"Phù"
Bên trong gian phòng, Hạ Ngôn hai mắt nhắm nghiền vốn đang ngồi dưới đất đột nhiên mở lớn hai mắt, từ trong miệng thở ra một hơi. Bảy ngày này tâm thần hắn vẫn đắm chìm trong thế giới kia.
- Ta đã trở về rồi sao?
Hạ Ngôn mở lớn hai mắt, giơ cánh tay lên, lộ ra thần sắc không thể tin được.
- Ta còn tưởng rằng mình đã chết! Thì ra đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng cứ như là thật vậy!
Tâm tình Hạ Ngôn tại trong bảy ngày này phát sinh hoàn toàn lột xác. Hiện tại Hạ Ngôn đã không còn là Hạ Ngôn của bảy ngày trước nữa.
- Cảm giác thế nào?
Một giọng nói vang lên bên tai Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Đấu Bồng Nhân tiền bối đứng ở ngoài cửa, vội vàng đứng lên hướng Đấu Bồng Nhân thi lễ thật sâu. Bản thân Hạ Ngôn biết rõ mộng cảnh mình vừa trải qua trợ giúp mình có lẽ lớn không thể tưởng tượng. Hiện tại Hạ Ngôn đã lột xác đạt tới ngưỡng cửa bước vào cảnh giới Linh Hoàng, đã trực tiếp vượt qua được chướng ngại lớn nhất!
- Đi thôi!
Đấu Bồng Nhân vung tay lên, nói ra hai chữ rồi xoay người, ánh mắt nhìn đỉnh lô to lớn trong viện.
Hạ Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, cất bước ra khỏi phòng, rời khỏi biệt viện.
"Quay về Thánh điện xem một chút, hiện tại cũng nên đi gặp mấy Chấp sự Thánh điện kia rồi!"
Ánh mắt Hạ Ngôn lấp lóe, nhếch miệng cười lạnh một cái, trong lòng ý niệm chuyển động.
" Ta tới cáo từ tộc trưởng trước, chờ xử lý chuyện tình Thánh điện xong ta cũng nên trở về Thánh sơn. Uh, đúng rồi, trước hết ta cần biết lần này ta bế quan được mấy ngày rồi!"
Hạ Ngôn lập tức nhìn thấy một gã con cháu Hạ gia cách đó không xa, nhíu mày nghĩ một chút, cười hô:
- Hạ Minh!
Người con cháu Hạ gia này đúng là Hạ Minh. Ngày trước Hạ Ngôn tham gia khảo hạch con cháu trực hệ Hạ gia cùng Hạ Minh. Hạ Minh ít hơn Hạ Ngôn hai ba tuổi, năm nay hẳn là đã mười bốn tuổi rồi.
Hạ Minh đang đi về phía trước, nghe được có người gọi tên hắn vội quay đầu lại. Khi nhìn thấy Hạ Ngôn, toàn thân đột nhiên chấn động một chút, hắn tuyệt đối không nghĩ tới gặp được Hạ Ngôn lúc này, hơn nữa Hạ Ngôn còn gọi tên hắn. So với hai năm trước Hạ Minh đã cao hơn rất nhiều. Hạ Ngôn năm đó ấn tượng với Hạ Minh có chút khá sâu, cho nên thoáng suy nghĩ một chút liền nhớ ra tên Hạ Minh.
Sau khi kinh tỉnh lại, Hạ Minh vội vàng đi tới trước mặt Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn Điện chủ!
Hạ Minh thi lễ phi thường cung kính.
- Ngươi và ta đều là con cháu trực hệ Hạ gia, cứ gọi ta là Hạ Ngôn ca đi!
Hạ Ngôn cười nói.
- Vâng, Hạ Ngôn ca!
Hạ Minh rất vui vẻ, lập tức sửa lời, thân cận hơn rất nhiều. Thiên phú Hạ Minh cũng không tệ, trải qua hai năm tu luyện hiện tại đã là Hậu Thiên đỉnh phong, có vẻ cũng sắp đột phá Linh Sư.
