"Chó man, mày thổi cái gì?" Tên lính Hán giận dữ vung đao lên cao, lưỡi đao nhắm thẳng vào cổ kẻ đang kề tù lên miệng thổi ngay trước mặt.
Vù!!!! Phập!!!!
Cảm giác đàn hồi khi lưỡi đao chém vào kẻ thù còn chưa truyền tới, trên cổ hắn đã thoáng cảm thấy đau nhói. Sau đó tất nhiên là đầu của hắn bị hất văng lên cao, loáng thoáng, hắn nhìn thấy một tên lính Việt ăn mặc tầm thường đang rút hai lưỡi búa con về, đấy chính là kẻ vừa kết liễu hắn.
"Mẹ kiếp, ông nội đây nhịn mãi!"
Hoẵng chửi ầm lên, trong đời hắn chưa phải chưa từng trải qua trường hợp bị ép giả thua như thế này, xong mỗi lần như thế hắn đều cảm giác cực kỳ không sảng khoái.
"Anh Hoẵng, ức chế quá hả?"
Tên lính Nam kia hô lên. Hắn cũng đã sớm vứt tù xuống đất, tay hắn rút ra thương dài, vừa vung thương đã kết liễu hai tên giặc đang chạy chồm tới.
"Chậc!" Hoẵng phun ra một bãi nước bọt như để trả lời cho câu hỏi mình vừa nhận. Mắt hắn híp lại, miệng nhếch lên một nhịp:
"Nghĩa, xem ra bọn chó Hán này cũng không có ngu lắm."
Phương Nghĩa rung thương cho sạch máu. Hắn nhìn về phía trung tâm của nhánh quân địch trước mặt; hai hàng lông mày đậm thoáng cái đã nhíu lại thành một dãy núi dài. Chuyện có chút vượt ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, đúng ra nếu gặp cảnh quân Việt đột nhiên tập kích bất ngờ chủ quân thì phản ứng của hầu hết quân Hán phải là tức tốc quay về chi viện cho chủ quân mới đúng chứ? Hoặc dĩ không lui về hết cũng phải bị chiến cục bên đó thu hút phần nhiều chứ? Dù sao thì từ đầu đến giờ, đấy mới được coi là chiến trường chính của trận đánh ngày hôm nay mà.
Bây giờ thì sao đây? Tuy cánh phải của giặc đã ba chân bốn cẳng lùi lại, thế nhưng cánh trái cùng chính giữa lại vẫn đưa ra một mặt trơ trơ, chẳng hề lui lại, chẳng hề đặt an nguy của chủ tướng chúng lên đầu… Chả lẽ chúng không thích nhau? Vô lý! Không thích ai lại cho ra dẫn quân? Phương Nghĩa bắt đầu đoán già đoán non… Hoặc dĩ...là bọn chúng rất tin tưởng vào khả năng của chủ quân? Tin chắc rằng dù chúng không lùi về thì tên kia vẫn đủ sức thủ vững? Cũng có thể… Xong như thế thật mạo hiểm quá mức, lỡ như phía chủ quân của chúng bị mệnh hệ gì thì với khoảng cách xa thế này bọn chúng làm sao có bất kỳ hành động nào bù đắp cho kịp?
Cũng không đúng cho lắm… Phương Nghĩa lắc nhẹ đầu bác bỏ ý nghĩ này. Rõ ràng vừa rồi cánh trái của chúng đã rục rịch muốn lùi lại nhưng lại bị tuyến giữa cản đường không cho về kia...
"Chậc, chúng không chạy cũng không sao, cứ xử hết là được thôi." Rốt cuộc hắn đi đến kết luận như thế.
Hoẵng cũng suy nghĩ ‘lúc này còn lựa chọn nào khác đâu. Thôi thì cứ như Phương Nghĩa nói: Chạy cũng đánh mà không chạy? Cũng đánh vậy.’ Hoẵng múa hai thanh búa nhỏ lượn tròn mấy vòng để vận động cổ tay, chân rảo bước từng nhịp thật chậm về trước, vừa đi, hắn vừa nói:
"Cũng thế, cứ như Lạc quân đã phân phó, ổn chứ?"
"Được quá đi ấy chứ!"
Phương Nghĩa cũng đạp đều nhịp chân lấy đà. Hai chữ "ấy chứ" vừa tuôn, cả hai đều như hai con báo đen dũng mãnh, chân đạp mạnh xuống nền đất, thân cấp tốc lướt gió ào ào xông lên trước.
"Giết!!!!!!"
"Theo sát anh Hoẵng!!!!! Giếtttttt"
"Đám man tính giở trò gì?"
Bàng Hác mở mắt tròn xoe, nửa kinh hãi nửa ngạc nhiên nhìn cánh quân Nam vốn đã như con rùa sợ hãi rút đầu về tử thủ, nay lại tựa như bị kẻ nào thúc đít hùng hùng hổ hổ lao tới đây như lũ tràn bờ. Thế là thế nào? Vì sao chỉ trong có vài mươi hơi thở chúng đã thay đổi tư thế xoành xoạch như vậy?
Xong, chúng chọn thời điểm cũng quá hợp đi chứ. Vừa nãy vì muốn dẫn quân quay về nên trận hình vốn ở thế công đã sớm phải thu lại để có thể nhanh chóng đạt được tốc độ hành quân cao nhất. Nay do đi không được, Bàng Hác không còn cách nào khác đành phải tiếp tục nhắm tới mục tiêu cũ của mình. Trận hình vì thế mà không chỉ nhốn nháo lộn xộn một phần, hơn nữa do thế công bị bỏ dở nửa chừng nên nó càng đánh mất sự sắc bén vốn có. Lúc này quân Việt tấn công, Bàng Hác quả thật gặp khó khăn chút ít.
Xong, dù sao cũng là thân chiến tướng từng trải, tuy không phải dạng bách chiến, bách thắng, Bàng Hác vẫn là kẻ có kinh nghiệm trận mạc không thể coi thường. Vì thế sau khi đánh rơi vài giây phản ứng, hắn cũng lập tức rống lên gào to liên tục:
"Bàng Tỵ, lập thuẫn trận, giữ phía cánh phải ổn định."
