Cố Bát thiếu gia cúi gập đầu hướng sâu trong đại doanh Bán Yêu Minh, cười to người nói:
- Đa tạ các vị tiền bối Bán Yêu Minh tài bồi ra giai nhân xinh đẹp như vậy, lần sau ta còn đến viếng nữa. Và nhớ . . . Chuẩn bị tiền thuê, ha ha ha ha ha ha!
Sâu trong đại doanh Bán Yêu Minh yên lặng, các sát quang ngưng tụ rồi tán đi.
Mắt Cố Bát thiếu gia chất chứa ý cười trêu chọc.
- Chờ chút! Ta còn muốn khiêu chiến!
Một bán yêu đầu người mình thú đi vào giáo trường, cao ba trượng, người mọc đầy lông dài màu đen như thần vượn, nhưng mặt người.
Cánh tay gã thô to như khảm hai miếng giáp vàng, chân giẫm mặt đất kêu thùng thùng.
Phong Phi Vân có chút ấn tượng với bán yêu đầu người thân thú này, sáng hôm nay trước uy thế của bán yêu thất giai chỉ có ba người không quỳ. Một là Phong Phi Vân, bán yêu đầu người thân thú cũng trong số đó, là sơ đại bán yêu.
Cố Bát thiếu gia cười hỏi:
- Ngươi muốn chiến? Lấy cái gì chiến với ta?
Bán yêu đầu người thân thú nói:
- Lấy mạng của ta chiến với ta!
Cố Bát thiếu gia nói:
- Mạng của ngươi đối với ta không đáng giá bằng một sợi tóc mỹ nhân bán yêu, ta muốn mạng của ngươi làm gì?
Bán yêu đầu người thân thú nghiến răng, nhìn chằm chằm các thiên chi kiêu nữ trong bán yêu đứng xung quanh.
Bán yêu đầu người thân thú nói:
- Các người có ai tin tưởng ta không? Chắc chắn ta có thể đánh bại hắn, nếu ta thua thì sẽ giao mạng cho nàng!
Lúc trước có mấy bán yêu đều là kỳ tài ngút trời cũng hứa như vậy, hy vọng có một thiên chi kiêu nữ trong bán yêu làm tiền cược của mình. Nhưng các kỳ tài đó thua, thiên chi kiêu nữ thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.
Chuyện này không phải lần đầu tiên, đã không còn nữ nhân nào muốn giao mạng sống, thân thể của mình làm tiền cược cho người khác.
Bán yêu đầu người thân thú to con quỳ xuống giáo trường nhưng người rực cháy chiến ý, đôi mắt kiên quyết:
- Ta thật sự có thể đánh bại hắn! Xin các người hãy tin tưởng ta, xin các người!
Trong Bán Yêu Minh có một số thiên chi kiêu nữ rung động, nhưng bọn họ không tùy tiện đứng ra. Lỡ bán yêu đầu người thân thú thua, người chịu nhục và chết là các nàng. Ai muốn giao sống chết, trong trắng vào tay người lạ?
Cố Bát thiếu gia cười nói:
- Người trẻ tuổi, ta cũng thấy tư chất của ngươi rất cao, rất có thể vượt qua cảnh giới đánh bại gia nô của ta. Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, những thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh không tin tưởng ngươi. Ài, hèn gì địa vị của bán yêu thấp, thân phận đê tiện. Không tin người của mình thì sao đấu lại nhân loại chúng ta?
Thiên chi kiêu nữ trong Bán Yêu Minh không chịu nổi Cố Bát thiếu gia khích tướng, một nữ nhân bước ra:
- Ta đồng ý tin tưởng hắn, ta sẽ làm tiền cược cho hắn!
Bán yêu đầu người thân thú mừng phát khóc, liên tục dập đầu hướng nữ nhân kia:
- Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thắng, chắc chắn thắng! Nếu ta thua thì ta sẽ chặt đầu mình ngay tại chỗ!
