- Có việc gì thầy cứ nói đi ạ - Ân lên tiếng khi Ân và Lam đang ngồi ở văn phòng của trường. Căn phong này rất dài. Ở giữa có kê một chiếc bàn bằng gỗ lim dài. Xung quanh là ghế. Phía cao nhất là chiếc ghế mạ vàng, đây là ghế dành cho chủ tịch. Mỗi lần có cuộc họp quan trọng lắm chủ tịch mới xuất hiện. Người đó là một cô gái rất trẻ, chỉ mới 22;23 tuổi. Đánh phần hơi đậm tạo nên sự sắc sảo giống như người 25;26 vậy. Bộ đồ cô hay mặc đến họp luôn luôn là một bộ đồ công sở nghiêm túc ko phô trương. Đối diện với chiếc ghế đó, ở đầu bên kia là chiếc ghế làm bằng bạc dành cho giám đốc của trường. Đó là dành cho một chàng trai. Chiều cao anh khoảng 1.87, cũng phải tầm 25 tuổi. Trên mặt anh lộ rõ vẻ cương nghị. Tuy nhiên, anh lại rất đẹp trai và có một sự cuốn hút khó tả. 2 hàng ghế bên cạnh dành cho giao viên trong trường. 2 ghế là có 1 chai nước. Cứ cách tầm 1m là có 1 lọ hoa loa kèn đỏ để trên bàn. Sang trọng và rất lịch sự.
- Thầy muốn em trình bày lại sự việc em nhìn thấy - Thầy giám thị coi phòng 1.1 lên tiếng
- Vâng! Trong lúc em đang làm bài thì em bỗng thấy Lam ngồi ko yên, em tưởng Lam bị làm sao liền quay sang định hỏi thăm thì thấy cô ấy cầm trên tay mảnh giấy nhỏ, lén lúc đọc. Em ngạc nhiên lắm, nhưng lại ko muốn nói vì sợ nói ra bạn sẽ giận, sẽ mắng em. Vì vậy mà em cứ để yên. Ai ngờ, cứ 5p bạn ấy lại lấy ra xem một lần. Ko thể để tình trạng diễn biến thêm nên em đã quyết định bảo với thầy - Ân vừa cúi mặt vừa nói. Giọng rất buồn. Nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy có cái gì đó. Cái đó chính là sự thỏa mãn đang dâng lên trong lòng cô
- Được rồi. - Thầy giáo thở dài - Em có thể về
- Cảm ơn thầy. Em xin phép - Nói rồi Ân cầm túi xách bước đi. Trong phòng chỉ còn lại thầy và Lam
- Có thật là em làm vậy ko? - Thầy nhìn Lam. Đây là một cô học trò thầy rất quý
- Thầy có tin em ko? - Lam nhìn vào mắt thầy
- Thầy rất quý em. Thầy biết em là một học sinh rất giỏi vì vậy đối với thầy, chuyện em coi cóp là một điều hết sức vô lý
- Vậy sao thầy còn hỏi em?
- Tờ giấy còn rõ như vậy cơ mà. Dù sự thật có là ko thì cũng ko ai có thể biện hộ cho em
- Em biết. Chuyện này em có thể tự xoay sở được - Lam vẫn rất bình tĩnh
- Em làm thế nào? Em nhận học bổng toàn phần vì ko có tiền đóng học phí. Họ ghét em vì em nghèo hơn họ, họ tìm mọi các để đuổi em đi. E rằng chuyện này có khi do họ tự tạo dựng lên. Đối với họ, em là cái gai trong mắt. Em làm thế nào để có thể chống lại những đồng tiền vạn năng kia? - Thầy hết sức lo lắng. Hiện giờ thầy đang dạy toán 1.1 và 1.2 vì thầy Toàn ko thể chịu được lũ giặc quỷ sứ này nên đổi khối cho thầy. Thầy rất ngạc nhiên với những nhân tài của lớp 1.1. Về Phong, Quân, Ken và Vũ thì ko quá đỗi ngạc nhiên vì thành tích của họ luôn xuất sắc. Chỉ là 4 cô gái nhận học bổng toàn phần của trường, thầy ko ngờ có trí thông minh kém xa mức tưởng tượng của thầy. Thật ko ngờ, họ lại giỏi như vậy. Thầy rất thích những học sinh nhà nghèo mà lại học giỏi. Với thầy, các em có một lòng kiên trì, chăm chỉ. Thầy rất quý 4 người. Đặc biệt là Lam.