"Đô bá, Đô bá đâu, mau ổn định thương thủ, chớ cho đám man này có cơ hội đột phá!"
"Bàng Trư, ngươi dẫn theo năm mươi binh làm quân dự bị cho Bàng Tỵ! Lẹ chân lên!!!"
Trong những tiếng quát tháo tung trời, quân Hán như những con kiến hối hả chạy ngược chạy xuôi thoáng chút đã khiến cả một vùng đất nơi đây quấn lên từng tầng bụi mù mịt.
Thế nhưng cũng nhờ có từng tràng quát tháo đó mà tốc độ ổn định trận hình của Bàng Hác đã được đẩy nhanh thêm vài phần. Điều này khiến tên Nha môn tướng hết sức hài lòng. Hắn không khỏi liếc mắt nhìn về phía bên trái, nơi quân trận nghiêm chỉnh của Hách Du đang chiếm giữ.
"Nghiêm chỉnh thì có ích lợi gì? Không biết biến báo, ù lỳ cứ như một khúc gỗ vậy!" Bàng Hác tắc lưỡi nhận xét.
"Bàng gia, man quân tấn công thật dị!" Đang lúc hắn dương dương tự đắc thì tên thân binh bên cạnh vội hô hoán, kéo sức chú ý của Bàng Hác quay lại với chiến cục trước mặt.
Chỉ thấy nhánh quân Nam vốn đang làm một dòng lũ tràn bờ bỗng dưng phân tách, một nhóm quân tách biệt kéo ngoặt sang một bên nhằm thẳng hướng Bàng Hác mà đến. Trong khi một toán khác vẫn nhắm thẳng vào vị trí trung quân của Hách Du. Rõ ràng, quân Việt không chỉ quyết định phản công mà còn có tham vọng thật lớn: họ muốn nhấn chìm cả hai đội quân còn lại cùng một lúc.
"Hừ, sợ rằng bọn mày nuốt không vô nổi đâu!" Bàng Hác rên lên nhè nhẹ. Nơi đây tính cả hai toán quân của hắn cùng Hách Du cũng có hơn ngàn người. Một ngàn tinh binh, đây đã không phải là con số ít ỏi. Đặc biệt là khi mà đối thủ cũng không đông đảo hơn bao nhiêu thì con số một ngàn này chả hề dễ dàng đối phó tẹo nào đâu.
"Để tao xem bọn mày còn giở được trò trống gì!" Bàng nha môn tướng không vội nhập trận. Hắn vung tay quát:
"Bàng Tỵ, tấn công!"
"Hô!!!!"
"Hô!!!"
"Hô!!!"
Quân Hán được lệnh gầm vang ầm ầm. Vừa gầm, chúng vừa nện đều nhịp chân, nâng đều thuẫn trận, quy quy củ củ tiến tới. Đây là biện pháp xông trận thông thuộc của chúng, sau đó theo khoảng cách thu hẹp dần. Tốc độ của chúng sẽ càng lúc càng nhanh, rồi cùng với từng loạt mưa tên áp chế, thuẫn trận của chúng sẽ tức tốc tăng tốc đổ ập vào mặt quân thù.
Cách tiếp cận này, chiến thuật này chúng dùng đã nhiều, mà lần nào nó cũng đem đến hiệu quả rực rỡ. Đây tất nhiên cũng là phương pháp mà cách đây không lâu chúng đang dùng để chiến đấu, dùng để ép đám quân Việt này không ngóc đầu lên được. Vì thế lần này Bàng Hác chả có lý do gì để không tin tưởng vào thắng lợi của mình.
Ấy vậy mà lần này, kết cục lại hoàn toàn quá khác biệt.
"Ngô Cái!!!!"
Phương Nghĩa đang chạy nhanh bất ngờ gầm to. Đáp lại, một toán quân bên cạnh ầm ầm hưởng ứng. Một lần nữa trong ánh mắt ngạc nhiên của quân Hán, quân Nam lại tách làm hai mũi. Một tiếp tục tiến lên phía trước, một bẻ cong sang một bên, trong chớp mắt đã tạo thành một chiếc răng nanh nhọn hoắc me vào hông của thuẫn trận mà cắn.
"Chắn chúng lại!!!!"
Bàng Tỵ thấy thế tức tốc gào lên, nhanh chóng chia một phần thuẫn trận bẻ quặt sang hướng đột kích của quân Việt. Ngay lúc đó…
"Động!!!!"
Véo!!!!!!!
Vù vù!!!!!!
Phập!!!! Phập!!!! Phập!!!!!
Ngay lúc quân Hán biến trận để đối phó, Phương Nghĩa cũng động. Hắn vừa vung tay lên đã có mấy mươi lính Việt thoăn thoắt đứng dậy, tay cầm vô số mâu lớn mâu nhỏ dùng hết sức bình sinh quăng về phía đám quân Hán vừa biến trận.
Hành động này hết sức bất ngờ khiến quân Hán trở tay không kịp, chớp mắt đã bị vô số mâu nhọn đâm xuyên qua thân thể gục ngã ra đất. Thuẫn trận vì thế phát sinh ra một khe hở không nhỏ. Vừa vặn, Ngô Cái đã dẫn theo mấy chục quân lính nhảy bổ vào khe hở này.
"GIẾTTTTT!!!!!!!!!"
Rầm Rầm!!!!
Ầm ầm!!!!
Vốn từ sáng đến giờ quân Việt luôn tỏ ra yếu thế, đánh đấm với quân Hán ba phen bốn bận đều không làm nên trò trống gì được. Thế nên hiện giờ bọn họ đột ngột phát uy khiến quân Hán trở tay không kịp, bị đánh tan thành một mảnh. Tên Bàng Tỵ còn chưa hiểu chuyện gì thì Phương Nghĩa đã lao ngay vào bên cạnh, lưỡi thương tựa vó ngựa cực kỳ nhanh gọn đánh xọc thọc xuyên bụng hắn.
