Tuyết Lam cùng mẹ quay về ngôi nhà nhỏ của mình. Ngôi nhà có giàn hoa sữa trước cổng, cái cổng cao cao màu xanh nhạt. Ngôi nhà màu sữa ấm áp có 2 tầng nhưng cũng không quá to. Có đầy đủ các phòng và đồ dùng cần thiết. Ngoài vườn thì có mấy cây ăn quả cùng với bộ bàn ghế đá khá sang trọng. Tất nhiên, đây là một ngôi nhà đẹp, tuy ko to lớn và trang trọng như những biệt thự khác nhưng nó lại mang lại cho người khác một vẻ ấm cũng đến lạ thường. Tuyết Lam cung mẹ đã ở đâu được vài hôm sau khi chia tay với gia đình cô Ngọc. Phải nói là cô bé My khóc nức lên đòi Lam ở lại. Cô Ngọc và bố bé My phải dỗ mãi mới chịu nín. Bé My đã tặng cho Lam một con búp bê cô thích nhất. Hoa thì làm cho cô bé một cái vòng đeo tay bằng vỏ sò rất đẹp. Vì biết hoàn cảnh của 2 mẹ con khổ sở nên cô Ngọc và Chú Huy (Bố của bé My(Hoa)) đã mua cho 2 mẹ con ngôi nhà này. Ban đầu thì cô Lan không đồng ý và không chấp nhận nhưng vì sự năn nỉ của cô Ngọc và chú Huy và cuộc sống của Tuyết Lam nên cô đã đồng ý nhưng với điều kiện sau này cô sẽ trả lại [nếu có thể]. Tất nhiên là cô Ngọc và chú Huy đã chấp thuận. Cuộc sống của 2 mẹ con khá là bình yên và sẽ mãi vẫn hạnh phúc nếu ngày đó không xảy ra.
Một buổi sáng đẹp trời, cô Lan đưa bé Lam đi học [Lam hiện giờ học tại một trường bình dân vì hoàn cảnh và cũng vì sự an toàn của Lam] rồi cô cũng đi làm. Cô làm tại một quán cafe nhỏ nhưng lại rất đẹp. Quán đó có tên là Windy. Có tên như vậy vì ở quá này có rất nhiều cửa sổ, gió lồng vào rất mát, tạo cho con người cảm giác thư thái, như được thiên nhiên bao trùm quanh ta. Cô Lan làm phục vụ ở đây đã được gần 1 tháng. Mọi người rất yêu quý cô vì cô rất hòa đồng và thân thiện.
- Lan ơi! Bàn 15 nha em. Một cafe đen và 1 cafe sữa
- Vâng ạ!
Cô bê ra đến nơi thì hốt hoảng vì người ngồi đó không ai khác chính là Kiều Oanh. Không chỉ vậy, cô còn thấy người ngồi bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, 2 người rất ư là tình tứ . Cô đặt 2 ly cafe xuống bàn, cúi gằm mặt xuống:
- Cafe của quý khách đây.
Nhưng như vậy làm sao qua được đôi mắt của Kiều Oanh. Cô ta hoảng hốt vì Tuyết Lan chưa chết và còn bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy. Cô ta sợ Tuyết Lan sẽ về gặp ông Tuấn và pảo với ông mọi chuyện nên đã hẹn gặp trong nhà vệ sinh của quán. [Vì bây giờ là giờ làm nên không thể ra khỏi quán được]
-Cô. Sao cô chưa chết? Con gái cô đâu?
- Cô ngạc nhiên lắm sao? Xin lỗi vì ý nguyện của cô không thành. Nhưng con gái tôi đã bị cô hại chết [Lan nói vậy để cho Kiều Oanh khỏi nghi ngờ và làm hại đến con gái mình]
- Xem ra cô cũng mạng lớn lắm. Nhưng không sao. Những việc cô biết và nhìn thấy cô sẽ không có cơ hội nói ra đâu.
- Cô định làm gì nữa?
- Cô cứ chờ mà xem.- Nói rồi cô ta bỏ đi, Tuyết Lan thì run sợ nhưng vẫn phải hoàn thành côn việc. Cô nghĩ ''may mà không nói cho cô ta biết Lam vẫn còn sống. Không thì con bé sẽ bị cô ta hành hạ chết mất''
Lúc đi về, vì không để ý, lo suy nghĩ nến Tuyết Lan..........
-Không biết cô gái có sao không nữa
-Khổ thân, còn trẻ vậy mà ....