- Tiền chưa chắc đã mua được tất cả. Nếu ko, em có thể dùng tiền để đấu với tiền. Như vậy là được rồi mà
- Em lấy đâu ra số tiền lớn như họ chứ? Nếu chuyện này mọi người biết được, em sẽ bị đuổi học đấy - Thầy quả thực rất rất lo lắng
- Thầy đừng dấu. Thầy cứ coi như đuổi học em đi. Em sẽ có cách. Em ko muốn làm liên lụy tới thầy
- Nhưng...... - thầy chả biết nói gì
- Em nói rồi. Thầy cứ báo cáo lại với thầy hiệu trưởng. Em sẽ quay lại, thầy đừng lo - Nói rồi cô cũng đứng dậy bước đi. Thầy chả biết làm gì, thật ko hiểu nổi cô học trò này nữa. Làm theo ý cô, thầy lên gặp thầy hiệu trưởng. Đúng như dự đoán, cô bị đuổi học.
Ra khỏi phòng thì gặp 7 người đang đứng trước cửa, cố nghe ngóng xem có được gì ko. Vì vậy đột nhiên mở cửa làm bảy người tí nữa thì ngã xuống. Mọi người nhíu nhít hỏi Lam vì đây là phòng cách âm nên chả ai nghe thấy tiếng gì. Lam nói ko có gì, mỉm cười đi trước. Quân và Phong thì thấy rất lạ. Chả ai bảo ai, họ cùng lên phòng hiệu trưởng
- Cốc cốc cốc - Phong gõ. 2 người hơi ngạc nhiên vì cùng lên đây. Họ hơi ngại. Là bạn bao năm trời, họ biết người kia lên vì lí do gì. Cùng 1 lí do nên cả 2 cùng vào
- Vào đi - Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên. Cánh cửa được mở. 2 chàng trai cao 1m90 bước vào
- Thất lễ quá, ko biết 2 thiếu gia qua đây. Để tôi đi pha trà - Thầy hiệu trưởng ngước mặt lên thì thấy 2 cậu quý tử của 2 tập đoàn lớn. Bỏ công việc lại, thầy đến chỗ 2 người, nình nọt
- Ko cần gì đâu. Chúng tôi muốn nói chuyện - Quân lên tiếng
- Chuyện về bạn học sinh Ngọc Lam lớp 1.1. Có chuyện gì thế?
- Ngọc Lam? 2 cậu hỏi cô bé ấy làm gì? - Thầy hiệu trưởng lây làm ngạc nhiên. Chuyện đuổi học cũng góp phần của thầy vì bà Oanh đã nhờ
- Ko liên quan đến ông. Mau trả lời đi - Lần này thì là Phong nói
- Học sinh ấy vì coi cóp nên bị đuổi học rồi - Nghe đến đây, Phong và Quân nhìn nhau. Sau ánh mắt, hai người có cùng một suy nghĩ
- Giảm hình phạt đi - Quân nói
- Nhưng.......ko thể - Thầy hiệu trưởng ko thể đồng ý.
- Tại sao? Tôi có cổ phần của trường - Phong thẳng thừng
- Rồi! Tôi đã biết. Hai người yên tâm - Thầy hiệu trưởng ko dám cãi. Một là để lấy lòng, hai là để giúp cho trường cũng như thầy có thêm thu nhập bởi mỗi năm, tập đoàn Trương Huỳnh và Vũ Thị đã đầu tư một khoản tiền rất lớn cho trường - Đình chỉ học 1 tuần được ko?
- Ừm. Cứ vậy đi - Quân đồng ý. Rồi hai người đứng dậy và ra về. Bên ngoài, Duy đang đứng nghe. Nghe chuyện của Lam, cậu cũng có suy nghĩ như Quân và Phong, tìm thầy hiệu trưởng. Nhưng đã đến sau 2 người kia nên cậu quyết định ở ngoài. Cuối cùng, cậu cũng thấy thỏa mãn. Với một học sinh coi cóp lại là nhà nghèo, ko bị đuổi học là rất tốt rồi. Đằng này lại còn chỉ bị đình chỉ một tuần. Coi như số Lam cũng thật may mắn.
Lam ở nhà, bỗng chuông điện thoại reo, cô bắt máy. Việc đình chỉ học một tuần, cô rất ngạc nhiên. Tự cô cũng có thể giúp cho bản thân nhưng việc có người khác giúp thế này cô quả thực ko ngờ tới. Coi như cũng đỡ phải tiết lộ 1 phần của bản thân. Thật may. Việc này đối với cô cũng ngoài sức tưởng tượng.
