Một canh giờ sau tiệc tối chấm dứt. Mọi người chào tạm biệt nhau trở về phòng. Trong phòng khách đại điện, Hạ Ngôn ở lại không theo các người Liễu Vân cùng nhau rời đi.
Suốt buổi tối Hạ Ngôn đều muốn tìm cơ hội hỏi sư phụ Liễu Vân về chuyện phụ thân của Viên San. Tuy nhiên Viên San lúc nào cũng túc trực bên cạnh mình, Hạ Ngôn không tìm được cơ hội nào.
Trên vách tường gắn mấy ngọn đèn dầu sáng ngời, lúc này trong đại điện, chỉ còn lại có Mục Nguyệt, Hạ Ngôn cùng Viên San ba người. Thời điểm Mễ Tuyết rời đi, thậm chí không có chào Hạ Ngôn. Tuy rằng nàng biết rõ mình cùng Hạ Ngôn gần như không có khả năng sống cùng nhau, nhưng từ khi Viên San xuất hiện, suốt buổi tiệc tối nàng cũng không thể nào làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại được.
- Hạ Ngôn! Ngươi đi theo ta.
Mục Nguyệt nói với Hạ Ngôn, sau đó quay mình đi ra phía ngoài đại điện.
Hạ Ngôn đành phải bước chân đi theo. Viên San vẫn đi theo sát bên cạnh Hạ Ngôn. Từ buổi tối sau khi mẫu thân Mục Nguyệt nói qua những lời đó với Hạ Ngôn, dường như Viên San ít nói hẳn đi. Nàng rất thông minh, nhưng vẫn nghĩ không ra vì sao mẫu thân lại nói với Hạ Ngôn những lời đó.
Rời đại điện, ba người đi tới phía sau viện, đi qua một đường nhỏ và hoa viên hơi u tối. Cuối cùng đi vào bên trong một tiểu viện vắng vẻ. Trong tiểu viện, có một hồ nước, tuy nhiên trong hồ lại không có nước, mà là đủ loại cây cối quý giá.
Ở trong bóng đêm mờ tối Mục Nguyệt vẫn không nói gì.
Đột nhiên Mục Nguyệt dừng chân lại.
Lúc này, ba người đã đi dọc theo đường lót đá đến vị trí trung ương hồ, đây là một nhà nghỉ mát.
Mục Nguyệt vươn tay, sờ soạng trên một cây cột ở chòi nghỉ mát một chút.
"Rẹt rẹt. "
Một hồi tiếng ma sát nho nhỏ truyền ra dần dần ở phía trước Mục Nguyệt xuất hiện một cửa hầm. Hạ Ngôn cố lắm mới có thể thấy có một số bậc thang đi xuống lòng đất.
"Mục Nguyệt Điện chủ, định dẫn ta tới chỗ nào đây? Xem ra, nơi này thực bí ẩn bốn phía cây cỏ um tùm, dường như viện này cũng không có người thường lui tới. Ý niệm xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn cũng không có lên tiếng hỏi.
- Lần cuối cùng ta tới nơi này cũng là một năm trước!
Mục Nguyệt cũng không xoay người lại, nhưng dường như bà ta có thể đoán được tâm tư Hạ Ngôn, cho nên nói ra những lời này, vừa lúc trả lời nghi hoặc trong lòng Hạ Ngôn.
- Tiểu viện này bất cứ người nào đều không thể tới gần. Tất cả hộ vệ cũng như người hầu cũng không được phép đi vào một bước. Ngay cả Viên San cũng là không được vào.
Viên San ở một bên gật gật đầu, nàng cũng không biết mẫu thân muốn làm cái gì.
Viên San cùng mẫu thân là hai năm trước dọn vào trong phủ viện, ký ức về cái tiểu viện này cũng không nhiều lắm. Chỉ nhớ là mẫu thân từng nói qua với nàng, bảo nàng không được tùy ý tới gần tiểu viện này.
Vừa nói Mục Nguyệt vừa theo bậc thang đi xuống phía dưới.
