Trời vừa hừng sáng, Trì An đã bị môt phụ nhân trắng mập đánh thức.
Bà vú trong trang phục phụ nhân xốc lên màn trướng màu xanh lá mạ có thêu hoa cỏ trùng trùng, cẩn thận đem tiểu cô nương đang cuộn mình trong tấm chăn màu đỏ rực thêu đan phượng trùng dương bế lên, lấy quần áo đã được làm ấm mặc vào cho nàng.
Tiểu cô nương khoảng chừng năm tuổi, bởi vì được nuôi dưỡng tốt, nên hai má trắng nõn mềm mại, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, tóc đen dài mượt, đôi mắt to tròn đen láy linh động, da thịt trắng nõn như trân châu, người nhìn đều phải khen một tiếng tốt.
Tiểu cô nương lúc này mềm nhũn ngồi trên giường, xoa xoa đôi mắt vẫn còn mơ màng, bộ dáng không muốn tỉnh, vô cùng chọc người yêuthương.
Bà vú vừa mặc quần áo cho nàng, vừa nói: „Tiểu thư nên tỉnh táo, đợi chút nữa phu nhân sẽ đến đây tìm người.“
đang nói, đã nghe tiếng bước chân vang lên.
Tiếp theo thấy nha hoàn vén màn màu xanh lá mạ lên, một phụ nhân chừng hai mươi tuổi đi vào. Ngũ quan nàng tinh xảo, dung mạo tươi đẹp, da trắng môi đỏ, dáng người nhỏ xinh lả lướt, có sự yểu điệu của nữ tử Giang Nam, nhưng khí chất lại hào phóng lanh lẹ đặc trưng của người phương Bắc, là một người có thể đảm đương vị trí đương gia chủ mẫu.
„Phu nhân.“ Bà vú vội đứng dậy, hành lễ với nàng.
Lâm thị đi qua, duỗi tay đem nữ nhi mềm mại tròn trịa trên giường ôm vào trong ngực, thấy nàng muốn tỉnh nhưng không tỉnh nổi, hơi hơi mỉm cười, trước tiên hôn lên mặt nàng một cái, sau đó mới tiếp nhận khăn tay nha hoàn đã chuẩn bị tốt, cười nói: „An An, tiểu lười biếng, có phải hay không muốn ngủ thêm không?“
Trì An ngước mặt để mẫu thân lau mặt cho mình, sau đó dựa vào lòng ngực bà, mềm mại gọi một tiếng nương, vươn bàn tay bụ bẫm ra ôm nàng.
Lâm thị bị bộ dáng ngây thơ của nữ nhi làm cho cả người đều mềm mại, trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực, tự mình thắt bím tóc cho nàng, vừa cười vừa nói: „An An đã năm tuổi rồi, không thể tiếp tục làm nũng thường xuyên nữa, từ hôm nay trở đi, con phải luyện tập kiếm pháp, còn có thuật pháp, bùa chú, không thể lười biếng, bằng không khi phụ thân trở về sẽ trách phạt.“
Trì An chớp mắt, nhìn nương nàng, nhỏ nhẹ hỏi: „Khi nào phụ thân trở về ạ?“
Lâm thị cột tóc cho nàng, sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của nàng, trên gương mặt tươi đẹp là nụ cười vui sướng, nói: „Tối hôm qua đã nhận được tin, phỏng chừng chính là mấy ngày nay sẽ về đến.“
Trì An cao hứng mà kêu lên một tiếng, ôm nương nàng mãi không thôi.
Khóe miệng Lâm thị nhếch lên, sau khi trang điểm tốt cho nữ nhi, liền ôm nàng ra cửa, đến thính đường dùng đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng là điểm tâm và cháo gạo kê đặc trưng của Giang Nam, Trì An tuy tuổi nhỏ, nhưng đã có thể tự mình ngồi lên bàn cơm, tay nhỏcầm thìa bạc, một muỗng lại một muỗng mà uống cháo mật ong, bộ dáng nhỏ nhắn nhưng nghiêm túc kia khiến Lâm thị và bọn nha hoàn xung quanh rất vui vẻ.
Lâm thị gấp cho nàng một cái bánh màn thầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: „Cũng không biết tiểu nha đầu con học được thói quen từ chỗ nào, thế nhưng không cho người ta đút, chính mình muốn ăn, nếu khi luyện tập thuật pháp cũng thông minh như vậy thì thật sựcám ơn tổ sư gia phù hộ mà.“
Trì An nhìn nàng nhếch miệng cười chế giễu, tiếp tục nghiêm túc ăn cháo, ngẫu nhiên nhìn mẫu thân bên cạnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, trái tim Trì An cũng mềm đi.
hiện tại Trì An là nữ nhi duy nhất của gia chủ Trì gia Trì Tĩnh.
Hoài Lăng Trì gia là gia tộc đuổi ma nổi danh của vùng Giang Nam, xứng danh cùng với Mao gia và Tề gia.
Thế giới này vẫn là thế giới bị yêu ma quỷ quái hoành hành, giống thế giới đầu tiên nàng xuyên qua, đáng tiếc là cổ đại cách xa nhau ngàn năm trước, mà đời này của nàng, vẫn là nhi nữ của Trì gia, dung mạo giống như lúc nàng năm tuổi ở thế giới trước.
Đời này, phụ mẫu cũng giống như cha mẹ trong trí nhớ nàng, tuy Trì An không biết tiểu thế giới này cùng thế giới hiện đại có quan hệ sâu xa gì, nhưng có thể gặp lại cha mẹ đã không còn gặp được nữa, trong lòng nàng vui mừng biết bao, loại vui mừng này đã khiến nàng đem tưởng niệm Tư Ngang áp xuống.
Dù sao hiện tại nàng cũng mới năm tuổi, chờ sau khi nàng lớn lên lại đi tìm Tư Ngang cũng không muộn, cũng không biết ở thế giới này Tư Ngang có thân phận gì. Dựa theo quy luật của những thế giới trước, trong thế giới này Tư Ngang nhất định không phú thì quý, nóikhông chừng có thể là hoàng tộc, bằng một Hoài Lăng Trì gia nho nhỏ, làm sao cũng không lọt vào mắt hoàng tộc được, cho nên Trì An cũng không vội đi tìm hắn.
hiện tại Trì An chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, nàng mới xuyên qua không lâu, ký ức của nguyên chủ cũng không nhiều, đại đa số là phụ mẫu gia đình xung quanh cùng luyện tập này đó.
Nhiệm vụ của Trì An ở thế giới này phi thường đơn giản, chính là hảo hảo mà sống sót, bình an lớn lên, bảo hộ phụ mẫu.
Kỳ thật cũng không tính là nhiệm vụ gì, nàng cũng sẽ bảo hộ phụ mẫu, vì phụ mẫu ở thế giới này giống như cha mẹ nàng ở hiện tại như đúc, cũng khiến nàng đem tình cảm chuyển qua trên người bọn họ.
Ăn xong bữa sáng, Lâm thị vừa xử lý gia vụ, vừa nhìn chằm chằm nữ nhi luyện kiếm.
