Ta đến đây
Tên hộ vệ áo đen của Cam gia, bước chân có chút không ổn định đi thẳng vào nội điện Nghị sự đường, đứng ở gần bàn của tộc trưởng, cúi người thi lễ.
Trong Nghị sự đường, tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Thi thể của Hạ Chấp sự trên mặt đất vẫn ở tại chỗ. Cam Lục không cho người thanh lý, những Chấp sự khác tự nhiên không dám nhúng tay. Cam Lục giết Hạ Chấp sự, cùng bọn họ không có bất kỳ liên quan gì.
- Lão gia!
Hộ vệ áo đen thi lễ nói.
Cam Lục lên tiếng, ánh mắt dừng trên người hộ vệ, hỏi:
- Ngươi biết là chúng ta đang thương nghị chuyện trọng yếu, còn tới quấy rầy?
- Lão gia, có chuyện lớn!
Hộ vệ kia ngẩng đầu ngập ngừng nói.
- Chuyện gì?
Khí tức Cam Lục trầm xuống hỏi.
- Này.
Hộ vệ hơi trầm ngâm, hắn tìm đến Cam Lục là muốn báo tin Cam Mạc chết. Nhưng nơi này nhiều người như vậy, hắn không biết có nên nói thẳng hay không.
Cam Lục nhìn vẻ mặt hộ vệ, sắc mặt khẽ biến, nhắc chân đi tới trước vài bước, tới gần hộ vệ, chỉ chỉ vào lỗ tai mình.
Hộ vệ kia tiến lên, đưa cổ ra, hạ giọng cực thấp nói:
- Thiếu gia. đã chết!
Những lời này vừa ra, sắc mặt Cam Lục đại biến, mắt đột nhiên trợn tròn, một tay kéo tên hộ vệ, sau đó đi ra ngoài cửa Nghị sự đường.
- Nói!
Cam Lục cắn răng. giọng trầm thấp.
Hộ vệ sắc mặt trắng bệch, nói:
- Bẩm lão gia, hôm nay thiếu gia đi tìm Viên San.
Hộ vệ này nói lại một lần chuyện đã xảy ra khi Cam Mạc đi tìm Viên San.
Chờ hộ vệ nói xong. Cam Lục hồi lâu không lên tiếng, hộ vệ kia thở mạnh cũng không dám. run rẩy đứng cạnh chờ phản ứng của Cam Lục.
- Hạ Ngôn!
Phải một lúc lâu sau, Cam Lục mới nhả ra hai chữ qua kẽ răng, quay người lại đi vào trong Nghị sự đường.
Mặt Cam Lục phảng phất như một miếng nhựa đường, đen vô cùng. trong mắt hung quang lóe lên, toàn thân đằng đằng sát khí.
- Các vị!
Cam Lục vào trong Nghị sự đường, giọng khàn khàn trầm thấp nói:
- Vừa rồi hộ vệ trong nhà tới tìm ta, nói là có chuyện lớn xảy ra. Đúng vậy, Cam gia chúng ta, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn.
Cam Lục tính toán nói chuyện này ra, cho dù hắn không nói, không được một ngày chuyện này cũng truyền khắp toàn thành Tử Nguyệt. Thiếu gia Cam gia bị đánh chết, chuyện này căn bản không có khả năng giấu giếm. Cam Lục rất rõ ràng, cho nên hắn lập tức quyết định không giấu.
- Con ta. Cam Mạc. bị người giết!
Giọng nói Cam Lục quanh quẩn trong phòng.
- Cái gì?
- Tại sao có thể như vậy? Ai làm? Thật to gan!
Một đám Chấp sự Thánh điện đều chấn động, đứng bật dậy.
- Chuyện này, ta biết là không quan hệ với các vị. Hung thủ là Hạ Ngôn. Tên Hạ Ngôn biểu hiện cực kỳ xuất sắc ở Hội Giao Lưu học viện năm ngoái!
Trong mắt Cam Lục lóe hung quang, lạnh giọng nói.
- Nguyên lai là hắn.
- Cam tộc trưởng! Lá gan Hạ Ngôn này cũng quá lớn. Ngươi tính làm như thế nào? Tộc trưởng Cao gia ánh mắt chớp lóe hỏi.