Hạ Ngôn cũng vội đi theo phía sau Mục Nguyệt. Viên San thì đưa bàn tay ngọc nắm cánh tay của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoáng khựng lại, tuy nhiên cũng không có gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của Viên San.
Ba người chậm rãi đi xuống phía dưới, trong không khí có hơi ẩm ướt.
Rốt cục, tới dưới cùng.
"Xoạt!"
Mục Nguyệt đánh lửa châm mấy ngọn đèn trên vách tường. Hạ Ngôn thấy đây là một cái thạch thất vuông vức không lớn, ở giữa thạch thất có một cái bàn dài màu đen. Trên bàn đặt một khối ngọc xanh hình tròn.
Quan trọng là phía trên khối ngọc xanh này còn đặt một viên tinh thể cỡ nắm tay. Dưới ánh đèn chiếu rọi tinh thể này phản chiếu một vầng sáng màu sắc rực rờ.
Mục Nguyệt bước tới cầm tinh thể ấy lên.
- Khối đá này gọi là Thần Thạch. Ta cùng phụ thân Viên San thu được nó vào sáu năm trước.
Mục Nguyệt cầm khối Thần Thạch, vẫn đưa lưng về phía Hạ Ngôn nói.
- Hạ Ngôn! Ngươi có biết tác dụng của nó không?
Mục Nguyệt xoay người nói, nhưng Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của bà.
Nghe bà ta hỏi, Hạ Ngôn lắc đầu. Hắn là lần đầu tiên nghe nói tới Thần Thạch. Xem ra dường như rất trọng yếu, bằng không Mục Nguyệt sẽ không cất Thần Thạch ở chỗ bí mật như vậy.
- Ha ha! Đương nhiên ngươi sẽ không biết. Một ngàn năm qua, trên Đại Lục Long Chi chỉ xuất hiện bảy khối Thần Thạch. Mỗi người đều muốn thu lấy Thần Thạch.
Mục Nguyệt mỉm cười một cái, nói.
"Bảy khối? Một ngàn năm?" Hạ Ngôn chấn động toàn thân, kinh ngạc nhìn miếng đá đen nhỏ bằng nắm tay này. Thần Thạch bản thân là màu đen, dưới ánh sáng chiếu rọi lại phản chiếu ra hào quang bảy màu, mặc dù là ở dưới ánh lửa cũng chiếu ra hào quang bảy màu.
Miếng đá này rốt lại có công dụng gì?
- Vì để lấy được Thần Thạch này, ta cùng phụ thân Viên San lúc trước phải trải qua cửu tử nhất sinh. Cuối cùng, chúng ta là chiếm được Thần Thạch, hơn nữa chúng ta đều còn sống.
Mục Nguyệt cười khổ, giọng nói đều đều của bà ngưng lại, dường như còn có điều gì đó chưa nói xong.
Nhìn Thần Thạch dường như Hạ Ngôn có thể cảm nhận được tim mình đập mạnh.
Viên San, nắm chặt cánh tay Hạ Ngôn hơn, mắt mở to nhìn căn hầm u ám.
- Thần Thạch.
Mục Nguyệt lại xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Ngươi có biết thần khí là như thế nào rèn ra không?
Mục Nguyệt đột nhiên hỏi qua vấn đề khác.
Hạ Ngôn ngẩn ra, mày nhăn lại, không khỏi kinh dị nói:
- Chẳng lẽ có liên quan tới Thần Thạch sao?
Mấỵ tháng trước, Hạ Ngôn vốn tưởng rằng Đại Lục Long Chi chỉ có ba kiện thần khí, tuy nhiên vẻ sau lại biết trên Đại Lục Long Chi không phải chỉ có ba kiện thần khí.
Hiện tại, nghe ý tứ của Mục Nguyệt dường như thần khí có liên quan tới Thần Thạch.
- Nói không sai!
Mục Nguyệt gật đầu, ánh mắt biến đổi:
- Hạ Ngôn! Thanh trường kiếm trong tay ngươi coi như là một thanh bảo kiếm hiếm thấy. Tuy nhiên, cho dù nó đã có linh tính, nhưng cũng vĩnh viễn không thể trở thành một kiện thần khí chân chính.
