Và người đang ngồi trước mặt tôi là Thiên Ân - người yêu cũ của tôi , anh ta đi cùng vơip Mộc Miên- người bạn thân lúc trước tôi rất mến . Đối diện với họ tôi không hề sợ hãi mà cũng không muốn day dưa với họ .Cầm trên tay quyển menu và đi đến bàn của 2 người đang ngồi rồi mời chọn món . Mộc Miên không hề e ngại mà vẫn bình thường tự nhiên còn anh ta thì vận tươi cười chọn món nhưng mắt vẫn hướng nhìn tôi . Tôi không hề đáp trả ánh mắt đó mà vẫn bình thường như thường ngày . Mộc Miên nhìn thấy Thiên Ân nhìn tôi đầy tình cảm nên tỏ thái độ khó chịu và tìm cớ nói : -Để e chọn món cho anh - nói xong cô ta giựt phât quyển menu trên tay Thiên Ân rồi tùy tiện chọn món . Thiên Ân vẫn ngồi yên để Mộc Miên chọn món nhưng không hề thích thái độ của cô ta . Sau đó họ goi được vài món rồi tôi vào trong nói với đầu bếp làm những món họ kêu . Khi đã bày biện món ăn trên bàn tôi đi làm tiếp công việc để không để ý đến 2 con người đó . Nhưng anh ta không hề để cho tôi yên mà cứ gọi thêm vài thứ lặt vặt . Tôi biết ý đồ của anh ta nên vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng gương mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười để không bị mất khách . Khi họ ăn xong và tính tiền đi ra khỏi quán với những cử chỉ thân mặt của những đôi lứa đang yêu nhưng tôi không muốn để ý đến . Họ đã ra khỏi quán và không hiểu tại sao trên đôi mắt tôi lại có những giọt lệ đang hình thành trong khóe mi nhưng đã được tôi chùi đi mắt và tiếp tục công việc thường ngày . Hoàn thành xong công việc , tôi đi thay bộ đồng phục của quán trên người ra và đi về nhà . Nhìn vẻ bề ngoài với một quần jean kiểu cách teen với chiếc áo thun năng động cùng với chiếc túi nhỏ đeo chéo người , ai nhìn qua cũng ngở ngàng với một vẻ đẹp của tuổi mới lớn trong sáng hồn nhiên nhưng bên trong là môt sự đau khổ đã được che mờ đi bởi lạnh lùng ở vẻ bề ngoài . Khi còn cách đường không xa , tôi bị một tên cướp đường giựt chiếc túi trên người tôi nhưng đã bị tôi đánh trả bởi vì lúc trước tôi đã từng học một lớp võ một thời gian và đã nghỉ . Tôi với hắn đấu với nhau và do con đường này quá vắng nên không ai biết mà giúp tôi được. Khi tôi đang dần mất thế thì ở đâu xuất hiện một người con trai chạy đến . Tôi không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng hắn ta đã chắn trước người tôi và đánh hắn rất nhanh và đã hạ được hắn . Tên cướp vẫn còn sức gượng dậy định đánh trả lại nhưng người con trai đó đã nắm tay tôi và kéo tôi chạy về phía trước . Tuy là không biết danh tính nhưng tôi cảm nhận được môt cảm giác rất quen thuộc và đã từng gặp nhiều lần. Khi đến một con đường lớn nhưng cũng thưa thớt người , anh ta dừng lại và để tôi ngồi ở một chiếc ghế đá bên đường và nói với tôi : - cô có sao không , cô nghĩ một mình cô có thể hạ gục được hắn ta à .Cô nhìn người cô với tên cướp đó mà lượng sức đi .- anh ta nói vớ giọng thổn thễn và nhìn đi hướng khác . Tôi cũng không nói gì mà cuối mặt xuống mệt mỏi vì vừa đánh nhau vừa chạy môt khoảng xa như vậy . Anh ta nhìn tôi và phá vỡ bầu không khí căng thẳng ngột ngạt không tiếng nói : - Tôi nói cô có nghe không vậy ? Sao cô không trả lời . Tôi ngỡ ngàng khi nghe tiếng nói này có chút quen thuộc nhưng không nhớ . Cô định ngước lên nhìn khuôn mặt của người vừa giúp mình thì bất ngờ khi đó chính là thiên thần ngồi kế tôi hằng ngày - Hàn Nhật Minh . Tôi lúc này quá bất ngờ khi người vừa cứu mình là hắn ta . hắn ta nhìn thấy tôi nhìn hắn chằm chằm rồi hắn ta cười nói : - cô thấy tôi đẹp trai lắm à . Sao mà nhìn mãi thế . Có cần tôi hôn cô một cái để cô hài lòng không ? Tôi ngượng nhưng không nói gì và sự ngượng đó không thể hiện trên khuôn mặt mà tôi quay mặt đi chổ khác
/31
|