Trì An cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào được chế tác phù hợp với trẻ nhỏ, chậm rì rì mà luyện tập „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“, thường thường liếc nhìn Lâm thị ngồi cách đó không xa. Bộ dáng của nàng trong mắt bọn nha hoàn bên cạnh, chính là có vẻ không chuyên tâm, nhịn không được nhìn nàng ra hiệu, làm cho nàng nghiêm túc hơn một chút, đỡ phải lát nữa bị phu nhân bắt được sai lầm phải bị phạt.
Tuy phu nhân rất yêu thương hài tử, nhưng trên phương diện học tập lại vô cùng nghiêm khắc, theo lời nói của phu nhân là, hiện tại nghiêm khắc chút, ngày nào đó khi chiến đấu cùng yêu ma quỷ quái, mới không đến nỗi bị hại.
Tuy Trì An không chuyên tâm, nhưng một bộ kiếm pháp luyện xong, cũng không phạm lỗi nào.
Cũng bởi vì như thế, Lâm thị cũng không mở miệng nói gì, mãi cho đến khi nữ nhi luyện kiếm xong, Lâm thị tự mình đem nàng ôm vào trong ngực, lấy nước đút cho nàng, chờ nàng tạm nghỉ trong chốc lát, lại tự mình dạy nàng vẽ bùa.
Trì An yên tâm thoải mái mà dựa vào ngực mẫu thân, bàn tay béo nhỏ cầm bút, trên giấy vẽ bùa lung tung như gà bới. hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, đúng là thời điểm tốt tạo nền mống, cho nên trong thân thể không có tích góp nhiều linh lực, vẽ ra bùa cũng không có linh lực, chỉ là một lá bùa vẽ như gà bới mà thôi.
Thông qua ngày ngày cùng Lâm thị học tập, Trì An càng thêm hoài nghi Trì gia này có quan hệ với Trì gia ở kiếp đầu, tuy chỉ là hoài nghi, nhưng vì bản thân còn nhỏ, cùng ngoại giới tiếp xúc không nhiều lắm, biết chuyện cũng ít, cho nên cũng không thể khẳng định được thế giới này ra sao.
không vội, dù sao hiện tại nàng cũng mới năm tuổi, còn có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu.
Thời gian mỗi ngày hai mẹ con học tập cùng nhau trôi qua thực nhanh.
Tiến vào tháng Mười, thời tiết vùng Hoài Lăng đã bắt đầu trở lạnh, mắt thấy thời tiết âm u muốn chuyển sang mùa đông, Lâm thị khôngngừng lo lắng cho trượng phu Trì Tĩnh vẫn còn ở bên ngoài, thời tiết hay thay đổi, đường không dễ đi không nói, thời cuộc càng thêm chuyển động bất an, một đám đầu trâu mặt ngựa đều chạy ra ngoài, khiến cho bọn họ thêm phiền toái, nên không duyên cớ mà chậm trễ ngày về.
Lúc lên đèn, hai mẹ con ngồi ở chính đường ăn cơm, đột nhiên có nha hoàn hồng hộc chạy vào, báo lão gia đã trở lại.
Lâm thị mừng đến mức đánh rơi đôi đũa trong tay, đột nhiên đứng dậy, xách váy chạy ra ngoài.
Trì An thấy nương nàng chạy đi, vội trượt xuống ghế, bước chân nhỏ đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: „Nương, từ từ oa! Nương, từ từ oa...“
Bởi vì gọi trong gió, trong miệng bị sặc gió, thanh âm có chút sai lệch.
Lâm thị nghe tiếng khuê nữ gọi như gọi hồn liền chậm lại bước chân, thấy khuê nữ mặc quần áo mùa đông giống như viên phấn tròn chạy tới, từ xa nhìn thấy giống như là lăn trên đất, không khỏi bật cười, một tay đem khuê nữ chạy tới ôm vào ngực, nhanh chóng bay ra cổng.
Lâm thị xuất thân từ thế gia bắt ma Giang Bắc, từ nhỏ đã tu luyện, cho nên cùng những khuê tú bình thường không giống nhau, thể lực và lực cánh tay của nàng đều tốt, bế khêu nữ chạy nhanh về phía trước, làm nhóm bà tử nha hoàn phía sau chạy theo thở hổn hển, tình cảnh đó thoạt nhìn có chút khôi hài không nói nên lời.
Trì An ghé vào vai mẫu thân, nhịn không được che miệng cười rộ lên.
Khi nhìn thấy nam nhân phong trần mệt mỏi bước vào cửa, Trì An nhịn không được ngó trái ngó phải, chỉ thấy trên người hắn mặc mộtkiện áo dài màu xanh ngọc ám tím thêu đám mây dính bùn, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu đen, râu quai nón, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra vầng trán no đủ và đôi mắt sáng ngời có thần, có thể thấy đây là một nam nhân có diện mạo không tầm thường.
Đời này cha biến thành nam nhân râu xồm a.
Phu thê trẻ tuổi lâu ngày không gặp mặt, luôn nhớ nhung nhau, cầm lòng không được mà ôm nhau quên mọi thứ xung quanh, Trì An bị phụ mẫu ôm ở giữa, thật ngượng ngùng, khuôn mặt hơi có chút đỏ lên.
Chờ phụ thân nàng ôm qua nàng, dùng bộ râu xồm của hắn cọ cọ vào nàng, nàng luống chân cuống tay đấm đá lung tung, trong miệng a a cự tuyệt.
Râu lão cha như những con sâu đất, cọ đến mặt nàng đỏ cả lên.
Lâm thị ôm nữ nhi lại, thấy khuôn mặt nàng có những nốt đỏ, oán trách nói: „Làn da tiểu hài tử rất mềm, chàng sao có thể lấy râu cọ con?trên người dơ thế kia! Cẩn thận con bé không thèm chàng.“
Trì Tĩnh sờ sờ râu, sợ làm bẩn khuê nữ, cũng không ôm nàng nữa, cười ha hả nói: „Khuê nữ của ta dĩ nhiên sẽ thân thiết với ta! Khuê nữ gần nhất học cái gì, ngày mai phụ thân dạy con pháp thuật, cam đoan con có thể đem tiểu tử thúi vương gia luôn nắm tóc con cách vách đá bay.“
Lâm thị bị hắn nói đến không thể nói thêm lời nào, ôm nữ nhi, kéo trượng phu cùng nhau về phòng.
Trượng phu rời nhà nửa năm cuối cùng cũng trở về, Lâm thị thập phần cao hứng, không ngừng sai bảo nha hoàn chuẩn bị công cụ rửa mặt cùng cơm canh, xoay vòng vòng quanh hắn.
Trì An ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai chân củ cải đong đưa, nhìn nàng cao hứng mà có chút nhớ về người mẹ kiếp trước.
Mặc kệ đời nào, cảm tình của cha mẹ nàng đều rất tốt.
Chờ Trì Tĩnh rửa mặt ra, trên người đã thay đổi bộ trường bào hưu nhàn, tóc cũng được xử lý chỉnh tề, râu trên mặt cũng đã cạo, lộ ra dung mạo trẻ tuổi tuấn lãng, càng thể hiện sự ổn trọng, đứng chung một chỗ với Lâm thị, tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên xứng đôi.