Lúc trước, khi rèn thanh Thần Hi kiếm lúc chưa thành hình liền dung nhập máu của Hạ Ngôn, sau khi rèn thành công liền có được linh tính. Tuy nhiên, đúng như lời Mục Nguyệt nói, nó quả thật không tính là thần khí.
Thiết tượng Thần cấp Thu Thủy lúc ấy đã nói: Nó gần bằng với ba thanh thần khí kia.
Tuy nhiên, Thu Thủy nói ba đại thần khí kia là ba binh khí trên đại lục, phân biệt là Kinh Lôi Kiếm, Càn Khôn Đao và Thần Long Tiên, về phần ba kiện thần khí này hiện tại rốt cục ở trong tay người nào, Thu Thủy cũng không đề cập tới.
Từ đó đến nay Hạ Ngôn cũng cơ hồ không có nghe nói qua thần khí, càng không thể tận mắt nhìn thấy.
- Nhưng mà, nếu thanh Thần Hi kiếm của ngươi dung hợp với miếng Thần Thạch này, cộng thêm kim nguyên tố rèn lại, có thể trở thành một kiện thần khí uy lực cường đại không thể địch nổi.
Mục Nguyệt bước tới một bước, cách Hạ Ngôn còn không đến một thước, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Ngươi muốn Thần Thạch này không?
Mục Nguyệt vừa chuyển giọng hỏi.
Mới vừa rồi khi Mục Nguyệt nói ra công dụng của nó, Hạ Ngôn vẫn luôn trầm mặc, trong lòng hắn phi thường khiếp sợ.
Thần khí, thì ra là cần phải có loại Thần Thạch này dung hợp rèn mới có thể xuất thế. Mà một ngàn năm qua, trên đại lục chỉ xuất hiện bảy miếng Thần Thạch. Nói cách khác, trên Đại Lục Long Chi đến hiện tại nhiều lắm chỉ có bảy kiện thần khí. Nhưng mà, nếu còn muốn thêm nữa phải cần miếng Thần Thạch trước mặt này để rèn đúc thành.
Trầm ngâm một lát, Hạ Ngôn thong thả nói:
- Trên Đại Lục Long Chi có rất nhiều thứ ta muốn có, nhưng là ta không thể toàn bộ đều có được. Có vài thứ cũng không thuộc về ta.
Nói không muốn, đó là giả dối.
Hạ Ngôn chẳng lẽ lại không muốn có một kiện thần khí? Đến hiện tại Hạ Ngôn cũng chưa từng tận mắt thấy qua thần khí. Càng không biết thần khí chân chính rốt cuộc ẩn chứa lực lượng như thế nào.
Chẳng qua Hạ Ngôn có thể xác định, thần khí chắc chắn là có lực lượng cường đại nào đó khiến cho người ta không thể kháng cự.
- Nói cho cùng. Hạ Ngôn!
Mục Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại:
- Lúc trước chúng ta nếu có thể giống như ngươi, vậy cũng sẽ không có phát sinh rất nhiều chuyện về sau. Ôi!
- Quên đi! Không đề cập tới chuyện đó nữa.
Mục Nguyệt nói tiếp:
- Hạ Ngôn! Hiện tại Thần Thạch này liền là của ngươi. Ta. đã không cần nó nữa rồi.
Mục Nguyệt đưa Thần Thạch tới trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn có chút khó có thể tin!
Vật quý giá như vậy, không ngờ Mục Nguyệt muốn tặng cho mình. Tuy rằng vừa rồi Hạ Ngôn còn nghĩ trong lòng vì sao Mục Nguyệt lại dẫn mình đến xem Thần Thạch này, nhưng khi Mục Nguyệt nói đưa Thần Thạch cho chính mình, Hạ Ngôn vẫn không kìm nổi tim đập thình thịch.
- Vì cái gì?
Hạ Ngôn cũng không có tiếp nhận, mà nhíu mày hỏi.
