U Minh, Huyễn Lang đang giao thủ với Vô Tướng và Nguyên Hồn cũng chấn động, ba người suy đoán hiện tượng quỷ dị này có quan hệ rất lớn với Lục Thiếu Du, ba người lúc này muốn chấm dứt hậu hoạn từ Lục Thiếu Du, nhưng lại phát hiện nguyên lực trong người bị ảnh hưởng, không thể điều động như ý muốn.
Lúc này năng lượng biến mất, hoang vu bao phủ các nơi, hoang vu đi qua, mặt đất khô héo hàng tỉ năm qua lập tức nhăn nheo, thương lão tang điền.
Loại hoang vu này lan tỏa ra bốn phía. nơi ánh mắt nhìn thấy đại địa hoang vu, rạn nứt khắp nơi, nó vẫn lan tràn ra xa hơn, lan tràn cả sơn mạch, bao phủ toàn bộ Long Tích đại lục.
Trong sơn mạch cây cối xanh biếc, hồ nước bắt đầu khô kiệt, tảng đá rạn nứt!
Đối mặt cảnh tượng hoang vu này, có người dưới mặt đất không nhịn được giẫm một bước, vừa giẫm xuống mặt đất rạn nứt tầng tầng, vô thanh vô tức hóa thành tro tàn. Mặt đất như một đống bột mì chồng chất thành, một cước đã làm tất cả tan nát.
Cả đại địa hoang vu, nơi nhìn thấy đều mất đi sinh cơ, loại hoang vu và không có sinh cơ này không ai muốn dừng lại nơi đây.
Mà cảnh tượng hoang vu này lại đến từ Lục Thiếu Du.
Mặc dù ai cũng cảm giác được, lúc này năng lượng thiên địa trên đại lục không ngừng bị cắn nuốt, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.
Mọi người lúc này xanh mặt, Lục Thiếu Du lại có thể hấp thu năng lượng của cả một đại lục.
Loại hấp thu này làm cho Long Tích đại lục trong nháy mắt biến thành hoang vu, không có bất kỳ sinh cơ nào.
Vào thời điểm mọi người nhìn mình, Lục Thiếu Du toàn thân vốn thương tích chồng chất đã ở dần dần khôi phục, miệng vết thương sâu thấy xương trên người đã khôi phục bảy tám phần, khí tức toàn thân chấn động, vốn sinh cơ không còn, lúc này sinh cơ và sinh mệnh lực bộc phát.
- Tiểu tử này quá quỷ dị, không thể như vậy được, phải đánh chết.
U La quá to lên, Dạ Xoa chân thân xuyên qua không gian, chống lại thiên địa uy áo mạnh mẽ đánh ra một trảo, năm khe hở dài và mang theo khí tức âm u khủng bố đánh thẳng vào Lục Thiếu Du được hào quang bao phủ, chỉ cần có thể xé rách hào quang là có thể xé Lục Thiếu Du thành mảnh nhỏ.
Giờ phút này ai cũng không ngờ U La lại đột nhiên động thủ, mọi người không kịp ngăn cản, U La vận dụng Dạ Xoa chân thân đến ngay trước hào quang bao phủ Lục Thiếu Du.
Xoẹt!
U La xé rách không gian, móng vuốt đi qua không gian biến thành đen kịt.
Vào lúc này móng vuốt đánh vào chùm sáng, tất cả mọi người đồ mồ hôi lạnh thay Lục Thiếu Du, nhưng lập tức xuát hiện cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ.
Oanh!
Một trảo của U La đánh lên chùm sáng chói mắt, trong giây lát móng vuốt biến mất không thấy gì nữa, ngay cả tia sáng cũng không dao động nửa phần, cùng lúc đó thiên địa uy áp mạnh tới tận cùng bộc phát ra ngoài.
PHỤT.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, thậm chí sức phản kháng của U La không còn, hắn bị uy áp khủng khiếp kia ép thân thể phun máu tươi, thân hình lảo đảo lùi ra xa, ánh mắt cũng ngạc nhiên, uy áp khủng khiếp kia vừa rồi làm thân thể của hắn suýt nứt vỡ, nó quá khủng bố, nếu không phải hắn đề phòng không ít, bằng không vừa rồi hắn bị ép chết tại chỗ.
Nghĩ đến uy áp và hiểm cảnh lúc nãy, thậm chí U La cảm giác được tử vong rất gần, lập tức sợ hãi không nhẹ.
- U La bị đẩy lui.
Cảnh tượng này làm mọi người sợ hãi thán phục, đường đường U La lại bị tia sáng bắn ngược làm trọng thương.
