Vừa tỉnh lại,nàng thấy Hạo Nhân đang lo lắng ngồi trước mặt nàng,tay vịn vai nàng hỏi
“Muội mơ thấy ác mộng hay sao?”
“Cho muội gặp Trí Hiên đại sư…”
“Nhg…Ko đc rồi,đại sư mắc phải 1 căn bệnh truyên nhiễm nên đã bị cách li,ko ai đc vào đó cả.”
“Mới sáng muội còn thấy ông ấy khoẻ mạnh kia mà?”
“Có thể ông ấy đã mang mầm bệnh trong người rồi chăng?Tốt nhất là đợi vài ngày sau coi thế nào đã,huynh sẽ cho muội vào trong”
“Ko đc! Tiêu Dao sẽ nguy hiểm! Muội phải…muội…”
Hạo Nhân sững người…Chàng cay đắng nhìn người con gái mà chỉ ko lâu nữa thôi sẽ là vợ chàng,người con gái chàng yêu tới mức làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm…Vây mà cái chàng đổi lại là sự thờ ơ.
“Muội có thể nói với ta như vậy sao?Muội vì 1 cơn ác mộng hoang đường về Tiêu Dao mà dám thốt ra ~ lời lẽ ko đoan chính như vậy sao?Muội sắp là nương tử của ta,muội nhớ ko?Nàng làm tim ta đau…đau lắm…nàng biết ko hả?”
“Hãy cho đại sư ra ngoài cứu Tiêu Dao.Muội chưa bao giờ xin huynh,vậy thì coi như lần cuối này muội xin huynh đi,đc ko?”
“Muội đừng ép buộc ta!Ta quyết định rồi,cho dù muội muốn hay ko thì 3 ngày nữa chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ.Sau đó,hãy thôi mơ tưởng tới con người kia !Từ giờ tới lúc đó nàng chỉ việc ở trong phòng tịnh dưỡng và chuẩn bị trở thành cô dâu.”
Hạo Nhân tức giận bỏ ra ngoài.Ngay lập tức,cửa phòng nàng bị đóng lại,có vài người lính gác đc phái canh gác bên ngoài…
Trong lúc đó,tại đạo tràng của Mỹ Xuyến…
“Thả ta ra!Ta có phải là tù nhân của nàng đâu chứ?”
“Bẵng 1 thời gian ko gặp chàng vẫn bướng bỉnh như vậy hay sao? Chàng cứ hét lên với ta,hoặc là coi như ta vô hình,còn với Tiểu Ngọc thì sao chàng tha thiết như vậy?”
“Vì Tiểu Ngọc là Tiểu Ngọc,người mà nàng ko bao giờ sánh đc .”
“Ta ko hiểu do chàng quá si tình hay ngu ngốc?Trốn khỏi âm thế trở lại dương gian,mang thêm trọng tội để rồi chỉ ít hôm nữa thôi nàng ta sẽ theo chồng.”
“Kiếp này ko duyên số thì bọn ta vẫn còn kiếp sau và nhiều kiếp sau nữa.”
“Tình yêu vĩ đại quá.Nhg ta ko cảm động đâu.Rồi chàng sẽ nằm trong tay ta,tự nguyện làm nô lệ cho ta!”
“Ta tội nghiệp cho nàng quá.Đổi lại nàng chẳng có gì ngoài cái cái linh hồn ko cảm giác bị nhốt trong cái xác mông muội nào đó ko phải là ta.Ko bao giờ nàng có đc Tiêu Dao,nàng biết ko?”
“Ngươi!...Tại sao vậy Tiêu Dao?Ta yêu ngươi mà?Trên đời này sẽ ko ai yêu ngươi như ta.Sao ngươi có thể lạnh lùng với ta như vậy?Tiểu Ngọc có yêu ngươi như ta đâu?Chẳng lẽ cho tới lúc ngươi thấy cái xác lạnh của nàng ta thì ngươi mới …”
“Ta cấm nàng đụng tới muội ấy!Nếu ko thì ta…ta…sẽ ko hợp tác.”
Chàng nói qua kẽ răng.Mỹ Xuyến cười vang rồi đi khỏi.Tiêu Dao thất vọng ngồi phệch xuống…
“Tiểu Ngọc,muội ra sao rồi?”