- Về tu luyện có gặp khó khăn gì không?
Hạ Ngôn hỏi.
- Hạ Ngôn ca! Ta tu luyện rất thuận lợi, tộc trưởng và các vị trưởng lão thường thưởng cho ta đan dược. Ba ngày sau ta định trùng kích cảnh giới Linh Sư.
Hạ Minh trả lời.
- Uh, không tệ! Cố gắng tu luyện, Tộc trưởng và các vị trưởng lão hiện tại đều đang làm gì? Đúng rồi, lần này ta bế quan trong biệt viện phía tây kia không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi?
- Tộc trưởng và trưởng lão đang ở tiền viện, nhiều ngày qua có không ít đại nhân vật thành Tử Nguyệt tới cửa, Tộc trưởng nói bọn họ đều muốn gặp Hạ Ngôn ca. Bởi vì Hạ Ngôn ca đang bế quan trong biệt viện phía tây nên tộc trưởng không biết ý của huynh, cũng không cho bọn họ tiến vào, bảo chờ sau khi huynh xuất quan nói sau. Hạ Ngôn ca lần này bế quan tổng cộng qua bảy ngày rồi.
Hạ Minh nói năng rõ ràng từng tiếng một rất dễ hiểu, mặc đù có chút kích động, tuy nhiên rất trầm ổn.
- Uh, ta biết rồi. Ta đi gặp tộc trưởng một lát, ngươi đi làm việc của ngươi đi!
Hạ Ngôn nhìn hướng tiền viện một chút rồi quay sang nói với Hạ Minh.
- Được, Hạ Ngôn ca!
Hạ Minh gật đầu.
-----------
Trong một căn phòng ở tiền viện.
- Cái gì?
Hạ Phi Long và Đại trưởng lão đang ngồi trao đổi trong phòng, bỗng nhiên một gã con cháu gia tộc tiến vào, đúng là gã con cháu Hạ gia vừa từ tửu lâu chuồn ra chạy về.
Tên con cháu Hạ gia này thêm mắm thêm muối rất nhanh tường thuật lại một lần chuyện xảy ra trong tửu lâu cho Tộc trưởng và trưởng lão nghe.
Hạ Phi Long nghe vậy lập tức đứng lên. Nếu là con cháu Hạ gia bình thường Hạ Phi Long cũng sẽ không để ý như vậy, xúc động là bởi vì liên quan đến đám người Bạch Hoa. Hạ Phi Long không khỏi trở nên phi thường nghiêm túc. Đám người Bạch Hoa là bằng hữu của Hạ Ngôn!
- Cam gia trưởng lão không ngờ dám khi dễ người Hạ gia ta. Đi, chúng ta đi xem!
Hạ Phi Long sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén linh hoạt hơn rất nhiều, khoát tay áo nói.
- Trong Cam gia trưởng lão có người cảnh giới Đại Linh Sư!
Đại trưởng lão Hạ Lai sắc mặt cũng trở nên âm trầm, ánh mắt chợt lóe nói.
- Tộc trưởng! Nếu chúng ta phải tranh đấu với bọn họ, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt!
Thế lực Hạ gia tuy rằng quật khởi rất nhanh, nhưng bởi vì thời gian còn quá ngắn, ngoại trừ một mình Hạ Ngôn ra, còn chưa có con cháu gia tộc thứ hai đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư.
- Không còn thời gian lo lắng nữa, đám người Bạch Hoa tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, bằng không chúng ta làm sao có thể công đạo với Hạ Ngôn!
Hạ Phi Long khoát tay lo lắng nói. Rồi sau đó nhìn về phía tên con cháu Hạ gia kia.
- Dẫn chúng ta tới tửu lâu đó!
- Rõ!
Tên con cháu Hạ gia kia gật đầu lên tiếng.
- Xẩy ra chuyện gì?
