Các bạn có thể làm gì tùy thích nhưng chiều thứ 7 thì mọi người ra biển chung được ko? Định hôm nay ra biển nhưng bận đi tìm My với Lam mất tiêu rồi - Lớp trưởng
- Cũng được
- Mình xin lỗi rồi mà - My phụng phịu
- Thôi ko trêu My nữa. Chúng ta ăn thôi. Tẹo nữa mình với My sẽ mua kem đãi mọi người nhé - Lam nháy mắt
- Được đó - Cả lớp đồng thanh. Cả lớp cũng ngồi vào một cái phòng Vip của khách sạn giống như lần họ đi ăn ở nhà hàng của lớp trưởng đó. Cả lũ quậy phá tưng bừng. Đồ ăn thì ném nhau kinh khủng khiếp. Đến lúc chơi chán, đồ ăn be bét trên sàn, mọi người mới than đói làm Phon lại phải gọi món mới cho mọi người. Lần này thì thấy đồ ăn họ cũng chỉ ăn một tẹo cho no no rồi lại đâu vào đấy hết. Đồ ăn thì nhiều mà cứ lấy dĩa lấy thìa tranh nhau cho bằng được mới thôi.
- My. Bạn ở đây lâu rồi, dẫn bọn mình đi đâu đó chơi đi - Một bạn nữ nói và nhận được sự đồng tình của các bạn
- Được. Để mình suy nghĩ đã - My ngếch đầu, lấy tay xoa xoa cằm suy nghĩ. - À! Có rồi. Tụi mình đi chợ đêm đi
- Chợ đêm? Là cái gì thế - Một cậu bạn hỏi, đó cũng là thắc mắc trong lòng mỗi người ở đây trừ My và Lam.
- Đúng là tiểu thư công tử chính hãng. Chợ đêm là một nơi ko sầm uất như bar nhưng nó cũng rất nhộn nhịp. Ở đó bán rất nhiều thứ. Đã thế đến đó lại còn tiết kiệm được tiền nữa. Mà thôi. Nói nhiều các cậu cũng ko hiểu đâu. Cứ đi rồi khác biết - Đang giảng giải từ từ thì My xua tay lắc đầu ko nói nữa
- Được. Nhưng đi bộ hay đi xe? - Một bạn nữ nói
- Tất nhiên là đi ............... - My kéo dài giọng
- Xe hả? - Cả lớp nhìn My
- Đi bộ - My dứt khoát - Nó ''gần'' thôi.
- Ừm - Mọi người tin lời cô bé, chỉ trừ Lam. Quân và Phong thì thấy có nét gì gian gian đang hiện hữu trên ánh mắt của cô.
- Bao giờ mới đến nơi hả My. Chúng ta đi bộ 20p rồi đó. Vậy mà ngắn hả? - Một bạn nữ than thở
- Ừm. ừm. Sắp đến rồi. Một đoạn nữa thôi - My vẫn hí hửng đi đầu
- Ôi. tớ mỏi chân quá
- Tớ đau chân
- Tớ muốn ngồi
Mọi người than thở. My thì cười rất tươi vì đã đánh lừa được mấy cô bạn và anh chàng trong lớp.
- Đến nơi rồi - My chỉ tay vào một cái cổng be bé, chỉ bằng 1/3; 1/4 cái cổng của nhà họ. Cổng được làm hình cái vòm. Trên cao có chữ Chợ đêm.
- Ôi. cuối cùng cũng đến nơi. Vui quá! - Mọi người hò reo
- Cẩn thận ko lạc mất nhau đấy nhá. Trong này đông lắm. Cẩn thận lạc là khó tìm lắm đấy - My dặn dò
- Ừm
- Vào thôi mọi người
Rồi cả lớp kéo nhau vào. Mỗi người cầm tay nhau để khỏi sợ lạc. Lớp này quả thực rất rất rất là trẻ con.
- Ôi đông quá. Sao lối đi bé thế - Một bạn nữ nói
- Vì vậy phải cẩn thận để khỏi lạc mất nhau - Lam ôn tồn nói. Cô cũng đã từng đi chợ đêm 2;3 lần vì cô muốn tiết kiệm tiền
- Đây là cái gì vậy? - Ken chỉ vào một cái xiên của người ta, trên xiên là những viên tròn tròn màu vàng nhạt [bạn nào nghĩ ra nó là cái gì chưa?]
