- Vân nhi . . .
Mắt Long Thanh Tuyền ngấn lệ ôm Phong Phi Vân vào lòng, siết chặt, khóc lạc giọng.
- Xin lỗi, xin lỗi . . . Ta có lỗi với ngươi, ta có lỗi với ngươi! Ta nên ở bên cạnh ngươi từ nhỏ, bảo vệ ngươi, che chở ngươi, dạy dỗ ngươi . . . Nhưng . . . Nhưng ta có chuyện rất quan trọng phải làm, không thể ở bên cạnh ngươi. Ta không thể dạy ngươi viết chữ từ nhỏ, dạy ngươi luyện quyền, mặc đồ cho ngươi, làm đôi giày cho ngươi mang. Ta . . . Ta không phải mẫu thân tốt, không phải, ta không phải!
Trong lòng nữ nhân yêu nhất chưa chắc là trượng phu của mình, có lẽ là nhi tử của nàng.
Trong lòng nam nhân yêu nhất chưa chắc là thê tử của mình, có lẽ là thê tử của người khác.
Long Thanh Tuyền cảm xúc kích động, mặt đầy nước mắt, tay vuốt ve mặt Phong Phi Vân. Long Thanh Tuyền nhìn khuôn mặt hơi xa lạ, lòng áy náy và hối hận càng sâu hơn.
Một dứa trẻ khi còn nhỏ không có mẫu thân thì cô đơn biết bao, thiếu tình thương biết mấy.
Phong Phi Vân chậm rãi giơ tay ôm Long Thanh Tuyền vào lòng, ánh mắt chua xót.
Phong Phi Vân nuốt nước miếng, nói:
- Mẫu thân, ta không trách mẫu thân.
Mắt Long Thanh Tuyền trào lệ nhưng nghe Phong Phi Vân kêu tiếng mẫu thân thì nàng mỉm cười, nụ cười đẫm lệ.
Mao Ô Quy cũng lau nước mắt:
- Thật đáng thương quá, mẫu tử nhận nhau, tình cảm sâu đậm.
Mao Thành Thật thì khóc sướt mướt, đau lòng tuyệt vọng:
- Gia gia, khóc không ra thì đừng giả bộ. Gia gia có mẫu thân mãi mãi không hiểu nỗi đau của ngươi không có mẫu thân như chúng ta!
Thật lâu sau Phong Phi Vân, Long Thanh Tuyền quay về Thanh Đồng cổ thuyền, ngồi dưới đất.
Phong Phi Vân dùng lực lượng đại thánh giúp Long Thanh Tuyền chữa lành vết thương, quan tâm hỏi:
- Mẫu thân đi tương lai gặp nguy hiểm gì? Tại sao bị lực lượng thiên đạo phản phệ?
Long Thanh Tuyền đã rời khỏi cảm xúc bi thương khi gặp nhi tử, trở lại khí chất tổ thánh.
Long Thanh Tuyền hỏi:
- Mục đích chúng ta tu tiên là vì cái gì?
Phong Phi Vân đáp:
- Đương nhiên à thành tiên.
Long Thanh Tuyền nói:
- Đúng vậy! Nhưng muốn thành tiên nói dễ hơn làm, từ xưa đến nay chưa từng nghe có người thật sự thành tiên.
- Ta đi tương lai vì hai mục đích. Thứ nhất, Di châu hỗn nguyên đại thế giới sẽ xảy ra đại kiếp nạn diệt thế, ta muốn chứng kiến vài thứ trước tiên. Không chừng có thể tìm ra cơ hội dể gia đình chúng ta sống sót được.
- Tiếc rằng ta gặp chút rắc rối trong tương lai, khi về thì đã muộn. Lúc ta về Di châu hỗn nguyên đại thế giới đã bị hủy hoại.
Long Thanh Tuyền nhìn trời sao tan vỡ trước mặt, lòng buồn bã.
Long Thanh Tuyền mỉm cười nói:
- May mắn là ngươi còn sống, miễn ngươi sống thì mẫu thân rất vui mừng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy mục đích thứ hai là gì?
