Nhưng chỗ Hiên Viên Nhất Nhất cũng không yên lặng, Phong Phi Vân mới vào thì thấy Lưu Tô Tử, Mặc Dao Dao, Hiên Viên Nhất Nhất đang ngồi uống rượu dưới cây quế, mắt sáng rực nhìn qua.
Thấy Phong Phi Vân đến, Mặc Dao Dao cười tủm tỉm:
- Thấy chưa? Thấy ta nói đúng không? Long La Phù và Nam Cung Hồng Nhan đấu pháp chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng người được lợi là chúng ta.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tôn hoàng, nơi này là hậu cung của bản đế, nàng ở đây là muốn làm phi tử của bản đế sao?
Mặc Dao Dao nũng nịu nói:
- Đại đế xuất thế, nô gia nào dám xưng hoàng?
Vóc dáng Mặc Dao Dao cao kiều, ngực đẫy đà, đường cong bưu nhã, người phát ra yêu khí đậm đặc, hồ ly tinh hơn cả hồ ly chính hiệu.
Bốn người uống rượu, trò chuyện dưới cây quế. Lại có một số đế quý nhân mới vào cung msua hát. Tất cả là mỹ nhân tuyệt thế, muốn nương cơ hội lọt vào mắt đại đế, trở thành phi tử được sủng hạnh.
Mãi đến ban đêm Phong Phi Vân ở lại Nhất Nguyên cung.
Phong Phi Vân nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn không nói ra chuyện Địa Hoàng đại thánh.
Phong Phi Vân chỉ bảo:
- Có lẽ ngày mai ta sẽ đi.
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
- Bao lakau sẽ về?
Hiên Viên Nhất Nhất sớm biết đại kiếp nạn chưa qua, Phong Phi Vân sé rời đi, giải quyết kẻ thù cuối cùng.
Phong Phi Vân chưa từng nói kẻ thù là ai.
Phong Phi Vân né tránh câu hỏi:
- Sau khi ta đi nàng hãy quan tâm Nạp Lan Tuyết Tiên nhiều chút. La Phù, Hồng Nhan là nữ nhân hiếu thắng, say mê quyền thế. Về tu vi thì Nạp Lan Tuyết Tiên không bằng bọn họ, sắc đẹp cũng kém hơn, lại không có cường giả che chở. Nhưng Nạp Lan Tuyết Tiên là một trong bốn thiên phi, sẽ bị người ghen ghét, bây giờ ta chỉ biết giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho nàng.
Sáng sớm Nạp Lan Tuyết Tiên đòi Phong Phi Vân cho đứa con, có thể thấy nha đầu ngốc tuy hơi mơ hồ nhưng cũng cảm thấy nguy hiểm.
Phong Phi Vân đoán được tình cảnh của Nạp Lan Tuyết Tiên không hay ho gì, khi hắn rời đi không chừng nàng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục trong hậu cung tranh quyền đoạt lợi.
Phong Phi Vân lấy mười khối kim bài miễn tử ra, giao cho Hiên Viên Nhất Nhất:
- Cho Nạp Lan Tuyết Tiên một khối đi, còn lại chín khối tùy nàng quyết định.
Phong Phi Vân tin tưởng ánh mắt của mình, hắn rất tin Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất cất mười khối kim bài miễn tử:
- Thần thiếp chưa suy nghĩ đến chuyện này, xem ra không nên để nàng làm thiên phi, đúng là chỉ có hại cho nàng.
Mặc Dao Dao lên tiếng:
- Cứ yên tâm giao nha đầu kia cho chúng ta, chắc chắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt thay ngươi. Hai vị thần phi nương nương muốn đụng vào nàng phải xem chúng ta có đồng ý không.
Mặc Dao Dao mặc hồ cừu màu trắng lộ ra nửa phần ngực trắng, quyến rũ mê người. Mặc Dao Dao giơ chén ngọc nhấp một hớp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Có câu nói của nàng thì ta yên tâm. Đêm nay ta ở lại đây, Dao Dao, Tô Tử cũng ở lại đi.