- Mình nhìn rồi nhưng ko nhớ rõ lắm - Vy cố nhớ lại
- Cái này chắc mọi người biết rồi! Đây là xiên thịt nướng - My bảo, chỉ vào cái Ken vừa hỏi - Đây là cá viên chiên. Còn đây là ô mai que, đây là bò bía, ......... - My chỉ vào từng cái mà giảng giải
- Vậy nó có ăn được ko? - Vũ ngây thơ nói
- Cốc - My cốc mạnh một cái vào đâu Vũ - Ko ăn được người ta nướng rồi bán để làm gì!
- À! ừm - Vũ lí nhí
- À. Hay mình với My sẽ chiêu đãi mọi người món này nhé. Mọi người có thể ăn tùy thích. Tuy nhiên, sẽ ko cần châu kem kia để bù nữa. Ok? - Lam nảy ra 1 sáng kiến, cô nhìn vào mắt của mọi người. Đây đúng là trò để tốn tiền. Mỗi xiên này chỉ có mấy nghìn. Đỡ hẳn được một khoản tiền kha khá ko cô sạt nghiệp mất
Mọi người nhìn nhau, e dè gật đầu. Họ cũng muốn thử những món ăn đường phố như vậy
- Cho mình cái này
- Mình thứ này
- Cái nè nhé
...... Mọi người thi nhau chỉ, bác bán hàng thì vội vàng lây đồ ra nướng.
Một miếng
Hai miếng
Ba miếng
rồi hết cả xiên đó luôn
Ngon quá. Hình như đây là món ngon nhất mà họ được ăn từ trước đến giờ. Rồi mọi người thi nhau chọn hết cái này đến cái kia. bác bán hàng nướng ko kịp, quạt một cách nhanh nhất có thể vì họ giục kinh quá. Cả lớp ăn đến nỗi hết cả chỗ xiên to đùng. Hôm nay bác bán cực kì đắt hàng.
Ăn xong, như nạp thêm năng lượng cho mỗi người, họ kéo nhau vào nhưng hàng quần áo ở đấy.
- Mọi người nhìn tớ trổ tài nè - My nháy mắt
- Cô ơi, cái áo nè bao nhiêu tiền ạ? - My cầm tên tay một chiếc áo phông hồng nhạt, in hình ngộ nhĩnh
- 60 000 cháu ạ
- Cô ơi đắt quá. Cô giảm giá nhé
- 55 000
- - 30 000 thôi
- Như thế thì cô lỗ mất. 50 000 giá chốt nhé
- 30 000 đi ạ. Cao hơn cháu ko chả được đâu
- Nhưng mà 30000 thì cô ko bán được
- 35000. Cháu ko thể trả cao hơn đâu. Ko được thì thôi. Cháu đi hàng khác
- Ưm...... Thôi được rồi. Cô bán cho một cái
- Vâng. Cảm ơn cô
My đưa tiền cho cô và nhận lấy cái áo
- Thấy sao? - My hếch mặt
- Tuyệt - Mấy bạn trong lớp dơ ngón cái tên, gật đầu tán thưởng. Rồi họ cũng vào mấy hàng ở đó. Mới lần đầu nhưng họ rất hưng phấn. Nhìn My làm có một lần mà họ tiếp thu được luôn. Thế là trên tay ai cũng có ít nhất 2;3 bộ quần áo mới mua. Có người thi mua được một đống quần áo mình ưng ý mà ko phải tiêu pha một khoản tiền khổng lồ như mọi lần nữa. Trên môi họ nở một nụ cười tươi
Phong, Quân, Ken, Vũ , Hân, My, Vy, Lam cũng mua quần áo.
Phong đi loanh quanh với Quân, Phong thấy một chiếc váy maxi màu hồng nhạt bằng ren dài đến mắt cá chân khá đẹp. Ko hiểu sao Phong lại muốn mua nó. Anh ko hiểu nổi chính mình.
Lam thì nhìn xung quanh, cô chưa định hình là vào quán nào. Một chiếc áo sơ mi nam đập ngay vào mắt cô. Chiếc áo màu xanh da trời rất nhạt. Ống tay, cúc và phần lưng là màu xanh da trời đậm. Ở chiếc túi trước ngực có một góc bị gấp vào. Cô tự nhiên muốn mua nó.
Quân đang đi với Phong thì vấp phải một cái gì đó, nhìn xuống thì là một đôi giày bị rơi của cô bán hàng. Nó màu hồng nhạt giống màu áo mà My mới mua. Anh tò mò ko biết nếu My mà nhận quà thì sẽ có biểu cảm như thế nào? Và anh đã quyết định mua nó.
Một buổi đi chơi khá thú vị. Ko! Phải nói là rất thú vị ấy chứ.
