Sau khi Phương Chí Thành thu hồi ánh mắt rung động, thân thể nhìn qua già nua bỗng nhiên cao ngất hơn không ít, trên khuôn mặt rung động ánh mắt âm trầm tới cực điểm, thanh âm âm trầm vang vọng, hỏi đại hán mặt sẹo có thân thể vạm vỡ trên quảng trường.
- Chiến Thiên liên minh thì thế nào? Không phải ta cũng chưa từng giết qua người của Chiến Thiên liên minh.
Giữa không trung, Thiên Xu đảo qua phía dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Đỗ Lộc, nói:
- Đỗ Lộc đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn chỉ là Đại Đạo cảnh sơ giai.
- Thất sát, Thiên Xu, ngươi là Thiên Xu, các ngươi là người từ Thị Hoang thế giới tới.
Đỗ Lộc nhìn THiên Xu trên không trung, ánh mắt run rẩy, trong Thị Hoang thế giới xảy ra chuyện lớn như vậy, bên ngoài đã có không ít người biết được, tự nhiên hắn cũng đã sớm nghe nói qua.
Đại hán mặt sẹo thân thể vạm vỡ nhìn Phương Chí Thành, chậm rãi nói:
- Phương Chí Thành, dù gì chúng ta cũng có một chút duyên phận thầy trò, ngươi cần gì phải độc ác như vậy? Tới Thị Hoang thế giới mà ngươi cũng không định buông tha ta, ngươi thực sự hy vọng ta chết như vậy sao? Chỉ tiếc không giống như mong muốn của ngươi, cho tới giờ ta vẫn sống tốt.
- Ngươi là...
Ánh mắt run rẩy nhìn đại hán mặt sẹo, thân thể vạm vỡ, Phương Chí Thành run rẩy.
- Những năm này ta luôn mai danh ẩn tích, chính là vì hôm nay, tất cả mọi chuyện nên chấm dứt đi.
Dứt lời, khuôn mặt sẹo khẽ nhúc nhích, thân thể vạm vỡ cũng rung động, một cỗ quang mang chói mắt từ quanh thân tràn ra. Quang mang tràn ngập, cả không trung trực tiếp có cảm giác thời gian thác loạn, không ngừng chấn động, không có ai ở đây có thể nhìn thấu bên trong.
Quang mang chói mắt trên không trung thu liễm, một đạo thân ảnh màu xanh từ từ bước ra, quang mang quanh thân biến mất. Trường bào màu xanh khẽ tung bay, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, hai mắt như sao, đen nhánh mà thâm thúy, hàn ý trong mắt bắn ra.
- Đây mới là bộ dáng chính thức của chưởng môn hay sao?
Khi nhìn thấy đạo thân ảnh này, vô số thân ảnh ở phía dưới rung động, mà ngay cả đệ tử Thất Sát môn, đệ tử Phi Linh môn trên không trung cũng không có ngoại lệ.
Kể cả là Thất Kiếm, Độc Long, Tam Thú, đám người này còn chưa từng nhìn qua bộ dáng vốn có của chưởng môn, thậm chí còn không quá rõ ràng mọi chuyện.
- Lục Thiếu Du, đó là Lục Thiếu Du.
Trong sát na này vô số đệ tử Thải Hồng cốc run rẩy.
- Thất sư đệ...
Hai mắt mỹ phụ mặc cung trang rung động, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt trầm xuống.
Phương Chí Thành nhìn đạo thân ảnh quen thuộc kia, cơ mặt co rúm lại. Ánh mắt của Đỗ Lộc cũng biến đổi, cơ mặt co rúm lại.
- Là Lục Thiếu Du, kia chính là Lục Thiếu Du sao?
- đúng vậy, chính là hắn. Hai mươi năm trước hắn đã tuyên bố sẽ trở về diệt Thải Hồng cốc, hiện tại hắn đã trở về rồi.
- Ta nhớ Thải Hồng cốc đã từng nói qua Lục Thiếu Du này chết trong Thị Hoang thế giới, sao lại đột nhiên xuất hiện vậy?
- Ngươi điếc sao? Không nghe Lục Thiếu Du vừa mới nói những năm này hắn ta mai danh ẩn tích sao?
Giờ phút này ngoài quảng trường lập tức truyền đến tiếng xôn xao, nghị luận.
- Ngươi còn chưa chết?
Phương Chí Thành hít sâu một hơi, nhìn thân ảnh mặc áo bào màu xanh cùng với đội hình khủng bố trên không trung, thân thể hắn lần nữa cứng hơn không ít.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu, nhìn thân ảnh trước mắt, lúc trước hắn chỉ là Phá Giới cảnh, khi đó chính là con sâu cái kiến. Một đường bị đuổi giết, bị bao vây, cuối cùng không thể không trốn vào trong Thị Hoang thế giới.