Đây là mỹ nhân mặc áo trắng, dưới làn váy có cái đuôi dài, tóc dài rũ xuống, phong tình quyến rũ. Nàng buông tiếng thở dài.
Cố Bát thiếu gia nhìn chằm chằm vào mỹ nhân bán yêu, khóe môi cong lên, ngồi trở về.
Cố Bát thiếu gia lạnh nhạt nói:
- A Miêu, ngươi đi đấu với hắn.
Một thiếu niên mặc giáp màu trắng bước ra từ Sau lưng Cố Bát thiếu gia, tay cầm họa kích, mắt ngạo nghễ, khóe môi cong lên nụ cười tà. Họa kích giộng mạnh mặt đất, đất nứt nẻ, sóng khí cường đại khuếch tán.
Thiếu niên tên A Miêu là cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, vừa lúc cao hơn bán yêu đầu người thân thú một cảnh giới.
Nhưng kình khí trên người A Miêu đặc biệt mạnh mẽ, tu vi hơn hẳn tu sĩ Niết Bàn đệ nhị trọng thiên khác. Muốn vượt một cảnh giới đánh bại A Miêu đã khó càng khó thêm.
- Grao!
Bán yêu đầu người thân thú triệu hoán thanh thần chùy xích đồng, miệng phát ra tiếng gầm chân trời. Trên xích đồng thần chùy lóe vô số tia điện, bộc phát lực lượng khiếp hồn người.
Ầm!
Một chùy đánh ra, sóng khí khổng lồ trùng kích.
Thiếu niên tên A Miêu mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh, họa kích ngày càng dài như cây cột thần. Một kích đâm ra tốc lên mảng lớn đất bùn, sương khói bốc hơi.
Bán yêu đầu người thân thú rất cuồng dã, chẳng biết xích đồng thần chùy nặng mấy ký, như ngọn núi nằmg gọn trong tay gã. Có dấu tia chớp khắc trên xích đồng thần chùy, mỗi kích bắn ra tia điện cuồn cuộn.
Cố Bát thiếu gia thấy dấu hiệu tia chớp trên xích đồng thần chùy thì con ngươi co rút, lộ vẻ đăm chiêu.
Phong Phi Vân hơi rung động, cảm nhận khí Vũ Hóa trên xích đồng thần chùy, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đa số khí Vũ Hóa bị phong ấn.
Ầm!
Các bán yêu đứng đằng trước chấn động, bọn họ hò reo cổ vũ, tiếng hét chói tai như tiếng sấm.
Thì ra bán yêu đầu người thân thú đã đánh bại A Miêu, xích đồng thần chùy khổng lồ đánh bay A Miêu té xuống đất, áo giáp nứt ra, lồng ngực suýt bị đập lõm xuống.
Thắng!
Đây là ván thắng đầu tiên của bán yêu.
Lòng người dâng cao, mỹ nhân bán yêu lúc trước dũng cảm đứng ra nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhỉn bán yêu đầu người thân thú có sự tôn kính, tôn sùng như nhìn anh hùng chủng tộc.
Tiếng vỗ tay rầm trời kéo dài thật lâu.
A Miêu khó khăn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Cố Bát thiếu gia:
- Xin lỗi! Chủ nhân, ta thua, khiến chủ nhân mất mặt.
Cố Bát thiếu gia mỉm cười nói:
- Không trách ngươi, lui xuống dưỡng thương đi.
Cố Bát thiếu gia vươn một bàn tay, lòng bàn tay hiện ra viên linh đan lục phẩm giao vào tay A Miêu.
Cố Bát thiếu gia đứng dậy, vỗ tay cười nói:
- Không tệ, không tệ, trong bán yêu rốt cuộc ra một nhân vật có thể chiến thắng gia nô của ta.
- Chiến thắng một gia nô chẳng có gì hay, ta muốn khiêu chiến ngươi!
