Sáng tinh mơ, sương vẫn còn đọng trong rừng trúc giữa Cúc Tình Hiên, sương mù nhàn nhạt vẫn còn chưa tản đi, bên dưới cầu trúc, dòng nước xanh biếc vẫn nhẹ nhàng vấn vít từng đợt từng đợt sương mù phong tình.
“Chủ tử, chủ tử!” Cùng với một loạt tiếng bước chân dồn dập, thanh âm lo lắng vội vàng hoảng sợ của Thái Nam từ xa truyền đến.
Tần Lạc Y buồn cười nhìn Thái Nam xuất hiện ở cổng mệt đến nỗi thở không ra hơi, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì khiến em kinh hoảng như vậy?”
Lúc này Da Luật Ngạn Thác đã sớm tiến cung, mà nàng đang cầm trong tay chiếc lược nguyệt nha của Vân Nam, từng chút từng chút một chải mái tóc đen mềm mại của mình.
Thái Nam điều chỉnh hơi thở một chút, sau đó bước vài bước đến bên cạnh Tần Lạc Y, trong tay cầm một phong thư giao vào tay chủ tử.
“Đây là ai gửi vậy?” Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy bức thư trong tay thoáng chốc có chút run sợ.
Thái Nam lắc đầu nói: “Thái Nam không biết là người phương nào viết bức thư, chỉ là sáng nay sau khi em vừa hái hoa cho chủ tử thì một đứa nhỏ bán trái cây giao tận tay em, còn nói bức thư quan trọng lắm!”
Tần Lạc Y vừa nghe Thái Nam nói như vậy, đáy mắt lại càng thêm nghi ngờ, vì vậy nàng không gì nữa, ngay lập tức cầm bức thư, mở ra xem…
“A ——” Tần Lạc Y chỉ cần liếc mắt một cái đã kinh hãi thở gấp, sau đó nàng lập tức lấy tay che miệng, đôi mắt long lanh như nước lại vì chữ viết trên bức thư mà trợn tròn.
“Chủ tử? Người làm sao vậy?” Thái Nam cũng bị vẻ hoảng sợ của Tần Lạc Y làm cho rối loạn.
“Hả? À, không, không sao!” Tần Lạc Y thở gấp, sau đó khẽ nói.
“Nhưng mà vẻ mặt của người nhìn qua không được tốt lắm!” Thái Nam lo lắng nói.
Tần Lạc Y lại thoáng nhìn qua bức thư, trong đáy mắt tràn ngập sự phức tạp, nàng hơi ngẩng đầu nói với Thái Nam:
“Thái Nam, em lập tức ra ngoài cửa trông coi, nếu có người đến, nhất là nếu Vương thượng đột nhiên quay về, em nhất định phải báo cho ta biết trước! Biết không?”
Thái Nam liên tục gật đầu, bật người chạy ra ngoài cửa canh giữ, nàng không biết rốt cuộc chủ tử bị làm sao, nhưng nàng biết bức thư này đối với chủ tử mà nói nhất định rất quan trọng, nếu không thì chủ tử sẽ không khẩn trương đến như vậy.
Tần Lạc Y lại run rẩy bắt đầu mở thư ra một lần nữa, sau khi nhìn chưa quá vài chữ, nước mắt thi nhau rơi xuống!
Là Tang Trọng Dương!
Bức thư này là Tang Trọng Dương viết cho nàng, trong bức thư có viết, bây giờ hắn đang ở thượng kinh, trong một khách điếm ở thành đông, hơn nữa còn hẹn nàng gặp mặt vào giờ Thìn (1)!
(1) Giờ Thìn: 7 – 9h sáng
Cánh môi Tần Lạc Y khẽ run rẩy, từng giọt nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ bên trên bức thư, đúng vậy, là hắn, nàng không nghĩ Tang đại ca còn có thể trở lại nơi đây gặp mình, nàng cho rằng cả đời này Tang Trọng Dương cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Trong lòng vừa đau lại vừa kích động, Tần Lạc Y khẽ lau nước mắt trên khóe mắt đi, sau đó nàng nhìn sắc trời, rồi lấy lụa mỏng khoác lên đầu vai, chậm rãi đi ra cửa phòng.
“Chủ tử….” Thái Nam luôn luôn canh giữ ở cửa vừa trông thấy bộ dạng Tần Lạc Y như vậy, đương nhiên trong lòng cả kinh, lập tức nàng ta không ngớt lời hỏi: “Chủ tử, người… người muốn ra khỏi Vương phủ sao?”
Đôi mắt Thái Nam mở rất to.
Sau khi Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thái Nam thì gật đầu nói: “Không sai, Thái Nam, ta có chuyện quan trọng cần ra khỏi Vương phủ một chuyến.”
“Không được đâu, chủ tử, nếu như Vương thượng trở về phát hiện người tự ý ra ngoài nhất định sẽ nổi trận lôi đình! Chủ tử, vẫn là không nên ra ngoài, hoặc chủ tử người có chuyện gì dặn dò Thái Nam đi thôi, tóm lại, chủ tử không được ra ngoài!” Thái Nam sợ đến đến mức bật khóc.
