Đôi mắt đen nhánh của Bạch Nhị chớp chớp liên tục mấy cái, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn mở lớn, ngay cả bước chân cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn tràn ngập khó tin.
Bởi vì Hạ Ngôn nói không sai chút nào, chủng loại cùng số lượng của tất cả dược liệu và khoáng thạch được ghi trên quyển sổ tay đều đúng y như lời Hạ Ngôn. Nhưng Hạ Ngôn rốt cuộc làm thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày đã ghi nhớ hết những điều đó?
- Ngươi. ngươi trước kia nhất định đã từng xem quyển sổ tay này rồi đúng không?
Bạch Nhị nghĩ tới nghĩ lui trong đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới một loại khả năng như vậy, nếu nói có người có khả năng nhớ kỹ toàn bộ quyển sổ tay đó sau một khoảng thời gian ngắn như vậy quả thực cũng khiến người khác quá khó tin rồi.
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Ta nếu trước kia đã từng xem rồi vậy sẽ không tiêu tốn một kim tệ năm ngân tệ đi mua lại nó.
Bạch Nhị cúi đầu tâm tư chuyển động, cũng phải, nếu hắn trước kia đã từng xem sổ tay này thì vì sao còn muốn mua lại chứ? Hơn một kim tệ có thể mua được rất nhiều đồ vật cần thiết khác, có ai lại phí phạm chứ?
- Cô làm sao vậy?
Hạ Ngôn thấy bộ dáng Bạch Nhị không ngờ giống như muốn khóc, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Bạch Nhị mím đôi môi đỏ mỏm buồn rầu nói:
- Lúc ca ca bắt ta phải nhớ kỹ các loại dược liệu cùng khoáng thạch trong sổ tay, ta phải mất thời gian ba tháng, còn để ca ca cốc đầu rất nhiều lần nữa. Mà ngươi. ngươi.
Bạch Nhị thật sự rất khổ sở, trí nhớ của Hạ Ngôn tốt hơn mình nhiều lắm.
Vừa nghe Bạch Nhị nói như vậy, Hạ Ngôn không khỏi nở nụ cười, tiểu cô nương này thật đáng yêu nha!
Thời điểm giữa trưa mọi người rốt cục nhìn thấy được Cứ Điểm, một công trình kiến trúc to lớn hùng vĩ hoàn toàn ngăn cách Tội Ác Sâm Lâm với Đại Lục Long Chi. Sau khi mọi người đi qua con đường duy nhất xuyên qua Cứ Điểm, là tới Tội Ác Sâm Lâm hung hiểm.
Mỗi ngày đều có vô số người tu luyện đi qua nơi này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm. Có người đi rồi mang về bảo bối vô giá cùng công huân tượng trưng cho vinh quang, nhưng cũng có người đi rồi không còn có thể trở về nữa
Hơn hai mươi tên dong binh bảo hộ một chiếc xe ngựa màu đen rộng lớn chậm rãi đi qua Cứ Điểm hùng vĩ.
- Thật sự khiến người khác chấn động mà!
Hạ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy Tội Ác Sâm Lâm rộng lớn vô biên này, không khỏi hơi thất thần.
Đập vào mắt là rừng cây nhìn không thấy giới hạn, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang ẩn giấu trong đó. Máu trong người Hạ Ngôn chậm rãi trở nên sôi trào, lần đầu tiên đi vào Tội Ác Sâm Lâm khiến cho Hạ Ngôn không kìm được hưng phấn. Cảnh sắc một mảnh xanh đen thẳng đến tận chân trời kia khiến cho nhân tâm cũng cảm thấy thư sướng.
Nếu không phải xung quanh còn có khá nhiều dong binh, Hạ Ngôn thật muốn hô lớn một tiếng cho thỏa hào khí trong lòng.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Không cần khẩn trương, nơi này mới chỉ là giáp giới Tội Ác Sâm Lâm nên sẽ không có nguy hiểm gì, cho dù có dã thú thường lui tới cũng sẽ không quá hung mãnh. Chờ sau khi chúng ta vào sâu hơn mười dặm mới có thể đụng phải hết thảy dã thú hung mãnh.
Sau khi đi qua Cứ Điểm, Bạch Hoa tới gần hai người Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị cười nói.
Hạ Ngôn gật đầu nói:
- Không biết chúng ta có thể gặp được linh thú hay không?
- Linh thú?