Hạ Ngôn vừa đi vào cửa chợt nghe thấy câu nói sau của Hạ Phi Long.
Nghe được thanh âm Hạ Ngôn, Hạ Phi Long cùng Hạ Lai sắc mặt đều vui vẻ.
- Hạ Ngôn, ngươi xuất quan rồi!
Hạ Phi Long nhìn Hạ Ngôn vui sướng nói.
- Phải, lần bế quan này lĩnh ngộ được rất nhiều!
Hạ Ngôn gật đầu, mày hơi nhíu lại nhìn về phía tên con cháu Hạ gia kia.
- Có chuyện gì?
- Hạ Ngôn điện chủ, là như vậy.
Tên con cháu Hạ gia kia rất nhanh nói ngắn gọn sự tình lại một lần.
Hạ Ngôn nghe vậy sắc mặt càng lúc càng âm trầm, lạnh giọng nói:
- Hay cho một cái Cam gia, ta còn chưa động thủ với các ngươi, các ngươi lại còn dám trêu chọc Hạ gia! Hừ, Tộc trưởng! Chúng ta cùng đi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Đoàn người rất nhanh ra khỏi tiền viện tiến về phía cửa.
Ngoài cửa trạch viện có mấy tên Chấp sự Thánh điện đều đang tập trung ở nơi này. Tuy rằng vẫn chưa thể gặp được Hạ Ngôn, nhưng bọn hắn cũng không có rời đi, cứ buổi sáng mỗi ngày đều đến trước cửa trạch viện Hạ gia, đến buổi tối mới có thể rời đi. Bảy ngày nay ngày nào cùng như thế. Bọn họ đều hy vọng giả dạng một mảnh thành tâm thế này có thể đả động Hạ Ngôn!
"Ồ!"
- Ra rồi ra rồi! Điện chủ Hạ Ngôn ra rồi.
Một người đứng trên một thân cây ở bên ngoài nhìn thấy đám người Hạ Ngôn từ trong viện đi ra, lập tức vỗ tay nói.
Những Chấp sự khác nghe vậy vội vàng đều chỉnh chu lại dung nhan, sắc mặt trang nghiêm, phủ sạch quần áo, ngưng thần nhìn về phía cửa trạch viện.
Quả nhiên Hạ Ngôn và đám người tộc trưởng Hạ gia đều đi ra.
Hạ Ngôn sau khi đi ra, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó, ánh mắt chợt lóe.
- Các vị đợi lâu!
Hạ Ngôn hơi ôm quyền.
- Không có không có. Ra mắt Điện chủ đại nhân!
Những Chấp sự Thánh điện đó vội vàng xua tay cung kính nói.
- Uh, ta hiện tại có chút việc phải xử lý, các ngươi có thể cùng đi theo ta xem náo nhiệt.
Hạ Ngôn gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía tên con cháu Hạ gia về báo tin kia nói.
- Là tửu lâu nào? Dẫn chúng ta qua đó!
- Là tửu lâu Minh Châu, cách nơi này không xa, ở ngay phía trước.
Tên con cháu Hạ gia kia vội vàng đưa tay chỉ phía trước nói.
Mấy tên Chấp sự Thánh điện liếc nhìn nhau, cũng không đám hỏi nhiều, trong lòng không ngừng phỏng đoán, đi theo phía sau đám người Hạ Ngôn tiến về phía tửu lâu Minh Châu.
- Trưởng lão đại nhân! Người này tên là Hạ Lưu, là con cháu Hạ gia!
Cam Tùng chỉ Hạ Lưu bị thương vừa được Bạch Hoa đỡ lên nói.
- Hạ gia quả nhiên quật khởi rất nhanh, con cháu gia tộc trẻ tuổi như thế không ngờ đã là Linh Sư trung kỳ.
Cam gia Đại trưởng lão gật đầu.
