“Quân sư có gương mặt thật… khả ái!” Nhài Hương cùng cô bé từ lúc nàng Quốc đi đến bên cạnh đã châu đầu xì xào bàn tán về Khải Minh. Nàng Quốc nghe Nhài Hương nói vậy che miệng cười không thôi, còn cô bé thì bỉu môi không phục nói.
“Con trai mặt mũi còn xinh như thế, ra bộ dáng gì?” Nhài Hương nghe vậy thấy điệu bộ nàng hờn dỗi cũng rất đáng yêu bèn nhéo má nàng nựng nói: “Đương nhiên đâu thể bằng Nội nhà ta. Chu choa, rất hiếm khi thấy em thế này.” Cô bé nhanh nhẹn đưa tay kháng nghị nàng, tuy nhiên do dáng người quá nhỏ bé nàng không sao làm gì được, bực bội la lên oai oải. Nàng Quốc cũng vui vẻ chạy đến giữ chặt Nhài Hương để cô bé thừa cơ lao vào chọc lét nàng cười sặc sụa.
Thục nương thấy mọi người đùa giỡn thì khẽ cười nhắc nhở: “Các em đừng rộn nữa, lát nữa lễ nghi tuy nhỏ nhưng quan trọng, đùa giỡn như thế còn coi ra gì.”Nói vậy chứ nàng cũng đang trầm trồ đánh giá Khải Minh, trong đôi mắt sáng liên tục lóe lên từng luồng sóng, lại tranh thủ đảo qua đảo lại giữa hắn cùng Trưng Nhị Vương. Trong đầu nàng một bộ kế hoạch thú vị nhanh chóng được gây dựng lên, càng nghĩ càng khiến nàng phấn khích không thôi, trên mặt đã không hề tự chủ nổi lên một nụ cười tà quái dị, kết hợp với hai vai đang run nhè nhẹ cùng bộ mặt hết sức mưu mô tạo nên từng luồng khí vô hình làm ba cô gái trẻ kia sợ đến không dám lại gần.
Trưng Trinh nãy giờ đứng quay lưng lại với cổng tam quan nhưng vẫn luôn chú ý lắng nghe hết tất cả sau lưng mình. Nàng vốn đã muốn quay đầu lại nhìn thử Khải Minh xem vì cái gì mọi người trầm trồ đến thế. Song không hiểu sao cứ mỗi lần nàng muốn xoay người là lại tự nhớ đến buổi tối hôm trước mình ngủ gục trên vai quân sư. Điều đó khiến da mặt nàng không tự chủ được cứ tê rần, không cần nói nàng cũng biết mặt mình vốn được đánh một lớp phấn nhẹ đang nóng rực lên. Ráng hít thở sâu vài hơi cho tâm tư bình phục một chút, Trưng Trinh mới chợt nhận thấy từng luồng tà khí đang không ngừng khuếch tán sau lưng, mà mục tiêu của chúng hết tám chín phần là bản thân mình. Nàng nhíu mày thầm vận lực quay sang nhìn thì thấy nguồn gốc của thứ tà khí này để rồi vô ý theo hướng nhìn của Bát Nạn tướng quân mà nhìn thấy Khải Minh đang đi tới. Vừa nhìn thấy hắn, không hiểu sao bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng nàng như bị réo về cùng một lượt, nàng khẽ cắn môi cho tỉnh táo, biết cũng không thể lại giả vờ yên lặng được, nàng bước lên một bước chào hắn: “Quân sư.”
“Vương” Minh chắp tay chào nàng, rồi hắn đánh giá năm cô gái một lượt mà khen: “Các cô các chị ăn vận đẹp lắm!” Mọi người nghe hắn nói cười duyên, riêng phần cô bé cứ nguýt ngoa hắn mãi.
Ông Âu Khanh lúc này cũng bước vào trước cửa đền đứng song song cùng Minh mà nói.
“Ngôi đền này rất đặc biệt. Nghe đồn nó được dựng lên từ khi vua Hùng thứ nhất lên ngôi, được mẹ Âu Cơ cùng cha Lạc Long Quân giúp đỡ, đến nay tồn tại cũng đã hơn hai ngàn năm.”
Minh hít sâu một hơi, hai ngàn năm mà ngôi đền vẫn có thể đứng sừng sững không ngã, thật sự làm hắn kinh sợ. Ông lão thấy cử động của Minh thì cười nói. “Đây chỉ là một cái cửa đền mà thôi, giống như cửa đền thế này Khí Thôn tổng cộng có bảy cái rải rác khắp nơi.”
“Cửa đền? Không phải ngôi đền sao ông?” Minh hỏi.
“Ha hả, đó chính là chỗ kỳ bí. Tất cả cửa đền đều nối với một tòa mê cung rộng lớn dưới đất. Chỉ có thể là người mang thiên mệnh mới có thể từ bên trong lấy ra được thứ cần thiết.”
Trưng Trinh cũng gật đầu xác minh. “Lần trước hai chị em Trinh đến thử, trừ chị Trắc và Trinh có thể lấy được mảnh ngọc bội này, tất cả mọi người chỉ có thể đi đến những hẻm cụt mà thôi.” đoạn nàng đem mảnh Lạc Điểu thần ngọc ra cho Minh xem.
“Hai người cùng vào sao?”
“Đúng vậy, hai chị em Trưng Vương đều chia sẻ chung một số mệnh, cùng vinh cùng nhục. Đây là một điều kỳ lạ suốt mấy ngàn năm qua.” Ông Âu Khanh trả lời. Rồi ông bước lên trước cánh cửa đền, khẽ lấy tay lau nhẹ qua bức phù điêu hình con vật trông như rắn thật dài, mõm nhọn có răng sắc bén, tứ chi thô ngắn tráng kiện đang vờn quanh một con chim Lạc mà nói.
“Quân Vương là Rồng, thiên mệnh là Lạc, tùy theo cháu có thể vào bên trong được hay không, lấy ra được đồ vật bên trong hay không mà biết cháu có là thiên mệnh hay không.” Nói xong, ông lùi về sau mấy bước, tay đặt lên vai Minh mà nói.
