Tròn một ngày đêm ở trong nỗi kinh hoàng lo sợ, đại khái là do vận may của Hạ Á đại gia bạo phát cho nên truy binh không đó đuổi theo.
Dần dần bọn họ đi được càng xa, tự hồ cách xa nguy hiểm, bất an trong lòng mọi người cũng giảm đi rất nhiều.
Thừa dịp trời vừa sáng, Hạ Á tìm một ít cỏ khô đốt thành tro, sau đó tỉ mỉ bôi lên vết thương, mọi người sống ở dã ngoại đều có kinh nghiệm này, tại lúc bị thương và thiếu thốn thuốc, dùng tro của cỏ khô vừa đốt bôi lên vét thương, liền có thể cầm máu, lại có thể phòng ngừa vết thương hư thối.
Tới buổi tối ngày thứ hai, vận may của Hạ Á bạo phát tới đỉnh điểm, bọn họ cư nhiên gặp được một con sài cẩu định tấn công bọn họ.
Con súc sinh này chết rất bi thảm bởi thanh hỏa xoa của Hạ Á, sau đó lại biến thành nhiều khối thịt quay thơm ngào ngạt. Về phần thịt dư thừa, cũng biến thành lương thực dự trữ cho đoàn người—— chỉ là thương cảm cho tên vương phi, trên người lại phải gác nặng thêm vài phần.
Hạ Á rất không có lòng từ bi, đem Aokesi đối xử như là nô lệ.
Vương phi địa tinh đối với việc này cũng không phản đối, dù sao đối với địa tinh mà nói, một khi thân phận đã trở thành tác tác , vậy thì không còn nhân quyền —— nga, được rồi, địa tinh đại khái cũng không biết cái gì gọi là nhân quyền.
Bọn họ đi đủ năm ngày trên bình nguyên, cuối cùng mới nhìn thấy ở đường chân trời xa xa xuất hiện một mảnh liên miên màu xanh đen...
Núi! Rốt cục cũng thấy núi!
Đoàn người nhất thời hoan hô lên, Hạ Á càng nhịn không được ra sức đấm vào ngực rít gào. ( DG : giống tinh tinh thể nhỉ )
Hai ba ngày nay thật sự là đem hắn dồn nén, càng đi về phía trước, với kinh nghiệm của hắn cũng có chút lo lắng, bản thân hắn có hay không đã lạc đường.
Suy cho cùng để né tránh truy binh, bọn họ phải rời xa con sông, mà con sông kia mới chính là thứ tốt nhất để xác định vị trí cũng như lộ tuyến cần đi.
Căn cứ theo tin tức mà địa tinh cung cấp. Bọn họ chỉ cần đi ba ngày là có thể thấy núi, thế nhưng bọn họ phải đi tới năm ngày.
Nếu như tiếp tục hai ngày nữa mà vẫn không thấy núi, chỉ sợ thương cảm cho tên địa tinh vì dám nói dối lộ tuyến mà nhận lấy cơn thịnh nộ của Hạ Á.
Tuy rằng nhìn thấy núi ở xa xa. Thế nhưng có một câu tục ngữ Vọng sơn bào tử mã (DG : thấy núi nhưng phải chạy chết ngựa mới tới núi). Khi mọi người đi tới rừng cây ở chân núi thì cũng mất đủ nửa ngày thời gian.
Cuối cùng cũng thấy được rừng cây xanh tươi. Hạ Á hưng phấn lộn một vài vòng, hét to vài tiếng.
Đối với người sống từ nhỏ trong rừng núi như Hạ Á mà nói, nhìn thấy núi cùng rừng rậm, thật sự là cảm giác quen thuộc khó mà miêu tả. Ở trong núi, với hắn mà nói, nơi chốn đều là thức ăn, nơi chốn đều là con mồi, nơi chốn đều là tài nguyên có thể sử dụng.
Ngay lúc Hạ Á hưng phấn kêu to, kẻ đáng thương chính là nhịn không được phải giảm nhiệt cho hắn.