******************
Sáng hôm sau
- Dậy đi, chúng ta đi ngắm bình minh thôi - Hân nói với Lam còn đang ngủ. Cũng chả hiểu sao, hôm nay Hân ko bị tốn nước bọt như mọi hôm nữa vì Lam nghe xong cũng dậy luôn. Quả là một kì tích. Có lẽ vì là khác chỗ nên Lam mới có giấc ngủ ko đúng như mọi ngày. Và đối với My cũng như vậy. 8 người, 4 trai, 4 gái cùng nhau ra biển.
- Oa, đẹp quá! - Hân hét lên.
- Mát quá - Gió hiền hòa luồn vào mái tóc My
Còn Vy thì đứng nghịch nước. Riêng Lam, cô đừng một mình, nhìn vào 3 cô bạn của mình. 4 chàng trai kia có nhiệm vụ phải đi mua nước.
- Nước nè - Phong , Vũ, Ken, Quân đặt xuống nền cát cạnh Lam và họ cũng ngồi xuống
- Sao you ko chơi cùng với họ - Phong hỏi. Hình như dạo này anh cởi mở hơn trước
- Ko biết, nhưng tôi ko được vô tư như họ - Lam nói rồi im lặng. Phong cũng chả biết nói gì thêm. Nghịch một lúc rồi chán, 8 người kéo nhau vào một nhà hàng gần đó là ăn.
- Ăn xong rồi, tụi mình đi đâu chơi đi - Vy nêu ý kiến
- Đi đâu bây giờ? - Hân hỏi
- Mình có một chỗ - My hò reo rồi nhìn vào ánh mắt mong đợi của mọi người. - Công viên giải trí nhé!
- Được đó - Vũ
- Ok. - Rồi 8 người trèo lên chiếc xe đạp đôi của mình và tiến thẳng về phía công viên giải trí do My là người chỉ dẫn. Mỗi xe là 1 trai, 1 gái. Ban đầu mỗi anh cũng khá khó khăn trong việc đi xe đạp đôi. Vũ còn ngã lên ngã xuống vì hồi bé ko chịu học qua cùng Phong, Quân và Ken nên giờ có chút khó khăn. Sau một hồi làm quen, họ đi xe đạp một cách dễ dàng
- Đến nơi rồi - Cổng công viên Sunny to đùng trước mặt
- Vào thôi - Sau 5 phút xếp hàng mua vé, 8 cái vé chơi trò chơi đã có trên tay Kem. Đưa mỗi người một cái, 8 người nắm tay nhau đi vào
Đích đến đầu tiên của họ chính là trò Tàu lượn siêu tốc. Mọi người luôn bị ép buộc phải ngồi theo cặp. Lam - Phong; Quân - My; Ken- Vy; Hân - Vũ
Theo thứ tự. Lam ngồi đâu, xong đến My, Vy và Hân nhé
- Ahhhhhhhh - My, Vy và Hân hét to, chân tay khua loạn xạ vào người kế bên.
Sau tầm 2p, tàu dừng lại. Nó chỉ đi 1 vòng vì một vòng của nó có nhá nhiều chỗ lượn và nhiều chỗ lên và xuồng
- Ọe!!!!!! - Quân nôn thốc nôn tháo vào thùng rác gần đó
- Ha ha!! Xem kìa. - My trêu Quân. Anh chàng chả biết phải nói gì, chỉ có thể nhượng bộ
My thắng 1-0
- Sao cô ko mở mắt và ko hét? - Phong hỏi Lam
- Tôi ko biết, chỉ là muốn nhắm mắt lại thôi - Lam nói nhưng Phong biết cô đang che dấu cái gì đó. Cô sợ
- Hãy mở mắt, đối diện với mọi việc trước mặt. Nếu sợ, hãy hét lên. Nó giúp cô đỡ sợ, đỡ im lặng và người khác có thể biết được sự hiện diện của cô - Nói rồi Phong bước đi ra chỗ Quân. Lam ngẩng đầu lên, nhìn về cái dáng cao cao trước mặt. Đúng! Cô phải mở mắt đối diện với mọi chuyện. Câu nói này chắc chắn sẽ phải theo cô một thời gian dài.
- Cảm ơn - Lam nói nhưng chỉ với một âm lượng vừa đủ. Phong sẽ ko dễ dàng gì nghe được nó. Nhưng cơn gió đã mang câu nói của Lam đến bên tai Phong. Một nụ cười thấp thoáng trên khóa môi anh và cô.
