Trong Thâm Uyên Vô Tận, ở thời điểm đánh giết nhau không đến lúc bức thiá nhất, bình thường tu luyện giả sẽ không lựa chọn đánh phá bức tường không gian. Phương pháp này thật sự là hạ sách! Bình thường tới lúc cái chết cận kể mới sử dụng loại phương pháp này.
Nhìn thấy Hạ Ngôn cùng Lưu Kỳ rời đi, trong mắt Ngưu Lam lóe ra tia sáng ác độc, rồi quay nhìn về phía Khải Đông bên cạnh:
- Khải Đông đại nhân để Lưu Kỳ đi sao? Trên người Lưu Kỳ này có không hề ít bảo vật, nhất là kiện Pháp Tắc Thần Khí vương phẩm lợi hại kia, dựa vào cái thần khí tên tiểu tử đó có thể đè ép ta không ngóc đầu lên được.
Ngưu Lam nói giọng nói có hơi cấp bách.
- Vây ngươi có ý gì?
Khải Đông nhìn về phía Ngưu Lam, hắn biết rõ Ngưu Lam muốn làm cái gì, tuy nhiên lúc này vẫn là cười lạnh lên tiếng hỏi
- Khải Đông đại nhân sao không nhân cơ hội này đánh chết tên Lưu Kỳ, đoạt lẩy bảo vật trên người hắn? Dù sao ở trong Thâm Uyên Vô Tận, giữa tu luyện giả bởi vì tranh giành bảo vật chém giết nhau cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Dã Thượng Thành kia cũng chỉ là một thành thị tam lưu, Thành chủ Dã Thượng Thành nhìn thấy Khải Đông đại nhân ngài đều phải cúi đầu.
Ngưu Lam cười nói, thuận tiện vỗ mông ngựa một cái.
- Ha ha! Nói có đạo lý. Một khi đã như vậy, thì còn chờ gì?
Khải Đông cười ha hả, ánh mắt chợt trở nên ác liệt, chuyển nhìn về hướng hai người Hạ Ngôn, Lưu Kỳ đang bay đi, linh lực trong cơ thể rất nhanh lưu chuyển.
- Chặn Lưu Kỳ lại.
Ngưu Lam kêu lên hưng phán, hai mắt tỏa sáng.
- Lưu Kỳ! Đứng lại cho ta! Tường chạy thoát được sao?
Ngưu Lam dẫn đầu phóng vọt lên. Một mình hắn đối phó với Lưu Kỳ. bởi vì đối phương có thần khí nên luôn rơi xuống hạ phong. Nhưng hiện tại có Khải Đông ở đây thì tình huống hoàn toàn khác rồi.
- Tiên sinh! Ngưu Lam này quả nhiên lòng dạ bất lương! Bọn họ đuổi theo tới rồi!
Nghe tiếng quát gọi của Ngưu Lam, Lưu Kỳ vạn Phần lo lắng, cả gương mặt đều tái
xanh.
Hắn đã thấy Hạ Ngôn hiển lộ thực lực, biết thực lực của Hạ Ngôn hẳn là còn cao hơn mình. Cho nên nếu lúc này hắn lựa chọn tự mình chạy trốn, thì hy vọng sống sót có thể còn không lớn bằng ở cùng một chỗ với Hạ Ngôn.
- Không cầnlo lắng.
Hạ Ngôn nhíu mày, rồi chủ động dừng chân lại, xoay người nhìn về phía ba tu luyện giả Ngưu Lam đã tới gần.
Nghe vậy, ưênđầu Lưu Kỳ lập tức nồi gân đen, có chút bất đắc dĩ.
- Lưu Kỳ! Ngươi khôn hồn đừng chạy! Biết điểu thì giao ra thần khí có trên người ngươi, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo.
Ngưu Lam bay gần tới nơi, gào lên với Lưu Kỳ.
- Ngưu Lam! Ngươi đây là cướp giật!
Lưu Kỳ cắn răng thấp giọng nói.
