"Ta tìm khắp toàn bộ Nội các một lần cũng không tin tìm không thấy tung tích của Thu Thủy tiền bối!" Hạ Ngôn ngẫm nghĩ trong lòng, khí tức hoàn toàn thu liễm lại, rồi bắt đầu dò tìm từng phòng một.
Tuy rằng Hạ Ngôn thật cẩn thận, nhưng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, liền biến mất ở chỗ cũ, nếu là người tu luyện bình thường, cho dù lúc này nhìn thấy Hạ Ngôn chỉ sợ cũng nhận không rõ cho là mình bị ảo giác mà thôi.
- Tiêu Dao! Lão nhân kia thật đúng là ngoan cố, bất kể chết sống cũng không muốn chiết ra kim lực cho Đông Cực chúng ta!
Ở trong một gian phòng không có đốt đèn, vang lên tiếng nói chuyện, thanh âm có vẻ hơi già nua, tuy nhiên trung khí mười phần, thanh âm rổn rảng hữu lực, hiển nhiên công phu dưỡng khí rất tốt.
- Lần trước Tông chủ đến đây, không ngờ hắn đưa ra một điều kiện: muốn cùng Thần Chùy so tay nghề một lần nữa, hơn nữa muốn cho người trong thiên hạ đều biết, đều đến Thánh thành, xem hai người bọn họ so tay nghề. So tay nghề xong, mới chịu giúp chúng ta chiết ra kim lực!
Một giọng nói khác lên tiếng, người này hẳn là người có tên gọi Tiêu Dao.
- Ừ! Hình như Tông chủ đã đáp ứng điều kiện của hắn, tuy nhiên phải đợi một năm sau. Bởi vì, hiện tại Thần Chùy tiên sinh ở một địa phương còn không thể xuất hiện, đại khái phải đợi thời gian một năm. Thần Chùy mới có thể đến Thánh thành cùng hắn tiến hành so tay nghề.
Lão già nói chuyện lúc trước, lại chậm rãi nói.
- Theo ta, hắn không chịu giúp chúng ta, cứ dùng thủ đoạn cứng rắn. Ta thật không tin lão già đó có thể kiên trì được. Tay nghề rèn vũ khí của hắn cao minh, tuy nhiên thực lực bản thân chỉ là cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, ở trong tay chúng ta hoàn toàn không ngóc đầu dậy nổi.
Lão già Tiêu Dao đổi giọng nói, mang theo vẻ tàn nhẫn.
- Chuyện Tông chủ đã quyết định, chúng ta tốt hơn là không cần bàn luận nhiều. Tông chủ nói không muốn bắt buộc hắn. Hơn nữa, lão già đó xem ra xương cốt thực cứng, hầu như ngay cả chết cũng không sợ.
Trong gian phòng, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau. Hai người này tuổi đều không nhỏ, ngồi phía trên bồ đoàn dưới đất. Tuy nhiên, trong mắt hai người chớp động lấp lóe tinh quang, từ trên thân thể từng đoàn linh lực cuồn cuộn lưu động, nhưng lại ngưng tụ mà không tiêu tan, rõ ràng là cường giả Linh Tông thực lực rất mạnh.
- Thời gian này thật đúng là nhàm chán, ngày hôm qua có mấy tên hắc y tiểu tử đột nhiên xông tới, lại không phải tới phiên hai người chúng ta trông coi trong này, bị lão tiểu tử Cuồng Long kia đánh giết sạch toàn bộ! Không thú vị, chán quá.
Một người lắc lắc đầu, thân thể hơi nhích động.
"Vù!"
- Ồ?
Hai lão già thần sắc biến đổi, ánh mắt lợi hại như đao phong xuyên thấu qua rèm cửa bắn ra ngoài.
- Có người!
Một người từ trên mặt đất đứng bật lên, mũi chân nhún trên mặt đất một chút, liền rơi xuống cạnh cửa, một tay đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Tuy nhiên, hắn cũng không thấy được gì bên ngoài không một bóng người.
