Edit: Vuming
Lời này giống như một tiếng sấm sét nổ tung bên tai Châu Châu.
Nàng giơ tay che lại quần áo của mình, khuôn mặt nhỏ đã nhăn thành một hàng: “Tỷ tỷ, ta không muốn cởi.”
Ngọc Thịnh công chúa đang ngồi ngay ngắn xem tranh, nghe vậy, nàng đem tranh trong tay buông xuống, cầm lấy quạt tròn khe khẽ phẩy, từng lời chậm rãi nói: “Châu Châu, tỷ tỷ đối với ngươi tốt không?”
Đáp án cơ hồ xuất hiện ngay tức khắc.
Ngọc Thịnh công chúa đối với Châu Châu tốt đến nỗi không thể tốt hơn được, sẽ không có bất kì vị chủ tử nào có thể đối xử với nô tài tốt đên thế. Nàng cho phép Châu Châu ngồi ăn cùng bàn, cho Châu Châu ngủ cùng giường, còn tỷ muội tương xứng, Châu Châu không cách nào nói ra từ không tốt.
Cho nên Châu Châu chỉ có thể ủy khuất mà nói: “Rất tốt.”
“Vậy ngươi có cần phải vì tỷ tỷ phân ưu hay không?” Ngọc Thịnh công chúa đứng lên, dạo bước đi đến trước mặt Châu Châu, thấy nàng mang vẻ mặt ủy khuất đáng thương, nhịn không được để khóe môi lộ ra một tia cười nhẹ: “Đừng lo lắng, đến tỷ vẽ muội sẽ cho bọn họ lui hết, đảm bảo rằng thân thể Châu Châu chỉ có một mình ta có thể thấy.”
Con ngươi màu xanh lục của Châu Châu khẽ dao động, đột nhiên nói: “Ta, trên người ta có dấu vết, không thể họa.”
“Ân?” Ngọc Thịnh công chúa sửng sốt, “Dấu vết gì?”
Châu Châu không đắn đo, dứt khoát đem cổ áo kéo xuống dưới vai, Ngọc Thịnh vừa thấy, ánh mắt đông cứng, tiếp sau tiến lên một bước: “Ngươi đây là……”
Tay nàng mới vừa nâng lên chưa kịp chạm, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của một cung nữ.
“Công chúa, canh tổ yến ướp lạnh đã chuẩn bị xong.” Cung nữ bưng hai chén canh tổ yến ướp lạnh đi lên, nàng cúi đầu hướng về phía trước đi, đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn.
“Đi ra ngoài!”
Bước chân cung nữ ngưng đọng: “Công chúa?”
Thanh âm từ chỗ Ngọc Thịnh công chúa phát ra so với lời trước đó có phần bằng phẳng hơn: “Bưng canh xuống, bổn cung hiện tại không đói bụng.”
“A.” Kia cung nữ chậm rãi lui về phía sau, nhưng thời điểm đóng cửa, tầm mắt vừa nâng lên, hai chén canh tổ yến trên tay đã rơi xuống đất. Cung nữ lập tức quỳ xuống, liên tục xin tha: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Ngọc Thịnh công chúa quay đầu, nhíu mày: “Đi, đem trên mặt đất quét tước sạch sẽ.” Nàng nói xong lời này, lại quay đầu nhìn Châu Châu nói tiếp: “Vậy chờ đến khi trên người ngươu không còn dấu vết, lại đến họa đi.”
Một lời thốt ra lại phá lệ nhẹ nhàng, ngoại trừ Châu Châu, người khác không cách nào nghe rõ, đừng nói chi đến mấy cung nữ đứng cách xa. Những cung nữ kia không thể nghe thấy công chúa nói gì, chỉ có thể biết người đang nói với Châu Châu.