- Cướp đoạt thì sao? Hừ! ít nói nhảm đi! ở trước mặt Khải Đông đại nhân, ngươi hoàn toàn không có cơ hội gì.
Ngưu Lam hẫng hái hoa tay múa chần nói với Lưu Kỳ.
- Đúng, Lưu Kỳ! Muốn sống thì chiếu theo lời nói củaNgưu Lam làm đi!
Khải Động hơi híp mắt, lạnh nhạt nói, dường như Lưu Kỳ đã là con châu chấu trong tay hắn.
- Các ngươi không nên ép người quá đáng!
Trên mặt Lưu Kỳ nổi lên đầy gân máu.
Nếu thật sự không được, cũng chỉ có liều, mạng! Còn bảo hắn chủ động giao ra tất cả bảo vật trên người, điều đó quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn. Từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến nay, cũng có rất nhiều kỳ ngộ khiến người khác đỏ mắt thèm thuồng. Một đường trường thành đến hôm nay cũng không phải không có trải qua hung hiểm. Nếu quá áp bức, hắn cũng phải liều mạng!
- Ngươi đã không biết thức thời, thi chớ trách chúng ta lòng dạ ác độc.
Ngưu Lam nôn nóng muốn ra tay, thật ra hắn mong muốn giết chết Lưu Kỳ ngay, để trừ mối tai họa về sau.
- Cút!
Đúng lúc này, một luồng khí tức vô cùng cường đại, từ trên người Hạ Ngôn phát ra, ép mạnh về phía ba người đối diện. Ba người chỉ cảm thấy giống như mình bị một cây cự chùy đập mạnh một cái, trái tim dường như sắp nhảy vọt ra ngoài. Toàn bộ linh hồn đều hơi run run.
- Cái gì?
- Đây là.
Ba người Khải Đông lập tức hiểu ra, giật mình nhìn Hạ Ngôn. Tu luyện giả áo trắng từ đầu không ai thèm để ý, không ngờ thực lực mạnh như thế
- Đi mau!
Khải Đông ngay lập tức nhích động thân mình, rất nhanh bay đi về hướng trái ngược. Còn Ngưu Lam và người kia cũng chỉ thoáng chần chờ một chút, liền rất nhanh bay theo Khải Đông.
- Sao lại thế này?
- Ba tên hỗn đản này sao lại bỏ đi như thế?
Lưu Kỳ đứng một bên còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hạ Ngôn vừa rồi quát to một tiếng, đã dùng linh hồn uy áp. Nên biết rằng linh hồn của Hạ Ngôn đã là đại viên mãn, tuy nhiên uy áp này cũng chỉ áp bức tới đối phó với ba người Khải Đông kia mà thôi, cho nên Lưu Kỳ ở bên cạnh Hạ Ngôn cũng không có có cảm giác gì khác thường. Nguyên nhân chính vì thạ Lưu Kỳ mới lấy làm lạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm bảo vật đi!
Hạ Ngôn lắc lắc đầu, cũng không có giải thích. Nhìn ba bóng người kia dần biến mất trong tầm mắt, sau đó nói với Lưu Kỳ vẻ mặt đang mù mờ.
-Được. được!
Lưu Kỳ tuy rằng mù mờ, nhưng trong lòng cũng có thể đoán được đại khái, hắn biết ba người Ngưu Lam này bỗ đi, rất có thể có liên quan với vị áo trắng bên cạnh minh. Nếu không thi ba người kia không có khả năng sắp tới nơi vừa muốn ra tay với mình, đột nhiên buông bỏ lựa chọn rời đi như vậy.
"Vù!"
- Khải Đông đại nhân! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Ta như thế nào cảm giác linh hồn của mình đều dường như không ổn? Cái loại cảm giác này thật là đáng sợ!
Sau khi Phi hành đến một góc xa, Ngưu Lam không kìm nổi mở miệng hỏi
- Ngu xuẩn!
Khải Đông cũng không quay đầu lại mắng một câu.
Ngưu Lam bị mắng cũng không hề nổi giận chút nào, ngược lại cười hề hể làm lành nói:
- Khải Đông đại nhân! Ngài hãy nói cho ta biết vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi!
