Tuy rằng hai người cũng không rõ rằng làm vì sao đám người Trương Phong lại đột nhiên biến mất, bất quá, bọn họ lại cung cấp một đầu mối rất quan trọng.
Đó chính là sau khi Hạ Tử Hân trọng thương, đám người Trương Phong cùng không thấy xuất hiện tại Học Viện Tử Diệp.
Lúc đó, Lưu Khải còn dự định tới tìm Trương Phong tính sổ. Tuy rằng Hạ Ngôn chưa nói Hạ Tử Hân là do đám người Trương Phong gây ra thương tích, thế nhưng Lưu Khải lại vô cùng chắc chắn là do Trương Phong làm. Thế nhưng, hắn lại không thể nào tìm thấy được đám người Trương Phong trong Học Viện Tử Diệp.
Từ lúc đó, Lưu Khải chưa từng nhìn thấy qua ba người Trương Phong, ba người đó thực giống như biến mất khỏi không gian vậy.
Trương Minh Thủy từ miệng hai người này thu được tin tức thứ hai vô cùng quan trọng, là về Tiểu Thanh.
Lưu Khải từng nghe Hạ Ngôn nói qua, Hạ Ngôn bên ngoài học viện có một biệt viện của riêng mình, cách học viện không xa lắm. Bất quá, Lưu Khải chưa từng đi qua, vì vậy cũng không thể nào tìm được địa phương chính xác. Thế nhưng Lưu Khải biết, Lý Nguyên Xuân của Học Viện Tử Diệp nhất định có thể tìm được địa phương đó.
Lập tức, Lưu Khải và Chu Lan Đức mang theo Trương Minh Thủy trở lại học viện, tìm được Lý Nguyên Xuân đang tu luyện trong khu học viên đặc thù.
Đem tình huống từ đầu đến cuối nói cho Lý Nguyên Xuân, sau đó lại nhờ Lý Nguyên Xuân dẫn bọn họ tới tìm Tiểu Thanh.
Lưu Khải nghĩ, Tiểu Thanh có thể sẽ biết nhiều tin tức về Hạ Tử Hân hơn.
Lúc đó, khi Hạ Tử Hân trọng thương, Hạ Ngôn ngay trong học viện đã từng nói với Lưu Khải, hắn mang Hạ Tử Hân về, để Tiểu Thanh chỉếu cố thật tốt cho Hạ Tử Hân.
- Thổ Cẩu, ngươi nói xem Hạ Ngôn ca lúc này đang làm gì đây?
Trong tiểu viện, Tiểu Thanh và Thổ Cẩu vừa mới từ trong phường thị lần trước tới, mua về một ít đồ dùng may vá.
Ngồi trong biệt viện, Tiểu Thanh vẫn như thường ngày, đầu tiên là tẩy sạch bộ lông của Thổ Cẩu một lần, sau đó lại xoa bóp toàn thân cho Thổ cẩu dưới ánh mặt trời ấm áp.
Thổ Cẩu, thần tình phi thường hưởng thụ, con mắt híp lại, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng rên rỉ thoải mái. Hai móng vuốt tại không trung hơi khuấy động.
Nghe thấy Tiểu Thanh nói đến Hạ Ngôn, con mắt màu xanh của Thổ Cẩu mở ra, nhãn thần màu xanh hiện lên hai tia sáng. Bất quá, sau đó nó lập tức lắc đầu.
- Ai, nếu như ngươi có thể nói chuyện thì tốt rồi. Tiểu Thanh thở dài một tiếng.
- Thổ Cẩu, ngươi tuy rằng có thể hiểu được ta đang nói cái gì, thế nhưng ngươi không thể nói. Ta ở chỗ này, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Lý Nguyên Xuân đại ca không thể thường xuyên đến trò chuyện với ta.
Hạ Ngôn không có ở đây, Tiểu Thanh chỉ có thể một mình một người ở tại đây.
-Ai.
Tiểu Thanh thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ buồn rầu.
- Lý Nguyên Xuân đại ca nói, mỗi lần cùng với ta một chỗ, ta không ngừng nói về Hạ Ngôn ca, thế nhưng ta không có nha.
Tiểu Thanh có chút ủy khuất cau cái mũi nhỏ thì thầm.
Thổ Cẩu lại mở mắt, đầu liên tục gật gặt.