- Tiêu Dao! Là ai vậy?
Tên còn lại ở trong phòng thấp giọng hỏi.
- Không có ai! Sao lại thế? Vừa rồi rõ ràng có một đạo khí tức, như thế nào lại cảm ứng sai?
Lão già mở cửa nhướng mày có vẻ khó hiểu, lại đưa mắt nhìn quanh một vòng.
"Bốp!"
"Vù!"
Một luồng kiếm quang, đột nhiên lóe lên, sau màn kiếm quang là một cái bóng trắng lay động. Thanh trường kiếm đen nhánh, trong phút chốc xuyên qua khoáng cách mấy chục thước, đâm thẳng hướng trước ngực lão già Tiêu Dao kia.
Ánh mắt lão Tiêu Dao chợt ngưng trọng, trong miệng quát lớn một tiếng, động tác hai tay cực kỳ mau lẹ, bàn tay vừa lật, trong tay liền hiện ra một thanh tiễn đao thật lớn, trong phút chốc liền rất nhanh chặn thanh trường kiếm đâm đến trước ngực mình.
"Ầm!" Hai thanh vũ khí chạm nhau bắn ra hào quang, trong nháy mắt liền quán lấy nhau, phát ra từng tràng tiếng vang rất nhỏ.
Bóng người vừa nhoáng một cái, bóng trắng đã thối lui lại hơn mười mấy thước, mà lão già Tiêu Dao kia thân ảnh cũng không ổn định không tự chủ bật lui đến tận phòng trong.
-Ồ?
- Thực lực thật mạnh! Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?
Lão già trong phòng bật người một cái đứng lên, mắt nhíu lại, ánh mắt chòng chọc nhìn vào bóng trắng, khí thế bùng nổ trong miệng quát hỏi.
- Các ngươi là người của Đông Cực?!
Bóng trắng này chính là Hạ Ngôn vừa mới đến phụ cận căn phòng này, vừa rồi hai người nói chuyện trong phòng này, Hạ Ngôn cũng nghe được. Thoáng hơi suy nghĩ một chút. Hạ Ngôn liền xác định hai người này nhất định là đang canh giữ Thu Thủy tiền bối, cho nên vừa rồi hắn mới cố ý tiết lộ một tia khí tức làm cho hai người chú ý, sau đó thử một chút thực lực của hai người này.
Thu Thủy tiền bối hẳn là bị giam giữ trong phòng, Hạ Ngôn nếu muốn cứu người, trước hết phải xử lý hai lão già này.
- Ngươi là ai? Không ngờ đã biết chúng ta là Đông Cực, còn dám xông loạn vào đây, không muốn sống nữa sao? Ngại cái mạng nhỏ của mình quá dài à?
Lão già kia sắc mặt hơi đổi chợt trở nên càng thêm âm trầm, vừa rồi Hạ Ngôn biểu hiện ra ngoài thực lực rất mạnh, cho nên lão mới không lập tức động thủ đánh chết Hạ Ngôn. Lão tính toán trong lòng trước hãy xác định rõ thân phận của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoạt nhìn còn rất trẻ, tuổi trẻ như thế mà có thực lực mạnh như vậy, khẳng định sau lưng hắn có lực lượng cường đại hỗ trợ.
Hai người này đều tâm cơ thâm trầm, lịch duyệt cực kỳ thâm hậu, nếu Hạ Ngôn là người thực lực bình thường, khẳng định bọn họ không chút do dự đã đánh chết Hạ Ngôn ngay tại chỗ. Nhưng hiện tại bọn họ không thể không thận trọng một chút.
Nghe lão già hỏi, Hạ Ngôn cười cười. Thần Hi Kiếm trong tay hơi chỉ về phía trước, nói:
- Ta tên là Hạ Ngôn! Ta tới nơi này là muốn dẫn Thu Thủy tiền bối đi. Hai người các ngươi thực lực không tệ, tuy nhiên còn không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên các ngươi tốt hơn là mau mau tránh ra. Đỡ cho ta phải tốn nhiều công sức.
Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, mang theo ngạo khí khiếp người nói.
- Ha ha! Tiêu Dao lão đệ! Đứa nhỏ này quả thực to gan lớn mật, tới trước mặt hai chúng ta còn dám nói ra lời như vậy.
Lão già kia trước tiên nhìn lão già Tiêu Dao bên cạnh cười ha hả nói, sau đó lại trừng mắt nhìn về phía Hạ Ngôn:
- Thằng nhỏ kia! Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ có được tu vi như vậy không dễ. Tốt hơn là mau mau rời đi, bằng không ngươi có hối cũng không kịp!
- Xem ra hai lão già các ngươi không nghe lời khuyến cáo của ta rồi! Như vậy cứ để các ngươi nếm thử chút lợi hại của ta!
Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lóe, trên thân thanh Thần Hi Kiếm trong tay dần dần ngưng tụ linh lực.
Hắn biết rõ hai lão già này khẳng định sẽ không nghe mấy câu nói của hắn liền rời đi, một trận chiến này tất nhiên phải xảy ra không tránh được.
- Nhược Thủy huynh! Đứa nhỏ này không biết sống chết xông vào đây, vừa lúc để chúng ta hoạt động gân cốt một chút. Nhược Thủy huynh! Huynh trước ở một bên nhìn, để ta tới bắt hắn, sau đó tra khảo hỏi xem hắn như thế nào biết Thu Thủy là bị chúng ta bắt giam lỏng ở trong này.
Lão già Tiêu Dao cười ha hả nói, ngay sau đó cầm thanh tiễn đao thật lớn trong tay chém về phía trước một cái. lập tức bùng phát ra sát khí mãnh liệt.
"Hai lão già này quả nhiên thực lực mạnh mẽ, ta phải rất nhanh đánh chết bọn họ. Canh giữ Thu Thủy tiền bối tổng cộng có tám người, có lẽ là tám người thay phiên nhau trông coi. Mặc kệ như thế nào, nếu kéo dài thu hút những người khác tới, ta sẽ không có chút cơ hội nào nữa."
Hạ Ngôn tâm niệm chuyển động, linh lực ngưng tụ thành một điểm, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng!
- Tiếp ta một kiếm!
Hạ Ngôn ngưng hơi lại, Thần Hi Kiếm hóa thành một đạo du long lấp lánh, đâm vào trong phòng một kiếm, đánh thẳng về phía cổ họng lão già Tiêu Dao.
Linh lực mênh mông giống như nước sông mãnh liệt, trong phút chốc liền bao trùm lão già Tiêu Dao. Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực công kích, một kiếm này uy lực đạt tới tám mươi vạn độ. Lão già Tiêu Dao kia chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng linh lực cường đại bao phủ, toàn thân linh lực đều hơi ngưng trệ vận chuyển cũng không thông suốt, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, sắc mặt lão lập tức biến thành màu xám!
Lúc này lão mới hoảng hốt, vừa rồi lão xem thường Hạ Ngôn, còn tưởng rằng Hạ Ngôn cũng chỉ là một Linh Tông trung kỳ bình thường. Vừa rồi hai người giao thủ một cái, lão liền cảm ứng được trên trường kiếm của Hạ Ngôn có ba cỗ linh lực, nên biết cảnh giới Hạ Ngôn là Linh Tông trung kỳ.
Nguyên vốn nghĩ rằng với thực lực của mình chỉ đối phó với một gã Linh Tông trung kỳ, vậy còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Thế nhưng sự thật là một kiếm của đối phương không ngờ lại làm cho lão có một loại cảm giác không thể ngăn cản. Một kiếm này làm tâm thần lão đều bị chấn động, thiếu chút nữa đầu óc suy nghĩ đều không thể vận hành được.