- Đồ đầu heo! Vừa rồi tu luyện giả áo trắng kia dùng linh hồn của mình áp bức ba người chúng ta. Uy áp linh hồn thật đáng sợ! Thực lực của người áo trắng đó Phi thường cường đại, so với ta còn cường đại han nhiều. Người nậy tuyệt đối không phải chúng ta có thể trêu chọc. Ngưu Lam! Thiếu chút nữa ngươi hại chết chúng ta!
Khải Đông hít nhẹ vảo một hơi. nghĩ đến tình hình vừa rồi trong lòng hắn còn hoảng sợ. May mà người áo trắng đó không có trực tiếp ra tay, Nếu không thì hậu quả sẽ rất khó nói.
- Hả?
- Điều này sao có thể? Khải Đông đại nhân! Thực lực của ngài đúng là có thể so với Chấp sự núi Thủ Vọng mà!
Ngưu Lam nói có vẻ không tin.
- Hừ! Tu luyện giả trong thiên hạ thực lực cường đại nhiều lắm, nơi này lại là Thâm Uyên Vô Tận, gặp phải tu luyện giả cường đại hơn ta đương nhiên không kỳ quái. Chẳng qua khiến người ta khó có thể tưởng tượng là không ngờ người này còn trẻ tuổi như thế
Khải Đông híp mắt, thở ra một hơi, xoay người nhìn lại.
"Ông!"
Đúng lúc này, không gian tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận đột nhiên chấn động một cái, ba người lập tức cảnh giác.
- Có người đang sử dụng lực lượng pháp tắc công kích chúng ta!
Khải Đông phàn ứng nhanh hơn hết, cấp bách nói.
- Chẳng lẽ là người vừa rồi kia đuổi theo giết chúng ta?
Ngưu Lam trợn to cặp mắt, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
"Ầm!"
Âm vang câu nói của Ngưu Lam vừa mới hạ xuống một cây chùy màu máu thật lớn, trực tiếp hiện ra phía trên đỉnh đầu của hắn. nhẹ nhàng bồ xuống. Ngưu Lam vội vàng thúc động Thần Khí phòng ngự, nhưng hộ thuẫn do thần khí hình thành, ngay lập tức bị đập thành mảnh nhỏ, sau đó toàn thân hình Ngưu Lam, đều bị đập lún xuống phía dưới mặt đất khoáng thạch cứng rắn. Linh hồn màu vàng của hắn hiện lên, trong nháy mắt liền bị các loại năng lượng trong Thâm Uyên Vô Tận cắn nuốt hoàn toàn biến mất.
- Là Thị Huyết Cuồng Ma, chạy mau! Chạy về hướng tên áo trắng vừa rồi.
Khải Đông nhìn thấy cây cự chùy màu máu, chợt hiểu ra vội vàng nói với tên còn lại. Cùng lúc đó, hắn xoay người bay đi rất nhanh về hướng chỗ Hạ Ngôn và Lưu Kỳ.
Mà tu luyện giả kia cũng hét lớn một tiếng, tăng tốc độ lên tới cực hạn. Mặc dù đang ở trong tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận, lúc này hắn cũng không quản tới nhỉêu như vậy.
"Ầm ầm!"
Phía sau hai người cách đó không xa, xuẩt hiện một bóng người đỏ như máu, chì thấy trong tay hắn cầm một cây Thần chủy màu máu thật lớn. thân thể hóa thành một tia chớp truy đuổi theo hướng hai người Khải Đông đang chạy trốn.
Đang lúc Hạ Ngôn cùng Lưu Kỳ chuẩn bị rời đi, chợt thấy đám người Khải Đông đột nhiên chạy vòng trở lại, hơn nữa thậm chí tốc độ còn nhanh han so với vừa rồi bỏ đi.
-ồ?