Tiểu Thanh nhìn Thổ Cẩu như vậy, bàn tay nhỏ bé tay nhỏ bé tăng thêm lực gãi khắp bụng Thổ cẩu một chút, giả dạng nổi giận đùng đùng nói.
- Lẽ nào ngươi cùng cho là ta một mực nói về Hạ Ngôn ca sao?
- Ngao.
Thổ Cẩu vội vã gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, con mắt trợn to tròn vo.
- Hạ Ngôn ca, hiện tại đã đi mười ngày rồi. Cũng không biết khi nào mới trở về. Con mắt của Tiểu Thanh nhìn về phía bầu trời, thanh âm vô cùng nhu hòa.
- Ngao.
Thổ Cẩu lại kêu lên hai tiếng, trong mắt cùng lộ ra một tia sáng kỳ dị. Thổ Cẩu, cũng nhớ Hạ Ngôn rồi.
Năm đó, nó quen biết với Hạ Ngôn tại Hắc Phong Sơn. Hạ Ngôn lúc đó giúp nó lấy được Tước Thiệt Thảo, nó mới có thể lột xác thành công. Từ đó về sau, nó vẫn đi theo Hạ Ngôn.
Tuy rằng Hạ Ngôn đôi khi đối với nó tỏ ra bộ dáng vô cùng hung ác, bất quá Thổ cẩu biết, Hạ Ngôn phi thường tín nhiệm đối với nó.
- Ngao!
Đột nhiên, tiếng kêu của Thổ cẩu phát sinh biến hóa, thân thể nguyên bản nằm thấp một chỗ, đột nhiên bắn ngược, liền đứng thẳng lên. Đôi con ngươi màu xanh thắm nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa biệt viện.
- Có người tới.
Trong lòng Tiểu Thanh khẽ động.
Nàng biết, mỗi khi có người nào tới gần nơi này, Thổ cẩu sẽ lập tức cảnh giác. Lúc ban đầu, Tiểu Thanh có chút không giải thích được. Bất quá, sau khi trải qua hai ba lần giống như thế này, Tiểu Thanh mới biết vì sao Thổ Cẩu lại có phản ứng như vậy.
Cốc cốc!
Quá nhiên, rất nhanh, cửa biệt viện đã vang lên tiếng gõ cửa.
- Tiểu Thanh, muội có nhà không? Ta là Lý đại ca!
Lý Nguyên Xuân mang theo mấy người bên cạnh, đứng bên ngoài gọi to.
Nghe được thanh âm của Lý Nguyên Xuân, Tiểu Thanh liền nói.
- Lý đại ca, ta có nhà. Huynh đợi tí, ta tới mở cửa ngay.
Nói xong, Tiểu Thanh liền nhanh chóng nhấc bước hướng ra cửa.
Thổ Cẩu chăm chú đi theo bên người Tiểu Thanh. Nó nghe được, bên ngoài truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, hiển nhiên không chỉ có riêng một người Lý Nguyên Xuân.
Lý Nguyên Xuân ngoài cửa, cười cười nói với mấy người Trương Minh Thủy.
- Tiểu Thanh cũng là muội muội của Hạ Ngôn. Ha ha, nàng có ở nhà, lúc nữa các ngươi hỏi nàng cái gì, nàng biết thì khẳng định sẽ nói ra hết, còn nếu nàng không biết, cũng xin đừng ép hỏi nhiều. Tính tình Tiểu Thanh rất mềm yếu.
Lý Nguyên Xuân tuy rằng rất thô lỗ, thế nhưng phi thường quan tâm tới Tiểu Thanh.
Trương Minh Thủy là do trước đó Lưu Khải và Chu Lan Đức mang tới tìm được hắn, vì vậy Lý Nguyên Xuân cũng không hề hoài nghi thân phận của Trương Minh Thủy, phi thường tin tưởng Trương Minh Thủy là người của Hạ gia. Bởi vì Trương Minh Thủy xuất hiện, kỳ thực cũng là chuyện hợp Lý. Hạ Tử Hân đã chết đi, người Hạ gia đương nhiên phái tới hỏi rõ tình huống, đây là chuyện rất bình thường.
- Tất nhiên, ha ha, Đa tạ Lý Nguyên Xuân tiên sinh. Trương Minh Thủy vội vã khách khí gặt đầu nói.
Cửa biệt viện được Tiểu Thanh chậm rãi mở ra. -A?