Ánh mắt Bạch Hoa chợt lóe lên:
- Hạ Ngôn huynh đệ! Linh thú rất khó gặp được, nếu thực sự gặp phải linh thú thì tất cả chúng ta đây đều xong rồi. Thực lực của linh thú căn bản không phải chúng ta có thể chống lại.
Tội Ác Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, linh thú cũng không phải dễ dàng gặp phải như vậy. Chỉ cần không tiến vào quá sâu, đối với người tu luyện mà nói cũng không tính nguy hiểm quá lớn. Dã thú bình thường cũng không đủ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với người tu luyện.
Trong khi hai người nói chuyện, đám con cháu Lục gia vốn một mực ngồi ở trên xe ngựa cũng từ trên xe bước xuống, bởi vì phía trước đều là núi rừng, xe ngựa đã không thể tiếp tục đi vào được.
- Ca ca! Lần chúng ta đi xa nhất tiến vào sâu bao nhiêu dặm?
Bạch Nhị ở bên cạnh hỏi.
Bạch Hoa suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt sáng nói:
- Hẳn là vào sâu được năm mươi dặm, sau khi tiến vào năm mươi dặm đã có rất nhiều mãnh thú xuất hiện. Với thực lực của chúng ta thì vào sâu năm mươi dặm đã là cực hạn rồi, nếu tiếp tục tiến thêm sẽ có nguy hiểm rất lớn.
- Đại gia dùng một chút lương khô xong rồi chúng ta tiếp tục tiến vào Tội Ác Sâm Lâm!
Lúc này, một tên con cháu Lục gia lên tiếng.
Hắn là người đi thuê, hắn yêu cầu thế nào mọi người tự nhiên đều nghe làm theo thế đó. Mọi người lấy lương khô của mình ra, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tất cả mọi người đều không phải lần đầu tiên tiến hành nhiệm vụ thế này, cho nên đều không có gì cảm thấy không quen.
Mà ở trong rằng mấy trăm thước phía trước, đã có hai đôi mắt âm độc đang quan sát mọi người.
Những người này đều mặc đồng phục màu đen, vũ khí trong tay tỏa ra hàn quang lấp lánh.
- Đại ca! Con tiểu tiện nhân chém cụt cánh tay ta ở trong đám người đằng trước kia.
Một hán tử cụt tay hung hăng nói, ánh mắt âm độc nhìn thẳng phía trước. Trong tầm mắt của hắn, có thể thấy được rõ ràng đám người Hạ Ngôn. Người này chính là hán tử đã đùa giỡn Bạch Nhị ở trong quán rượu hôm qua.
- Ừ! Tổng cộng hai mươi lăm người! Thoạt nhìn những người này thân thủ không tầm thường đâu!
Hán tử khôi ngô trong tay cầm cây búa lớn, ánh mắt xoay chuyển gật đầu suy tính.
- Đại ca! Chúng ta có hơn một trăm huynh đệ, tại sao phải sợ hơn hai mươi người bọn chúng? Chúng ta tất cả xông lên một lần là có thể biến toàn bộ bọn chúng thành thịt vụn.
Hán tử cụt tay nao nao rồi sau đó hấp tấp nói.
- Ha ha! Chúng ta đương nhiên không phải sợ bọn chúng, tuy nhiên nếu thật sự chém giết, những người này thực lực không tầm thường, chỉ sợ các huynh đệ phải tử thương không ít. Thù chém cụt tay ngươi tất nhiên phải báo, để ta suy tính.
Hán tử cầm búa mân mê cằm mình, trong mắt tinh quang chớp động, phía sau hắn có hơn một trăm hán tử hắc y đều đang xoa tay chuẩn bị chiến đấu.
- Bọn chúng đến rồi!
Hán tử cụt tay nghiến răng nói, ánh mắt cừu hận nhìn hơn mười người đang tiến tới trong tầm mắt.
- Các huynh đệ! Xông lên vây quanh bọn chúng!
Hán tử cầm búa trầm giọng hét lớn một tiếng, chiếc búa trong tay vung mạnh về phía trước một chút,
Phía sau hắn hơn một trăm hán tử hắc ý đều hưng phấn gào thét, mạnh mẽ từ trong rừng xông ra nhằm về hướng bao vây đám người Hạ Ngôn.
- Mọi người cẩn thận! Phía trước có phỉ tặc!