- Hạ Lưu! Cam gia chúng ta không có ý kết thù kết oán với Hạ gia. Chuyện ngày hôm nay cũng không thể trách Cam gia chúng ta. Mấy vị Tổng quản và Chấp sự ngoại viện Hạ gia này quá kiêu căng ương ngạnh, ngay cả Cam gia trưởng lão cũng không để vào mắt. Nếu là người bình thường Cam gia ta sớm đã xuất thủ đánh chết. Hiện giờ, nể mặt mũi Hạ gia chỉ trừng phạt như vậy.
Cam gia đại trưởng lảo trầm giọng nói.
- Đại trường lão! Nói nhiều với mấy hậu bối làm cái gì? Ở thành Tử Nguyệt còn không có ai dám không để Cam gia chúng ta vào mắt!
Cửu trưởng lão lớn tiếng nói.
- Đại trưởng lão, cửu trưởng lão! Mấy người này vừa rồi còn dõng dạc tự xưng là bằng hữu của Hạ Ngôn đó!
Cam Túc chỉ mấy người Bạch Nhị giễu cợt nói.
- Ồ?
Đại trưởng lão ánh mắt biến đổi, sau đó cũng không thèm để ý cười.
- Các ngươi là bằng hữu Điện chủ Hạ Ngôn?
- Trẻ con không biết sâu cạn!
Cửu trưởng lão cười nhạo nói.
- Dám tự xưng là bằng hữu Hạ Ngôn? Các ngươi có biết Hạ Ngôn là Linh Tông đỉnh phong không? Thực lực Linh Tông đỉnh phong mạnh bao nhiêu các ngươi có thể tưởng tượng ra không?
Cửu trưởng lão dường như đang nói chuyện với đứa trẻ ba tuổi vậy.
Hạ Lưu nhếch miệng, ánh mắt nhìn Cam gia đại trưởng lão và cửu trưởng lão như nhìn kẻ ngốc vậy, cười cười nói:
- Mấy người tổng quản Bạch Hoa đích thật là bằng hữu Điện chủ Hạ Ngôn. Hơn nữa là quan hệ bằng hữu không bình thường! Ai khi phụ mấy người tổng quản Bạch Hoa hãy chờ Điện chủ Hạ Ngôn trừng phạt đi!
- Cái gì?
- Ngươi nói là thật?
Cam gia Đại trưởng lăo, bao gồm cả mấy vị trưởng lão khác, cả đám đều chấn động, đột nhiên ánh mắt trợn lớn, thân hình run rẩy.
Hạ Lưu này là Linh Sư trung kỳ, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế. Địa vị ở Hạ gia khẳng định cũng khá cao. Hạ Lưu không có khả năng nói láo rồi? Vừa rồi Hạ Lưu này không ngờ còn cản một chưởng cho Bạch Nhị kia.
Ba người Cam Túc lúc này sắc mặt lại càng xám xanh lại. Vừa rồi khi ba người Cam Túc ăn cơm sở dĩ dám dõng dạc tuyên bố muốn giết Hạ Ngôn chính là bởi vì bọn họ cách Hạ Ngôn quá xa, chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức căn bản không thể so sánh. Bọn họ thuận miệng nói vài câu như vậy, cho dù Hạ Ngôn nghe được những lời này cũng không thể cố ý tìm bọn họ, sau đó xuất thủ với bọn họ. Nhưng hiện tại, sự tình dường như có chút không giống vậy.
Trong lúc nhất thời bên trong đại sảnh tửu lâu đều một mảnh yên tĩnh.
- Hừ, cho dù là bẳng hữu của Hạ Ngôn thì sao chứ? Mấy người tiểu bối các ngươi hiện tại nói lời xin lỗi chúng ta, chuyện vừa rồi phát sinh liền bỏ qua!
Cam gia cửu trưởng lão lớn tiếng nói, suy nghĩ rõ ràng không đủ, tuy nhiên sự tình đã phát triển đến bước này cũng không thể không kiên trì cắn răng nói ra những lời đó.