Bán yêu đầu người thân thú huơ xích đồng thần chùy, cánh tay như cối xay, vô số tia chớp đan xen thần chùy đập hướng Cố Bát thiếu gia.
Cố Bát thiếu gia lắc đầu, một tay chậm rãi vươn ra. Một chưởng ấn khổng lồ phát ra thần uy hủy thiên diệt địa đánh bay bán yêu đầu người thân thú té ra xa mấy chục trượng.
Nhẹ nhàng như bàn tay đập chết con mũi.
- Phi phi!
Bán yêu đầu người thân thú bò dậy, mu bàn tay cầm xích đồng thần chùy nứt toạc mảng lớn, suối máu tuôn ra, chiến ý bốc lên, đôi mắt đỏ rực.
Các bán yêu hóa đá, kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là tu vi của Cố Bát thiếu gia sao?
Cố Bát thiếu gia vuốt mũi, trường bào gọn gàng sạch sẽ.
Cố Bát thiếu gia hừ lạnh một tiếng:
- Một bán yêu mà mơ đấu với ta? Có thể đánh nhau với gia nô của ta đã là giỏi. Hôm nay nể mặt Thiên Nộ tiền bối nên bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám xúc phạm ta thì ngươi chết chắc!
- Không biết ngươi đang nói gì, Thiên Nộ với chả Thiên Nộ, muốn giết lão tử thì cứ đến đây, đừng lảm nhảm giả bộ oai!
Vết thương trên người bán yêu đầu người thân thú chậm rãi khép lại, năng lực phục hồi rất nhanh.
Cố Bát thiếu gia nhướng mày, con ngươi lóe tia sát ý nhưng nhìn xích đồng thần chùy trong tay bán yêu đầu người thân thú thì lại thôi.
Cố Bát thiếu gia hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết Phần Điện chiến chuy trong tay mình là chiến bảo của Thiên Nộ tiền bối?
- Đa tạ các vị tiền bối Bán Yêu Minh tài bồi ra giai nhân xinh đẹp như vậy, lần sau ta còn đến viếng nữa. Và nhớ . . . Chuẩn bị tiền thuê, ha ha ha ha ha ha!
Sâu trong đại doanh Bán Yêu Minh yên lặng, các sát quang ngưng tụ rồi tán đi.
Mắt Cố Bát thiếu gia chất chứa ý cười trêu chọc.
- Chờ chút! Ta còn muốn khiêu chiến!
Một bán yêu đầu người mình thú đi vào giáo trường, cao ba trượng, người mọc đầy lông dài màu đen như thần vượn, nhưng mặt người.
Cánh tay gã thô to như khảm hai miếng giáp vàng, chân giẫm mặt đất kêu thùng thùng.
Phong Phi Vân có chút ấn tượng với bán yêu đầu người thân thú này, sáng hôm nay trước uy thế của bán yêu thất giai chỉ có ba người không quỳ. Một là Phong Phi Vân, bán yêu đầu người thân thú cũng trong số đó, là sơ đại bán yêu.
Cố Bát thiếu gia cười hỏi:
- Ngươi muốn chiến? Lấy cái gì chiến với ta?
Bán yêu đầu người thân thú nói:
- Lấy mạng của ta chiến với ta!
Cố Bát thiếu gia nói:
- Mạng của ngươi đối với ta không đáng giá bằng một sợi tóc mỹ nhân bán yêu, ta muốn mạng của ngươi làm gì?
Bán yêu đầu người thân thú nghiến răng, nhìn chằm chằm các thiên chi kiêu nữ trong bán yêu đứng xung quanh.
Bán yêu đầu người thân thú nói:
- Các người có ai tin tưởng ta không? Chắc chắn ta có thể đánh bại hắn, nếu ta thua thì sẽ giao mạng cho nàng!