-Haiz, khổ thân con bé
-Ai mau gọi cấp cứu đi
-Tôi sợ không kịp mất
........ Rất nhiều lời bàn tán nổi lên. Có một cô gái đăng nằm trên một vũng máu đỏ tươi, xe cấp cứu chạy đến đưa cô đến bệnh viện. Đến nơi, người ta bảo cô đã không qua khỏi. Ai biết được đằng sau chiếc cột màu trắng kia có một người con gái đang cười thỏa mãn khi biết được tin đó.
Tại một trường tiểu học
-Tuyết Lam
-Dạ! Cô gọi gì em ạ?
-Mẹ em! Mẹ của em...
-Mẹ em sao ạ?
-Mẹ em bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện
Cô bé ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn rơi. Rồi cô được đưa đến bệnh viện để thăm mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ à, mẹ dậy đi, dậy đi, đừng bỏ Lam mà. Mẹ ơi. Hu hu. Mẹ hứa chăm sóc Lam mà, mẹ yêu Lam phải không. Mẹ ơi! Con sẽ ngoan, sẽ học thật giỏi, sẽ vẽ thật nhiều tranh cho mẹ xem, con sẽ luôn trò chuyện với mẹ mà. Mẹ dậy đi, đừng ngủ nữa mẹ à. Mẹ!!!!!!!!!
Ai ai cũng thương thay cho số phần cô bé mới chỉ 6,7 tuổi này. Nhỏ như thế mà lại mất mẹ. Ai cũng lấy làm ngạc nhiên sao không thấy người bố xuất hiện. Chẳng lẽ cô bé cũng mất bố rồi hay sao?Ai cũng thấy thương cho số phận của đứa trẻ kia.
Cầm túi xách của mẹ trên tay, cô lững thững bước đi. Qua hành lang, cô bé thấy một người phụ nữ quay lưng lại, đứng nói điện thoại:
- Anh làm tốt lắm. Tôi sẽ có thưởng cho anh. Anh không phải lo. Anh sẽ không bị làm sao cả. Lần này thì cô ta sẽ không thoát khỏi nữa. Anh yên tâm. Gia đình anh sẽ có 1 cuộc sống ấm no. Tôi sẽ chu cấp tiền đầy đủ cho anh.
Tuyết Lam tức giận. Cô hận người đã hết lần này lẫn lần khác hãm hại mẹ con cô. Người đàn bà độc ác xấu xa kia sẽ phải trả giá. Rồi cô bé bước thật nhanh về ngôi nhà của mình.
Về nhà, cô thấy trong túi xách của mẹ có 1 lá thư. Cô mở ra và đọc :
- Tuyết Lam yêu quý của mẹ. Mẹ thương con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi vì để con lại 1 mình. Tha lỗi cho mẹ nghe con. Mẹ không phải một người mẹ tốt vì không quan tâm chăm sóc cho con được. Con phải sống thật tốt, học thật giỏi và tìm cách bảo vệ bản thân mình. Phải tránh xa Kiều Oanh ra, cô ta là một con rắn độc. Hãy cố gắng bảo vệ mình nhá con gái. Mẹ yêu con
Mẹ của con - Tuyết Lan
Tuyết Lam lau đi dòng nước mắt.
- Con hứa với mẹ con sẽ sống thật tốt. Và con thề, còn sẽ trả thù được cho mẹ
Một buổi sáng đẹp trời, cô Lan đưa bé Lam đi học [Lam hiện giờ học tại một trường bình dân vì hoàn cảnh và cũng vì sự an toàn của Lam] rồi cô cũng đi làm. Cô làm tại một quán cafe nhỏ nhưng lại rất đẹp. Quán đó có tên là Windy. Có tên như vậy vì ở quá này có rất nhiều cửa sổ, gió lồng vào rất mát, tạo cho con người cảm giác thư thái, như được thiên nhiên bao trùm quanh ta. Cô Lan làm phục vụ ở đây đã được gần 1 tháng. Mọi người rất yêu quý cô vì cô rất hòa đồng và thân thiện.
- Lan ơi! Bàn 15 nha em. Một cafe đen và 1 cafe sữa
- Vâng ạ!
Cô bê ra đến nơi thì hốt hoảng vì người ngồi đó không ai khác chính là Kiều Oanh. Không chỉ vậy, cô còn thấy người ngồi bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, 2 người rất ư là tình tứ . Cô đặt 2 ly cafe xuống bàn, cúi gằm mặt xuống:
- Cafe của quý khách đây.
Nhưng như vậy làm sao qua được đôi mắt của Kiều Oanh. Cô ta hoảng hốt vì Tuyết Lan chưa chết và còn bắt gặp trong hoàn cảnh như vậy. Cô ta sợ Tuyết Lan sẽ về gặp ông Tuấn và pảo với ông mọi chuyện nên đã hẹn gặp trong nhà vệ sinh của quán. [Vì bây giờ là giờ làm nên không thể ra khỏi quán được]
-Cô. Sao cô chưa chết? Con gái cô đâu?