Dưới cây quế, gió thổi lá rụng.
Vẻ mặt Mặc Dao Dao, Lưu Tô Tử kỳ dị nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, cuối cùng nhẹ gật đầu, khuôn mặt trắng nõn hây hồng.
Trên đời này luôn có chuyện làm người ta thân bất do kỷ, đại thánh cũng không thể thích gì làm nấy.
Khi ánh nắng ngày thứ hai chiếu mặt đất, Phong Phi Vân rời khỏi ôn nhu hương, bước trên con đường mình nên đi.
Lần này Phong Phi Vân lên đường một mình, đi giải quyết kẻ thù cuối cùng đến từ sâu trong trời sao. Dù Phong Phi Vân không tìm đối phương thì kẻ đó cũng sẽ tìm hắn, nên Phong Phi Vân chủ động tấn công.
Phong Phi Vân cưỡi trên Thanh Đồng cổ thuyền lại đến trời sao Di châu hỗn nguyên đại thế giới. Nơi này đã sớm tan vỡ, khắp nơi là khe nứt không gian, hầu như đánh nát hết ngôi sao. Bốn phía là mảnh nhỏ thiên thạch, trên mảnh nhỏ còn đốt thần hỏa, vĩnh hằng không tắt.
Tiểu Linh tiên giới cũng tan vỡ thành mấy mảnh đại lục lơ lửng trong trời sao, không có sinh linh nào sống, tất cả chết hết.
Các tia chớp lóe sắc vàng sừng sững trên đại lục nhưng đa số đã sụp đổ chỉ còn mây cây cột chống trời khắc rồng, bậc thang bạch ngọc bị nấu chảy. Tóm lại mọi người trước mắt cô quạnh, hủy diệt.
Trên đại lục còn bắn lên các luồng sáng thứ tiên. Lực lượng thứ tiên còn sót lại trong trời sao này, khiến nơi này thành mảnh đất cấm kỵ. Nếu ngươi cảnh giới thánh linh mà xông vào sẽ chết chắc.
- Địa Hoàng, Âm Cực Đạo Nhân đại chiến quá hung mãnh. Các tu sĩ vực ngoại đã chết hết vì da âm cuộc chiến. Ngàn vạn năm sau e răng nơi này trở thành cấm địa tu sĩ thời đại đó mạo hiểm tìm báu vật.
Phong Phi Vân rời khỏi thiên địa Tiểu Linh tiên giới vỡ vụn, đi sâu vào hỗn loạn.
Trung tâm trời sao tan nát có một lỗ đen.
Nhìn từ xa một mảnh tối đen, nuốt hết thiên thạch vụn, ánh sáng cũng không chạy thoát.
Lỗ đen này từng là trung tâm của Di châu hỗn nguyên đại thế giới, Địa Hoàng đại thánh xây dựng thành địa ngục. Hiện tại chỉ có lỗ đen này là còn gữ lại.
Phong Phi Vân bước vào lỗ đen, bị lực lượng lỗ đen kéo vào địa ngục.
Địa ngục bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, Phong Đô quỷ thành đã biến mất, hoàng tuyệt ngừng chảy, cầu Nại Hà mất tích. Mảnh nhỏ ánh sao đầy đất, hoang vắng, cô quạnh, lạnh lẽo, hắc ám, càng không có sức sống hơn trước kia.
Mười tám tầng địa ngục bị đánh thủng, luân hồi lộ bị chém đứt, ao luân hồi khô cạn. Không có sinh mệnh để lại, không quỷ hồn nào sống sót.
Phong Phi Vân định rời khỏi địa ngục đột nhiên dừng bước, vung tay áo. Một mảnh nhỏ ngôi sao dài mấy ngàn dặm bay ra ngoài lộ ra cái hô to, dưới hố có một ao xác, trong ao nằm nửa xác người.
Xác người chỉ còn nửa thân thể, dưới eo bị ao xác hòa tan, nửa người trên bao bọc áo đen lóe ánh sáng tà dị.