"Mấy tên này chẳng lẽ thật sự muốn đánh nhau đến cùng? Sao thiếu một tên rồi? Tên Ngưu Lam kia không thấy!" Hạ Ngôn đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, cơn phẫn nộ trong lòng chậm rãi bốc lên, hắn thật không muốn tiêu phí nhiều thời gian trên đám người này.
- Tiên sinh! Bọn Khải Đông kia lại quay trở lại!
Lưu Kỳ cũng phát hiện Khải Đông, vội vàng nói.
- ồ? Phía sau hai tên này, còn đi theo một tu luyện giả.
Hạ Ngôn tập trung ánh mắt nhìn, cũng nhìn thấy bóng người đỗ như máu đuổi theo sát phía sau:
- Sát khí thật mạnh!
- A? Đó là. Tiên sinh, chúng ta chạy mau đi! Đó là Thị Huyết Cuồng Ma rất đáng sợ!
Lưu Kỳ nhìn thấy bóng người màu máu phía sau, sắc mặt lập tức biến thành tối đen, toàn
thân linh lực bùng phát, kêu lên một câu với Hạ Ngôn rồi đỉnh chạy trốn.
- Thị Huyết Cuồng Ma?
Hạ Ngôn nhíu mày, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới loại này. Nhìn vẻ mặt của Lưu Kỳ, Thị Huyết Cuồng Ma kia dường như rất đáng sợ.
- Không có thời gian, chúng ta tốt hơn là chạy mau đi, trước rời khỏi nơi này nói sau! Chậm một chút nữa Thị Huyểt Cuồng Ma kia đuổi theo kịp mát Chết tiệt! Hai tên khốn Khải Đông này đúng là cố ý đẫn Thị Huyết Cuồng Ma tới chỗ chúng ta đây!
Lưu Kỳ tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào hai người Khải Đông mắng lớn.
- Thị Huyết Cuồng Ma này, thực lực dường như rất mạnh.
Hạ Ngôn ánh mắt tỏa sáng, hắn ngươc lại thật muốn tìm một vài đối thủ đồng sức ngang tài để chiến đấu một trận, như vậy đối với củng cố thực lực bản thân có lợi ích rất lớn. Giao chiến cùng tu luyện giả thực lực thấp kém thì không có chỗ lợi gì, mà chiến đấu cùng cường giả cảnh giới Thần chủ, đó là muốn chết.
- Trời ơi! Tiên sinh ngài như thế nào ngay cả Thị Huyết Cuồng Ma cũng không biết? Thị Huyểt Cuồng Ma là sinh vật hung tàn nhất trong Thâm Uyên Vô Tận, nó là một loại sinh linh nửa người nữa hung thú, có được trí tuệ không nhiều lắm, nhưng lại Phi thường khát máu. Chỉ cầnnhìn thấy nhân loại, thì sẽ phát cuồng, đuổi giết không chết không ngừng.
Thấy Hạ Ngôn không có ý muốn đi, Lưu Kỳ đành phải giới thiệu một chút về Thị Huyết Cuồng Ma. Mà trong thời gian nói mấy câu đó, tên tu luyện giả bên cạtih Khải Đông, cũng đã sớm chết dưới cự chùy của Thị Huyết Cuồng Ma rồi
- Chết tiệt!
- Ta như thế nào xui xẻo như vậy. Không ngờ gặp phải Thị Huyết Cuồng Ma!
- Loại sinh vật này không phải rất ít xuất hiện sao? Mặc dù xuất hiện, cũng chỉ xuất hiện ở đệ nhị trọng Thâm Uyên, như thế nào tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận cũng xuất hiện Thị Huyết Cuồng Ma?
Khải Đông gào to phẫn nộ, hắn nhìn thấy đồng bạn bên cạnh mình cũng đã chết, trên ót đều chảy ròng mồ hôi. Giờ khắc này, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức thô bạo trên người Thị Huyết Cuồng Ma phát ra, nhưmuốn cắn nuốt tuơi sống chính mình.
- Không! Ta không thể chết được! Phải tăng nhanh bon tốc độ, lập tức thoát đi.