***
Ở 1 nơi khác…
“Tiểu thư ko chịu ăn,thưa đại nhân.”
“vậy cứ để đó cho ta”
Nhân vào trong.Tiểu Ngọc ko thèm nhìn mặt chàng.
“Muội muốn huynh phải làm sao mới chịu ăn đây?”
“Thả Trí Hiên ra.Hoặc ít nhất cho muội gặp ông ấy.”
“Ko đc”.
“Tại sao?”
“Ta có kế hoạch của ta.Ta chỉ có thể hứa với muội,ta sẽ thực hiện đúng lời hứa với muội,bắt đc ả ma đầu trước lễ cưới.”
“Huynh biết ả sao? Có phải huynh chính là người đã giúp ả tìm kiếm ~ người phù hợp?”
“Bọn họ đều là tử tội.Ta dùng họ để phục vụ cho việc công thì coi như tội của họ đc giảm bớt rồi còn gì.Trong lúc đó muội làm gì?Muội mãi mê chạy theo hình bóng của 1 Tiêu Dao đã ra người thiên cổ.Muội có từng nghĩ tới ta chưa?Ta chính là người cuối cùng của chốn kinh kỳ này mà ả đang tìm kiếm”
Tiểu Ngọc nhìn Nhân…Phải,nàng quá vô tâm,nàng chỉ biết Tiêu Dao…
“Muội có lỗi khi đã vô tâm với huynh,nhg chuyện này là do muội,ko liên quan tới Tiêu Dao,hãy để cho đại sư giúp huynh ấy…”
“Sao muội ko chịu hiểu?Ta ko thể vì hắn mà phá bỏ kế hoạch của mình.Hơn nữa,ta… ta ko muốn giúp hắn.Ta ko quan tâm sự sống chết của hắn.Và nếu muội còn cứ ương bướng thì…Ta mặc kệ muội!”
Nhân tức giận bỏ ra ngoài.Khi chạm mặt Tiểu Hồng bên ngoài,chàng phân vân 1 hồi rồi gọi cô hầu lại
“1 hồi đưa cái này cho tiểu thư.Bảo là…phu nhân đưa.”
“Bùa bình an phải ko ạ?Phu nhân thật thương tiểu thư quá.”
Nhân ko biết mình làm vậy có đúng ko.Vì chàng quá sức chịu đựng rồi.Chàng ko muốn cứ mỗi lần thấy Tiểu Ngọc là nghe thoáng bóng dáng 1 Tiêu Dao.Chàng muốn Tiêu Dao thật sự biến mất khỏi tâm trí nàng…
“Vì ai mà ta như thế hả,Tiểu Ngọc?Là do nàng thôi!Đừng trách ta.”
Sau khi cất miếng bùa Tiểu Hồng đưa,thần trí lẫn tâm tính Tiểu Ngọc thay đổi.Mọi hành động vẫn là của 1 người bình thường.Nhg trong mắt nàng chỉ còn mỗi Hạo Nhân.Nàng luôn tươi cười,bận bịu lo toan cho hôn lễ sắp tới như tân nương hạnh phúc sắp lên kiệu hoa về với người đàn ông nàng yêu thương…
Ngày mai là tới rằm tháng 7 mà Nhân vẫn dặm chân tại chỗ trong việc tìm người thứ 49 đưa lên giá treo cổ. Xuyến ko lo,vì nàng đã có trong tay 1 người đúng như sự chọn lựa của nàng.Đó là Nhân.Nàng có cách phải buộc Nhân tuân lệnh,đó là lấy Tiểu Ngọc ra uy hiếp.2 con người,2 tính cách,2 xuất thân khác nhau,nhg Hạo Nhân và Tiêu Dao có rất nhiều điểm tương đồng.Họ cùng yêu 1 người con gái,cùng yếu đuối trong tình cảm,cùng sẵn sàng vì nàng ta mà hi sinh…
Nhân cũng ko phải là người đơn giản.Chàng biết trong cái đầu ranh ma của Mỹ Xuyến nghĩ gì.Chàng tới tìm Xuyến với nét mặt lạnh cố giấu cảm xúc…
“Chuẩn bị cho hôn lễ thế nào rồi?”