Ân đang vui mừng vì kế hoạch diễn ra đúng theo yêu cầu nhưng đột nhiên thầy hiệu tưởng lại gọi điện bảo có Phong và Quân đến xin cho Lam làm cô rất tức giận. Cô ta là ai dám tranh dành 2 người đàn ông đó với cô. Tuy Quân chỉ là anh trai cô nhưng cô rất ghen tị vì anh luôn hắt hủi, ko chơi với cô mà giờ lại quan tâm một đứa con gái. Cả Phong cũng vậy. Sự việc thất bại làm Ân càng thấy căm ghét Lam hơn. Cô phải suy nghĩ thêm để đuổi Lam ra khỏi Phong và Quân, đuổi cô ra khỏi trường, đuổi cô ta ra khỏi thế gian. Con ác quỷ đang ăn mòn cơ thể Ân
- Thầy muốn em trình bày lại sự việc em nhìn thấy - Thầy giám thị coi phòng 1.1 lên tiếng
- Vâng! Trong lúc em đang làm bài thì em bỗng thấy Lam ngồi ko yên, em tưởng Lam bị làm sao liền quay sang định hỏi thăm thì thấy cô ấy cầm trên tay mảnh giấy nhỏ, lén lúc đọc. Em ngạc nhiên lắm, nhưng lại ko muốn nói vì sợ nói ra bạn sẽ giận, sẽ mắng em. Vì vậy mà em cứ để yên. Ai ngờ, cứ 5p bạn ấy lại lấy ra xem một lần. Ko thể để tình trạng diễn biến thêm nên em đã quyết định bảo với thầy - Ân vừa cúi mặt vừa nói. Giọng rất buồn. Nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy có cái gì đó. Cái đó chính là sự thỏa mãn đang dâng lên trong lòng cô
- Được rồi. - Thầy giáo thở dài - Em có thể về
- Cảm ơn thầy. Em xin phép - Nói rồi Ân cầm túi xách bước đi. Trong phòng chỉ còn lại thầy và Lam
- Có thật là em làm vậy ko? - Thầy nhìn Lam. Đây là một cô học trò thầy rất quý
- Thầy có tin em ko? - Lam nhìn vào mắt thầy
- Thầy rất quý em. Thầy biết em là một học sinh rất giỏi vì vậy đối với thầy, chuyện em coi cóp là một điều hết sức vô lý
- Vậy sao thầy còn hỏi em?
- Tờ giấy còn rõ như vậy cơ mà. Dù sự thật có là ko thì cũng ko ai có thể biện hộ cho em
- Em biết. Chuyện này em có thể tự xoay sở được - Lam vẫn rất bình tĩnh
- Em làm thế nào? Em nhận học bổng toàn phần vì ko có tiền đóng học phí. Họ ghét em vì em nghèo hơn họ, họ tìm mọi các để đuổi em đi. E rằng chuyện này có khi do họ tự tạo dựng lên. Đối với họ, em là cái gai trong mắt. Em làm thế nào để có thể chống lại những đồng tiền vạn năng kia? - Thầy hết sức lo lắng. Hiện giờ thầy đang dạy toán 1.1 và 1.2 vì thầy Toàn ko thể chịu được lũ giặc quỷ sứ này nên đổi khối cho thầy. Thầy rất ngạc nhiên với những nhân tài của lớp 1.1. Về Phong, Quân, Ken và Vũ thì ko quá đỗi ngạc nhiên vì thành tích của họ luôn xuất sắc. Chỉ là 4 cô gái nhận học bổng toàn phần của trường, thầy ko ngờ có trí thông minh kém xa mức tưởng tượng của thầy. Thật ko ngờ, họ lại giỏi như vậy. Thầy rất thích những học sinh nhà nghèo mà lại học giỏi. Với thầy, các em có một lòng kiên trì, chăm chỉ. Thầy rất quý 4 người. Đặc biệt là Lam.
- Tiền chưa chắc đã mua được tất cả. Nếu ko, em có thể dùng tiền để đấu với tiền. Như vậy là được rồi mà
- Em lấy đâu ra số tiền lớn như họ chứ? Nếu chuyện này mọi người biết được, em sẽ bị đuổi học đấy - Thầy quả thực rất rất lo lắng
- Thầy đừng dấu. Thầy cứ coi như đuổi học em đi. Em sẽ có cách. Em ko muốn làm liên lụy tới thầy
- Nhưng...... - thầy chả biết nói gì
- Em nói rồi. Thầy cứ báo cáo lại với thầy hiệu trưởng. Em sẽ quay lại, thầy đừng lo - Nói rồi cô cũng đứng dậy bước đi. Thầy chả biết làm gì, thật ko hiểu nổi cô học trò này nữa. Làm theo ý cô, thầy lên gặp thầy hiệu trưởng. Đúng như dự đoán, cô bị đuổi học.