Khải Đông vận dụng hết toàn thân linh lực, hắn đã nhìn thấy Hạ Ngôn và Lưu Kỳ ngay tại phía trước
Nhìn thấy Hạ Ngôn cùng Lưu Kỳ rời đi, trong mắt Ngưu Lam lóe ra tia sáng ác độc, rồi quay nhìn về phía Khải Đông bên cạnh:
- Khải Đông đại nhân để Lưu Kỳ đi sao? Trên người Lưu Kỳ này có không hề ít bảo vật, nhất là kiện Pháp Tắc Thần Khí vương phẩm lợi hại kia, dựa vào cái thần khí tên tiểu tử đó có thể đè ép ta không ngóc đầu lên được.
Ngưu Lam nói giọng nói có hơi cấp bách.
- Vây ngươi có ý gì?
Khải Đông nhìn về phía Ngưu Lam, hắn biết rõ Ngưu Lam muốn làm cái gì, tuy nhiên lúc này vẫn là cười lạnh lên tiếng hỏi
- Khải Đông đại nhân sao không nhân cơ hội này đánh chết tên Lưu Kỳ, đoạt lẩy bảo vật trên người hắn? Dù sao ở trong Thâm Uyên Vô Tận, giữa tu luyện giả bởi vì tranh giành bảo vật chém giết nhau cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Dã Thượng Thành kia cũng chỉ là một thành thị tam lưu, Thành chủ Dã Thượng Thành nhìn thấy Khải Đông đại nhân ngài đều phải cúi đầu.
Ngưu Lam cười nói, thuận tiện vỗ mông ngựa một cái.
- Ha ha! Nói có đạo lý. Một khi đã như vậy, thì còn chờ gì?
Khải Đông cười ha hả, ánh mắt chợt trở nên ác liệt, chuyển nhìn về hướng hai người Hạ Ngôn, Lưu Kỳ đang bay đi, linh lực trong cơ thể rất nhanh lưu chuyển.
- Chặn Lưu Kỳ lại.
Ngưu Lam kêu lên hưng phán, hai mắt tỏa sáng.
- Lưu Kỳ! Đứng lại cho ta! Tường chạy thoát được sao?
Ngưu Lam dẫn đầu phóng vọt lên. Một mình hắn đối phó với Lưu Kỳ. bởi vì đối phương có thần khí nên luôn rơi xuống hạ phong. Nhưng hiện tại có Khải Đông ở đây thì tình huống hoàn toàn khác rồi.
- Tiên sinh! Ngưu Lam này quả nhiên lòng dạ bất lương! Bọn họ đuổi theo tới rồi!
Nghe tiếng quát gọi của Ngưu Lam, Lưu Kỳ vạn Phần lo lắng, cả gương mặt đều tái
xanh.
Hắn đã thấy Hạ Ngôn hiển lộ thực lực, biết thực lực của Hạ Ngôn hẳn là còn cao hơn mình. Cho nên nếu lúc này hắn lựa chọn tự mình chạy trốn, thì hy vọng sống sót có thể còn không lớn bằng ở cùng một chỗ với Hạ Ngôn.
- Không cầnlo lắng.
Hạ Ngôn nhíu mày, rồi chủ động dừng chân lại, xoay người nhìn về phía ba tu luyện giả Ngưu Lam đã tới gần.
Nghe vậy, ưênđầu Lưu Kỳ lập tức nồi gân đen, có chút bất đắc dĩ.
- Lưu Kỳ! Ngươi khôn hồn đừng chạy! Biết điểu thì giao ra thần khí có trên người ngươi, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo.
Ngưu Lam bay gần tới nơi, gào lên với Lưu Kỳ.
- Ngưu Lam! Ngươi đây là cướp giật!
Lưu Kỳ cắn răng thấp giọng nói.
- Cướp đoạt thì sao? Hừ! ít nói nhảm đi! ở trước mặt Khải Đông đại nhân, ngươi hoàn toàn không có cơ hội gì.
Ngưu Lam hẫng hái hoa tay múa chần nói với Lưu Kỳ.