"Hoan hô!!!! Hoan hô!!!!"
"Tốt lắm, anh Nghĩa ra tay cực ngọt!!!"
Chớp nhoáng Bàng Tỵ đã bị xử lý. Quân Việt thấy thế hò hét vang trời ầm ầm sấn lên. Quân Hán như rắn mất đầu, bị đánh cho trở tay không kịp. Một thế trận vốn vững chắc thoáng chốc bị hai cánh quân Việt như hai đầu mũi kìm liên tục đục thủng, mắt thấy chỉ chút nữa sẽ rơi vào thế bị chia cắt nghiêm trọng.
"Man tặc, sao dám lộng hành như vậy???"
Bàng Hác đỏ cả mặt mày, giận đến độ không sao nhịn nổi gầm lên dẫn viện quân lao vào, nhờ đó mới có thể ổn định lại trận hình. Thực sự tuy mặt mũi Bàng Hác dữ tợn giận dữ như thế nhưng trong lòng hắn đã sớm sợ xanh mặt mày. Thế trận quân Hán dốc lòng xây dựng từ sáng đến giờ vậy mà chỉ trong mấy mươi hơi thở lại bị đẩy tới ngay bờ vực sụp đổ, hắn làm sao không kinh hoàng.
"Giết, nếu để chúng đột phá, lão tử sẽ xử tụi mày!!!" Hắn gầm to thúc giục bộ hạ.
"Hoẵng, Hoẵng, Nghĩa làm được rồi, làm được rồi!!!"
Nếu như đầu bên kia hỗ trợ cho Phương Nghĩa là tộc tướng Ngô Cái, thì bên này Đoạn Vĩ chính là người giúp sức cho Hoẵng. Nghe thấy reo lên mừng rỡ, tên Quân phu trưởng của Lĩnh Nam quân liền hài lòng gật đầu. Hắn không chút chần chờ móc từ trong người lấy ra một cái còi nhỏ kê lên miệng thổi toét một tiếng vang dội.
"Tách!!!!!"
Rầm rầm!!! Rầm rầm!!!!
Tiếng kèn vừa vang, từ bên trong đội ngũ đã có vô số tiếng hét ứng thanh. Lập tức mấy hàng trước trận vốn dĩ dày đặc của quân Việt liền chia thành vô số toán nhỏ, lấy phương thức di chuyển hết sức hỗn loạn, kỳ dị, cứ như từng cơn lốc bốc lên cuốn về phía trận hình quân địch. Trong khi đó Đoạn Vĩ cùng mấy trăm người khác lại hóa thành một cái đuôi nhỏ lập tức bắn về phía lưng quân Cao Hải.
"Hách gia, đám này không phải là hạng ô hợp lúc nãy!!"
Đối với lời nhận xét của tên thân binh, Hách Du gật đầu đồng ý. Cái kiểu di chuyển trận hình kia tuy hỗn loạn đến tưng bừng, xong hắn vừa nhìn đã cảm thấy bên trong chắc chắn có che giấu vô số huyền cơ. Nó không chỉ khiến khí thế của đám quân chưa tới ngàn người trước mặt này trông phút chốc lắc mình biến thành như có thiên binh vạn mã xông trận, mà còn khéo léo che đi các vị trí hiểm yếu, làm triệt tiêu đi điểm yếu của chúng. Để làm được trò này, Hách Du biết là hạng binh sĩ tầm thường không thể làm được, cho dù là tư binh của các danh gia vọng tộc hay quân chính quy, e rằng cũng không thể làm được…
So sánh với chúng, nhánh quân giặc vừa mới chơi chiêu Dương Đông kích tây, hai mũi gọng kìm bên phía Bàng Hác đã tỏ ra thua kém hơn hẳn.
"Lần này coi như gặp phải hàng xịn rồi! Hách gia!!!" Tên thân binh nói thật nhẹ, giống như sợ nếu đối thủ mà nghe thấy lời hắn thì sẽ hóa quỷ, trở nên mạnh mẽ hơn nữa vậy.
"Bình tĩnh lại!" Hách Du nhíu mày nhắc nhở, song trong lòng lại thầm than "Hô…." thật nhẹ.
Đúng, phải bình tĩnh lại. Hách Du lấy hết sức bình sinh hít lấy một hơi thật sâu, cố sao cho bản thân mình ở mức bình tĩnh nhất. Đối thủ không phải dạng tầm thường, do đó hắn biết rõ nếu bản thân mình hỗn loạn thì trận chiến này chẳng cần phải đánh đấm gì cho mệt nữa. Nheo mắt lại, hắn cẩn thận nhìn thật kỹ quân Nam, cũng không quên quan sát từng chỗ từng chỗ trên chiến trường đang hỗn loạn tưng bừng vì sự vùng dậy mãnh liệt của quân Việt.
Hách Du không có ra lệnh, đám binh sĩ dưới trướng cũng không có bất kỳ hành động nào. Kẻ nào đang đứng ở đâu thì đứng yên ở đấy, chúng án binh bất động.
Mãi cho đến khi hai quân còn cách nhau chưa tới năm mươi bước, khi quân Nam chuẩn bị bắn tên áp chế, Hách Du mới đưa cờ lệnh lên cao hô to:
"Bày trận: 《Bàn trận thủ》!!!"
Tùng!!!!! Tùng!!!!! Tùng!!!!!
Tên thân binh vừa nghe thấy lệnh liền tức tốc hạ thanh chùy gỗ vốn đã được chuẩn bị từ sớm vào bề mặt trống dày bên cạnh. Cái trống này chính là đặc điểm riêng biệt của quân Hách Du, luôn cùng chúng trải qua bao nhiêu chiến trận. Vì thế trống lệnh vừa vang, nhịp điệu vừa dứt, quân Hách Du đã ầm ầm thay đổi xong thế trận.
"Một con rùa??? Thật nhanh!!!" Hai mắt Hoẵng sáng rực lên. Người trong nghề nhìn thoáng qua biết ngay. So với đám quân Hán ở hai bên cánh thì đám này rõ ràng ở một cấp bậc vượt trội hơn hẳn.