- Làm như thế nào? Hừ! Giết con ta ta muốn hắn đền mạng! Hạ Ngôn kia. không phải còn có một gia tộc sao? Ta muốn gia tộc của hắn chôn cùng! Đệ tử Liễu Văn, lại như thế nào? Ta sẽ không bỏ qua cho hắn!
Giọng Cam Lục tàn nhẫn nói.
***
Hạ Ngôn ôm thân thể mềm mại của Viên San rời khỏi Kim Long Điện, lập tức phi lên không trung bay về thành Tử Nguyệt. Lúc trước Viên San trọng thương, một cô gái vẫn ở cùng Viên San đã chết. Hạ Ngôn đoán là tỳ nữ của Viên San. Hiện tại sinh mạng Viên San đã không còn nguy hiểm, tự nhiên phải về xử lý thi thể cô gái kia một chút.
Đột nhiên Viên San ho khan một tiếng, rồi sau đó dần tỉnh dậy. Có thể là cảm thấy mình bị người ôm. Viên San lập tức dùng lực đẩy một cái, nàng còn tưởng rằng là tên ác ôn Cam Mạc kia ôm mình.
Tuy nhiên rất nhanh nàng liền cảm thấy thân thể mềm mại chấn động, cảm thấy có chút không đúng. Hai chân mình dường như không chạm đất, phía dưới là. trống rỗng!
Viên San lập tức mở to mắt, liền nhìn thấy không ngờ cách mặt đất rất xa, mình đang phi hành trong không trung!
- Viên San, cô tỉnh rồi!
Hạ Ngôn thấy Viên San tỉnh lại, liền nói một câu. Hạ Ngôn khống chế linh lực bên ngoài cơ thể hình thành một bình phong, có thể bảo vệ gió lạnh không xâm nhập cơ thể Viên San. Viên San cùng Hạ Ngôn mặc dù phi hành tốc độ cao, nhưng không cảm giác được có chút gió nào.
- Hả?
Thân thể mềm mại của Viên San khẽ nín, nàng nghe giọng nói này, có chút quen thuộc. Đầu khẽ chuyển, mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn ca!
Viên San ấp úng kêu một tiếng, qua vài nhịp thở, nói tiếp:
- Ta đang nằm mơ sao?
- Không phải nằm mơ! Nửa canh giờ trước, ta cứu cô ra khỏi tay thiếu gia Cam gia Cam Mạc kia. Tên Cam Mạc lúc đó nói, Điện chủ Mục Nguyệt đã chết! Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hạ Ngôn cười cười, vẫn không giảm tốc độ, tuy nhiên hắn cùng Viên San nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng gì.
- Cam Mạc là tên ác ôn!
Viên San nghe thấy tên Cam Mạc, răng ngọc cắn chặt, giọng mang ý hận nói.
- Cam Mạc đã chết, ta giết hắn rồi! Hạ Ngôn tùy ý nói.
Viên San sửng sốt, mắt hạnh trợn tròn nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Mẫu thân mất tích nửa năm, trong nửa năm không có bất kỳ tin tức nào. Những người đó, đều nói mẫu thân đã chết!
Viên San rúc vào lòng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhớ tới lúc ấy nói với mình, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Điện chủ Mục Nguyệt đi trả thù, sau đó bị kẻ thù giết chết? Hoặc là." Hạ Ngôn đoán trong lòng.
- Hạ Ngôn ca. Bội Nhi đâu?
Viên San nghĩ đến tỳ nữ của mình, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
- Bội Nhi, có phải nàng đã chết hay không?
Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ ngưng đọng, nghĩ đến nữ tử cùng Viên San, thầm nghĩ hẳn là Bội Nhi.
Hạ Ngôn gật gật đầu, nói:
- Cô nương kia ở cùng với cô, đã chết. Ta cũng không kịp cứu nàng.
- Bội Nhi!
Viên San thấp giọng hô.
Hạ Ngôn mang theo Viên San trở lại trạch viện Mục Nguyệt, tạm thời đưa thi thể Bội Nhi để vào trong một gian phòng. Sau khi xử lý mọi chuyện, Hạ Ngôn mới khẽ thở ra, nhìn bộ dạng thương tâm của Viên San. Hạ Ngôn cũng không biết làm gì.
- Hạ Ngôn ca, ta muốn lấy lại di vật của mẫu thân!