Long Thanh Tuyền nói:
- Mục đích thứ hai là ta và phụ thân của ngươi giống nhau, muốn tìm vị trí cửa tiên giới. Mỗi cách ba lượng kiếp pháp lực thì cửa tiên giới sẽ mở một lần, bỏ qua cơ hội sẽ phải chờ ba lượng kiếp pháp lực tiếp.
- Không ai biết cửa tiên giới ở đâu, nhưng ta và phụ thân của ngươi đã phân tích, trên đời này có truyền thuyết về cửa tiên giới chứng minh trong quá khứ nó từng mở, tương lai cũng sẽ mở. Phụ thân của ngươi chọn đi quá khứ tìm cửa tiên giới, ta thì đi tương lai.
Nghe câu này mí mắt Phong Phi Vân co giật, đã hiểu tại sao phụ thân bỏ trốn. Hì ra bọn họ đi quá khứ và tương lai vì mục đích này.
Mắt Long Thanh Tuyền buồn phiền nhìn trời sao mênh mông:
- Dù là quá khứ hay tương lai đều tràn ngập nguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ lạc trong thời không rắc rối phức tạp, có thể sẽ bị thời không loạn lưu cuốn đi, bị lực lượng thiên đạo phát hiện rồi giết.
- Phụ thân của ngươi đi quá khứ tìm vị trí cửa tiên giới phải đến đoạn thời không cuối thời kỳ thái cổ, mức độ nguy hiểm khó mà ước chừng. Không biết hắn còn sống quay về hay không?
Long Thanh Tuyền rất lo, định đi quá khứ tìm Phong Vạn Bằng, sợ gã ghpặ nguy hiểm.
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy biểu tình quái dị.
Mao Thành Thật cười to bảo:
- Ngươi bị lừa, thật ra phụ thân của nhị đại gia sớm trở về. Hắn đi quá khứ là vì cứu lại Thanh Liên nữ thánh tình anhan cũ chứ không tìm cửa tiên giới gì. Ngươi bị hắn lừa thảm rồi, ha ha ha ha ha ha! Mới rồi ta thấy hắn và Thanh Liên nữ thánh đi qua đây.
Long Thanh Tuyền sầm mặt, mắt sinh ra sát khí lạnh băng, long uy hùng dũng bùng nổ.
Phong Phi Vân vỗ trán, lòng thầm la to:
- Tiêu đời!
Mao Ô Quy toát mồ hôi lạnh đè Mao Thành Thật xuống đất, đánh mông nó:
- Nhãi ranh nói bậy bạ cái gì!
Mao Ô Quy quay đầu cười nịnh với Long Thanh Tuyền:
- Không có chuyện này, nhóc con không hiểu chuyện nói bậy bạ, ta sẽ xử nó sau.
- Con nít mới không nói bậy. Ta tên Mao Thành Thật, chỉ nói thật. Phụ thân của nhị đại gia đúng là đi quá khứ hẹn hò với tình nhân, không chừng bây giờ đã đi đâu phong lưu vui vẻ. Hành động lừa gạt này chúng ta phải nghiêm trọng . . . Ư ư . . .
Mao Ô Quy ngồi đè lên Mao Thành Thật, che miệng nó lại.
Phong Phi Vân nói:
- Mẫu thân . . . Thật ra thì . . .
Long Thanh Tuyền hít sâu, cười nói:
- Không sao, thật sự.
Long Thanh Tuyền biểu hiện rất bình tĩnh, thản nhiên. Tay Long Thanh Tuyền nhéo đuôu Mao Ô Quy, nó mếu.
Phong Phi Vân gãi mũi hỏi dò:
- Mẫu thân, đến cảnh giới thánh linh có thể lĩnh ngộ lực lượng thời gian, đi quá khứ và tương lai nhưng không thể thay đổi thứ gì trong không gian đó, chỉ có thể làm người đứng xem. Có thật vậy không?