Tiểu Thanh nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, bất quá, ánh mắt nhìn thấv Lý Nguyên Xuân, lập tức trấn định lại. Chỉ là vẫn có chút nghi hoặc nhìn Lý Nguyên Xuân.
- Tiểu Thanh, đây là một vị trưởng lão của Hạ gia, tới đây để hỏi về chuyện gì xảy ra trước khi Hạ Tử Hân chết.
Lý Nguyên Xuân cười, xoay người chỉ về Trương Minh Thủy giới thiệu nói.
Nghe được Lý Nguyên Xuân nói như vậy, Tiểu Thanh không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Thủy với khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc trường bào màu vàng nâu.
Phía sau Trương Minh Thủy còn có vài tên hộ vệ thân thể vô cùng bưu hãn.
- Xin mời đi vào.
Tiểu Thanh lui lại một bước, mời tất cả mọi người vào trong biệt viện.
Thổ Cẩu, một bước cũng không rời ra xa Tiểu Thanh. Bất quá, trước khi nó biến thân, so với những Thổ cẩu bình thường trên đường không khác biệt gì lắm. Vì vậy đám người Trương Minh Thủy tụ nhiên không quá chú ý tới nó.
Mọi người vào trong, ánh mắt Trương Minh Thủy quét qua bốn phía, sau đó lại rơi vào người Tiểu Thanh.
Trên mặt nở nụ cười hòa nhã.
- Trưởng lão đại nhân, không biết người là vị trưởng lão nào của Hạ gia vậy? Đôi mày liễu của Tiểu Thanh đột nhiên nhíu lại một chút.
Nàng tại Hạ gia thời gian gần một năm, đại đa số Trưởng lão Hạ gia nàng đã từng gặp qua. Bất quá, vị trưởng lão này, nàng vẫn chưa từng nhìn thấy. Vì vậy Tiểu Thanh không khỏi hỏi một câu.
Nếu là trước đây, có thể Tiểu Thanh cũng không dám hỏi. Thế nhưng rời khỏi Hạ gia lâu như vậy, Tiểu Thanh đối với Hạ gia đã giảm sợ hãi đi rất nhiều. -Ta là.
Trương Minh Thủy ngẩn ra, hắn cùng không nghĩ tới Tiểu Thanh sẽ đột nhiên hỏi đến thân phận trưởng lão Hạ gia của hắn.
Bất quá, Trương Minh Thủy phản ứng phi thường nhanh chóng, hắn lập tức nói.
- Ta là Hạ Minh Thủy Đại trưởng lão.
Nếu như hắn biết Tiểu Thanh trước đây là tỳ nữ của Hạ gia, có thể sẽ không tùy tiện nói ra tên bản thân. Thế nhưng, hiện tại, hắn vì muốn biểu hiện thân phận của mình là chân thực, ngay cả tên cũng đã nói ra.
Tuy rằng Tiểu Thanh không biết tên tất cả các trưởng lão Hạ gia, thế nhưng Tiểu Thanh lại biết, Đại trưởng lão Hạ gia, tuyệt đối không phải là Hạ Minh Thủy mà tên là Hạ Lai.
Huống hồ, Đại trưởng lão thường xuyên xuất hiện trong tộc, Tiểu Thanh cũng đã từng
gặp qua hắn vài lần. Tuy rằng không dám đứng gần tỉ mỉ quan sát, thế nhưng Tiêu Thanh cũng có thể nhận ra vị trước mặt này, tuyệt đối không phải là Đại trưởng lão Hạ gia mà nàng đã từng nhìn thấy qua.
Nghe được Trương Minh Thủy nói như vậy, Tiểu Thanh lập tức cảm giác được không đúng, sắc mặt hơi đổi.
- Đại trưởng lão Hạ gia, tên là Hạ Lai, ta đã từng gặp qua vài lần, không phải là ngươi. Tiểu Thanh thuận miệng nhìn Trương Minh Thủy nói.
-Hử?
- Hử hử?
Đám người Lý Nguyên Xuân cũng thoáng cái dồn ánh mắt về phía Trương Minh Thủy.
- A?
Trương Minh Thủy sửng sốt, hắn không nghĩ tới Tiểu Thanh đã từng gặp qua Đại trưởng lão Hạ gia, trò diễn kịch này không tiếp tục được nữa rồi. Bất quá, không giả bộ thì sao đây?
