Vào một đên trăng sáng, có 2 chị em 1 người tầm 9 tuổi và 1 cô bé 6 tuổi đag đùa nghịch tại bãi cát, họ thi nhau tìm nhặt những vỏ ốc xinh xinh. Bỗng cô chị lên tiếng:
- My my, em xm kìa, kia là cái j' thế nhỉ?
- Đâu chị?
- Ở kia kìa
Người em nhìn theo cánh tay chị thì thấy có vật thể lạ được sóng biển cuốn trôi vào bờ. Hai hcij em dắt tay nhau chạy ra đó. Người em trông thấy mắt rưng rưng:
-Chị ơi, họ là ai vậy? Họ bị sao vậy chị?
-Chị cũng không biết nữa, em chạy vào nhà gọi bố mẹ ra đây nhé.
- Vâng, chị đợi em, em chạy liền
Rồi cô bé chạy một mạch vào nhà, gọi to - Mẹ ơi, ba ơi!
-Gì thế con gái? - Ba cô bé hỏi
-Ba ơi, có bị ngất ở ngoài biển kìa, ba mẹ ra xem đi, chị Hoa đang ở đó.
Ba mẹ cô bé dắt đứa con nhỏ chạy ra xem. Đến nơi thấy đứa con lớn vẫn đang đứng đó, mẹ cô bé lay lay người đang nằm trên cát : - Cô gì ơi?
Mẹ cô bé lật người đang nằm kia thì thấy tay người kia vẫn ôm đứa bé nhìn thì có lẽ cũng trạc tuổi con mình. Bà và gia đình cũng nghĩ đến có lẽ đây là 2 mẹ con và cả nhà đều thấy thương 2 mẹ con họ vì thấy những vết bầm tím trên tay chân của 2 người. Bà liền bảo với chồng:
-Anh à! Anh mau bế họ về nhà xem thế nào đi, xem có cứu chữa được cho họ không.
Người đàn ông lên tiếng: - Được! Vậy em bế đứa nhỏ nhé.
Thế rồi 2 vợ chồng bế 2 mẹ con họ về nhà mình và 2 đứa trẻ theo sau.
Về đến nhà, 2 vợ chồng đặt họ xuống giường và cũng gọi bác sĩ đến. Sau 1 lúc khám, ông bác sĩ nói : - Thật may, họ phước lớn, cũng may là qua khỏi chứ để thêm mấy hôm nữa chắc bị cảm lạnh mà chết. Bây giờ chỉ cần được chăm sóc và ăn uống đầy đủ là có thể khỏe mạnh.
- Thế khi nào thì họ tỉnh lại vậy bác sĩ? - Người vợ hỏi
- Chắc ngày mai là họ tỉnh lại thôi
- Dạ, cảm ơn bác sĩ. Tối thế này mà còn gọi thăm bảo bác sĩ thật phiền quá
- không sao. Cứu người là nghĩa vụ của chúng tôi. Thôi chào anh chị và cả nhà, tôi phải về rồi.
- Dạ, chào bác sĩ.
Rồi cả nhà nhìn nhau và nhìn 2 mẹ con kia thật thương cảm.
***
Ngày hôm sau
Trong bếp, người vợ đang nấu cơm, người chồng thì ở ngoài phòng khách đọc báo. Nấu xong, người vợ đi lên gác gọi hai cô con gái của mình dạy:
- Hoa, My dậy ăn cơm nào các con
- Mẹ à, hôm nay chủ nhật cho con ngủ tí xíu thôi- Cô bé My nhõng nhẽo
- Thôi dậy đi, con không nhớ nhà ta còn có thêm 2 người nữa, chúng ta dậy để xem 2 người họ thế nào nào.
Thế rồi 2 cô nàng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh sửa soạn đầu tóc, quần áo. Bà mẹ chỉ biết mỉm cười, lắc đầu với 2 cô nàng bướng bỉnh này mà thôi. Bà đi ra cửa còn nói vọng lại :
- Nhanh lên rồi xuống ăn cơm nhé các con
Đi qua cửa phòng cửa phòng của 2 mẹ con nọ, bà bỗng nghe thấy tiếng :
- Đây là đâu thế này? Tuyết Lam, dậy đi con, con có sao không?