Ê, Hạ Á. Kẻ đáng thương thở dài —— từ lúc Hạ Á cho nàng ăn một bụm duy nhất trứng kiến đỏ , kẻ đáng thương cũng không cùng Hạ Á tiếp tục đấu khẩu, cũng không còn gọi hắn là dế nhũi , nếu tỉ mỉ quan sát, hình như vẻ mặt còn rất ôn nhu cùng hắn nói chuyện qua lại vài câu.
Cái gì? Hạ Á quay đầu, hắn ưỡn ngực ra, vết thương trên vai cũng đã khép lại —— điều này làm cho kẻ đáng thương phi thường ngạc nhiên.
Thể chất của người kia thật sự là giống như quái thú... Thậm chí còn làm cho người ta hoài nghi, hắn có phải hay không là loại quái vật mà loài người cùng quái thú sinh ra. Chí ít trong loài người rất khó tìm được một người như hắn, loại quái vật mà người có thể chất tốt nhất nhìn thấy cũng phải chào thua!
Mấy chổ bị thương trên người hắn, đầu tiên là vết thương trên lưng do thị huyết cuồng lang để lại đã sớm lành hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không còn, mà vết thương trên vai hắn cũng đã khép lại bảy tám phần, lớp vẩy ở vết thương cũng tróc hơn phân nửa lộ ra lớp da mới mọc, ngoại trừ màu sắc da có hơn đỏ một tý, căn bản không nhìn ra bất cứ cái gì khác thường.
Mà còn một việc để giận sôi chính là vết thương do bẫy thú cắn trên chân của kẻ đáng thương vẫn còn chưa lành, hiện tại nàng phải nhờ người nâng mới có thể bước đi, thế nhưng tên dế nhũi này lại có thể nhảy nhót kêu loạn.
Do dự một chút, kẻ đáng thương nhịn không được nhắc nhở Hạ Á: Ngươi xem, ngọn núi lớn như thế, chúng ta biết đi đâu để tìm rồng đây?
Hạ Á sửng sốt cả người.
Hắn ngẩng đầu nhìn tới ngọn núi trước mặt...
Dưới chân núi là một phiến rừng rậm nhìn qua thì vô biên vô hạn, rừng rậm bao trùm từ chân núi cho tới đỉnh, xanh biếc rậm rạp, mà phía trên ngọn núi thì liên miên ngang dọc không dứt, đây là một dãy núi chứ không phải một ngọn núi... Nếu quả thực phải đi tìm từng ngọn núi, chỉ sợ tốn mất hai ba năm vẫn chưa chắc có thể tìm hết!
Hạ Á cũng không phải là người chuyên tâm vào những chuyện vụn vặt, hắn thở dài: Dù sao tìm kiếm bảo tàng cũng phải dựa vào vận khí a, nếu như thực sự không tìm được thì cũng nên quên đi. Chúng ta ở trong núi tìm kiếm vài ngày, có thể tìm được bảo tàng thì quá tốt, không thì cứ xem như nó là một lời đồn, chờ cho truy binh đi xa, đến lúc đó, chúng ta có thể quay trở về.
Dừng lại một chút, Hạ Á cười cười: Hay là, chúng ta dứt khoát đi xuyên qua dãy núi này đi, ta nghĩ đi khoản chưa tới một tháng, chúng ta có thể qua phía bên kia của dãy núi, nghe nói bên kia dãy núi chính là ranh giới của Odin đế quốc, ta dù sao cũng là một kẻ ăn no rảnh rỗi, lại không có thù oán, đi tới đâu cũng được, chỉ là thành thật mà nói thì đi tới Odin đế quốc thật sự là đánh mấy lý tưởng của ta.
Kẻ đáng thương nghe thấy vậy, ôn nhu cười: Ha, lúc trước ngươi còn nói rằng ngươi đã ký kết ma thú khế ước ở Dã Hỏa trấn, ngươi còn nói cái gì nam nhân phải trọng chử tín, cái gì đều phải tuân thủ.
Hạ Á ngượng ngùng cười: Chư tín dĩ nhiên phải giử, bất quá... Thật sự mà nói, nếu như ta vì năm đồng tệ mà ngu ngốc đem mạng bán đi, thế thì không phải khí phách của anh hùng, mà là đầu óc có bệnh. Muốn làm anh hùng, thì phải phân biệt rỏ tình huống cũng như tùy theo trường hợp.