Hiện tại đã đã thành công tìm được người muốn tìm, chỉ cần mang về tỉ mỉ điều tra nghi vấn, không khó ép nàng nói ra hết tất cả mọi tin tức nàng biết.
Ở đây, chỉ có một mình Thổ Nguyên Xuân có thực lực mạnh một chút, thế nhưng cùng chỉ là Linh Sư trung kỳ mà thôi, so với cảnh giới Linh Su hậu kỳ của hắn kém xa.
Con mắt híp lại, Trương Minh Thủy đắc ý nở nụ cười, bất quá nụ cười lúc này vô cùng âm hiểm.
- Không sai, ta xác thực không phải là trưởng lão Hạ gia. Hắc hắc. Bất quá, mục đích của ta thì đúng là muốn biết Hạ Tử Hân rốt cuộc là chết như thế nào.
Trong đôi mắt của Trương Minh Thủy bắn ra một đạo quang mang hung lệ.
- Đáng giận!
Lý Nguyên Xuân giận dữ.
Mắt thấy Trương Minh Thủy này không có ý tốt gì a!
Trước khi Hạ Ngôn rời đi, đã nhờ hắn chiếu cố Tiểu Thanh cho tốt, thế nhưng hiện tại, dĩ nhiên mang tới nhân vật nguy hiểm tới đây. Lý Nguyên Xuân nguyên bản có tính cách vô cùng nóng nảy, làm sao có thể không giận dữ cho được?
Lập tức, Lý Nguyên Xuân rút ra đại đao, chuẩn bị chém lão đầu này rồi.
Lưu Khải và Chu Lan Đức cùng thất kinh, mở to hai mắt. Nhìn thấy Thổ Nguyên Xuân rút đao ra, hai người cũng lấn lượt rút đao, sau đó nhảy tới che trước mặt Tiểu Thanh.
Thấy động tác của ba người này, Trương Minh Thủy không chút lưu ý nào. Trong con mắt của hắn thì hiện tại tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay. Tiểu Thanh này chỉ là một người bình thường, mà hai gã học viên kia chưa phải là Linh Sư.
Duy nhất có uy hiếp, chỉ có kẻ tên là Lý Nguyên Xuân này mà thôi. Thế nhưng, đứng trước mặt Linh Sư hậu kỳ như hắn, Lý Nguyên Xuân căn bản không thể chống được mấy chiêu.
Vì vậy, Trương Minh Thủy không hề nôn nóng.
Bốn tên hộ vệ phía sau hắn, đều rút ra vũ khí của mình, thần sắc hung thần ác sát nhìn chằm chằm về hướng mấy người Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh, xin lỗi. Ta.
Con mắt của Lý Nguyên Xuân như phun ra lửa giận.
Nếu như Tiểu Thanh có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nên làm thế nào?
Lý Nguyên Xuân cũng cảm giác được, thực lực của lão đầu trước mặt này rất mạnh.
- Cho dù chết, ta cũng phải bảo vệ cho được Tiểu Thanh.
Trong lòng Lý Nguyên Xuân tê rống, lòng bàn tay chăm chú nắm chặt. Trường đao nhất thời lung động kịch liệt.
- Đáng giận a!
Lưu Khải phẫn nộ quát lớn.
Nếu không phải hắn và Chu Lan Đức mang theo lão đầu này tới tìm Lý Nguyên Xuân thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
- Đều trách chúng ta! Dĩ nhiên tin tưởng tên vương bát đản này!
Khuôn mặt non nớt của Chu Lan Đức cùng tràn ngập phẫn nộ, hàm răng cắn chặt.
- Ba người các ngươi, tốt nhất nên tránh ra, ta cũng không muốn đả thương nhiều người. Vị cô nương này, ta chỉ là muốn hỏi vài điều mà thôi.
Trương Minh Thủy ngược lại không nhanh không chậm, trên mặt nở nụ cười âm trầm.
- Lão hỗn đản, ngươi mơ tưởng. Lý Nguyên Xuân cả giận nói.
Hắn hận không thể lập tức giết chết lão gia hỏa này tại chỗ.
- Ha ha! Lấy thực lực của ngươi, ta muốn giết ngươi cũng không khó. Trương Minh Thủy lắc đầu.
- Quên đi, ngươi đã có cốt khí như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Trương Minh Thủy đột nhiên biến đổi sắc mặt, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Đó chính là sau khi Hạ Tử Hân trọng thương, đám người Trương Phong cùng không thấy xuất hiện tại Học Viện Tử Diệp.