Bà liền dừng chân và mở cửa bước vào phòng
- Cô là ai? Đây là đâu? - người mẹ kia hỏi
- Tôi là Ngọc, là chủ của nhà này. Hôm qua chúng tôi thấy cô và con cô bị ngất ở bờ biển nên đưa vào đây. Cô thấy sao? có khỏe ko?
- Cảm ơn cô. Tôi bây giờ thấy khỏe nhiều rồi. Thật may mà chúng tôi vẫn còn sống. Tôi tên Lan. Cảm ơn cô nhiều lắm
- Không có j' đâu.
- Ư.. mẹ, mẹ có sao không? - Cô con gái nằm bên cạnh tỉnh giấc liền hỏi mẹ
- Ừm, mẹ không sao. Thế Lam có sao không? Con bị đánh có đau không? - Cô Lan hỏi [từ giờ mìh sẽ gọi theo tên nhá, lại bây giờ thì cũng biết hết tên nhân vật rồi]
- Con không sao, con không đau. Nhưng mà cô này là ai vậy mẹ? - Lam lấy tay chỉ vào người của cô Ngọc
- Cô ấy tên Ngọc đó con, cô ấy là người cứu chúng ta đó
- Dạ! Con cảm ơn cô
- Không có j' con ạ. Con tên Lam hả? Tên con đẹp quá. Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, con 6 tuổi
- Vậy thì con bằng tuổi My rồi
- My là ai vậy ạ?
- My là con gái cô - Vừa nhắc đến My bỗng có người chạy vụt vào phòng
- A! Bạn tỉnh rồi
- Bạn là...?
- Hì! Mình là My, còn đây là chị mìh, chị ấy tên Hoa
- Chào em - Hoa lên tiếng
- Dạ chào chị, chào bạn. Mình tên Lam
- Thôi! Chúng ta xuống nhà ăn cơm. Cô và cháu Lam rửa mặt đi nhá rồi xuống. Chúng tôi đợi
- Cảm ơn cô và gai đình nhiều lắm. - Cô Ngọc lên tiếng
- Không có gì mà! Nhanh rồi xuống nha - Nói rồi cô dắt tay của Hoa và My đi xuống.
"Cô ấy thật tốt" - Đó là suy nghĩ của cô Ngọc.
Một lúc sau, hai mẹ con cô Ngọc đi xuống. Lam thì ngồi cạnh bé My vì cô bé cứ nằng nặc đòi Lam ngồi cùng và tất nhiên bên cạnh Lam là mẹ của cô bé rồi. Tất cả mọi người ăn uống vui vẻ nhưng có lẽ cô Ngọc hơi trầm vì những việc đã qua.
Ăn xong, bố của My(Hoa) đi ra nhà hàng xóm chơi. Ở nhà chỉ còn cô Lan và cô Ngọc cùng với 3 đứa con. Cô Ngọc bảo :
- Hoa! Con dẫn 2 em ra biển chơi, mẹ có việc muốn nói với cô Lan một tẹo
-Vâng ạ! Nói rồi Hoa dắt hai em ra biển chơi, trong nhà chỉ còn lại 2 người mẹ
Cô Ngọc lên tiếng:
- Lúc chúng tôi tìm được 2 người thì thấy trên người cả 2 là những vết bầm tím, có thể cho tôi biết vì sao không?
- Tôi... - Cô Lan ngập ngừng, mắt rưng rưng - Thật ..ra mọi chuyện.. ......
Thế rồi cô Lan đã kể cho cô Ngọc nghe tất cả như những lời tâm sự được dãi bày cho những người bạn.
Còn 3 đứa trẻ thì vui chơi, Hoa, My và Lam thi nhau xem ai nhặt được nhiều vỏ sò nhất và đẹp nhất. Rồi Lam tìm được 1 chú sò rất ư là đẹp. Vì mải mê ngắm mà đụng trúng một vật và té xuống nề cát trắng. Có một bàn tay dơ ra :
- Bạn có làm sao không?
Lam nắm lấy bàn tay đó và được kéo lên :
- Cảm ơn, mình không sao, cũng may đầy là cát. Trông bạn xinh trai lắm
- Cảm ơn - cậu bé đỏ mặt - bạn cũng rất là dễ thương.
