"Xin mời đại soái."
Tiếng gọi của Sĩ Chân khiến Mã Viện thôi không nhìn xuống đám binh lính dưới đài nữa. Y gật đầu, hương án trong tay đưa lên cao múa thành hai vòng tròn thuận chiều, vái ba vái thật nặng rồi mới để lên bàn hương. Sau đó, y lại bước lùi về sau một bước, tay phải thuận thế đón lấy một cuộn da khâu chỉ vàng chi chít chữ do Sĩ Chân dâng lên.
Đây hiển nhiên là một cuộn tế - sớ không hề ngắn, do đích thân Vân Huyền chắp bút. Mã Viện cầm cuộn da trên tay lên thoáng ước lượng rồi mới lột bỏ chỉ niêm phong, liếc mắt qua tờ sớ. Hắn không vội đọc. Còn Sĩ Chân ở bên cạnh cũng không vội hối, hắn đi dạt sang bên đưa tay cầm lấy hai dùi trống đặt sẵn ở cạnh đó, gõ mạnh một nhịp "tùng!!!!" thật vang.
Ở bên dưới đài cao, Tôn Mỹ cũng đã đứng bên cạnh một mặt trống khác đánh "cắc!!!" một phát tiếp ứng.
Mã Viện đứng đó, đợi cho cả hai tên đều đã gõ đủ 3 hồi trống, mới vận công ngâm lên:
"Nghe:
Trăm lễ xuất từ ái, hiếu đi đầu, vốn không thoát khỏi quân chủ.
Trước nhờ Đại Vũ chẻ núi trị sông mà con dân được yên ấm, tôn làm quân, thiện thay.
Tiếp lại có Vũ Vương diệt hôn Trụ mà con dân lại hưởng thái bình, đáng kính."
...
Hễ Mã Viện đọc xong một câu là Sĩ Chân lại gõ một nhịp trống dồn, tiếp theo đó lại là một tiếng trống của Tôn Mỹ. Bên dưới đài, mấy trăm trai tráng quân sĩ cũng hô lên, theo nhịp trống mà kéo, mà đẩy cây cọc đồng tiến dần về phía hố sâu giữa đài.
"Đại Hán chúng ta,
Trước có Cao Tổ chém bạch xà, diệt bạo Tần, hiệu lệnh quần hùng ổn định nghiệp lớn, quy tụ lòng dân.
Sau đến Thánh Thượng ra tay bình định càn khôn, phục hưng đế thất, che chở thiên hạ thoát nạn khói lửa. Đấy đều là việc làm chí cốt chí tình của bậc minh quân. Soi xét, không đâu bì kịp!"
Tùng!!!!
Cắc!!!!!!
Lời đọc của Mã Viện tuy vang vọng lại không rõ có hòa cùng tiếng trống bay được bao xa, xong khí thế lại rõ rành rành. Cỗ khí thế ấy sau đó nhanh chóng được tiếng vó ngựa của hàng trăm tên truyền lệnh binh lan tỏa ra khắp ba quân.
"Hầu gia có lệnh: Tả quân Đặng Hồng, Hữu quân Mã Phòng, Lưu An, lập tức vào vị trí!”
Tra tra!!! Hây hây!!!!
"Hầu gia có lệnh: Toàn quân giữ vững vị trí, đóng kín cửa cấm không thể tự tiện xông ra ngoài. Kẻ loạn quân lệnh: chém!!!"
…
"Hô, xem ra Hầu gia đang rất nghiêm túc rồi!"
"Hô…"
Hai tên bộ đốc nghiêng người nhìn từng góc cờ lệnh đang nhấp nhô giữa trăm ngàn quân, bất giác môi không khỏi nhếch lên một chút. Một trong số chúng phun ra một bãi nước bọt, cười lạnh:
"Mày có nghe rõ lão ta nói gì chưa? Là kiến lập bất thế công huân, danh chấn kim cổ đó. Nghe thật là kêu!"
"Kêu?" Tên còn lại không khỏi phì cười: "Đó còn không phải là do mạng của lũ chúng ta điền…"
"Ngột Lạt Đỗ, Gia Lý Lợi!"
"Lão đại!"
"Lão đại!"
Lý Bá nhìn hai tên tộc nhân, ánh mắt sớm híp lại tỏ vẻ không mấy hài lòng:
"Tụi mày rãnh rỗi nhỉ, còn đứng buôn chuyện rôm rả vậy à."
"Lão đại, hề hề, bọn ta chỉ cảm thán một chút thôi mà…" Ngột Lạt Đỗ cười xòa giải thích.
"Hử!"
"Thằng ngu này!"
Bốp!!
"Ui???"
Gia Lý Lợi nhìn thấy vẻ mặt Lý Bá đã dần mất đi kiên nhẫn thì ngay lập tức cốc đầu tên đồng bọn một phát rõ đau. Sau đó hắn không để cho tên đang muốn phát khóc kia tiếp tục mở miệng mà vội vàng nói ngay:
"Lão đại an tâm, bọn ta lập tức đi đốc thúc anh em. Ổn định đội ngũ." Vừa dứt lời, hắn đã mạnh bạo kéo vai tên đồng bạn rút lui ra sau trong ánh mắt như hổ như sói của tên lão đại.