- Ngươi cần có nó!
Mục Nguyệt cười nói:
- Hơn nữa, ngươi đáp ứng sẽ bảo hộ an toàn cho nữ nhi Viên San của ta, nên miếng Thần Thạch này cứ coi như là trả thù lao đi. Dù sao cũng không thể để ngươi làm chuyện không công!
- Được rồi! Không cần nhiều lời, nhận nó đi.
Ngay sau đó Mục Nguyệt thúc giục.
Tay trái Hạ Ngôn có hơi run run.
- Mục Nguyệt Điện chủ! Ta đáp ứng với ngài, nhưng đó là.
Hạ Ngôn nhíu mày nói.
- Đúng vậy, là chờ sau khi ta mất! Không sao, chỉ vì ngươi không ngần ngại đáp ứng thỉnh cầu của ta, ngươi xứng đáng nhận được miếng Thần Thạch này.
Mục Nguyệt nói.
Cuối cùng, Hạ Ngôn vẫn là tiếp nhận miếng Thần Thạch.
- Mục Nguyệt Điện chủ! Kim nguyên tố ngài nói lại là cái gì?
Hạ Ngôn nhớ tới vừa rồi theo như lời Mục Nguyệt, dường như muốn rèn thần khí còn cần phải có một thứ gì khác.
- Kim nguyên tố! Ha ha! Cái này đơn giản chính là nguyên tố rút ra từ trong kim tệ.
Mục Nguyệt chợt nói:
- Các ngươi ra đi thôi, ta muốn một mình ở trong này một lát. Hạ Ngôn! Trước khi lên Thánh sơn, ở đây mấy ngày ngươi ở cùng Viên San đi. Mắy năm nay, từ khi lên tám Viên San rất ít tiếp xúc với người ngoài. Người ưa thích lại càng không nhiều, nhưng nàng là thích ngươi.
Hạ Ngôn cảm giác được thân thể mềm mại của Viên San khẽ run một chút. Hạ Ngôn ghé mắt nhìn về phía Viên San. Tuy nhiên Viên San cúi thấp đầu, Hạ Ngôn cũng không thấy được nét mặt Viên San lúc này thế nào.
Nghe Mục Nguyệt bảo bọn họ rời đi. Hạ Ngôn vâng một tiếng.
Hai người theo địa đạo cùng ra khỏi thạch thất.
- Hạ Ngôn ca! Muội cảm thấy như mẫu thân còn giấu muội điều gì đó. Vì cái gì trên bữa tiệc mẫu thân lại nói với huynh như vậy? Nói những lời đó?
Vừa ra ngoài Viên San nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Giọng nói của Viên San có một loại mị lực đặc thù, ngọt ngào êm dịu khiến cho người ta không kìm nổi tâm động.
- Ta cũng không biết.
Hạ Ngôn cũng không biết nên nói cái gì. Biểu hiện của Mục Nguyệt Điện chủ quả thật có hơi không bình thường, chung quy vẫn cảm giác hình như là bà ta đang nóng lòng muốn giải quyết một chuyện gì đó, cũng vì Viên San mà an bài chuyện sau này.
Nhưng Hạ Ngôn thủy chung nghĩ không ra với thực lực cùng địa vị của bà ấy, suy cho cùng đâu có thế lực nào, người nào có thể uy hiếp đến bà ta chứ? Hạ Ngôn không hiểu. Viên San cũng không biết rõ vì sao mẫu thân phải làm như vậy.
Viên San hiểu tính tình mẫu thân của mình, nàng biết mẫu thân không nói ra, cho dù nàng có hỏi cũng không thu được kết quả gì.
- Chúng ta quay về Tử Nguyệt tửu lâu đi! Sư phụ mấy người đều ở tại Địch Xuân Uyển. Địch Xuân Uyên có rất nhiều phòng. Viên San! Nếu muội thấy được, mấy ngày nay hãy cùng chúng ta ở tại Địch Xuân Uyển được rồi.
Hạ Ngôn trầm ngâm một lát rồi nói với Viên San.
