- Mẫu thân, con không sao.
Nhìn phu nhân hiền lành trước mắt, trong lòng Lục Thiếu Du khẽ giật mình, con của nàng, đã chết, nhưng mình không thể đem sự thật nói ra, về sau, mình sẽ là con của người.
- Thiếu Du, nhanh nói cho mẫu thân biết, mấy ngày nay con đi đâu, vì sao đi mà không nói tiếng nào?
Nhìn Lục Thiếu Du còn nguyên vẹn trở về mẫu thân của hắn mới thở dài một hơi, lôi kéo hai tay của hắn hỏi.
- Con có chút việc phải làm, xin lỗi vì đã làm người lo lắng.
Lục Thiếu Du đáp lời, tất nhiên hắn không thể nói rằng con của người đã bị đánh chết ném xuống vách núi.
- Con đói chưa? Mẫu thân đi lấy đồ ăn ngon lại cho con.
Mỹ phụ nhân hiền lành vội vàng lấy ra mấy cái bánh bao và một món ăn mặn. Lục Thiếu Du nhìn xem, vừa nhìn cũng có thể nhận ra món ăn này khá ngon nhưng đây chỉ là canh thừa mà thôi.
- Đồ ăn này rất sạch sẽ, Nam thúc phải trộm từ phòng bếp đó, nhanh ăn đi, đây chính là món con thích ăn nhất.
Mỹ phụ nhân nhìn Lục Thiếu Du nói, ánh mắt dịu dàng, ngữ điệu toát ra sự áy náy, thấp giọng nói:
- Cũng tại mẫu thân vô dụng, khiến cho con vừa ra đời đã chịu khổ, sớm biết như vậy, lúc trước mẫu thân không nên sinh ra con.
- Mẫu thân, đây không phải lỗi của người, sau này con sẽ không để người chịu khổ nữa.
Nhìn ánh mắt của mỹ phụ nhân, mắt Lục Thiếu Du cũng nhịn không được mà phủ lên một lớp sương mù. Kiếp trước hắn lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã không có tình thương của mẫu thân, có lẽ xuyên qua cũng là do ông trời muốn đền bù cho hắn, để hắn cảm nhận được tình thương của mẫu thân. Giờ khắc này, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi âm thầm thề, đây chính là mẫu thân ruột của mình, nhất định không để cho mẫu thân chịu khổ thêm nữa.
- Con ngoan, nhanh ăn đi, ăn xong rồi, cởi quần áo ra, mẫu thân giúp con giặt sạch.
Nhìn Lục Thiếu Du, mỹ phụ nhân hạnh phúc cười nói.
Lục Thiếu Du quả thật có chút đói bụng nên vội vàng ăn như hổ đói. Năm cái bánh bao thoáng cái đã vào trong bụng sau đó hắn lập tức quay lại gian phòng của mình.
- Đã xuyên qua rồi, bây giờ phải tính toán tương lai của chính mình.
Trong phòng, Lục Thiếu Du chăm chú nhìn gian phòng cũ nát rồi thì thầm. Kiếp trước không có tiền đồ, bây giờ được xuyên qua, bắt đầu một cuộc sống mới, hắn làm sao có thể cam chịu trở thành người tầm thường.
Đây là cái mạng thứ hai mình may mắn mới có được, nếu không thể đạt được thành tựu gì thì thật xin lỗi lão thiên gia. Kiếp trước vô năng không thể làm chủ cuộc sống, kiếp này, ngủ, phải say trên gối mỹ nhân, tỉnh, phải nắm quyền thiên hạ, đây mới là thứ hắn muốn.
Nghĩ đến đây, huyết dịch trong lòng Lục Thiếu Du cũng bắt đầu sôi trào lên.
- Xem ra, tuy ngươi trôi qua mười sáu năm tầm thường, nhưng trong huyết quản vẫn luôn có một phần không cam lòng. Yên tâm đi, về sau ta sẽ thay ngươi hoàn thành.
Lục Thiếu Du nói nhỏ.
- Tuổi trẻ...
Ngồi ở trước gương đồng trong gian phòng cũ nát, Lục Thiếu Du nhìn hình dạng của mình bây giờ, từ một người hai mươi ba gần hai mươi bốn tuổi được quay lại hình dáng lúc mới mười sáu tuổi, xem ra hắn đã kiếm được khoản lời không nhỏ.