"Đô úy, Ngột Lạt Đỗ vốn là hạng miệng lưỡi vụn về…"
"Chuyện ấy ta đương nhiên hiểu rõ." Đôi mắt Lý Bá đang phun trào ngọn lửa giận dữ được dập tắt ngay, điềm tĩnh nghiêng đầu nói với kẻ đứng sau lưng:
"Cũng vì thế hắn mới càng phải rèn luyện thêm, dù sao thuộc hạ trong tay ta không nhiều, ngày sau còn phải dựa vào bọn hắn..."
"Đô úy dạy phải..." Tên kia thoáng chút ngạc nhiên trước lời này, xong, nghĩ qua nghĩ lại cũng không thấy có gì lạ bèn chắp tay hỏi:
"Không biết Đô úy có dự tính gì ư?"
"Dự tính? Chuyện đó có thể bàn sau." Lý Bá cười nhạt, ánh mắt đem dời về phía những thân ảnh to lớn của lũ voi đang được quân Việt dàn trận bên ngoài doanh Hán.
"Mọi chuyện muốn ra sao thì phải xem thử chuyến này có kết quả thế nào cái đã." Nghĩ như vậy, hắn nhếch mép cười gằn:
"Bá Lạt Đa, lúc trước ta nhất quyết dẫn bọn ngươi theo chân quân Hán Nam chinh, các ngươi còn có chút không hài lòng, bây giờ thì thế nào rồi?"
"Bây giờ…" Bá La Đạt cúi đầu, này lại là một câu hỏi mang tính chất thế nào đây? Đại Hán ra lệnh cho các tộc Khương cử đủ một ngàn chiến binh tinh nhuệ theo quân Nam hạ vốn là một sự kiện gây tranh cãi không nhỏ. Ngoài mặt việc này có thể được coi như sứ giả nhà Hán từng tuyên bố: là cơ hội để các chiến sĩ tộc Khương thu về chiến công, giành lấy lợi lộc do nhà Hán ban thưởng...Tuy nhiên, có tên tộc trưởng nào lại không nhận ra đây là nhà Hán vừa muốn lấy mạng dân Khương ra làm bia đỡ đạn, vừa muốn giết gà dọa khỉ, lấy các cuộc đàn áp dân Nam đẫm máu để dọa nạt, chèn ép bớt tính hiếu chiến của tộc Khương đâu?
Hơn nữa nhà Hán tuy nói là cho cơ hội, xong thực tế đây là ép buộc bắt lính trắng trợn, nào có cho các tộc Khương tý mặt mũi nào?
Hiển nhiên, người đùn ta đẩy, chẳng ai chịu đi làm thứ nhiệm vụ gân gà lợi ích thì nhỏ nhoi lại vừa mất chiến binh của bộ tộc, vừa bị người diệt mất ý chí này. Thậm chí các tộc còn xém chút nổ ra tranh đấu chỉ để xem kẻ nào xui xẻo bị đẩy đi làm dê thế mạng nữa cơ.
Ngay lúc căng thẳng ấy thì chẳng ngờ Gia Mỗ Bá, vốn chỉ là tộc trưởng một bộ tộc nhỏ nhoi lại dám đứng ra chấp nhận gánh vác lấy nhiệm vụ này.
Hành động này tất nhiên dẫn sự phản đối hết sức kiên quyết từ ngay trong bộ tộc. Thế nhưng Gia Mỗ Bá lại tỏ ra kiên định dị thường; dù cho vì thế mà nhiều kẻ trong tộc đe dọa bỏ trốn, hắn cũng không hề mảy may đổi ý.
Có hắn xông xáo đứng ra làm dê thế mạng, các bộ tộc khác đương nhiên vỗ tay ăn mừng. Nhiều bộ tộc lớn còn lập tức vỗ ngực khen ngợi hắn gan trường, có chí cầu tiến, mặt chẳng hề nhăn nhó liền vung tay cấp cho mấy chục; thậm chí gần trăm binh sĩ đi theo hỗ trợ, hoặc là giúp đỡ cho trang bị quân dụng để nêu cao khí thế dũng sĩ Tây Khương.
Binh sĩ đi theo đương nhiên là tinh nhuệ trong đám nô lệ, giáp trụ phân phối? Đấy lại chẳng phải là hàng thừa thãi rách nát thu lấy từ bãi tha ma hay sao? Hàng vừa đưa đi, xong ánh mắt chúng lại chẳng phải ngay lập tức dời về phía địa bàn phì nhiêu nhỏ nhoi vừa mới để trống, hoặc là lại đỏ rực hằm hè nhìn lấy nhau? Nội bộ người Khương vốn là sói pha với sói, có đàn sói nào chịu nhượng bộ nhau, tham lang, phải có tham trong đấy chứ.
Còn bộ tộc Gia Mỗ Bá nhỏ nhoi? Ha ha
Gia Mỗ Bá sau đó được ban cho chức Đô úy, được ban họ Lý, có hai ngàn quân sĩ người Khương trong tay để điều động. Sau đó vượt qua chém giết, vượt qua ngàn trùng gian khổ bị mài mòn dần chỉ còn hơn ngàn.
Hơn ngàn chiến binh người Khương không còn gốc rễ, chính là hơn ngàn cái mạng tha phương, chẳng còn mấy ai nhớ tên.