- Chơi trò tiếp theo nhé - Vy hỏi sau khi Quân đã bình tĩnh trở lại
- Được - Ken đồng tình. Đó cũng là ý kiến của mọi người
- Trò tiếp theo, vũ trụ bay thẳng tiến - Vũ hô
- Ahhhh. - 4 cô gái của chúng ta đều hét. Tuy nhiên, trò này thì ko sợ lắm và nó cũng ko chóng mặt giống như trò tàu lượn siêu tốc kia. Nó nhẹ nhàng hơn. Và họ thích cảm giác bị thả từ trên cao xuống đột ngột như vậy. Rất kịch tính
- Trò này có vẻ nhẹ nhàng hơn. - Hân nói
- Chơi trò kia đi - My chỉ tay vào trò có hình những người cướp biển. Trước đó là một hàng ghế màu đỏ. Nó có tên là Crazy wave - thảm bay
Mọi người ngồi lên đó khá vui vẻ vì lúc họ đến cũng là lúc những người kia bước xuống. Họ ko biết là trò đó, đối với họ quả thực rất sợ.
- 1! 2! 3! Bắt đầu nhé - Chú điều khiển trò chơi bảo
- Áhhhhhhhhh - 4 cô nàng hét rất to. Và Quân, Vũ và Ken cũng hét rất nhiều. Phong, cũng hét nhưng chỉ một tẹo khi anh ko thích nghi được với trò chơi. Nó - nhanh khủng khiếp
- Sợ quá - My thốt lên
- Quá nhanh - Lam cũng phải đồng tình. Quả thật trò này rất sợ.
- Chúng ta ra kia chơi đi - Vũ chỉ vào một trò chơi. Nó có tên là đĩa bay. Trông nó cứ lắc lư lắc lư. Nhìn từ dưới, ko sợ cho lắm
- Chơi trò này nhé? Nhìn ko kinh lắm nhỉ - Hân hỏi
- Ừm. Chơi thử đi. - Ken
8 người bước lên và ngồi vào 8 chiếc ghế gần nhau.
Nó từ từ đưa sang 2 bên giống cái xích đu nhưng mình nhìn theo kiểu ngang vậy. Chậm chậm rồi nhanh dần, nhanh dần, nó mới chỉ đưa sang 2 bên nhẹ nhàng bỗng chuyển thành nhanh. Cảm giác như mình ngã về phía trước vậy.
Gần 3 phút trôi qua. Mọi người bước xuống, bước đi chệnh choạng vì hơi chóng mặt. Cũng may lần này Quân ko bị nôn vì anh đã nôn hết những gì trong bụng rồi. Nó lắc lư ghê quá.
- Chơi trò này đi - Quân cười mỉm nhìn mọi người
- Trò gì thế? - My ngây thơ hỏi
- Nhà ma - Quân nói thế làm My im bặt
- Đi ko? Ai ở lại tức là sợ ko dám đi nhá - Quân cười gian hướng ánh mắt về phía My
- Đi thì đi, My hùng hổ bước đến quầy mua vé. Riêng trò này phải tự mua vé, ko có trong tấm vé mua ngoài cổng của mỗi người
7 người kia cũng đi vào
Tiếng âm u và những ơn gió lạnh bất giác thổi qua làm người khác rợn tóc gáy. 4 chàng trai thì ko ai sợ ma cả. Hân và Vy cũng vậy, chỉ là thỉnh thoảng nó tự nhiên nhảy ra làm 2 cô giật mình bám vào người Vũ và Ken thôi. My thì ra vẻ oai oai ko sợ nhưng chỉ được một đoạn, lúc sau thì bám vào Quân ko rời, mặt úp vào vai anh. Lam ko sợ ma nhưng thấy một cô gái tóc xõa ra trước mặt, mặc một chiếc váy trắng và tấm váy loang lổ máu tươi. Cô nắm chặt lấy tay người bên cạnh chính là Phong. Người cô run run. Cô ko sợ ma nhưng cô lại cực kì sợ MÁU. Nó quả thực rất mâu thuẫn với chức vụ của cô. Đại tỷ của bang BL-A.
Sau nhiều đường quanh go, mọi người cũng ra khỏi được ngôi nhà đáng sợ đó. Ra khỏi đó, My như thoát khỏi địa ngục, thở phào nhẹ nhõm.
- Tưởng thế nào! Hóa ra cũng sợ hãi, run như cầy sấy mà thôi - Quân ko biết là từ khi My đến, cậu thay đổi rất nhiều, đặc biệt là nói nhiều hơn và cởi mở vui vẻ hơn.
- Ờh thì....... - My cứng họng chả nói được gì
Quân thắng 1-1
Rồi 8 người đi vào một quán ăn ở đó và ăn uống rất vui vẻ tuy có sự đùa nghịch của nhiều người.
Ăn xong, họ đi xe tham quan và đi đạp vịt. Một buổi sáng thật đẹp, mang đầy ý nghĩa và nó đã nới lại khoảng cách của 8 người đặc biệt là đối với tửng cặp một.