Bỗng cô bé nhớ ra mình còn 2 người bạn đang đợi, cô bé liền nói :
- Xin lỗi, giờ mình phải về rồi, hy vọng chúng ta có thể gặp lại. À! Đúng rồi, mình có một thứ muốn tặng bạn - Rồi cô đưa vỏ sò ra - Đây nè! Hì, mình mới tìm được nó thôi. Coi như đây là một món quà cho một cậu bé dễ thương nhé! Tạm biệt - Nói rồi Lam chạy đi lun.
Cậu bé ngẩn ngơ rồi bỗng sực tỉnh. Lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy cô bé chạy quá xa rồi. Cậu mỉm cười, cúi xuống chú sò nói nhỏ : - Cô bé sò dễ thương
Còn Lam, cô chạy lại chỗ 2 chị em Hoa My, người chị Hoa lên tiếng:
- Em đi đâu thế? Chị cứ tưởng lạc mất em rồi chứ?
- Hì! Xin lỗi chị, em đi lang thanh thui. Mà nè, xem em tìm được nhìu sò không?
- Oa, xinh thật đấy, bạn kiếm giỏi thế - My thốt lên
- Hì, vậy mình tặng bạn hết đó, mình chỉ giữ lại một con thui
- Cảm ơn bạn nhìu nhá.
Rồi 3 chị em lại chơi vui vẻ với nhau
Quay lại với 2 người mẹ
Sau khi kể xong câu truyện của mình, cô Lan đã không kìm nổi nước mắt, 2 hàng lệ cứ tuôn trào, Cô Ngọc liền ôm lấy cô Lan, bảo :
- Không sao đâu, giờ chúng ta chỉ cần quay lại là không sao mà. Chắc giờ chồng chị cũng bay về Việt Nam rồi, còn cô gái kia sẽ bị trừng phạt mà.
- Cảm ơn cậu - Cô Lan lau nước mắt nói - Thật nhẹ lòng khi tâm sự đi những nỗi buồn.
Và cứ như thế, 3 đứa con như những chị em và người bạn thực sự. Còn 2 bà mẹ thì như những người bạn thân từ lâu, luôn chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
[Hì! Bố của Hoa va MY thì mình ko pít vít thế nào cả nên ko cho xuất hiện, tại cũng ko bít viết thế nào, các pn nhớ cho nhận xét nhé - tốt hay xấu thế nào cũng đk, ko sao - mặc dù xấu thì cũng buồn 1 xíu- ]
- My my, em xm kìa, kia là cái j' thế nhỉ?
- Đâu chị?
- Ở kia kìa
Người em nhìn theo cánh tay chị thì thấy có vật thể lạ được sóng biển cuốn trôi vào bờ. Hai hcij em dắt tay nhau chạy ra đó. Người em trông thấy mắt rưng rưng:
-Chị ơi, họ là ai vậy? Họ bị sao vậy chị?
-Chị cũng không biết nữa, em chạy vào nhà gọi bố mẹ ra đây nhé.
- Vâng, chị đợi em, em chạy liền
Rồi cô bé chạy một mạch vào nhà, gọi to - Mẹ ơi, ba ơi!
-Gì thế con gái? - Ba cô bé hỏi
-Ba ơi, có bị ngất ở ngoài biển kìa, ba mẹ ra xem đi, chị Hoa đang ở đó.
Ba mẹ cô bé dắt đứa con nhỏ chạy ra xem. Đến nơi thấy đứa con lớn vẫn đang đứng đó, mẹ cô bé lay lay người đang nằm trên cát : - Cô gì ơi?
Mẹ cô bé lật người đang nằm kia thì thấy tay người kia vẫn ôm đứa bé nhìn thì có lẽ cũng trạc tuổi con mình. Bà và gia đình cũng nghĩ đến có lẽ đây là 2 mẹ con và cả nhà đều thấy thương 2 mẹ con họ vì thấy những vết bầm tím trên tay chân của 2 người. Bà liền bảo với chồng:
-Anh à! Anh mau bế họ về nhà xem thế nào đi, xem có cứu chữa được cho họ không.
Người đàn ông lên tiếng: - Được! Vậy em bế đứa nhỏ nhé.
Thế rồi 2 vợ chồng bế 2 mẹ con họ về nhà mình và 2 đứa trẻ theo sau.