“Nàng cũng quan tâm tới hay sao?Ta nghĩ câu đầu tiên nàng hỏi ta phải là ‘đã tìm đc người ta cần chưa?’ chứ?”
“Chàng tới tìm ta làm gì?”
“Ta ko chắc sẽ tìm đc người cho nàng.Cho nên ta muốn thương lượng…”
“Chàng biết đang ngã giá với ai hay ko?”
“Nghe ta nói đi,ta đã suy nghĩ rất lâu để đi tới quyết định này.Ta biết nàng đang nắm giữ sinh mạng của Tiểu Ngọc,và ta thì ko thể nào đứng nhìn nàng ấy chết.Mạng đổi mạng,đó là cách mà ta chọn.Nhg ta muốn nàng đem ta đi sau lễ bái đường.Đó là tâm nguyện cuối cùng…”
“Lại 1 sự hi sinh?Trên đời sao mà lắm kẻ ngốc thế ko biết.Được,tối mai sau khi 2 người bái dường,ta sẽ tới góp vui…”
Hạo Nhân đi rồi,Mỹ Xuyến mở cái lồng bùa chú giam Tiêu Dao ra.
“Nhìn kỹ hắn đi,Tiêu Dao.Đó sẽ là khuôn mặt mới của chàng.”
“Ngươi muốn ta nhập hồn vào xác của Hạo Nhân sau khi ngươi đã hút hết nguyên khí của huynh ấy sao?Ko bao giờ!”
Ả nhếch mép cười nhạo…
“Ô hay,chàng có quyền lên tiếng hay sao?”
Nghĩ tới ngày mình trở nên hùng mạnh ,có đc linh hồn Tiêu Dao và thân xác Hạo Nhân…quyền lực,phú quý,tình yêu…nàng còn thiếu gì đâu?Nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện với tư cách 1 ngự sử phu nhân. Lúc đó,nàng có tiêu diệt cái gai bấy lâu là Tiểu Ngọc thì…cũng ko ai ngăn cản.Nàng khoái trá cười vang…
“Muội mơ thấy ác mộng hay sao?”
“Cho muội gặp Trí Hiên đại sư…”
“Nhg…Ko đc rồi,đại sư mắc phải 1 căn bệnh truyên nhiễm nên đã bị cách li,ko ai đc vào đó cả.”
“Mới sáng muội còn thấy ông ấy khoẻ mạnh kia mà?”
“Có thể ông ấy đã mang mầm bệnh trong người rồi chăng?Tốt nhất là đợi vài ngày sau coi thế nào đã,huynh sẽ cho muội vào trong”
“Ko đc! Tiêu Dao sẽ nguy hiểm! Muội phải…muội…”
Hạo Nhân sững người…Chàng cay đắng nhìn người con gái mà chỉ ko lâu nữa thôi sẽ là vợ chàng,người con gái chàng yêu tới mức làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm…Vây mà cái chàng đổi lại là sự thờ ơ.
“Muội có thể nói với ta như vậy sao?Muội vì 1 cơn ác mộng hoang đường về Tiêu Dao mà dám thốt ra ~ lời lẽ ko đoan chính như vậy sao?Muội sắp là nương tử của ta,muội nhớ ko?Nàng làm tim ta đau…đau lắm…nàng biết ko hả?”
“Hãy cho đại sư ra ngoài cứu Tiêu Dao.Muội chưa bao giờ xin huynh,vậy thì coi như lần cuối này muội xin huynh đi,đc ko?”
“Muội đừng ép buộc ta!Ta quyết định rồi,cho dù muội muốn hay ko thì 3 ngày nữa chúng ta sẽ tiến hành hôn lễ.Sau đó,hãy thôi mơ tưởng tới con người kia !Từ giờ tới lúc đó nàng chỉ việc ở trong phòng tịnh dưỡng và chuẩn bị trở thành cô dâu.”
Hạo Nhân tức giận bỏ ra ngoài.Ngay lập tức,cửa phòng nàng bị đóng lại,có vài người lính gác đc phái canh gác bên ngoài…
Trong lúc đó,tại đạo tràng của Mỹ Xuyến…
“Thả ta ra!Ta có phải là tù nhân của nàng đâu chứ?”