Viên San dĩ nhiên gật đầu ưng thuận.
Suốt buổi tối Hạ Ngôn đều muốn tìm cơ hội hỏi sư phụ Liễu Vân về chuyện phụ thân của Viên San. Tuy nhiên Viên San lúc nào cũng túc trực bên cạnh mình, Hạ Ngôn không tìm được cơ hội nào.
Trên vách tường gắn mấy ngọn đèn dầu sáng ngời, lúc này trong đại điện, chỉ còn lại có Mục Nguyệt, Hạ Ngôn cùng Viên San ba người. Thời điểm Mễ Tuyết rời đi, thậm chí không có chào Hạ Ngôn. Tuy rằng nàng biết rõ mình cùng Hạ Ngôn gần như không có khả năng sống cùng nhau, nhưng từ khi Viên San xuất hiện, suốt buổi tiệc tối nàng cũng không thể nào làm cho tâm tình của mình bình tĩnh lại được.
- Hạ Ngôn! Ngươi đi theo ta.
Mục Nguyệt nói với Hạ Ngôn, sau đó quay mình đi ra phía ngoài đại điện.
Hạ Ngôn đành phải bước chân đi theo. Viên San vẫn đi theo sát bên cạnh Hạ Ngôn. Từ buổi tối sau khi mẫu thân Mục Nguyệt nói qua những lời đó với Hạ Ngôn, dường như Viên San ít nói hẳn đi. Nàng rất thông minh, nhưng vẫn nghĩ không ra vì sao mẫu thân lại nói với Hạ Ngôn những lời đó.
Rời đại điện, ba người đi tới phía sau viện, đi qua một đường nhỏ và hoa viên hơi u tối. Cuối cùng đi vào bên trong một tiểu viện vắng vẻ. Trong tiểu viện, có một hồ nước, tuy nhiên trong hồ lại không có nước, mà là đủ loại cây cối quý giá.
Ở trong bóng đêm mờ tối Mục Nguyệt vẫn không nói gì.
Đột nhiên Mục Nguyệt dừng chân lại.
Lúc này, ba người đã đi dọc theo đường lót đá đến vị trí trung ương hồ, đây là một nhà nghỉ mát.
Mục Nguyệt vươn tay, sờ soạng trên một cây cột ở chòi nghỉ mát một chút.
"Rẹt rẹt. "
Một hồi tiếng ma sát nho nhỏ truyền ra dần dần ở phía trước Mục Nguyệt xuất hiện một cửa hầm. Hạ Ngôn cố lắm mới có thể thấy có một số bậc thang đi xuống lòng đất.
"Mục Nguyệt Điện chủ, định dẫn ta tới chỗ nào đây? Xem ra, nơi này thực bí ẩn bốn phía cây cỏ um tùm, dường như viện này cũng không có người thường lui tới. Ý niệm xoay chuyển trong đầu Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn cũng không có lên tiếng hỏi.
- Lần cuối cùng ta tới nơi này cũng là một năm trước!
Mục Nguyệt cũng không xoay người lại, nhưng dường như bà ta có thể đoán được tâm tư Hạ Ngôn, cho nên nói ra những lời này, vừa lúc trả lời nghi hoặc trong lòng Hạ Ngôn.
- Tiểu viện này bất cứ người nào đều không thể tới gần. Tất cả hộ vệ cũng như người hầu cũng không được phép đi vào một bước. Ngay cả Viên San cũng là không được vào.
Viên San ở một bên gật gật đầu, nàng cũng không biết mẫu thân muốn làm cái gì.
Viên San cùng mẫu thân là hai năm trước dọn vào trong phủ viện, ký ức về cái tiểu viện này cũng không nhiều lắm. Chỉ nhớ là mẫu thân từng nói qua với nàng, bảo nàng không được tùy ý tới gần tiểu viện này.
Vừa nói Mục Nguyệt vừa theo bậc thang đi xuống phía dưới.
Hạ Ngôn cũng vội đi theo phía sau Mục Nguyệt. Viên San thì đưa bàn tay ngọc nắm cánh tay của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoáng khựng lại, tuy nhiên cũng không có gạt bỏ bàn tay nhỏ bé của Viên San.