Thời điểm Trì Tĩnh không ở nhà, Lâm thị chính là một nữ cường nhân, một minh chăm lo cho cả Trì gia, những phòng khác ở Trì gia đều đối với nàng cung cung kính kính, rất có phong phạm chủ mẫu của đại gia tộc. Lúc này khi trượng phu trở về, nàng lại như một tiểu phụ nhân dựa vào bên người trượng phu, bộ dáng chim nhỏ nép vào người, cùng vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi của nàng vô cùng phù hợp.
Trì An cảm thấy bản thân mình được di truyền vóc dáng cao ráo từ phụ thân, sau khi lớn lên có thể cao đến một mét bảy, nếu giống như nương nàng xinh xắn nhỏ nhắn như vậy, thật không có khí thế a!
Tuy đã nửa năm không có ở nhà, nhưng giữa Trì Tĩnh và thê nữ không hề có ngăn cách, ôm thê ôm nữ, trôi qua thật vui vẻ, mãi cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, mới gọi bà vú ôm khuê nữ về nghỉ ngơi.
„An An, phải đi ngủ đúng giờ thì mới cao được.“ Trì Tĩnh mỉm cười nhìn nữ nhi.
Trì An có chút luyến tiếc, đây là lần đầu tiên ở kiếp này nàng gặp mặt phụ thân, mặc dù có chút mong muốn ngủ lại cùng phụ mẫu, nhưng nghĩ đến phu thê hai người đã nửa năm không gặp, tất nhiên phải làm một chút việc của người trưởng thành, đành phải nghe lời để bà vú ôm đi.
không có nữ nhi ở đây, Lâm thị cùng trượng phu nói chuyện càng tùy ý hơn, hỏi hắn nhiệm vụ lần này có thuận lợi không.
„Rất thuận lợi, có Mao gia Tam ca và Bùi Ngũ ca giúp đỡ, yêu nghiệt kia rốt cuộc cũng hiện hình, lúc bị chúng ta bắt được, không có tạo ra nhiều thương vong.“ nói tới đây, hắn hơi nhíu mày, chần chờ nói: „Gần đây những yêu ma kia hành động ngày càng lớn mật càn rỡ, ta nghe những người trong Huyền Môn nói, có khả năng có liên hệ với tiên đoán của quốc sư lúc trước.“
Lâm thị lắp bắp kinh hãi, „Chẳng lẽ tiên đoán là thật sự? Quốc sư sẽ không gạt người đi?“
Trì Tĩnh lắc đầu, „Quốc sư là người trong Huyền Môn của chúng ta, năng lực của hắn không thể nghi ngờ, nếu quốc sư đã nói, đó chính làthật sự.“
Thần sắc hắn nghiêm nghị, „Cũng không biết tương lai thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì... Đúng rồi, A Noãn, nếu tin tức không lầm, khả năng trước cuối năm, chúng ta phải đem An An vào kinh.“
„Cái gì?“ Lâm thị một lần nữa giật mình, vội la lên: „Tĩnh ca, ý chàng là gì? đang tốt đẹp vì sao lại muốn đem An An vào kinh?“
Căn cơ của Trì gia là ở Hoài Lăng, ở kinh thành cũng có tộc nhân, chỉ là không thuận hòa, Lâm thị căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ vào kinh, càng không nói đến việc đem nữ nhi đi.
Trì Tĩnh đem nàng ôm vào ngực, trấn an nàng, thở dài nói: „A Noãn, ta chỉ là nghe nói, còn không xác định.“
Rốt cuộc Lâm thị cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trong lòng vẫn có chút bất an, nhịn không được dò hỏi mãi, chờ đến khi biết đây là tin truyền ra từ trong cung, nàng lại một lần nữa ngơ ngẩn.
***
Ngày hôm sau, Trì An đã tự động tỉnh lại từ sáng sớm, nhanh chóng tỉnh dậy, gọi bà vú vào mặc quần áo cho nàng.
Bà vú thấy nàng hôm nay không có mê giường, phi thường vui mừng, nói: „Tiểu thư muốn đi tìm lão gia sao?“
„Đúng đát...“ Giọng Trì An mềm như bông, hiện tại nàng chỉ là tiểu hài tử, luôn khống chế không được thanh âm của mình, một khi nóinhanh một chút, sẽ mang theo âm ngực, chính mình nghe còn có chút phát run, không cần nói đến người lớn.
hiện tại Trì An cảm thấy thật may mắn khi không gặp được Tư Ngang, nếu là dáng vẻ này của nàng bị Tư Ngang nhìn thấy, rất có thể bịhắn chê cười.
hắn chê cười mình cũng không tính là gì, nếu là dẫn đến hắn phát sinh những hứng thú đặc thù, chỉ cần nghĩ đến, Trì An đều muốn đập đầu xuống đất.
Với nhận thức của nàng đối với nam nhân đó qua vài thế giới, hắn sẽ sinh ra những hứng thú quỷ dị tăng theo cấp số nhân, cho nên vẫn là chờ nàng lớn hơn một chút lại đi tìm hắn vậy.
Mặc quần áo và rửa mặt xong, Trì An không cho bà vú ôm, chính mình xoành xoạch chạy đến phòng phụ mẫu.
Bởi vì vợ chồng Trì Tĩnh thành thân đã vài năm, cũng chỉ có một nữ nhi, cho nên vô cùng cưng chiều nàng, do đó sân Trì An ở cũng rất gần với phụ mẫu, đi đường sẽ không mệt.
đi vào phòng chính đã thấy phu thê Trì Tĩnh đi ra.
Trì An nhìn phụ thân nàng, sau khi nghỉ ngơi một đêm, nét mặt tỏa sáng, tuấn lãng bất phàm; lại nhìn về phía nương nàng, vẻ mặt mệt mỏi, ngẫu nhiên sẽ cẩn thận xoa eo, liền biết tối hôm qua hai vợ chồng làm việc về đêm vô cùng phong phú, nàng không lưu lại là chính xác.
Trì Tĩnh nhìn thấy nữ nhi, một tay bế nàng lên, dán mặt vào nàng cười cười, nói: „Hôm qua trở về muộn, quên không đem lễ vật cho khuê nữ nhà chúng ta.“
nói xong, Trì Tĩnh đem một cái tráp làm bằng gỗ hồng sơn mạ vàng có khắc hoa hồng phía trên đem ra, tự mình mở nó ra.
Trì An ngồi trên đùi phụ thân, cúi đầu nhìn, phát hiện trong tráp chính là một cây kiếm nhỏ bằng ngọc, vật nhỏ này có thể trở thành trang sức cài trên tóc, chủ yếu hơn cả, nó có linh khí phòng ngự, hình dạng của nó thực sự khiến tiểu hài tử yêu thích.
„An An thích không? Đây là một cây linh kiếm, có thể bảo hộ an toàn cho con.“ Trì Tĩnh đem nó đưa cho nữ nhi.
Trì An cầm lấy cây kiếm ngọc nhỏ, nhìn phụ thân, nở một nụ cười mềm mại, „Thích, phụ thân thật tốt.“ nói xong, còn hôn lên mặt hắn cái bẹp.
trên mặt Trì Tĩnh lộ ra nụ cười ngây ngô, được khuê nữ dỗ đến tâm nở hoa.