Cùng một thời gian, thời điểm U La công kích, khí thế trên người Lục Thiếu Du tăng lên như chẻ che, áp lực bộc phát, đồ án âm dương trên người bộc phát hai màu đen trắng.
Xùy.
Cùng một thời gian, thân thể Lục Thiếu Du đang nằm lại đứng thẳng, áo bào rách nát vần vũ, hai mắt nhắm chặc lúc này mở ra, đôi mắt một lạnh một nóng, một đen một trắng giống như nhật nguyệt xoay tròn, ngày đêm luân chuyển, cực kỳ huyền ảo.
Hai mắt mở ra, thiên địa luân chuyển, giờ phút này Lục Thiếu Du không nhìn bất cứ kẻ nào, dường như giờ phút này thiên địa chỉ có mình hắn tồn tại, hắn thì thào:
- Vô sinh tử tướng, vô tướng Niết Bán, vô tướng và không vô tướng, không tiểu thừa Niết Bàn, cũng không đại thừa Niết Bàn, không vô thượng Niết Bàn, cũng không vô lượng Niết Bàn, tâm nhìn thấy pháp, tên là ngoại đạo, ngộ bản tâm tức Niết Bàn.
Ầm ầm.
Khi Lục Thiếu Du dứt lời, năng lượng bao phủ khắp toàn thân, không gian tiêu tán và nứt vỡ từng khúc.
Lúc này thiên địa lung lay sắp đổ, chấn động khó hiểu, nhật nguyệt và ánh sao cùng hiện, hàng tỉ ngôi sao tỏa sáng làm thiên địa chói lóa, thiên địa rung chuyển, cửu thiên rung chuyển.
- Như thế nào, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Lục Thiếu Du nhìn không trung, hắn thì thào một câu.
Ầm ầm.
Trên không trong không có người trả lời Lục Thiếu Du, nhưng đột nhiên có tiếng nổ truyền ra, giống như đang đáp lời hắn.
Không gian lúc này gió nổi mây phun, mây đen đền bù, mây đen che phủ toàn bộ thiên địa, mọi người nhìn thấy mây đen bao phủ, khí tức khủng bố tỏa ra các hướng, hàng tỉ ngôi sao bao phủ vòm trời, mây đen hàng lâm nơi nơi.
Lục Thiếu Du tiếp tục ngẩng đầu nhìn không trung, trong mắt bắn ra khí tức lăng lệ ác liệt, khí tức quanh người chấn động, hắn bước ra một bước dồn khí vào đan điền, nguyên lực tuôn ra, tiếng gầm cuồn cuộn, sau đó ngẩng đầu lên bầu trời nói:
- Người muốn ngăn cản ta, ta sẽ giết ngươi, nếu trời ngăn cản ta, ta liền nghịch thiên!
Oanh.
Từ khi Lục Thiếu Du dứt lời, trong nháy mắt không trung nổ vang, lập tức mọi người cảm giác được thiên địa lúc này nhật nguyệt tinh thần cùng hiện, càng ngày càng nhiều mây đen tụ tập, thiên uy khủng khiếp hàng lâm.
Dưới thiên uy khủng bố, từng tia chớp hàng lâm, hàng tỉ ngôi sao phát sáng.
- Đây là vô thượng lôi kiếp, Lục Thiếu Du đang độ vô thượng Niết Bàn, đưa tới vô thượng lôi kiếp.
Lục Linh ngẩng đầu, nhìn qua quang cầu lôi điện, đột nhiên ánh mắt nhảy lên, lúc này hắn làm như không thấy lôi kiếp.
- Vô thượng lôi kiếp, Lục Thiếu Du lại đặt chân vô thượng Niết Bàn.
- Vương thượng lôi kiếp, Lục phó thống lĩnh không chết, Lục phó thống lĩnh sắp đặt chân lên đại thừa Niết Bàn.
Mộ Linh Lạc, Băng Thiên Lý, Phá Thổ, Đông Quan Trạch, Hổ Sư, Cuồng Thử, Cát Bạch Mị, Nguyên Hạt, Xích Xà, Kinh Lôi lúc này rung động nhìn nhau.
Bây giờ Lục Thiếu Du đột phá vô thượng lôi kiếp, hắn sắp đặt chân vào vô thượng Niết Bàn, cảnh tượng này làm rất nhiều người rung động.
- Đáng chết, hắn sắp bước vào vô thượng Niết Bàn.
Huyễn Lang và Nguyên Hồn không biết khi nào đến bên cạnh U La, sắc mặt Nguyên Hồn khó coi, nói với U La:
- Khó trách vừa rồi không có đánh chết Lục Thiếu Du được, vô thượng Niết Bàn có thiên uy hộ thân, chúng ta bây giờ ra tay cũng không thể giết hắn.