Về đến nhà, 2 vợ chồng đặt họ xuống giường và cũng gọi bác sĩ đến. Sau 1 lúc khám, ông bác sĩ nói : - Thật may, họ phước lớn, cũng may là qua khỏi chứ để thêm mấy hôm nữa chắc bị cảm lạnh mà chết. Bây giờ chỉ cần được chăm sóc và ăn uống đầy đủ là có thể khỏe mạnh.
- Thế khi nào thì họ tỉnh lại vậy bác sĩ? - Người vợ hỏi
- Chắc ngày mai là họ tỉnh lại thôi
- Dạ, cảm ơn bác sĩ. Tối thế này mà còn gọi thăm bảo bác sĩ thật phiền quá
- không sao. Cứu người là nghĩa vụ của chúng tôi. Thôi chào anh chị và cả nhà, tôi phải về rồi.
- Dạ, chào bác sĩ.
Rồi cả nhà nhìn nhau và nhìn 2 mẹ con kia thật thương cảm.
***
Ngày hôm sau
Trong bếp, người vợ đang nấu cơm, người chồng thì ở ngoài phòng khách đọc báo. Nấu xong, người vợ đi lên gác gọi hai cô con gái của mình dạy:
- Hoa, My dậy ăn cơm nào các con
- Mẹ à, hôm nay chủ nhật cho con ngủ tí xíu thôi- Cô bé My nhõng nhẽo
- Thôi dậy đi, con không nhớ nhà ta còn có thêm 2 người nữa, chúng ta dậy để xem 2 người họ thế nào nào.
Thế rồi 2 cô nàng bật dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh sửa soạn đầu tóc, quần áo. Bà mẹ chỉ biết mỉm cười, lắc đầu với 2 cô nàng bướng bỉnh này mà thôi. Bà đi ra cửa còn nói vọng lại :
- Nhanh lên rồi xuống ăn cơm nhé các con
Đi qua cửa phòng cửa phòng của 2 mẹ con nọ, bà bỗng nghe thấy tiếng :
- Đây là đâu thế này? Tuyết Lam, dậy đi con, con có sao không?
Bà liền dừng chân và mở cửa bước vào phòng
- Cô là ai? Đây là đâu? - người mẹ kia hỏi
- Tôi là Ngọc, là chủ của nhà này. Hôm qua chúng tôi thấy cô và con cô bị ngất ở bờ biển nên đưa vào đây. Cô thấy sao? có khỏe ko?
- Cảm ơn cô. Tôi bây giờ thấy khỏe nhiều rồi. Thật may mà chúng tôi vẫn còn sống. Tôi tên Lan. Cảm ơn cô nhiều lắm
- Không có j' đâu.
- Ư.. mẹ, mẹ có sao không? - Cô con gái nằm bên cạnh tỉnh giấc liền hỏi mẹ
- Ừm, mẹ không sao. Thế Lam có sao không? Con bị đánh có đau không? - Cô Lan hỏi [từ giờ mìh sẽ gọi theo tên nhá, lại bây giờ thì cũng biết hết tên nhân vật rồi]
- Con không sao, con không đau. Nhưng mà cô này là ai vậy mẹ? - Lam lấy tay chỉ vào người của cô Ngọc
- Cô ấy tên Ngọc đó con, cô ấy là người cứu chúng ta đó
- Dạ! Con cảm ơn cô
- Không có j' con ạ. Con tên Lam hả? Tên con đẹp quá. Con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ, con 6 tuổi
- Vậy thì con bằng tuổi My rồi
- My là ai vậy ạ?
- My là con gái cô - Vừa nhắc đến My bỗng có người chạy vụt vào phòng
- A! Bạn tỉnh rồi
- Bạn là...?
- Hì! Mình là My, còn đây là chị mìh, chị ấy tên Hoa
- Chào em - Hoa lên tiếng
- Dạ chào chị, chào bạn. Mình tên Lam
- Thôi! Chúng ta xuống nhà ăn cơm. Cô và cháu Lam rửa mặt đi nhá rồi xuống. Chúng tôi đợi
- Cảm ơn cô và gai đình nhiều lắm. - Cô Ngọc lên tiếng
- Không có gì mà! Nhanh rồi xuống nha - Nói rồi cô dắt tay của Hoa và My đi xuống.
"Cô ấy thật tốt" - Đó là suy nghĩ của cô Ngọc.