Nhớ tới những chuyện này ánh mắt Lục Thiếu Du dần dần âm trầm, hàn ý lạnh lẽo từ quanh thân tuôn ra, nhiệt độ trong thiên địa bắt đầu lạnh lẽo:
- Lão thất phu, ta đã trở về. Thù đuổi giết lúc trước, khoản nợ kia ngày hôm nay ta sẽ tự mình đòi lấy.
Thanh âm của Lục Thiếu Du mang theo hàn ý âm trầm, cuồn cuộn vang vọng trong quảng trường, khiến cho người nghe cảm thấy run sợ.
Nhưng vào lúc này trên chân trời xa xa lần nữa truyền ra một tiếng hét lớn, thanh âm vang vọng không trung:
- Hoàng Kim Long Viên nhất tộc suất lĩnh thú tộc Vạn Cổ thế giới, nguyện đến trợ giúp một tay.
Thanh âm vừa dứt, ở phía sơn mạch Cổ Lan đột nhiên có vô số thân ảnh đông nghịt lướt tới.
Oanh.
Sau mấy lần chớp động, một mảng lớn thân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung quảng trường, một cỗ khí tức hùng hồn khuếch tán khiến cho không gian không ngừng run run, từ khí tức trên không có thể nhận ra đây toàn bộ đều là cường giả Thú tộc mang theo khí tức hung hãn phóng tới.
Người dẫn đầu có thân thể to lớn, một cỗ bá khí, vương giả từ trên người lan tràn ra, chính là phụ thân của Kim Viên, hiện tại là tộc trưởng của Hoàng Kim Long Viên nhất tộc - Kim Trường.
- Phụ thân.
Kim Viên thấy vậy, bàn chân đạp mạnh hư không, thân ảnh lập tức đi tới trước người Kim Trường.
- Ca ca, chúng ta nhận được tin tức là lập tức tới đây.
Bên người Kim Trường có một nữ tử thân thể mềm mại, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ váy màu lam nhạt, nữ tử này nhìn thấy Kim Viên tới lập tức nói.
- Thiên Xu, không phải ngươi nói Lục Thiếu Du đã chết rồi sao? Ngươi thu chỗ tốt của Thiên Thủy môn ta, thế nhưng lại làm như vậy, Thiên Thủy môn ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.
Nhìn Lục Thiếu Du, nhìn Thiên Xu, thanh âm âm trầm của Đỗ Lộc quanh quẩn, ánh mắt lần nữa lạnh lẽo không thôi.
- Có bản lĩnh thì Thiên Thủy môn ngươi cứ tới Thị Hoang thế giới thử xem.
Thiên Xu hoàn toàn không để ý tới Đỗ Lộc.
- Đỗ Lộc, lão cẩu nhà ngươi ngày hôm nay cũng không cần đi.
Sau khi Lục Thiếu Du gật đầu với tộc trưởng Kim Trường của Hoàng Kim Long VIên nhất tộc, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đỗ Lộc, trở nên lạnh lẽo, bên trong đám người đuổi giết hắn khi trước, Đỗ Lộc này chính là một trong những người có mặt.
- Lục Thiếu Du, ngươi thật lớn mật, muốn khiêu chiến Chiến Thiên liên minh ta hay sao?
Sắc mặt Đỗ Lộc âm trầm, ánh mắt nhìn vào đội hình mênh mông cuồn cuộn trên không trung hiện lên vẻ kiêng kỵ.
- Lão cẩu, ta chỉ muốn đối phó với Thiên Thủy môn, không có liên quan tới Chiến Thiên liên minh, ngươi mang Chiến Thiên liên minh ra dọa ta cũng không có tác dụng gì. Thải Hồng cốc với ta mà nói, hiện tại ta chỉ cần lật tay là diệt. Một năm trước ta đã sắp xếp người diệt ba phân đà của ngươi vào một năm trước. Ta biết ngay tới lúc đó lão thất phu Phương Chí Thành này nhất định sẽ thông báo cho Thiên Thủy môn. Mà Phạm Sàm lão cẩu kia hơn phân nửa sẽ để cho lão cẩu nhà ngươi tới Vạn Cổ thế giới này, vừa vặn cũng để cho ta giải quyết.
Lục Thiếu Du nhìn Đỗ Lộc, khi nói chuyện hoàn loàn không để ý tới ánh mắt đang biến ảo bất định của Đỗ Lộc mà nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
- Ta chỉ muốn đối phó với người của Thải Hồng cốc và Thiên Thủy mon, người không liên quan mau tránh, nếu không, giết không tha.