Lâm thị sửa sang lại đầu tóc, quay đầu nhìn trượng phu đang phát ngốc và khuê nữ tinh ranh, nhịn không được lắc đầu, đem những bất an trong lòng vứt bỏ.
***
Sau khi Trì Tĩnh trở về, sinh hoạt của Trì An cũng không có biến hóa gì, vì phụ thân nàng là một người bận rộn, trừ bỏ vài ngày đầu bồi thê nữ, thời gian sau đều bận việc liên tục.
Trì gia là thế gia đuổi ma nổi tiếng vùng Hoài Lăng, Trì Tĩnh tuổi còn trẻ đã kế thừa Trì gia, áp lực vô cùng lớn, có chuyện gì đều cũng tự tay làm lấy. May mắn hiện tại hắn còn trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, có thể thừa nhận bôn ba, bằng không, với cường độ làm việc cao như vậy, thân thể không sớm thì muộn cũng sẽ suy sụp.
Trì An nhìn thấy phụ mẫu hiện tại vẫn còn trẻ tuổi, liền nhớ đến khi cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, tuổi tác cũng tương đương, khiến nàng có đôi khi sẽ không nhịn được mà lẫn lộn cha mẹ ở hai thế giới, trong lòng nàng ẩn ẩn bất an, sợ ở thế giới này, phụ mẫu cũng sẽ mất sớm như vậy.
Hơn nữa, thế giới này so với hiện thế còn nguy hiểm hơn nhiều, nơi nơi đều là yêu ma quỷ quái ăn thịt người, người trong Huyền Môn thường xuyên giao tiếp cùng bọn chúng, chỉ cần hơi không cẩn thận đều có thể dẫn đến kết cục tử vong.
Trì An cũng không dám lơi là tu luyện, không cần người thúc giục, nàng cũng tỉ mỉ mà luyện tập《 Hỗn Nguyên Tâm Kinh 》và bùa chú, pháp thuật và kỹ năng.
Vốn Trì An cho rằng ở thế giới này, nàng dưới sự che chở của phụ mẫu, chậm rãi trưởng thành, chờ sau khi lớn lên, có năng lực tự bảo vệ mình, nàng có thể đi tìm Tư Ngang.
Nào biết kế hoạch biến hóa không ngờ.
một tháng sau khi Trì Tĩnh về nhà, Hoài Lăng tiến vào tháng Mười một, trời ngày càng lạnh, Trì gia đón một nhóm khách không mời mà đến.
Trì An được nương ôm vào ngực, nhìn thăm dò đám nam nhân mặc quan phục, lưng đeo bội kiếm. Xem cách ăn mặc, rõ ràng bọn họ là người của quan phủ, từ trong hô hấp cũng như bước chân, cũng có thể thấy là người luyện võ, hơn nữa võ công cực cao, không thua gì người trong Huyền Môn.
Tuy Trì gia là một gia tộc lớn ở Hoài Lăng, nhưng ra khỏi Hoài Lăng, thì không tính là gì, càng không nói đến những người đến từ kinh thành, càng không là gì cả.
Sắc mặt Trì Tĩnh có chút khó coi, nhưng đối với những người này vẫn cung kính vài phần, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, nam nhân dẫn đầu lộ ra vẻ vừa lòng, ngón tay đặt trên bội kiếm, cùng Trì Tĩnh nói vài câu, quay đầu nhìn Trì An đang được Lâm thị ôm trong ngực một cái, sau đó cáo từ rời đi.
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, Lâm thị mới ôm nữ nhi đi qua.
Trì Tĩnh nhìn thê nữ của mình, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, nói: „A Noãn, thu dọn đồ vật cho An An, ba ngày sau đưa con bé vào kinh.“
Sắc mặt Lâm thị có chút tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, môi nhẹ nhàng run run.
Trì An nhìn thấy dáng vẻ này của mẫu thân, vội dùng tay béo nhỏ của mình ôm cổ nàng, nũng nịu gọi một tiếng „Nương“.
Lâm thị cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn linh động của nữ nhi, miễn cưỡng cười, sờ đầu nàng, nói: „An An ngoan, con đi chơi với nhóm nha hoàn đi, nương có chuyện nói với phụ thân con.“
Dĩ nhiên Trì An nhìn ra được có chuyện phát sinh, hơn nữa việc này còn có quan hệ với mấy người nam nhân vừa rồi.
Nàng nhìn thoáng qua phụ mẫu, ngoan ngoãn dạ một tiếng, nắm tay nha hoàn rời đi.
Chờ khi Trì An quay lại, đã thấy cảm xúc của phụ mẫu đã bình tĩnh trở lại, chỉ là hốc mắt nương nàng đã đỏ hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Cho dù là nữ nhân kiên cường, nhưng chỉ cần liên quan đến trượng phu âu yếm và nữ nhi, đều sẽ lộ ra một mặt nhu nhược.
„Phụ thân, nương!“ Trì An giòn giã kêu lên.
Lâm thị đem nàng ôm vào ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của nữ nhi, dịu dàng nói: „An An, ba ngày sau, phụ thân và nương muốn đem con vào kinh thành. Con không phải sợ, đến lúc đó còn có các ca ca, tỷ tỷ của Mao gia và Bùi gia sẽ đi cùng con.“
Trì An hơi hơi kinh hãi, trên mặt lại làm bộ không biết gì, nhỏ giọng hỏi: „Vậy phụ thân và nương có đi cùng An An không?“
„không được, phụ thân và nương phải lưu lại Hoài Lăng.“ Trì Tĩnh trầm giọng trả lời.
trên mặt Trì An lộ vẻ bất an, nhếch miệng nhỏ, sau đó ôm nương thật chặt.
Lâm thị thấy bộ dáng nàng như vậy, nước mắt thiếu chút rơi xuống.
Trì Tĩnh sờ đầu nàng, trầm giọng nói: „An An, con là một hài tử kiên cường, về sau không có phụ thân và nương ở bên cạnh, con cũng phảithật ngoan! Con phải nhớ kỹ, trước khi con không có năng lực bảo hộ chính mình, không cần quá hiếu kỳ, nghe nhiều, xem nhiều, làm nhiều nói ít, biết không?“
Trì An gật đầu, hỏi: „Vậy An An đi kinh thành để làm gì?“
Trì Tĩnh trầm mặc một lúc, mới nói: “đi bồi một người.”
“Là ai?”
“Đến lúc đó con sẽ biết.”
Khóe miệng Trì An co rút, hoài nghi phương thức giáo dục của phụ thân nàng đời này, tiểu hài tử không phải là dỗ như vậy, sao hắn lại nóibí hiểm như vậy với mình?
Trì An có thể cảm giác được sự lo lắng của hai vợ chồng, giống như nàng đi rồi sẽ không về nữa, khiến nàng vô cùng buồn bực, rốt cuộc lần này nàng vào kinh để làm gì? đi bồi một người, là người nào, vì sao muốn nàng bồi?
không đúng, không chỉ có nàng, hình như còn người của Mao gia, Bùi gia.
Bà vú trong trang phục phụ nhân xốc lên màn trướng màu xanh lá mạ có thêu hoa cỏ trùng trùng, cẩn thận đem tiểu cô nương đang cuộn mình trong tấm chăn màu đỏ rực thêu đan phượng trùng dương bế lên, lấy quần áo đã được làm ấm mặc vào cho nàng.