Phong Phi Vân muốn đi quá khứ tìm một người đã biến mất khỏi thế giới này, hy vọng có thể mang nàng về hiện tại. Phong Phi Vân biết đây chỉ là ý định đơn phương của hắn.
Long Thanh Tuyền trả lời:
- Về mặt lý luận thì là thế, nhưng miễn là tu vi đủ mạnh lại không ảnh hưởng đại thế phát triển thì có thể thay đổi chi tiết nhỏ trong thời không quá khứ và hắc ám.
- Nhưng dù ngươi chỉ di chuển vị trí một sợi tóc trong thời không quá khứ sẽ phải trả giá rất lớn. Ví dụ đưa người đã chết từ quá khứ đến hiện tại thì cái giá càng lớn hơn, tiên nhân cũng sẽ chết.
Long Thanh Tuyền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân nên ốc ý cảnh cáo.
- Tiên nhân cũng không thể đưa người từ quá khứ về hiện tại.
Phong Phi Vân siết chặt nắm đấm, lòng cay đắng, hy vọng cuối cùng cũng mất.
- Chắc là không thể, nhưng không nói trước được, dù sao phàm phu tục tử chúng ta không thể phỏng đoán được lực lượng tiên nhân.
Long Thanh Tuyền biết trong lòng Phong Phi Vân có tâm kết, cũng có thể nói là tâm ma, hung ma của đại thánh. Long Thanh Tuyền đổi đề tài, không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa.
Long Thanh Tuyền nói:
- Chúng ta nói tiếp về cửa tiên giới đi. Trong tương lai cửa tiên giới mở ra, khi aáy có luồng sáng trắng bắn ra từ địa ngục, ta thấy hai cường giả tuyệt đỉnh đi vào, biến mất trong ánh sáng trắng kia.
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Cửa tiên giới ở địa ngục?
Long Thanh Tuyền trầm ngâm nói:
- Địa ngục là sửa từ lỗ đen này, ngươi biết đúng không?
Phong Phi Vân gật đầu.
Mắt Long Thanh Tuyền ngấn lệ ôm Phong Phi Vân vào lòng, siết chặt, khóc lạc giọng.
- Xin lỗi, xin lỗi . . . Ta có lỗi với ngươi, ta có lỗi với ngươi! Ta nên ở bên cạnh ngươi từ nhỏ, bảo vệ ngươi, che chở ngươi, dạy dỗ ngươi . . . Nhưng . . . Nhưng ta có chuyện rất quan trọng phải làm, không thể ở bên cạnh ngươi. Ta không thể dạy ngươi viết chữ từ nhỏ, dạy ngươi luyện quyền, mặc đồ cho ngươi, làm đôi giày cho ngươi mang. Ta . . . Ta không phải mẫu thân tốt, không phải, ta không phải!
Trong lòng nữ nhân yêu nhất chưa chắc là trượng phu của mình, có lẽ là nhi tử của nàng.
Trong lòng nam nhân yêu nhất chưa chắc là thê tử của mình, có lẽ là thê tử của người khác.
Long Thanh Tuyền cảm xúc kích động, mặt đầy nước mắt, tay vuốt ve mặt Phong Phi Vân. Long Thanh Tuyền nhìn khuôn mặt hơi xa lạ, lòng áy náy và hối hận càng sâu hơn.
Một dứa trẻ khi còn nhỏ không có mẫu thân thì cô đơn biết bao, thiếu tình thương biết mấy.
Phong Phi Vân chậm rãi giơ tay ôm Long Thanh Tuyền vào lòng, ánh mắt chua xót.
Phong Phi Vân nuốt nước miếng, nói:
- Mẫu thân, ta không trách mẫu thân.
Mắt Long Thanh Tuyền trào lệ nhưng nghe Phong Phi Vân kêu tiếng mẫu thân thì nàng mỉm cười, nụ cười đẫm lệ.
Mao Ô Quy cũng lau nước mắt:
- Thật đáng thương quá, mẫu tử nhận nhau, tình cảm sâu đậm.