“Đi thôi, chúng ta chờ cháu bên ngoài này. Nên nhớ là dù có tìm thấy gì hay không thì khi chuông rung lên cháu đều phải đi ra ngoài.” ông vừa nói xong thì Trưng Trinh bước lên đưa cho hắn một dãi lụa đỏ thật dài, tự tay buộc một bên đầu lên tay hắn, rồi nàng cúi đầu nói khẽ. “Trinh chờ quân sư bên ngoài.”
Minh thấy mọi người đã lui ra sau, khẽ quay lại nhìn cánh cửa đồng to lớn, hắn hít sâu một hơi, vươn tay khẽ đụng lên cánh cửa. Ngoài sự dự đoán của hắn là cửa đền không hề nặng nề, mà nhẹ nhàng bị hắn đẩy sang hai bên. Nhìn vào không gian tối om bên trong, Minh cầm lấy cây đuốc do Thục Nương đưa đến, cắn răng bước vào mê cung.
Cùng lúc này, xa ở tận Cư Phong, Cửu Chân có hai người đang đi trên một đoạn tường thành dài. Người đi đầu thân thể cao to khôi vĩ, mày rậm uy nghiêm, trên mặt và tay chân ông có thật nhiều vết xẹo dài ngắn không đều, sát khí hùng hồn lộ rõ cho thấy ông từng vào sinh ra tử trên chiến trường không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt ông sáng ngời đầy mưu trí nhìn về phía tốp tốp Việt binh phía dưới chân tường đang chỉnh đốn lại đội ngũ, từng cái nhấc chân đưa tay đều lộ ra khí phái bất phàm, điều duy nhất không hợp có lẽ là mái đầu đã trắng phau cùng làn da đã quá nhăn nheo cùng những cơn ho dữ dội tố cáo ông đã không còn trẻ trung khỏe mạnh nữa. Đứng đón làn gió nóng hổi từ phía đông thổi vào, ông híp mắt nói với người trung niên có tám chín phần tương tự đứng sau.
“Kiên, mọi chuyện đã chuẩn bị xong?”
“Vâng, thưa cha.” nghe người tên Kiên đáp, ông hài lòng gật gù nói tiếp.
“Lần này cứu viện cho Vương quân ta phải dốc toàn lực, Vương chính là tương lai tộc ta. Ta cho Cán làm quân tiên phong, dẫn theo ba ngàn Cư Phong tinh binh đi trước, con hãy dẫn theo sáu ngàn quân theo sau. Cán nó còn nhỏ tính tình ngang bướng, con phải nhắc nhở em nhiều hơn, nhớ ở Cấm Khê phải hết sức nghe theo Vương phân phó, rõ chưa?” nghe lời cha dạy bảo, Đô Kiên chắp tay thưa.
“Vâng thưa cha, con sẽ không làm nhục uy danh Đô Hầu thị ở Cửu Chân ta.”
Đô Dương ho khùng khục vài tiếng, tiếc nuối than thở: “Đáng tiếc cha đã quá già, lại không thể mặc giáp ra trận. Sau này giúp đỡ nước nhà đành nhờ vào các con.” Đoạn ông phất tay đuổi Đô Kiên đi. Đô Kiên cũng chắp tay lui xuống, để lại một bóng lưng dài trong nắng của một chiến binh dũng cảm đã đến tuổi xế chiều.
Đô Kiên vừa đi xuống đoạn tường thành thì có một tên thân binh đi đến nói nhỏ vào tai hắn, hắn nghe xong vội vàng đi về phía khu nhà riêng của mình. Khu nhà xa hoa với bức tường lũy nhỏ bao bên ngoài, bên trong có rất nhiều tên du hiệp đang thi thố đấu vật, đá gà hết sức nhộn nhịp, một số tên còn rủ nhau chơi bài, đánh bạc. Khi chúng thấy Đô Kiên đến đều hối hả đứng lên chắp tay hô “Đại Lang” trước khi y phất tay bảo chúng tiếp tục việc của mình. Xuyên qua một cái sân rộng có hòn non bộ và hồ nước nhỏ, Đô Kiên dừng bước trước một căn phòng kín đáo. Khẽ chỉnh chu lại trang phục, y nghe trong phòng có tiếng nói chuyện khá vui vẻ thì an tâm đi đến mở cửa tiếng vào.
Trong phòng khách có hai người đang ngồi trò chuyện rất thân mật. Một người đang ngồi quỳ ở chủ vị rõ ràng là một người Hán trong trang phục Việt. Y cười ha hả tiếp chuyện với một tên thanh niên độ hai chín tuổi ngồi bên dưới, khi thấy Đô Kiên bước vào cũng không hoảng loạn hay vui mừng, mà khẽ dùng tay vân vê đoạn râu trê trên mép miệng. Người kia thấy vậy vội đứng lên chào nói
“Anh trai, anh đã tới.” đoạn y chìa tay giới thiệu tên kia. “Đây là Quý La Quý Tử Phương đại nhân, là mưu sĩ dưới trướng của Phục Ba công, đại nhân mới từ Cổ Loa đến đây có việc muốn cùng Cửu Chân ta thương lượng.”
“Hóa ra là Quý đại nhân, nghe danh đã lâu.” Đô Kiên cũng không khó chịu khi thấy thái độ trịch thượng của Quý La, trái lại còn rất tiêu chuẩn chắp tay lễ chào. Quý La thấy y lễ nghi như thế cũng bất ngờ, biết mình không thể lại giả vờ bèn đứng lên chắp tay đáp lễ.
“Ta nghe Kiều công tử nói hắn có anh trai rất yêu mến Đại Hán ta, xem ra quả nhiên không sai. Ta xem hai vị đều là nhân trung chi long a.”
Nghe hắn khen, cả hai tên Đô Kiên, Đô Kiều đều vui vẻ, đoạn cả ba xã giao vài câu rồi lại ngồi xuống định tiệc. Tên Quý La vẫn ngồi ở chủ vị không nói, Đô Kiên thấy vậy cũng vui vẻ ngồi ở vị trí thứ hai vốn đã được Đô Kiều dọn ra từ sớm. Sau khi ngồi xuống, Đô Kiên nói.