Ở bên cạnh. lão già Nhược Thủy cũng cảm giác được cỗ linh lực cường đại này, trong lòng lão hô to một tiếng không xong, vội vận chuyển linh lực toàn thân tới cực hạn rót vào trường kiếm trong tay phát ra kiếm quang cả thước chém ra một kiếm về hướng Hạ Ngôn.
May mà lão ra tay đúng lúc, lão già Nhược Thủy lập tức bắt lấy cơ hội áp lực giảm bớt trong nháy mắt này, bộc phát ra toàn bộ linh lực toàn thân mình, hai người hợp lực mà khó khăn lắm mới ngăn cản được một kiếm này của Hạ Ngôn.
"Ầm!"
Vũ khí ba người va chạm nhau, tiếng vang cũng không lớn lắm, tuy nhiên linh lực sau va chạm làm cho cả không gian đều phát sinh chấn động một cách quỷ dị. Tất cả vật dụng trong phòng đều trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Linh lực của ba cường giả quả thực quá mức khủng bố.
Thân thể Hạ Ngôn hơi lắc lư một cái, trong lòng bàn tay cũng có chút hơi run lên, tuy nhiên hắn khẽ vận chuyển linh lực trong kinh mạch lập tức thân thể liền khôi phục như lúc ban đầu. Hạ Ngôn ngưng kết linh lực một lần nữa, chuẩn bị dứt điểm đánh chết hai lão già này.
Thân ảnh hai lão già liên tục lui về phía sau ba bước, khóe miệng chảy ra một tia máu, tuy rằng chỉ là một lần công kích đơn giản của Hạ Ngôn, thế mà kinh mạch cùng nội tạng hai người đều đã bị chấn động bị thương.
- Chạy!
Hai lão già rất nhanh nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin được. Lão già Nhược Thủy đột nhiên nhìn Tiêu Dao hô to một tiếng, dưới chân dùng sức giậm một cái trên mặt đất "ầm" một tiếng nứt vỡ ra. Lão già Tiêu Dao phản ứng cũng cực nhanh, gần như là cùng một lúc cũng bộc phát ra linh lực dưới chân, thân ảnh chạy trốn ra bên ngoài.
"Không ngờ lại lựa chọn chạy trốn!"
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới hai lão già thực lực mạnh như thế không ngờ chỉ mới một chiêu liền lựa chọn chạy trốn. Hai người này thực lực đều rất mạnh, cộng thêm năng lực của Linh Tông hậu kỳ khống chế linh lực bên ngoài cơ thể, nên thân ảnh thật giống như một làn gió nhẹ thoáng qua, Hạ Ngôn cũng không kịp ngăn cản bọn họ.
Chờ Hạ Ngôn một cước đạp tung cửa phòng, bóng dáng hai người đã biến mất. Bọn họ đối với địa thế nơi này hiển nhiên quen thuộc hơn Hạ Ngôn nhiều lắm.
Hạ Ngôn nhìn thông đạo trống rỗng trước mặt, thoáng do dự một chút, liền một lần nữa trở lại trong phòng. Nhìn kỹ một hồi, một lát sau ngay tại trên vách tường phát hiện một cánh cửa ngầm, Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực vào hai tay, hơi thở trầm xuống, dùng sức đẩy mạnh hai tay về phía trước, cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra. Cửa ngầm này rất dày, là một loại khoáng thạch hiếm có tạo thành cả vật thể màu ngăm đen, trông rắn chắc dị thường, người bình thường đừng mơ phá hủy nó. Hiển nhiên là chỗ để đặt các vật phẩm trọng yếu.
Diện tích trong phòng cũng không lớn, bên trong đốt ngọn đèn dầu, Hạ Ngôn lập tức nhìn thấy một người ngồi bên trong, đúng là Thu Thủy tiền bối đã gặp qua ở thành Tử Diệp.