Hai mắt U La bắn ra hào quang âm hàn, lạnh nhạt nói:
- Có thể vượt qua vô thượng lôi kiếp hay không còn không nhất định, độ không qua không cần chúng ta ra tay, hắn sẽ thần hồn câu diệt, nếu vượt qua vô thượng lôi kiếp, khi đó cũng là thời điểm hắn yếu nhất, lúc đó lại đánh chết. Lục Thiếu Du, nhất định không thể chống lại.
Lúc này năng lượng biến mất, hoang vu bao phủ các nơi, hoang vu đi qua, mặt đất khô héo hàng tỉ năm qua lập tức nhăn nheo, thương lão tang điền.
Loại hoang vu này lan tỏa ra bốn phía. nơi ánh mắt nhìn thấy đại địa hoang vu, rạn nứt khắp nơi, nó vẫn lan tràn ra xa hơn, lan tràn cả sơn mạch, bao phủ toàn bộ Long Tích đại lục.
Trong sơn mạch cây cối xanh biếc, hồ nước bắt đầu khô kiệt, tảng đá rạn nứt!
Đối mặt cảnh tượng hoang vu này, có người dưới mặt đất không nhịn được giẫm một bước, vừa giẫm xuống mặt đất rạn nứt tầng tầng, vô thanh vô tức hóa thành tro tàn. Mặt đất như một đống bột mì chồng chất thành, một cước đã làm tất cả tan nát.
Cả đại địa hoang vu, nơi nhìn thấy đều mất đi sinh cơ, loại hoang vu và không có sinh cơ này không ai muốn dừng lại nơi đây.
Mà cảnh tượng hoang vu này lại đến từ Lục Thiếu Du.
Mặc dù ai cũng cảm giác được, lúc này năng lượng thiên địa trên đại lục không ngừng bị cắn nuốt, trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lục Thiếu Du.
Mọi người lúc này xanh mặt, Lục Thiếu Du lại có thể hấp thu năng lượng của cả một đại lục.
Loại hấp thu này làm cho Long Tích đại lục trong nháy mắt biến thành hoang vu, không có bất kỳ sinh cơ nào.
Vào thời điểm mọi người nhìn mình, Lục Thiếu Du toàn thân vốn thương tích chồng chất đã ở dần dần khôi phục, miệng vết thương sâu thấy xương trên người đã khôi phục bảy tám phần, khí tức toàn thân chấn động, vốn sinh cơ không còn, lúc này sinh cơ và sinh mệnh lực bộc phát.
- Tiểu tử này quá quỷ dị, không thể như vậy được, phải đánh chết.
U La quá to lên, Dạ Xoa chân thân xuyên qua không gian, chống lại thiên địa uy áo mạnh mẽ đánh ra một trảo, năm khe hở dài và mang theo khí tức âm u khủng bố đánh thẳng vào Lục Thiếu Du được hào quang bao phủ, chỉ cần có thể xé rách hào quang là có thể xé Lục Thiếu Du thành mảnh nhỏ.
Giờ phút này ai cũng không ngờ U La lại đột nhiên động thủ, mọi người không kịp ngăn cản, U La vận dụng Dạ Xoa chân thân đến ngay trước hào quang bao phủ Lục Thiếu Du.
Xoẹt!
U La xé rách không gian, móng vuốt đi qua không gian biến thành đen kịt.
Vào lúc này móng vuốt đánh vào chùm sáng, tất cả mọi người đồ mồ hôi lạnh thay Lục Thiếu Du, nhưng lập tức xuát hiện cảnh tượng làm mọi người khiếp sợ.
Oanh!
Một trảo của U La đánh lên chùm sáng chói mắt, trong giây lát móng vuốt biến mất không thấy gì nữa, ngay cả tia sáng cũng không dao động nửa phần, cùng lúc đó thiên địa uy áp mạnh tới tận cùng bộc phát ra ngoài.
PHỤT.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, thậm chí sức phản kháng của U La không còn, hắn bị uy áp khủng khiếp kia ép thân thể phun máu tươi, thân hình lảo đảo lùi ra xa, ánh mắt cũng ngạc nhiên, uy áp khủng khiếp kia vừa rồi làm thân thể của hắn suýt nứt vỡ, nó quá khủng bố, nếu không phải hắn đề phòng không ít, bằng không vừa rồi hắn bị ép chết tại chỗ.
Nghĩ đến uy áp và hiểm cảnh lúc nãy, thậm chí U La cảm giác được tử vong rất gần, lập tức sợ hãi không nhẹ.
- U La bị đẩy lui.
Cảnh tượng này làm mọi người sợ hãi thán phục, đường đường U La lại bị tia sáng bắn ngược làm trọng thương.