Thấy chưa, tên dế nhũi này thực sự không đơn thuần là người phúc hậu a.
Dừng một chút, Hạ Á ngẩng đầu ưỡn ngực nói: Ê, kẻ đáng thương, niệm tình lần trước ngươi cứu ta ở dưới dòng sông, để báo đáp lại, ta hứa với ngươi rằng nếu như gặp phải rồng, ta chắc chắn sẽ không mang ngươi ra làm mồi!
Nga? Kẻ đáng thương nhãn tình sáng lên, ánh mắt không khỏi tăng thêm vài phần ôn nhu.
Nhưng Hạ Á lại nói tiếp một câu...
Nếu như gặp phải rồng, ta sẽ không đem ngươi làm mồi, chúng ta sẽ tự mình chạy trốn, ai chạy nhanh thì người đó sống, ai chạy chậm thì bị rồng ăn thịt, tất cả cứ để trời định đoạt đi —— chỉ cần ngươi có thể chạy nhanh hơn ta là được...
Kẻ đáng thương: ... ...
Chạy nhanh hơn ngươi? Đừng nói hiện tại chân ta đang bị thương, coi như là lúc ta khỏe mạnh nhất, cũng không có khả năng chạy nhanh hơn cái loại biến thái như ngươi !
Hàm răng của kẻ đáng thương lại có chút ngứa.
Dế nhũi chết bầm! Dế nhũi hỗn đản! Mới làm người ta cảm động được một chút, lập tức lại nói ra lời hỗn trướng này!
Nhưng lúc nàng hết nóng giận, kẻ đáng thương trong lòng lại có một loại cảm giác, dường như... Nhìn Hạ Á, người kia tuy rằng luôn miệng nói lời thô bỉ cùng giảo hoạt, thế nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn hơn phân nửa là không bỏ mặc mình.
Không biết vì sao, kẻ đáng thương vô cùng tin tưởng vào điều này.
...
Đi vào trong rừng rậm, Hạ Á lập tức tìm một cành cây phân nhánh làm thành quải trượng cấp cho kẻ đáng thương, chính hắn cũng dùng hỏa xoa đem một cành cây gọt nhọ làm thành trường mâu, mà thương cảm cho Aokesi, tiếp tục nhận lấy vai trò làm khuân vác, chỉ bất quá trọng lượng cũng đã nhẹ đi rất nhiều.
Lúc đi vào rừng là ban ngày, đi cho tới lúc này trời đã chạng vạng, Hạ Á đang tìm cũi khô xung quanh chuẩn bị nhóm lửa, thế nhưng bỗng nhiên nghe được từ sâu bên trong cánh rừng truyền tới một trận am thanh cổ quái.
Âm thanh này lúc đầu rất mơ hồ, thế nhưng khi Hạ Á vạch vài lùm cây đi qua, chợt nghe được rất rõ ràng.
Kẻ đáng thương cùng Aokesi đi theo phía sau Hạ Á, cũng nghe thấy được âm thanh kia.
Âm thanh này tê tê trường trường (nhỏ nhỏ dài dài), dường như giọng nói kéo quá dài, mang theo suy yếu cùng rên rỉ của người sắp chết, cũng giống như tiếng mèo đực kêu gọi bạn tình trong đêm.
Kẻ đáng thương nhất thời trong lòng sợ hãi, rụt cái cổ lại: Ê, Hạ Á, có phải hay không là ma thú?
Hạ Á tỉ mỉ lắng nghe một hồi, quay đầu cười cười: Không phải! Hình như là tiếng người kêu thảm đây. Nhân tiện mà nói, lúc trước khi ta tìm thấy ngươi, hình như ta cũng nghe loại âm thanh này.
Mặt của kẻ đáng thương đỏ lên, vừa định phản biện, thì Hạ Á đã đi nhanh về phía trước.
Đi được khoản mấy trăm bước, phía trước xuất hiện một phiến rừng nhỏ hơi trống trải xung quanh ít cây cối, ở đây hiển nhiên là có người đã tới, thảm cỏ xung quanh còn có vết tích bị chân đập đè sát xuống đất.
Lúc ba người vạch lùm cây đi vào, thì thấy chính giửa khối đất trống... là nơi phát ra âm thanh !
Đó là một người!