Phong Phi Vân đáp xuống bên cạnh cái hố to, rót ánh sáng đại thánh vào nửa xác người.
Xác người bốc cháy lên lửa sinh mệnh yếu ớt. Trong áo đen, đôi mắt lam âm u từ từ mở ra, như hai đốm lửa ma trơi trong hắc ám.
Phong Phi Vân kêu lên:
- Vô Đạo tiền bối.
Nửa xác người thấy Phong Phi Vân đứng bên cạnh ao xác thì mỉm cười nói:
- Phong Phi Vân, quả nhiên lão phu không nhìn lầm, ngươi đột phá đến . . . đại thánh cảnh . . . Nhất Nhất có khỏe không?
- Nàng rất khỏe, tiền bối yên tâm đi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Địa Hoàng, Âm Cực Đạo Nhân đi đâu?
Trạng thái Vô Đạo rất tệ, đã gần hình thần đều diệt. Phong Phi Vân sử dụng ánh sáng đại thánh buộc Vô Đạo ngưng tụ đoàn lửa sự sống, lửa sắp tắt, như hồi quang phản chiếu.
- Cửa . . . Tiên giới . . .
Nói xong ba chữ này lửa sinh mệnh vụt tắt, thân thể Vô Đạo bị ao xác hòa tan.
Phong Phi Vân nhìn Vô Đạo biến mất trước mắt mình, tuy hắn là đại thánh nhưng không thể cứu Vô Đạo.
Vô Đạo bị lực lượng thứ tiên chém trúng thân thể, không cứu sống được.
- Cửa tiên giới? Cửa tiên giới rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ Âm Cực Đạo Nhân, Địa Hoàng đã vào cửa tiên giới?
Phong Phi Vân nhắm mắt lại, sử dụng chân lực đại thánh suy tính nhưng vẫn không tìm được kết quả gì.
Thấy Phong Phi Vân đến, Mặc Dao Dao cười tủm tỉm:
- Thấy chưa? Thấy ta nói đúng không? Long La Phù và Nam Cung Hồng Nhan đấu pháp chắc chắn sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng người được lợi là chúng ta.
Phong Phi Vân cười nói:
- Tôn hoàng, nơi này là hậu cung của bản đế, nàng ở đây là muốn làm phi tử của bản đế sao?
Mặc Dao Dao nũng nịu nói:
- Đại đế xuất thế, nô gia nào dám xưng hoàng?
Vóc dáng Mặc Dao Dao cao kiều, ngực đẫy đà, đường cong bưu nhã, người phát ra yêu khí đậm đặc, hồ ly tinh hơn cả hồ ly chính hiệu.
Bốn người uống rượu, trò chuyện dưới cây quế. Lại có một số đế quý nhân mới vào cung msua hát. Tất cả là mỹ nhân tuyệt thế, muốn nương cơ hội lọt vào mắt đại đế, trở thành phi tử được sủng hạnh.
Mãi đến ban đêm Phong Phi Vân ở lại Nhất Nguyên cung.
Phong Phi Vân nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn không nói ra chuyện Địa Hoàng đại thánh.
Phong Phi Vân chỉ bảo:
- Có lẽ ngày mai ta sẽ đi.
Hiên Viên Nhất Nhất hỏi:
- Bao lakau sẽ về?
Hiên Viên Nhất Nhất sớm biết đại kiếp nạn chưa qua, Phong Phi Vân sé rời đi, giải quyết kẻ thù cuối cùng.
Phong Phi Vân chưa từng nói kẻ thù là ai.
Phong Phi Vân né tránh câu hỏi:
- Sau khi ta đi nàng hãy quan tâm Nạp Lan Tuyết Tiên nhiều chút. La Phù, Hồng Nhan là nữ nhân hiếu thắng, say mê quyền thế. Về tu vi thì Nạp Lan Tuyết Tiên không bằng bọn họ, sắc đẹp cũng kém hơn, lại không có cường giả che chở. Nhưng Nạp Lan Tuyết Tiên là một trong bốn thiên phi, sẽ bị người ghen ghét, bây giờ ta chỉ biết giao Nạp Lan Tuyết Tiên cho nàng.