"Bây giờ…" Tuy là kẻ cực kỳ tinh minh trong bộ tộc, Bá Lạt Đa vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi của tên lão đại. Bởi hắn biết trí khôn cùng tầm nhìn của tên tộc trưởng này đã sớm không phải bất kỳ tên người Khương nào có thể so sánh được. Hắn hỏi một câu như thế, chuyện tất nhiên không hề đơn giản.
Gia Mỗ Bá, không, là Lý Bá nhếch môi nhìn phản ứng của tên bộ hạ, nói từng tiếng truyền âm thật nhẹ vào tai hắn:
"Man tộc tạp chủng yếu ớt còn có thể làm tới mức độ này… mà chúng ta lại là con cháu Thiên Lang a..."
"Đô úy?!!!!" Bá Lạt Đa giật nảy mình, lời lẽ không thể nào giấu nổi kích động. Hắn không khỏi lắp bắp:
"Đô úy, không, tộc trưởng, ý ngài là…"
"..." Lý Bá đưa tay chặn lấy lời trong miệng Bá Lạt Đa, đoạn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cây cột đồng đang dần được dựng thẳng cao theo nhịp trống dồn:
"Nơi đây tai mắt không ít, ngươi chớ có hàm hồ."
"Vâng," Bá Lạt Đa vội cúi đầu nhận lỗi rồi nói nhỏ: "Như vậy, các anh em…"
Lý Bá gật đầu: "Dặn mọi người hôm nay không cần ra sức nhiều làm gì. Chiến công về sau còn có."
"Dạ, đã rõ." Bá Lạt Đa cười vui, tay trái đặt lên ngực làm một cái chào theo kiểu người Khương rồi mời lùi dần về sau từ từ lẩn vào trong hàng ngũ chiến binh, để yên cho tộc trưởng của mình được thoải mái tiếp tục nhìn quân Việt dàn trận tiến tới.
"Bọn các ngươi, làm sao mà đối đầu với số phận này đây?"
…
"Nay bản tướng được hưởng ân điển của Đại Hán, hưởng ân sủng của Thánh Thượng, mà lại thấy nơi phương Nam này có kẻ dám cả gan làm loạn." Giọng Mã Viện vang đều, hùng hồn theo nhịp trống dồn của Sĩ Chân. Mắt lão lia đến đâu, lời lại tuông ra như sóng nước đến đấy:
"Vốn là: Thánh Thượng thương cho đám man di ngu muội, nghĩ rằng đây là do bị áp bức, bị xúi giục, bị gièm pha nên mới sinh ra cớ sự này. Vì thế suốt ba năm ròng rã để cho chúng tự biết ăn năn hối lỗi mà dâng đầu tạ tội, chắc chắn sẽ vui lòng thứ tha."
"Nào ngờ: đám này học thói Xi Vưu, đua đòi Thương Trụ. Muốn lấy đao gươm chiến loạn mưu cầu tư lợi. Muốn quẩy an ổn để thu lấy ô danh, quả thật là trời đất căm hận, người người đều tru. Không chỉ chúng ngang nhiên gây loạn, nay lại còn âm thầm nuôi dưỡng, gan to lớn mật muốn trộm lấy khí vận, toan tính thay đổi càn khôn. Tội lỗi này, đã chẳng lòng thành nào có thể dung thứ."
"Nay, vì muốn an dưỡng thiên hạ thái bình trăm kiếp, vạn đời, muốn bản thân chúng có thể từ bỏ u mê hung dữ, trở về trong sáng hiền hòa, dù kẻ bề trên chưa cho phép, ta Mã Phục Ba…" Đọc đến đây, khóe môi Mã Viện không khỏi nhếch lên cao. Đây chính là thứ đầu tiên mà Vân Huyền, không, người ấy muốn lão già này phải gánh vác sao?
Như thế, cũng được, vẫn được.
"...vẫn xin dâng với trời đất, mạn phép làm quá, xin lấy khí tức thiên hạ uy nghiêm mà trấn lấy khí thế u muội, đập tan cội nguồn phản loạn ấy. Xin chứng!!!"
Lão đọc đến đây, mặt không hề biến sắc nhận lấy thanh dao từ tay Cao Thiện ở bên, tuốt vỏ lau nhanh qua bàn tay một nhát ngọt lịm. Đoạn lão ta giơ bàn tay máu me lên cao như muốn chứng cùng trời đất, trong khi Cao Thiện lại lúi cúi nâng lên một cái chén ngọc đón lấy dòng máu nóng đang rơi lất phất.
Vân Huyền đứng một bên yên lặng quan sát cứ như lão chẳng phải là chủ tế của tháp đài này vậy…
….
"Thánh Thiên, quân Hán không tiến ra khỏi doanh."
Nàng Chủ thở dài, đôi mắt trong trẻo không lúc nào thôi khóa chặt lấy cây cột đồng ở giữa doanh địch.
Thật lòng trăm lần, ngàn lần Thánh Thiên mong quân địch sẽ nắm lấy cơ hội ngàn năm có một khi quân Nam cả gan rời khỏi doanh địa để dàn quân cùng đôi công. Xong cùng với thứ cột đồng đầy ấn kí đạo chú kia, việc quân Hán chọn lựa phương thức tham chiến bị động thế này đã hoàn toàn xác nhận những gì Vua Em nói là chính xác.
Trù yểm. Đúng, là trù yểm.