Một lúc sau, hai mẹ con cô Ngọc đi xuống. Lam thì ngồi cạnh bé My vì cô bé cứ nằng nặc đòi Lam ngồi cùng và tất nhiên bên cạnh Lam là mẹ của cô bé rồi. Tất cả mọi người ăn uống vui vẻ nhưng có lẽ cô Ngọc hơi trầm vì những việc đã qua.
Ăn xong, bố của My(Hoa) đi ra nhà hàng xóm chơi. Ở nhà chỉ còn cô Lan và cô Ngọc cùng với 3 đứa con. Cô Ngọc bảo :
- Hoa! Con dẫn 2 em ra biển chơi, mẹ có việc muốn nói với cô Lan một tẹo
-Vâng ạ! Nói rồi Hoa dắt hai em ra biển chơi, trong nhà chỉ còn lại 2 người mẹ
Cô Ngọc lên tiếng:
- Lúc chúng tôi tìm được 2 người thì thấy trên người cả 2 là những vết bầm tím, có thể cho tôi biết vì sao không?
- Tôi... - Cô Lan ngập ngừng, mắt rưng rưng - Thật ..ra mọi chuyện.. ......
Thế rồi cô Lan đã kể cho cô Ngọc nghe tất cả như những lời tâm sự được dãi bày cho những người bạn.
Còn 3 đứa trẻ thì vui chơi, Hoa, My và Lam thi nhau xem ai nhặt được nhiều vỏ sò nhất và đẹp nhất. Rồi Lam tìm được 1 chú sò rất ư là đẹp. Vì mải mê ngắm mà đụng trúng một vật và té xuống nề cát trắng. Có một bàn tay dơ ra :
- Bạn có làm sao không?
Lam nắm lấy bàn tay đó và được kéo lên :
- Cảm ơn, mình không sao, cũng may đầy là cát. Trông bạn xinh trai lắm
- Cảm ơn - cậu bé đỏ mặt - bạn cũng rất là dễ thương.
Bỗng cô bé nhớ ra mình còn 2 người bạn đang đợi, cô bé liền nói :
- Xin lỗi, giờ mình phải về rồi, hy vọng chúng ta có thể gặp lại. À! Đúng rồi, mình có một thứ muốn tặng bạn - Rồi cô đưa vỏ sò ra - Đây nè! Hì, mình mới tìm được nó thôi. Coi như đây là một món quà cho một cậu bé dễ thương nhé! Tạm biệt - Nói rồi Lam chạy đi lun.
Cậu bé ngẩn ngơ rồi bỗng sực tỉnh. Lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy cô bé chạy quá xa rồi. Cậu mỉm cười, cúi xuống chú sò nói nhỏ : - Cô bé sò dễ thương
Còn Lam, cô chạy lại chỗ 2 chị em Hoa My, người chị Hoa lên tiếng:
- Em đi đâu thế? Chị cứ tưởng lạc mất em rồi chứ?
- Hì! Xin lỗi chị, em đi lang thanh thui. Mà nè, xem em tìm được nhìu sò không?
- Oa, xinh thật đấy, bạn kiếm giỏi thế - My thốt lên
- Hì, vậy mình tặng bạn hết đó, mình chỉ giữ lại một con thui
- Cảm ơn bạn nhìu nhá.
Rồi 3 chị em lại chơi vui vẻ với nhau
Quay lại với 2 người mẹ
Sau khi kể xong câu truyện của mình, cô Lan đã không kìm nổi nước mắt, 2 hàng lệ cứ tuôn trào, Cô Ngọc liền ôm lấy cô Lan, bảo :
- Không sao đâu, giờ chúng ta chỉ cần quay lại là không sao mà. Chắc giờ chồng chị cũng bay về Việt Nam rồi, còn cô gái kia sẽ bị trừng phạt mà.
- Cảm ơn cậu - Cô Lan lau nước mắt nói - Thật nhẹ lòng khi tâm sự đi những nỗi buồn.
Và cứ như thế, 3 đứa con như những chị em và người bạn thực sự. Còn 2 bà mẹ thì như những người bạn thân từ lâu, luôn chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
[Hì! Bố của Hoa va MY thì mình ko pít vít thế nào cả nên ko cho xuất hiện, tại cũng ko bít viết thế nào, các pn nhớ cho nhận xét nhé - tốt hay xấu thế nào cũng đk, ko sao - mặc dù xấu thì cũng buồn 1 xíu- ]
/74
|