- Đúng, Lưu Kỳ! Muốn sống thì chiếu theo lời nói củaNgưu Lam làm đi!
Khải Động hơi híp mắt, lạnh nhạt nói, dường như Lưu Kỳ đã là con châu chấu trong tay hắn.
- Các ngươi không nên ép người quá đáng!
Trên mặt Lưu Kỳ nổi lên đầy gân máu.
Nếu thật sự không được, cũng chỉ có liều, mạng! Còn bảo hắn chủ động giao ra tất cả bảo vật trên người, điều đó quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn. Từ khi hắn bắt đầu tu luyện đến nay, cũng có rất nhiều kỳ ngộ khiến người khác đỏ mắt thèm thuồng. Một đường trường thành đến hôm nay cũng không phải không có trải qua hung hiểm. Nếu quá áp bức, hắn cũng phải liều mạng!
- Ngươi đã không biết thức thời, thi chớ trách chúng ta lòng dạ ác độc.
Ngưu Lam nôn nóng muốn ra tay, thật ra hắn mong muốn giết chết Lưu Kỳ ngay, để trừ mối tai họa về sau.
- Cút!
Đúng lúc này, một luồng khí tức vô cùng cường đại, từ trên người Hạ Ngôn phát ra, ép mạnh về phía ba người đối diện. Ba người chỉ cảm thấy giống như mình bị một cây cự chùy đập mạnh một cái, trái tim dường như sắp nhảy vọt ra ngoài. Toàn bộ linh hồn đều hơi run run.
- Cái gì?
- Đây là.
Ba người Khải Đông lập tức hiểu ra, giật mình nhìn Hạ Ngôn. Tu luyện giả áo trắng từ đầu không ai thèm để ý, không ngờ thực lực mạnh như thế
- Đi mau!
Khải Đông ngay lập tức nhích động thân mình, rất nhanh bay đi về hướng trái ngược. Còn Ngưu Lam và người kia cũng chỉ thoáng chần chờ một chút, liền rất nhanh bay theo Khải Đông.
- Sao lại thế này?
- Ba tên hỗn đản này sao lại bỏ đi như thế?
Lưu Kỳ đứng một bên còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Hạ Ngôn vừa rồi quát to một tiếng, đã dùng linh hồn uy áp. Nên biết rằng linh hồn của Hạ Ngôn đã là đại viên mãn, tuy nhiên uy áp này cũng chỉ áp bức tới đối phó với ba người Khải Đông kia mà thôi, cho nên Lưu Kỳ ở bên cạnh Hạ Ngôn cũng không có có cảm giác gì khác thường. Nguyên nhân chính vì thạ Lưu Kỳ mới lấy làm lạ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm bảo vật đi!
Hạ Ngôn lắc lắc đầu, cũng không có giải thích. Nhìn ba bóng người kia dần biến mất trong tầm mắt, sau đó nói với Lưu Kỳ vẻ mặt đang mù mờ.
-Được. được!
Lưu Kỳ tuy rằng mù mờ, nhưng trong lòng cũng có thể đoán được đại khái, hắn biết ba người Ngưu Lam này bỗ đi, rất có thể có liên quan với vị áo trắng bên cạnh minh. Nếu không thi ba người kia không có khả năng sắp tới nơi vừa muốn ra tay với mình, đột nhiên buông bỏ lựa chọn rời đi như vậy.
"Vù!"
- Khải Đông đại nhân! Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Ta như thế nào cảm giác linh hồn của mình đều dường như không ổn? Cái loại cảm giác này thật là đáng sợ!
Sau khi Phi hành đến một góc xa, Ngưu Lam không kìm nổi mở miệng hỏi
- Ngu xuẩn!
Khải Đông cũng không quay đầu lại mắng một câu.
Ngưu Lam bị mắng cũng không hề nổi giận chút nào, ngược lại cười hề hể làm lành nói:
- Khải Đông đại nhân! Ngài hãy nói cho ta biết vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi!