Bên trong gian phòng, Hạ Ngôn hai mắt nhắm nghiền vốn đang ngồi dưới đất đột nhiên mở lớn hai mắt, từ trong miệng thở ra một hơi. Bảy ngày này tâm thần hắn vẫn đắm chìm trong thế giới kia.
- Ta đã trở về rồi sao?
Hạ Ngôn mở lớn hai mắt, giơ cánh tay lên, lộ ra thần sắc không thể tin được.
- Ta còn tưởng rằng mình đã chết! Thì ra đây chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng cứ như là thật vậy!
Tâm tình Hạ Ngôn tại trong bảy ngày này phát sinh hoàn toàn lột xác. Hiện tại Hạ Ngôn đã không còn là Hạ Ngôn của bảy ngày trước nữa.
- Cảm giác thế nào?
Một giọng nói vang lên bên tai Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Đấu Bồng Nhân tiền bối đứng ở ngoài cửa, vội vàng đứng lên hướng Đấu Bồng Nhân thi lễ thật sâu. Bản thân Hạ Ngôn biết rõ mộng cảnh mình vừa trải qua trợ giúp mình có lẽ lớn không thể tưởng tượng. Hiện tại Hạ Ngôn đã lột xác đạt tới ngưỡng cửa bước vào cảnh giới Linh Hoàng, đã trực tiếp vượt qua được chướng ngại lớn nhất!
- Đi thôi!
Đấu Bồng Nhân vung tay lên, nói ra hai chữ rồi xoay người, ánh mắt nhìn đỉnh lô to lớn trong viện.
Hạ Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, cất bước ra khỏi phòng, rời khỏi biệt viện.
"Quay về Thánh điện xem một chút, hiện tại cũng nên đi gặp mấy Chấp sự Thánh điện kia rồi!"
Ánh mắt Hạ Ngôn lấp lóe, nhếch miệng cười lạnh một cái, trong lòng ý niệm chuyển động.
" Ta tới cáo từ tộc trưởng trước, chờ xử lý chuyện tình Thánh điện xong ta cũng nên trở về Thánh sơn. Uh, đúng rồi, trước hết ta cần biết lần này ta bế quan được mấy ngày rồi!"
Hạ Ngôn lập tức nhìn thấy một gã con cháu Hạ gia cách đó không xa, nhíu mày nghĩ một chút, cười hô:
- Hạ Minh!
Người con cháu Hạ gia này đúng là Hạ Minh. Ngày trước Hạ Ngôn tham gia khảo hạch con cháu trực hệ Hạ gia cùng Hạ Minh. Hạ Minh ít hơn Hạ Ngôn hai ba tuổi, năm nay hẳn là đã mười bốn tuổi rồi.
Hạ Minh đang đi về phía trước, nghe được có người gọi tên hắn vội quay đầu lại. Khi nhìn thấy Hạ Ngôn, toàn thân đột nhiên chấn động một chút, hắn tuyệt đối không nghĩ tới gặp được Hạ Ngôn lúc này, hơn nữa Hạ Ngôn còn gọi tên hắn. So với hai năm trước Hạ Minh đã cao hơn rất nhiều. Hạ Ngôn năm đó ấn tượng với Hạ Minh có chút khá sâu, cho nên thoáng suy nghĩ một chút liền nhớ ra tên Hạ Minh.
Sau khi kinh tỉnh lại, Hạ Minh vội vàng đi tới trước mặt Hạ Ngôn.
- Hạ Ngôn Điện chủ!
Hạ Minh thi lễ phi thường cung kính.
- Ngươi và ta đều là con cháu trực hệ Hạ gia, cứ gọi ta là Hạ Ngôn ca đi!
Hạ Ngôn cười nói.
- Vâng, Hạ Ngôn ca!
Hạ Minh rất vui vẻ, lập tức sửa lời, thân cận hơn rất nhiều. Thiên phú Hạ Minh cũng không tệ, trải qua hai năm tu luyện hiện tại đã là Hậu Thiên đỉnh phong, có vẻ cũng sắp đột phá Linh Sư.
