Lục Thiếu Du nói:
– Tất cả đệ tử Phi Linh Môn nghe đây, không có thực lực thì tùy thời sẽ bị giết, sau này cố gắng tu luyện vào. Hôm nay bị La Sát Môn xông vào trong sơn môn, ta hy vọng trong tương lai gần các ngươi sẽ lao vào sơn môn La Sát Môn, báo thù cho những sư huynh đệ đã chết.
Trương Minh Đào hét to một tiếng:
– Tất cả quay về tu luyện, chúng ta phải báo thù, giết đến La Sát Môn!
– Báo thù, chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ trong môn!
Lục Thiếu Du nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Đông lão, nơi này giao cho người, ta đi trị thương.
Lão độc vật xuất quan, Lục Thiếu Du có thể yên tâm trị thương.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bảo đảm:
– Đi đi, mọi chuyện có ta lo.
Phương Tân Kỳ lên tiếng:
– Chưởng môn, để ta dìu đi.
Phương Tân Kỳ dìu Lục Thiếu Du rời khỏi quảng trường đã bị san bằng, đi hướng chỗ ở.
Lục Thiếu Du rời đi, Chu Ngọc Hậu vội hỏi Trịnh Anh:
– Tứ sư muội, Từ Phục Quan thật sự bị chưởng môn giết sao?
Trong lòng Chu Ngọc Hậu không tin chút nào, Từ Phục Quan có tu vi Vũ Phách nhị trọng.
Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Trịnh Anh chằm chằm, bọn họ cũng rất tò mò.
Trịnh Anh hít sâu, nói:
– Từ Phục Quan có bao tay bạch ngọc tinh ti, sau khi ta bị thương định kêu các người đi ra nhưng chưởng môn nói không cần, chưởng môn đích thân ra tay. Lúc các người đến chưởng môn vừa mới giết Từ Phục Quan. Ban đầu ta cũng không tin, nhưng đây là sự thật, đúng là Từ Phục Quan đã bị chưởng môn giết chết.
Đừng nói người khác không tin, nàng tận mắt nhìn thấy cũng không tin nổi.
Trịnh Anh nhìn mọi người, biến sắc mặt nói:
– Chưởng môn vừa thi triển vũ kỹ thổ hệ, mộc hệ, hỏa hệ. Lần trước khi chưởng môn ra tay với đệ tử La Sát Môn thì ta thấy chưởng môn thi triển vũ kỹ thủy hệ, nếu ta không đoán sai thì chưởng môn là Vũ Giả tứ hệ.
Hồ Nam Sinh kinh ngạc hỏi:
– Cái gì? Vũ Giả tứ hệ? Trịnh trưởng lão khẳng định đã không nhìn lầm?
Trịnh Anh nhẹ giọng nói:
– Trưởng lão cảm thấy ta sẽ nhìn lầm sao?
Mọi người hút ngụm khí lạnh, run rẩy.
– Trời ạ, Vũ Giả tứ hệ.
Trịnh Anh có tu vi Vũ Phách nên sẽ không xem lầm. Vũ Giả tứ hệ, thiên phú đó ngàn vạn người mới có một, chỉ người trong truyền thuyết mới có thiên phú như vậy. Không ngờ tiểu chưởng môn là Vũ Giả tứ hệ.
Chu Ngọc Hậu kích động nói:
– Sau này Phi Linh Môn chúng ta có hy vọng rồi!
Vũ giả tứ hệ, đẳng cấp Vũ Sư đã có thể giết Vũ Phách, có chưởng môn như thế lo gì Phi Linh Môn không có ngày nổi trội?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lẩm bẩm:
– Tiểu tử này che giấu quá sâu, hôm nào phải tra hỏi hắn cho kỹ mới được. Vũ Giả tứ hệ, thật khó tin.
Đôi mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tràn đầy ngạc nhiên, lão hiểu rõ ý nghĩa Vũ Giả tứ hệ. Tu vi càng cao thì điểm mạnh của Vũ Giả đa hệ càng rõ ràng. Vũ Giả song hệ đã làm người hãi hùng, Vũ Giả tứ hệ tuyệt đối là cực độ khủng bố.
Lục Tâm Đồng thấy Lục Thiếu Du về chỗ ở, giật mình nhìn hắn người đầy vết thương.
Lục Tâm Đồng chạy tới lo lắng hỏi:
– Ca ca bị thương sao?
Mắt Lục Tâm Đồng ngấn lệ.
Lục Thiếu Du vỗ đầu Lục Tâm Đồng:
– Ca ca không sao, điều tức một lúc là khỏe.
Lục Thiếu Du tắm rửa xong đi ra sau núi, vào trong sơn động.