Tuy rằng Hạ Ngôn thật cẩn thận, nhưng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, liền biến mất ở chỗ cũ, nếu là người tu luyện bình thường, cho dù lúc này nhìn thấy Hạ Ngôn chỉ sợ cũng nhận không rõ cho là mình bị ảo giác mà thôi.
- Tiêu Dao! Lão nhân kia thật đúng là ngoan cố, bất kể chết sống cũng không muốn chiết ra kim lực cho Đông Cực chúng ta!
Ở trong một gian phòng không có đốt đèn, vang lên tiếng nói chuyện, thanh âm có vẻ hơi già nua, tuy nhiên trung khí mười phần, thanh âm rổn rảng hữu lực, hiển nhiên công phu dưỡng khí rất tốt.
- Lần trước Tông chủ đến đây, không ngờ hắn đưa ra một điều kiện: muốn cùng Thần Chùy so tay nghề một lần nữa, hơn nữa muốn cho người trong thiên hạ đều biết, đều đến Thánh thành, xem hai người bọn họ so tay nghề. So tay nghề xong, mới chịu giúp chúng ta chiết ra kim lực!
Một giọng nói khác lên tiếng, người này hẳn là người có tên gọi Tiêu Dao.
- Ừ! Hình như Tông chủ đã đáp ứng điều kiện của hắn, tuy nhiên phải đợi một năm sau. Bởi vì, hiện tại Thần Chùy tiên sinh ở một địa phương còn không thể xuất hiện, đại khái phải đợi thời gian một năm. Thần Chùy mới có thể đến Thánh thành cùng hắn tiến hành so tay nghề.
Lão già nói chuyện lúc trước, lại chậm rãi nói.
- Theo ta, hắn không chịu giúp chúng ta, cứ dùng thủ đoạn cứng rắn. Ta thật không tin lão già đó có thể kiên trì được. Tay nghề rèn vũ khí của hắn cao minh, tuy nhiên thực lực bản thân chỉ là cảnh giới Linh Tông sơ kỳ, ở trong tay chúng ta hoàn toàn không ngóc đầu dậy nổi.
Lão già Tiêu Dao đổi giọng nói, mang theo vẻ tàn nhẫn.
- Chuyện Tông chủ đã quyết định, chúng ta tốt hơn là không cần bàn luận nhiều. Tông chủ nói không muốn bắt buộc hắn. Hơn nữa, lão già đó xem ra xương cốt thực cứng, hầu như ngay cả chết cũng không sợ.
Trong gian phòng, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau. Hai người này tuổi đều không nhỏ, ngồi phía trên bồ đoàn dưới đất. Tuy nhiên, trong mắt hai người chớp động lấp lóe tinh quang, từ trên thân thể từng đoàn linh lực cuồn cuộn lưu động, nhưng lại ngưng tụ mà không tiêu tan, rõ ràng là cường giả Linh Tông thực lực rất mạnh.
- Thời gian này thật đúng là nhàm chán, ngày hôm qua có mấy tên hắc y tiểu tử đột nhiên xông tới, lại không phải tới phiên hai người chúng ta trông coi trong này, bị lão tiểu tử Cuồng Long kia đánh giết sạch toàn bộ! Không thú vị, chán quá.
Một người lắc lắc đầu, thân thể hơi nhích động.
"Vù!"
- Ồ?
Hai lão già thần sắc biến đổi, ánh mắt lợi hại như đao phong xuyên thấu qua rèm cửa bắn ra ngoài.
- Có người!
Một người từ trên mặt đất đứng bật lên, mũi chân nhún trên mặt đất một chút, liền rơi xuống cạnh cửa, một tay đẩy cửa phòng nhìn ra bên ngoài. Tuy nhiên, hắn cũng không thấy được gì bên ngoài không một bóng người.
- Tiêu Dao! Là ai vậy?
Tên còn lại ở trong phòng thấp giọng hỏi.