“Bẵng 1 thời gian ko gặp chàng vẫn bướng bỉnh như vậy hay sao? Chàng cứ hét lên với ta,hoặc là coi như ta vô hình,còn với Tiểu Ngọc thì sao chàng tha thiết như vậy?”
“Vì Tiểu Ngọc là Tiểu Ngọc,người mà nàng ko bao giờ sánh đc .”
“Ta ko hiểu do chàng quá si tình hay ngu ngốc?Trốn khỏi âm thế trở lại dương gian,mang thêm trọng tội để rồi chỉ ít hôm nữa thôi nàng ta sẽ theo chồng.”
“Kiếp này ko duyên số thì bọn ta vẫn còn kiếp sau và nhiều kiếp sau nữa.”
“Tình yêu vĩ đại quá.Nhg ta ko cảm động đâu.Rồi chàng sẽ nằm trong tay ta,tự nguyện làm nô lệ cho ta!”
“Ta tội nghiệp cho nàng quá.Đổi lại nàng chẳng có gì ngoài cái cái linh hồn ko cảm giác bị nhốt trong cái xác mông muội nào đó ko phải là ta.Ko bao giờ nàng có đc Tiêu Dao,nàng biết ko?”
“Ngươi!...Tại sao vậy Tiêu Dao?Ta yêu ngươi mà?Trên đời này sẽ ko ai yêu ngươi như ta.Sao ngươi có thể lạnh lùng với ta như vậy?Tiểu Ngọc có yêu ngươi như ta đâu?Chẳng lẽ cho tới lúc ngươi thấy cái xác lạnh của nàng ta thì ngươi mới …”
“Ta cấm nàng đụng tới muội ấy!Nếu ko thì ta…ta…sẽ ko hợp tác.”
Chàng nói qua kẽ răng.Mỹ Xuyến cười vang rồi đi khỏi.Tiêu Dao thất vọng ngồi phệch xuống…
“Tiểu Ngọc,muội ra sao rồi?”
***
Ở 1 nơi khác…
“Tiểu thư ko chịu ăn,thưa đại nhân.”
“vậy cứ để đó cho ta”
Nhân vào trong.Tiểu Ngọc ko thèm nhìn mặt chàng.
“Muội muốn huynh phải làm sao mới chịu ăn đây?”
“Thả Trí Hiên ra.Hoặc ít nhất cho muội gặp ông ấy.”
“Ko đc”.
“Tại sao?”
“Ta có kế hoạch của ta.Ta chỉ có thể hứa với muội,ta sẽ thực hiện đúng lời hứa với muội,bắt đc ả ma đầu trước lễ cưới.”
“Huynh biết ả sao? Có phải huynh chính là người đã giúp ả tìm kiếm ~ người phù hợp?”
“Bọn họ đều là tử tội.Ta dùng họ để phục vụ cho việc công thì coi như tội của họ đc giảm bớt rồi còn gì.Trong lúc đó muội làm gì?Muội mãi mê chạy theo hình bóng của 1 Tiêu Dao đã ra người thiên cổ.Muội có từng nghĩ tới ta chưa?Ta chính là người cuối cùng của chốn kinh kỳ này mà ả đang tìm kiếm”
Tiểu Ngọc nhìn Nhân…Phải,nàng quá vô tâm,nàng chỉ biết Tiêu Dao…
“Muội có lỗi khi đã vô tâm với huynh,nhg chuyện này là do muội,ko liên quan tới Tiêu Dao,hãy để cho đại sư giúp huynh ấy…”
“Sao muội ko chịu hiểu?Ta ko thể vì hắn mà phá bỏ kế hoạch của mình.Hơn nữa,ta… ta ko muốn giúp hắn.Ta ko quan tâm sự sống chết của hắn.Và nếu muội còn cứ ương bướng thì…Ta mặc kệ muội!”
Nhân tức giận bỏ ra ngoài.Khi chạm mặt Tiểu Hồng bên ngoài,chàng phân vân 1 hồi rồi gọi cô hầu lại
“1 hồi đưa cái này cho tiểu thư.Bảo là…phu nhân đưa.”