Không sao, Lĩnh Nam quân phải gặp đối thủ cao tay như thế mới sảng khoái. Hoẵng đanh mặt lại, còi lệnh lại liên tiếp điểm lên những hồi âm thanh toét toét chát chúa.
"Áp sát!!!!! Giết!!!!!!!!!"
Rầm rầm!!!!!!! Rầm rầm!!!!!!!!
Từng toán, từng toán Lĩnh Nam quân tựa như những quả cầu gai khổng lồ thi nhau nện vào lớp thuẫn trận của Hách Du. Chiến cục cũng theo đó nhảy sang một giai đoạn khác hẳn.
….
"Chuyện này… đây là sao?"
Cao Hải sững sờ, vì sao đám tàn binh ô hợp cách đây không lâu hắn còn chả buồn chém giết lại tỏ ra mạnh mẽ thế này? Vì sao hắn chỉ vừa mới quay lưng đi, phía sau hắn lại thay đổi xoành xoạch đến vậy. Thế trận này không hiểu sao khiến hắn có cảm giác mình vừa bị lừa gạt???
"Giết!!!!"
Hắn sững sờ, quân Nam thì không. Từ bên hông hắn, một nhánh quân Việt tầm hơn trăm người đột nhiên bất ngờ xuất hiện. Bọn họ ầm ầm lao tới me ngay vào giữa trận hình đang bị kéo dài của Cao Hải mà cắn mạnh.
Xoạt!!!
Trận hình trường xà, cứ như thế bị dễ dàng chia làm hai đoạn.
"Cao gia, Cao gia!!! Chúng ta bị chia hai rồi!!"
"Cao tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hừ!!!"
Cao Hải giận tái mặt, rõ ràng đám Man này từ sáng đến giờ vẫn luôn giở trò che mắt hắn. Vừa rồi tuy hắn có lơ là một chút, xong trận hình của hắn cũng đâu phải thứ muốn phá là phá dễ dàng như thế? Hắn gằn giọng quát:
"Quay lại, làm sao để chúng muốn làm gì thì làm được!" Vừa nói, hắn vừa dẫm mạnh chân trái, thân thể tức tốc nghiêng vòng lượn về bên phải.
Ầm ầm ầm!!!!!!
Quân của Cao Hải vốn là một con rắn dài lập tức theo sát thân chủ tướng cũng vặn mình lại vòng theo. Con rắn há hốc mồm nhọn, hung dữ nhắm thẳng vào sống lưng của kẻ vừa cả gan chặt ngang thân mình mà cắn thật mạnh.
"Đã muộn!!! Hừ hừ!"
Đoạn Vĩ cười gằn, hắn không hề sợ hãi khi đối mặt với hàm răng nhọn hoắc của "con rắn". Tay hắn nắm lại, bất ngờ đấm ra trước một phát phành phạch!
Ooonnnnggggg!!!!!
Gần như cùng lúc, một màn mưa tên đen kịt giống y như màn lưới mà quân Bàng Hác vừa tạo ra lại xuất hiện trên chiến trường. Lần này nó nhắm vào… đầu quân Hán.
"Thuẫn!!!!!" Cao Hải nhanh chóng gầm lên, xong trong lòng hắn thoáng xám xịt. Bởi vì đầu rắn đang quay vòng, thế trận đang đổi khiến không chỉ tốc độ phản ứng của quân Hán có phần trì độn mà trận hình cũng quá chật chội, quả thực rất khó chống đỡ mưa tên.
Rầm!!!!! Bang bang bang!!!!!!!
Phập!!!! Phập!!!!! Vèo vèo!!!!
Một trận mưa tên quét qua, quả nhiên kết quả chua chát hoàn toàn phù hợp với dự đoán của tên nha môn tướng. Mặc dù cánh quân của mình không chịu nhiều tổn thất cho lắm xong Cao Hải hoàn toàn hiểu rõ: tốc độ tấn công của mình đã bị cứt đứt rồi.
"Không xong, Cao quân bị kẹt rồi."
"Chết tiệt, làm sao man binh lại còn đủ khả năng phản công?"
"Mau, chúng ta phải tìm biện pháp. Biện pháp phá tan thế trận của man tặc."
Ban Siêu nghe thấy đám tướng lĩnh cùng mưu sĩ đang tranh luận ở sau lưng mà mày ngài không tài nào dãn ra nổi. Xong hắn không thể không đồng ý với bọn họ, đúng là bọn hắn cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách phá vỡ tình thế cam go này.
Ban Siêu vừa nhìn là có thể hiểu được ngay vấn đề. Hóa ra man tặc vốn từ đầu đến giờ đều bày trò cố tình lừa gạt. Cánh quân bên trái yếu ớt như vậy hóa ra lại là quân bài tẩy, là chỗ mấu chốt mà chúng muốn bố trí để tìm điểm đột phá. Và xét tới lúc này, quân Nam xem như đã thành công.
Bọn họ không chỉ thành công trong việc chuyển sự chú ý của kẻ thù vào cánh quân tinh nhuệ hơn mà còn thành công trong việc lôi kéo, làm giãn trận hình quân Hán. Tuy có thể nói việc Cao Hải lùi về sau coi như là một sai lầm tai hại khiến quân Nam tìm thấy sơ hở để phản công. Xong kẻ thông minh đều hiểu nếu quân Việt đã cất công bố trí như vậy thì dù tên Nha môn tướng kia không lùi về, chúng cũng sẽ có cách khác khiến trận hình quân Hán chao đảo. Thí dụ như… Ban Siêu mím chặt môi, thí dụ như cánh quân giáp xanh kia vậy…
"Giám quân, tôi nghĩ chúng ta nên mau mau rút quân. Xét đến mức này, rất có thể mọi tin tức tình báo của chúng ta đều không đúng." Một tên mưu sĩ vội vã bước ra khuyên.
"Đúng, cái gì mà chia rẽ, cái gì mà đào binh? Rõ ràng là giả dối."