Châu Châu đem vai áo nhấc đi, nàng còn tưởng rằng có thể tránh được một kiếp, nào biết chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Châu Châu thân đầy dấu vết ước chừng bảy tám ngày mới tiêu một nửa, Lý Bảo Chương kể từ đêm đó về sau, biểu tình cử chỉ thực sự kỳ quái, hắn không nhìn thẳng Châu Châu, câu chữ đều giảm bớt hơn phân nửa, mà hơn phân nửa vẫn là Châu Châu chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn mới trả lời đôi ba câu.
“Này……”
“Ừm……”
“……”
Cơ bản đều là nói chuyện như vậy.
Mà Châu Châu khi nhìn thấy mấy dấu vết kia đang chậm rãi biến mất, nghĩ đến Trưởng công chúa muốn họa nàng giống tranh Tây gì đó, đau đầu không chịu được. Nàng liền đem chủ ý đánh tới trên người Lý Bảo Chương, ngày đó Lý Bảo Chương tắm gội trở về, hắn mới vừa tắt đèn, liền nghe được giọng Châu Châu từ trong bóng tối phát ra.
“Ca ca.”
Lý Bảo Chương nghe được một tiếng ca ca này, mạc danh tay run một chút.
“Ân?” Hắn hạ giọng nói, chậm rãi đi đến mép giường, còn chưa ngồi xuống, lại nghe được Châu Châu nói một câu.
“Ca ca, chuyện lần trước, tối nay có thể lại làm một lần không?”
Lúc này tay Lý Bảo Chương thật sự run đến không điều khiển được, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh trăng mông lung, trong phòng chưa đốt đèn, hết thảy đều chỉ là xem đến mơ mơ hồ hồ.
“Ngươi không biết xấu hổ!” Hắn cắn răng nói ra một câu: "Làm gì có nữ tử nào nói vậy giống ngươi.”
Châu Châu ngồi dậy, ủy khuất nói: “Chính là... nếu ta trên người không có dấu vết, tỷ tỷ sẽ cởi hết quần áo của ta, để cho nàng vẽ tranh.”
Nàng cảm thấy chuyện này quá mắc cỡ.
“Cái gì?” Lý Bảo Chương quay đầu, kết quả không nghĩ tới Châu Châu đang ngồi, thiếu chút nữa đụng phải, thân thể hắn lui về sau, vội vàng tránh đi. Lý Bảo Chương mặc một cái chớp mắt, mới nói: “Ngươi nói Đại công chúa muốn bắt ngươi vẽ tranh? Hoạ cái gì mà muốn cởi hết quần áo?”
“Hình như là tranh Tây thì phải, ta cũng không hiểu lắm, nhưng gương mặt trên bức tranh ấy có vài phần tương tưn ta.” Châu Châu dừng một chút, cắn cắn môi đắn đo: “Nhưng ta không muốn cởi quần áo, lần trước tỷ tỷ là do thấy trên người ta có dấu vết ngươi lưu lại, liền nói chờ khi dấu vết tiêu lại vẽ, ta phát hiện đã qua nhiều ngày chúng đã biến mất rồi.”
Nói đến này, nàng vươn tay thật cẩn thận mà bắt lấy tay áo Lý Bảo Chương: “Ca ca, ngươi có thể giúp ta không?”
Mặt Lý Bảo Chương ẩn trong bóng đêm, Châu Châu cũng thấy không rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng hít thở có phần trầm trọng chút.
Đời trước cũng không có chuyênn Ngọc Thịnh công chúa phá lệ ưu ái Châu Châu phát sinh, Châu Châu cũng không phải đến điện Dịch Hoa làm cung nữ. Lý Bảo Chương nhớ rõ khoảng chừng năm nay, Ngọc Thịnh công chúa sẽ phải gả đi hòa thân với một quốc gua luôn có hiềm khích với Lương Quốc - Man tộc. Man tộc là tên mà Lương Quốc gọi họ, bởi vì ngôn ngữ khác biệt, hơn nữa đối phương thân cường thể tráng, cả người nhiều lông, không hề có lễ nghi liêm sỉ chi đức, người Lương Quốc liền gọi bọn họ là Man tộc.