Là một nam nhân, trên đầu tóc dài màu vàng, dính đầy cỏ khô cùng bùn đất. Đang giãy giụa phát ra âm thanh yếu ớt như người sắp chết.
Ba người đi tới gần, lúc này mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia... Hơn nữa...
Bọn họ cũng chỉ có thể thấy được khuôn mặt!
Bởi vì, cái tên đáng thương này, cả người hắn bị chôn sống, đất ngập tới cổ, chỉ có phần đầu là lộ ra trên mặt đất.
Nhìn thấy đầu của người kia, có thể nói là hắn thật đáng thương hại, thế nhưng Hạ Á nhịn không được trong lòng sinh ra một cảm giác buồn cười.
Hắn bước tới, đứng trước mặt của cái tên đáng thương này, nhẹ nhàng dùng đầu ngón chân chạm chạm vào đầu đối phương: Ê!
Cái đầu kia nhất thời rung lên, nhướng mí mắt nhìn nhìn Hạ Á, kinh hô một tiếng: Thần linh phù hộ, ca ngợi chúa vĩ đại , quang huy của người chói sáng khắp mọi miền! Cuối cùng cũng có người tới cứu ta...
Ngươi là... Hạ Á ngồi xổm xuống , nhìn kỹ người kia.
Ta là người! cái đầu kia có chút bất đắc dĩ trả lời, tuy rằng vẻ mặt của hắn đầy bụi bặm, thế nhưng con mắt của hắn lại phát sáng kinh người, Hạ Á cũng chưa có nhìn thấy qua người nào có cặp mắt hữu thần như thế! Người kia tuy rằng thảm hại, nhưng giọng nói lại mang theo một mùi vị cổ quái: Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra ta là người sao? Không cần nhiều lời, mau đào đưa ta ra khỏi đây, ta thực sự sắp bị chết ngộp rồi.
Nói xong, hắn dùng lực phi một cái, phun ra một khẩu nước bọt đầy bùn đất: Ngươi tốt nhất là chuẩn bị trước cho ta một bộ y phục, cái đám hỗn đản kia khi mang ta chôn sống, đã đem y phục của ta toàn bộ lột sạch...
Dần dần bọn họ đi được càng xa, tự hồ cách xa nguy hiểm, bất an trong lòng mọi người cũng giảm đi rất nhiều.
Thừa dịp trời vừa sáng, Hạ Á tìm một ít cỏ khô đốt thành tro, sau đó tỉ mỉ bôi lên vết thương, mọi người sống ở dã ngoại đều có kinh nghiệm này, tại lúc bị thương và thiếu thốn thuốc, dùng tro của cỏ khô vừa đốt bôi lên vét thương, liền có thể cầm máu, lại có thể phòng ngừa vết thương hư thối.
Tới buổi tối ngày thứ hai, vận may của Hạ Á bạo phát tới đỉnh điểm, bọn họ cư nhiên gặp được một con sài cẩu định tấn công bọn họ.
Con súc sinh này chết rất bi thảm bởi thanh hỏa xoa của Hạ Á, sau đó lại biến thành nhiều khối thịt quay thơm ngào ngạt. Về phần thịt dư thừa, cũng biến thành lương thực dự trữ cho đoàn người—— chỉ là thương cảm cho tên vương phi, trên người lại phải gác nặng thêm vài phần.
Hạ Á rất không có lòng từ bi, đem Aokesi đối xử như là nô lệ.
Vương phi địa tinh đối với việc này cũng không phản đối, dù sao đối với địa tinh mà nói, một khi thân phận đã trở thành tác tác , vậy thì không còn nhân quyền —— nga, được rồi, địa tinh đại khái cũng không biết cái gì gọi là nhân quyền.
Bọn họ đi đủ năm ngày trên bình nguyên, cuối cùng mới nhìn thấy ở đường chân trời xa xa xuất hiện một mảnh liên miên màu xanh đen...
Núi! Rốt cục cũng thấy núi!
Đoàn người nhất thời hoan hô lên, Hạ Á càng nhịn không được ra sức đấm vào ngực rít gào. ( DG : giống tinh tinh thể nhỉ )
Hai ba ngày nay thật sự là đem hắn dồn nén, càng đi về phía trước, với kinh nghiệm của hắn cũng có chút lo lắng, bản thân hắn có hay không đã lạc đường.