Tiểu cô nương khoảng chừng năm tuổi, bởi vì được nuôi dưỡng tốt, nên hai má trắng nõn mềm mại, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, tóc đen dài mượt, đôi mắt to tròn đen láy linh động, da thịt trắng nõn như trân châu, người nhìn đều phải khen một tiếng tốt.
Tiểu cô nương lúc này mềm nhũn ngồi trên giường, xoa xoa đôi mắt vẫn còn mơ màng, bộ dáng không muốn tỉnh, vô cùng chọc người yêuthương.
Bà vú vừa mặc quần áo cho nàng, vừa nói: „Tiểu thư nên tỉnh táo, đợi chút nữa phu nhân sẽ đến đây tìm người.“
đang nói, đã nghe tiếng bước chân vang lên.
Tiếp theo thấy nha hoàn vén màn màu xanh lá mạ lên, một phụ nhân chừng hai mươi tuổi đi vào. Ngũ quan nàng tinh xảo, dung mạo tươi đẹp, da trắng môi đỏ, dáng người nhỏ xinh lả lướt, có sự yểu điệu của nữ tử Giang Nam, nhưng khí chất lại hào phóng lanh lẹ đặc trưng của người phương Bắc, là một người có thể đảm đương vị trí đương gia chủ mẫu.
„Phu nhân.“ Bà vú vội đứng dậy, hành lễ với nàng.
Lâm thị đi qua, duỗi tay đem nữ nhi mềm mại tròn trịa trên giường ôm vào trong ngực, thấy nàng muốn tỉnh nhưng không tỉnh nổi, hơi hơi mỉm cười, trước tiên hôn lên mặt nàng một cái, sau đó mới tiếp nhận khăn tay nha hoàn đã chuẩn bị tốt, cười nói: „An An, tiểu lười biếng, có phải hay không muốn ngủ thêm không?“
Trì An ngước mặt để mẫu thân lau mặt cho mình, sau đó dựa vào lòng ngực bà, mềm mại gọi một tiếng nương, vươn bàn tay bụ bẫm ra ôm nàng.
Lâm thị bị bộ dáng ngây thơ của nữ nhi làm cho cả người đều mềm mại, trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực, tự mình thắt bím tóc cho nàng, vừa cười vừa nói: „An An đã năm tuổi rồi, không thể tiếp tục làm nũng thường xuyên nữa, từ hôm nay trở đi, con phải luyện tập kiếm pháp, còn có thuật pháp, bùa chú, không thể lười biếng, bằng không khi phụ thân trở về sẽ trách phạt.“
Trì An chớp mắt, nhìn nương nàng, nhỏ nhẹ hỏi: „Khi nào phụ thân trở về ạ?“
Lâm thị cột tóc cho nàng, sờ sờ khuôn mặt tròn trịa của nàng, trên gương mặt tươi đẹp là nụ cười vui sướng, nói: „Tối hôm qua đã nhận được tin, phỏng chừng chính là mấy ngày nay sẽ về đến.“
Trì An cao hứng mà kêu lên một tiếng, ôm nương nàng mãi không thôi.
Khóe miệng Lâm thị nhếch lên, sau khi trang điểm tốt cho nữ nhi, liền ôm nàng ra cửa, đến thính đường dùng đồ ăn sáng.
Đồ ăn sáng là điểm tâm và cháo gạo kê đặc trưng của Giang Nam, Trì An tuy tuổi nhỏ, nhưng đã có thể tự mình ngồi lên bàn cơm, tay nhỏcầm thìa bạc, một muỗng lại một muỗng mà uống cháo mật ong, bộ dáng nhỏ nhắn nhưng nghiêm túc kia khiến Lâm thị và bọn nha hoàn xung quanh rất vui vẻ.
Lâm thị gấp cho nàng một cái bánh màn thầu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: „Cũng không biết tiểu nha đầu con học được thói quen từ chỗ nào, thế nhưng không cho người ta đút, chính mình muốn ăn, nếu khi luyện tập thuật pháp cũng thông minh như vậy thì thật sựcám ơn tổ sư gia phù hộ mà.“
Trì An nhìn nàng nhếch miệng cười chế giễu, tiếp tục nghiêm túc ăn cháo, ngẫu nhiên nhìn mẫu thân bên cạnh, nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, trái tim Trì An cũng mềm đi.
hiện tại Trì An là nữ nhi duy nhất của gia chủ Trì gia Trì Tĩnh.
Hoài Lăng Trì gia là gia tộc đuổi ma nổi danh của vùng Giang Nam, xứng danh cùng với Mao gia và Tề gia.
Thế giới này vẫn là thế giới bị yêu ma quỷ quái hoành hành, giống thế giới đầu tiên nàng xuyên qua, đáng tiếc là cổ đại cách xa nhau ngàn năm trước, mà đời này của nàng, vẫn là nhi nữ của Trì gia, dung mạo giống như lúc nàng năm tuổi ở thế giới trước.
Đời này, phụ mẫu cũng giống như cha mẹ trong trí nhớ nàng, tuy Trì An không biết tiểu thế giới này cùng thế giới hiện đại có quan hệ sâu xa gì, nhưng có thể gặp lại cha mẹ đã không còn gặp được nữa, trong lòng nàng vui mừng biết bao, loại vui mừng này đã khiến nàng đem tưởng niệm Tư Ngang áp xuống.
Dù sao hiện tại nàng cũng mới năm tuổi, chờ sau khi nàng lớn lên lại đi tìm Tư Ngang cũng không muộn, cũng không biết ở thế giới này Tư Ngang có thân phận gì. Dựa theo quy luật của những thế giới trước, trong thế giới này Tư Ngang nhất định không phú thì quý, nóikhông chừng có thể là hoàng tộc, bằng một Hoài Lăng Trì gia nho nhỏ, làm sao cũng không lọt vào mắt hoàng tộc được, cho nên Trì An cũng không vội đi tìm hắn.
hiện tại Trì An chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, nàng mới xuyên qua không lâu, ký ức của nguyên chủ cũng không nhiều, đại đa số là phụ mẫu gia đình xung quanh cùng luyện tập này đó.
Nhiệm vụ của Trì An ở thế giới này phi thường đơn giản, chính là hảo hảo mà sống sót, bình an lớn lên, bảo hộ phụ mẫu.
Kỳ thật cũng không tính là nhiệm vụ gì, nàng cũng sẽ bảo hộ phụ mẫu, vì phụ mẫu ở thế giới này giống như cha mẹ nàng ở hiện tại như đúc, cũng khiến nàng đem tình cảm chuyển qua trên người bọn họ.
Ăn xong bữa sáng, Lâm thị vừa xử lý gia vụ, vừa nhìn chằm chằm nữ nhi luyện kiếm.
Trì An cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào được chế tác phù hợp với trẻ nhỏ, chậm rì rì mà luyện tập „Hỗn Nguyên Tâm Kinh“, thường thường liếc nhìn Lâm thị ngồi cách đó không xa. Bộ dáng của nàng trong mắt bọn nha hoàn bên cạnh, chính là có vẻ không chuyên tâm, nhịn không được nhìn nàng ra hiệu, làm cho nàng nghiêm túc hơn một chút, đỡ phải lát nữa bị phu nhân bắt được sai lầm phải bị phạt.