Nào ai ngờ một tên soái tướng danh tiếng lẫy lừng như Mã Viện lại chơi chiêu bỉ ổi thế này? Đây quả thực là điều Thánh Thiên không thể nào chịu nổi.
Đúng, nếu so sánh với thiên quân vạn mã của Đại Hán, quân Lĩnh Nam quả thật yếu hơn rất nhiều. Xong nếu vì thế mà các nàng bị hắn đánh bại, thậm chí bị tứ mã phanh thây, thây lấp ngoài sa trường cũng không có gì nuối tiếc. Nếu vì thế mà toàn bộ dân Lĩnh Nam phải rơi vào cảnh tù đày khốn khổ, phải tiếp tục tai ách nô lệ, Nàng tuy đau lòng, nhưng tất nhiên vẫn có phải chấp nhận. Vì đấy vốn là kết cục dành cho kẻ bại trận, một kết cục mà những người như nàng, như Thánh Chân, Bát Nạn..., cũng như hai Vua đã sớm nhìn thấu từ ngày đầu nâng gươm phản kháng.
Thế nhưng ở đây, Phục Ba Tướng quân, Thiên hạ Nam chinh Đại Nguyên Soái Mã Viện lại làm gì? Lão ta không phải dùng vũ lực đánh bại quân Nam, cũng không phải giở chiêu trò đồi bại nhằm tới bất kỳ ai trong số các nàng thôi. Cái lão ta làm: trù yểm cả một dân tộc.
Trù yểm, tác hại của nó mạnh đến đâu? Chỉ nhìn vào những gì Mã Viện bày ra là đã có thể thấy được phần nào. Đây tất nhiên không phải là thứ đơn giản. Càng không phải là thứ bất kỳ ai cũng có thể làm, cũng dám làm.
Trù yểm vốn là cấm thuật trong rất nhiều môn phái, bởi kẻ dám trù yểm dù cho danh chính ngôn thuận đến đâu cũng phải nhận lấy hậu quả không hề nhỏ, cho dù là trù yểm một con kiến cũng thế. Mọi vật trên đời đều có số mạng gắn kết, có lý do riêng để tồn tại. Muốn thay trời phá hoại nó? Nào có dễ dàng gì đâu? Giết người đền mạng, giết vật tạo nhân quả, như thế nếu muốn làm hại đến cốt lõi của một dân tộc?
Cái giá của nó tất nhiên cũng nặng tới nhàn thu.
"Lão già ấy phát điên rồi." Thánh Thiên nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát nâng cao cờ lệnh:
"Chị Dung, nổi trống! Tiến công!"
"Đúng!" Phương Dung đã sớm đợi lời này từ lâu. Nàng hít sâu một hơi, đôi bàn tay cầm dùi trống siết chặt đến mức nổi hết cả gân guốc. Theo đó, hai cái dùi trống nâng cao theo hơi thở của nàng hít vào càng sâu, tựa như muốn lột tả phần nào sự phẫn nộ của chủ nhân chúng.
TÙNG TÙNG TÙNG TÙNG!!!!!!
Bốn tiếng trống trận vang lên như sét đánh giữa trời quan, sát khí dày đặc bốc ra choáng ngợp đến độ con voi chiến bên dưới cũng bị kích động lấy, ngẩng cao đầu ré lên một tràng dài đầy lẫm lệ.
Réeeeeeee!!!!!!!
Uuuuuuuuuuu!!!!!!
Keng!!! Keng!!!! Keng!!!!! Keng!!!!!!!!!
Tiếng con voi vang xa, ngay sau đó hòa cùng muôn vàng tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng tù, tiếng voi ré khác. Lập tức nó khiến cả một phiến đất trời phải dậy sóng.
"Các anh em, quân giặc muốn leo lên đầu chúng ta, muốn chà đạp, lăng nhục con cháu chúng ta, muốn toàn dân tộc ta phải cúi đầu ô nhục, ngàn đời kiếp kiếp chịu cảnh nô lệ, mặc chúng áp bức. Chúng ta nên làm thế nào?"
"Chiến!!!! Chiến!!!!"
Bát Nạn gật đầu, khí thế quân Việt tích tụ từ lâu, bây giờ đứng trước kiếp nạn ngàn năm của dân tộc chính là lúc chúng bộc phát mạnh mẽ. Đây là khí thế mà nàng mong muốn thấy nhất. Đây là thứ vũ khí mà nàng tin tưởng nhất.
Chỉ cần quân dân Lĩnh Nam còn có khí thế này, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng đến hai chữ khuất phục.
Toang!!!!! Nàng tuốt song đao, chỉ thẳng về phía doanh Hán.
"Chiến!"
"Anh Sáng, phía chủ quân nổi trống rồi!" Bình hô lên.
"Xuất trận." Sáng gật đầu, nhẹ giọng buông một câu. Lĩnh Nam quân không cần phải nói nhiều lời. Kể từ ngày đầu thành lập, tất cả bọn hắn không có lúc nào không sẵn sàng bản thân cho những lúc thế này.
Quân Nam đã tỏ rõ ý chí của mình.
Tộc Việt đã sẵn sàng cho kẻ cả gan xâm hại đến cốt lõi của mình biết cái giá mà chúng phải trả.
Chiến, đánh đến cùng, dù chết mới thôi.