Lục Thiếu Du lấy Linh Ngọc sàng ra, hắn nhét một viên đan dược trị thương tam phẩm hậu giai vào miệng rồi ngồi xếp bằng, chậm rãi điều tức. Lần này Lục Thiếu Du tiêu hao hầu như không còn chút chân khí nào, lại còn bị thương nặng nữa. May mắn có Thanh Linh Khải Giáp hộ thân, không thì giết được Từ Phục Quan nhưng nội tạng của Lục Thiếu Du cũng sẽ bị chấn vỡ.
Lần này giết Từ Phục Quan tuy khiến Lục Thiếu Du bị thương nặng nhưng trong lòng hắn rất vui. Thực lực Vũ Sư liều mạng có thể vượt cấp đánh chết đối thủ, tuy rằng Từ Phục Quan và Trịnh Anh đánh nhau đã bị hao sức, Lục Thiếu Du còn có Tiểu Long hỗ tợ. Nếu không có Tiểu Long thì Lục Thiếu Du làm gì có thời gian vận dụng Chu Tước quyết?
Nhưng nhìn chung thì Từ Phục Quan là Vũ Phách nhị trọng, thực lực cá nhân của Lục Thiếu Du nếu liều mạng thì đủ sức đối phó Vũ Phách nhất trọng, dù không thể giết đối thủ nhưng đủ sức giữ mạng. Huống chi lần này Lục Thiếu Du chưa sử dụng linh lực, vũ kỹ phong hệ.
Lục Thiếu Du không hào hứng gì vượt tầng giết đối thủ, hiện tại tu vi của hắn là Vũ Sư nhị trọng nhưng độ mạnh thân thể hơn người cùng đẳng cấp rất nhiều, lại có vũ kỹ phòng ngự trong người. Đan điền khí hải của Lục Thiếu Du lớn hơn người cùng đẳng cấp tu vi, độ rộng và dày của kinh mạch cũng mạnh hơn người nhiều. Giết người cùng đẳng cấp không mấy khó khăn, trừ phi đối phương nắm giữ nhiều thủ đoạn đặc biệt.
Dựa vào các loại ưu thế của mình, Lục Thiếu Du dự tính giết Vũ Sư tam trọng, tứ trọng cũng không khó khăn gì. Mỗi lần tu luyện Lục Thiếu Du đã phải ăn nhiều đau khổ, có thể nói là rất nguy hiểm, tu luyện vũ kỹ khổ hơn người ta nhiều. Nếu Lục Thiếu Du không thể vượt cấp giết đối thủ thì hắn tự đập đầu chết cho rồi.
Nhưng giết Từ Phục Quan thì khác. Giết Vũ Sư tam trọng, tứ trọng là vượt tầng giết chết, giết Từ Phục Quan là vượtg cấp, đây mới là điều khiến Lục Thiếu Du vui vẻ kích động. Vượt tầng và vượt cấp giết chết là hai khái niệm khác nhau.
Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái điều tức, vầng sáng vàng đất nhạt vòng quanh người hắn. Sắc mặt trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Thời gian chậm rãi trôi, trong Phi Linh Môn hỗn độn. Quảng trường bị san bằng tan hoang, đại điện hoàn toàn sụp đổ. Các trưởng lão bàn bạc, xin chỉ thị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh xây dựng lại đại điện hoàn toàn mới, dù sao hiện tại Phi Linh Môn không thiếu tiền.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đối xử với mấy trưởng lão này không còn lạnh băng, đôi khi sẽ nhếch môi cười, các trưởng lão nhẹ lòng hơn. Đặc biệt là Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, bọn họ ở trước mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không dám thở mạnh, không dám trêu vào lão.
Không ai biết thân phận của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, các đệ tử trong Phi Linh Môn chỉ biết đó là đại trưởng lão bí ẩn, chưởng môn kêu Đông lão, những điều khác thì hoàn toàn mù tịt. Lục Thiếu Du làm như vậy vì che giấu thân phận của lão độc vật, tránh cho hấp dẫn người Thiên Tinh tông đến.
***
Một ngày sau khi Từ Phục Quan bị giết, hơn mười người đứng trong đại điện La Sát Môn. Nhiều người rất tức giận.
– Hay cho Phi Linh Môn, thật là gan to bằng trời! Chưởng môn, chúng ta cũng không thể tha cho Phi Linh Môn!
La Sát Môn điều tra đoàn đệ tử La Sát Môn Từ Phục Quan bị giết sạch, không chừa một người sống. Đám người trong La Sát Môn cực kỳ tức giận, bên này toàn là địa bàn của La Sát Môn, hiện tại Phi Linh Môn quang minh chính đại đánh chết một trưởng lão của La Sát Môn, nếu La Sát Môn không có hành động gì thì khó đứng vững trong khu đất này.