Suy cho cùng để né tránh truy binh, bọn họ phải rời xa con sông, mà con sông kia mới chính là thứ tốt nhất để xác định vị trí cũng như lộ tuyến cần đi.
Căn cứ theo tin tức mà địa tinh cung cấp. Bọn họ chỉ cần đi ba ngày là có thể thấy núi, thế nhưng bọn họ phải đi tới năm ngày.
Nếu như tiếp tục hai ngày nữa mà vẫn không thấy núi, chỉ sợ thương cảm cho tên địa tinh vì dám nói dối lộ tuyến mà nhận lấy cơn thịnh nộ của Hạ Á.
Tuy rằng nhìn thấy núi ở xa xa. Thế nhưng có một câu tục ngữ Vọng sơn bào tử mã (DG : thấy núi nhưng phải chạy chết ngựa mới tới núi). Khi mọi người đi tới rừng cây ở chân núi thì cũng mất đủ nửa ngày thời gian.
Cuối cùng cũng thấy được rừng cây xanh tươi. Hạ Á hưng phấn lộn một vài vòng, hét to vài tiếng.
Đối với người sống từ nhỏ trong rừng núi như Hạ Á mà nói, nhìn thấy núi cùng rừng rậm, thật sự là cảm giác quen thuộc khó mà miêu tả. Ở trong núi, với hắn mà nói, nơi chốn đều là thức ăn, nơi chốn đều là con mồi, nơi chốn đều là tài nguyên có thể sử dụng.
Ngay lúc Hạ Á hưng phấn kêu to, kẻ đáng thương chính là nhịn không được phải giảm nhiệt cho hắn.
Ê, Hạ Á. Kẻ đáng thương thở dài —— từ lúc Hạ Á cho nàng ăn một bụm duy nhất trứng kiến đỏ , kẻ đáng thương cũng không cùng Hạ Á tiếp tục đấu khẩu, cũng không còn gọi hắn là dế nhũi , nếu tỉ mỉ quan sát, hình như vẻ mặt còn rất ôn nhu cùng hắn nói chuyện qua lại vài câu.
Cái gì? Hạ Á quay đầu, hắn ưỡn ngực ra, vết thương trên vai cũng đã khép lại —— điều này làm cho kẻ đáng thương phi thường ngạc nhiên.
Thể chất của người kia thật sự là giống như quái thú... Thậm chí còn làm cho người ta hoài nghi, hắn có phải hay không là loại quái vật mà loài người cùng quái thú sinh ra. Chí ít trong loài người rất khó tìm được một người như hắn, loại quái vật mà người có thể chất tốt nhất nhìn thấy cũng phải chào thua!
Mấy chổ bị thương trên người hắn, đầu tiên là vết thương trên lưng do thị huyết cuồng lang để lại đã sớm lành hẳn, ngay cả vết sẹo cũng không còn, mà vết thương trên vai hắn cũng đã khép lại bảy tám phần, lớp vẩy ở vết thương cũng tróc hơn phân nửa lộ ra lớp da mới mọc, ngoại trừ màu sắc da có hơn đỏ một tý, căn bản không nhìn ra bất cứ cái gì khác thường.
Mà còn một việc để giận sôi chính là vết thương do bẫy thú cắn trên chân của kẻ đáng thương vẫn còn chưa lành, hiện tại nàng phải nhờ người nâng mới có thể bước đi, thế nhưng tên dế nhũi này lại có thể nhảy nhót kêu loạn.
Do dự một chút, kẻ đáng thương nhịn không được nhắc nhở Hạ Á: Ngươi xem, ngọn núi lớn như thế, chúng ta biết đi đâu để tìm rồng đây?
Hạ Á sửng sốt cả người.
Hắn ngẩng đầu nhìn tới ngọn núi trước mặt...
Dưới chân núi là một phiến rừng rậm nhìn qua thì vô biên vô hạn, rừng rậm bao trùm từ chân núi cho tới đỉnh, xanh biếc rậm rạp, mà phía trên ngọn núi thì liên miên ngang dọc không dứt, đây là một dãy núi chứ không phải một ngọn núi... Nếu quả thực phải đi tìm từng ngọn núi, chỉ sợ tốn mất hai ba năm vẫn chưa chắc có thể tìm hết!