"Chúng ta nên rút về doanh thì hơn, đợi hợp quân cùng Khúc tư mã rồi lại tính tiếp."
Vù!!!! Phập!!!!
Cảm giác đàn hồi khi lưỡi đao chém vào kẻ thù còn chưa truyền tới, trên cổ hắn đã thoáng cảm thấy đau nhói. Sau đó tất nhiên là đầu của hắn bị hất văng lên cao, loáng thoáng, hắn nhìn thấy một tên lính Việt ăn mặc tầm thường đang rút hai lưỡi búa con về, đấy chính là kẻ vừa kết liễu hắn.
"Mẹ kiếp, ông nội đây nhịn mãi!"
Hoẵng chửi ầm lên, trong đời hắn chưa phải chưa từng trải qua trường hợp bị ép giả thua như thế này, xong mỗi lần như thế hắn đều cảm giác cực kỳ không sảng khoái.
"Anh Hoẵng, ức chế quá hả?"
Tên lính Nam kia hô lên. Hắn cũng đã sớm vứt tù xuống đất, tay hắn rút ra thương dài, vừa vung thương đã kết liễu hai tên giặc đang chạy chồm tới.
"Chậc!" Hoẵng phun ra một bãi nước bọt như để trả lời cho câu hỏi mình vừa nhận. Mắt hắn híp lại, miệng nhếch lên một nhịp:
"Nghĩa, xem ra bọn chó Hán này cũng không có ngu lắm."
Phương Nghĩa rung thương cho sạch máu. Hắn nhìn về phía trung tâm của nhánh quân địch trước mặt; hai hàng lông mày đậm thoáng cái đã nhíu lại thành một dãy núi dài. Chuyện có chút vượt ngoài ý muốn.
Theo lý mà nói, đúng ra nếu gặp cảnh quân Việt đột nhiên tập kích bất ngờ chủ quân thì phản ứng của hầu hết quân Hán phải là tức tốc quay về chi viện cho chủ quân mới đúng chứ? Hoặc dĩ không lui về hết cũng phải bị chiến cục bên đó thu hút phần nhiều chứ? Dù sao thì từ đầu đến giờ, đấy mới được coi là chiến trường chính của trận đánh ngày hôm nay mà.
Bây giờ thì sao đây? Tuy cánh phải của giặc đã ba chân bốn cẳng lùi lại, thế nhưng cánh trái cùng chính giữa lại vẫn đưa ra một mặt trơ trơ, chẳng hề lui lại, chẳng hề đặt an nguy của chủ tướng chúng lên đầu… Chả lẽ chúng không thích nhau? Vô lý! Không thích ai lại cho ra dẫn quân? Phương Nghĩa bắt đầu đoán già đoán non… Hoặc dĩ...là bọn chúng rất tin tưởng vào khả năng của chủ quân? Tin chắc rằng dù chúng không lùi về thì tên kia vẫn đủ sức thủ vững? Cũng có thể… Xong như thế thật mạo hiểm quá mức, lỡ như phía chủ quân của chúng bị mệnh hệ gì thì với khoảng cách xa thế này bọn chúng làm sao có bất kỳ hành động nào bù đắp cho kịp?
Cũng không đúng cho lắm… Phương Nghĩa lắc nhẹ đầu bác bỏ ý nghĩ này. Rõ ràng vừa rồi cánh trái của chúng đã rục rịch muốn lùi lại nhưng lại bị tuyến giữa cản đường không cho về kia...
"Chậc, chúng không chạy cũng không sao, cứ xử hết là được thôi." Rốt cuộc hắn đi đến kết luận như thế.
Hoẵng cũng suy nghĩ ‘lúc này còn lựa chọn nào khác đâu. Thôi thì cứ như Phương Nghĩa nói: Chạy cũng đánh mà không chạy? Cũng đánh vậy.’ Hoẵng múa hai thanh búa nhỏ lượn tròn mấy vòng để vận động cổ tay, chân rảo bước từng nhịp thật chậm về trước, vừa đi, hắn vừa nói:
"Cũng thế, cứ như Lạc quân đã phân phó, ổn chứ?"
"Được quá đi ấy chứ!"
Phương Nghĩa cũng đạp đều nhịp chân lấy đà. Hai chữ "ấy chứ" vừa tuôn, cả hai đều như hai con báo đen dũng mãnh, chân đạp mạnh xuống nền đất, thân cấp tốc lướt gió ào ào xông lên trước.
"Giết!!!!!!"
"Theo sát anh Hoẵng!!!!! Giếtttttt"
"Đám man tính giở trò gì?"
Bàng Hác mở mắt tròn xoe, nửa kinh hãi nửa ngạc nhiên nhìn cánh quân Nam vốn đã như con rùa sợ hãi rút đầu về tử thủ, nay lại tựa như bị kẻ nào thúc đít hùng hùng hổ hổ lao tới đây như lũ tràn bờ. Thế là thế nào? Vì sao chỉ trong có vài mươi hơi thở chúng đã thay đổi tư thế xoành xoạch như vậy?
Xong, chúng chọn thời điểm cũng quá hợp đi chứ. Vừa nãy vì muốn dẫn quân quay về nên trận hình vốn ở thế công đã sớm phải thu lại để có thể nhanh chóng đạt được tốc độ hành quân cao nhất. Nay do đi không được, Bàng Hác không còn cách nào khác đành phải tiếp tục nhắm tới mục tiêu cũ của mình. Trận hình vì thế mà không chỉ nhốn nháo lộn xộn một phần, hơn nữa do thế công bị bỏ dở nửa chừng nên nó càng đánh mất sự sắc bén vốn có. Lúc này quân Việt tấn công, Bàng Hác quả thật gặp khó khăn chút ít.
Xong, dù sao cũng là thân chiến tướng từng trải, tuy không phải dạng bách chiến, bách thắng, Bàng Hác vẫn là kẻ có kinh nghiệm trận mạc không thể coi thường. Vì thế sau khi đánh rơi vài giây phản ứng, hắn cũng lập tức rống lên gào to liên tục:
"Bàng Tỵ, lập thuẫn trận, giữ phía cánh phải ổn định."