Lúc đó, Lưu Khải còn dự định tới tìm Trương Phong tính sổ. Tuy rằng Hạ Ngôn chưa nói Hạ Tử Hân là do đám người Trương Phong gây ra thương tích, thế nhưng Lưu Khải lại vô cùng chắc chắn là do Trương Phong làm. Thế nhưng, hắn lại không thể nào tìm thấy được đám người Trương Phong trong Học Viện Tử Diệp.
Từ lúc đó, Lưu Khải chưa từng nhìn thấy qua ba người Trương Phong, ba người đó thực giống như biến mất khỏi không gian vậy.
Trương Minh Thủy từ miệng hai người này thu được tin tức thứ hai vô cùng quan trọng, là về Tiểu Thanh.
Lưu Khải từng nghe Hạ Ngôn nói qua, Hạ Ngôn bên ngoài học viện có một biệt viện của riêng mình, cách học viện không xa lắm. Bất quá, Lưu Khải chưa từng đi qua, vì vậy cũng không thể nào tìm được địa phương chính xác. Thế nhưng Lưu Khải biết, Lý Nguyên Xuân của Học Viện Tử Diệp nhất định có thể tìm được địa phương đó.
Lập tức, Lưu Khải và Chu Lan Đức mang theo Trương Minh Thủy trở lại học viện, tìm được Lý Nguyên Xuân đang tu luyện trong khu học viên đặc thù.
Đem tình huống từ đầu đến cuối nói cho Lý Nguyên Xuân, sau đó lại nhờ Lý Nguyên Xuân dẫn bọn họ tới tìm Tiểu Thanh.
Lưu Khải nghĩ, Tiểu Thanh có thể sẽ biết nhiều tin tức về Hạ Tử Hân hơn.
Lúc đó, khi Hạ Tử Hân trọng thương, Hạ Ngôn ngay trong học viện đã từng nói với Lưu Khải, hắn mang Hạ Tử Hân về, để Tiểu Thanh chỉếu cố thật tốt cho Hạ Tử Hân.
- Thổ Cẩu, ngươi nói xem Hạ Ngôn ca lúc này đang làm gì đây?
Trong tiểu viện, Tiểu Thanh và Thổ Cẩu vừa mới từ trong phường thị lần trước tới, mua về một ít đồ dùng may vá.
Ngồi trong biệt viện, Tiểu Thanh vẫn như thường ngày, đầu tiên là tẩy sạch bộ lông của Thổ Cẩu một lần, sau đó lại xoa bóp toàn thân cho Thổ cẩu dưới ánh mặt trời ấm áp.
Thổ Cẩu, thần tình phi thường hưởng thụ, con mắt híp lại, thỉnh thoảng còn phát ra mấy tiếng rên rỉ thoải mái. Hai móng vuốt tại không trung hơi khuấy động.
Nghe thấy Tiểu Thanh nói đến Hạ Ngôn, con mắt màu xanh của Thổ Cẩu mở ra, nhãn thần màu xanh hiện lên hai tia sáng. Bất quá, sau đó nó lập tức lắc đầu.
- Ai, nếu như ngươi có thể nói chuyện thì tốt rồi. Tiểu Thanh thở dài một tiếng.
- Thổ Cẩu, ngươi tuy rằng có thể hiểu được ta đang nói cái gì, thế nhưng ngươi không thể nói. Ta ở chỗ này, ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Lý Nguyên Xuân đại ca không thể thường xuyên đến trò chuyện với ta.
Hạ Ngôn không có ở đây, Tiểu Thanh chỉ có thể một mình một người ở tại đây.
-Ai.
Tiểu Thanh thở dài, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ buồn rầu.
- Lý Nguyên Xuân đại ca nói, mỗi lần cùng với ta một chỗ, ta không ngừng nói về Hạ Ngôn ca, thế nhưng ta không có nha.
Tiểu Thanh có chút ủy khuất cau cái mũi nhỏ thì thầm.
Thổ Cẩu lại mở mắt, đầu liên tục gật gặt.
Tiểu Thanh nhìn Thổ Cẩu như vậy, bàn tay nhỏ bé tay nhỏ bé tăng thêm lực gãi khắp bụng Thổ cẩu một chút, giả dạng nổi giận đùng đùng nói.