Mao Thành Thật thì khóc sướt mướt, đau lòng tuyệt vọng:
- Gia gia, khóc không ra thì đừng giả bộ. Gia gia có mẫu thân mãi mãi không hiểu nỗi đau của ngươi không có mẫu thân như chúng ta!
Thật lâu sau Phong Phi Vân, Long Thanh Tuyền quay về Thanh Đồng cổ thuyền, ngồi dưới đất.
Phong Phi Vân dùng lực lượng đại thánh giúp Long Thanh Tuyền chữa lành vết thương, quan tâm hỏi:
- Mẫu thân đi tương lai gặp nguy hiểm gì? Tại sao bị lực lượng thiên đạo phản phệ?
Long Thanh Tuyền đã rời khỏi cảm xúc bi thương khi gặp nhi tử, trở lại khí chất tổ thánh.
Long Thanh Tuyền hỏi:
- Mục đích chúng ta tu tiên là vì cái gì?
Phong Phi Vân đáp:
- Đương nhiên à thành tiên.
Long Thanh Tuyền nói:
- Đúng vậy! Nhưng muốn thành tiên nói dễ hơn làm, từ xưa đến nay chưa từng nghe có người thật sự thành tiên.
- Ta đi tương lai vì hai mục đích. Thứ nhất, Di châu hỗn nguyên đại thế giới sẽ xảy ra đại kiếp nạn diệt thế, ta muốn chứng kiến vài thứ trước tiên. Không chừng có thể tìm ra cơ hội dể gia đình chúng ta sống sót được.
- Tiếc rằng ta gặp chút rắc rối trong tương lai, khi về thì đã muộn. Lúc ta về Di châu hỗn nguyên đại thế giới đã bị hủy hoại.
Long Thanh Tuyền nhìn trời sao tan vỡ trước mặt, lòng buồn bã.
Long Thanh Tuyền mỉm cười nói:
- May mắn là ngươi còn sống, miễn ngươi sống thì mẫu thân rất vui mừng.
Phong Phi Vân hỏi:
- Vậy mục đích thứ hai là gì?
Long Thanh Tuyền nói:
- Mục đích thứ hai là ta và phụ thân của ngươi giống nhau, muốn tìm vị trí cửa tiên giới. Mỗi cách ba lượng kiếp pháp lực thì cửa tiên giới sẽ mở một lần, bỏ qua cơ hội sẽ phải chờ ba lượng kiếp pháp lực tiếp.
- Không ai biết cửa tiên giới ở đâu, nhưng ta và phụ thân của ngươi đã phân tích, trên đời này có truyền thuyết về cửa tiên giới chứng minh trong quá khứ nó từng mở, tương lai cũng sẽ mở. Phụ thân của ngươi chọn đi quá khứ tìm cửa tiên giới, ta thì đi tương lai.
Nghe câu này mí mắt Phong Phi Vân co giật, đã hiểu tại sao phụ thân bỏ trốn. Hì ra bọn họ đi quá khứ và tương lai vì mục đích này.
Mắt Long Thanh Tuyền buồn phiền nhìn trời sao mênh mông:
- Dù là quá khứ hay tương lai đều tràn ngập nguy hiểm, sơ sẩy một cái là sẽ lạc trong thời không rắc rối phức tạp, có thể sẽ bị thời không loạn lưu cuốn đi, bị lực lượng thiên đạo phát hiện rồi giết.
- Phụ thân của ngươi đi quá khứ tìm vị trí cửa tiên giới phải đến đoạn thời không cuối thời kỳ thái cổ, mức độ nguy hiểm khó mà ước chừng. Không biết hắn còn sống quay về hay không?
Long Thanh Tuyền rất lo, định đi quá khứ tìm Phong Vạn Bằng, sợ gã ghpặ nguy hiểm.
Phong Phi Vân, Mao Ô Quy biểu tình quái dị.
Mao Thành Thật cười to bảo:
- Ngươi bị lừa, thật ra phụ thân của nhị đại gia sớm trở về. Hắn đi quá khứ là vì cứu lại Thanh Liên nữ thánh tình anhan cũ chứ không tìm cửa tiên giới gì. Ngươi bị hắn lừa thảm rồi, ha ha ha ha ha ha! Mới rồi ta thấy hắn và Thanh Liên nữ thánh đi qua đây.
