin. Thế nên ta không thể mạo hiểm tiến nhanh được vì nếu bọn phản loạn chặn đường chúng ta thì với một lượng ít ỏi quân nhu, ta chỉ có thể chiến đấu nhiều nhất là hai trận là sẽ lâm vào tình trạng không có tiếp tế và tiếp viện!!
Quan trọng hơn nữa là…
Chúng ta là kỵ binh! Hãy nhớ điều đó!! Nếu kẻ địch ngăn trở chúng ta bằng tường thành vững chắc thì kỵ binh cũng không thể húc đầu vào tường để phá thành được!! Dùng chỉ hai kỳ đoàn để tiến nhanh thật quá mạo hiểm! Chúng ta có thể bị kẻ địch chặn đường và bao vây, dẫn đến toàn quân bị diệt!
Garcia, vị hoàng tử này hiện giờ đã trở lại với hình dáng ban đầu - quân phục trên người sạch boong, không một nếp nhăn, cài đủ các cúc áo, râu tóc chỉnh tề - nhìn Ruhr với vẻ bình tĩnh: “Đó là ý của ngài sao, tướng quân?! Ngài có nhiều kinh nghiệm hơn so với ta.
Ta tin vào ngài!”
Ruhr gục gặc đầu: “Chúng ta phải tập trung binh lực mà thẳng tiến… Nếu chia quân ra, bọn địa phương quân có thể còn có tâm tư chống lại chúng ta nhưng với một binh đoàn kỵ binh Luodeliya hoàn hảo thì ta nghĩ bọn chúng cũng phải đắn đo rất nhiều! Hừ bọn chúng tuy là cùng phe nhưng cũng đều có tính toán riêng tư, không dại gì mạo hiểm đối chiến với chúng ta để tổn thất lực lượng nặng nề rồi mất đi địa vị của mình trong phe phái của chúng. Do đó chúng ta như một bàn tay, phải nắm chặt thành một đấm mà đấm tới để uy hiếp bọn chúng, không cho chúng chút cơ hội nào để lợi dụng! Ta dám chắc đến hơn phân nửa là chúng ta sẽ bình an đến được Đế đô!”
Các học giả ngày sau khi nghiên cứu sự kiện trọng đại này của Đế quốc đã có nhiều đánh giá hết sức khác nhau về hiện tượng thú vị này:
Tướng quân Ruhr, vốn nổi tiếng về trốn chạy và tốc độ hành quân, khi nắm trong tay một binh đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất và có lực cơ động cao nhất của Đế quốc lại bỏ đi ý định tiến nhanh mà tập trung binh lực, đi đến đâu chắc đến đó nhằm tiến về cứu lấy Đế đô.
Còn một vị tướng dũng mãnh, chắc chắn và tinh tế như Adelike tướng quân lại lãnh đạo một binh đoàn ô hợp, vứt bỏ mọi thứ nặng nề, chạy nhanh như điên về đó.
Hiện tượng này trở thành đề tài thảo luận nhiệt liệt cho các chuyên gia nghiên cứu lịch sử quân sự sau này.
****
Đúng vào lúc đó, khi biến cố vĩ đại này chính thức khai diễn làm cho toàn bộ đại lục phải rung chuyển đến trời long đất lở, thì ở ngoài biên ải phía bắc, trong khu rừng rậm mênh mông ở phía đông của Dã Hoả nguyên, ‘dế nhũi’ của chúng ta còn cứ mãi loanh quanh…
“Ngày thứ ba rồi! Atae, ngươi có dắt chúng ta đi lầm đường không đó?!”
'Dế nhũi' hậm hực tát vào mặt mình một cái khiến con muỗi đang đốt hắn phải tan xương nát thịt. Hắn lầm bầm chửi, tay còn dính một bệt máu.
Thiếu niên Zhaku kia, Atae, thần sắc bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như âm trầm. Thực tế là hắn chẳng nói câu nào và Hạ Á cũng không nhận ra được điều gì trên khuôn mặt của thiếu niên này. Vì người Zhaku có nước da phổ biến là ngăm đen nên trong mắt Hạ Á họ là một đám ‘mặt sắt đen xì’!