- Lẽ nào ngươi cùng cho là ta một mực nói về Hạ Ngôn ca sao?
- Ngao.
Thổ Cẩu vội vã gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, con mắt trợn to tròn vo.
- Hạ Ngôn ca, hiện tại đã đi mười ngày rồi. Cũng không biết khi nào mới trở về. Con mắt của Tiểu Thanh nhìn về phía bầu trời, thanh âm vô cùng nhu hòa.
- Ngao.
Thổ Cẩu lại kêu lên hai tiếng, trong mắt cùng lộ ra một tia sáng kỳ dị. Thổ Cẩu, cũng nhớ Hạ Ngôn rồi.
Năm đó, nó quen biết với Hạ Ngôn tại Hắc Phong Sơn. Hạ Ngôn lúc đó giúp nó lấy được Tước Thiệt Thảo, nó mới có thể lột xác thành công. Từ đó về sau, nó vẫn đi theo Hạ Ngôn.
Tuy rằng Hạ Ngôn đôi khi đối với nó tỏ ra bộ dáng vô cùng hung ác, bất quá Thổ cẩu biết, Hạ Ngôn phi thường tín nhiệm đối với nó.
- Ngao!
Đột nhiên, tiếng kêu của Thổ cẩu phát sinh biến hóa, thân thể nguyên bản nằm thấp một chỗ, đột nhiên bắn ngược, liền đứng thẳng lên. Đôi con ngươi màu xanh thắm nhìn chằm chằm vào phương hướng cửa biệt viện.
- Có người tới.
Trong lòng Tiểu Thanh khẽ động.
Nàng biết, mỗi khi có người nào tới gần nơi này, Thổ cẩu sẽ lập tức cảnh giác. Lúc ban đầu, Tiểu Thanh có chút không giải thích được. Bất quá, sau khi trải qua hai ba lần giống như thế này, Tiểu Thanh mới biết vì sao Thổ Cẩu lại có phản ứng như vậy.
Cốc cốc!
Quá nhiên, rất nhanh, cửa biệt viện đã vang lên tiếng gõ cửa.
- Tiểu Thanh, muội có nhà không? Ta là Lý đại ca!
Lý Nguyên Xuân mang theo mấy người bên cạnh, đứng bên ngoài gọi to.
Nghe được thanh âm của Lý Nguyên Xuân, Tiểu Thanh liền nói.
- Lý đại ca, ta có nhà. Huynh đợi tí, ta tới mở cửa ngay.
Nói xong, Tiểu Thanh liền nhanh chóng nhấc bước hướng ra cửa.
Thổ Cẩu chăm chú đi theo bên người Tiểu Thanh. Nó nghe được, bên ngoài truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, hiển nhiên không chỉ có riêng một người Lý Nguyên Xuân.
Lý Nguyên Xuân ngoài cửa, cười cười nói với mấy người Trương Minh Thủy.
- Tiểu Thanh cũng là muội muội của Hạ Ngôn. Ha ha, nàng có ở nhà, lúc nữa các ngươi hỏi nàng cái gì, nàng biết thì khẳng định sẽ nói ra hết, còn nếu nàng không biết, cũng xin đừng ép hỏi nhiều. Tính tình Tiểu Thanh rất mềm yếu.
Lý Nguyên Xuân tuy rằng rất thô lỗ, thế nhưng phi thường quan tâm tới Tiểu Thanh.
Trương Minh Thủy là do trước đó Lưu Khải và Chu Lan Đức mang tới tìm được hắn, vì vậy Lý Nguyên Xuân cũng không hề hoài nghi thân phận của Trương Minh Thủy, phi thường tin tưởng Trương Minh Thủy là người của Hạ gia. Bởi vì Trương Minh Thủy xuất hiện, kỳ thực cũng là chuyện hợp Lý. Hạ Tử Hân đã chết đi, người Hạ gia đương nhiên phái tới hỏi rõ tình huống, đây là chuyện rất bình thường.
- Tất nhiên, ha ha, Đa tạ Lý Nguyên Xuân tiên sinh. Trương Minh Thủy vội vã khách khí gặt đầu nói.
Cửa biệt viện được Tiểu Thanh chậm rãi mở ra. -A?
Tiểu Thanh nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy, không khỏi sửng sốt một chút, bất quá, ánh mắt nhìn thấv Lý Nguyên Xuân, lập tức trấn định lại. Chỉ là vẫn có chút nghi hoặc nhìn Lý Nguyên Xuân.