Nghe vậy đại hán mặc cẩm bào trên đài và người của Vạn Thiên liên minh do dự, do dự một hồi, cảm nhận khí tức khủng bố trên không trung, cả đám lui lại phía sau.
- Chiến Thiên liên minh thì thế nào? Không phải ta cũng chưa từng giết qua người của Chiến Thiên liên minh.
Giữa không trung, Thiên Xu đảo qua phía dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Đỗ Lộc, nói:
- Đỗ Lộc đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn chỉ là Đại Đạo cảnh sơ giai.
- Thất sát, Thiên Xu, ngươi là Thiên Xu, các ngươi là người từ Thị Hoang thế giới tới.
Đỗ Lộc nhìn THiên Xu trên không trung, ánh mắt run rẩy, trong Thị Hoang thế giới xảy ra chuyện lớn như vậy, bên ngoài đã có không ít người biết được, tự nhiên hắn cũng đã sớm nghe nói qua.
Đại hán mặt sẹo thân thể vạm vỡ nhìn Phương Chí Thành, chậm rãi nói:
- Phương Chí Thành, dù gì chúng ta cũng có một chút duyên phận thầy trò, ngươi cần gì phải độc ác như vậy? Tới Thị Hoang thế giới mà ngươi cũng không định buông tha ta, ngươi thực sự hy vọng ta chết như vậy sao? Chỉ tiếc không giống như mong muốn của ngươi, cho tới giờ ta vẫn sống tốt.
- Ngươi là...
Ánh mắt run rẩy nhìn đại hán mặt sẹo, thân thể vạm vỡ, Phương Chí Thành run rẩy.
- Những năm này ta luôn mai danh ẩn tích, chính là vì hôm nay, tất cả mọi chuyện nên chấm dứt đi.
Dứt lời, khuôn mặt sẹo khẽ nhúc nhích, thân thể vạm vỡ cũng rung động, một cỗ quang mang chói mắt từ quanh thân tràn ra. Quang mang tràn ngập, cả không trung trực tiếp có cảm giác thời gian thác loạn, không ngừng chấn động, không có ai ở đây có thể nhìn thấu bên trong.
Quang mang chói mắt trên không trung thu liễm, một đạo thân ảnh màu xanh từ từ bước ra, quang mang quanh thân biến mất. Trường bào màu xanh khẽ tung bay, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, hai mắt như sao, đen nhánh mà thâm thúy, hàn ý trong mắt bắn ra.
- Đây mới là bộ dáng chính thức của chưởng môn hay sao?
Khi nhìn thấy đạo thân ảnh này, vô số thân ảnh ở phía dưới rung động, mà ngay cả đệ tử Thất Sát môn, đệ tử Phi Linh môn trên không trung cũng không có ngoại lệ.
Kể cả là Thất Kiếm, Độc Long, Tam Thú, đám người này còn chưa từng nhìn qua bộ dáng vốn có của chưởng môn, thậm chí còn không quá rõ ràng mọi chuyện.
- Lục Thiếu Du, đó là Lục Thiếu Du.
Trong sát na này vô số đệ tử Thải Hồng cốc run rẩy.
- Thất sư đệ...
Hai mắt mỹ phụ mặc cung trang rung động, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt trầm xuống.
Phương Chí Thành nhìn đạo thân ảnh quen thuộc kia, cơ mặt co rúm lại. Ánh mắt của Đỗ Lộc cũng biến đổi, cơ mặt co rúm lại.
- Là Lục Thiếu Du, kia chính là Lục Thiếu Du sao?
- đúng vậy, chính là hắn. Hai mươi năm trước hắn đã tuyên bố sẽ trở về diệt Thải Hồng cốc, hiện tại hắn đã trở về rồi.
- Ta nhớ Thải Hồng cốc đã từng nói qua Lục Thiếu Du này chết trong Thị Hoang thế giới, sao lại đột nhiên xuất hiện vậy?
- Ngươi điếc sao? Không nghe Lục Thiếu Du vừa mới nói những năm này hắn ta mai danh ẩn tích sao?
Giờ phút này ngoài quảng trường lập tức truyền đến tiếng xôn xao, nghị luận.
- Ngươi còn chưa chết?
Phương Chí Thành hít sâu một hơi, nhìn thân ảnh mặc áo bào màu xanh cùng với đội hình khủng bố trên không trung, thân thể hắn lần nữa cứng hơn không ít.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu, nhìn thân ảnh trước mắt, lúc trước hắn chỉ là Phá Giới cảnh, khi đó chính là con sâu cái kiến. Một đường bị đuổi giết, bị bao vây, cuối cùng không thể không trốn vào trong Thị Hoang thế giới.