Lúc trước có mấy bán yêu đều là kỳ tài ngút trời cũng hứa như vậy, hy vọng có một thiên chi kiêu nữ trong bán yêu làm tiền cược của mình. Nhưng các kỳ tài đó thua, thiên chi kiêu nữ thành nữ nô của Cố Bát thiếu gia.
Chuyện này không phải lần đầu tiên, đã không còn nữ nhân nào muốn giao mạng sống, thân thể của mình làm tiền cược cho người khác.
Bán yêu đầu người thân thú to con quỳ xuống giáo trường nhưng người rực cháy chiến ý, đôi mắt kiên quyết:
- Ta thật sự có thể đánh bại hắn! Xin các người hãy tin tưởng ta, xin các người!
Trong Bán Yêu Minh có một số thiên chi kiêu nữ rung động, nhưng bọn họ không tùy tiện đứng ra. Lỡ bán yêu đầu người thân thú thua, người chịu nhục và chết là các nàng. Ai muốn giao sống chết, trong trắng vào tay người lạ?
Cố Bát thiếu gia cười nói:
- Người trẻ tuổi, ta cũng thấy tư chất của ngươi rất cao, rất có thể vượt qua cảnh giới đánh bại gia nô của ta. Nhưng ngươi cũng nhìn thấy, những thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh không tin tưởng ngươi. Ài, hèn gì địa vị của bán yêu thấp, thân phận đê tiện. Không tin người của mình thì sao đấu lại nhân loại chúng ta?
Thiên chi kiêu nữ trong Bán Yêu Minh không chịu nổi Cố Bát thiếu gia khích tướng, một nữ nhân bước ra:
- Ta đồng ý tin tưởng hắn, ta sẽ làm tiền cược cho hắn!
Bán yêu đầu người thân thú mừng phát khóc, liên tục dập đầu hướng nữ nhân kia:
- Đa tạ ngươi, đa tạ ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thắng, chắc chắn thắng! Nếu ta thua thì ta sẽ chặt đầu mình ngay tại chỗ!
Đây là mỹ nhân mặc áo trắng, dưới làn váy có cái đuôi dài, tóc dài rũ xuống, phong tình quyến rũ. Nàng buông tiếng thở dài.
Cố Bát thiếu gia nhìn chằm chằm vào mỹ nhân bán yêu, khóe môi cong lên, ngồi trở về.
Cố Bát thiếu gia lạnh nhạt nói:
- A Miêu, ngươi đi đấu với hắn.
Một thiếu niên mặc giáp màu trắng bước ra từ Sau lưng Cố Bát thiếu gia, tay cầm họa kích, mắt ngạo nghễ, khóe môi cong lên nụ cười tà. Họa kích giộng mạnh mặt đất, đất nứt nẻ, sóng khí cường đại khuếch tán.
Thiếu niên tên A Miêu là cảnh giới Niết Bàn đệ nhị trọng thiên, vừa lúc cao hơn bán yêu đầu người thân thú một cảnh giới.
Nhưng kình khí trên người A Miêu đặc biệt mạnh mẽ, tu vi hơn hẳn tu sĩ Niết Bàn đệ nhị trọng thiên khác. Muốn vượt một cảnh giới đánh bại A Miêu đã khó càng khó thêm.
- Grao!
Bán yêu đầu người thân thú triệu hoán thanh thần chùy xích đồng, miệng phát ra tiếng gầm chân trời. Trên xích đồng thần chùy lóe vô số tia điện, bộc phát lực lượng khiếp hồn người.
Ầm!
Một chùy đánh ra, sóng khí khổng lồ trùng kích.
Thiếu niên tên A Miêu mặt không đổi sắc, rất bình tĩnh, họa kích ngày càng dài như cây cột thần. Một kích đâm ra tốc lên mảng lớn đất bùn, sương khói bốc hơi.
Bán yêu đầu người thân thú rất cuồng dã, chẳng biết xích đồng thần chùy nặng mấy ký, như ngọn núi nằmg gọn trong tay gã. Có dấu tia chớp khắc trên xích đồng thần chùy, mỗi kích bắn ra tia điện cuồn cuộn.