Tuy phu nhân rất yêu thương hài tử, nhưng trên phương diện học tập lại vô cùng nghiêm khắc, theo lời nói của phu nhân là, hiện tại nghiêm khắc chút, ngày nào đó khi chiến đấu cùng yêu ma quỷ quái, mới không đến nỗi bị hại.
Tuy Trì An không chuyên tâm, nhưng một bộ kiếm pháp luyện xong, cũng không phạm lỗi nào.
Cũng bởi vì như thế, Lâm thị cũng không mở miệng nói gì, mãi cho đến khi nữ nhi luyện kiếm xong, Lâm thị tự mình đem nàng ôm vào trong ngực, lấy nước đút cho nàng, chờ nàng tạm nghỉ trong chốc lát, lại tự mình dạy nàng vẽ bùa.
Trì An yên tâm thoải mái mà dựa vào ngực mẫu thân, bàn tay béo nhỏ cầm bút, trên giấy vẽ bùa lung tung như gà bới. hiện tại tuổi nàng còn nhỏ, đúng là thời điểm tốt tạo nền mống, cho nên trong thân thể không có tích góp nhiều linh lực, vẽ ra bùa cũng không có linh lực, chỉ là một lá bùa vẽ như gà bới mà thôi.
Thông qua ngày ngày cùng Lâm thị học tập, Trì An càng thêm hoài nghi Trì gia này có quan hệ với Trì gia ở kiếp đầu, tuy chỉ là hoài nghi, nhưng vì bản thân còn nhỏ, cùng ngoại giới tiếp xúc không nhiều lắm, biết chuyện cũng ít, cho nên cũng không thể khẳng định được thế giới này ra sao.
không vội, dù sao hiện tại nàng cũng mới năm tuổi, còn có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu.
Thời gian mỗi ngày hai mẹ con học tập cùng nhau trôi qua thực nhanh.
Tiến vào tháng Mười, thời tiết vùng Hoài Lăng đã bắt đầu trở lạnh, mắt thấy thời tiết âm u muốn chuyển sang mùa đông, Lâm thị khôngngừng lo lắng cho trượng phu Trì Tĩnh vẫn còn ở bên ngoài, thời tiết hay thay đổi, đường không dễ đi không nói, thời cuộc càng thêm chuyển động bất an, một đám đầu trâu mặt ngựa đều chạy ra ngoài, khiến cho bọn họ thêm phiền toái, nên không duyên cớ mà chậm trễ ngày về.
Lúc lên đèn, hai mẹ con ngồi ở chính đường ăn cơm, đột nhiên có nha hoàn hồng hộc chạy vào, báo lão gia đã trở lại.
Lâm thị mừng đến mức đánh rơi đôi đũa trong tay, đột nhiên đứng dậy, xách váy chạy ra ngoài.
Trì An thấy nương nàng chạy đi, vội trượt xuống ghế, bước chân nhỏ đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: „Nương, từ từ oa! Nương, từ từ oa...“
Bởi vì gọi trong gió, trong miệng bị sặc gió, thanh âm có chút sai lệch.
Lâm thị nghe tiếng khuê nữ gọi như gọi hồn liền chậm lại bước chân, thấy khuê nữ mặc quần áo mùa đông giống như viên phấn tròn chạy tới, từ xa nhìn thấy giống như là lăn trên đất, không khỏi bật cười, một tay đem khuê nữ chạy tới ôm vào ngực, nhanh chóng bay ra cổng.
Lâm thị xuất thân từ thế gia bắt ma Giang Bắc, từ nhỏ đã tu luyện, cho nên cùng những khuê tú bình thường không giống nhau, thể lực và lực cánh tay của nàng đều tốt, bế khêu nữ chạy nhanh về phía trước, làm nhóm bà tử nha hoàn phía sau chạy theo thở hổn hển, tình cảnh đó thoạt nhìn có chút khôi hài không nói nên lời.
Trì An ghé vào vai mẫu thân, nhịn không được che miệng cười rộ lên.
Khi nhìn thấy nam nhân phong trần mệt mỏi bước vào cửa, Trì An nhịn không được ngó trái ngó phải, chỉ thấy trên người hắn mặc mộtkiện áo dài màu xanh ngọc ám tím thêu đám mây dính bùn, bên ngoài khoác một kiện áo choàng màu đen, râu quai nón, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra vầng trán no đủ và đôi mắt sáng ngời có thần, có thể thấy đây là một nam nhân có diện mạo không tầm thường.
Đời này cha biến thành nam nhân râu xồm a.
Phu thê trẻ tuổi lâu ngày không gặp mặt, luôn nhớ nhung nhau, cầm lòng không được mà ôm nhau quên mọi thứ xung quanh, Trì An bị phụ mẫu ôm ở giữa, thật ngượng ngùng, khuôn mặt hơi có chút đỏ lên.
Chờ phụ thân nàng ôm qua nàng, dùng bộ râu xồm của hắn cọ cọ vào nàng, nàng luống chân cuống tay đấm đá lung tung, trong miệng a a cự tuyệt.
Râu lão cha như những con sâu đất, cọ đến mặt nàng đỏ cả lên.
Lâm thị ôm nữ nhi lại, thấy khuôn mặt nàng có những nốt đỏ, oán trách nói: „Làn da tiểu hài tử rất mềm, chàng sao có thể lấy râu cọ con?trên người dơ thế kia! Cẩn thận con bé không thèm chàng.“
Trì Tĩnh sờ sờ râu, sợ làm bẩn khuê nữ, cũng không ôm nàng nữa, cười ha hả nói: „Khuê nữ của ta dĩ nhiên sẽ thân thiết với ta! Khuê nữ gần nhất học cái gì, ngày mai phụ thân dạy con pháp thuật, cam đoan con có thể đem tiểu tử thúi vương gia luôn nắm tóc con cách vách đá bay.“
Lâm thị bị hắn nói đến không thể nói thêm lời nào, ôm nữ nhi, kéo trượng phu cùng nhau về phòng.
Trượng phu rời nhà nửa năm cuối cùng cũng trở về, Lâm thị thập phần cao hứng, không ngừng sai bảo nha hoàn chuẩn bị công cụ rửa mặt cùng cơm canh, xoay vòng vòng quanh hắn.
Trì An ngoan ngoãn ngồi ở một bên, hai chân củ cải đong đưa, nhìn nàng cao hứng mà có chút nhớ về người mẹ kiếp trước.
Mặc kệ đời nào, cảm tình của cha mẹ nàng đều rất tốt.
Chờ Trì Tĩnh rửa mặt ra, trên người đã thay đổi bộ trường bào hưu nhàn, tóc cũng được xử lý chỉnh tề, râu trên mặt cũng đã cạo, lộ ra dung mạo trẻ tuổi tuấn lãng, càng thể hiện sự ổn trọng, đứng chung một chỗ với Lâm thị, tuấn nam mỹ nữ, quả nhiên xứng đôi.