Thế nhưng cô bé Dolly lại khác!
Dọc đường, cô bé này - cưỡi trên lưng chú nai mai hoa của nàng - cứ ríu ra ríu rít hệt như một chú chim Ma tước và thích thú lượn qua lượn lại quanh người Hạ Á, hết oán giận không khí trong rừng ẩm ướt, oán giận sự oi bức vào ban ngày làm nàng ra nhiều mồ hôi, oán giận sự lạnh lẽo vào ban đêm, oán giận việc làn da mịn màng của nàng bị đầy những vết đốt của bọn muỗi đói cho đến giận dỗi vì thức ăn quá khó ăn…
Tuy nhiên nàng không phải lúc nào cũng oán than, chỉ cần Hạ Á ngẫu nhiên nói với nàng mấy câu thì cô bé đã vui vẻ cười khanh khách. Tiếng cười của nàng - cho dù Hạ Á có không muốn thừa nhận cũng không được! - rất dễ nghe, trong trẻo và sống động; nó thật tuyệt vời, nghe cứ như tiếng chim hoàng oanh hót, trong khu rừng tăm tối này.
Nhưng việc tìm kiếm Ma vẫn hương dụ vốn ban đầu chỉ định mất khoảng hai hôm, nay đã sang đến ngày thứ ba mà vẫn chẳng có được gì làm cho Hạ Á mất kiên nhẫn. Cứ theo kế hoạch thì ngay từ tối hôm trước họ đã có được thứ muốn tìm và quay về bộ lạc để được hưởng thụ rượu trái cây và thuốc lá thơm của người Zhaku rồi sau đó khuân số vàng được Đại tù trưởng tặng cho để về nhà. Thế mà đến giờ họ vẫn cứ lẩn quẩn trong rừng
***!!!
Cậu thiếu niên Zhaku tên Atae kia ngày càng trầm lặng, ngày nào cũng thế hắn cứ im lặng đi trước dẫn đường, rất ít khi nói chuyện với Hạ Á, thi thoảng mới nói một hai câu ngắn ngủi vào lúc nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ là “Nghỉ đi cho khoẻ.” hoặc “Cẩn thận đấy!” mà thôi.
Hạ Á đã để ý, cứ tới buổi tối, lúc nghỉ ngơi, thiếu niên này lại ngồi một bên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn đi nhìn lại Dolly. Cô bé này lúc đó thường đang nép vào người Hạ Á.
Ánh mắt Atae càng lúc càng cổ quái và số lần nhìn trộm Dolly cũng càng nhiều thêm. Đôi khi trong mắt hắn lại lộ ra vẻ đang chờ đợi điều gì và như có gì đó áy náy trong lòng.
Thế nên ánh mắt hắn cuối cùng cũng làm Hạ Á nổi ý hoài nghi.
“Đây là ngày cuối!” Hạ Á rốt cục cũng mở miệng. “Mai là ngày thứ tư rồi! Đến tối mai, nếu chúng ta vẫn tìm không thấy thứ ta muốn thì bỏ quách nó đi mà quay về bộ lạc! Ta đi đã mất bốn ngày, quay về bốn ngày nữa, vị chi là tám! Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy nữa!”
Hắn nhìn Tatara: “Xin lỗi nhé, Tatara, chúng ta không thể cứ ở đây mãi được! Nếu không tìm được, chúng ta cũng đành phải bỏ qua việc đi tìm Ma vẫn hương dụ cho ngươi thôi.”
Ngược lại, không ngờ Tatara tỏ ra rất rộng lượng! Gã ma pháp sư trả lời: “Ta không có ý kiến, thưa ông chủ! Dù sao thì chúng ta cũng phải quay về gặp lại Meilin đại nhân. Có thể được ở cạnh Meilin đại nhân để học tập thì ai thèm để ý đến cái huy chương quèn ấy của Hiệp hội Ma pháp nữa?! Hừ! Chờ đến lúc ma pháp của ta đại thành, sẽ nghênh ngang trở lại Đế đô xem còn ai dám xem thường ta! Đến lúc đó bọn họ dĩ nhiên sẽ ngoan ngoãn trao cho ta một huy chương ma pháp sư thôi! Không chừng còn là một huy chương vàng chỉ dành cho ma pháp sư cao cấp nữa chứ!”