Viên San nói một hồi với thi thể Bội Nhi, rồi điều chỉnh tâm tình, nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
Viên San tuy rằng không biết võ kỹ, nhưng nàng đối với võ kỹ cũng không xa lạ. Viên San xem qua võ kỹ, nhiều không đếm xuể. Nàng thực thích các loại võ kỹ, chỉ bởi vì thân thể hạn chế không thể tu luyện. Mục Nguyệt mẫu thân Viên San là Điện chủ Thánh điện, bản thân là cường giả Linh Tông. Viên San đối với cường giả cảnh giới Linh Tông cũng không xa lạ.
Nàng thấy Hạ Ngôn biết phi hành, liền biết Hạ Ngôn là cường giả Linh Tông.
Nàng biết đám Chấp sự Thánh điện cũng không phải đối thủ của Hạ Ngôn, cho nên nàng mới muốn lấy lại một số di vật của mẫu thân Mục Nguyệt. Mục Nguyệt là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, bà có rất nhiều vật đều cất trong kho Thánh điện.
Một đoạn thời gian trước, Thánh điện bị đám Chấp sự phong tỏa, Viên San đương nhiên không thể vào Thánh điện lấy lại mấy thứ đó.
- Mẫu thân còn để lại một số vật phẩm trong kho Thánh điện. Hạ Ngôn ca, ta muốn lấy lại, đó là di vật của mẫu thân.
Viên San đi tới trước mặt Hạ Ngôn.
- Ừ, đương nhiên. Hiện tại chúng ta đi lấy!
Hạ Ngôn gật gật đầu, mang theo Viên San rời khỏi trạch viện, đi về phía Thánh điện.
Khu nhà này cách Thánh điện cũng không xa, không quá thời gian một chén trà nhỏ liền tới ngoài Thánh điện.
Hạ Ngôn nhìn mấy đội hộ vệ bên ngoài Thánh điện, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Hiện tại hắn đã rõ tình huống trước mắt của Thánh điện. Viên San bị đám hộ vệ Thánh điện khi dễ, tài vật Thánh điện cũng bị đám Chấp sự chiếm lấy.
- Chúng ta vào trong!
Hạ Ngôn một tay kéo Viên San, linh lực dồn xuống chân, thân thể hai người liền hóa thành một làn gió nhẹ, tiến vào trong Thánh điện.
- A?
- Vừa rồi làm sao ta cảm giác giống như có một tia sáng đen trôi qua. Các ngươi có chú ý tới không?
- Không có mà! Sáng như này có cái gì đen? Ngươi không hoa mắt chứ?
- Này. ừ, có lẽ vậy!
Mấy tên hộ vệ võ trang hạng nặng của Thánh điện sờ đầu, nhíu mày nói!
- Hừ. ta muốn toàn bộ gia tộc Hạ Ngôn phải chôn cùng con ta. Cho dù có Học Viện Tử Diệp làm chỗ dựa cho hắn, lại như thế nào!
Tim Cam Lục như bị dao cắt, con trai chết, khiến hắn hận Hạ Ngôn thấu xương, hận không thể đem Hạ Ngôn róc ngàn vạn đao!
- Cam tộc trưởng, ta cũng nhìn đứa nhỏ Cam Mạc lớn lên, không thể tưởng tượng được hiện tại cứ vậy mà chết! Tên Hạ Ngôn kia, cũng quá đáng giận!
Một Chấp sự Thánh điện thương tiếc nói.
- Tên Hạ Ngôn kia một năm trước thực lực đã rất mạnh, hiện tại cũng không biết đạt tới cảnh giới nào.
Một gã Chấp sự mặt nhăn mày nhíu, nói một câu.
- Ha ha!
Cam Lục cười lạnh:
- Lợi hại nữa, thì lại có thể thế nào? Ta muốn hắn chết, hắn nhất định phải chết! Một năm trước hắn mười sáu tuổi, hiện tại cũng chẳng qua là mười bảy tuổi, lợi hại thế nào đi nữa cũng có thể lợi hại đến đâu chứ. Hắn dựa vào, chẳng qua là sư phụ Liễu Vân của hắn thôi! Hừ! Liễu Vân, há có thể ngăn cản Cam gia ta báo thù? Không quá một tháng, ta chắc chắn tóm được Hạ Ngôn, tự tay róc thịt sống hắn, mang đi nuôi chó!