Thời điểm Trì Tĩnh không ở nhà, Lâm thị chính là một nữ cường nhân, một minh chăm lo cho cả Trì gia, những phòng khác ở Trì gia đều đối với nàng cung cung kính kính, rất có phong phạm chủ mẫu của đại gia tộc. Lúc này khi trượng phu trở về, nàng lại như một tiểu phụ nhân dựa vào bên người trượng phu, bộ dáng chim nhỏ nép vào người, cùng vẻ ngoài xinh xắn lanh lợi của nàng vô cùng phù hợp.
Trì An cảm thấy bản thân mình được di truyền vóc dáng cao ráo từ phụ thân, sau khi lớn lên có thể cao đến một mét bảy, nếu giống như nương nàng xinh xắn nhỏ nhắn như vậy, thật không có khí thế a!
Tuy đã nửa năm không có ở nhà, nhưng giữa Trì Tĩnh và thê nữ không hề có ngăn cách, ôm thê ôm nữ, trôi qua thật vui vẻ, mãi cho đến khi thời gian không sai biệt lắm, mới gọi bà vú ôm khuê nữ về nghỉ ngơi.
„An An, phải đi ngủ đúng giờ thì mới cao được.“ Trì Tĩnh mỉm cười nhìn nữ nhi.
Trì An có chút luyến tiếc, đây là lần đầu tiên ở kiếp này nàng gặp mặt phụ thân, mặc dù có chút mong muốn ngủ lại cùng phụ mẫu, nhưng nghĩ đến phu thê hai người đã nửa năm không gặp, tất nhiên phải làm một chút việc của người trưởng thành, đành phải nghe lời để bà vú ôm đi.
không có nữ nhi ở đây, Lâm thị cùng trượng phu nói chuyện càng tùy ý hơn, hỏi hắn nhiệm vụ lần này có thuận lợi không.
„Rất thuận lợi, có Mao gia Tam ca và Bùi Ngũ ca giúp đỡ, yêu nghiệt kia rốt cuộc cũng hiện hình, lúc bị chúng ta bắt được, không có tạo ra nhiều thương vong.“ nói tới đây, hắn hơi nhíu mày, chần chờ nói: „Gần đây những yêu ma kia hành động ngày càng lớn mật càn rỡ, ta nghe những người trong Huyền Môn nói, có khả năng có liên hệ với tiên đoán của quốc sư lúc trước.“
Lâm thị lắp bắp kinh hãi, „Chẳng lẽ tiên đoán là thật sự? Quốc sư sẽ không gạt người đi?“
Trì Tĩnh lắc đầu, „Quốc sư là người trong Huyền Môn của chúng ta, năng lực của hắn không thể nghi ngờ, nếu quốc sư đã nói, đó chính làthật sự.“
Thần sắc hắn nghiêm nghị, „Cũng không biết tương lai thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì... Đúng rồi, A Noãn, nếu tin tức không lầm, khả năng trước cuối năm, chúng ta phải đem An An vào kinh.“
„Cái gì?“ Lâm thị một lần nữa giật mình, vội la lên: „Tĩnh ca, ý chàng là gì? đang tốt đẹp vì sao lại muốn đem An An vào kinh?“
Căn cơ của Trì gia là ở Hoài Lăng, ở kinh thành cũng có tộc nhân, chỉ là không thuận hòa, Lâm thị căn bản không nghĩ đến bọn họ sẽ vào kinh, càng không nói đến việc đem nữ nhi đi.
Trì Tĩnh đem nàng ôm vào ngực, trấn an nàng, thở dài nói: „A Noãn, ta chỉ là nghe nói, còn không xác định.“
Rốt cuộc Lâm thị cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là trong lòng vẫn có chút bất an, nhịn không được dò hỏi mãi, chờ đến khi biết đây là tin truyền ra từ trong cung, nàng lại một lần nữa ngơ ngẩn.
***
Ngày hôm sau, Trì An đã tự động tỉnh lại từ sáng sớm, nhanh chóng tỉnh dậy, gọi bà vú vào mặc quần áo cho nàng.
Bà vú thấy nàng hôm nay không có mê giường, phi thường vui mừng, nói: „Tiểu thư muốn đi tìm lão gia sao?“
„Đúng đát...“ Giọng Trì An mềm như bông, hiện tại nàng chỉ là tiểu hài tử, luôn khống chế không được thanh âm của mình, một khi nóinhanh một chút, sẽ mang theo âm ngực, chính mình nghe còn có chút phát run, không cần nói đến người lớn.
hiện tại Trì An cảm thấy thật may mắn khi không gặp được Tư Ngang, nếu là dáng vẻ này của nàng bị Tư Ngang nhìn thấy, rất có thể bịhắn chê cười.
hắn chê cười mình cũng không tính là gì, nếu là dẫn đến hắn phát sinh những hứng thú đặc thù, chỉ cần nghĩ đến, Trì An đều muốn đập đầu xuống đất.
Với nhận thức của nàng đối với nam nhân đó qua vài thế giới, hắn sẽ sinh ra những hứng thú quỷ dị tăng theo cấp số nhân, cho nên vẫn là chờ nàng lớn hơn một chút lại đi tìm hắn vậy.
Mặc quần áo và rửa mặt xong, Trì An không cho bà vú ôm, chính mình xoành xoạch chạy đến phòng phụ mẫu.
Bởi vì vợ chồng Trì Tĩnh thành thân đã vài năm, cũng chỉ có một nữ nhi, cho nên vô cùng cưng chiều nàng, do đó sân Trì An ở cũng rất gần với phụ mẫu, đi đường sẽ không mệt.
đi vào phòng chính đã thấy phu thê Trì Tĩnh đi ra.
Trì An nhìn phụ thân nàng, sau khi nghỉ ngơi một đêm, nét mặt tỏa sáng, tuấn lãng bất phàm; lại nhìn về phía nương nàng, vẻ mặt mệt mỏi, ngẫu nhiên sẽ cẩn thận xoa eo, liền biết tối hôm qua hai vợ chồng làm việc về đêm vô cùng phong phú, nàng không lưu lại là chính xác.
Trì Tĩnh nhìn thấy nữ nhi, một tay bế nàng lên, dán mặt vào nàng cười cười, nói: „Hôm qua trở về muộn, quên không đem lễ vật cho khuê nữ nhà chúng ta.“
nói xong, Trì Tĩnh đem một cái tráp làm bằng gỗ hồng sơn mạ vàng có khắc hoa hồng phía trên đem ra, tự mình mở nó ra.
Trì An ngồi trên đùi phụ thân, cúi đầu nhìn, phát hiện trong tráp chính là một cây kiếm nhỏ bằng ngọc, vật nhỏ này có thể trở thành trang sức cài trên tóc, chủ yếu hơn cả, nó có linh khí phòng ngự, hình dạng của nó thực sự khiến tiểu hài tử yêu thích.
„An An thích không? Đây là một cây linh kiếm, có thể bảo hộ an toàn cho con.“ Trì Tĩnh đem nó đưa cho nữ nhi.
Trì An cầm lấy cây kiếm ngọc nhỏ, nhìn phụ thân, nở một nụ cười mềm mại, „Thích, phụ thân thật tốt.“ nói xong, còn hôn lên mặt hắn cái bẹp.
trên mặt Trì Tĩnh lộ ra nụ cười ngây ngô, được khuê nữ dỗ đến tâm nở hoa.