“Ta thường nghe bọn dân đen khen, Phục Ba công chiến tích lừng lẫy, uy danh lẫm lẫm. Công qua đây phụ giúp chúng ta bình loạn an ổn thật quý lắm.” thấy Quý La vui vẻ, y nói tiếp. “Nhiên đất Giao Châu vốn nhiều sản vật phong phú, đồ ăn cũng mới lạ. Ta xem chư vị ngày đêm hành quân mỏi mệt, ắt chưa từng nếm qua hương vị nơi đây, thế nên đã sai người chuẩn bị chút món ăn cùng người hầu hạ, đại nhân ngài không nên chối từ mới phải nha.”
Quý La nghe vậy vui vẻ lắm, y đáp: “Cứ theo như đại lang vậy.”
Thấy hắn thay đổi cách xưng hô, Đô Kiên cũng Đô Kiều hài lòng vỗ tay, lập tức có rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc lụa mỏng khó có thể che giấu hết xuân quang, mang theo rượu thơm thức ăn ngon tiến vào, chia ra chăm sóc mỗi người. Quý La thấy vậy hô to: “Hay! Hay” đoạn hắn không đợi cô gái phục vụ cho mình kịp ngồi xuống đã ôm tay kéo nàng vào lòng, bàn tay mân mê hớn hở nói.
“Đại soái từng nói, đất Giao Châu chúng ta không nên xem thường ai, quả nhiên không hề là lời nói ngoa. Ta xem hai vị thiên tư bất phàm, lại hiểu biết co dãn, quả thật là tương lai của Giao Châu ta.”
Hai tên Đô Kiên, Đô Kiều nghe vậy chắp tay hô không dám không dứt, đoạn cả ba nâng ly chè chén, vui sướng quên cả đường về. Trở lại với Khải Minh, hắn hiện tại bây giờ đang hết sức hoang mang, rất sợ hãi. Bởi vì từ lúc hắn vừa bước chân vào mê cung là lúc hắn nhận ra mọi sự đều rất quái dị.
Bên tai tiếng gió kêu không ngớt, tiếng gió như vừa thét gào, vừa hô hào hỏi mãi một câu duy nhất.
“Ngươi là ai?”
Lần đầu nghe Khải Minh sợ đến độ mém nữa quăng cây đuốc trong tay đi, song hắn kịp trấn định giữ chặt lại. Dù sao đi đứng trong màn đêm đen kịt, hắn không muốn vì quá sợ hãi mà tự mình rung lụa nhờ người kéo ra, quá mất mặt đi. Thế nhưng sau khi hắn hô vang Đặng Khải Minh đến ba lần, Dây Cung hai lần mà tiếng gió vẫn còn, hắn đã thây kệ. Rõ ràng đây là tiếng gió lùa vào khe nứt nào đó tạo thành mà thôi, hắn nghĩ, quên mất rằng nãy giờ hắn đi đã khá xa mà tiếng gió vẫn to nhỏ như một, âm lượng không hề thay đổi.
Mãi đến khi hắn nhận ra tuy ông u Khanh nói rằng đây là mê cung, nhưng hắn nãy giờ vẫn chưa thấy được góc rẽ nào, hắn mới cảm giác không ổn.
“Ngươi là ai?” Tiếng gió lại hô. Khải Minh không chịu nổi nữa, hắn xoay người định hét lên thì có một bàn tay rắn chắc kéo hắn sang ngang, lập tức một mũi tên đồng sắc bén sượt qua má hắn, tạo nên cảm giác đau dữ dội.
“Tập trung vào, thằng nhóc, Triệu Quân sắp leo thành rồi.” tên cừ súy huơ huơ thanh đao, gạt phăng hai nhánh tên bay tới mà nói.
“Vâng, vâng, Cao tướng quân.” Minh khẽ đáp. Hắn vội lom khom bò dậy lượm chiếc khiêng mây lên, vội đỡ lấy mấy mũi tên, rồi lấp ló liếc nhìn qua mấy lỗ châu mai, lấy vạn mà tính quân giặc đã leo qua lớp tường bên ngoài, điên cuồng chém giết Lạc quân ở vòng ngoài, bọn họ tuy cố gắng phản kháng nhưng mất đi địa lợi lại không có áo giáp, cung nỗ yểm trợ đang ngã xuống theo từng mảng.
“Khốn khiếp, chúng đã qua được hai lớp tường hào. Nỗ Liên Châu đâu rồi?” tên cừ súy họ Cao kêu lên.
“Bấm tướng quân, bị… bị hư cả rồi.” Minh báo.
“Cái gì, mấy ngàn cụ sao mà hư.”
“Do mấy hôm trước phò mã Trọng Thủy đem người đến kiểm tra kho nỗ, con muốn cản nhưng bị hắn đẩy ra… con nghĩ lúc đó hắn... hắn…”
“Chết tiệt.” tên cừ súy la lên: “Sao ngươi không báo?”
“Con nghĩ phò mã dù sao cũng là người trên...” Minh thưa.
Tên cừ súy im lặng nhìn Minh, đoạn hắn hất văng thanh kiếm đang chém tới, nói bằng giọng giận dữ: “Vì mấy tên an nhàn như ngươi, u Lạc ta muốn vong.” rồi lao vào chém giết dữ dội.
Minh ủ rủ cúi đầu, từng lời tên cừ súy nói như dao găm vào tim hắn. Hắn vốn nên bị tên Lạc tướng hành quyết, thế nhưng thái độ khinh bỉ của y làm Minh hiểu rõ, những người như Minh còn không đáng để hắn nhúng tay vào. Thét lên một tiếng rõ to, Minh sách cây đao lao vào chém một tên Triệu quân đang đánh lén tên cừ súy. Sau đó hắn nhanh nhẹn bò lộn ra đất né tránh cây giáo đâm xuống, rồi phạc đao cắt đứt chân một tên Triệu quân khác. Không đợi hắn kịp vui mừng, một luồng đau đớn thấu xương đâm toạc da thịt, tạo nên một chuỗi huyết hoa ngay trước ngực hắn, mắt hắn mờ dần trong sự căm thù cùng tiếc nuối không thôi.