Tuy nói rằng nữ tử Khiết Đan không quá khắt khe như Trung Nguyên, không cho phép nữ tử bước ra khỏi cổng lớn một bước, nhưng Da Luật Ngạn Thác là người có dục vọng chiếm giữ vô cùng mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không cho nàng đi mà không có hắn đi cùng.
Một là vì lo nghĩ cho an toàn của nàng, hai là không muốn để quá nhiều người nhòm ngó dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Tuy rằng Tần Lạc Y biết rõ điểm này nhưng nàng thực sự không thể giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nàng muốn gặp Tang Trọng Dương, tuy rằng nàng không hề còn tình cảm với hắn, nhưng mà dù sao hắn cũng là người thân duy nhất trên đời này của mình còn sống, bây giờ hắn hẹn gặp mặt, nàng sao có thể không đi được chứ?
Trên mặt Tần Lạc Y hiện rõ vẻ nôn nóng, nàng thương lượng với Thái Nam rằng: “Thái Nam, ta muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, nếu Vương thượng trở về đây, em… nghĩ biện pháp giúp ta qua loa lấy lệ đi, ta nhất định sẽ đi sớm về sớm!”
Nói xong nàng vội vàng đi về hướng cầu trúc.
“Chủ tử, chủ tử…” Thái Nam vừa vội vừa sợ, nàng dậm chân la lớn: “Chủ tử, bây giờ người đang mang thai, Thái Nam cũng muốn đi cùng người!”
“Không cần, một mình ta đi nhanh về nhanh là được!” Sau khi Tần Lạc Y xoay người nhẹ giọng nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước, nàng phải cố gắng đi nhanh một chút mới được!
Nàng biết rõ bây giờ Da Luật Ngạn Thác sẽ không làm hại đến Tang Trọng Dương, nhưng mà, nếu hắn biết mình gạt hắn đi gặp Tang Trọng Dương, hắn nhất định sẽ rất tức giận, Tần Lạc Y không khó để tưởng tượng ra khuôn mặt nổi giận kia.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ngay giữa mùa hoa đào rơi, ánh mặt trời ấm áp trải đầy trên trấn nhỏ phồn hoa này, các cửa hàng đều nhộn nhịp rao hàng, tơ lụa thượng đẳng, đập vào mắt là gốm màu đời Đường, đương nhiên, còn có hương rượu ngon tỏa hương nhẹ nhàng.
Từng cánh hoa đào tung bay trên đường, huân hương khẽ phiêu tán khắp thượng kinh, mềm mại như muốn nhuộm hồng cả nước Khiết Đan.
“Chủ tử, chủ tử!” Cùng với một loạt tiếng bước chân dồn dập, thanh âm lo lắng vội vàng hoảng sợ của Thái Nam từ xa truyền đến.
Tần Lạc Y buồn cười nhìn Thái Nam xuất hiện ở cổng mệt đến nỗi thở không ra hơi, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì khiến em kinh hoảng như vậy?”
Lúc này Da Luật Ngạn Thác đã sớm tiến cung, mà nàng đang cầm trong tay chiếc lược nguyệt nha của Vân Nam, từng chút từng chút một chải mái tóc đen mềm mại của mình.
Thái Nam điều chỉnh hơi thở một chút, sau đó bước vài bước đến bên cạnh Tần Lạc Y, trong tay cầm một phong thư giao vào tay chủ tử.
“Đây là ai gửi vậy?” Đáy mắt Tần Lạc Y hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn thấy bức thư trong tay thoáng chốc có chút run sợ.
Thái Nam lắc đầu nói: “Thái Nam không biết là người phương nào viết bức thư, chỉ là sáng nay sau khi em vừa hái hoa cho chủ tử thì một đứa nhỏ bán trái cây giao tận tay em, còn nói bức thư quan trọng lắm!”
Tần Lạc Y vừa nghe Thái Nam nói như vậy, đáy mắt lại càng thêm nghi ngờ, vì vậy nàng không gì nữa, ngay lập tức cầm bức thư, mở ra xem…
“A ——” Tần Lạc Y chỉ cần liếc mắt một cái đã kinh hãi thở gấp, sau đó nàng lập tức lấy tay che miệng, đôi mắt long lanh như nước lại vì chữ viết trên bức thư mà trợn tròn.
“Chủ tử? Người làm sao vậy?” Thái Nam cũng bị vẻ hoảng sợ của Tần Lạc Y làm cho rối loạn.
“Hả? À, không, không sao!” Tần Lạc Y thở gấp, sau đó khẽ nói.
“Nhưng mà vẻ mặt của người nhìn qua không được tốt lắm!” Thái Nam lo lắng nói.
Tần Lạc Y lại thoáng nhìn qua bức thư, trong đáy mắt tràn ngập sự phức tạp, nàng hơi ngẩng đầu nói với Thái Nam:
“Thái Nam, em lập tức ra ngoài cửa trông coi, nếu có người đến, nhất là nếu Vương thượng đột nhiên quay về, em nhất định phải báo cho ta biết trước! Biết không?”