Ba người chậm rãi đi xuống phía dưới, trong không khí có hơi ẩm ướt.
Rốt cục, tới dưới cùng.
"Xoạt!"
Mục Nguyệt đánh lửa châm mấy ngọn đèn trên vách tường. Hạ Ngôn thấy đây là một cái thạch thất vuông vức không lớn, ở giữa thạch thất có một cái bàn dài màu đen. Trên bàn đặt một khối ngọc xanh hình tròn.
Quan trọng là phía trên khối ngọc xanh này còn đặt một viên tinh thể cỡ nắm tay. Dưới ánh đèn chiếu rọi tinh thể này phản chiếu một vầng sáng màu sắc rực rờ.
Mục Nguyệt bước tới cầm tinh thể ấy lên.
- Khối đá này gọi là Thần Thạch. Ta cùng phụ thân Viên San thu được nó vào sáu năm trước.
Mục Nguyệt cầm khối Thần Thạch, vẫn đưa lưng về phía Hạ Ngôn nói.
- Hạ Ngôn! Ngươi có biết tác dụng của nó không?
Mục Nguyệt xoay người nói, nhưng Hạ Ngôn chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của bà.
Nghe bà ta hỏi, Hạ Ngôn lắc đầu. Hắn là lần đầu tiên nghe nói tới Thần Thạch. Xem ra dường như rất trọng yếu, bằng không Mục Nguyệt sẽ không cất Thần Thạch ở chỗ bí mật như vậy.
- Ha ha! Đương nhiên ngươi sẽ không biết. Một ngàn năm qua, trên Đại Lục Long Chi chỉ xuất hiện bảy khối Thần Thạch. Mỗi người đều muốn thu lấy Thần Thạch.
Mục Nguyệt mỉm cười một cái, nói.
"Bảy khối? Một ngàn năm?" Hạ Ngôn chấn động toàn thân, kinh ngạc nhìn miếng đá đen nhỏ bằng nắm tay này. Thần Thạch bản thân là màu đen, dưới ánh sáng chiếu rọi lại phản chiếu ra hào quang bảy màu, mặc dù là ở dưới ánh lửa cũng chiếu ra hào quang bảy màu.
Miếng đá này rốt lại có công dụng gì?
- Vì để lấy được Thần Thạch này, ta cùng phụ thân Viên San lúc trước phải trải qua cửu tử nhất sinh. Cuối cùng, chúng ta là chiếm được Thần Thạch, hơn nữa chúng ta đều còn sống.
Mục Nguyệt cười khổ, giọng nói đều đều của bà ngưng lại, dường như còn có điều gì đó chưa nói xong.
Nhìn Thần Thạch dường như Hạ Ngôn có thể cảm nhận được tim mình đập mạnh.
Viên San, nắm chặt cánh tay Hạ Ngôn hơn, mắt mở to nhìn căn hầm u ám.
- Thần Thạch.
Mục Nguyệt lại xoay người nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Ngươi có biết thần khí là như thế nào rèn ra không?
Mục Nguyệt đột nhiên hỏi qua vấn đề khác.
Hạ Ngôn ngẩn ra, mày nhăn lại, không khỏi kinh dị nói:
- Chẳng lẽ có liên quan tới Thần Thạch sao?
Mấỵ tháng trước, Hạ Ngôn vốn tưởng rằng Đại Lục Long Chi chỉ có ba kiện thần khí, tuy nhiên vẻ sau lại biết trên Đại Lục Long Chi không phải chỉ có ba kiện thần khí.
Hiện tại, nghe ý tứ của Mục Nguyệt dường như thần khí có liên quan tới Thần Thạch.
- Nói không sai!
Mục Nguyệt gật đầu, ánh mắt biến đổi:
- Hạ Ngôn! Thanh trường kiếm trong tay ngươi coi như là một thanh bảo kiếm hiếm thấy. Tuy nhiên, cho dù nó đã có linh tính, nhưng cũng vĩnh viễn không thể trở thành một kiện thần khí chân chính.