Man tộc những năm gần đây tựa hồ đã tụ tập ở biên cảnh Lương Quốc, mấy ngày nữa sẽ tới, Lương đế bởi việc này mà triêun tập tất cả đại thần đến thương nghị đối sách, Lương đế ngu ngốc, thuộc hạ tướng quân đều xuất thân quý tộc, không có ai từng chân chính chinh chiến sa trường.
Lý Bảo Chương trầm mặc hồi lâu, mới thong thả nói: “Đành ủy khuất Đại công chúa đi hòa thân vậy.”
Hắn vốn dĩ cảm thấy việc này không quá thích hợp, nhưng nếu nói không đúng chỗ nào, hắn lại nói không được. Đời trước hắn chỉ là một tiểu thái giám hầu hạ ngự tiền, hiểu biết về Ngọc Thịnh công chúa sự cũng không quá nhiều, chỉ là nhớ mang máng Ngọc Thịnh công chúa phải gả thấp trước đoạn nhật tử, Lương đế từng gọi Ngọc Thịnh công chúa tiến đến, hai người hình như ở trong điện đại sảo một trận, Lương đế liền hạ lệnh cấm túc, cho đến khi Ngọc Thịnh công chúa xuất giá.
Đời trước cũng không nghe nói đến việc vị công chúa này phá lệ ưu ái một cái tiểu cung nữ.
Châu Châu chớp chớp mắt: “Vì sao?”
Lý Bảo Chương trở tay bắt được tay Châu Châu: “Ngươi chỉ là một Mị Nô nho nhỏ, nàng vì cái gì lại đối tốt với ngươi đến vậy? Ngươi đã cẩn thận nghĩ qua chưa?”
Châu Châu suy nghĩ, đáp không được.
Trên đời này làm gì có người không vì bất kì lý do gì mà đối xử tốt với người khác sao?
Lý Bảo Chương thấy nàng không đáp? lại nói: “Ngươi nói muốn để lại dấu vết giống lần trước, kỳ thật cũng có biện pháp khác.
Lời này giống như một tiếng sấm sét nổ tung bên tai Châu Châu.
Nàng giơ tay che lại quần áo của mình, khuôn mặt nhỏ đã nhăn thành một hàng: “Tỷ tỷ, ta không muốn cởi.”
Ngọc Thịnh công chúa đang ngồi ngay ngắn xem tranh, nghe vậy, nàng đem tranh trong tay buông xuống, cầm lấy quạt tròn khe khẽ phẩy, từng lời chậm rãi nói: “Châu Châu, tỷ tỷ đối với ngươi tốt không?”
Đáp án cơ hồ xuất hiện ngay tức khắc.
Ngọc Thịnh công chúa đối với Châu Châu tốt đến nỗi không thể tốt hơn được, sẽ không có bất kì vị chủ tử nào có thể đối xử với nô tài tốt đên thế. Nàng cho phép Châu Châu ngồi ăn cùng bàn, cho Châu Châu ngủ cùng giường, còn tỷ muội tương xứng, Châu Châu không cách nào nói ra từ không tốt.
Cho nên Châu Châu chỉ có thể ủy khuất mà nói: “Rất tốt.”
“Vậy ngươi có cần phải vì tỷ tỷ phân ưu hay không?” Ngọc Thịnh công chúa đứng lên, dạo bước đi đến trước mặt Châu Châu, thấy nàng mang vẻ mặt ủy khuất đáng thương, nhịn không được để khóe môi lộ ra một tia cười nhẹ: “Đừng lo lắng, đến tỷ vẽ muội sẽ cho bọn họ lui hết, đảm bảo rằng thân thể Châu Châu chỉ có một mình ta có thể thấy.”
Con ngươi màu xanh lục của Châu Châu khẽ dao động, đột nhiên nói: “Ta, trên người ta có dấu vết, không thể họa.”
“Ân?” Ngọc Thịnh công chúa sửng sốt, “Dấu vết gì?”