- Phải không?
Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt từ ngoài truyền vào, giọng nói lại tiếp:
- Cam tộc trưởng! Không cần lâu đến một tháng. Ta hiện tại cũng đã đến, ngươi muốn róc sống ta, hiện tại chính là cơ hội tốt đó!
Bóng người chợt lóe, ở trong phòng dần hiện lên hai bóng người, đúng là Hạ Ngôn cùng Viên San. Thân thể Viên San đã gần khỏi hoàn toàn, chỉ là còn chút suy yếu, nhưng không nhiều trở ngại.
Hạ Ngôn cùng Viên San đến, đám Chấp sự đều chấn động, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn!
Cam Lục cũng thất thần một chút, theo sau cắn răng nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, lập tức nhận ra người trước mặt đúng là Hạ Ngôn từng gặp qua một năm trước.
- Chính là ta!
Hạ Ngôn cười cười, nhìn Cam Lục:
- Cam tộc trưởng! Ngươi muốn giết ta, hiện tại có thể ra tay rồi! Ha ha! Ta thật muốn nhìn một chút, với thực lực Đại Linh Sư của ngươi, như thế nào có thể giết ta!
Vẻ khinh miệt của Hạ Ngôn không chút che giấu. Cam Lục cũng chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, kém Hạ Ngôn khá xa. Hạ Ngôn nhìn hắn giống như một con kiến, hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
- Hạ Ngôn, nơi này là Thánh điện. Ngươi dám làm càn! Một Chấp sự Thánh điện hét lớn một tiếng.
- Hạ thúc thúc!
Viên San nhìn thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể, duyên dáng hô lên một tiếng. Nàng biết Hạ Chấp sự, ông ta cùng Mục Nguyệt có quan hệ thâm sâu, cho nên từng nhiều lần tới nhà Mục Nguyệt. Viên San cũng cùng Hạ Chấp sự này có chút quen thuộc, lúc này nhìn thấy thi thể ông. Viên San đương nhiên không kìm nỗi kinh hô.
Tên hộ vệ áo đen của Cam gia, bước chân có chút không ổn định đi thẳng vào nội điện Nghị sự đường, đứng ở gần bàn của tộc trưởng, cúi người thi lễ.
Trong Nghị sự đường, tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt. Thi thể của Hạ Chấp sự trên mặt đất vẫn ở tại chỗ. Cam Lục không cho người thanh lý, những Chấp sự khác tự nhiên không dám nhúng tay. Cam Lục giết Hạ Chấp sự, cùng bọn họ không có bất kỳ liên quan gì.
- Lão gia!
Hộ vệ áo đen thi lễ nói.
Cam Lục lên tiếng, ánh mắt dừng trên người hộ vệ, hỏi:
- Ngươi biết là chúng ta đang thương nghị chuyện trọng yếu, còn tới quấy rầy?
- Lão gia, có chuyện lớn!
Hộ vệ kia ngẩng đầu ngập ngừng nói.
- Chuyện gì?
Khí tức Cam Lục trầm xuống hỏi.
- Này.
Hộ vệ hơi trầm ngâm, hắn tìm đến Cam Lục là muốn báo tin Cam Mạc chết. Nhưng nơi này nhiều người như vậy, hắn không biết có nên nói thẳng hay không.
Cam Lục nhìn vẻ mặt hộ vệ, sắc mặt khẽ biến, nhắc chân đi tới trước vài bước, tới gần hộ vệ, chỉ chỉ vào lỗ tai mình.
Hộ vệ kia tiến lên, đưa cổ ra, hạ giọng cực thấp nói:
- Thiếu gia. đã chết!
Những lời này vừa ra, sắc mặt Cam Lục đại biến, mắt đột nhiên trợn tròn, một tay kéo tên hộ vệ, sau đó đi ra ngoài cửa Nghị sự đường.
- Nói!
Cam Lục cắn răng. giọng trầm thấp.
Hộ vệ sắc mặt trắng bệch, nói:
- Bẩm lão gia, hôm nay thiếu gia đi tìm Viên San.
Hộ vệ này nói lại một lần chuyện đã xảy ra khi Cam Mạc đi tìm Viên San.