"Đô bá, Đô bá đâu, mau ổn định thương thủ, chớ cho đám man này có cơ hội đột phá!"
"Bàng Trư, ngươi dẫn theo năm mươi binh làm quân dự bị cho Bàng Tỵ! Lẹ chân lên!!!"
Trong những tiếng quát tháo tung trời, quân Hán như những con kiến hối hả chạy ngược chạy xuôi thoáng chút đã khiến cả một vùng đất nơi đây quấn lên từng tầng bụi mù mịt.
Thế nhưng cũng nhờ có từng tràng quát tháo đó mà tốc độ ổn định trận hình của Bàng Hác đã được đẩy nhanh thêm vài phần. Điều này khiến tên Nha môn tướng hết sức hài lòng. Hắn không khỏi liếc mắt nhìn về phía bên trái, nơi quân trận nghiêm chỉnh của Hách Du đang chiếm giữ.
"Nghiêm chỉnh thì có ích lợi gì? Không biết biến báo, ù lỳ cứ như một khúc gỗ vậy!" Bàng Hác tắc lưỡi nhận xét.
"Bàng gia, man quân tấn công thật dị!" Đang lúc hắn dương dương tự đắc thì tên thân binh bên cạnh vội hô hoán, kéo sức chú ý của Bàng Hác quay lại với chiến cục trước mặt.
Chỉ thấy nhánh quân Nam vốn đang làm một dòng lũ tràn bờ bỗng dưng phân tách, một nhóm quân tách biệt kéo ngoặt sang một bên nhằm thẳng hướng Bàng Hác mà đến. Trong khi một toán khác vẫn nhắm thẳng vào vị trí trung quân của Hách Du. Rõ ràng, quân Việt không chỉ quyết định phản công mà còn có tham vọng thật lớn: họ muốn nhấn chìm cả hai đội quân còn lại cùng một lúc.
"Hừ, sợ rằng bọn mày nuốt không vô nổi đâu!" Bàng Hác rên lên nhè nhẹ. Nơi đây tính cả hai toán quân của hắn cùng Hách Du cũng có hơn ngàn người. Một ngàn tinh binh, đây đã không phải là con số ít ỏi. Đặc biệt là khi mà đối thủ cũng không đông đảo hơn bao nhiêu thì con số một ngàn này chả hề dễ dàng đối phó tẹo nào đâu.
"Để tao xem bọn mày còn giở được trò trống gì!" Bàng nha môn tướng không vội nhập trận. Hắn vung tay quát:
"Bàng Tỵ, tấn công!"
"Hô!!!!"
"Hô!!!"
"Hô!!!"
Quân Hán được lệnh gầm vang ầm ầm. Vừa gầm, chúng vừa nện đều nhịp chân, nâng đều thuẫn trận, quy quy củ củ tiến tới. Đây là biện pháp xông trận thông thuộc của chúng, sau đó theo khoảng cách thu hẹp dần. Tốc độ của chúng sẽ càng lúc càng nhanh, rồi cùng với từng loạt mưa tên áp chế, thuẫn trận của chúng sẽ tức tốc tăng tốc đổ ập vào mặt quân thù.
Cách tiếp cận này, chiến thuật này chúng dùng đã nhiều, mà lần nào nó cũng đem đến hiệu quả rực rỡ. Đây tất nhiên cũng là phương pháp mà cách đây không lâu chúng đang dùng để chiến đấu, dùng để ép đám quân Việt này không ngóc đầu lên được. Vì thế lần này Bàng Hác chả có lý do gì để không tin tưởng vào thắng lợi của mình.
Ấy vậy mà lần này, kết cục lại hoàn toàn quá khác biệt.
"Ngô Cái!!!!"
Phương Nghĩa đang chạy nhanh bất ngờ gầm to. Đáp lại, một toán quân bên cạnh ầm ầm hưởng ứng. Một lần nữa trong ánh mắt ngạc nhiên của quân Hán, quân Nam lại tách làm hai mũi. Một tiếp tục tiến lên phía trước, một bẻ cong sang một bên, trong chớp mắt đã tạo thành một chiếc răng nanh nhọn hoắc me vào hông của thuẫn trận mà cắn.
"Chắn chúng lại!!!!"
Bàng Tỵ thấy thế tức tốc gào lên, nhanh chóng chia một phần thuẫn trận bẻ quặt sang hướng đột kích của quân Việt. Ngay lúc đó…
"Động!!!!"
Véo!!!!!!!
Vù vù!!!!!!
Phập!!!! Phập!!!! Phập!!!!!
Ngay lúc quân Hán biến trận để đối phó, Phương Nghĩa cũng động. Hắn vừa vung tay lên đã có mấy mươi lính Việt thoăn thoắt đứng dậy, tay cầm vô số mâu lớn mâu nhỏ dùng hết sức bình sinh quăng về phía đám quân Hán vừa biến trận.
Hành động này hết sức bất ngờ khiến quân Hán trở tay không kịp, chớp mắt đã bị vô số mâu nhọn đâm xuyên qua thân thể gục ngã ra đất. Thuẫn trận vì thế phát sinh ra một khe hở không nhỏ. Vừa vặn, Ngô Cái đã dẫn theo mấy chục quân lính nhảy bổ vào khe hở này.
"GIẾTTTTT!!!!!!!!!"
Rầm Rầm!!!!
Ầm ầm!!!!
Vốn từ sáng đến giờ quân Việt luôn tỏ ra yếu thế, đánh đấm với quân Hán ba phen bốn bận đều không làm nên trò trống gì được. Thế nên hiện giờ bọn họ đột ngột phát uy khiến quân Hán trở tay không kịp, bị đánh tan thành một mảnh. Tên Bàng Tỵ còn chưa hiểu chuyện gì thì Phương Nghĩa đã lao ngay vào bên cạnh, lưỡi thương tựa vó ngựa cực kỳ nhanh gọn đánh xọc thọc xuyên bụng hắn.
"Hoan hô!!!! Hoan hô!!!!"