Cố Bát thiếu gia thấy dấu hiệu tia chớp trên xích đồng thần chùy thì con ngươi co rút, lộ vẻ đăm chiêu.
Phong Phi Vân hơi rung động, cảm nhận khí Vũ Hóa trên xích đồng thần chùy, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đa số khí Vũ Hóa bị phong ấn.
Ầm!
Các bán yêu đứng đằng trước chấn động, bọn họ hò reo cổ vũ, tiếng hét chói tai như tiếng sấm.
Thì ra bán yêu đầu người thân thú đã đánh bại A Miêu, xích đồng thần chùy khổng lồ đánh bay A Miêu té xuống đất, áo giáp nứt ra, lồng ngực suýt bị đập lõm xuống.
Thắng!
Đây là ván thắng đầu tiên của bán yêu.
Lòng người dâng cao, mỹ nhân bán yêu lúc trước dũng cảm đứng ra nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhỉn bán yêu đầu người thân thú có sự tôn kính, tôn sùng như nhìn anh hùng chủng tộc.
Tiếng vỗ tay rầm trời kéo dài thật lâu.
A Miêu khó khăn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Cố Bát thiếu gia:
- Xin lỗi! Chủ nhân, ta thua, khiến chủ nhân mất mặt.
Cố Bát thiếu gia mỉm cười nói:
- Không trách ngươi, lui xuống dưỡng thương đi.
Cố Bát thiếu gia vươn một bàn tay, lòng bàn tay hiện ra viên linh đan lục phẩm giao vào tay A Miêu.
Cố Bát thiếu gia đứng dậy, vỗ tay cười nói:
- Không tệ, không tệ, trong bán yêu rốt cuộc ra một nhân vật có thể chiến thắng gia nô của ta.
- Chiến thắng một gia nô chẳng có gì hay, ta muốn khiêu chiến ngươi!
Bán yêu đầu người thân thú huơ xích đồng thần chùy, cánh tay như cối xay, vô số tia chớp đan xen thần chùy đập hướng Cố Bát thiếu gia.
Cố Bát thiếu gia lắc đầu, một tay chậm rãi vươn ra. Một chưởng ấn khổng lồ phát ra thần uy hủy thiên diệt địa đánh bay bán yêu đầu người thân thú té ra xa mấy chục trượng.
Nhẹ nhàng như bàn tay đập chết con mũi.
- Phi phi!
Bán yêu đầu người thân thú bò dậy, mu bàn tay cầm xích đồng thần chùy nứt toạc mảng lớn, suối máu tuôn ra, chiến ý bốc lên, đôi mắt đỏ rực.
Các bán yêu hóa đá, kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là tu vi của Cố Bát thiếu gia sao?
Cố Bát thiếu gia vuốt mũi, trường bào gọn gàng sạch sẽ.
Cố Bát thiếu gia hừ lạnh một tiếng:
- Một bán yêu mà mơ đấu với ta? Có thể đánh nhau với gia nô của ta đã là giỏi. Hôm nay nể mặt Thiên Nộ tiền bối nên bỏ qua cho ngươi, lần sau còn dám xúc phạm ta thì ngươi chết chắc!
- Không biết ngươi đang nói gì, Thiên Nộ với chả Thiên Nộ, muốn giết lão tử thì cứ đến đây, đừng lảm nhảm giả bộ oai!
Vết thương trên người bán yêu đầu người thân thú chậm rãi khép lại, năng lực phục hồi rất nhanh.
Cố Bát thiếu gia nhướng mày, con ngươi lóe tia sát ý nhưng nhìn xích đồng thần chùy trong tay bán yêu đầu người thân thú thì lại thôi.
Cố Bát thiếu gia hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không biết Phần Điện chiến chuy trong tay mình là chiến bảo của Thiên Nộ tiền bối?
/2057
|