Tiếng gọi của Sĩ Chân khiến Mã Viện thôi không nhìn xuống đám binh lính dưới đài nữa. Y gật đầu, hương án trong tay đưa lên cao múa thành hai vòng tròn thuận chiều, vái ba vái thật nặng rồi mới để lên bàn hương. Sau đó, y lại bước lùi về sau một bước, tay phải thuận thế đón lấy một cuộn da khâu chỉ vàng chi chít chữ do Sĩ Chân dâng lên.
Đây hiển nhiên là một cuộn tế - sớ không hề ngắn, do đích thân Vân Huyền chắp bút. Mã Viện cầm cuộn da trên tay lên thoáng ước lượng rồi mới lột bỏ chỉ niêm phong, liếc mắt qua tờ sớ. Hắn không vội đọc. Còn Sĩ Chân ở bên cạnh cũng không vội hối, hắn đi dạt sang bên đưa tay cầm lấy hai dùi trống đặt sẵn ở cạnh đó, gõ mạnh một nhịp "tùng!!!!" thật vang.
Ở bên dưới đài cao, Tôn Mỹ cũng đã đứng bên cạnh một mặt trống khác đánh "cắc!!!" một phát tiếp ứng.
Mã Viện đứng đó, đợi cho cả hai tên đều đã gõ đủ 3 hồi trống, mới vận công ngâm lên:
"Nghe:
Trăm lễ xuất từ ái, hiếu đi đầu, vốn không thoát khỏi quân chủ.
Trước nhờ Đại Vũ chẻ núi trị sông mà con dân được yên ấm, tôn làm quân, thiện thay.
Tiếp lại có Vũ Vương diệt hôn Trụ mà con dân lại hưởng thái bình, đáng kính."
...
Hễ Mã Viện đọc xong một câu là Sĩ Chân lại gõ một nhịp trống dồn, tiếp theo đó lại là một tiếng trống của Tôn Mỹ. Bên dưới đài, mấy trăm trai tráng quân sĩ cũng hô lên, theo nhịp trống mà kéo, mà đẩy cây cọc đồng tiến dần về phía hố sâu giữa đài.
"Đại Hán chúng ta,
Trước có Cao Tổ chém bạch xà, diệt bạo Tần, hiệu lệnh quần hùng ổn định nghiệp lớn, quy tụ lòng dân.
Sau đến Thánh Thượng ra tay bình định càn khôn, phục hưng đế thất, che chở thiên hạ thoát nạn khói lửa. Đấy đều là việc làm chí cốt chí tình của bậc minh quân. Soi xét, không đâu bì kịp!"
Tùng!!!!
Cắc!!!!!!
Lời đọc của Mã Viện tuy vang vọng lại không rõ có hòa cùng tiếng trống bay được bao xa, xong khí thế lại rõ rành rành. Cỗ khí thế ấy sau đó nhanh chóng được tiếng vó ngựa của hàng trăm tên truyền lệnh binh lan tỏa ra khắp ba quân.
"Hầu gia có lệnh: Tả quân Đặng Hồng, Hữu quân Mã Phòng, Lưu An, lập tức vào vị trí!”
Tra tra!!! Hây hây!!!!
"Hầu gia có lệnh: Toàn quân giữ vững vị trí, đóng kín cửa cấm không thể tự tiện xông ra ngoài. Kẻ loạn quân lệnh: chém!!!"
…
"Hô, xem ra Hầu gia đang rất nghiêm túc rồi!"
"Hô…"
Hai tên bộ đốc nghiêng người nhìn từng góc cờ lệnh đang nhấp nhô giữa trăm ngàn quân, bất giác môi không khỏi nhếch lên một chút. Một trong số chúng phun ra một bãi nước bọt, cười lạnh:
"Mày có nghe rõ lão ta nói gì chưa? Là kiến lập bất thế công huân, danh chấn kim cổ đó. Nghe thật là kêu!"
"Kêu?" Tên còn lại không khỏi phì cười: "Đó còn không phải là do mạng của lũ chúng ta điền…"
"Ngột Lạt Đỗ, Gia Lý Lợi!"
"Lão đại!"
"Lão đại!"
Lý Bá nhìn hai tên tộc nhân, ánh mắt sớm híp lại tỏ vẻ không mấy hài lòng:
"Tụi mày rãnh rỗi nhỉ, còn đứng buôn chuyện rôm rả vậy à."
"Lão đại, hề hề, bọn ta chỉ cảm thán một chút thôi mà…" Ngột Lạt Đỗ cười xòa giải thích.
"Hử!"
"Thằng ngu này!"
Bốp!!
"Ui???"
Gia Lý Lợi nhìn thấy vẻ mặt Lý Bá đã dần mất đi kiên nhẫn thì ngay lập tức cốc đầu tên đồng bọn một phát rõ đau. Sau đó hắn không để cho tên đang muốn phát khóc kia tiếp tục mở miệng mà vội vàng nói ngay:
"Lão đại an tâm, bọn ta lập tức đi đốc thúc anh em. Ổn định đội ngũ." Vừa dứt lời, hắn đã mạnh bạo kéo vai tên đồng bạn rút lui ra sau trong ánh mắt như hổ như sói của tên lão đại.