- Về tu luyện có gặp khó khăn gì không?
Hạ Ngôn hỏi.
- Hạ Ngôn ca! Ta tu luyện rất thuận lợi, tộc trưởng và các vị trưởng lão thường thưởng cho ta đan dược. Ba ngày sau ta định trùng kích cảnh giới Linh Sư.
Hạ Minh trả lời.
- Uh, không tệ! Cố gắng tu luyện, Tộc trưởng và các vị trưởng lão hiện tại đều đang làm gì? Đúng rồi, lần này ta bế quan trong biệt viện phía tây kia không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi?
- Tộc trưởng và trưởng lão đang ở tiền viện, nhiều ngày qua có không ít đại nhân vật thành Tử Nguyệt tới cửa, Tộc trưởng nói bọn họ đều muốn gặp Hạ Ngôn ca. Bởi vì Hạ Ngôn ca đang bế quan trong biệt viện phía tây nên tộc trưởng không biết ý của huynh, cũng không cho bọn họ tiến vào, bảo chờ sau khi huynh xuất quan nói sau. Hạ Ngôn ca lần này bế quan tổng cộng qua bảy ngày rồi.
Hạ Minh nói năng rõ ràng từng tiếng một rất dễ hiểu, mặc đù có chút kích động, tuy nhiên rất trầm ổn.
- Uh, ta biết rồi. Ta đi gặp tộc trưởng một lát, ngươi đi làm việc của ngươi đi!
Hạ Ngôn nhìn hướng tiền viện một chút rồi quay sang nói với Hạ Minh.
- Được, Hạ Ngôn ca!
Hạ Minh gật đầu.
-----------
Trong một căn phòng ở tiền viện.
- Cái gì?
Hạ Phi Long và Đại trưởng lão đang ngồi trao đổi trong phòng, bỗng nhiên một gã con cháu gia tộc tiến vào, đúng là gã con cháu Hạ gia vừa từ tửu lâu chuồn ra chạy về.
Tên con cháu Hạ gia này thêm mắm thêm muối rất nhanh tường thuật lại một lần chuyện xảy ra trong tửu lâu cho Tộc trưởng và trưởng lão nghe.
Hạ Phi Long nghe vậy lập tức đứng lên. Nếu là con cháu Hạ gia bình thường Hạ Phi Long cũng sẽ không để ý như vậy, xúc động là bởi vì liên quan đến đám người Bạch Hoa. Hạ Phi Long không khỏi trở nên phi thường nghiêm túc. Đám người Bạch Hoa là bằng hữu của Hạ Ngôn!
- Cam gia trưởng lão không ngờ dám khi dễ người Hạ gia ta. Đi, chúng ta đi xem!
Hạ Phi Long sắc mặt trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc bén linh hoạt hơn rất nhiều, khoát tay áo nói.
- Trong Cam gia trưởng lão có người cảnh giới Đại Linh Sư!
Đại trưởng lão Hạ Lai sắc mặt cũng trở nên âm trầm, ánh mắt chợt lóe nói.
- Tộc trưởng! Nếu chúng ta phải tranh đấu với bọn họ, sợ là chúng ta sẽ chịu thiệt!
Thế lực Hạ gia tuy rằng quật khởi rất nhanh, nhưng bởi vì thời gian còn quá ngắn, ngoại trừ một mình Hạ Ngôn ra, còn chưa có con cháu gia tộc thứ hai đạt tới cảnh giới Đại Linh Sư.
- Không còn thời gian lo lắng nữa, đám người Bạch Hoa tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, bằng không chúng ta làm sao có thể công đạo với Hạ Ngôn!
Hạ Phi Long khoát tay lo lắng nói. Rồi sau đó nhìn về phía tên con cháu Hạ gia kia.
- Dẫn chúng ta tới tửu lâu đó!
- Rõ!
Tên con cháu Hạ gia kia gật đầu lên tiếng.