"Tốt lắm, anh Nghĩa ra tay cực ngọt!!!"
Chớp nhoáng Bàng Tỵ đã bị xử lý. Quân Việt thấy thế hò hét vang trời ầm ầm sấn lên. Quân Hán như rắn mất đầu, bị đánh cho trở tay không kịp. Một thế trận vốn vững chắc thoáng chốc bị hai cánh quân Việt như hai đầu mũi kìm liên tục đục thủng, mắt thấy chỉ chút nữa sẽ rơi vào thế bị chia cắt nghiêm trọng.
"Man tặc, sao dám lộng hành như vậy???"
Bàng Hác đỏ cả mặt mày, giận đến độ không sao nhịn nổi gầm lên dẫn viện quân lao vào, nhờ đó mới có thể ổn định lại trận hình. Thực sự tuy mặt mũi Bàng Hác dữ tợn giận dữ như thế nhưng trong lòng hắn đã sớm sợ xanh mặt mày. Thế trận quân Hán dốc lòng xây dựng từ sáng đến giờ vậy mà chỉ trong mấy mươi hơi thở lại bị đẩy tới ngay bờ vực sụp đổ, hắn làm sao không kinh hoàng.
"Giết, nếu để chúng đột phá, lão tử sẽ xử tụi mày!!!" Hắn gầm to thúc giục bộ hạ.
"Hoẵng, Hoẵng, Nghĩa làm được rồi, làm được rồi!!!"
Nếu như đầu bên kia hỗ trợ cho Phương Nghĩa là tộc tướng Ngô Cái, thì bên này Đoạn Vĩ chính là người giúp sức cho Hoẵng. Nghe thấy reo lên mừng rỡ, tên Quân phu trưởng của Lĩnh Nam quân liền hài lòng gật đầu. Hắn không chút chần chờ móc từ trong người lấy ra một cái còi nhỏ kê lên miệng thổi toét một tiếng vang dội.
"Tách!!!!!"
Rầm rầm!!! Rầm rầm!!!!
Tiếng kèn vừa vang, từ bên trong đội ngũ đã có vô số tiếng hét ứng thanh. Lập tức mấy hàng trước trận vốn dĩ dày đặc của quân Việt liền chia thành vô số toán nhỏ, lấy phương thức di chuyển hết sức hỗn loạn, kỳ dị, cứ như từng cơn lốc bốc lên cuốn về phía trận hình quân địch. Trong khi đó Đoạn Vĩ cùng mấy trăm người khác lại hóa thành một cái đuôi nhỏ lập tức bắn về phía lưng quân Cao Hải.
"Hách gia, đám này không phải là hạng ô hợp lúc nãy!!"
Đối với lời nhận xét của tên thân binh, Hách Du gật đầu đồng ý. Cái kiểu di chuyển trận hình kia tuy hỗn loạn đến tưng bừng, xong hắn vừa nhìn đã cảm thấy bên trong chắc chắn có che giấu vô số huyền cơ. Nó không chỉ khiến khí thế của đám quân chưa tới ngàn người trước mặt này trông phút chốc lắc mình biến thành như có thiên binh vạn mã xông trận, mà còn khéo léo che đi các vị trí hiểm yếu, làm triệt tiêu đi điểm yếu của chúng. Để làm được trò này, Hách Du biết là hạng binh sĩ tầm thường không thể làm được, cho dù là tư binh của các danh gia vọng tộc hay quân chính quy, e rằng cũng không thể làm được…
So sánh với chúng, nhánh quân giặc vừa mới chơi chiêu Dương Đông kích tây, hai mũi gọng kìm bên phía Bàng Hác đã tỏ ra thua kém hơn hẳn.
"Lần này coi như gặp phải hàng xịn rồi! Hách gia!!!" Tên thân binh nói thật nhẹ, giống như sợ nếu đối thủ mà nghe thấy lời hắn thì sẽ hóa quỷ, trở nên mạnh mẽ hơn nữa vậy.
"Bình tĩnh lại!" Hách Du nhíu mày nhắc nhở, song trong lòng lại thầm than "Hô…." thật nhẹ.
Đúng, phải bình tĩnh lại. Hách Du lấy hết sức bình sinh hít lấy một hơi thật sâu, cố sao cho bản thân mình ở mức bình tĩnh nhất. Đối thủ không phải dạng tầm thường, do đó hắn biết rõ nếu bản thân mình hỗn loạn thì trận chiến này chẳng cần phải đánh đấm gì cho mệt nữa. Nheo mắt lại, hắn cẩn thận nhìn thật kỹ quân Nam, cũng không quên quan sát từng chỗ từng chỗ trên chiến trường đang hỗn loạn tưng bừng vì sự vùng dậy mãnh liệt của quân Việt.
Hách Du không có ra lệnh, đám binh sĩ dưới trướng cũng không có bất kỳ hành động nào. Kẻ nào đang đứng ở đâu thì đứng yên ở đấy, chúng án binh bất động.
Mãi cho đến khi hai quân còn cách nhau chưa tới năm mươi bước, khi quân Nam chuẩn bị bắn tên áp chế, Hách Du mới đưa cờ lệnh lên cao hô to:
"Bày trận: 《Bàn trận thủ》!!!"
Tùng!!!!! Tùng!!!!! Tùng!!!!!
Tên thân binh vừa nghe thấy lệnh liền tức tốc hạ thanh chùy gỗ vốn đã được chuẩn bị từ sớm vào bề mặt trống dày bên cạnh. Cái trống này chính là đặc điểm riêng biệt của quân Hách Du, luôn cùng chúng trải qua bao nhiêu chiến trận. Vì thế trống lệnh vừa vang, nhịp điệu vừa dứt, quân Hách Du đã ầm ầm thay đổi xong thế trận.
"Một con rùa??? Thật nhanh!!!" Hai mắt Hoẵng sáng rực lên. Người trong nghề nhìn thoáng qua biết ngay. So với đám quân Hán ở hai bên cánh thì đám này rõ ràng ở một cấp bậc vượt trội hơn hẳn.