"Đô úy, Ngột Lạt Đỗ vốn là hạng miệng lưỡi vụn về…"
"Chuyện ấy ta đương nhiên hiểu rõ." Đôi mắt Lý Bá đang phun trào ngọn lửa giận dữ được dập tắt ngay, điềm tĩnh nghiêng đầu nói với kẻ đứng sau lưng:
"Cũng vì thế hắn mới càng phải rèn luyện thêm, dù sao thuộc hạ trong tay ta không nhiều, ngày sau còn phải dựa vào bọn hắn..."
"Đô úy dạy phải..." Tên kia thoáng chút ngạc nhiên trước lời này, xong, nghĩ qua nghĩ lại cũng không thấy có gì lạ bèn chắp tay hỏi:
"Không biết Đô úy có dự tính gì ư?"
"Dự tính? Chuyện đó có thể bàn sau." Lý Bá cười nhạt, ánh mắt đem dời về phía những thân ảnh to lớn của lũ voi đang được quân Việt dàn trận bên ngoài doanh Hán.
"Mọi chuyện muốn ra sao thì phải xem thử chuyến này có kết quả thế nào cái đã." Nghĩ như vậy, hắn nhếch mép cười gằn:
"Bá Lạt Đa, lúc trước ta nhất quyết dẫn bọn ngươi theo chân quân Hán Nam chinh, các ngươi còn có chút không hài lòng, bây giờ thì thế nào rồi?"
"Bây giờ…" Bá La Đạt cúi đầu, này lại là một câu hỏi mang tính chất thế nào đây? Đại Hán ra lệnh cho các tộc Khương cử đủ một ngàn chiến binh tinh nhuệ theo quân Nam hạ vốn là một sự kiện gây tranh cãi không nhỏ. Ngoài mặt việc này có thể được coi như sứ giả nhà Hán từng tuyên bố: là cơ hội để các chiến sĩ tộc Khương thu về chiến công, giành lấy lợi lộc do nhà Hán ban thưởng...Tuy nhiên, có tên tộc trưởng nào lại không nhận ra đây là nhà Hán vừa muốn lấy mạng dân Khương ra làm bia đỡ đạn, vừa muốn giết gà dọa khỉ, lấy các cuộc đàn áp dân Nam đẫm máu để dọa nạt, chèn ép bớt tính hiếu chiến của tộc Khương đâu?
Hơn nữa nhà Hán tuy nói là cho cơ hội, xong thực tế đây là ép buộc bắt lính trắng trợn, nào có cho các tộc Khương tý mặt mũi nào?
Hiển nhiên, người đùn ta đẩy, chẳng ai chịu đi làm thứ nhiệm vụ gân gà lợi ích thì nhỏ nhoi lại vừa mất chiến binh của bộ tộc, vừa bị người diệt mất ý chí này. Thậm chí các tộc còn xém chút nổ ra tranh đấu chỉ để xem kẻ nào xui xẻo bị đẩy đi làm dê thế mạng nữa cơ.
Ngay lúc căng thẳng ấy thì chẳng ngờ Gia Mỗ Bá, vốn chỉ là tộc trưởng một bộ tộc nhỏ nhoi lại dám đứng ra chấp nhận gánh vác lấy nhiệm vụ này.
Hành động này tất nhiên dẫn sự phản đối hết sức kiên quyết từ ngay trong bộ tộc. Thế nhưng Gia Mỗ Bá lại tỏ ra kiên định dị thường; dù cho vì thế mà nhiều kẻ trong tộc đe dọa bỏ trốn, hắn cũng không hề mảy may đổi ý.
Có hắn xông xáo đứng ra làm dê thế mạng, các bộ tộc khác đương nhiên vỗ tay ăn mừng. Nhiều bộ tộc lớn còn lập tức vỗ ngực khen ngợi hắn gan trường, có chí cầu tiến, mặt chẳng hề nhăn nhó liền vung tay cấp cho mấy chục; thậm chí gần trăm binh sĩ đi theo hỗ trợ, hoặc là giúp đỡ cho trang bị quân dụng để nêu cao khí thế dũng sĩ Tây Khương.
Binh sĩ đi theo đương nhiên là tinh nhuệ trong đám nô lệ, giáp trụ phân phối? Đấy lại chẳng phải là hàng thừa thãi rách nát thu lấy từ bãi tha ma hay sao? Hàng vừa đưa đi, xong ánh mắt chúng lại chẳng phải ngay lập tức dời về phía địa bàn phì nhiêu nhỏ nhoi vừa mới để trống, hoặc là lại đỏ rực hằm hè nhìn lấy nhau? Nội bộ người Khương vốn là sói pha với sói, có đàn sói nào chịu nhượng bộ nhau, tham lang, phải có tham trong đấy chứ.
Còn bộ tộc Gia Mỗ Bá nhỏ nhoi? Ha ha
Gia Mỗ Bá sau đó được ban cho chức Đô úy, được ban họ Lý, có hai ngàn quân sĩ người Khương trong tay để điều động. Sau đó vượt qua chém giết, vượt qua ngàn trùng gian khổ bị mài mòn dần chỉ còn hơn ngàn.
Hơn ngàn chiến binh người Khương không còn gốc rễ, chính là hơn ngàn cái mạng tha phương, chẳng còn mấy ai nhớ tên.