Minh gầm rú nhìn tên Lạc binh vừa mới báo cáo với hắn ngã xuống bởi mũi thương vô tình. Hắn vận lực chém ngã hai tên Triệu binh, mắt trừng sòng sọc vào tên Triệu tướng đang dùng chân đạp bay cái thi thể nhỏ bé kia ra khỏi đầu tường. Không thể nhìn nỗi cảnh đó, Minh giận dữ lao vào hắn, vừa lao vừa chém chết mấy tên binh lính cản đường, Minh vừa hô lớn: “Triệu Trọng Thủy ngươi tên mưu mô xảo quyệt, mau nhận lấy cái chết.” hắn lấy đà nhảy cao, đao ép từ sau ra trước tạo hình vòng cung mạnh mẽ chém vào đầu tên Triệu tướng, ý chí mãnh mẽ muốn một đao bổ đôi cả tường thành.
Đáng tiếc đối thủ của hắn quá mạnh, y hừ lạnh lách người nâng thương, hời hợt điểm vào bên mặt đao khiến nó đi lệch đi, rồi nhanh như cắt xoay thương thành công đập Minh bay cả đoạn đâm vào tường châu mai gần đó làm hắn đau đớn. Minh chưa kịp ngồi dậy đã có ba bốn thanh kiếm gác lên cổ. Triệu tướng bình tĩnh đi đến bên, nhìn hắn từ trên cao hỏi.
“Cao Chu, cha ngươi đã bị Thục Phán đuổi đi, ngươi tội gì ngu trung theo hắn? Triệu gia chúng ta vốn có ý với ngươi từ lâu, ngươi hàng đi thôi.”
Minh lặng lẽ nhìn hàng ngàn Triệu binh đang chen chúc lên tường thành, không ngớt đâm chém loạn xạ vào Lạc dân cùng Lạc binh xung quanh mà tim hắn đau đớn. Hắn thấy mấy tên binh sĩ đang dùng dây thừng trói gô con chim Lạc to bằng đồng đặt trên thành lâu, hò hét kéo nó ngã xuống bờ hào dưới chân thành, nơi mà xác Lạc quân cũng thủy quân đã trôi nổi phủ kín cả mặt nước đỏ lòm. Trong tiếng hoan hô vang dậy của bọn Triệu quân, Minh bình tĩnh nhìn về phía Triệu Trọng Thủy, lấy hết can đảm, hắn phi một tiếng phun bãi nước bọt vào mặt y, rồi trước khi y kịp phản ứng, tự mình xoay cổ lau vào lưỡi kiếm bên cạnh khí tuyệt bỏ mình.
Minh khẽ chống cây gậy, quỳ mọp trên đất run rẩy nhìn Triệu quân tàn sát Lạc binh, mắt hắn rưng rưng nước, giọng khàn khàn nói.
“Mười năm, mười năm gian khổ đấu tranh, chỉ vì cái gì? An Dương Vương ôi An Dương Vương. Sao Ngài không nghe chúng con khuyên, các vua Hùng đã nói sao ngài cũng quên. An Dương Vương ôi, con còn mặt mũi nào về gặp các vua đây.”
“Bồ chính ơi, mau mau chạy đi thôi.” một cô gái trẻ lao đến nắm lấy cánh tay gầy còm đầy da bọc xương, cố kéo Minh đi khỏi. Hắn vùng lên hất ngã cô bằng lực lượng không biết lấy từ đâu, chân bước về trước hắn hét.
“Chạy, chạy đi đâu nữa? Giặc đã đến tận đây ta còn lo chạy sao? Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh.” đoạn Minh cầm chắc cây trượng, chạy gấp lao vào một tên Triệu tướng đang chuẩn bị chém chết một thằng nhóc, vật hắn ngã ra đất trước khi bị tên kia quơ đao bêu đầu.
“Bọn man di, chúng mày còn không phục sao?” tên Triệu binh dùng chân hất văng xác ông lão, cười hớn hở quay về phía thằng nhóc con mà hỏi. Đổi lại là một tiếng phập sâu hoắm, Minh nhân cơ hội ông bồ chính vừa xô ngã y mà ba chân bốn cẳng lượm lấy con dao bếp, nhân lúc y chưa kịp để ý lao vào đâm xuyên tim y. Minh hớn hở quay về phía cô gái trẻ mà hô.
“Chị ơi tên khốn chết rồi.” Song hắn la lên hoảng sợ khi thấy hai ba tên Triệu binh đang nắm tóc chị mình lôi vào trong căn nhà lá, tay còn không quên xé nát y phục trên người chị mặc cho chị phản kháng dữ dội. Hắn biến sắc la lên định lao lên cứu chị, thì nhói một cái trước trán hắn bỗng lò ra một mũi tên đồng kèm theo chất não trắng nhầy. Hắn bị mũi tên kéo bay một đoạn trước khi gắm vào mặt đất ngưng thở.
Minh phản kháng mãnh liệt xong sức gái yếu đuối có cố thế nào nàng vẫn không thể vùng vẫy ra khỏi hai ba tên trai tráng lực lưỡng. Từng luồng đau đớn tủi nhục cùng với cảm giác khoái cảm truyền vào khiến nàng cay đắng không thôi. Khi bọn chúng đã hành sự xong và đang vui vẻ đứng lên cầm đao định kết thúc nàng, Minh cũng đã chộp được đến cây nến bên cạnh, hất nó xuống đống rơm gần nhà trước khi vung tay chém loạn vào lũ giặc bằng con dao giấu trong góc. Nhìn bọn chúng van nài nàng, khóc than nàng thả chúng đi, Minh không hề có một chút hả hê. u Lạc đã mất, nàng dù là tầng lớp Lạc dân thấp bé cũng hiểu điều này, rồi còn có biết bao nhiêu cô gái phải chịu cảnh tủi nhục như nàng đây? Mặc kệ ngọn lửa đang nướng cháy tóc, mặc kệ cái nóng đang lột da thịt. Minh im lặng đứng giữ ở cửa cho đến khi mấy cái xác đã co quặp lại mới mất hết tri giác.