- Cũng được
- Mình xin lỗi rồi mà - My phụng phịu
- Thôi ko trêu My nữa. Chúng ta ăn thôi. Tẹo nữa mình với My sẽ mua kem đãi mọi người nhé - Lam nháy mắt
- Được đó - Cả lớp đồng thanh. Cả lớp cũng ngồi vào một cái phòng Vip của khách sạn giống như lần họ đi ăn ở nhà hàng của lớp trưởng đó. Cả lũ quậy phá tưng bừng. Đồ ăn thì ném nhau kinh khủng khiếp. Đến lúc chơi chán, đồ ăn be bét trên sàn, mọi người mới than đói làm Phon lại phải gọi món mới cho mọi người. Lần này thì thấy đồ ăn họ cũng chỉ ăn một tẹo cho no no rồi lại đâu vào đấy hết. Đồ ăn thì nhiều mà cứ lấy dĩa lấy thìa tranh nhau cho bằng được mới thôi.
- My. Bạn ở đây lâu rồi, dẫn bọn mình đi đâu đó chơi đi - Một bạn nữ nói và nhận được sự đồng tình của các bạn
- Được. Để mình suy nghĩ đã - My ngếch đầu, lấy tay xoa xoa cằm suy nghĩ. - À! Có rồi. Tụi mình đi chợ đêm đi
- Chợ đêm? Là cái gì thế - Một cậu bạn hỏi, đó cũng là thắc mắc trong lòng mỗi người ở đây trừ My và Lam.
- Đúng là tiểu thư công tử chính hãng. Chợ đêm là một nơi ko sầm uất như bar nhưng nó cũng rất nhộn nhịp. Ở đó bán rất nhiều thứ. Đã thế đến đó lại còn tiết kiệm được tiền nữa. Mà thôi. Nói nhiều các cậu cũng ko hiểu đâu. Cứ đi rồi khác biết - Đang giảng giải từ từ thì My xua tay lắc đầu ko nói nữa
- Được. Nhưng đi bộ hay đi xe? - Một bạn nữ nói
- Tất nhiên là đi ............... - My kéo dài giọng
- Xe hả? - Cả lớp nhìn My
- Đi bộ - My dứt khoát - Nó ''gần'' thôi.
- Ừm - Mọi người tin lời cô bé, chỉ trừ Lam. Quân và Phong thì thấy có nét gì gian gian đang hiện hữu trên ánh mắt của cô.
- Bao giờ mới đến nơi hả My. Chúng ta đi bộ 20p rồi đó. Vậy mà ngắn hả? - Một bạn nữ than thở
- Ừm. ừm. Sắp đến rồi. Một đoạn nữa thôi - My vẫn hí hửng đi đầu
- Ôi. tớ mỏi chân quá
- Tớ đau chân
- Tớ muốn ngồi
Mọi người than thở. My thì cười rất tươi vì đã đánh lừa được mấy cô bạn và anh chàng trong lớp.
- Đến nơi rồi - My chỉ tay vào một cái cổng be bé, chỉ bằng 1/3; 1/4 cái cổng của nhà họ. Cổng được làm hình cái vòm. Trên cao có chữ Chợ đêm.
- Ôi. cuối cùng cũng đến nơi. Vui quá! - Mọi người hò reo
- Cẩn thận ko lạc mất nhau đấy nhá. Trong này đông lắm. Cẩn thận lạc là khó tìm lắm đấy - My dặn dò
- Ừm
- Vào thôi mọi người
Rồi cả lớp kéo nhau vào. Mỗi người cầm tay nhau để khỏi sợ lạc. Lớp này quả thực rất rất rất là trẻ con.
- Ôi đông quá. Sao lối đi bé thế - Một bạn nữ nói
- Vì vậy phải cẩn thận để khỏi lạc mất nhau - Lam ôn tồn nói. Cô cũng đã từng đi chợ đêm 2;3 lần vì cô muốn tiết kiệm tiền
- Đây là cái gì vậy? - Ken chỉ vào một cái xiên của người ta, trên xiên là những viên tròn tròn màu vàng nhạt [bạn nào nghĩ ra nó là cái gì chưa?]
- Mình nhìn rồi nhưng ko nhớ rõ lắm - Vy cố nhớ lại
- Cái này chắc mọi người biết rồi! Đây là xiên thịt nướng - My bảo, chỉ vào cái Ken vừa hỏi - Đây là cá viên chiên. Còn đây là ô mai que, đây là bò bía, ......... - My chỉ vào từng cái mà giảng giải
- Vậy nó có ăn được ko? - Vũ ngây thơ nói
- Cốc - My cốc mạnh một cái vào đâu Vũ - Ko ăn được người ta nướng rồi bán để làm gì!