- Đồ đầu heo! Vừa rồi tu luyện giả áo trắng kia dùng linh hồn của mình áp bức ba người chúng ta. Uy áp linh hồn thật đáng sợ! Thực lực của người áo trắng đó Phi thường cường đại, so với ta còn cường đại han nhiều. Người nậy tuyệt đối không phải chúng ta có thể trêu chọc. Ngưu Lam! Thiếu chút nữa ngươi hại chết chúng ta!
Khải Đông hít nhẹ vảo một hơi. nghĩ đến tình hình vừa rồi trong lòng hắn còn hoảng sợ. May mà người áo trắng đó không có trực tiếp ra tay, Nếu không thì hậu quả sẽ rất khó nói.
- Hả?
- Điều này sao có thể? Khải Đông đại nhân! Thực lực của ngài đúng là có thể so với Chấp sự núi Thủ Vọng mà!
Ngưu Lam nói có vẻ không tin.
- Hừ! Tu luyện giả trong thiên hạ thực lực cường đại nhiều lắm, nơi này lại là Thâm Uyên Vô Tận, gặp phải tu luyện giả cường đại hơn ta đương nhiên không kỳ quái. Chẳng qua khiến người ta khó có thể tưởng tượng là không ngờ người này còn trẻ tuổi như thế
Khải Đông híp mắt, thở ra một hơi, xoay người nhìn lại.
"Ông!"
Đúng lúc này, không gian tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận đột nhiên chấn động một cái, ba người lập tức cảnh giác.
- Có người đang sử dụng lực lượng pháp tắc công kích chúng ta!
Khải Đông phàn ứng nhanh hơn hết, cấp bách nói.
- Chẳng lẽ là người vừa rồi kia đuổi theo giết chúng ta?
Ngưu Lam trợn to cặp mắt, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
"Ầm!"
Âm vang câu nói của Ngưu Lam vừa mới hạ xuống một cây chùy màu máu thật lớn, trực tiếp hiện ra phía trên đỉnh đầu của hắn. nhẹ nhàng bồ xuống. Ngưu Lam vội vàng thúc động Thần Khí phòng ngự, nhưng hộ thuẫn do thần khí hình thành, ngay lập tức bị đập thành mảnh nhỏ, sau đó toàn thân hình Ngưu Lam, đều bị đập lún xuống phía dưới mặt đất khoáng thạch cứng rắn. Linh hồn màu vàng của hắn hiện lên, trong nháy mắt liền bị các loại năng lượng trong Thâm Uyên Vô Tận cắn nuốt hoàn toàn biến mất.
- Là Thị Huyết Cuồng Ma, chạy mau! Chạy về hướng tên áo trắng vừa rồi.
Khải Đông nhìn thấy cây cự chùy màu máu, chợt hiểu ra vội vàng nói với tên còn lại. Cùng lúc đó, hắn xoay người bay đi rất nhanh về hướng chỗ Hạ Ngôn và Lưu Kỳ.
Mà tu luyện giả kia cũng hét lớn một tiếng, tăng tốc độ lên tới cực hạn. Mặc dù đang ở trong tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận, lúc này hắn cũng không quản tới nhỉêu như vậy.
"Ầm ầm!"
Phía sau hai người cách đó không xa, xuẩt hiện một bóng người đỏ như máu, chì thấy trong tay hắn cầm một cây Thần chủy màu máu thật lớn. thân thể hóa thành một tia chớp truy đuổi theo hướng hai người Khải Đông đang chạy trốn.
Đang lúc Hạ Ngôn cùng Lưu Kỳ chuẩn bị rời đi, chợt thấy đám người Khải Đông đột nhiên chạy vòng trở lại, hơn nữa thậm chí tốc độ còn nhanh han so với vừa rồi bỏ đi.
-ồ?
"Mấy tên này chẳng lẽ thật sự muốn đánh nhau đến cùng? Sao thiếu một tên rồi? Tên Ngưu Lam kia không thấy!" Hạ Ngôn đảo ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, cơn phẫn nộ trong lòng chậm rãi bốc lên, hắn thật không muốn tiêu phí nhiều thời gian trên đám người này.