– Tất cả đệ tử Phi Linh Môn nghe đây, không có thực lực thì tùy thời sẽ bị giết, sau này cố gắng tu luyện vào. Hôm nay bị La Sát Môn xông vào trong sơn môn, ta hy vọng trong tương lai gần các ngươi sẽ lao vào sơn môn La Sát Môn, báo thù cho những sư huynh đệ đã chết.
Trương Minh Đào hét to một tiếng:
– Tất cả quay về tu luyện, chúng ta phải báo thù, giết đến La Sát Môn!
– Báo thù, chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ trong môn!
Lục Thiếu Du nói với Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh:
– Đông lão, nơi này giao cho người, ta đi trị thương.
Lão độc vật xuất quan, Lục Thiếu Du có thể yên tâm trị thương.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh bảo đảm:
– Đi đi, mọi chuyện có ta lo.
Phương Tân Kỳ lên tiếng:
– Chưởng môn, để ta dìu đi.
Phương Tân Kỳ dìu Lục Thiếu Du rời khỏi quảng trường đã bị san bằng, đi hướng chỗ ở.
Lục Thiếu Du rời đi, Chu Ngọc Hậu vội hỏi Trịnh Anh:
– Tứ sư muội, Từ Phục Quan thật sự bị chưởng môn giết sao?
Trong lòng Chu Ngọc Hậu không tin chút nào, Từ Phục Quan có tu vi Vũ Phách nhị trọng.
Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh nhìn Trịnh Anh chằm chằm, bọn họ cũng rất tò mò.
Trịnh Anh hít sâu, nói:
– Từ Phục Quan có bao tay bạch ngọc tinh ti, sau khi ta bị thương định kêu các người đi ra nhưng chưởng môn nói không cần, chưởng môn đích thân ra tay. Lúc các người đến chưởng môn vừa mới giết Từ Phục Quan. Ban đầu ta cũng không tin, nhưng đây là sự thật, đúng là Từ Phục Quan đã bị chưởng môn giết chết.
Đừng nói người khác không tin, nàng tận mắt nhìn thấy cũng không tin nổi.
Trịnh Anh nhìn mọi người, biến sắc mặt nói:
– Chưởng môn vừa thi triển vũ kỹ thổ hệ, mộc hệ, hỏa hệ. Lần trước khi chưởng môn ra tay với đệ tử La Sát Môn thì ta thấy chưởng môn thi triển vũ kỹ thủy hệ, nếu ta không đoán sai thì chưởng môn là Vũ Giả tứ hệ.
Hồ Nam Sinh kinh ngạc hỏi:
– Cái gì? Vũ Giả tứ hệ? Trịnh trưởng lão khẳng định đã không nhìn lầm?
Trịnh Anh nhẹ giọng nói:
– Trưởng lão cảm thấy ta sẽ nhìn lầm sao?
Mọi người hút ngụm khí lạnh, run rẩy.
– Trời ạ, Vũ Giả tứ hệ.
Trịnh Anh có tu vi Vũ Phách nên sẽ không xem lầm. Vũ Giả tứ hệ, thiên phú đó ngàn vạn người mới có một, chỉ người trong truyền thuyết mới có thiên phú như vậy. Không ngờ tiểu chưởng môn là Vũ Giả tứ hệ.
Chu Ngọc Hậu kích động nói:
– Sau này Phi Linh Môn chúng ta có hy vọng rồi!
Vũ giả tứ hệ, đẳng cấp Vũ Sư đã có thể giết Vũ Phách, có chưởng môn như thế lo gì Phi Linh Môn không có ngày nổi trội?
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lẩm bẩm:
– Tiểu tử này che giấu quá sâu, hôm nào phải tra hỏi hắn cho kỹ mới được. Vũ Giả tứ hệ, thật khó tin.
Đôi mắt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh tràn đầy ngạc nhiên, lão hiểu rõ ý nghĩa Vũ Giả tứ hệ. Tu vi càng cao thì điểm mạnh của Vũ Giả đa hệ càng rõ ràng. Vũ Giả song hệ đã làm người hãi hùng, Vũ Giả tứ hệ tuyệt đối là cực độ khủng bố.
Lục Tâm Đồng thấy Lục Thiếu Du về chỗ ở, giật mình nhìn hắn người đầy vết thương.
Lục Tâm Đồng chạy tới lo lắng hỏi:
– Ca ca bị thương sao?
Mắt Lục Tâm Đồng ngấn lệ.
Lục Thiếu Du vỗ đầu Lục Tâm Đồng:
– Ca ca không sao, điều tức một lúc là khỏe.
Lục Thiếu Du tắm rửa xong đi ra sau núi, vào trong sơn động.