Bạch Hoa phản ứng rất nhanh, vừa nghe tiếng động phía trước liền đoán ra số lượng phỉ tặc không ít, vội vàng hô lớn một tiếng nhắc nhở mọi người.
Tất cả mọi người đều sống trên lưỡi đao mũi kiếm, trên tay ai mà không từng dính máu? Rất nhanh, hai mươi tên dong binh thần sắc đều ngưng trọng chuẩn bị chiến đấu, bảo hộ những con cháu Lục gia ở bên trong.
Mấy tên con cháu Lục gia sắc mặt có chút trắng bệch, trong tay bọn họ tuy rằng cũng cầm vũ khí nhưng lại có mơ màng, cánh tay cũng đang khẽ run rẩy.
- Bạch Hoa! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một gã con cháu Lục gia nhận biết Bạch Hoa có chút sợ hãi hỏi.
Trong mắt Bạch Hoa bắn ra hai luồng tinh quang, hắn đã nhìn thấy chi chít hắc ý nhân từ trong rừng lao tới, ngưng trọng nói:
- Các vị thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi an toàn.
Hạ Ngôn nhìn những hắc y nhân này khẽ "ồ" một tiếng.
- Làm sao vậy?
Tuy rằng tiếng Hạ Ngôn không lớn lắm nhưng Bạch Nhị ở rất gần bên cạnh hắn, nên nhăn mày hỏi.
- Những người này dường như cùng một bọn với đám người chúng ta đụng phải trong quán rượu hôm qua.
Hạ Ngôn nhớ tới mấy hán tử đã phát sinh mâu thuẫn ở trong quán rượu hôm qua, những người này đều mặc quần áo giống như thế.
Bạch Nhị vừa nghe Hạ Ngôn nói như vậy, cũng liền chú ý. Những phỉ tặc đang gào thét vung vẩy vũ khí lao tới quả nhiên giống như cùng bọn với mấy người trong quán rượu kia.
- Con bà nó! Thật đáng giận mà! Để lão tử qua băm vằm đám khốn nạn đó!
Trương Long khàn giọng hô lớn, đại đao trong tay rung động phát ra những tiếng "đinh đang", thân thể chuẩn bị xông ra ngoài.
Bởi vì Hạ Ngôn nói không sai chút nào, chủng loại cùng số lượng của tất cả dược liệu và khoáng thạch được ghi trên quyển sổ tay đều đúng y như lời Hạ Ngôn. Nhưng Hạ Ngôn rốt cuộc làm thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến nửa ngày đã ghi nhớ hết những điều đó?
- Ngươi. ngươi trước kia nhất định đã từng xem quyển sổ tay này rồi đúng không?
Bạch Nhị nghĩ tới nghĩ lui trong đầu cũng chỉ có thể nghĩ tới một loại khả năng như vậy, nếu nói có người có khả năng nhớ kỹ toàn bộ quyển sổ tay đó sau một khoảng thời gian ngắn như vậy quả thực cũng khiến người khác quá khó tin rồi.
Hạ Ngôn lắc đầu cười nói:
- Ta nếu trước kia đã từng xem rồi vậy sẽ không tiêu tốn một kim tệ năm ngân tệ đi mua lại nó.
Bạch Nhị cúi đầu tâm tư chuyển động, cũng phải, nếu hắn trước kia đã từng xem sổ tay này thì vì sao còn muốn mua lại chứ? Hơn một kim tệ có thể mua được rất nhiều đồ vật cần thiết khác, có ai lại phí phạm chứ?
- Cô làm sao vậy?
Hạ Ngôn thấy bộ dáng Bạch Nhị không ngờ giống như muốn khóc, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Bạch Nhị mím đôi môi đỏ mỏm buồn rầu nói:
- Lúc ca ca bắt ta phải nhớ kỹ các loại dược liệu cùng khoáng thạch trong sổ tay, ta phải mất thời gian ba tháng, còn để ca ca cốc đầu rất nhiều lần nữa. Mà ngươi. ngươi.
Bạch Nhị thật sự rất khổ sở, trí nhớ của Hạ Ngôn tốt hơn mình nhiều lắm.
Vừa nghe Bạch Nhị nói như vậy, Hạ Ngôn không khỏi nở nụ cười, tiểu cô nương này thật đáng yêu nha!