Hạ Á cũng không phải là người chuyên tâm vào những chuyện vụn vặt, hắn thở dài: Dù sao tìm kiếm bảo tàng cũng phải dựa vào vận khí a, nếu như thực sự không tìm được thì cũng nên quên đi. Chúng ta ở trong núi tìm kiếm vài ngày, có thể tìm được bảo tàng thì quá tốt, không thì cứ xem như nó là một lời đồn, chờ cho truy binh đi xa, đến lúc đó, chúng ta có thể quay trở về.
Dừng lại một chút, Hạ Á cười cười: Hay là, chúng ta dứt khoát đi xuyên qua dãy núi này đi, ta nghĩ đi khoản chưa tới một tháng, chúng ta có thể qua phía bên kia của dãy núi, nghe nói bên kia dãy núi chính là ranh giới của Odin đế quốc, ta dù sao cũng là một kẻ ăn no rảnh rỗi, lại không có thù oán, đi tới đâu cũng được, chỉ là thành thật mà nói thì đi tới Odin đế quốc thật sự là đánh mấy lý tưởng của ta.
Kẻ đáng thương nghe thấy vậy, ôn nhu cười: Ha, lúc trước ngươi còn nói rằng ngươi đã ký kết ma thú khế ước ở Dã Hỏa trấn, ngươi còn nói cái gì nam nhân phải trọng chử tín, cái gì đều phải tuân thủ.
Hạ Á ngượng ngùng cười: Chư tín dĩ nhiên phải giử, bất quá... Thật sự mà nói, nếu như ta vì năm đồng tệ mà ngu ngốc đem mạng bán đi, thế thì không phải khí phách của anh hùng, mà là đầu óc có bệnh. Muốn làm anh hùng, thì phải phân biệt rỏ tình huống cũng như tùy theo trường hợp.
Thấy chưa, tên dế nhũi này thực sự không đơn thuần là người phúc hậu a.
Dừng một chút, Hạ Á ngẩng đầu ưỡn ngực nói: Ê, kẻ đáng thương, niệm tình lần trước ngươi cứu ta ở dưới dòng sông, để báo đáp lại, ta hứa với ngươi rằng nếu như gặp phải rồng, ta chắc chắn sẽ không mang ngươi ra làm mồi!
Nga? Kẻ đáng thương nhãn tình sáng lên, ánh mắt không khỏi tăng thêm vài phần ôn nhu.
Nhưng Hạ Á lại nói tiếp một câu...
Nếu như gặp phải rồng, ta sẽ không đem ngươi làm mồi, chúng ta sẽ tự mình chạy trốn, ai chạy nhanh thì người đó sống, ai chạy chậm thì bị rồng ăn thịt, tất cả cứ để trời định đoạt đi —— chỉ cần ngươi có thể chạy nhanh hơn ta là được...
Kẻ đáng thương: ... ...
Chạy nhanh hơn ngươi? Đừng nói hiện tại chân ta đang bị thương, coi như là lúc ta khỏe mạnh nhất, cũng không có khả năng chạy nhanh hơn cái loại biến thái như ngươi !
Hàm răng của kẻ đáng thương lại có chút ngứa.
Dế nhũi chết bầm! Dế nhũi hỗn đản! Mới làm người ta cảm động được một chút, lập tức lại nói ra lời hỗn trướng này!
Nhưng lúc nàng hết nóng giận, kẻ đáng thương trong lòng lại có một loại cảm giác, dường như... Nhìn Hạ Á, người kia tuy rằng luôn miệng nói lời thô bỉ cùng giảo hoạt, thế nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn hơn phân nửa là không bỏ mặc mình.
Không biết vì sao, kẻ đáng thương vô cùng tin tưởng vào điều này.
...
Đi vào trong rừng rậm, Hạ Á lập tức tìm một cành cây phân nhánh làm thành quải trượng cấp cho kẻ đáng thương, chính hắn cũng dùng hỏa xoa đem một cành cây gọt nhọ làm thành trường mâu, mà thương cảm cho Aokesi, tiếp tục nhận lấy vai trò làm khuân vác, chỉ bất quá trọng lượng cũng đã nhẹ đi rất nhiều.