Chờ hộ vệ nói xong. Cam Lục hồi lâu không lên tiếng, hộ vệ kia thở mạnh cũng không dám. run rẩy đứng cạnh chờ phản ứng của Cam Lục.
- Hạ Ngôn!
Phải một lúc lâu sau, Cam Lục mới nhả ra hai chữ qua kẽ răng, quay người lại đi vào trong Nghị sự đường.
Mặt Cam Lục phảng phất như một miếng nhựa đường, đen vô cùng. trong mắt hung quang lóe lên, toàn thân đằng đằng sát khí.
- Các vị!
Cam Lục vào trong Nghị sự đường, giọng khàn khàn trầm thấp nói:
- Vừa rồi hộ vệ trong nhà tới tìm ta, nói là có chuyện lớn xảy ra. Đúng vậy, Cam gia chúng ta, hôm nay đã xảy ra chuyện lớn.
Cam Lục tính toán nói chuyện này ra, cho dù hắn không nói, không được một ngày chuyện này cũng truyền khắp toàn thành Tử Nguyệt. Thiếu gia Cam gia bị đánh chết, chuyện này căn bản không có khả năng giấu giếm. Cam Lục rất rõ ràng, cho nên hắn lập tức quyết định không giấu.
- Con ta. Cam Mạc. bị người giết!
Giọng nói Cam Lục quanh quẩn trong phòng.
- Cái gì?
- Tại sao có thể như vậy? Ai làm? Thật to gan!
Một đám Chấp sự Thánh điện đều chấn động, đứng bật dậy.
- Chuyện này, ta biết là không quan hệ với các vị. Hung thủ là Hạ Ngôn. Tên Hạ Ngôn biểu hiện cực kỳ xuất sắc ở Hội Giao Lưu học viện năm ngoái!
Trong mắt Cam Lục lóe hung quang, lạnh giọng nói.
- Nguyên lai là hắn.
- Cam tộc trưởng! Lá gan Hạ Ngôn này cũng quá lớn. Ngươi tính làm như thế nào? Tộc trưởng Cao gia ánh mắt chớp lóe hỏi.
- Làm như thế nào? Hừ! Giết con ta ta muốn hắn đền mạng! Hạ Ngôn kia. không phải còn có một gia tộc sao? Ta muốn gia tộc của hắn chôn cùng! Đệ tử Liễu Văn, lại như thế nào? Ta sẽ không bỏ qua cho hắn!
Giọng Cam Lục tàn nhẫn nói.
***
Hạ Ngôn ôm thân thể mềm mại của Viên San rời khỏi Kim Long Điện, lập tức phi lên không trung bay về thành Tử Nguyệt. Lúc trước Viên San trọng thương, một cô gái vẫn ở cùng Viên San đã chết. Hạ Ngôn đoán là tỳ nữ của Viên San. Hiện tại sinh mạng Viên San đã không còn nguy hiểm, tự nhiên phải về xử lý thi thể cô gái kia một chút.
Đột nhiên Viên San ho khan một tiếng, rồi sau đó dần tỉnh dậy. Có thể là cảm thấy mình bị người ôm. Viên San lập tức dùng lực đẩy một cái, nàng còn tưởng rằng là tên ác ôn Cam Mạc kia ôm mình.
Tuy nhiên rất nhanh nàng liền cảm thấy thân thể mềm mại chấn động, cảm thấy có chút không đúng. Hai chân mình dường như không chạm đất, phía dưới là. trống rỗng!
Viên San lập tức mở to mắt, liền nhìn thấy không ngờ cách mặt đất rất xa, mình đang phi hành trong không trung!
- Viên San, cô tỉnh rồi!
Hạ Ngôn thấy Viên San tỉnh lại, liền nói một câu. Hạ Ngôn khống chế linh lực bên ngoài cơ thể hình thành một bình phong, có thể bảo vệ gió lạnh không xâm nhập cơ thể Viên San. Viên San cùng Hạ Ngôn mặc dù phi hành tốc độ cao, nhưng không cảm giác được có chút gió nào.
- Hả?
Thân thể mềm mại của Viên San khẽ nín, nàng nghe giọng nói này, có chút quen thuộc. Đầu khẽ chuyển, mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn ca!
Viên San ấp úng kêu một tiếng, qua vài nhịp thở, nói tiếp:
- Ta đang nằm mơ sao?