Sáng sớm Nạp Lan Tuyết Tiên đòi Phong Phi Vân cho đứa con, có thể thấy nha đầu ngốc tuy hơi mơ hồ nhưng cũng cảm thấy nguy hiểm.
Phong Phi Vân đoán được tình cảnh của Nạp Lan Tuyết Tiên không hay ho gì, khi hắn rời đi không chừng nàng sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục trong hậu cung tranh quyền đoạt lợi.
Phong Phi Vân lấy mười khối kim bài miễn tử ra, giao cho Hiên Viên Nhất Nhất:
- Cho Nạp Lan Tuyết Tiên một khối đi, còn lại chín khối tùy nàng quyết định.
Phong Phi Vân tin tưởng ánh mắt của mình, hắn rất tin Hiên Viên Nhất Nhất.
Hiên Viên Nhất Nhất cất mười khối kim bài miễn tử:
- Thần thiếp chưa suy nghĩ đến chuyện này, xem ra không nên để nàng làm thiên phi, đúng là chỉ có hại cho nàng.
Mặc Dao Dao lên tiếng:
- Cứ yên tâm giao nha đầu kia cho chúng ta, chắc chắn sẽ chăm sóc nàng thật tốt thay ngươi. Hai vị thần phi nương nương muốn đụng vào nàng phải xem chúng ta có đồng ý không.
Mặc Dao Dao mặc hồ cừu màu trắng lộ ra nửa phần ngực trắng, quyến rũ mê người. Mặc Dao Dao giơ chén ngọc nhấp một hớp.
Phong Phi Vân cười nói:
- Có câu nói của nàng thì ta yên tâm. Đêm nay ta ở lại đây, Dao Dao, Tô Tử cũng ở lại đi.
Dưới cây quế, gió thổi lá rụng.
Vẻ mặt Mặc Dao Dao, Lưu Tô Tử kỳ dị nhìn Hiên Viên Nhất Nhất, cuối cùng nhẹ gật đầu, khuôn mặt trắng nõn hây hồng.
Trên đời này luôn có chuyện làm người ta thân bất do kỷ, đại thánh cũng không thể thích gì làm nấy.
Khi ánh nắng ngày thứ hai chiếu mặt đất, Phong Phi Vân rời khỏi ôn nhu hương, bước trên con đường mình nên đi.
Lần này Phong Phi Vân lên đường một mình, đi giải quyết kẻ thù cuối cùng đến từ sâu trong trời sao. Dù Phong Phi Vân không tìm đối phương thì kẻ đó cũng sẽ tìm hắn, nên Phong Phi Vân chủ động tấn công.
Phong Phi Vân cưỡi trên Thanh Đồng cổ thuyền lại đến trời sao Di châu hỗn nguyên đại thế giới. Nơi này đã sớm tan vỡ, khắp nơi là khe nứt không gian, hầu như đánh nát hết ngôi sao. Bốn phía là mảnh nhỏ thiên thạch, trên mảnh nhỏ còn đốt thần hỏa, vĩnh hằng không tắt.
Tiểu Linh tiên giới cũng tan vỡ thành mấy mảnh đại lục lơ lửng trong trời sao, không có sinh linh nào sống, tất cả chết hết.
Các tia chớp lóe sắc vàng sừng sững trên đại lục nhưng đa số đã sụp đổ chỉ còn mây cây cột chống trời khắc rồng, bậc thang bạch ngọc bị nấu chảy. Tóm lại mọi người trước mắt cô quạnh, hủy diệt.
Trên đại lục còn bắn lên các luồng sáng thứ tiên. Lực lượng thứ tiên còn sót lại trong trời sao này, khiến nơi này thành mảnh đất cấm kỵ. Nếu ngươi cảnh giới thánh linh mà xông vào sẽ chết chắc.