Thời điểm giữa trưa mọi người rốt cục nhìn thấy được Cứ Điểm, một công trình kiến trúc to lớn hùng vĩ hoàn toàn ngăn cách Tội Ác Sâm Lâm với Đại Lục Long Chi. Sau khi mọi người đi qua con đường duy nhất xuyên qua Cứ Điểm, là tới Tội Ác Sâm Lâm hung hiểm.
Mỗi ngày đều có vô số người tu luyện đi qua nơi này tiến vào Tội Ác Sâm Lâm. Có người đi rồi mang về bảo bối vô giá cùng công huân tượng trưng cho vinh quang, nhưng cũng có người đi rồi không còn có thể trở về nữa
Hơn hai mươi tên dong binh bảo hộ một chiếc xe ngựa màu đen rộng lớn chậm rãi đi qua Cứ Điểm hùng vĩ.
- Thật sự khiến người khác chấn động mà!
Hạ Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy Tội Ác Sâm Lâm rộng lớn vô biên này, không khỏi hơi thất thần.
Đập vào mắt là rừng cây nhìn không thấy giới hạn, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang ẩn giấu trong đó. Máu trong người Hạ Ngôn chậm rãi trở nên sôi trào, lần đầu tiên đi vào Tội Ác Sâm Lâm khiến cho Hạ Ngôn không kìm được hưng phấn. Cảnh sắc một mảnh xanh đen thẳng đến tận chân trời kia khiến cho nhân tâm cũng cảm thấy thư sướng.
Nếu không phải xung quanh còn có khá nhiều dong binh, Hạ Ngôn thật muốn hô lớn một tiếng cho thỏa hào khí trong lòng.
- Ha ha! Hạ Ngôn huynh đệ! Không cần khẩn trương, nơi này mới chỉ là giáp giới Tội Ác Sâm Lâm nên sẽ không có nguy hiểm gì, cho dù có dã thú thường lui tới cũng sẽ không quá hung mãnh. Chờ sau khi chúng ta vào sâu hơn mười dặm mới có thể đụng phải hết thảy dã thú hung mãnh.
Sau khi đi qua Cứ Điểm, Bạch Hoa tới gần hai người Hạ Ngôn cùng Bạch Nhị cười nói.
Hạ Ngôn gật đầu nói:
- Không biết chúng ta có thể gặp được linh thú hay không?
- Linh thú?
Ánh mắt Bạch Hoa chợt lóe lên:
- Hạ Ngôn huynh đệ! Linh thú rất khó gặp được, nếu thực sự gặp phải linh thú thì tất cả chúng ta đây đều xong rồi. Thực lực của linh thú căn bản không phải chúng ta có thể chống lại.
Tội Ác Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, linh thú cũng không phải dễ dàng gặp phải như vậy. Chỉ cần không tiến vào quá sâu, đối với người tu luyện mà nói cũng không tính nguy hiểm quá lớn. Dã thú bình thường cũng không đủ tạo thành uy hiếp trí mạng đối với người tu luyện.
Trong khi hai người nói chuyện, đám con cháu Lục gia vốn một mực ngồi ở trên xe ngựa cũng từ trên xe bước xuống, bởi vì phía trước đều là núi rừng, xe ngựa đã không thể tiếp tục đi vào được.
- Ca ca! Lần chúng ta đi xa nhất tiến vào sâu bao nhiêu dặm?
Bạch Nhị ở bên cạnh hỏi.
Bạch Hoa suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt sáng nói:
- Hẳn là vào sâu được năm mươi dặm, sau khi tiến vào năm mươi dặm đã có rất nhiều mãnh thú xuất hiện. Với thực lực của chúng ta thì vào sâu năm mươi dặm đã là cực hạn rồi, nếu tiếp tục tiến thêm sẽ có nguy hiểm rất lớn.
- Đại gia dùng một chút lương khô xong rồi chúng ta tiếp tục tiến vào Tội Ác Sâm Lâm!
Lúc này, một tên con cháu Lục gia lên tiếng.
Hắn là người đi thuê, hắn yêu cầu thế nào mọi người tự nhiên đều nghe làm theo thế đó. Mọi người lấy lương khô của mình ra, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Tất cả mọi người đều không phải lần đầu tiên tiến hành nhiệm vụ thế này, cho nên đều không có gì cảm thấy không quen.
Mà ở trong rằng mấy trăm thước phía trước, đã có hai đôi mắt âm độc đang quan sát mọi người.
Những người này đều mặc đồng phục màu đen, vũ khí trong tay tỏa ra hàn quang lấp lánh.