- Tiểu Thanh, đây là một vị trưởng lão của Hạ gia, tới đây để hỏi về chuyện gì xảy ra trước khi Hạ Tử Hân chết.
Lý Nguyên Xuân cười, xoay người chỉ về Trương Minh Thủy giới thiệu nói.
Nghe được Lý Nguyên Xuân nói như vậy, Tiểu Thanh không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Thủy với khuôn mặt đầy nếp nhăn, mặc trường bào màu vàng nâu.
Phía sau Trương Minh Thủy còn có vài tên hộ vệ thân thể vô cùng bưu hãn.
- Xin mời đi vào.
Tiểu Thanh lui lại một bước, mời tất cả mọi người vào trong biệt viện.
Thổ Cẩu, một bước cũng không rời ra xa Tiểu Thanh. Bất quá, trước khi nó biến thân, so với những Thổ cẩu bình thường trên đường không khác biệt gì lắm. Vì vậy đám người Trương Minh Thủy tụ nhiên không quá chú ý tới nó.
Mọi người vào trong, ánh mắt Trương Minh Thủy quét qua bốn phía, sau đó lại rơi vào người Tiểu Thanh.
Trên mặt nở nụ cười hòa nhã.
- Trưởng lão đại nhân, không biết người là vị trưởng lão nào của Hạ gia vậy? Đôi mày liễu của Tiểu Thanh đột nhiên nhíu lại một chút.
Nàng tại Hạ gia thời gian gần một năm, đại đa số Trưởng lão Hạ gia nàng đã từng gặp qua. Bất quá, vị trưởng lão này, nàng vẫn chưa từng nhìn thấy. Vì vậy Tiểu Thanh không khỏi hỏi một câu.
Nếu là trước đây, có thể Tiểu Thanh cũng không dám hỏi. Thế nhưng rời khỏi Hạ gia lâu như vậy, Tiểu Thanh đối với Hạ gia đã giảm sợ hãi đi rất nhiều. -Ta là.
Trương Minh Thủy ngẩn ra, hắn cùng không nghĩ tới Tiểu Thanh sẽ đột nhiên hỏi đến thân phận trưởng lão Hạ gia của hắn.
Bất quá, Trương Minh Thủy phản ứng phi thường nhanh chóng, hắn lập tức nói.
- Ta là Hạ Minh Thủy Đại trưởng lão.
Nếu như hắn biết Tiểu Thanh trước đây là tỳ nữ của Hạ gia, có thể sẽ không tùy tiện nói ra tên bản thân. Thế nhưng, hiện tại, hắn vì muốn biểu hiện thân phận của mình là chân thực, ngay cả tên cũng đã nói ra.
Tuy rằng Tiểu Thanh không biết tên tất cả các trưởng lão Hạ gia, thế nhưng Tiểu Thanh lại biết, Đại trưởng lão Hạ gia, tuyệt đối không phải là Hạ Minh Thủy mà tên là Hạ Lai.
Huống hồ, Đại trưởng lão thường xuyên xuất hiện trong tộc, Tiểu Thanh cũng đã từng
gặp qua hắn vài lần. Tuy rằng không dám đứng gần tỉ mỉ quan sát, thế nhưng Tiêu Thanh cũng có thể nhận ra vị trước mặt này, tuyệt đối không phải là Đại trưởng lão Hạ gia mà nàng đã từng nhìn thấy qua.
Nghe được Trương Minh Thủy nói như vậy, Tiểu Thanh lập tức cảm giác được không đúng, sắc mặt hơi đổi.
- Đại trưởng lão Hạ gia, tên là Hạ Lai, ta đã từng gặp qua vài lần, không phải là ngươi. Tiểu Thanh thuận miệng nhìn Trương Minh Thủy nói.
-Hử?
- Hử hử?
Đám người Lý Nguyên Xuân cũng thoáng cái dồn ánh mắt về phía Trương Minh Thủy.
- A?
Trương Minh Thủy sửng sốt, hắn không nghĩ tới Tiểu Thanh đã từng gặp qua Đại trưởng lão Hạ gia, trò diễn kịch này không tiếp tục được nữa rồi. Bất quá, không giả bộ thì sao đây?