- Mặc dù ngươi khá tầm thường, cũng không phải ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, nhưng cũng xem như là có hương vị.
Lục Thiếu Du nhìn bộ dáng bây giờ của mình hơi mỉm cười. Dáng người cao gầy, làn da màu lúa mạch, ngũ quan đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi đồng tử sáng như sao.
- Không tồi, cũng khá ưa nhìn.
Lục Thiếu Du tự kỷ cười cười, môi mỏng khẽ nhếch, kéo lên nụ cười lười biếng, trong sự vui vẻ còn chôn giấu một phần dã tâm
- Bây giờ, nên tìm hiểu rõ thế giới này.
Lục Thiếu Du nằm trên giường, trong đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin về thế giới này.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với kiếp trước, có tên là đại lục Linh Vũ, là một đại lục vô cùng rộng lớn. Tại đây lấy Vũ vi cường, lấy Linh vi tôn, có Vũ giả cùng Linh giả tồn tại.
Vũ giả có lực lượng lớn vô cùng, nghe nói khi đạt đến cảnh giới nhất định dời núi lấp biển, phá toái hư không, có thể di sơn đảo hải, đi trong hư không. Vũ sư chia các cấp bậc theo thứ tự là Vũ đồ, Vũ sĩ, Vũ sư, Vũ phách, vũ tướng, Vũ suất, Vũ vương, Vũ tôn, Vũ đế.
Còn về Linh giả, nghe nói đó là những người vô cùng thần bí, họ có sức mạnh vô cùng to lớn, có khả năng mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Khi Linh giả đạt đến cảnh giới nhất định, có thể hô mưa gọi gió. Linh giả cũng phân thành Linh đồ, Linh sĩ, Linh sư, Linh phách, Linh tướng, Linh suất, Linh vương, Linh tôn, Linh đế.
Trên đại lục Linh Vũ, đạt đến Vũ suất cùng Linh suất đã là cường giả trong cường giả, họ đều là những người cao cao tại thượng. Lão gia chủ Lục gia, cũng chính là ông nội mà hắn chưa từng gặp mặt, nghe nói chính là Vũ giả cảnh giới Vũ tướng.
Trên đại lục này, ngoại trừ Vũ giả cùng Linh giả, còn có Yêu thú và Linh thú. Yêu thú và Linh thú cực kỳ lợi hại, con người cũng không dám trêu chọc chúng, chỉ những Vũ giả hoặc Linh giả có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới dám đi đối phó Yêu thú và Linh thú. Chính vì vậy, địa vị của Vũ giả, Linh giả trên đại lục rất cao.
- Xem ra, chỉ khi trở thành Linh giả hoặc Vũ giả thì tương lai mới có hi vọng, nhưng mà, vì sao thân thể này không thể trở thành Vũ giả, Linh giả đây?
Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, từ trong trí nhớ biết được, thân thể này của mình, lúc nhỏ có trắc nghiệm qua, dường như là kinh mạch không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại không thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả.
Nếu như có thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả, địa vị mình và mẫu thân sẽ không phải là không bằng người hầu như thế này.
- Nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành Linh giả hoặc Vũ giả, đây là lối đi duy nhất.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, trên thế giới này, nếu muốn có được những thứ mình muốn thì chỉ có thể đi theo hai con đường này.
- Ồ, suýt nữa đã quên ngươi, tiểu gia hỏa này.
Lục Thiếu Du cởi quần áo rách nát trên người ra, đang định đưa cho mẫu thân thì phát hiện con rắn màu vàng nhạt quấn trên cánh tay của mình.
- Xì xì...
Con rắn nhỏ màu vàng nhạt dài mười phân, mắt nhỏ mở to chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, cái lưỡi chẻ đôi không ngừng co duỗi. Sau đó cũng không để ý tới Lục Thiếu Du, nó tiếp tục quấn quanh cánh tay hắn, dường như đã ngủ.
Lục Thiếu Du cẩn thận quan sát con rắn nhỏ màu vàng nhạt, trên thân nó bao phủ một lớp lân phiến chi chit sáng bóng, nhìn kỹ phía dưới, Tiểu Kim Xà cũng không giống với một số loài rắn khác, có vẻ nó không phải là một con rắn bình thường.
Nhìn phu nhân hiền lành trước mắt, trong lòng Lục Thiếu Du khẽ giật mình, con của nàng, đã chết, nhưng mình không thể đem sự thật nói ra, về sau, mình sẽ là con của người.