- Không có ai! Sao lại thế? Vừa rồi rõ ràng có một đạo khí tức, như thế nào lại cảm ứng sai?
Lão già mở cửa nhướng mày có vẻ khó hiểu, lại đưa mắt nhìn quanh một vòng.
"Bốp!"
"Vù!"
Một luồng kiếm quang, đột nhiên lóe lên, sau màn kiếm quang là một cái bóng trắng lay động. Thanh trường kiếm đen nhánh, trong phút chốc xuyên qua khoáng cách mấy chục thước, đâm thẳng hướng trước ngực lão già Tiêu Dao kia.
Ánh mắt lão Tiêu Dao chợt ngưng trọng, trong miệng quát lớn một tiếng, động tác hai tay cực kỳ mau lẹ, bàn tay vừa lật, trong tay liền hiện ra một thanh tiễn đao thật lớn, trong phút chốc liền rất nhanh chặn thanh trường kiếm đâm đến trước ngực mình.
"Ầm!" Hai thanh vũ khí chạm nhau bắn ra hào quang, trong nháy mắt liền quán lấy nhau, phát ra từng tràng tiếng vang rất nhỏ.
Bóng người vừa nhoáng một cái, bóng trắng đã thối lui lại hơn mười mấy thước, mà lão già Tiêu Dao kia thân ảnh cũng không ổn định không tự chủ bật lui đến tận phòng trong.
-Ồ?
- Thực lực thật mạnh! Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?
Lão già trong phòng bật người một cái đứng lên, mắt nhíu lại, ánh mắt chòng chọc nhìn vào bóng trắng, khí thế bùng nổ trong miệng quát hỏi.
- Các ngươi là người của Đông Cực?!
Bóng trắng này chính là Hạ Ngôn vừa mới đến phụ cận căn phòng này, vừa rồi hai người nói chuyện trong phòng này, Hạ Ngôn cũng nghe được. Thoáng hơi suy nghĩ một chút. Hạ Ngôn liền xác định hai người này nhất định là đang canh giữ Thu Thủy tiền bối, cho nên vừa rồi hắn mới cố ý tiết lộ một tia khí tức làm cho hai người chú ý, sau đó thử một chút thực lực của hai người này.
Thu Thủy tiền bối hẳn là bị giam giữ trong phòng, Hạ Ngôn nếu muốn cứu người, trước hết phải xử lý hai lão già này.
- Ngươi là ai? Không ngờ đã biết chúng ta là Đông Cực, còn dám xông loạn vào đây, không muốn sống nữa sao? Ngại cái mạng nhỏ của mình quá dài à?
Lão già kia sắc mặt hơi đổi chợt trở nên càng thêm âm trầm, vừa rồi Hạ Ngôn biểu hiện ra ngoài thực lực rất mạnh, cho nên lão mới không lập tức động thủ đánh chết Hạ Ngôn. Lão tính toán trong lòng trước hãy xác định rõ thân phận của Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thoạt nhìn còn rất trẻ, tuổi trẻ như thế mà có thực lực mạnh như vậy, khẳng định sau lưng hắn có lực lượng cường đại hỗ trợ.
Hai người này đều tâm cơ thâm trầm, lịch duyệt cực kỳ thâm hậu, nếu Hạ Ngôn là người thực lực bình thường, khẳng định bọn họ không chút do dự đã đánh chết Hạ Ngôn ngay tại chỗ. Nhưng hiện tại bọn họ không thể không thận trọng một chút.
Nghe lão già hỏi, Hạ Ngôn cười cười. Thần Hi Kiếm trong tay hơi chỉ về phía trước, nói:
- Ta tên là Hạ Ngôn! Ta tới nơi này là muốn dẫn Thu Thủy tiền bối đi. Hai người các ngươi thực lực không tệ, tuy nhiên còn không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên các ngươi tốt hơn là mau mau tránh ra. Đỡ cho ta phải tốn nhiều công sức.