- Cô ngạc nhiên lắm sao? Xin lỗi vì ý nguyện của cô không thành. Nhưng con gái tôi đã bị cô hại chết [Lan nói vậy để cho Kiều Oanh khỏi nghi ngờ và làm hại đến con gái mình]
- Xem ra cô cũng mạng lớn lắm. Nhưng không sao. Những việc cô biết và nhìn thấy cô sẽ không có cơ hội nói ra đâu.
- Cô định làm gì nữa?
- Cô cứ chờ mà xem.- Nói rồi cô ta bỏ đi, Tuyết Lan thì run sợ nhưng vẫn phải hoàn thành côn việc. Cô nghĩ ''may mà không nói cho cô ta biết Lam vẫn còn sống. Không thì con bé sẽ bị cô ta hành hạ chết mất''
Lúc đi về, vì không để ý, lo suy nghĩ nến Tuyết Lan..........
-Không biết cô gái có sao không nữa
-Khổ thân, còn trẻ vậy mà ....
-Haiz, khổ thân con bé
-Ai mau gọi cấp cứu đi
-Tôi sợ không kịp mất
........ Rất nhiều lời bàn tán nổi lên. Có một cô gái đăng nằm trên một vũng máu đỏ tươi, xe cấp cứu chạy đến đưa cô đến bệnh viện. Đến nơi, người ta bảo cô đã không qua khỏi. Ai biết được đằng sau chiếc cột màu trắng kia có một người con gái đang cười thỏa mãn khi biết được tin đó.
Tại một trường tiểu học
-Tuyết Lam
-Dạ! Cô gọi gì em ạ?
-Mẹ em! Mẹ của em...
-Mẹ em sao ạ?
-Mẹ em bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện
Cô bé ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn rơi. Rồi cô được đưa đến bệnh viện để thăm mẹ.
- Mẹ ơi! Mẹ à, mẹ dậy đi, dậy đi, đừng bỏ Lam mà. Mẹ ơi. Hu hu. Mẹ hứa chăm sóc Lam mà, mẹ yêu Lam phải không. Mẹ ơi! Con sẽ ngoan, sẽ học thật giỏi, sẽ vẽ thật nhiều tranh cho mẹ xem, con sẽ luôn trò chuyện với mẹ mà. Mẹ dậy đi, đừng ngủ nữa mẹ à. Mẹ!!!!!!!!!
Ai ai cũng thương thay cho số phần cô bé mới chỉ 6,7 tuổi này. Nhỏ như thế mà lại mất mẹ. Ai cũng lấy làm ngạc nhiên sao không thấy người bố xuất hiện. Chẳng lẽ cô bé cũng mất bố rồi hay sao?Ai cũng thấy thương cho số phận của đứa trẻ kia.
Cầm túi xách của mẹ trên tay, cô lững thững bước đi. Qua hành lang, cô bé thấy một người phụ nữ quay lưng lại, đứng nói điện thoại:
- Anh làm tốt lắm. Tôi sẽ có thưởng cho anh. Anh không phải lo. Anh sẽ không bị làm sao cả. Lần này thì cô ta sẽ không thoát khỏi nữa. Anh yên tâm. Gia đình anh sẽ có 1 cuộc sống ấm no. Tôi sẽ chu cấp tiền đầy đủ cho anh.
Tuyết Lam tức giận. Cô hận người đã hết lần này lẫn lần khác hãm hại mẹ con cô. Người đàn bà độc ác xấu xa kia sẽ phải trả giá. Rồi cô bé bước thật nhanh về ngôi nhà của mình.
Về nhà, cô thấy trong túi xách của mẹ có 1 lá thư. Cô mở ra và đọc :
- Tuyết Lam yêu quý của mẹ. Mẹ thương con nhiều lắm. Mẹ xin lỗi vì để con lại 1 mình. Tha lỗi cho mẹ nghe con. Mẹ không phải một người mẹ tốt vì không quan tâm chăm sóc cho con được. Con phải sống thật tốt, học thật giỏi và tìm cách bảo vệ bản thân mình. Phải tránh xa Kiều Oanh ra, cô ta là một con rắn độc. Hãy cố gắng bảo vệ mình nhá con gái. Mẹ yêu con
Mẹ của con - Tuyết Lan
Tuyết Lam lau đi dòng nước mắt.
- Con hứa với mẹ con sẽ sống thật tốt. Và con thề, còn sẽ trả thù được cho mẹ
/74
|