- Tiên sinh! Bọn Khải Đông kia lại quay trở lại!
Lưu Kỳ cũng phát hiện Khải Đông, vội vàng nói.
- ồ? Phía sau hai tên này, còn đi theo một tu luyện giả.
Hạ Ngôn tập trung ánh mắt nhìn, cũng nhìn thấy bóng người đỗ như máu đuổi theo sát phía sau:
- Sát khí thật mạnh!
- A? Đó là. Tiên sinh, chúng ta chạy mau đi! Đó là Thị Huyết Cuồng Ma rất đáng sợ!
Lưu Kỳ nhìn thấy bóng người màu máu phía sau, sắc mặt lập tức biến thành tối đen, toàn
thân linh lực bùng phát, kêu lên một câu với Hạ Ngôn rồi đỉnh chạy trốn.
- Thị Huyết Cuồng Ma?
Hạ Ngôn nhíu mày, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới loại này. Nhìn vẻ mặt của Lưu Kỳ, Thị Huyết Cuồng Ma kia dường như rất đáng sợ.
- Không có thời gian, chúng ta tốt hơn là chạy mau đi, trước rời khỏi nơi này nói sau! Chậm một chút nữa Thị Huyểt Cuồng Ma kia đuổi theo kịp mát Chết tiệt! Hai tên khốn Khải Đông này đúng là cố ý đẫn Thị Huyết Cuồng Ma tới chỗ chúng ta đây!
Lưu Kỳ tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào hai người Khải Đông mắng lớn.
- Thị Huyết Cuồng Ma này, thực lực dường như rất mạnh.
Hạ Ngôn ánh mắt tỏa sáng, hắn ngươc lại thật muốn tìm một vài đối thủ đồng sức ngang tài để chiến đấu một trận, như vậy đối với củng cố thực lực bản thân có lợi ích rất lớn. Giao chiến cùng tu luyện giả thực lực thấp kém thì không có chỗ lợi gì, mà chiến đấu cùng cường giả cảnh giới Thần chủ, đó là muốn chết.
- Trời ơi! Tiên sinh ngài như thế nào ngay cả Thị Huyết Cuồng Ma cũng không biết? Thị Huyểt Cuồng Ma là sinh vật hung tàn nhất trong Thâm Uyên Vô Tận, nó là một loại sinh linh nửa người nữa hung thú, có được trí tuệ không nhiều lắm, nhưng lại Phi thường khát máu. Chỉ cầnnhìn thấy nhân loại, thì sẽ phát cuồng, đuổi giết không chết không ngừng.
Thấy Hạ Ngôn không có ý muốn đi, Lưu Kỳ đành phải giới thiệu một chút về Thị Huyết Cuồng Ma. Mà trong thời gian nói mấy câu đó, tên tu luyện giả bên cạtih Khải Đông, cũng đã sớm chết dưới cự chùy của Thị Huyết Cuồng Ma rồi
- Chết tiệt!
- Ta như thế nào xui xẻo như vậy. Không ngờ gặp phải Thị Huyết Cuồng Ma!
- Loại sinh vật này không phải rất ít xuất hiện sao? Mặc dù xuất hiện, cũng chỉ xuất hiện ở đệ nhị trọng Thâm Uyên, như thế nào tầng thứ sáu Thâm Uyên Vô Tận cũng xuất hiện Thị Huyết Cuồng Ma?
Khải Đông gào to phẫn nộ, hắn nhìn thấy đồng bạn bên cạnh mình cũng đã chết, trên ót đều chảy ròng mồ hôi. Giờ khắc này, hắn có thể cảm giác được rõ ràng khí tức thô bạo trên người Thị Huyết Cuồng Ma phát ra, nhưmuốn cắn nuốt tuơi sống chính mình.
- Không! Ta không thể chết được! Phải tăng nhanh bon tốc độ, lập tức thoát đi.
Khải Đông vận dụng hết toàn thân linh lực, hắn đã nhìn thấy Hạ Ngôn và Lưu Kỳ ngay tại phía trước
/1062
|