Hạ Ngôn hừ lạnh một tiếng, mang theo ngạo khí khiếp người nói.
- Ha ha! Tiêu Dao lão đệ! Đứa nhỏ này quả thực to gan lớn mật, tới trước mặt hai chúng ta còn dám nói ra lời như vậy.
Lão già kia trước tiên nhìn lão già Tiêu Dao bên cạnh cười ha hả nói, sau đó lại trừng mắt nhìn về phía Hạ Ngôn:
- Thằng nhỏ kia! Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ có được tu vi như vậy không dễ. Tốt hơn là mau mau rời đi, bằng không ngươi có hối cũng không kịp!
- Xem ra hai lão già các ngươi không nghe lời khuyến cáo của ta rồi! Như vậy cứ để các ngươi nếm thử chút lợi hại của ta!
Ánh mắt Hạ Ngôn lóe lóe, trên thân thanh Thần Hi Kiếm trong tay dần dần ngưng tụ linh lực.
Hắn biết rõ hai lão già này khẳng định sẽ không nghe mấy câu nói của hắn liền rời đi, một trận chiến này tất nhiên phải xảy ra không tránh được.
- Nhược Thủy huynh! Đứa nhỏ này không biết sống chết xông vào đây, vừa lúc để chúng ta hoạt động gân cốt một chút. Nhược Thủy huynh! Huynh trước ở một bên nhìn, để ta tới bắt hắn, sau đó tra khảo hỏi xem hắn như thế nào biết Thu Thủy là bị chúng ta bắt giam lỏng ở trong này.
Lão già Tiêu Dao cười ha hả nói, ngay sau đó cầm thanh tiễn đao thật lớn trong tay chém về phía trước một cái. lập tức bùng phát ra sát khí mãnh liệt.
"Hai lão già này quả nhiên thực lực mạnh mẽ, ta phải rất nhanh đánh chết bọn họ. Canh giữ Thu Thủy tiền bối tổng cộng có tám người, có lẽ là tám người thay phiên nhau trông coi. Mặc kệ như thế nào, nếu kéo dài thu hút những người khác tới, ta sẽ không có chút cơ hội nào nữa."
Hạ Ngôn tâm niệm chuyển động, linh lực ngưng tụ thành một điểm, chuẩn bị tốc chiến tốc thắng!
- Tiếp ta một kiếm!
Hạ Ngôn ngưng hơi lại, Thần Hi Kiếm hóa thành một đạo du long lấp lánh, đâm vào trong phòng một kiếm, đánh thẳng về phía cổ họng lão già Tiêu Dao.
Linh lực mênh mông giống như nước sông mãnh liệt, trong phút chốc liền bao trùm lão già Tiêu Dao. Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực công kích, một kiếm này uy lực đạt tới tám mươi vạn độ. Lão già Tiêu Dao kia chỉ cảm thấy toàn thân bị một luồng linh lực cường đại bao phủ, toàn thân linh lực đều hơi ngưng trệ vận chuyển cũng không thông suốt, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, sắc mặt lão lập tức biến thành màu xám!
Lúc này lão mới hoảng hốt, vừa rồi lão xem thường Hạ Ngôn, còn tưởng rằng Hạ Ngôn cũng chỉ là một Linh Tông trung kỳ bình thường. Vừa rồi hai người giao thủ một cái, lão liền cảm ứng được trên trường kiếm của Hạ Ngôn có ba cỗ linh lực, nên biết cảnh giới Hạ Ngôn là Linh Tông trung kỳ.
Nguyên vốn nghĩ rằng với thực lực của mình chỉ đối phó với một gã Linh Tông trung kỳ, vậy còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao. Thế nhưng sự thật là một kiếm của đối phương không ngờ lại làm cho lão có một loại cảm giác không thể ngăn cản. Một kiếm này làm tâm thần lão đều bị chấn động, thiếu chút nữa đầu óc suy nghĩ đều không thể vận hành được.