- Thiếu Du, nhanh nói cho mẫu thân biết, mấy ngày nay con đi đâu, vì sao đi mà không nói tiếng nào?
Nhìn Lục Thiếu Du còn nguyên vẹn trở về mẫu thân của hắn mới thở dài một hơi, lôi kéo hai tay của hắn hỏi.
- Con có chút việc phải làm, xin lỗi vì đã làm người lo lắng.
Lục Thiếu Du đáp lời, tất nhiên hắn không thể nói rằng con của người đã bị đánh chết ném xuống vách núi.
- Con đói chưa? Mẫu thân đi lấy đồ ăn ngon lại cho con.
Mỹ phụ nhân hiền lành vội vàng lấy ra mấy cái bánh bao và một món ăn mặn. Lục Thiếu Du nhìn xem, vừa nhìn cũng có thể nhận ra món ăn này khá ngon nhưng đây chỉ là canh thừa mà thôi.
- Đồ ăn này rất sạch sẽ, Nam thúc phải trộm từ phòng bếp đó, nhanh ăn đi, đây chính là món con thích ăn nhất.
Mỹ phụ nhân nhìn Lục Thiếu Du nói, ánh mắt dịu dàng, ngữ điệu toát ra sự áy náy, thấp giọng nói:
- Cũng tại mẫu thân vô dụng, khiến cho con vừa ra đời đã chịu khổ, sớm biết như vậy, lúc trước mẫu thân không nên sinh ra con.
- Mẫu thân, đây không phải lỗi của người, sau này con sẽ không để người chịu khổ nữa.
Nhìn ánh mắt của mỹ phụ nhân, mắt Lục Thiếu Du cũng nhịn không được mà phủ lên một lớp sương mù. Kiếp trước hắn lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã không có tình thương của mẫu thân, có lẽ xuyên qua cũng là do ông trời muốn đền bù cho hắn, để hắn cảm nhận được tình thương của mẫu thân. Giờ khắc này, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi âm thầm thề, đây chính là mẫu thân ruột của mình, nhất định không để cho mẫu thân chịu khổ thêm nữa.
- Con ngoan, nhanh ăn đi, ăn xong rồi, cởi quần áo ra, mẫu thân giúp con giặt sạch.
Nhìn Lục Thiếu Du, mỹ phụ nhân hạnh phúc cười nói.
Lục Thiếu Du quả thật có chút đói bụng nên vội vàng ăn như hổ đói. Năm cái bánh bao thoáng cái đã vào trong bụng sau đó hắn lập tức quay lại gian phòng của mình.
- Đã xuyên qua rồi, bây giờ phải tính toán tương lai của chính mình.
Trong phòng, Lục Thiếu Du chăm chú nhìn gian phòng cũ nát rồi thì thầm. Kiếp trước không có tiền đồ, bây giờ được xuyên qua, bắt đầu một cuộc sống mới, hắn làm sao có thể cam chịu trở thành người tầm thường.
Đây là cái mạng thứ hai mình may mắn mới có được, nếu không thể đạt được thành tựu gì thì thật xin lỗi lão thiên gia. Kiếp trước vô năng không thể làm chủ cuộc sống, kiếp này, ngủ, phải say trên gối mỹ nhân, tỉnh, phải nắm quyền thiên hạ, đây mới là thứ hắn muốn.
Nghĩ đến đây, huyết dịch trong lòng Lục Thiếu Du cũng bắt đầu sôi trào lên.
- Xem ra, tuy ngươi trôi qua mười sáu năm tầm thường, nhưng trong huyết quản vẫn luôn có một phần không cam lòng. Yên tâm đi, về sau ta sẽ thay ngươi hoàn thành.
Lục Thiếu Du nói nhỏ.
- Tuổi trẻ...
Ngồi ở trước gương đồng trong gian phòng cũ nát, Lục Thiếu Du nhìn hình dạng của mình bây giờ, từ một người hai mươi ba gần hai mươi bốn tuổi được quay lại hình dáng lúc mới mười sáu tuổi, xem ra hắn đã kiếm được khoản lời không nhỏ.
- Mặc dù ngươi khá tầm thường, cũng không phải ngọc thụ lâm phong, anh tuấn bất phàm, nhưng cũng xem như là có hương vị.