- Xẩy ra chuyện gì?
Hạ Ngôn vừa đi vào cửa chợt nghe thấy câu nói sau của Hạ Phi Long.
Nghe được thanh âm Hạ Ngôn, Hạ Phi Long cùng Hạ Lai sắc mặt đều vui vẻ.
- Hạ Ngôn, ngươi xuất quan rồi!
Hạ Phi Long nhìn Hạ Ngôn vui sướng nói.
- Phải, lần bế quan này lĩnh ngộ được rất nhiều!
Hạ Ngôn gật đầu, mày hơi nhíu lại nhìn về phía tên con cháu Hạ gia kia.
- Có chuyện gì?
- Hạ Ngôn điện chủ, là như vậy.
Tên con cháu Hạ gia kia rất nhanh nói ngắn gọn sự tình lại một lần.
Hạ Ngôn nghe vậy sắc mặt càng lúc càng âm trầm, lạnh giọng nói:
- Hay cho một cái Cam gia, ta còn chưa động thủ với các ngươi, các ngươi lại còn dám trêu chọc Hạ gia! Hừ, Tộc trưởng! Chúng ta cùng đi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Đoàn người rất nhanh ra khỏi tiền viện tiến về phía cửa.
Ngoài cửa trạch viện có mấy tên Chấp sự Thánh điện đều đang tập trung ở nơi này. Tuy rằng vẫn chưa thể gặp được Hạ Ngôn, nhưng bọn hắn cũng không có rời đi, cứ buổi sáng mỗi ngày đều đến trước cửa trạch viện Hạ gia, đến buổi tối mới có thể rời đi. Bảy ngày nay ngày nào cùng như thế. Bọn họ đều hy vọng giả dạng một mảnh thành tâm thế này có thể đả động Hạ Ngôn!
"Ồ!"
- Ra rồi ra rồi! Điện chủ Hạ Ngôn ra rồi.
Một người đứng trên một thân cây ở bên ngoài nhìn thấy đám người Hạ Ngôn từ trong viện đi ra, lập tức vỗ tay nói.
Những Chấp sự khác nghe vậy vội vàng đều chỉnh chu lại dung nhan, sắc mặt trang nghiêm, phủ sạch quần áo, ngưng thần nhìn về phía cửa trạch viện.
Quả nhiên Hạ Ngôn và đám người tộc trưởng Hạ gia đều đi ra.
Hạ Ngôn sau khi đi ra, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đó, ánh mắt chợt lóe.
- Các vị đợi lâu!
Hạ Ngôn hơi ôm quyền.
- Không có không có. Ra mắt Điện chủ đại nhân!
Những Chấp sự Thánh điện đó vội vàng xua tay cung kính nói.
- Uh, ta hiện tại có chút việc phải xử lý, các ngươi có thể cùng đi theo ta xem náo nhiệt.
Hạ Ngôn gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía tên con cháu Hạ gia về báo tin kia nói.
- Là tửu lâu nào? Dẫn chúng ta qua đó!
- Là tửu lâu Minh Châu, cách nơi này không xa, ở ngay phía trước.
Tên con cháu Hạ gia kia vội vàng đưa tay chỉ phía trước nói.
Mấy tên Chấp sự Thánh điện liếc nhìn nhau, cũng không đám hỏi nhiều, trong lòng không ngừng phỏng đoán, đi theo phía sau đám người Hạ Ngôn tiến về phía tửu lâu Minh Châu.
- Trưởng lão đại nhân! Người này tên là Hạ Lưu, là con cháu Hạ gia!
Cam Tùng chỉ Hạ Lưu bị thương vừa được Bạch Hoa đỡ lên nói.
- Hạ gia quả nhiên quật khởi rất nhanh, con cháu gia tộc trẻ tuổi như thế không ngờ đã là Linh Sư trung kỳ.
Cam gia Đại trưởng lão gật đầu.