- Đại ca! Con tiểu tiện nhân chém cụt cánh tay ta ở trong đám người đằng trước kia.
Một hán tử cụt tay hung hăng nói, ánh mắt âm độc nhìn thẳng phía trước. Trong tầm mắt của hắn, có thể thấy được rõ ràng đám người Hạ Ngôn. Người này chính là hán tử đã đùa giỡn Bạch Nhị ở trong quán rượu hôm qua.
- Ừ! Tổng cộng hai mươi lăm người! Thoạt nhìn những người này thân thủ không tầm thường đâu!
Hán tử khôi ngô trong tay cầm cây búa lớn, ánh mắt xoay chuyển gật đầu suy tính.
- Đại ca! Chúng ta có hơn một trăm huynh đệ, tại sao phải sợ hơn hai mươi người bọn chúng? Chúng ta tất cả xông lên một lần là có thể biến toàn bộ bọn chúng thành thịt vụn.
Hán tử cụt tay nao nao rồi sau đó hấp tấp nói.
- Ha ha! Chúng ta đương nhiên không phải sợ bọn chúng, tuy nhiên nếu thật sự chém giết, những người này thực lực không tầm thường, chỉ sợ các huynh đệ phải tử thương không ít. Thù chém cụt tay ngươi tất nhiên phải báo, để ta suy tính.
Hán tử cầm búa mân mê cằm mình, trong mắt tinh quang chớp động, phía sau hắn có hơn một trăm hán tử hắc y đều đang xoa tay chuẩn bị chiến đấu.
- Bọn chúng đến rồi!
Hán tử cụt tay nghiến răng nói, ánh mắt cừu hận nhìn hơn mười người đang tiến tới trong tầm mắt.
- Các huynh đệ! Xông lên vây quanh bọn chúng!
Hán tử cầm búa trầm giọng hét lớn một tiếng, chiếc búa trong tay vung mạnh về phía trước một chút,
Phía sau hắn hơn một trăm hán tử hắc ý đều hưng phấn gào thét, mạnh mẽ từ trong rừng xông ra nhằm về hướng bao vây đám người Hạ Ngôn.
- Mọi người cẩn thận! Phía trước có phỉ tặc!
Bạch Hoa phản ứng rất nhanh, vừa nghe tiếng động phía trước liền đoán ra số lượng phỉ tặc không ít, vội vàng hô lớn một tiếng nhắc nhở mọi người.
Tất cả mọi người đều sống trên lưỡi đao mũi kiếm, trên tay ai mà không từng dính máu? Rất nhanh, hai mươi tên dong binh thần sắc đều ngưng trọng chuẩn bị chiến đấu, bảo hộ những con cháu Lục gia ở bên trong.
Mấy tên con cháu Lục gia sắc mặt có chút trắng bệch, trong tay bọn họ tuy rằng cũng cầm vũ khí nhưng lại có mơ màng, cánh tay cũng đang khẽ run rẩy.
- Bạch Hoa! Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Một gã con cháu Lục gia nhận biết Bạch Hoa có chút sợ hãi hỏi.
Trong mắt Bạch Hoa bắn ra hai luồng tinh quang, hắn đã nhìn thấy chi chít hắc ý nhân từ trong rừng lao tới, ngưng trọng nói:
- Các vị thiếu gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bảo hộ các ngươi an toàn.
Hạ Ngôn nhìn những hắc y nhân này khẽ "ồ" một tiếng.
- Làm sao vậy?
Tuy rằng tiếng Hạ Ngôn không lớn lắm nhưng Bạch Nhị ở rất gần bên cạnh hắn, nên nhăn mày hỏi.
- Những người này dường như cùng một bọn với đám người chúng ta đụng phải trong quán rượu hôm qua.
Hạ Ngôn nhớ tới mấy hán tử đã phát sinh mâu thuẫn ở trong quán rượu hôm qua, những người này đều mặc quần áo giống như thế.
Bạch Nhị vừa nghe Hạ Ngôn nói như vậy, cũng liền chú ý. Những phỉ tặc đang gào thét vung vẩy vũ khí lao tới quả nhiên giống như cùng bọn với mấy người trong quán rượu kia.
- Con bà nó! Thật đáng giận mà! Để lão tử qua băm vằm đám khốn nạn đó!
Trương Long khàn giọng hô lớn, đại đao trong tay rung động phát ra những tiếng "đinh đang", thân thể chuẩn bị xông ra ngoài.
/1062
|