"Bây giờ…" Tuy là kẻ cực kỳ tinh minh trong bộ tộc, Bá Lạt Đa vẫn chưa thể trả lời được câu hỏi của tên lão đại. Bởi hắn biết trí khôn cùng tầm nhìn của tên tộc trưởng này đã sớm không phải bất kỳ tên người Khương nào có thể so sánh được. Hắn hỏi một câu như thế, chuyện tất nhiên không hề đơn giản.
Gia Mỗ Bá, không, là Lý Bá nhếch môi nhìn phản ứng của tên bộ hạ, nói từng tiếng truyền âm thật nhẹ vào tai hắn:
"Man tộc tạp chủng yếu ớt còn có thể làm tới mức độ này… mà chúng ta lại là con cháu Thiên Lang a..."
"Đô úy?!!!!" Bá Lạt Đa giật nảy mình, lời lẽ không thể nào giấu nổi kích động. Hắn không khỏi lắp bắp:
"Đô úy, không, tộc trưởng, ý ngài là…"
"..." Lý Bá đưa tay chặn lấy lời trong miệng Bá Lạt Đa, đoạn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cây cột đồng đang dần được dựng thẳng cao theo nhịp trống dồn:
"Nơi đây tai mắt không ít, ngươi chớ có hàm hồ."
"Vâng," Bá Lạt Đa vội cúi đầu nhận lỗi rồi nói nhỏ: "Như vậy, các anh em…"
Lý Bá gật đầu: "Dặn mọi người hôm nay không cần ra sức nhiều làm gì. Chiến công về sau còn có."
"Dạ, đã rõ." Bá Lạt Đa cười vui, tay trái đặt lên ngực làm một cái chào theo kiểu người Khương rồi mời lùi dần về sau từ từ lẩn vào trong hàng ngũ chiến binh, để yên cho tộc trưởng của mình được thoải mái tiếp tục nhìn quân Việt dàn trận tiến tới.
"Bọn các ngươi, làm sao mà đối đầu với số phận này đây?"
…
"Nay bản tướng được hưởng ân điển của Đại Hán, hưởng ân sủng của Thánh Thượng, mà lại thấy nơi phương Nam này có kẻ dám cả gan làm loạn." Giọng Mã Viện vang đều, hùng hồn theo nhịp trống dồn của Sĩ Chân. Mắt lão lia đến đâu, lời lại tuông ra như sóng nước đến đấy:
"Vốn là: Thánh Thượng thương cho đám man di ngu muội, nghĩ rằng đây là do bị áp bức, bị xúi giục, bị gièm pha nên mới sinh ra cớ sự này. Vì thế suốt ba năm ròng rã để cho chúng tự biết ăn năn hối lỗi mà dâng đầu tạ tội, chắc chắn sẽ vui lòng thứ tha."
"Nào ngờ: đám này học thói Xi Vưu, đua đòi Thương Trụ. Muốn lấy đao gươm chiến loạn mưu cầu tư lợi. Muốn quẩy an ổn để thu lấy ô danh, quả thật là trời đất căm hận, người người đều tru. Không chỉ chúng ngang nhiên gây loạn, nay lại còn âm thầm nuôi dưỡng, gan to lớn mật muốn trộm lấy khí vận, toan tính thay đổi càn khôn. Tội lỗi này, đã chẳng lòng thành nào có thể dung thứ."
"Nay, vì muốn an dưỡng thiên hạ thái bình trăm kiếp, vạn đời, muốn bản thân chúng có thể từ bỏ u mê hung dữ, trở về trong sáng hiền hòa, dù kẻ bề trên chưa cho phép, ta Mã Phục Ba…" Đọc đến đây, khóe môi Mã Viện không khỏi nhếch lên cao. Đây chính là thứ đầu tiên mà Vân Huyền, không, người ấy muốn lão già này phải gánh vác sao?
Như thế, cũng được, vẫn được.
"...vẫn xin dâng với trời đất, mạn phép làm quá, xin lấy khí tức thiên hạ uy nghiêm mà trấn lấy khí thế u muội, đập tan cội nguồn phản loạn ấy. Xin chứng!!!"
Lão đọc đến đây, mặt không hề biến sắc nhận lấy thanh dao từ tay Cao Thiện ở bên, tuốt vỏ lau nhanh qua bàn tay một nhát ngọt lịm. Đoạn lão ta giơ bàn tay máu me lên cao như muốn chứng cùng trời đất, trong khi Cao Thiện lại lúi cúi nâng lên một cái chén ngọc đón lấy dòng máu nóng đang rơi lất phất.
Vân Huyền đứng một bên yên lặng quan sát cứ như lão chẳng phải là chủ tế của tháp đài này vậy…
….
"Thánh Thiên, quân Hán không tiến ra khỏi doanh."
Nàng Chủ thở dài, đôi mắt trong trẻo không lúc nào thôi khóa chặt lấy cây cột đồng ở giữa doanh địch.
Thật lòng trăm lần, ngàn lần Thánh Thiên mong quân địch sẽ nắm lấy cơ hội ngàn năm có một khi quân Nam cả gan rời khỏi doanh địa để dàn quân cùng đôi công. Xong cùng với thứ cột đồng đầy ấn kí đạo chú kia, việc quân Hán chọn lựa phương thức tham chiến bị động thế này đã hoàn toàn xác nhận những gì Vua Em nói là chính xác.
Trù yểm. Đúng, là trù yểm.