- À! ừm - Vũ lí nhí
- À. Hay mình với My sẽ chiêu đãi mọi người món này nhé. Mọi người có thể ăn tùy thích. Tuy nhiên, sẽ ko cần châu kem kia để bù nữa. Ok? - Lam nảy ra 1 sáng kiến, cô nhìn vào mắt của mọi người. Đây đúng là trò để tốn tiền. Mỗi xiên này chỉ có mấy nghìn. Đỡ hẳn được một khoản tiền kha khá ko cô sạt nghiệp mất
Mọi người nhìn nhau, e dè gật đầu. Họ cũng muốn thử những món ăn đường phố như vậy
- Cho mình cái này
- Mình thứ này
- Cái nè nhé
...... Mọi người thi nhau chỉ, bác bán hàng thì vội vàng lây đồ ra nướng.
Một miếng
Hai miếng
Ba miếng
rồi hết cả xiên đó luôn
Ngon quá. Hình như đây là món ngon nhất mà họ được ăn từ trước đến giờ. Rồi mọi người thi nhau chọn hết cái này đến cái kia. bác bán hàng nướng ko kịp, quạt một cách nhanh nhất có thể vì họ giục kinh quá. Cả lớp ăn đến nỗi hết cả chỗ xiên to đùng. Hôm nay bác bán cực kì đắt hàng.
Ăn xong, như nạp thêm năng lượng cho mỗi người, họ kéo nhau vào nhưng hàng quần áo ở đấy.
- Mọi người nhìn tớ trổ tài nè - My nháy mắt
- Cô ơi, cái áo nè bao nhiêu tiền ạ? - My cầm tên tay một chiếc áo phông hồng nhạt, in hình ngộ nhĩnh
- 60 000 cháu ạ
- Cô ơi đắt quá. Cô giảm giá nhé
- 55 000
- - 30 000 thôi
- Như thế thì cô lỗ mất. 50 000 giá chốt nhé
- 30 000 đi ạ. Cao hơn cháu ko chả được đâu
- Nhưng mà 30000 thì cô ko bán được
- 35000. Cháu ko thể trả cao hơn đâu. Ko được thì thôi. Cháu đi hàng khác
- Ưm...... Thôi được rồi. Cô bán cho một cái
- Vâng. Cảm ơn cô
My đưa tiền cho cô và nhận lấy cái áo
- Thấy sao? - My hếch mặt
- Tuyệt - Mấy bạn trong lớp dơ ngón cái tên, gật đầu tán thưởng. Rồi họ cũng vào mấy hàng ở đó. Mới lần đầu nhưng họ rất hưng phấn. Nhìn My làm có một lần mà họ tiếp thu được luôn. Thế là trên tay ai cũng có ít nhất 2;3 bộ quần áo mới mua. Có người thi mua được một đống quần áo mình ưng ý mà ko phải tiêu pha một khoản tiền khổng lồ như mọi lần nữa. Trên môi họ nở một nụ cười tươi
Phong, Quân, Ken, Vũ , Hân, My, Vy, Lam cũng mua quần áo.
Phong đi loanh quanh với Quân, Phong thấy một chiếc váy maxi màu hồng nhạt bằng ren dài đến mắt cá chân khá đẹp. Ko hiểu sao Phong lại muốn mua nó. Anh ko hiểu nổi chính mình.
Lam thì nhìn xung quanh, cô chưa định hình là vào quán nào. Một chiếc áo sơ mi nam đập ngay vào mắt cô. Chiếc áo màu xanh da trời rất nhạt. Ống tay, cúc và phần lưng là màu xanh da trời đậm. Ở chiếc túi trước ngực có một góc bị gấp vào. Cô tự nhiên muốn mua nó.
Quân đang đi với Phong thì vấp phải một cái gì đó, nhìn xuống thì là một đôi giày bị rơi của cô bán hàng. Nó màu hồng nhạt giống màu áo mà My mới mua. Anh tò mò ko biết nếu My mà nhận quà thì sẽ có biểu cảm như thế nào? Và anh đã quyết định mua nó.
Một buổi đi chơi khá thú vị. Ko! Phải nói là rất thú vị ấy chứ.