“Con trai mặt mũi còn xinh như thế, ra bộ dáng gì?” Nhài Hương nghe vậy thấy điệu bộ nàng hờn dỗi cũng rất đáng yêu bèn nhéo má nàng nựng nói: “Đương nhiên đâu thể bằng Nội nhà ta. Chu choa, rất hiếm khi thấy em thế này.” Cô bé nhanh nhẹn đưa tay kháng nghị nàng, tuy nhiên do dáng người quá nhỏ bé nàng không sao làm gì được, bực bội la lên oai oải. Nàng Quốc cũng vui vẻ chạy đến giữ chặt Nhài Hương để cô bé thừa cơ lao vào chọc lét nàng cười sặc sụa.
Thục nương thấy mọi người đùa giỡn thì khẽ cười nhắc nhở: “Các em đừng rộn nữa, lát nữa lễ nghi tuy nhỏ nhưng quan trọng, đùa giỡn như thế còn coi ra gì.”Nói vậy chứ nàng cũng đang trầm trồ đánh giá Khải Minh, trong đôi mắt sáng liên tục lóe lên từng luồng sóng, lại tranh thủ đảo qua đảo lại giữa hắn cùng Trưng Nhị Vương. Trong đầu nàng một bộ kế hoạch thú vị nhanh chóng được gây dựng lên, càng nghĩ càng khiến nàng phấn khích không thôi, trên mặt đã không hề tự chủ nổi lên một nụ cười tà quái dị, kết hợp với hai vai đang run nhè nhẹ cùng bộ mặt hết sức mưu mô tạo nên từng luồng khí vô hình làm ba cô gái trẻ kia sợ đến không dám lại gần.
Trưng Trinh nãy giờ đứng quay lưng lại với cổng tam quan nhưng vẫn luôn chú ý lắng nghe hết tất cả sau lưng mình. Nàng vốn đã muốn quay đầu lại nhìn thử Khải Minh xem vì cái gì mọi người trầm trồ đến thế. Song không hiểu sao cứ mỗi lần nàng muốn xoay người là lại tự nhớ đến buổi tối hôm trước mình ngủ gục trên vai quân sư. Điều đó khiến da mặt nàng không tự chủ được cứ tê rần, không cần nói nàng cũng biết mặt mình vốn được đánh một lớp phấn nhẹ đang nóng rực lên. Ráng hít thở sâu vài hơi cho tâm tư bình phục một chút, Trưng Trinh mới chợt nhận thấy từng luồng tà khí đang không ngừng khuếch tán sau lưng, mà mục tiêu của chúng hết tám chín phần là bản thân mình. Nàng nhíu mày thầm vận lực quay sang nhìn thì thấy nguồn gốc của thứ tà khí này để rồi vô ý theo hướng nhìn của Bát Nạn tướng quân mà nhìn thấy Khải Minh đang đi tới. Vừa nhìn thấy hắn, không hiểu sao bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn trong lòng nàng như bị réo về cùng một lượt, nàng khẽ cắn môi cho tỉnh táo, biết cũng không thể lại giả vờ yên lặng được, nàng bước lên một bước chào hắn: “Quân sư.”
“Vương” Minh chắp tay chào nàng, rồi hắn đánh giá năm cô gái một lượt mà khen: “Các cô các chị ăn vận đẹp lắm!” Mọi người nghe hắn nói cười duyên, riêng phần cô bé cứ nguýt ngoa hắn mãi.
Ông Âu Khanh lúc này cũng bước vào trước cửa đền đứng song song cùng Minh mà nói.
“Ngôi đền này rất đặc biệt. Nghe đồn nó được dựng lên từ khi vua Hùng thứ nhất lên ngôi, được mẹ Âu Cơ cùng cha Lạc Long Quân giúp đỡ, đến nay tồn tại cũng đã hơn hai ngàn năm.”
Minh hít sâu một hơi, hai ngàn năm mà ngôi đền vẫn có thể đứng sừng sững không ngã, thật sự làm hắn kinh sợ. Ông lão thấy cử động của Minh thì cười nói. “Đây chỉ là một cái cửa đền mà thôi, giống như cửa đền thế này Khí Thôn tổng cộng có bảy cái rải rác khắp nơi.”
“Cửa đền? Không phải ngôi đền sao ông?” Minh hỏi.
“Ha hả, đó chính là chỗ kỳ bí. Tất cả cửa đền đều nối với một tòa mê cung rộng lớn dưới đất. Chỉ có thể là người mang thiên mệnh mới có thể từ bên trong lấy ra được thứ cần thiết.”
Trưng Trinh cũng gật đầu xác minh. “Lần trước hai chị em Trinh đến thử, trừ chị Trắc và Trinh có thể lấy được mảnh ngọc bội này, tất cả mọi người chỉ có thể đi đến những hẻm cụt mà thôi.” đoạn nàng đem mảnh Lạc Điểu thần ngọc ra cho Minh xem.
“Hai người cùng vào sao?”
“Đúng vậy, hai chị em Trưng Vương đều chia sẻ chung một số mệnh, cùng vinh cùng nhục. Đây là một điều kỳ lạ suốt mấy ngàn năm qua.” Ông Âu Khanh trả lời. Rồi ông bước lên trước cánh cửa đền, khẽ lấy tay lau nhẹ qua bức phù điêu hình con vật trông như rắn thật dài, mõm nhọn có răng sắc bén, tứ chi thô ngắn tráng kiện đang vờn quanh một con chim Lạc mà nói.
“Quân Vương là Rồng, thiên mệnh là Lạc, tùy theo cháu có thể vào bên trong được hay không, lấy ra được đồ vật bên trong hay không mà biết cháu có là thiên mệnh hay không.” Nói xong, ông lùi về sau mấy bước, tay đặt lên vai Minh mà nói.