Lúc trước, khi rèn thanh Thần Hi kiếm lúc chưa thành hình liền dung nhập máu của Hạ Ngôn, sau khi rèn thành công liền có được linh tính. Tuy nhiên, đúng như lời Mục Nguyệt nói, nó quả thật không tính là thần khí.
Thiết tượng Thần cấp Thu Thủy lúc ấy đã nói: Nó gần bằng với ba thanh thần khí kia.
Tuy nhiên, Thu Thủy nói ba đại thần khí kia là ba binh khí trên đại lục, phân biệt là Kinh Lôi Kiếm, Càn Khôn Đao và Thần Long Tiên, về phần ba kiện thần khí này hiện tại rốt cục ở trong tay người nào, Thu Thủy cũng không đề cập tới.
Từ đó đến nay Hạ Ngôn cũng cơ hồ không có nghe nói qua thần khí, càng không thể tận mắt nhìn thấy.
- Nhưng mà, nếu thanh Thần Hi kiếm của ngươi dung hợp với miếng Thần Thạch này, cộng thêm kim nguyên tố rèn lại, có thể trở thành một kiện thần khí uy lực cường đại không thể địch nổi.
Mục Nguyệt bước tới một bước, cách Hạ Ngôn còn không đến một thước, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn! Ngươi muốn Thần Thạch này không?
Mục Nguyệt vừa chuyển giọng hỏi.
Mới vừa rồi khi Mục Nguyệt nói ra công dụng của nó, Hạ Ngôn vẫn luôn trầm mặc, trong lòng hắn phi thường khiếp sợ.
Thần khí, thì ra là cần phải có loại Thần Thạch này dung hợp rèn mới có thể xuất thế. Mà một ngàn năm qua, trên đại lục chỉ xuất hiện bảy miếng Thần Thạch. Nói cách khác, trên Đại Lục Long Chi đến hiện tại nhiều lắm chỉ có bảy kiện thần khí. Nhưng mà, nếu còn muốn thêm nữa phải cần miếng Thần Thạch trước mặt này để rèn đúc thành.
Trầm ngâm một lát, Hạ Ngôn thong thả nói:
- Trên Đại Lục Long Chi có rất nhiều thứ ta muốn có, nhưng là ta không thể toàn bộ đều có được. Có vài thứ cũng không thuộc về ta.
Nói không muốn, đó là giả dối.
Hạ Ngôn chẳng lẽ lại không muốn có một kiện thần khí? Đến hiện tại Hạ Ngôn cũng chưa từng tận mắt thấy qua thần khí. Càng không biết thần khí chân chính rốt cuộc ẩn chứa lực lượng như thế nào.
Chẳng qua Hạ Ngôn có thể xác định, thần khí chắc chắn là có lực lượng cường đại nào đó khiến cho người ta không thể kháng cự.
- Nói cho cùng. Hạ Ngôn!
Mục Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại:
- Lúc trước chúng ta nếu có thể giống như ngươi, vậy cũng sẽ không có phát sinh rất nhiều chuyện về sau. Ôi!
- Quên đi! Không đề cập tới chuyện đó nữa.
Mục Nguyệt nói tiếp:
- Hạ Ngôn! Hiện tại Thần Thạch này liền là của ngươi. Ta. đã không cần nó nữa rồi.
Mục Nguyệt đưa Thần Thạch tới trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn có chút khó có thể tin!
Vật quý giá như vậy, không ngờ Mục Nguyệt muốn tặng cho mình. Tuy rằng vừa rồi Hạ Ngôn còn nghĩ trong lòng vì sao Mục Nguyệt lại dẫn mình đến xem Thần Thạch này, nhưng khi Mục Nguyệt nói đưa Thần Thạch cho chính mình, Hạ Ngôn vẫn không kìm nổi tim đập thình thịch.
- Vì cái gì?
Hạ Ngôn cũng không có tiếp nhận, mà nhíu mày hỏi.
- Ngươi cần có nó!