Long Thanh Tuyền sầm mặt, mắt sinh ra sát khí lạnh băng, long uy hùng dũng bùng nổ.
Phong Phi Vân vỗ trán, lòng thầm la to:
- Tiêu đời!
Mao Ô Quy toát mồ hôi lạnh đè Mao Thành Thật xuống đất, đánh mông nó:
- Nhãi ranh nói bậy bạ cái gì!
Mao Ô Quy quay đầu cười nịnh với Long Thanh Tuyền:
- Không có chuyện này, nhóc con không hiểu chuyện nói bậy bạ, ta sẽ xử nó sau.
- Con nít mới không nói bậy. Ta tên Mao Thành Thật, chỉ nói thật. Phụ thân của nhị đại gia đúng là đi quá khứ hẹn hò với tình nhân, không chừng bây giờ đã đi đâu phong lưu vui vẻ. Hành động lừa gạt này chúng ta phải nghiêm trọng . . . Ư ư . . .
Mao Ô Quy ngồi đè lên Mao Thành Thật, che miệng nó lại.
Phong Phi Vân nói:
- Mẫu thân . . . Thật ra thì . . .
Long Thanh Tuyền hít sâu, cười nói:
- Không sao, thật sự.
Long Thanh Tuyền biểu hiện rất bình tĩnh, thản nhiên. Tay Long Thanh Tuyền nhéo đuôu Mao Ô Quy, nó mếu.
Phong Phi Vân gãi mũi hỏi dò:
- Mẫu thân, đến cảnh giới thánh linh có thể lĩnh ngộ lực lượng thời gian, đi quá khứ và tương lai nhưng không thể thay đổi thứ gì trong không gian đó, chỉ có thể làm người đứng xem. Có thật vậy không?
Phong Phi Vân muốn đi quá khứ tìm một người đã biến mất khỏi thế giới này, hy vọng có thể mang nàng về hiện tại. Phong Phi Vân biết đây chỉ là ý định đơn phương của hắn.
Long Thanh Tuyền trả lời:
- Về mặt lý luận thì là thế, nhưng miễn là tu vi đủ mạnh lại không ảnh hưởng đại thế phát triển thì có thể thay đổi chi tiết nhỏ trong thời không quá khứ và hắc ám.
- Nhưng dù ngươi chỉ di chuển vị trí một sợi tóc trong thời không quá khứ sẽ phải trả giá rất lớn. Ví dụ đưa người đã chết từ quá khứ đến hiện tại thì cái giá càng lớn hơn, tiên nhân cũng sẽ chết.
Long Thanh Tuyền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Phi Vân nên ốc ý cảnh cáo.
- Tiên nhân cũng không thể đưa người từ quá khứ về hiện tại.
Phong Phi Vân siết chặt nắm đấm, lòng cay đắng, hy vọng cuối cùng cũng mất.
- Chắc là không thể, nhưng không nói trước được, dù sao phàm phu tục tử chúng ta không thể phỏng đoán được lực lượng tiên nhân.
Long Thanh Tuyền biết trong lòng Phong Phi Vân có tâm kết, cũng có thể nói là tâm ma, hung ma của đại thánh. Long Thanh Tuyền đổi đề tài, không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa.
Long Thanh Tuyền nói:
- Chúng ta nói tiếp về cửa tiên giới đi. Trong tương lai cửa tiên giới mở ra, khi aáy có luồng sáng trắng bắn ra từ địa ngục, ta thấy hai cường giả tuyệt đỉnh đi vào, biến mất trong ánh sáng trắng kia.
Phong Phi Vân biến sắc mặt nói:
- Cửa tiên giới ở địa ngục?
Long Thanh Tuyền trầm ngâm nói:
- Địa ngục là sửa từ lỗ đen này, ngươi biết đúng không?
Phong Phi Vân gật đầu.
/2057
|