“Đi thôi, chúng ta chờ cháu bên ngoài này. Nên nhớ là dù có tìm thấy gì hay không thì khi chuông rung lên cháu đều phải đi ra ngoài.” ông vừa nói xong thì Trưng Trinh bước lên đưa cho hắn một dãi lụa đỏ thật dài, tự tay buộc một bên đầu lên tay hắn, rồi nàng cúi đầu nói khẽ. “Trinh chờ quân sư bên ngoài.”
Minh thấy mọi người đã lui ra sau, khẽ quay lại nhìn cánh cửa đồng to lớn, hắn hít sâu một hơi, vươn tay khẽ đụng lên cánh cửa. Ngoài sự dự đoán của hắn là cửa đền không hề nặng nề, mà nhẹ nhàng bị hắn đẩy sang hai bên. Nhìn vào không gian tối om bên trong, Minh cầm lấy cây đuốc do Thục Nương đưa đến, cắn răng bước vào mê cung.
Cùng lúc này, xa ở tận Cư Phong, Cửu Chân có hai người đang đi trên một đoạn tường thành dài. Người đi đầu thân thể cao to khôi vĩ, mày rậm uy nghiêm, trên mặt và tay chân ông có thật nhiều vết xẹo dài ngắn không đều, sát khí hùng hồn lộ rõ cho thấy ông từng vào sinh ra tử trên chiến trường không biết bao nhiêu lần. Ánh mắt ông sáng ngời đầy mưu trí nhìn về phía tốp tốp Việt binh phía dưới chân tường đang chỉnh đốn lại đội ngũ, từng cái nhấc chân đưa tay đều lộ ra khí phái bất phàm, điều duy nhất không hợp có lẽ là mái đầu đã trắng phau cùng làn da đã quá nhăn nheo cùng những cơn ho dữ dội tố cáo ông đã không còn trẻ trung khỏe mạnh nữa. Đứng đón làn gió nóng hổi từ phía đông thổi vào, ông híp mắt nói với người trung niên có tám chín phần tương tự đứng sau.
“Kiên, mọi chuyện đã chuẩn bị xong?”
“Vâng, thưa cha.” nghe người tên Kiên đáp, ông hài lòng gật gù nói tiếp.
“Lần này cứu viện cho Vương quân ta phải dốc toàn lực, Vương chính là tương lai tộc ta. Ta cho Cán làm quân tiên phong, dẫn theo ba ngàn Cư Phong tinh binh đi trước, con hãy dẫn theo sáu ngàn quân theo sau. Cán nó còn nhỏ tính tình ngang bướng, con phải nhắc nhở em nhiều hơn, nhớ ở Cấm Khê phải hết sức nghe theo Vương phân phó, rõ chưa?” nghe lời cha dạy bảo, Đô Kiên chắp tay thưa.
“Vâng thưa cha, con sẽ không làm nhục uy danh Đô Hầu thị ở Cửu Chân ta.”
Đô Dương ho khùng khục vài tiếng, tiếc nuối than thở: “Đáng tiếc cha đã quá già, lại không thể mặc giáp ra trận. Sau này giúp đỡ nước nhà đành nhờ vào các con.” Đoạn ông phất tay đuổi Đô Kiên đi. Đô Kiên cũng chắp tay lui xuống, để lại một bóng lưng dài trong nắng của một chiến binh dũng cảm đã đến tuổi xế chiều.
Đô Kiên vừa đi xuống đoạn tường thành thì có một tên thân binh đi đến nói nhỏ vào tai hắn, hắn nghe xong vội vàng đi về phía khu nhà riêng của mình. Khu nhà xa hoa với bức tường lũy nhỏ bao bên ngoài, bên trong có rất nhiều tên du hiệp đang thi thố đấu vật, đá gà hết sức nhộn nhịp, một số tên còn rủ nhau chơi bài, đánh bạc. Khi chúng thấy Đô Kiên đến đều hối hả đứng lên chắp tay hô “Đại Lang” trước khi y phất tay bảo chúng tiếp tục việc của mình. Xuyên qua một cái sân rộng có hòn non bộ và hồ nước nhỏ, Đô Kiên dừng bước trước một căn phòng kín đáo. Khẽ chỉnh chu lại trang phục, y nghe trong phòng có tiếng nói chuyện khá vui vẻ thì an tâm đi đến mở cửa tiếng vào.
Trong phòng khách có hai người đang ngồi trò chuyện rất thân mật. Một người đang ngồi quỳ ở chủ vị rõ ràng là một người Hán trong trang phục Việt. Y cười ha hả tiếp chuyện với một tên thanh niên độ hai chín tuổi ngồi bên dưới, khi thấy Đô Kiên bước vào cũng không hoảng loạn hay vui mừng, mà khẽ dùng tay vân vê đoạn râu trê trên mép miệng. Người kia thấy vậy vội đứng lên chào nói
“Anh trai, anh đã tới.” đoạn y chìa tay giới thiệu tên kia. “Đây là Quý La Quý Tử Phương đại nhân, là mưu sĩ dưới trướng của Phục Ba công, đại nhân mới từ Cổ Loa đến đây có việc muốn cùng Cửu Chân ta thương lượng.”
“Hóa ra là Quý đại nhân, nghe danh đã lâu.” Đô Kiên cũng không khó chịu khi thấy thái độ trịch thượng của Quý La, trái lại còn rất tiêu chuẩn chắp tay lễ chào. Quý La thấy y lễ nghi như thế cũng bất ngờ, biết mình không thể lại giả vờ bèn đứng lên chắp tay đáp lễ.
“Ta nghe Kiều công tử nói hắn có anh trai rất yêu mến Đại Hán ta, xem ra quả nhiên không sai. Ta xem hai vị đều là nhân trung chi long a.”
Nghe hắn khen, cả hai tên Đô Kiên, Đô Kiều đều vui vẻ, đoạn cả ba xã giao vài câu rồi lại ngồi xuống định tiệc. Tên Quý La vẫn ngồi ở chủ vị không nói, Đô Kiên thấy vậy cũng vui vẻ ngồi ở vị trí thứ hai vốn đã được Đô Kiều dọn ra từ sớm. Sau khi ngồi xuống, Đô Kiên nói.