- Không phải nằm mơ! Nửa canh giờ trước, ta cứu cô ra khỏi tay thiếu gia Cam gia Cam Mạc kia. Tên Cam Mạc lúc đó nói, Điện chủ Mục Nguyệt đã chết! Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hạ Ngôn cười cười, vẫn không giảm tốc độ, tuy nhiên hắn cùng Viên San nói chuyện cũng không bị ảnh hưởng gì.
- Cam Mạc là tên ác ôn!
Viên San nghe thấy tên Cam Mạc, răng ngọc cắn chặt, giọng mang ý hận nói.
- Cam Mạc đã chết, ta giết hắn rồi! Hạ Ngôn tùy ý nói.
Viên San sửng sốt, mắt hạnh trợn tròn nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Mẫu thân mất tích nửa năm, trong nửa năm không có bất kỳ tin tức nào. Những người đó, đều nói mẫu thân đã chết!
Viên San rúc vào lòng Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn nhớ tới lúc ấy nói với mình, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Điện chủ Mục Nguyệt đi trả thù, sau đó bị kẻ thù giết chết? Hoặc là." Hạ Ngôn đoán trong lòng.
- Hạ Ngôn ca. Bội Nhi đâu?
Viên San nghĩ đến tỳ nữ của mình, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
- Bội Nhi, có phải nàng đã chết hay không?
Ánh mắt Hạ Ngôn khẽ ngưng đọng, nghĩ đến nữ tử cùng Viên San, thầm nghĩ hẳn là Bội Nhi.
Hạ Ngôn gật gật đầu, nói:
- Cô nương kia ở cùng với cô, đã chết. Ta cũng không kịp cứu nàng.
- Bội Nhi!
Viên San thấp giọng hô.
Hạ Ngôn mang theo Viên San trở lại trạch viện Mục Nguyệt, tạm thời đưa thi thể Bội Nhi để vào trong một gian phòng. Sau khi xử lý mọi chuyện, Hạ Ngôn mới khẽ thở ra, nhìn bộ dạng thương tâm của Viên San. Hạ Ngôn cũng không biết làm gì.
- Hạ Ngôn ca, ta muốn lấy lại di vật của mẫu thân!
Viên San nói một hồi với thi thể Bội Nhi, rồi điều chỉnh tâm tình, nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
Viên San tuy rằng không biết võ kỹ, nhưng nàng đối với võ kỹ cũng không xa lạ. Viên San xem qua võ kỹ, nhiều không đếm xuể. Nàng thực thích các loại võ kỹ, chỉ bởi vì thân thể hạn chế không thể tu luyện. Mục Nguyệt mẫu thân Viên San là Điện chủ Thánh điện, bản thân là cường giả Linh Tông. Viên San đối với cường giả cảnh giới Linh Tông cũng không xa lạ.
Nàng thấy Hạ Ngôn biết phi hành, liền biết Hạ Ngôn là cường giả Linh Tông.
Nàng biết đám Chấp sự Thánh điện cũng không phải đối thủ của Hạ Ngôn, cho nên nàng mới muốn lấy lại một số di vật của mẫu thân Mục Nguyệt. Mục Nguyệt là Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt, bà có rất nhiều vật đều cất trong kho Thánh điện.
Một đoạn thời gian trước, Thánh điện bị đám Chấp sự phong tỏa, Viên San đương nhiên không thể vào Thánh điện lấy lại mấy thứ đó.
- Mẫu thân còn để lại một số vật phẩm trong kho Thánh điện. Hạ Ngôn ca, ta muốn lấy lại, đó là di vật của mẫu thân.
Viên San đi tới trước mặt Hạ Ngôn.
- Ừ, đương nhiên. Hiện tại chúng ta đi lấy!
Hạ Ngôn gật gật đầu, mang theo Viên San rời khỏi trạch viện, đi về phía Thánh điện.
Khu nhà này cách Thánh điện cũng không xa, không quá thời gian một chén trà nhỏ liền tới ngoài Thánh điện.
Hạ Ngôn nhìn mấy đội hộ vệ bên ngoài Thánh điện, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. Hiện tại hắn đã rõ tình huống trước mắt của Thánh điện. Viên San bị đám hộ vệ Thánh điện khi dễ, tài vật Thánh điện cũng bị đám Chấp sự chiếm lấy.
- Chúng ta vào trong!