- Hạ Lưu! Cam gia chúng ta không có ý kết thù kết oán với Hạ gia. Chuyện ngày hôm nay cũng không thể trách Cam gia chúng ta. Mấy vị Tổng quản và Chấp sự ngoại viện Hạ gia này quá kiêu căng ương ngạnh, ngay cả Cam gia trưởng lão cũng không để vào mắt. Nếu là người bình thường Cam gia ta sớm đã xuất thủ đánh chết. Hiện giờ, nể mặt mũi Hạ gia chỉ trừng phạt như vậy.
Cam gia đại trưởng lảo trầm giọng nói.
- Đại trường lão! Nói nhiều với mấy hậu bối làm cái gì? Ở thành Tử Nguyệt còn không có ai dám không để Cam gia chúng ta vào mắt!
Cửu trưởng lão lớn tiếng nói.
- Đại trưởng lão, cửu trưởng lão! Mấy người này vừa rồi còn dõng dạc tự xưng là bằng hữu của Hạ Ngôn đó!
Cam Túc chỉ mấy người Bạch Nhị giễu cợt nói.
- Ồ?
Đại trưởng lão ánh mắt biến đổi, sau đó cũng không thèm để ý cười.
- Các ngươi là bằng hữu Điện chủ Hạ Ngôn?
- Trẻ con không biết sâu cạn!
Cửu trưởng lão cười nhạo nói.
- Dám tự xưng là bằng hữu Hạ Ngôn? Các ngươi có biết Hạ Ngôn là Linh Tông đỉnh phong không? Thực lực Linh Tông đỉnh phong mạnh bao nhiêu các ngươi có thể tưởng tượng ra không?
Cửu trưởng lão dường như đang nói chuyện với đứa trẻ ba tuổi vậy.
Hạ Lưu nhếch miệng, ánh mắt nhìn Cam gia đại trưởng lão và cửu trưởng lão như nhìn kẻ ngốc vậy, cười cười nói:
- Mấy người tổng quản Bạch Hoa đích thật là bằng hữu Điện chủ Hạ Ngôn. Hơn nữa là quan hệ bằng hữu không bình thường! Ai khi phụ mấy người tổng quản Bạch Hoa hãy chờ Điện chủ Hạ Ngôn trừng phạt đi!
- Cái gì?
- Ngươi nói là thật?
Cam gia Đại trưởng lăo, bao gồm cả mấy vị trưởng lão khác, cả đám đều chấn động, đột nhiên ánh mắt trợn lớn, thân hình run rẩy.
Hạ Lưu này là Linh Sư trung kỳ, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế. Địa vị ở Hạ gia khẳng định cũng khá cao. Hạ Lưu không có khả năng nói láo rồi? Vừa rồi Hạ Lưu này không ngờ còn cản một chưởng cho Bạch Nhị kia.
Ba người Cam Túc lúc này sắc mặt lại càng xám xanh lại. Vừa rồi khi ba người Cam Túc ăn cơm sở dĩ dám dõng dạc tuyên bố muốn giết Hạ Ngôn chính là bởi vì bọn họ cách Hạ Ngôn quá xa, chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức căn bản không thể so sánh. Bọn họ thuận miệng nói vài câu như vậy, cho dù Hạ Ngôn nghe được những lời này cũng không thể cố ý tìm bọn họ, sau đó xuất thủ với bọn họ. Nhưng hiện tại, sự tình dường như có chút không giống vậy.
Trong lúc nhất thời bên trong đại sảnh tửu lâu đều một mảnh yên tĩnh.
- Hừ, cho dù là bẳng hữu của Hạ Ngôn thì sao chứ? Mấy người tiểu bối các ngươi hiện tại nói lời xin lỗi chúng ta, chuyện vừa rồi phát sinh liền bỏ qua!
Cam gia cửu trưởng lão lớn tiếng nói, suy nghĩ rõ ràng không đủ, tuy nhiên sự tình đã phát triển đến bước này cũng không thể không kiên trì cắn răng nói ra những lời đó.
/1062
|