Nào ai ngờ một tên soái tướng danh tiếng lẫy lừng như Mã Viện lại chơi chiêu bỉ ổi thế này? Đây quả thực là điều Thánh Thiên không thể nào chịu nổi.
Đúng, nếu so sánh với thiên quân vạn mã của Đại Hán, quân Lĩnh Nam quả thật yếu hơn rất nhiều. Xong nếu vì thế mà các nàng bị hắn đánh bại, thậm chí bị tứ mã phanh thây, thây lấp ngoài sa trường cũng không có gì nuối tiếc. Nếu vì thế mà toàn bộ dân Lĩnh Nam phải rơi vào cảnh tù đày khốn khổ, phải tiếp tục tai ách nô lệ, Nàng tuy đau lòng, nhưng tất nhiên vẫn có phải chấp nhận. Vì đấy vốn là kết cục dành cho kẻ bại trận, một kết cục mà những người như nàng, như Thánh Chân, Bát Nạn..., cũng như hai Vua đã sớm nhìn thấu từ ngày đầu nâng gươm phản kháng.
Thế nhưng ở đây, Phục Ba Tướng quân, Thiên hạ Nam chinh Đại Nguyên Soái Mã Viện lại làm gì? Lão ta không phải dùng vũ lực đánh bại quân Nam, cũng không phải giở chiêu trò đồi bại nhằm tới bất kỳ ai trong số các nàng thôi. Cái lão ta làm: trù yểm cả một dân tộc.
Trù yểm, tác hại của nó mạnh đến đâu? Chỉ nhìn vào những gì Mã Viện bày ra là đã có thể thấy được phần nào. Đây tất nhiên không phải là thứ đơn giản. Càng không phải là thứ bất kỳ ai cũng có thể làm, cũng dám làm.
Trù yểm vốn là cấm thuật trong rất nhiều môn phái, bởi kẻ dám trù yểm dù cho danh chính ngôn thuận đến đâu cũng phải nhận lấy hậu quả không hề nhỏ, cho dù là trù yểm một con kiến cũng thế. Mọi vật trên đời đều có số mạng gắn kết, có lý do riêng để tồn tại. Muốn thay trời phá hoại nó? Nào có dễ dàng gì đâu? Giết người đền mạng, giết vật tạo nhân quả, như thế nếu muốn làm hại đến cốt lõi của một dân tộc?
Cái giá của nó tất nhiên cũng nặng tới nhàn thu.
"Lão già ấy phát điên rồi." Thánh Thiên nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát nâng cao cờ lệnh:
"Chị Dung, nổi trống! Tiến công!"
"Đúng!" Phương Dung đã sớm đợi lời này từ lâu. Nàng hít sâu một hơi, đôi bàn tay cầm dùi trống siết chặt đến mức nổi hết cả gân guốc. Theo đó, hai cái dùi trống nâng cao theo hơi thở của nàng hít vào càng sâu, tựa như muốn lột tả phần nào sự phẫn nộ của chủ nhân chúng.
TÙNG TÙNG TÙNG TÙNG!!!!!!
Bốn tiếng trống trận vang lên như sét đánh giữa trời quan, sát khí dày đặc bốc ra choáng ngợp đến độ con voi chiến bên dưới cũng bị kích động lấy, ngẩng cao đầu ré lên một tràng dài đầy lẫm lệ.
Réeeeeeee!!!!!!!
Uuuuuuuuuuu!!!!!!
Keng!!! Keng!!!! Keng!!!!! Keng!!!!!!!!!
Tiếng con voi vang xa, ngay sau đó hòa cùng muôn vàng tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng tù, tiếng voi ré khác. Lập tức nó khiến cả một phiến đất trời phải dậy sóng.
"Các anh em, quân giặc muốn leo lên đầu chúng ta, muốn chà đạp, lăng nhục con cháu chúng ta, muốn toàn dân tộc ta phải cúi đầu ô nhục, ngàn đời kiếp kiếp chịu cảnh nô lệ, mặc chúng áp bức. Chúng ta nên làm thế nào?"
"Chiến!!!! Chiến!!!!"
Bát Nạn gật đầu, khí thế quân Việt tích tụ từ lâu, bây giờ đứng trước kiếp nạn ngàn năm của dân tộc chính là lúc chúng bộc phát mạnh mẽ. Đây là khí thế mà nàng mong muốn thấy nhất. Đây là thứ vũ khí mà nàng tin tưởng nhất.
Chỉ cần quân dân Lĩnh Nam còn có khí thế này, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng đến hai chữ khuất phục.
Toang!!!!! Nàng tuốt song đao, chỉ thẳng về phía doanh Hán.
"Chiến!"
"Anh Sáng, phía chủ quân nổi trống rồi!" Bình hô lên.
"Xuất trận." Sáng gật đầu, nhẹ giọng buông một câu. Lĩnh Nam quân không cần phải nói nhiều lời. Kể từ ngày đầu thành lập, tất cả bọn hắn không có lúc nào không sẵn sàng bản thân cho những lúc thế này.
Quân Nam đã tỏ rõ ý chí của mình.
Tộc Việt đã sẵn sàng cho kẻ cả gan xâm hại đến cốt lõi của mình biết cái giá mà chúng phải trả.
Chiến, đánh đến cùng, dù chết mới thôi.
/181
|