Lục Thiếu Du lấy Linh Ngọc sàng ra, hắn nhét một viên đan dược trị thương tam phẩm hậu giai vào miệng rồi ngồi xếp bằng, chậm rãi điều tức. Lần này Lục Thiếu Du tiêu hao hầu như không còn chút chân khí nào, lại còn bị thương nặng nữa. May mắn có Thanh Linh Khải Giáp hộ thân, không thì giết được Từ Phục Quan nhưng nội tạng của Lục Thiếu Du cũng sẽ bị chấn vỡ.
Lần này giết Từ Phục Quan tuy khiến Lục Thiếu Du bị thương nặng nhưng trong lòng hắn rất vui. Thực lực Vũ Sư liều mạng có thể vượt cấp đánh chết đối thủ, tuy rằng Từ Phục Quan và Trịnh Anh đánh nhau đã bị hao sức, Lục Thiếu Du còn có Tiểu Long hỗ tợ. Nếu không có Tiểu Long thì Lục Thiếu Du làm gì có thời gian vận dụng Chu Tước quyết?
Nhưng nhìn chung thì Từ Phục Quan là Vũ Phách nhị trọng, thực lực cá nhân của Lục Thiếu Du nếu liều mạng thì đủ sức đối phó Vũ Phách nhất trọng, dù không thể giết đối thủ nhưng đủ sức giữ mạng. Huống chi lần này Lục Thiếu Du chưa sử dụng linh lực, vũ kỹ phong hệ.
Lục Thiếu Du không hào hứng gì vượt tầng giết đối thủ, hiện tại tu vi của hắn là Vũ Sư nhị trọng nhưng độ mạnh thân thể hơn người cùng đẳng cấp rất nhiều, lại có vũ kỹ phòng ngự trong người. Đan điền khí hải của Lục Thiếu Du lớn hơn người cùng đẳng cấp tu vi, độ rộng và dày của kinh mạch cũng mạnh hơn người nhiều. Giết người cùng đẳng cấp không mấy khó khăn, trừ phi đối phương nắm giữ nhiều thủ đoạn đặc biệt.
Dựa vào các loại ưu thế của mình, Lục Thiếu Du dự tính giết Vũ Sư tam trọng, tứ trọng cũng không khó khăn gì. Mỗi lần tu luyện Lục Thiếu Du đã phải ăn nhiều đau khổ, có thể nói là rất nguy hiểm, tu luyện vũ kỹ khổ hơn người ta nhiều. Nếu Lục Thiếu Du không thể vượt cấp giết đối thủ thì hắn tự đập đầu chết cho rồi.
Nhưng giết Từ Phục Quan thì khác. Giết Vũ Sư tam trọng, tứ trọng là vượt tầng giết chết, giết Từ Phục Quan là vượtg cấp, đây mới là điều khiến Lục Thiếu Du vui vẻ kích động. Vượt tầng và vượt cấp giết chết là hai khái niệm khác nhau.
Lục Thiếu Du tiến vào trạng thái điều tức, vầng sáng vàng đất nhạt vòng quanh người hắn. Sắc mặt trắng bệch dần hồng hào trở lại.
Thời gian chậm rãi trôi, trong Phi Linh Môn hỗn độn. Quảng trường bị san bằng tan hoang, đại điện hoàn toàn sụp đổ. Các trưởng lão bàn bạc, xin chỉ thị Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh xây dựng lại đại điện hoàn toàn mới, dù sao hiện tại Phi Linh Môn không thiếu tiền.
Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh đối xử với mấy trưởng lão này không còn lạnh băng, đôi khi sẽ nhếch môi cười, các trưởng lão nhẹ lòng hơn. Đặc biệt là Trần Tân Kiệt, Thường Lỗi, Hồ Nam Sinh, bọn họ ở trước mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh không dám thở mạnh, không dám trêu vào lão.
Không ai biết thân phận của Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, các đệ tử trong Phi Linh Môn chỉ biết đó là đại trưởng lão bí ẩn, chưởng môn kêu Đông lão, những điều khác thì hoàn toàn mù tịt. Lục Thiếu Du làm như vậy vì che giấu thân phận của lão độc vật, tránh cho hấp dẫn người Thiên Tinh tông đến.
***
Một ngày sau khi Từ Phục Quan bị giết, hơn mười người đứng trong đại điện La Sát Môn. Nhiều người rất tức giận.
– Hay cho Phi Linh Môn, thật là gan to bằng trời! Chưởng môn, chúng ta cũng không thể tha cho Phi Linh Môn!
La Sát Môn điều tra đoàn đệ tử La Sát Môn Từ Phục Quan bị giết sạch, không chừa một người sống. Đám người trong La Sát Môn cực kỳ tức giận, bên này toàn là địa bàn của La Sát Môn, hiện tại Phi Linh Môn quang minh chính đại đánh chết một trưởng lão của La Sát Môn, nếu La Sát Môn không có hành động gì thì khó đứng vững trong khu đất này.
/5024
|