Lâm thị sửa sang lại đầu tóc, quay đầu nhìn trượng phu đang phát ngốc và khuê nữ tinh ranh, nhịn không được lắc đầu, đem những bất an trong lòng vứt bỏ.
***
Sau khi Trì Tĩnh trở về, sinh hoạt của Trì An cũng không có biến hóa gì, vì phụ thân nàng là một người bận rộn, trừ bỏ vài ngày đầu bồi thê nữ, thời gian sau đều bận việc liên tục.
Trì gia là thế gia đuổi ma nổi tiếng vùng Hoài Lăng, Trì Tĩnh tuổi còn trẻ đã kế thừa Trì gia, áp lực vô cùng lớn, có chuyện gì đều cũng tự tay làm lấy. May mắn hiện tại hắn còn trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, có thể thừa nhận bôn ba, bằng không, với cường độ làm việc cao như vậy, thân thể không sớm thì muộn cũng sẽ suy sụp.
Trì An nhìn thấy phụ mẫu hiện tại vẫn còn trẻ tuổi, liền nhớ đến khi cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ, tuổi tác cũng tương đương, khiến nàng có đôi khi sẽ không nhịn được mà lẫn lộn cha mẹ ở hai thế giới, trong lòng nàng ẩn ẩn bất an, sợ ở thế giới này, phụ mẫu cũng sẽ mất sớm như vậy.
Hơn nữa, thế giới này so với hiện thế còn nguy hiểm hơn nhiều, nơi nơi đều là yêu ma quỷ quái ăn thịt người, người trong Huyền Môn thường xuyên giao tiếp cùng bọn chúng, chỉ cần hơi không cẩn thận đều có thể dẫn đến kết cục tử vong.
Trì An cũng không dám lơi là tu luyện, không cần người thúc giục, nàng cũng tỉ mỉ mà luyện tập《 Hỗn Nguyên Tâm Kinh 》và bùa chú, pháp thuật và kỹ năng.
Vốn Trì An cho rằng ở thế giới này, nàng dưới sự che chở của phụ mẫu, chậm rãi trưởng thành, chờ sau khi lớn lên, có năng lực tự bảo vệ mình, nàng có thể đi tìm Tư Ngang.
Nào biết kế hoạch biến hóa không ngờ.
một tháng sau khi Trì Tĩnh về nhà, Hoài Lăng tiến vào tháng Mười một, trời ngày càng lạnh, Trì gia đón một nhóm khách không mời mà đến.
Trì An được nương ôm vào ngực, nhìn thăm dò đám nam nhân mặc quan phục, lưng đeo bội kiếm. Xem cách ăn mặc, rõ ràng bọn họ là người của quan phủ, từ trong hô hấp cũng như bước chân, cũng có thể thấy là người luyện võ, hơn nữa võ công cực cao, không thua gì người trong Huyền Môn.
Tuy Trì gia là một gia tộc lớn ở Hoài Lăng, nhưng ra khỏi Hoài Lăng, thì không tính là gì, càng không nói đến những người đến từ kinh thành, càng không là gì cả.
Sắc mặt Trì Tĩnh có chút khó coi, nhưng đối với những người này vẫn cung kính vài phần, cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, nam nhân dẫn đầu lộ ra vẻ vừa lòng, ngón tay đặt trên bội kiếm, cùng Trì Tĩnh nói vài câu, quay đầu nhìn Trì An đang được Lâm thị ôm trong ngực một cái, sau đó cáo từ rời đi.
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, Lâm thị mới ôm nữ nhi đi qua.
Trì Tĩnh nhìn thê nữ của mình, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, nói: „A Noãn, thu dọn đồ vật cho An An, ba ngày sau đưa con bé vào kinh.“
Sắc mặt Lâm thị có chút tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ, môi nhẹ nhàng run run.
Trì An nhìn thấy dáng vẻ này của mẫu thân, vội dùng tay béo nhỏ của mình ôm cổ nàng, nũng nịu gọi một tiếng „Nương“.
Lâm thị cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn linh động của nữ nhi, miễn cưỡng cười, sờ đầu nàng, nói: „An An ngoan, con đi chơi với nhóm nha hoàn đi, nương có chuyện nói với phụ thân con.“
Dĩ nhiên Trì An nhìn ra được có chuyện phát sinh, hơn nữa việc này còn có quan hệ với mấy người nam nhân vừa rồi.
Nàng nhìn thoáng qua phụ mẫu, ngoan ngoãn dạ một tiếng, nắm tay nha hoàn rời đi.
Chờ khi Trì An quay lại, đã thấy cảm xúc của phụ mẫu đã bình tĩnh trở lại, chỉ là hốc mắt nương nàng đã đỏ hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
Cho dù là nữ nhân kiên cường, nhưng chỉ cần liên quan đến trượng phu âu yếm và nữ nhi, đều sẽ lộ ra một mặt nhu nhược.
„Phụ thân, nương!“ Trì An giòn giã kêu lên.
Lâm thị đem nàng ôm vào ngực, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của nữ nhi, dịu dàng nói: „An An, ba ngày sau, phụ thân và nương muốn đem con vào kinh thành. Con không phải sợ, đến lúc đó còn có các ca ca, tỷ tỷ của Mao gia và Bùi gia sẽ đi cùng con.“
Trì An hơi hơi kinh hãi, trên mặt lại làm bộ không biết gì, nhỏ giọng hỏi: „Vậy phụ thân và nương có đi cùng An An không?“
„không được, phụ thân và nương phải lưu lại Hoài Lăng.“ Trì Tĩnh trầm giọng trả lời.
trên mặt Trì An lộ vẻ bất an, nhếch miệng nhỏ, sau đó ôm nương thật chặt.
Lâm thị thấy bộ dáng nàng như vậy, nước mắt thiếu chút rơi xuống.
Trì Tĩnh sờ đầu nàng, trầm giọng nói: „An An, con là một hài tử kiên cường, về sau không có phụ thân và nương ở bên cạnh, con cũng phảithật ngoan! Con phải nhớ kỹ, trước khi con không có năng lực bảo hộ chính mình, không cần quá hiếu kỳ, nghe nhiều, xem nhiều, làm nhiều nói ít, biết không?“
Trì An gật đầu, hỏi: „Vậy An An đi kinh thành để làm gì?“
Trì Tĩnh trầm mặc một lúc, mới nói: “đi bồi một người.”
“Là ai?”
“Đến lúc đó con sẽ biết.”
Khóe miệng Trì An co rút, hoài nghi phương thức giáo dục của phụ thân nàng đời này, tiểu hài tử không phải là dỗ như vậy, sao hắn lại nóibí hiểm như vậy với mình?
Trì An có thể cảm giác được sự lo lắng của hai vợ chồng, giống như nàng đi rồi sẽ không về nữa, khiến nàng vô cùng buồn bực, rốt cuộc lần này nàng vào kinh để làm gì? đi bồi một người, là người nào, vì sao muốn nàng bồi?
không đúng, không chỉ có nàng, hình như còn người của Mao gia, Bùi gia.
/161
|