Châu Châu không đắn đo, dứt khoát đem cổ áo kéo xuống dưới vai, Ngọc Thịnh vừa thấy, ánh mắt đông cứng, tiếp sau tiến lên một bước: “Ngươi đây là……”
Tay nàng mới vừa nâng lên chưa kịp chạm, ngoài cửa liền truyền đến tiếng của một cung nữ.
“Công chúa, canh tổ yến ướp lạnh đã chuẩn bị xong.” Cung nữ bưng hai chén canh tổ yến ướp lạnh đi lên, nàng cúi đầu hướng về phía trước đi, đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn.
“Đi ra ngoài!”
Bước chân cung nữ ngưng đọng: “Công chúa?”
Thanh âm từ chỗ Ngọc Thịnh công chúa phát ra so với lời trước đó có phần bằng phẳng hơn: “Bưng canh xuống, bổn cung hiện tại không đói bụng.”
“A.” Kia cung nữ chậm rãi lui về phía sau, nhưng thời điểm đóng cửa, tầm mắt vừa nâng lên, hai chén canh tổ yến trên tay đã rơi xuống đất. Cung nữ lập tức quỳ xuống, liên tục xin tha: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Ngọc Thịnh công chúa quay đầu, nhíu mày: “Đi, đem trên mặt đất quét tước sạch sẽ.” Nàng nói xong lời này, lại quay đầu nhìn Châu Châu nói tiếp: “Vậy chờ đến khi trên người ngươu không còn dấu vết, lại đến họa đi.”
Một lời thốt ra lại phá lệ nhẹ nhàng, ngoại trừ Châu Châu, người khác không cách nào nghe rõ, đừng nói chi đến mấy cung nữ đứng cách xa. Những cung nữ kia không thể nghe thấy công chúa nói gì, chỉ có thể biết người đang nói với Châu Châu.
Châu Châu đem vai áo nhấc đi, nàng còn tưởng rằng có thể tránh được một kiếp, nào biết chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Châu Châu thân đầy dấu vết ước chừng bảy tám ngày mới tiêu một nửa, Lý Bảo Chương kể từ đêm đó về sau, biểu tình cử chỉ thực sự kỳ quái, hắn không nhìn thẳng Châu Châu, câu chữ đều giảm bớt hơn phân nửa, mà hơn phân nửa vẫn là Châu Châu chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn mới trả lời đôi ba câu.
“Này……”
“Ừm……”
“……”
Cơ bản đều là nói chuyện như vậy.
Mà Châu Châu khi nhìn thấy mấy dấu vết kia đang chậm rãi biến mất, nghĩ đến Trưởng công chúa muốn họa nàng giống tranh Tây gì đó, đau đầu không chịu được. Nàng liền đem chủ ý đánh tới trên người Lý Bảo Chương, ngày đó Lý Bảo Chương tắm gội trở về, hắn mới vừa tắt đèn, liền nghe được giọng Châu Châu từ trong bóng tối phát ra.
“Ca ca.”
Lý Bảo Chương nghe được một tiếng ca ca này, mạc danh tay run một chút.
“Ân?” Hắn hạ giọng nói, chậm rãi đi đến mép giường, còn chưa ngồi xuống, lại nghe được Châu Châu nói một câu.
“Ca ca, chuyện lần trước, tối nay có thể lại làm một lần không?”
Lúc này tay Lý Bảo Chương thật sự run đến không điều khiển được, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh trăng mông lung, trong phòng chưa đốt đèn, hết thảy đều chỉ là xem đến mơ mơ hồ hồ.
“Ngươi không biết xấu hổ!” Hắn cắn răng nói ra một câu: "Làm gì có nữ tử nào nói vậy giống ngươi.”
Châu Châu ngồi dậy, ủy khuất nói: “Chính là... nếu ta trên người không có dấu vết, tỷ tỷ sẽ cởi hết quần áo của ta, để cho nàng vẽ tranh.”
Nàng cảm thấy chuyện này quá mắc cỡ.