“Ta thường nghe bọn dân đen khen, Phục Ba công chiến tích lừng lẫy, uy danh lẫm lẫm. Công qua đây phụ giúp chúng ta bình loạn an ổn thật quý lắm.” thấy Quý La vui vẻ, y nói tiếp. “Nhiên đất Giao Châu vốn nhiều sản vật phong phú, đồ ăn cũng mới lạ. Ta xem chư vị ngày đêm hành quân mỏi mệt, ắt chưa từng nếm qua hương vị nơi đây, thế nên đã sai người chuẩn bị chút món ăn cùng người hầu hạ, đại nhân ngài không nên chối từ mới phải nha.”
Quý La nghe vậy vui vẻ lắm, y đáp: “Cứ theo như đại lang vậy.”
Thấy hắn thay đổi cách xưng hô, Đô Kiên cũng Đô Kiều hài lòng vỗ tay, lập tức có rất nhiều cô gái xinh đẹp mặc lụa mỏng khó có thể che giấu hết xuân quang, mang theo rượu thơm thức ăn ngon tiến vào, chia ra chăm sóc mỗi người. Quý La thấy vậy hô to: “Hay! Hay” đoạn hắn không đợi cô gái phục vụ cho mình kịp ngồi xuống đã ôm tay kéo nàng vào lòng, bàn tay mân mê hớn hở nói.
“Đại soái từng nói, đất Giao Châu chúng ta không nên xem thường ai, quả nhiên không hề là lời nói ngoa. Ta xem hai vị thiên tư bất phàm, lại hiểu biết co dãn, quả thật là tương lai của Giao Châu ta.”
Hai tên Đô Kiên, Đô Kiều nghe vậy chắp tay hô không dám không dứt, đoạn cả ba nâng ly chè chén, vui sướng quên cả đường về. Trở lại với Khải Minh, hắn hiện tại bây giờ đang hết sức hoang mang, rất sợ hãi. Bởi vì từ lúc hắn vừa bước chân vào mê cung là lúc hắn nhận ra mọi sự đều rất quái dị.
Bên tai tiếng gió kêu không ngớt, tiếng gió như vừa thét gào, vừa hô hào hỏi mãi một câu duy nhất.
“Ngươi là ai?”
Lần đầu nghe Khải Minh sợ đến độ mém nữa quăng cây đuốc trong tay đi, song hắn kịp trấn định giữ chặt lại. Dù sao đi đứng trong màn đêm đen kịt, hắn không muốn vì quá sợ hãi mà tự mình rung lụa nhờ người kéo ra, quá mất mặt đi. Thế nhưng sau khi hắn hô vang Đặng Khải Minh đến ba lần, Dây Cung hai lần mà tiếng gió vẫn còn, hắn đã thây kệ. Rõ ràng đây là tiếng gió lùa vào khe nứt nào đó tạo thành mà thôi, hắn nghĩ, quên mất rằng nãy giờ hắn đi đã khá xa mà tiếng gió vẫn to nhỏ như một, âm lượng không hề thay đổi.
Mãi đến khi hắn nhận ra tuy ông u Khanh nói rằng đây là mê cung, nhưng hắn nãy giờ vẫn chưa thấy được góc rẽ nào, hắn mới cảm giác không ổn.
“Ngươi là ai?” Tiếng gió lại hô. Khải Minh không chịu nổi nữa, hắn xoay người định hét lên thì có một bàn tay rắn chắc kéo hắn sang ngang, lập tức một mũi tên đồng sắc bén sượt qua má hắn, tạo nên cảm giác đau dữ dội.
“Tập trung vào, thằng nhóc, Triệu Quân sắp leo thành rồi.” tên cừ súy huơ huơ thanh đao, gạt phăng hai nhánh tên bay tới mà nói.
“Vâng, vâng, Cao tướng quân.” Minh khẽ đáp. Hắn vội lom khom bò dậy lượm chiếc khiêng mây lên, vội đỡ lấy mấy mũi tên, rồi lấp ló liếc nhìn qua mấy lỗ châu mai, lấy vạn mà tính quân giặc đã leo qua lớp tường bên ngoài, điên cuồng chém giết Lạc quân ở vòng ngoài, bọn họ tuy cố gắng phản kháng nhưng mất đi địa lợi lại không có áo giáp, cung nỗ yểm trợ đang ngã xuống theo từng mảng.
“Khốn khiếp, chúng đã qua được hai lớp tường hào. Nỗ Liên Châu đâu rồi?” tên cừ súy họ Cao kêu lên.
“Bấm tướng quân, bị… bị hư cả rồi.” Minh báo.
“Cái gì, mấy ngàn cụ sao mà hư.”
“Do mấy hôm trước phò mã Trọng Thủy đem người đến kiểm tra kho nỗ, con muốn cản nhưng bị hắn đẩy ra… con nghĩ lúc đó hắn... hắn…”
“Chết tiệt.” tên cừ súy la lên: “Sao ngươi không báo?”
“Con nghĩ phò mã dù sao cũng là người trên...” Minh thưa.
Tên cừ súy im lặng nhìn Minh, đoạn hắn hất văng thanh kiếm đang chém tới, nói bằng giọng giận dữ: “Vì mấy tên an nhàn như ngươi, u Lạc ta muốn vong.” rồi lao vào chém giết dữ dội.
Minh ủ rủ cúi đầu, từng lời tên cừ súy nói như dao găm vào tim hắn. Hắn vốn nên bị tên Lạc tướng hành quyết, thế nhưng thái độ khinh bỉ của y làm Minh hiểu rõ, những người như Minh còn không đáng để hắn nhúng tay vào. Thét lên một tiếng rõ to, Minh sách cây đao lao vào chém một tên Triệu quân đang đánh lén tên cừ súy. Sau đó hắn nhanh nhẹn bò lộn ra đất né tránh cây giáo đâm xuống, rồi phạc đao cắt đứt chân một tên Triệu quân khác. Không đợi hắn kịp vui mừng, một luồng đau đớn thấu xương đâm toạc da thịt, tạo nên một chuỗi huyết hoa ngay trước ngực hắn, mắt hắn mờ dần trong sự căm thù cùng tiếc nuối không thôi.