Ra khỏi phòng thì gặp 7 người đang đứng trước cửa, cố nghe ngóng xem có được gì ko. Vì vậy đột nhiên mở cửa làm bảy người tí nữa thì ngã xuống. Mọi người nhíu nhít hỏi Lam vì đây là phòng cách âm nên chả ai nghe thấy tiếng gì. Lam nói ko có gì, mỉm cười đi trước. Quân và Phong thì thấy rất lạ. Chả ai bảo ai, họ cùng lên phòng hiệu trưởng
- Cốc cốc cốc - Phong gõ. 2 người hơi ngạc nhiên vì cùng lên đây. Họ hơi ngại. Là bạn bao năm trời, họ biết người kia lên vì lí do gì. Cùng 1 lí do nên cả 2 cùng vào
- Vào đi - Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên. Cánh cửa được mở. 2 chàng trai cao 1m90 bước vào
- Thất lễ quá, ko biết 2 thiếu gia qua đây. Để tôi đi pha trà - Thầy hiệu trưởng ngước mặt lên thì thấy 2 cậu quý tử của 2 tập đoàn lớn. Bỏ công việc lại, thầy đến chỗ 2 người, nình nọt
- Ko cần gì đâu. Chúng tôi muốn nói chuyện - Quân lên tiếng
- Chuyện về bạn học sinh Ngọc Lam lớp 1.1. Có chuyện gì thế?
- Ngọc Lam? 2 cậu hỏi cô bé ấy làm gì? - Thầy hiệu trưởng lây làm ngạc nhiên. Chuyện đuổi học cũng góp phần của thầy vì bà Oanh đã nhờ
- Ko liên quan đến ông. Mau trả lời đi - Lần này thì là Phong nói
- Học sinh ấy vì coi cóp nên bị đuổi học rồi - Nghe đến đây, Phong và Quân nhìn nhau. Sau ánh mắt, hai người có cùng một suy nghĩ
- Giảm hình phạt đi - Quân nói
- Nhưng.......ko thể - Thầy hiệu trưởng ko thể đồng ý.
- Tại sao? Tôi có cổ phần của trường - Phong thẳng thừng
- Rồi! Tôi đã biết. Hai người yên tâm - Thầy hiệu trưởng ko dám cãi. Một là để lấy lòng, hai là để giúp cho trường cũng như thầy có thêm thu nhập bởi mỗi năm, tập đoàn Trương Huỳnh và Vũ Thị đã đầu tư một khoản tiền rất lớn cho trường - Đình chỉ học 1 tuần được ko?
- Ừm. Cứ vậy đi - Quân đồng ý. Rồi hai người đứng dậy và ra về. Bên ngoài, Duy đang đứng nghe. Nghe chuyện của Lam, cậu cũng có suy nghĩ như Quân và Phong, tìm thầy hiệu trưởng. Nhưng đã đến sau 2 người kia nên cậu quyết định ở ngoài. Cuối cùng, cậu cũng thấy thỏa mãn. Với một học sinh coi cóp lại là nhà nghèo, ko bị đuổi học là rất tốt rồi. Đằng này lại còn chỉ bị đình chỉ một tuần. Coi như số Lam cũng thật may mắn.
Lam ở nhà, bỗng chuông điện thoại reo, cô bắt máy. Việc đình chỉ học một tuần, cô rất ngạc nhiên. Tự cô cũng có thể giúp cho bản thân nhưng việc có người khác giúp thế này cô quả thực ko ngờ tới. Coi như cũng đỡ phải tiết lộ 1 phần của bản thân. Thật may. Việc này đối với cô cũng ngoài sức tưởng tượng.
Ân đang vui mừng vì kế hoạch diễn ra đúng theo yêu cầu nhưng đột nhiên thầy hiệu tưởng lại gọi điện bảo có Phong và Quân đến xin cho Lam làm cô rất tức giận. Cô ta là ai dám tranh dành 2 người đàn ông đó với cô. Tuy Quân chỉ là anh trai cô nhưng cô rất ghen tị vì anh luôn hắt hủi, ko chơi với cô mà giờ lại quan tâm một đứa con gái. Cả Phong cũng vậy. Sự việc thất bại làm Ân càng thấy căm ghét Lam hơn. Cô phải suy nghĩ thêm để đuổi Lam ra khỏi Phong và Quân, đuổi cô ra khỏi trường, đuổi cô ta ra khỏi thế gian. Con ác quỷ đang ăn mòn cơ thể Ân
/74
|