“Cái gì?” Lý Bảo Chương quay đầu, kết quả không nghĩ tới Châu Châu đang ngồi, thiếu chút nữa đụng phải, thân thể hắn lui về sau, vội vàng tránh đi. Lý Bảo Chương mặc một cái chớp mắt, mới nói: “Ngươi nói Đại công chúa muốn bắt ngươi vẽ tranh? Hoạ cái gì mà muốn cởi hết quần áo?”
“Hình như là tranh Tây thì phải, ta cũng không hiểu lắm, nhưng gương mặt trên bức tranh ấy có vài phần tương tưn ta.” Châu Châu dừng một chút, cắn cắn môi đắn đo: “Nhưng ta không muốn cởi quần áo, lần trước tỷ tỷ là do thấy trên người ta có dấu vết ngươi lưu lại, liền nói chờ khi dấu vết tiêu lại vẽ, ta phát hiện đã qua nhiều ngày chúng đã biến mất rồi.”
Nói đến này, nàng vươn tay thật cẩn thận mà bắt lấy tay áo Lý Bảo Chương: “Ca ca, ngươi có thể giúp ta không?”
Mặt Lý Bảo Chương ẩn trong bóng đêm, Châu Châu cũng thấy không rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng hít thở có phần trầm trọng chút.
Đời trước cũng không có chuyênn Ngọc Thịnh công chúa phá lệ ưu ái Châu Châu phát sinh, Châu Châu cũng không phải đến điện Dịch Hoa làm cung nữ. Lý Bảo Chương nhớ rõ khoảng chừng năm nay, Ngọc Thịnh công chúa sẽ phải gả đi hòa thân với một quốc gua luôn có hiềm khích với Lương Quốc - Man tộc. Man tộc là tên mà Lương Quốc gọi họ, bởi vì ngôn ngữ khác biệt, hơn nữa đối phương thân cường thể tráng, cả người nhiều lông, không hề có lễ nghi liêm sỉ chi đức, người Lương Quốc liền gọi bọn họ là Man tộc.
Man tộc những năm gần đây tựa hồ đã tụ tập ở biên cảnh Lương Quốc, mấy ngày nữa sẽ tới, Lương đế bởi việc này mà triêun tập tất cả đại thần đến thương nghị đối sách, Lương đế ngu ngốc, thuộc hạ tướng quân đều xuất thân quý tộc, không có ai từng chân chính chinh chiến sa trường.
Lý Bảo Chương trầm mặc hồi lâu, mới thong thả nói: “Đành ủy khuất Đại công chúa đi hòa thân vậy.”
Hắn vốn dĩ cảm thấy việc này không quá thích hợp, nhưng nếu nói không đúng chỗ nào, hắn lại nói không được. Đời trước hắn chỉ là một tiểu thái giám hầu hạ ngự tiền, hiểu biết về Ngọc Thịnh công chúa sự cũng không quá nhiều, chỉ là nhớ mang máng Ngọc Thịnh công chúa phải gả thấp trước đoạn nhật tử, Lương đế từng gọi Ngọc Thịnh công chúa tiến đến, hai người hình như ở trong điện đại sảo một trận, Lương đế liền hạ lệnh cấm túc, cho đến khi Ngọc Thịnh công chúa xuất giá.
Đời trước cũng không nghe nói đến việc vị công chúa này phá lệ ưu ái một cái tiểu cung nữ.
Châu Châu chớp chớp mắt: “Vì sao?”
Lý Bảo Chương trở tay bắt được tay Châu Châu: “Ngươi chỉ là một Mị Nô nho nhỏ, nàng vì cái gì lại đối tốt với ngươi đến vậy? Ngươi đã cẩn thận nghĩ qua chưa?”
Châu Châu suy nghĩ, đáp không được.
Trên đời này làm gì có người không vì bất kì lý do gì mà đối xử tốt với người khác sao?
Lý Bảo Chương thấy nàng không đáp? lại nói: “Ngươi nói muốn để lại dấu vết giống lần trước, kỳ thật cũng có biện pháp khác.
/68
|