Hiện tại đã đã thành công tìm được người muốn tìm, chỉ cần mang về tỉ mỉ điều tra nghi vấn, không khó ép nàng nói ra hết tất cả mọi tin tức nàng biết.
Ở đây, chỉ có một mình Thổ Nguyên Xuân có thực lực mạnh một chút, thế nhưng cùng chỉ là Linh Sư trung kỳ mà thôi, so với cảnh giới Linh Su hậu kỳ của hắn kém xa.
Con mắt híp lại, Trương Minh Thủy đắc ý nở nụ cười, bất quá nụ cười lúc này vô cùng âm hiểm.
- Không sai, ta xác thực không phải là trưởng lão Hạ gia. Hắc hắc. Bất quá, mục đích của ta thì đúng là muốn biết Hạ Tử Hân rốt cuộc là chết như thế nào.
Trong đôi mắt của Trương Minh Thủy bắn ra một đạo quang mang hung lệ.
- Đáng giận!
Lý Nguyên Xuân giận dữ.
Mắt thấy Trương Minh Thủy này không có ý tốt gì a!
Trước khi Hạ Ngôn rời đi, đã nhờ hắn chiếu cố Tiểu Thanh cho tốt, thế nhưng hiện tại, dĩ nhiên mang tới nhân vật nguy hiểm tới đây. Lý Nguyên Xuân nguyên bản có tính cách vô cùng nóng nảy, làm sao có thể không giận dữ cho được?
Lập tức, Lý Nguyên Xuân rút ra đại đao, chuẩn bị chém lão đầu này rồi.
Lưu Khải và Chu Lan Đức cùng thất kinh, mở to hai mắt. Nhìn thấy Thổ Nguyên Xuân rút đao ra, hai người cũng lấn lượt rút đao, sau đó nhảy tới che trước mặt Tiểu Thanh.
Thấy động tác của ba người này, Trương Minh Thủy không chút lưu ý nào. Trong con mắt của hắn thì hiện tại tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay. Tiểu Thanh này chỉ là một người bình thường, mà hai gã học viên kia chưa phải là Linh Sư.
Duy nhất có uy hiếp, chỉ có kẻ tên là Lý Nguyên Xuân này mà thôi. Thế nhưng, đứng trước mặt Linh Sư hậu kỳ như hắn, Lý Nguyên Xuân căn bản không thể chống được mấy chiêu.
Vì vậy, Trương Minh Thủy không hề nôn nóng.
Bốn tên hộ vệ phía sau hắn, đều rút ra vũ khí của mình, thần sắc hung thần ác sát nhìn chằm chằm về hướng mấy người Tiểu Thanh.
- Tiểu Thanh, xin lỗi. Ta.
Con mắt của Lý Nguyên Xuân như phun ra lửa giận.
Nếu như Tiểu Thanh có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nên làm thế nào?
Lý Nguyên Xuân cũng cảm giác được, thực lực của lão đầu trước mặt này rất mạnh.
- Cho dù chết, ta cũng phải bảo vệ cho được Tiểu Thanh.
Trong lòng Lý Nguyên Xuân tê rống, lòng bàn tay chăm chú nắm chặt. Trường đao nhất thời lung động kịch liệt.
- Đáng giận a!
Lưu Khải phẫn nộ quát lớn.
Nếu không phải hắn và Chu Lan Đức mang theo lão đầu này tới tìm Lý Nguyên Xuân thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
- Đều trách chúng ta! Dĩ nhiên tin tưởng tên vương bát đản này!
Khuôn mặt non nớt của Chu Lan Đức cùng tràn ngập phẫn nộ, hàm răng cắn chặt.
- Ba người các ngươi, tốt nhất nên tránh ra, ta cũng không muốn đả thương nhiều người. Vị cô nương này, ta chỉ là muốn hỏi vài điều mà thôi.
Trương Minh Thủy ngược lại không nhanh không chậm, trên mặt nở nụ cười âm trầm.
- Lão hỗn đản, ngươi mơ tưởng. Lý Nguyên Xuân cả giận nói.
Hắn hận không thể lập tức giết chết lão gia hỏa này tại chỗ.
- Ha ha! Lấy thực lực của ngươi, ta muốn giết ngươi cũng không khó. Trương Minh Thủy lắc đầu.
- Quên đi, ngươi đã có cốt khí như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Trương Minh Thủy đột nhiên biến đổi sắc mặt, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
/1062
|