******************
Sáng hôm sau
- Dậy đi, chúng ta đi ngắm bình minh thôi - Hân nói với Lam còn đang ngủ. Cũng chả hiểu sao, hôm nay Hân ko bị tốn nước bọt như mọi hôm nữa vì Lam nghe xong cũng dậy luôn. Quả là một kì tích. Có lẽ vì là khác chỗ nên Lam mới có giấc ngủ ko đúng như mọi ngày. Và đối với My cũng như vậy. 8 người, 4 trai, 4 gái cùng nhau ra biển.
- Oa, đẹp quá! - Hân hét lên.
- Mát quá - Gió hiền hòa luồn vào mái tóc My
Còn Vy thì đứng nghịch nước. Riêng Lam, cô đừng một mình, nhìn vào 3 cô bạn của mình. 4 chàng trai kia có nhiệm vụ phải đi mua nước.
- Nước nè - Phong , Vũ, Ken, Quân đặt xuống nền cát cạnh Lam và họ cũng ngồi xuống
- Sao you ko chơi cùng với họ - Phong hỏi. Hình như dạo này anh cởi mở hơn trước
- Ko biết, nhưng tôi ko được vô tư như họ - Lam nói rồi im lặng. Phong cũng chả biết nói gì thêm. Nghịch một lúc rồi chán, 8 người kéo nhau vào một nhà hàng gần đó là ăn.
- Ăn xong rồi, tụi mình đi đâu chơi đi - Vy nêu ý kiến
- Đi đâu bây giờ? - Hân hỏi
- Mình có một chỗ - My hò reo rồi nhìn vào ánh mắt mong đợi của mọi người. - Công viên giải trí nhé!
- Được đó - Vũ
- Ok. - Rồi 8 người trèo lên chiếc xe đạp đôi của mình và tiến thẳng về phía công viên giải trí do My là người chỉ dẫn. Mỗi xe là 1 trai, 1 gái. Ban đầu mỗi anh cũng khá khó khăn trong việc đi xe đạp đôi. Vũ còn ngã lên ngã xuống vì hồi bé ko chịu học qua cùng Phong, Quân và Ken nên giờ có chút khó khăn. Sau một hồi làm quen, họ đi xe đạp một cách dễ dàng
- Đến nơi rồi - Cổng công viên Sunny to đùng trước mặt
- Vào thôi - Sau 5 phút xếp hàng mua vé, 8 cái vé chơi trò chơi đã có trên tay Kem. Đưa mỗi người một cái, 8 người nắm tay nhau đi vào
Đích đến đầu tiên của họ chính là trò Tàu lượn siêu tốc. Mọi người luôn bị ép buộc phải ngồi theo cặp. Lam - Phong; Quân - My; Ken- Vy; Hân - Vũ
Theo thứ tự. Lam ngồi đâu, xong đến My, Vy và Hân nhé
- Ahhhhhhhh - My, Vy và Hân hét to, chân tay khua loạn xạ vào người kế bên.
Sau tầm 2p, tàu dừng lại. Nó chỉ đi 1 vòng vì một vòng của nó có nhá nhiều chỗ lượn và nhiều chỗ lên và xuồng
- Ọe!!!!!! - Quân nôn thốc nôn tháo vào thùng rác gần đó
- Ha ha!! Xem kìa. - My trêu Quân. Anh chàng chả biết phải nói gì, chỉ có thể nhượng bộ
My thắng 1-0
- Sao cô ko mở mắt và ko hét? - Phong hỏi Lam
- Tôi ko biết, chỉ là muốn nhắm mắt lại thôi - Lam nói nhưng Phong biết cô đang che dấu cái gì đó. Cô sợ
- Hãy mở mắt, đối diện với mọi việc trước mặt. Nếu sợ, hãy hét lên. Nó giúp cô đỡ sợ, đỡ im lặng và người khác có thể biết được sự hiện diện của cô - Nói rồi Phong bước đi ra chỗ Quân. Lam ngẩng đầu lên, nhìn về cái dáng cao cao trước mặt. Đúng! Cô phải mở mắt đối diện với mọi chuyện. Câu nói này chắc chắn sẽ phải theo cô một thời gian dài.
- Cảm ơn - Lam nói nhưng chỉ với một âm lượng vừa đủ. Phong sẽ ko dễ dàng gì nghe được nó. Nhưng cơn gió đã mang câu nói của Lam đến bên tai Phong. Một nụ cười thấp thoáng trên khóa môi anh và cô.