Lục Thiếu Du nhìn bộ dáng bây giờ của mình hơi mỉm cười. Dáng người cao gầy, làn da màu lúa mạch, ngũ quan đầy đặn, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi đồng tử sáng như sao.
- Không tồi, cũng khá ưa nhìn.
Lục Thiếu Du tự kỷ cười cười, môi mỏng khẽ nhếch, kéo lên nụ cười lười biếng, trong sự vui vẻ còn chôn giấu một phần dã tâm
- Bây giờ, nên tìm hiểu rõ thế giới này.
Lục Thiếu Du nằm trên giường, trong đầu cẩn thận tìm kiếm thông tin về thế giới này.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác với kiếp trước, có tên là đại lục Linh Vũ, là một đại lục vô cùng rộng lớn. Tại đây lấy Vũ vi cường, lấy Linh vi tôn, có Vũ giả cùng Linh giả tồn tại.
Vũ giả có lực lượng lớn vô cùng, nghe nói khi đạt đến cảnh giới nhất định dời núi lấp biển, phá toái hư không, có thể di sơn đảo hải, đi trong hư không. Vũ sư chia các cấp bậc theo thứ tự là Vũ đồ, Vũ sĩ, Vũ sư, Vũ phách, vũ tướng, Vũ suất, Vũ vương, Vũ tôn, Vũ đế.
Còn về Linh giả, nghe nói đó là những người vô cùng thần bí, họ có sức mạnh vô cùng to lớn, có khả năng mà không ai có thể tưởng tượng nổi. Khi Linh giả đạt đến cảnh giới nhất định, có thể hô mưa gọi gió. Linh giả cũng phân thành Linh đồ, Linh sĩ, Linh sư, Linh phách, Linh tướng, Linh suất, Linh vương, Linh tôn, Linh đế.
Trên đại lục Linh Vũ, đạt đến Vũ suất cùng Linh suất đã là cường giả trong cường giả, họ đều là những người cao cao tại thượng. Lão gia chủ Lục gia, cũng chính là ông nội mà hắn chưa từng gặp mặt, nghe nói chính là Vũ giả cảnh giới Vũ tướng.
Trên đại lục này, ngoại trừ Vũ giả cùng Linh giả, còn có Yêu thú và Linh thú. Yêu thú và Linh thú cực kỳ lợi hại, con người cũng không dám trêu chọc chúng, chỉ những Vũ giả hoặc Linh giả có thực lực vô cùng mạnh mẽ mới dám đi đối phó Yêu thú và Linh thú. Chính vì vậy, địa vị của Vũ giả, Linh giả trên đại lục rất cao.
- Xem ra, chỉ khi trở thành Linh giả hoặc Vũ giả thì tương lai mới có hi vọng, nhưng mà, vì sao thân thể này không thể trở thành Vũ giả, Linh giả đây?
Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ, từ trong trí nhớ biết được, thân thể này của mình, lúc nhỏ có trắc nghiệm qua, dường như là kinh mạch không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao lại không thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả.
Nếu như có thể trở thành Vũ giả hoặc Linh giả, địa vị mình và mẫu thân sẽ không phải là không bằng người hầu như thế này.
- Nhất định phải nghĩ biện pháp trở thành Linh giả hoặc Vũ giả, đây là lối đi duy nhất.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ trong lòng, trên thế giới này, nếu muốn có được những thứ mình muốn thì chỉ có thể đi theo hai con đường này.
- Ồ, suýt nữa đã quên ngươi, tiểu gia hỏa này.
Lục Thiếu Du cởi quần áo rách nát trên người ra, đang định đưa cho mẫu thân thì phát hiện con rắn màu vàng nhạt quấn trên cánh tay của mình.
- Xì xì...
Con rắn nhỏ màu vàng nhạt dài mười phân, mắt nhỏ mở to chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, cái lưỡi chẻ đôi không ngừng co duỗi. Sau đó cũng không để ý tới Lục Thiếu Du, nó tiếp tục quấn quanh cánh tay hắn, dường như đã ngủ.
Lục Thiếu Du cẩn thận quan sát con rắn nhỏ màu vàng nhạt, trên thân nó bao phủ một lớp lân phiến chi chit sáng bóng, nhìn kỹ phía dưới, Tiểu Kim Xà cũng không giống với một số loài rắn khác, có vẻ nó không phải là một con rắn bình thường.
/5024
|