“Bùa bình an phải ko ạ?Phu nhân thật thương tiểu thư quá.”
Nhân ko biết mình làm vậy có đúng ko.Vì chàng quá sức chịu đựng rồi.Chàng ko muốn cứ mỗi lần thấy Tiểu Ngọc là nghe thoáng bóng dáng 1 Tiêu Dao.Chàng muốn Tiêu Dao thật sự biến mất khỏi tâm trí nàng…
“Vì ai mà ta như thế hả,Tiểu Ngọc?Là do nàng thôi!Đừng trách ta.”
Sau khi cất miếng bùa Tiểu Hồng đưa,thần trí lẫn tâm tính Tiểu Ngọc thay đổi.Mọi hành động vẫn là của 1 người bình thường.Nhg trong mắt nàng chỉ còn mỗi Hạo Nhân.Nàng luôn tươi cười,bận bịu lo toan cho hôn lễ sắp tới như tân nương hạnh phúc sắp lên kiệu hoa về với người đàn ông nàng yêu thương…
Ngày mai là tới rằm tháng 7 mà Nhân vẫn dặm chân tại chỗ trong việc tìm người thứ 49 đưa lên giá treo cổ. Xuyến ko lo,vì nàng đã có trong tay 1 người đúng như sự chọn lựa của nàng.Đó là Nhân.Nàng có cách phải buộc Nhân tuân lệnh,đó là lấy Tiểu Ngọc ra uy hiếp.2 con người,2 tính cách,2 xuất thân khác nhau,nhg Hạo Nhân và Tiêu Dao có rất nhiều điểm tương đồng.Họ cùng yêu 1 người con gái,cùng yếu đuối trong tình cảm,cùng sẵn sàng vì nàng ta mà hi sinh…
Nhân cũng ko phải là người đơn giản.Chàng biết trong cái đầu ranh ma của Mỹ Xuyến nghĩ gì.Chàng tới tìm Xuyến với nét mặt lạnh cố giấu cảm xúc…
“Chuẩn bị cho hôn lễ thế nào rồi?”
“Nàng cũng quan tâm tới hay sao?Ta nghĩ câu đầu tiên nàng hỏi ta phải là ‘đã tìm đc người ta cần chưa?’ chứ?”
“Chàng tới tìm ta làm gì?”
“Ta ko chắc sẽ tìm đc người cho nàng.Cho nên ta muốn thương lượng…”
“Chàng biết đang ngã giá với ai hay ko?”
“Nghe ta nói đi,ta đã suy nghĩ rất lâu để đi tới quyết định này.Ta biết nàng đang nắm giữ sinh mạng của Tiểu Ngọc,và ta thì ko thể nào đứng nhìn nàng ấy chết.Mạng đổi mạng,đó là cách mà ta chọn.Nhg ta muốn nàng đem ta đi sau lễ bái đường.Đó là tâm nguyện cuối cùng…”
“Lại 1 sự hi sinh?Trên đời sao mà lắm kẻ ngốc thế ko biết.Được,tối mai sau khi 2 người bái dường,ta sẽ tới góp vui…”
Hạo Nhân đi rồi,Mỹ Xuyến mở cái lồng bùa chú giam Tiêu Dao ra.
“Nhìn kỹ hắn đi,Tiêu Dao.Đó sẽ là khuôn mặt mới của chàng.”
“Ngươi muốn ta nhập hồn vào xác của Hạo Nhân sau khi ngươi đã hút hết nguyên khí của huynh ấy sao?Ko bao giờ!”
Ả nhếch mép cười nhạo…
“Ô hay,chàng có quyền lên tiếng hay sao?”
Nghĩ tới ngày mình trở nên hùng mạnh ,có đc linh hồn Tiêu Dao và thân xác Hạo Nhân…quyền lực,phú quý,tình yêu…nàng còn thiếu gì đâu?Nàng có thể quang minh chính đại xuất hiện với tư cách 1 ngự sử phu nhân. Lúc đó,nàng có tiêu diệt cái gai bấy lâu là Tiểu Ngọc thì…cũng ko ai ngăn cản.Nàng khoái trá cười vang…
/54
|