Minh gầm rú nhìn tên Lạc binh vừa mới báo cáo với hắn ngã xuống bởi mũi thương vô tình. Hắn vận lực chém ngã hai tên Triệu binh, mắt trừng sòng sọc vào tên Triệu tướng đang dùng chân đạp bay cái thi thể nhỏ bé kia ra khỏi đầu tường. Không thể nhìn nỗi cảnh đó, Minh giận dữ lao vào hắn, vừa lao vừa chém chết mấy tên binh lính cản đường, Minh vừa hô lớn: “Triệu Trọng Thủy ngươi tên mưu mô xảo quyệt, mau nhận lấy cái chết.” hắn lấy đà nhảy cao, đao ép từ sau ra trước tạo hình vòng cung mạnh mẽ chém vào đầu tên Triệu tướng, ý chí mãnh mẽ muốn một đao bổ đôi cả tường thành.
Đáng tiếc đối thủ của hắn quá mạnh, y hừ lạnh lách người nâng thương, hời hợt điểm vào bên mặt đao khiến nó đi lệch đi, rồi nhanh như cắt xoay thương thành công đập Minh bay cả đoạn đâm vào tường châu mai gần đó làm hắn đau đớn. Minh chưa kịp ngồi dậy đã có ba bốn thanh kiếm gác lên cổ. Triệu tướng bình tĩnh đi đến bên, nhìn hắn từ trên cao hỏi.
“Cao Chu, cha ngươi đã bị Thục Phán đuổi đi, ngươi tội gì ngu trung theo hắn? Triệu gia chúng ta vốn có ý với ngươi từ lâu, ngươi hàng đi thôi.”
Minh lặng lẽ nhìn hàng ngàn Triệu binh đang chen chúc lên tường thành, không ngớt đâm chém loạn xạ vào Lạc dân cùng Lạc binh xung quanh mà tim hắn đau đớn. Hắn thấy mấy tên binh sĩ đang dùng dây thừng trói gô con chim Lạc to bằng đồng đặt trên thành lâu, hò hét kéo nó ngã xuống bờ hào dưới chân thành, nơi mà xác Lạc quân cũng thủy quân đã trôi nổi phủ kín cả mặt nước đỏ lòm. Trong tiếng hoan hô vang dậy của bọn Triệu quân, Minh bình tĩnh nhìn về phía Triệu Trọng Thủy, lấy hết can đảm, hắn phi một tiếng phun bãi nước bọt vào mặt y, rồi trước khi y kịp phản ứng, tự mình xoay cổ lau vào lưỡi kiếm bên cạnh khí tuyệt bỏ mình.
Minh khẽ chống cây gậy, quỳ mọp trên đất run rẩy nhìn Triệu quân tàn sát Lạc binh, mắt hắn rưng rưng nước, giọng khàn khàn nói.
“Mười năm, mười năm gian khổ đấu tranh, chỉ vì cái gì? An Dương Vương ôi An Dương Vương. Sao Ngài không nghe chúng con khuyên, các vua Hùng đã nói sao ngài cũng quên. An Dương Vương ôi, con còn mặt mũi nào về gặp các vua đây.”
“Bồ chính ơi, mau mau chạy đi thôi.” một cô gái trẻ lao đến nắm lấy cánh tay gầy còm đầy da bọc xương, cố kéo Minh đi khỏi. Hắn vùng lên hất ngã cô bằng lực lượng không biết lấy từ đâu, chân bước về trước hắn hét.
“Chạy, chạy đi đâu nữa? Giặc đã đến tận đây ta còn lo chạy sao? Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh.” đoạn Minh cầm chắc cây trượng, chạy gấp lao vào một tên Triệu tướng đang chuẩn bị chém chết một thằng nhóc, vật hắn ngã ra đất trước khi bị tên kia quơ đao bêu đầu.
“Bọn man di, chúng mày còn không phục sao?” tên Triệu binh dùng chân hất văng xác ông lão, cười hớn hở quay về phía thằng nhóc con mà hỏi. Đổi lại là một tiếng phập sâu hoắm, Minh nhân cơ hội ông bồ chính vừa xô ngã y mà ba chân bốn cẳng lượm lấy con dao bếp, nhân lúc y chưa kịp để ý lao vào đâm xuyên tim y. Minh hớn hở quay về phía cô gái trẻ mà hô.
“Chị ơi tên khốn chết rồi.” Song hắn la lên hoảng sợ khi thấy hai ba tên Triệu binh đang nắm tóc chị mình lôi vào trong căn nhà lá, tay còn không quên xé nát y phục trên người chị mặc cho chị phản kháng dữ dội. Hắn biến sắc la lên định lao lên cứu chị, thì nhói một cái trước trán hắn bỗng lò ra một mũi tên đồng kèm theo chất não trắng nhầy. Hắn bị mũi tên kéo bay một đoạn trước khi gắm vào mặt đất ngưng thở.
Minh phản kháng mãnh liệt xong sức gái yếu đuối có cố thế nào nàng vẫn không thể vùng vẫy ra khỏi hai ba tên trai tráng lực lưỡng. Từng luồng đau đớn tủi nhục cùng với cảm giác khoái cảm truyền vào khiến nàng cay đắng không thôi. Khi bọn chúng đã hành sự xong và đang vui vẻ đứng lên cầm đao định kết thúc nàng, Minh cũng đã chộp được đến cây nến bên cạnh, hất nó xuống đống rơm gần nhà trước khi vung tay chém loạn vào lũ giặc bằng con dao giấu trong góc. Nhìn bọn chúng van nài nàng, khóc than nàng thả chúng đi, Minh không hề có một chút hả hê. u Lạc đã mất, nàng dù là tầng lớp Lạc dân thấp bé cũng hiểu điều này, rồi còn có biết bao nhiêu cô gái phải chịu cảnh tủi nhục như nàng đây? Mặc kệ ngọn lửa đang nướng cháy tóc, mặc kệ cái nóng đang lột da thịt. Minh im lặng đứng giữ ở cửa cho đến khi mấy cái xác đã co quặp lại mới mất hết tri giác.
/181
|