- Địa Hoàng, Âm Cực Đạo Nhân đại chiến quá hung mãnh. Các tu sĩ vực ngoại đã chết hết vì da âm cuộc chiến. Ngàn vạn năm sau e răng nơi này trở thành cấm địa tu sĩ thời đại đó mạo hiểm tìm báu vật.
Phong Phi Vân rời khỏi thiên địa Tiểu Linh tiên giới vỡ vụn, đi sâu vào hỗn loạn.
Trung tâm trời sao tan nát có một lỗ đen.
Nhìn từ xa một mảnh tối đen, nuốt hết thiên thạch vụn, ánh sáng cũng không chạy thoát.
Lỗ đen này từng là trung tâm của Di châu hỗn nguyên đại thế giới, Địa Hoàng đại thánh xây dựng thành địa ngục. Hiện tại chỉ có lỗ đen này là còn gữ lại.
Phong Phi Vân bước vào lỗ đen, bị lực lượng lỗ đen kéo vào địa ngục.
Địa ngục bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, Phong Đô quỷ thành đã biến mất, hoàng tuyệt ngừng chảy, cầu Nại Hà mất tích. Mảnh nhỏ ánh sao đầy đất, hoang vắng, cô quạnh, lạnh lẽo, hắc ám, càng không có sức sống hơn trước kia.
Mười tám tầng địa ngục bị đánh thủng, luân hồi lộ bị chém đứt, ao luân hồi khô cạn. Không có sinh mệnh để lại, không quỷ hồn nào sống sót.
Phong Phi Vân định rời khỏi địa ngục đột nhiên dừng bước, vung tay áo. Một mảnh nhỏ ngôi sao dài mấy ngàn dặm bay ra ngoài lộ ra cái hô to, dưới hố có một ao xác, trong ao nằm nửa xác người.
Xác người chỉ còn nửa thân thể, dưới eo bị ao xác hòa tan, nửa người trên bao bọc áo đen lóe ánh sáng tà dị.
Phong Phi Vân đáp xuống bên cạnh cái hố to, rót ánh sáng đại thánh vào nửa xác người.
Xác người bốc cháy lên lửa sinh mệnh yếu ớt. Trong áo đen, đôi mắt lam âm u từ từ mở ra, như hai đốm lửa ma trơi trong hắc ám.
Phong Phi Vân kêu lên:
- Vô Đạo tiền bối.
Nửa xác người thấy Phong Phi Vân đứng bên cạnh ao xác thì mỉm cười nói:
- Phong Phi Vân, quả nhiên lão phu không nhìn lầm, ngươi đột phá đến . . . đại thánh cảnh . . . Nhất Nhất có khỏe không?
- Nàng rất khỏe, tiền bối yên tâm đi.
Phong Phi Vân hỏi:
- Địa Hoàng, Âm Cực Đạo Nhân đi đâu?
Trạng thái Vô Đạo rất tệ, đã gần hình thần đều diệt. Phong Phi Vân sử dụng ánh sáng đại thánh buộc Vô Đạo ngưng tụ đoàn lửa sự sống, lửa sắp tắt, như hồi quang phản chiếu.
- Cửa . . . Tiên giới . . .
Nói xong ba chữ này lửa sinh mệnh vụt tắt, thân thể Vô Đạo bị ao xác hòa tan.
Phong Phi Vân nhìn Vô Đạo biến mất trước mắt mình, tuy hắn là đại thánh nhưng không thể cứu Vô Đạo.
Vô Đạo bị lực lượng thứ tiên chém trúng thân thể, không cứu sống được.
- Cửa tiên giới? Cửa tiên giới rốt cuộc ở đâu? Chẳng lẽ Âm Cực Đạo Nhân, Địa Hoàng đã vào cửa tiên giới?
Phong Phi Vân nhắm mắt lại, sử dụng chân lực đại thánh suy tính nhưng vẫn không tìm được kết quả gì.
/2057
|