Không sao, Lĩnh Nam quân phải gặp đối thủ cao tay như thế mới sảng khoái. Hoẵng đanh mặt lại, còi lệnh lại liên tiếp điểm lên những hồi âm thanh toét toét chát chúa.
"Áp sát!!!!! Giết!!!!!!!!!"
Rầm rầm!!!!!!! Rầm rầm!!!!!!!!
Từng toán, từng toán Lĩnh Nam quân tựa như những quả cầu gai khổng lồ thi nhau nện vào lớp thuẫn trận của Hách Du. Chiến cục cũng theo đó nhảy sang một giai đoạn khác hẳn.
….
"Chuyện này… đây là sao?"
Cao Hải sững sờ, vì sao đám tàn binh ô hợp cách đây không lâu hắn còn chả buồn chém giết lại tỏ ra mạnh mẽ thế này? Vì sao hắn chỉ vừa mới quay lưng đi, phía sau hắn lại thay đổi xoành xoạch đến vậy. Thế trận này không hiểu sao khiến hắn có cảm giác mình vừa bị lừa gạt???
"Giết!!!!"
Hắn sững sờ, quân Nam thì không. Từ bên hông hắn, một nhánh quân Việt tầm hơn trăm người đột nhiên bất ngờ xuất hiện. Bọn họ ầm ầm lao tới me ngay vào giữa trận hình đang bị kéo dài của Cao Hải mà cắn mạnh.
Xoạt!!!
Trận hình trường xà, cứ như thế bị dễ dàng chia làm hai đoạn.
"Cao gia, Cao gia!!! Chúng ta bị chia hai rồi!!"
"Cao tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Hừ!!!"
Cao Hải giận tái mặt, rõ ràng đám Man này từ sáng đến giờ vẫn luôn giở trò che mắt hắn. Vừa rồi tuy hắn có lơ là một chút, xong trận hình của hắn cũng đâu phải thứ muốn phá là phá dễ dàng như thế? Hắn gằn giọng quát:
"Quay lại, làm sao để chúng muốn làm gì thì làm được!" Vừa nói, hắn vừa dẫm mạnh chân trái, thân thể tức tốc nghiêng vòng lượn về bên phải.
Ầm ầm ầm!!!!!!
Quân của Cao Hải vốn là một con rắn dài lập tức theo sát thân chủ tướng cũng vặn mình lại vòng theo. Con rắn há hốc mồm nhọn, hung dữ nhắm thẳng vào sống lưng của kẻ vừa cả gan chặt ngang thân mình mà cắn thật mạnh.
"Đã muộn!!! Hừ hừ!"
Đoạn Vĩ cười gằn, hắn không hề sợ hãi khi đối mặt với hàm răng nhọn hoắc của "con rắn". Tay hắn nắm lại, bất ngờ đấm ra trước một phát phành phạch!
Ooonnnnggggg!!!!!
Gần như cùng lúc, một màn mưa tên đen kịt giống y như màn lưới mà quân Bàng Hác vừa tạo ra lại xuất hiện trên chiến trường. Lần này nó nhắm vào… đầu quân Hán.
"Thuẫn!!!!!" Cao Hải nhanh chóng gầm lên, xong trong lòng hắn thoáng xám xịt. Bởi vì đầu rắn đang quay vòng, thế trận đang đổi khiến không chỉ tốc độ phản ứng của quân Hán có phần trì độn mà trận hình cũng quá chật chội, quả thực rất khó chống đỡ mưa tên.
Rầm!!!!! Bang bang bang!!!!!!!
Phập!!!! Phập!!!!! Vèo vèo!!!!
Một trận mưa tên quét qua, quả nhiên kết quả chua chát hoàn toàn phù hợp với dự đoán của tên nha môn tướng. Mặc dù cánh quân của mình không chịu nhiều tổn thất cho lắm xong Cao Hải hoàn toàn hiểu rõ: tốc độ tấn công của mình đã bị cứt đứt rồi.
"Không xong, Cao quân bị kẹt rồi."
"Chết tiệt, làm sao man binh lại còn đủ khả năng phản công?"
"Mau, chúng ta phải tìm biện pháp. Biện pháp phá tan thế trận của man tặc."
Ban Siêu nghe thấy đám tướng lĩnh cùng mưu sĩ đang tranh luận ở sau lưng mà mày ngài không tài nào dãn ra nổi. Xong hắn không thể không đồng ý với bọn họ, đúng là bọn hắn cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách phá vỡ tình thế cam go này.
Ban Siêu vừa nhìn là có thể hiểu được ngay vấn đề. Hóa ra man tặc vốn từ đầu đến giờ đều bày trò cố tình lừa gạt. Cánh quân bên trái yếu ớt như vậy hóa ra lại là quân bài tẩy, là chỗ mấu chốt mà chúng muốn bố trí để tìm điểm đột phá. Và xét tới lúc này, quân Nam xem như đã thành công.
Bọn họ không chỉ thành công trong việc chuyển sự chú ý của kẻ thù vào cánh quân tinh nhuệ hơn mà còn thành công trong việc lôi kéo, làm giãn trận hình quân Hán. Tuy có thể nói việc Cao Hải lùi về sau coi như là một sai lầm tai hại khiến quân Nam tìm thấy sơ hở để phản công. Xong kẻ thông minh đều hiểu nếu quân Việt đã cất công bố trí như vậy thì dù tên Nha môn tướng kia không lùi về, chúng cũng sẽ có cách khác khiến trận hình quân Hán chao đảo. Thí dụ như… Ban Siêu mím chặt môi, thí dụ như cánh quân giáp xanh kia vậy…
"Giám quân, tôi nghĩ chúng ta nên mau mau rút quân. Xét đến mức này, rất có thể mọi tin tức tình báo của chúng ta đều không đúng." Một tên mưu sĩ vội vã bước ra khuyên.
"Đúng, cái gì mà chia rẽ, cái gì mà đào binh? Rõ ràng là giả dối."
"Chúng ta nên rút về doanh thì hơn, đợi hợp quân cùng Khúc tư mã rồi lại tính tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/181
|