Gặp rồi,nhưng cô sẽ không nhớ đâu!
Người ta không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ là không nhịn được mà nhìn kĩ một chút dung nhan trước mặt. Ừm... cũng chỉ là con trai thôi mà, có cần đẹp tới như vậy không, cô thầm cảm thán. Người đàn ông trước mặt chắc khoảng 22,23 gì đó, nhìn chung còn rất trẻ. Hắn có mái tóc đỏ mượt, trông rất nổi bât. Làn da trắng, rất trắng, có khi còn trắng hơn cả cô @@ . Nhưng đó không phải điểm làm cô chú ý nhất, mà là đôi khuyên tai mà hắn đang đeo. Nó được làm bằng bạc, rất sáng, trên đó có khắc một hình vẽ, trông giống như... hoa lan? Đôi bông tai này thoạt nhìn thật quen thuộc, nhưng tiếc nỗi, cô lại chẳng nhớ mình gặp ở đâu. Cơ mà, hắn tên gì nhỉ? Nghĩ gì nói vậy, cô liền hỏi:
Anh tên gì thế ?
Quach Tuấn Thần Người cũng như tên !
-------------------------------------------------------------------------------------------
Quach Tuấn Thần ... quách Tuấn Thần... Tuấn Thần à... Cái tên này nghe sao quen tai như thế Vữa đi trên dường, Âu Dương Linh Linh đều lẩm nhẩm cái tên này, có những lúc đầu cô lướt qua một số hình ảnh nhưng nó mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ. ÔI cái đầu ngu ngốc này!
Mông lung một lúc, cô giật mình, thì ra đã về tới nói gọi là nhà này rồi. Vừa vào tới cửa, môt bàn tay đã vung tới trước mặt cô. Tiếng Bốp! vang lên lanh lảnh, đủ thấy cái tát này dùng bao nhiêu lực. Cái tát này làm cô nghiêng đi hẳn một bên, bên má đau rát, sưng đỏ.
Cô không cần ngước lên cũng biết chủ nhân chiếc tát này là ai, còn có thể là ai ngoài cô em gái thân thương Âu Dương Lan Chi của cô chứ?! Cô ta bóp mạnh cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn cô ta. Khuôn mặt Âu Dương Lan Chi vì tức giận mà méo mó, biến dạng.
Nói mau, TẠI SAO MẠC VŨ TUẤN LẠI BỎ VỆ MÀY CHỨ??? CÁI GÌ MÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI ? MÀY ĐÃ NÓI GÌ VỚI ANH ẤY
Cằm bị bị cô ta bóp mà đau đớn, sưng đỏ, cô không biểu cảm ra khuôn mặt xinh đẹp, vẫn nhìn vào đoi mắt đang bùng lửa kia:
Tôi không biết, là anh ta tự nhiên như thế!
Mày nghĩ tao sẽ tin mấy lời vô giá trị đó từ miệng mày ư?
Tin hay không tùy cô, tôi cũng chỉ biết như thế.
Được, mày cứ cứng đầu cứng cổ đi! Bắt đầu từ hôm nay, đừng nghĩ tới chuyện được GẶP MẸ MÀY!
Người ta không muốn nói, cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ là không nhịn được mà nhìn kĩ một chút dung nhan trước mặt. Ừm... cũng chỉ là con trai thôi mà, có cần đẹp tới như vậy không, cô thầm cảm thán. Người đàn ông trước mặt chắc khoảng 22,23 gì đó, nhìn chung còn rất trẻ. Hắn có mái tóc đỏ mượt, trông rất nổi bât. Làn da trắng, rất trắng, có khi còn trắng hơn cả cô @@ . Nhưng đó không phải điểm làm cô chú ý nhất, mà là đôi khuyên tai mà hắn đang đeo. Nó được làm bằng bạc, rất sáng, trên đó có khắc một hình vẽ, trông giống như... hoa lan? Đôi bông tai này thoạt nhìn thật quen thuộc, nhưng tiếc nỗi, cô lại chẳng nhớ mình gặp ở đâu. Cơ mà, hắn tên gì nhỉ? Nghĩ gì nói vậy, cô liền hỏi:
Anh tên gì thế ?
Quach Tuấn Thần Người cũng như tên !
-------------------------------------------------------------------------------------------
Quach Tuấn Thần ... quách Tuấn Thần... Tuấn Thần à... Cái tên này nghe sao quen tai như thế Vữa đi trên dường, Âu Dương Linh Linh đều lẩm nhẩm cái tên này, có những lúc đầu cô lướt qua một số hình ảnh nhưng nó mờ mờ ảo ảo, không thấy rõ. ÔI cái đầu ngu ngốc này!
Mông lung một lúc, cô giật mình, thì ra đã về tới nói gọi là nhà này rồi. Vừa vào tới cửa, môt bàn tay đã vung tới trước mặt cô. Tiếng Bốp! vang lên lanh lảnh, đủ thấy cái tát này dùng bao nhiêu lực. Cái tát này làm cô nghiêng đi hẳn một bên, bên má đau rát, sưng đỏ.
Cô không cần ngước lên cũng biết chủ nhân chiếc tát này là ai, còn có thể là ai ngoài cô em gái thân thương Âu Dương Lan Chi của cô chứ?! Cô ta bóp mạnh cằm cô, bắt cô ngước lên nhìn cô ta. Khuôn mặt Âu Dương Lan Chi vì tức giận mà méo mó, biến dạng.
Nói mau, TẠI SAO MẠC VŨ TUẤN LẠI BỎ VỆ MÀY CHỨ??? CÁI GÌ MÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI ? MÀY ĐÃ NÓI GÌ VỚI ANH ẤY
Cằm bị bị cô ta bóp mà đau đớn, sưng đỏ, cô không biểu cảm ra khuôn mặt xinh đẹp, vẫn nhìn vào đoi mắt đang bùng lửa kia:
Tôi không biết, là anh ta tự nhiên như thế!
Mày nghĩ tao sẽ tin mấy lời vô giá trị đó từ miệng mày ư?
Tin hay không tùy cô, tôi cũng chỉ biết như thế.
Được, mày cứ cứng đầu cứng cổ đi! Bắt đầu từ hôm nay, đừng nghĩ tới chuyện được GẶP MẸ MÀY!
/6
|