“Được thôi!” Atae trầm lặng cuối cùng cũng đưa ra ý kiến của mình. “Nếu các ngươi đã muốn thế thì ta cũng chẳng có gì để nói, dù sao ta cũng chỉ là người dẫn đường mà thôi!”
Khi hắn nói những lời này, không kìm được, lại nhìn qua Dolly một lúc. Sau đó chàng trai trẻ hít sâu vào một hơi, trong ánh mắt có vẻ như hơi áy náy nhưng rồi rốt cục cũng hạ quyết tâm: Đành phải vậy thôi!
Hạ Á liền ghi sâu vào lòng ánh mắt bất đắc dĩ này.
“Cẩn thận đó, nhóc! Gã thiếu niên Zhaku này có vấn đề!”
Dora trong đầu hắn bèn nhắc nhở.
“Hừ! Hừ!” Hạ Á cũng không có phản ứng gì cho tới ngày hôm sau…
Bọn họ ra đi từ lúc sáng sớm ngày thứ tư. Cả bốn người nối đuôi nhau đi thành một hàng, theo đúng kế hoạch, tiếp tục tiến vào rừng sau bữa điểm tâm.
Hạ Á, dáng điệu thực nhẹ nhàng, tay cầm một cây đao, đi ngay sau Atae, thỉnh thoảng chạy đến ngắm nghiá một gốc cây to hay bẻ một nhánh cỏ - của một bụi cỏ ngẫu nhiên gặp bên đường - đưa vào miệng nhấm nháp, đôi lúc lại chạy băng sang bên vài bước để đuổi theo một chú gà rừng.
Nhưng đến trưa, Hạ Á đột nhiên vọt lên mấy bước rồi chụp lấy Atae khi hắn đang vung vẩy con dao trong tay để phát mấy bụi gai trên đường. Hạ Á dùng sức rất mạnh, chỉ với một cái chộp, bả vai Atae đã bị đè thấp hẳn xuống.
Thiếu niên Zhaku này thấy vai mình đau nhói như bị kẹp trong một cây kềm sắt, tay hắn lập tức nhũn ra. Hắn xoay người lại, mặt biến sắc, nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Hạ Á hừ một tiếng, dùng sức xô mạnh Atae ngã xuống đất rồi tiến lên một bước, không để hắn kịp phản ứng, dẫm ngay lên con dao của Atae. Từ trên cao Hạ Á nhìn xuống thiếu niên này với ánh mắt gắt gao: “Nhóc! Ngươi đang làm trò gì vậy?!”
“Ta ư?” Thiếu niên Zhaku đảo mắt, lập tức lắc đầu: “Ta không hiểu gì cả?”
Hạ Á cười nhạt, cúi người xuống nhìn sâu vào mắt Atae rồi nhếch miệng, lộ ra mấy chiếc răng trắng bóng: “Sao? Ngươi không hiểu à?”
“Này, các ngươi làm gì vậy?” Dolly chạy tới vài bước, dắt theo con nai của nàng, đến cạnh Hạ Á, kéo kéo hắn: “ Ngươi làm gì vậy? Sao lại xô ngã Atae?”
Hạ Á nén giận, quay đầu nhìn thoáng qua Dolly: “Im miệng đi cô bé!” Ánh mắt hắn quá linh hoạt và sắc bén khiến Dolly sợ hãi đến phải lui lại một chút. Nhưng sau khi nhìn thấy Atae nằm trên mặt đất, nàng lại cắn răng bước lên, nắm chặt tay Hạ Á, như muốn lôi 'dế nhũi' ra.
“Ngươi tránh ra trước đã! Đừng khi dễ Atae, hắn là bạn ta!”
“Bạn sao?” Hạ Á hừ một tiếng: “Người bạn này của ngươi hiển nhiên là có một bí mật không muốn ai biết. Người bạn này của ngươi - càng hiển nhiên hơn! - lại đang dắt chúng ta đi lòng vòng!”
/247
|