Mục Nguyệt cười nói:
- Hơn nữa, ngươi đáp ứng sẽ bảo hộ an toàn cho nữ nhi Viên San của ta, nên miếng Thần Thạch này cứ coi như là trả thù lao đi. Dù sao cũng không thể để ngươi làm chuyện không công!
- Được rồi! Không cần nhiều lời, nhận nó đi.
Ngay sau đó Mục Nguyệt thúc giục.
Tay trái Hạ Ngôn có hơi run run.
- Mục Nguyệt Điện chủ! Ta đáp ứng với ngài, nhưng đó là.
Hạ Ngôn nhíu mày nói.
- Đúng vậy, là chờ sau khi ta mất! Không sao, chỉ vì ngươi không ngần ngại đáp ứng thỉnh cầu của ta, ngươi xứng đáng nhận được miếng Thần Thạch này.
Mục Nguyệt nói.
Cuối cùng, Hạ Ngôn vẫn là tiếp nhận miếng Thần Thạch.
- Mục Nguyệt Điện chủ! Kim nguyên tố ngài nói lại là cái gì?
Hạ Ngôn nhớ tới vừa rồi theo như lời Mục Nguyệt, dường như muốn rèn thần khí còn cần phải có một thứ gì khác.
- Kim nguyên tố! Ha ha! Cái này đơn giản chính là nguyên tố rút ra từ trong kim tệ.
Mục Nguyệt chợt nói:
- Các ngươi ra đi thôi, ta muốn một mình ở trong này một lát. Hạ Ngôn! Trước khi lên Thánh sơn, ở đây mấy ngày ngươi ở cùng Viên San đi. Mắy năm nay, từ khi lên tám Viên San rất ít tiếp xúc với người ngoài. Người ưa thích lại càng không nhiều, nhưng nàng là thích ngươi.
Hạ Ngôn cảm giác được thân thể mềm mại của Viên San khẽ run một chút. Hạ Ngôn ghé mắt nhìn về phía Viên San. Tuy nhiên Viên San cúi thấp đầu, Hạ Ngôn cũng không thấy được nét mặt Viên San lúc này thế nào.
Nghe Mục Nguyệt bảo bọn họ rời đi. Hạ Ngôn vâng một tiếng.
Hai người theo địa đạo cùng ra khỏi thạch thất.
- Hạ Ngôn ca! Muội cảm thấy như mẫu thân còn giấu muội điều gì đó. Vì cái gì trên bữa tiệc mẫu thân lại nói với huynh như vậy? Nói những lời đó?
Vừa ra ngoài Viên San nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Giọng nói của Viên San có một loại mị lực đặc thù, ngọt ngào êm dịu khiến cho người ta không kìm nổi tâm động.
- Ta cũng không biết.
Hạ Ngôn cũng không biết nên nói cái gì. Biểu hiện của Mục Nguyệt Điện chủ quả thật có hơi không bình thường, chung quy vẫn cảm giác hình như là bà ta đang nóng lòng muốn giải quyết một chuyện gì đó, cũng vì Viên San mà an bài chuyện sau này.
Nhưng Hạ Ngôn thủy chung nghĩ không ra với thực lực cùng địa vị của bà ấy, suy cho cùng đâu có thế lực nào, người nào có thể uy hiếp đến bà ta chứ? Hạ Ngôn không hiểu. Viên San cũng không biết rõ vì sao mẫu thân phải làm như vậy.
Viên San hiểu tính tình mẫu thân của mình, nàng biết mẫu thân không nói ra, cho dù nàng có hỏi cũng không thu được kết quả gì.
- Chúng ta quay về Tử Nguyệt tửu lâu đi! Sư phụ mấy người đều ở tại Địch Xuân Uyển. Địch Xuân Uyên có rất nhiều phòng. Viên San! Nếu muội thấy được, mấy ngày nay hãy cùng chúng ta ở tại Địch Xuân Uyển được rồi.
Hạ Ngôn trầm ngâm một lát rồi nói với Viên San.
Viên San dĩ nhiên gật đầu ưng thuận.
/1062
|