Hạ Ngôn một tay kéo Viên San, linh lực dồn xuống chân, thân thể hai người liền hóa thành một làn gió nhẹ, tiến vào trong Thánh điện.
- A?
- Vừa rồi làm sao ta cảm giác giống như có một tia sáng đen trôi qua. Các ngươi có chú ý tới không?
- Không có mà! Sáng như này có cái gì đen? Ngươi không hoa mắt chứ?
- Này. ừ, có lẽ vậy!
Mấy tên hộ vệ võ trang hạng nặng của Thánh điện sờ đầu, nhíu mày nói!
- Hừ. ta muốn toàn bộ gia tộc Hạ Ngôn phải chôn cùng con ta. Cho dù có Học Viện Tử Diệp làm chỗ dựa cho hắn, lại như thế nào!
Tim Cam Lục như bị dao cắt, con trai chết, khiến hắn hận Hạ Ngôn thấu xương, hận không thể đem Hạ Ngôn róc ngàn vạn đao!
- Cam tộc trưởng, ta cũng nhìn đứa nhỏ Cam Mạc lớn lên, không thể tưởng tượng được hiện tại cứ vậy mà chết! Tên Hạ Ngôn kia, cũng quá đáng giận!
Một Chấp sự Thánh điện thương tiếc nói.
- Tên Hạ Ngôn kia một năm trước thực lực đã rất mạnh, hiện tại cũng không biết đạt tới cảnh giới nào.
Một gã Chấp sự mặt nhăn mày nhíu, nói một câu.
- Ha ha!
Cam Lục cười lạnh:
- Lợi hại nữa, thì lại có thể thế nào? Ta muốn hắn chết, hắn nhất định phải chết! Một năm trước hắn mười sáu tuổi, hiện tại cũng chẳng qua là mười bảy tuổi, lợi hại thế nào đi nữa cũng có thể lợi hại đến đâu chứ. Hắn dựa vào, chẳng qua là sư phụ Liễu Vân của hắn thôi! Hừ! Liễu Vân, há có thể ngăn cản Cam gia ta báo thù? Không quá một tháng, ta chắc chắn tóm được Hạ Ngôn, tự tay róc thịt sống hắn, mang đi nuôi chó!
- Phải không?
Đột nhiên một giọng nói lạnh nhạt từ ngoài truyền vào, giọng nói lại tiếp:
- Cam tộc trưởng! Không cần lâu đến một tháng. Ta hiện tại cũng đã đến, ngươi muốn róc sống ta, hiện tại chính là cơ hội tốt đó!
Bóng người chợt lóe, ở trong phòng dần hiện lên hai bóng người, đúng là Hạ Ngôn cùng Viên San. Thân thể Viên San đã gần khỏi hoàn toàn, chỉ là còn chút suy yếu, nhưng không nhiều trở ngại.
Hạ Ngôn cùng Viên San đến, đám Chấp sự đều chấn động, ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn!
Cam Lục cũng thất thần một chút, theo sau cắn răng nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, lập tức nhận ra người trước mặt đúng là Hạ Ngôn từng gặp qua một năm trước.
- Chính là ta!
Hạ Ngôn cười cười, nhìn Cam Lục:
- Cam tộc trưởng! Ngươi muốn giết ta, hiện tại có thể ra tay rồi! Ha ha! Ta thật muốn nhìn một chút, với thực lực Đại Linh Sư của ngươi, như thế nào có thể giết ta!
Vẻ khinh miệt của Hạ Ngôn không chút che giấu. Cam Lục cũng chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư hậu kỳ, kém Hạ Ngôn khá xa. Hạ Ngôn nhìn hắn giống như một con kiến, hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
- Hạ Ngôn, nơi này là Thánh điện. Ngươi dám làm càn! Một Chấp sự Thánh điện hét lớn một tiếng.
- Hạ thúc thúc!
Viên San nhìn thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể, duyên dáng hô lên một tiếng. Nàng biết Hạ Chấp sự, ông ta cùng Mục Nguyệt có quan hệ thâm sâu, cho nên từng nhiều lần tới nhà Mục Nguyệt. Viên San cũng cùng Hạ Chấp sự này có chút quen thuộc, lúc này nhìn thấy thi thể ông. Viên San đương nhiên không kìm nỗi kinh hô.
/1062
|