- Chơi trò tiếp theo nhé - Vy hỏi sau khi Quân đã bình tĩnh trở lại
- Được - Ken đồng tình. Đó cũng là ý kiến của mọi người
- Trò tiếp theo, vũ trụ bay thẳng tiến - Vũ hô
- Ahhhh. - 4 cô gái của chúng ta đều hét. Tuy nhiên, trò này thì ko sợ lắm và nó cũng ko chóng mặt giống như trò tàu lượn siêu tốc kia. Nó nhẹ nhàng hơn. Và họ thích cảm giác bị thả từ trên cao xuống đột ngột như vậy. Rất kịch tính
- Trò này có vẻ nhẹ nhàng hơn. - Hân nói
- Chơi trò kia đi - My chỉ tay vào trò có hình những người cướp biển. Trước đó là một hàng ghế màu đỏ. Nó có tên là Crazy wave - thảm bay
Mọi người ngồi lên đó khá vui vẻ vì lúc họ đến cũng là lúc những người kia bước xuống. Họ ko biết là trò đó, đối với họ quả thực rất sợ.
- 1! 2! 3! Bắt đầu nhé - Chú điều khiển trò chơi bảo
- Áhhhhhhhhh - 4 cô nàng hét rất to. Và Quân, Vũ và Ken cũng hét rất nhiều. Phong, cũng hét nhưng chỉ một tẹo khi anh ko thích nghi được với trò chơi. Nó - nhanh khủng khiếp
- Sợ quá - My thốt lên
- Quá nhanh - Lam cũng phải đồng tình. Quả thật trò này rất sợ.
- Chúng ta ra kia chơi đi - Vũ chỉ vào một trò chơi. Nó có tên là đĩa bay. Trông nó cứ lắc lư lắc lư. Nhìn từ dưới, ko sợ cho lắm
- Chơi trò này nhé? Nhìn ko kinh lắm nhỉ - Hân hỏi
- Ừm. Chơi thử đi. - Ken
8 người bước lên và ngồi vào 8 chiếc ghế gần nhau.
Nó từ từ đưa sang 2 bên giống cái xích đu nhưng mình nhìn theo kiểu ngang vậy. Chậm chậm rồi nhanh dần, nhanh dần, nó mới chỉ đưa sang 2 bên nhẹ nhàng bỗng chuyển thành nhanh. Cảm giác như mình ngã về phía trước vậy.
Gần 3 phút trôi qua. Mọi người bước xuống, bước đi chệnh choạng vì hơi chóng mặt. Cũng may lần này Quân ko bị nôn vì anh đã nôn hết những gì trong bụng rồi. Nó lắc lư ghê quá.
- Chơi trò này đi - Quân cười mỉm nhìn mọi người
- Trò gì thế? - My ngây thơ hỏi
- Nhà ma - Quân nói thế làm My im bặt
- Đi ko? Ai ở lại tức là sợ ko dám đi nhá - Quân cười gian hướng ánh mắt về phía My
- Đi thì đi, My hùng hổ bước đến quầy mua vé. Riêng trò này phải tự mua vé, ko có trong tấm vé mua ngoài cổng của mỗi người
7 người kia cũng đi vào
Tiếng âm u và những ơn gió lạnh bất giác thổi qua làm người khác rợn tóc gáy. 4 chàng trai thì ko ai sợ ma cả. Hân và Vy cũng vậy, chỉ là thỉnh thoảng nó tự nhiên nhảy ra làm 2 cô giật mình bám vào người Vũ và Ken thôi. My thì ra vẻ oai oai ko sợ nhưng chỉ được một đoạn, lúc sau thì bám vào Quân ko rời, mặt úp vào vai anh. Lam ko sợ ma nhưng thấy một cô gái tóc xõa ra trước mặt, mặc một chiếc váy trắng và tấm váy loang lổ máu tươi. Cô nắm chặt lấy tay người bên cạnh chính là Phong. Người cô run run. Cô ko sợ ma nhưng cô lại cực kì sợ MÁU. Nó quả thực rất mâu thuẫn với chức vụ của cô. Đại tỷ của bang BL-A.
Sau nhiều đường quanh go, mọi người cũng ra khỏi được ngôi nhà đáng sợ đó. Ra khỏi đó, My như thoát khỏi địa ngục, thở phào nhẹ nhõm.
- Tưởng thế nào! Hóa ra cũng sợ hãi, run như cầy sấy mà thôi - Quân ko biết là từ khi My đến, cậu thay đổi rất nhiều, đặc biệt là nói nhiều hơn và cởi mở vui vẻ hơn.
- Ờh thì....... - My cứng họng chả nói được gì
Quân thắng 1-1
Rồi 8 người đi vào một quán ăn ở đó và ăn uống rất vui vẻ tuy có sự đùa nghịch của nhiều người.
Ăn xong, họ đi xe tham quan và đi đạp vịt. Một buổi sáng thật đẹp, mang đầy ý nghĩa và nó đã nới lại khoảng cách của 8 người đặc biệt là đối với tửng cặp một.
/74
|