Lúc đi vào rừng là ban ngày, đi cho tới lúc này trời đã chạng vạng, Hạ Á đang tìm cũi khô xung quanh chuẩn bị nhóm lửa, thế nhưng bỗng nhiên nghe được từ sâu bên trong cánh rừng truyền tới một trận am thanh cổ quái.
Âm thanh này lúc đầu rất mơ hồ, thế nhưng khi Hạ Á vạch vài lùm cây đi qua, chợt nghe được rất rõ ràng.
Kẻ đáng thương cùng Aokesi đi theo phía sau Hạ Á, cũng nghe thấy được âm thanh kia.
Âm thanh này tê tê trường trường (nhỏ nhỏ dài dài), dường như giọng nói kéo quá dài, mang theo suy yếu cùng rên rỉ của người sắp chết, cũng giống như tiếng mèo đực kêu gọi bạn tình trong đêm.
Kẻ đáng thương nhất thời trong lòng sợ hãi, rụt cái cổ lại: Ê, Hạ Á, có phải hay không là ma thú?
Hạ Á tỉ mỉ lắng nghe một hồi, quay đầu cười cười: Không phải! Hình như là tiếng người kêu thảm đây. Nhân tiện mà nói, lúc trước khi ta tìm thấy ngươi, hình như ta cũng nghe loại âm thanh này.
Mặt của kẻ đáng thương đỏ lên, vừa định phản biện, thì Hạ Á đã đi nhanh về phía trước.
Đi được khoản mấy trăm bước, phía trước xuất hiện một phiến rừng nhỏ hơi trống trải xung quanh ít cây cối, ở đây hiển nhiên là có người đã tới, thảm cỏ xung quanh còn có vết tích bị chân đập đè sát xuống đất.
Lúc ba người vạch lùm cây đi vào, thì thấy chính giửa khối đất trống... là nơi phát ra âm thanh !
Đó là một người!
Là một nam nhân, trên đầu tóc dài màu vàng, dính đầy cỏ khô cùng bùn đất. Đang giãy giụa phát ra âm thanh yếu ớt như người sắp chết.
Ba người đi tới gần, lúc này mọi người nhìn thấy rõ khuôn mặt của người kia... Hơn nữa...
Bọn họ cũng chỉ có thể thấy được khuôn mặt!
Bởi vì, cái tên đáng thương này, cả người hắn bị chôn sống, đất ngập tới cổ, chỉ có phần đầu là lộ ra trên mặt đất.
Nhìn thấy đầu của người kia, có thể nói là hắn thật đáng thương hại, thế nhưng Hạ Á nhịn không được trong lòng sinh ra một cảm giác buồn cười.
Hắn bước tới, đứng trước mặt của cái tên đáng thương này, nhẹ nhàng dùng đầu ngón chân chạm chạm vào đầu đối phương: Ê!
Cái đầu kia nhất thời rung lên, nhướng mí mắt nhìn nhìn Hạ Á, kinh hô một tiếng: Thần linh phù hộ, ca ngợi chúa vĩ đại , quang huy của người chói sáng khắp mọi miền! Cuối cùng cũng có người tới cứu ta...
Ngươi là... Hạ Á ngồi xổm xuống , nhìn kỹ người kia.
Ta là người! cái đầu kia có chút bất đắc dĩ trả lời, tuy rằng vẻ mặt của hắn đầy bụi bặm, thế nhưng con mắt của hắn lại phát sáng kinh người, Hạ Á cũng chưa có nhìn thấy qua người nào có cặp mắt hữu thần như thế! Người kia tuy rằng thảm hại, nhưng giọng nói lại mang theo một mùi vị cổ quái: Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra ta là người sao? Không cần nhiều lời, mau đào đưa ta ra khỏi đây, ta thực sự sắp bị chết ngộp rồi.
Nói xong, hắn dùng lực phi một cái, phun ra một khẩu nước bọt đầy bùn đất: Ngươi tốt nhất là chuẩn bị trước cho ta một bộ y phục, cái đám hỗn đản kia khi mang ta chôn sống, đã đem y phục của ta toàn bộ lột sạch...
/247
|