Ở bên cạnh. lão già Nhược Thủy cũng cảm giác được cỗ linh lực cường đại này, trong lòng lão hô to một tiếng không xong, vội vận chuyển linh lực toàn thân tới cực hạn rót vào trường kiếm trong tay phát ra kiếm quang cả thước chém ra một kiếm về hướng Hạ Ngôn.
May mà lão ra tay đúng lúc, lão già Nhược Thủy lập tức bắt lấy cơ hội áp lực giảm bớt trong nháy mắt này, bộc phát ra toàn bộ linh lực toàn thân mình, hai người hợp lực mà khó khăn lắm mới ngăn cản được một kiếm này của Hạ Ngôn.
"Ầm!"
Vũ khí ba người va chạm nhau, tiếng vang cũng không lớn lắm, tuy nhiên linh lực sau va chạm làm cho cả không gian đều phát sinh chấn động một cách quỷ dị. Tất cả vật dụng trong phòng đều trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Linh lực của ba cường giả quả thực quá mức khủng bố.
Thân thể Hạ Ngôn hơi lắc lư một cái, trong lòng bàn tay cũng có chút hơi run lên, tuy nhiên hắn khẽ vận chuyển linh lực trong kinh mạch lập tức thân thể liền khôi phục như lúc ban đầu. Hạ Ngôn ngưng kết linh lực một lần nữa, chuẩn bị dứt điểm đánh chết hai lão già này.
Thân ảnh hai lão già liên tục lui về phía sau ba bước, khóe miệng chảy ra một tia máu, tuy rằng chỉ là một lần công kích đơn giản của Hạ Ngôn, thế mà kinh mạch cùng nội tạng hai người đều đã bị chấn động bị thương.
- Chạy!
Hai lão già rất nhanh nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi và không thể tin được. Lão già Nhược Thủy đột nhiên nhìn Tiêu Dao hô to một tiếng, dưới chân dùng sức giậm một cái trên mặt đất "ầm" một tiếng nứt vỡ ra. Lão già Tiêu Dao phản ứng cũng cực nhanh, gần như là cùng một lúc cũng bộc phát ra linh lực dưới chân, thân ảnh chạy trốn ra bên ngoài.
"Không ngờ lại lựa chọn chạy trốn!"
Hạ Ngôn hơi sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới hai lão già thực lực mạnh như thế không ngờ chỉ mới một chiêu liền lựa chọn chạy trốn. Hai người này thực lực đều rất mạnh, cộng thêm năng lực của Linh Tông hậu kỳ khống chế linh lực bên ngoài cơ thể, nên thân ảnh thật giống như một làn gió nhẹ thoáng qua, Hạ Ngôn cũng không kịp ngăn cản bọn họ.
Chờ Hạ Ngôn một cước đạp tung cửa phòng, bóng dáng hai người đã biến mất. Bọn họ đối với địa thế nơi này hiển nhiên quen thuộc hơn Hạ Ngôn nhiều lắm.
Hạ Ngôn nhìn thông đạo trống rỗng trước mặt, thoáng do dự một chút, liền một lần nữa trở lại trong phòng. Nhìn kỹ một hồi, một lát sau ngay tại trên vách tường phát hiện một cánh cửa ngầm, Hạ Ngôn ngưng tụ linh lực vào hai tay, hơi thở trầm xuống, dùng sức đẩy mạnh hai tay về phía trước, cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra. Cửa ngầm này rất dày, là một loại khoáng thạch hiếm có tạo thành cả vật thể màu ngăm đen, trông rắn chắc dị thường, người bình thường đừng mơ phá hủy nó. Hiển nhiên là chỗ để đặt các vật phẩm trọng yếu.
Diện tích trong phòng cũng không lớn, bên trong đốt ngọn đèn dầu, Hạ Ngôn lập tức nhìn thấy một người ngồi bên trong, đúng là Thu Thủy tiền bối đã gặp qua ở thành Tử Diệp.
/1062
|