Thái Nam liên tục gật đầu, bật người chạy ra ngoài cửa canh giữ, nàng không biết rốt cuộc chủ tử bị làm sao, nhưng nàng biết bức thư này đối với chủ tử mà nói nhất định rất quan trọng, nếu không thì chủ tử sẽ không khẩn trương đến như vậy.
Tần Lạc Y lại run rẩy bắt đầu mở thư ra một lần nữa, sau khi nhìn chưa quá vài chữ, nước mắt thi nhau rơi xuống!
Là Tang Trọng Dương!
Bức thư này là Tang Trọng Dương viết cho nàng, trong bức thư có viết, bây giờ hắn đang ở thượng kinh, trong một khách điếm ở thành đông, hơn nữa còn hẹn nàng gặp mặt vào giờ Thìn (1)!
(1) Giờ Thìn: 7 – 9h sáng
Cánh môi Tần Lạc Y khẽ run rẩy, từng giọt nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ bên trên bức thư, đúng vậy, là hắn, nàng không nghĩ Tang đại ca còn có thể trở lại nơi đây gặp mình, nàng cho rằng cả đời này Tang Trọng Dương cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Trong lòng vừa đau lại vừa kích động, Tần Lạc Y khẽ lau nước mắt trên khóe mắt đi, sau đó nàng nhìn sắc trời, rồi lấy lụa mỏng khoác lên đầu vai, chậm rãi đi ra cửa phòng.
“Chủ tử….” Thái Nam luôn luôn canh giữ ở cửa vừa trông thấy bộ dạng Tần Lạc Y như vậy, đương nhiên trong lòng cả kinh, lập tức nàng ta không ngớt lời hỏi: “Chủ tử, người… người muốn ra khỏi Vương phủ sao?”
Đôi mắt Thái Nam mở rất to.
Sau khi Tần Lạc Y nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Thái Nam thì gật đầu nói: “Không sai, Thái Nam, ta có chuyện quan trọng cần ra khỏi Vương phủ một chuyến.”
“Không được đâu, chủ tử, nếu như Vương thượng trở về phát hiện người tự ý ra ngoài nhất định sẽ nổi trận lôi đình! Chủ tử, vẫn là không nên ra ngoài, hoặc chủ tử người có chuyện gì dặn dò Thái Nam đi thôi, tóm lại, chủ tử không được ra ngoài!” Thái Nam sợ đến đến mức bật khóc.
Tuy nói rằng nữ tử Khiết Đan không quá khắt khe như Trung Nguyên, không cho phép nữ tử bước ra khỏi cổng lớn một bước, nhưng Da Luật Ngạn Thác là người có dục vọng chiếm giữ vô cùng mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không cho nàng đi mà không có hắn đi cùng.
Một là vì lo nghĩ cho an toàn của nàng, hai là không muốn để quá nhiều người nhòm ngó dung nhan tuyệt mỹ của nàng.
Tuy rằng Tần Lạc Y biết rõ điểm này nhưng nàng thực sự không thể giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nàng muốn gặp Tang Trọng Dương, tuy rằng nàng không hề còn tình cảm với hắn, nhưng mà dù sao hắn cũng là người thân duy nhất trên đời này của mình còn sống, bây giờ hắn hẹn gặp mặt, nàng sao có thể không đi được chứ?
Trên mặt Tần Lạc Y hiện rõ vẻ nôn nóng, nàng thương lượng với Thái Nam rằng: “Thái Nam, ta muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, nếu Vương thượng trở về đây, em… nghĩ biện pháp giúp ta qua loa lấy lệ đi, ta nhất định sẽ đi sớm về sớm!”
Nói xong nàng vội vàng đi về hướng cầu trúc.
“Chủ tử, chủ tử…” Thái Nam vừa vội vừa sợ, nàng dậm chân la lớn: “Chủ tử, bây giờ người đang mang thai, Thái Nam cũng muốn đi cùng người!”
“Không cần, một mình ta đi nhanh về nhanh là được!” Sau khi Tần Lạc Y xoay người nhẹ giọng nói xong, lại tiếp tục đi về phía trước, nàng phải cố gắng đi nhanh một chút mới được!
Nàng biết rõ bây giờ Da Luật Ngạn Thác sẽ không làm hại đến Tang Trọng Dương, nhưng mà, nếu hắn biết mình gạt hắn đi gặp Tang Trọng Dương, hắn nhất định sẽ rất tức giận, Tần Lạc Y không khó để tưởng tượng ra khuôn mặt nổi giận kia.
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ngay giữa mùa hoa đào rơi, ánh mặt trời ấm áp trải đầy trên trấn nhỏ phồn hoa này, các cửa hàng đều nhộn nhịp rao hàng, tơ lụa thượng đẳng, đập vào mắt là gốm màu đời Đường, đương nhiên, còn có hương rượu ngon tỏa hương nhẹ nhàng.
Từng cánh hoa đào tung bay trên đường, huân hương khẽ phiêu tán khắp thượng kinh, mềm mại như muốn nhuộm hồng cả nước Khiết Đan.
/196
|