Nhớ tới những chuyện này ánh mắt Lục Thiếu Du dần dần âm trầm, hàn ý lạnh lẽo từ quanh thân tuôn ra, nhiệt độ trong thiên địa bắt đầu lạnh lẽo:
- Lão thất phu, ta đã trở về. Thù đuổi giết lúc trước, khoản nợ kia ngày hôm nay ta sẽ tự mình đòi lấy.
Thanh âm của Lục Thiếu Du mang theo hàn ý âm trầm, cuồn cuộn vang vọng trong quảng trường, khiến cho người nghe cảm thấy run sợ.
Nhưng vào lúc này trên chân trời xa xa lần nữa truyền ra một tiếng hét lớn, thanh âm vang vọng không trung:
- Hoàng Kim Long Viên nhất tộc suất lĩnh thú tộc Vạn Cổ thế giới, nguyện đến trợ giúp một tay.
Thanh âm vừa dứt, ở phía sơn mạch Cổ Lan đột nhiên có vô số thân ảnh đông nghịt lướt tới.
Oanh.
Sau mấy lần chớp động, một mảng lớn thân ảnh lập tức xuất hiện trên không trung quảng trường, một cỗ khí tức hùng hồn khuếch tán khiến cho không gian không ngừng run run, từ khí tức trên không có thể nhận ra đây toàn bộ đều là cường giả Thú tộc mang theo khí tức hung hãn phóng tới.
Người dẫn đầu có thân thể to lớn, một cỗ bá khí, vương giả từ trên người lan tràn ra, chính là phụ thân của Kim Viên, hiện tại là tộc trưởng của Hoàng Kim Long Viên nhất tộc - Kim Trường.
- Phụ thân.
Kim Viên thấy vậy, bàn chân đạp mạnh hư không, thân ảnh lập tức đi tới trước người Kim Trường.
- Ca ca, chúng ta nhận được tin tức là lập tức tới đây.
Bên người Kim Trường có một nữ tử thân thể mềm mại, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ váy màu lam nhạt, nữ tử này nhìn thấy Kim Viên tới lập tức nói.
- Thiên Xu, không phải ngươi nói Lục Thiếu Du đã chết rồi sao? Ngươi thu chỗ tốt của Thiên Thủy môn ta, thế nhưng lại làm như vậy, Thiên Thủy môn ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.
Nhìn Lục Thiếu Du, nhìn Thiên Xu, thanh âm âm trầm của Đỗ Lộc quanh quẩn, ánh mắt lần nữa lạnh lẽo không thôi.
- Có bản lĩnh thì Thiên Thủy môn ngươi cứ tới Thị Hoang thế giới thử xem.
Thiên Xu hoàn toàn không để ý tới Đỗ Lộc.
- Đỗ Lộc, lão cẩu nhà ngươi ngày hôm nay cũng không cần đi.
Sau khi Lục Thiếu Du gật đầu với tộc trưởng Kim Trường của Hoàng Kim Long VIên nhất tộc, ánh mắt lập tức nhìn về phía Đỗ Lộc, trở nên lạnh lẽo, bên trong đám người đuổi giết hắn khi trước, Đỗ Lộc này chính là một trong những người có mặt.
- Lục Thiếu Du, ngươi thật lớn mật, muốn khiêu chiến Chiến Thiên liên minh ta hay sao?
Sắc mặt Đỗ Lộc âm trầm, ánh mắt nhìn vào đội hình mênh mông cuồn cuộn trên không trung hiện lên vẻ kiêng kỵ.
- Lão cẩu, ta chỉ muốn đối phó với Thiên Thủy môn, không có liên quan tới Chiến Thiên liên minh, ngươi mang Chiến Thiên liên minh ra dọa ta cũng không có tác dụng gì. Thải Hồng cốc với ta mà nói, hiện tại ta chỉ cần lật tay là diệt. Một năm trước ta đã sắp xếp người diệt ba phân đà của ngươi vào một năm trước. Ta biết ngay tới lúc đó lão thất phu Phương Chí Thành này nhất định sẽ thông báo cho Thiên Thủy môn. Mà Phạm Sàm lão cẩu kia hơn phân nửa sẽ để cho lão cẩu nhà ngươi tới Vạn Cổ thế giới này, vừa vặn cũng để cho ta giải quyết.
Lục Thiếu Du nhìn Đỗ Lộc, khi nói chuyện hoàn loàn không để ý tới ánh mắt đang biến ảo bất định của Đỗ Lộc mà nhìn chung quanh, trầm giọng nói:
- Ta chỉ muốn đối phó với người của Thải Hồng cốc và Thiên Thủy mon, người không liên quan mau tránh, nếu không, giết không tha.
Nghe vậy đại hán mặc cẩm bào trên đài và người của Vạn Thiên liên minh do dự, do dự một hồi, cảm nhận khí tức khủng bố trên không trung, cả đám lui lại phía sau.
/5024
|