Cùng một thời gian, thời điểm U La công kích, khí thế trên người Lục Thiếu Du tăng lên như chẻ che, áp lực bộc phát, đồ án âm dương trên người bộc phát hai màu đen trắng.
Xùy.
Cùng một thời gian, thân thể Lục Thiếu Du đang nằm lại đứng thẳng, áo bào rách nát vần vũ, hai mắt nhắm chặc lúc này mở ra, đôi mắt một lạnh một nóng, một đen một trắng giống như nhật nguyệt xoay tròn, ngày đêm luân chuyển, cực kỳ huyền ảo.
Hai mắt mở ra, thiên địa luân chuyển, giờ phút này Lục Thiếu Du không nhìn bất cứ kẻ nào, dường như giờ phút này thiên địa chỉ có mình hắn tồn tại, hắn thì thào:
- Vô sinh tử tướng, vô tướng Niết Bán, vô tướng và không vô tướng, không tiểu thừa Niết Bàn, cũng không đại thừa Niết Bàn, không vô thượng Niết Bàn, cũng không vô lượng Niết Bàn, tâm nhìn thấy pháp, tên là ngoại đạo, ngộ bản tâm tức Niết Bàn.
Ầm ầm.
Khi Lục Thiếu Du dứt lời, năng lượng bao phủ khắp toàn thân, không gian tiêu tán và nứt vỡ từng khúc.
Lúc này thiên địa lung lay sắp đổ, chấn động khó hiểu, nhật nguyệt và ánh sao cùng hiện, hàng tỉ ngôi sao tỏa sáng làm thiên địa chói lóa, thiên địa rung chuyển, cửu thiên rung chuyển.
- Như thế nào, ngươi muốn ngăn cản ta sao?
Lục Thiếu Du nhìn không trung, hắn thì thào một câu.
Ầm ầm.
Trên không trong không có người trả lời Lục Thiếu Du, nhưng đột nhiên có tiếng nổ truyền ra, giống như đang đáp lời hắn.
Không gian lúc này gió nổi mây phun, mây đen đền bù, mây đen che phủ toàn bộ thiên địa, mọi người nhìn thấy mây đen bao phủ, khí tức khủng bố tỏa ra các hướng, hàng tỉ ngôi sao bao phủ vòm trời, mây đen hàng lâm nơi nơi.
Lục Thiếu Du tiếp tục ngẩng đầu nhìn không trung, trong mắt bắn ra khí tức lăng lệ ác liệt, khí tức quanh người chấn động, hắn bước ra một bước dồn khí vào đan điền, nguyên lực tuôn ra, tiếng gầm cuồn cuộn, sau đó ngẩng đầu lên bầu trời nói:
- Người muốn ngăn cản ta, ta sẽ giết ngươi, nếu trời ngăn cản ta, ta liền nghịch thiên!
Oanh.
Từ khi Lục Thiếu Du dứt lời, trong nháy mắt không trung nổ vang, lập tức mọi người cảm giác được thiên địa lúc này nhật nguyệt tinh thần cùng hiện, càng ngày càng nhiều mây đen tụ tập, thiên uy khủng khiếp hàng lâm.
Dưới thiên uy khủng bố, từng tia chớp hàng lâm, hàng tỉ ngôi sao phát sáng.
- Đây là vô thượng lôi kiếp, Lục Thiếu Du đang độ vô thượng Niết Bàn, đưa tới vô thượng lôi kiếp.
Lục Linh ngẩng đầu, nhìn qua quang cầu lôi điện, đột nhiên ánh mắt nhảy lên, lúc này hắn làm như không thấy lôi kiếp.
- Vô thượng lôi kiếp, Lục Thiếu Du lại đặt chân vô thượng Niết Bàn.
- Vương thượng lôi kiếp, Lục phó thống lĩnh không chết, Lục phó thống lĩnh sắp đặt chân lên đại thừa Niết Bàn.
Mộ Linh Lạc, Băng Thiên Lý, Phá Thổ, Đông Quan Trạch, Hổ Sư, Cuồng Thử, Cát Bạch Mị, Nguyên Hạt, Xích Xà, Kinh Lôi lúc này rung động nhìn nhau.
Bây giờ Lục Thiếu Du đột phá vô thượng lôi kiếp, hắn sắp đặt chân vào vô thượng Niết Bàn, cảnh tượng này làm rất nhiều người rung động.
- Đáng chết, hắn sắp bước vào vô thượng Niết Bàn.
Huyễn Lang và Nguyên Hồn không biết khi nào đến bên cạnh U La, sắc mặt Nguyên Hồn khó coi, nói với U La:
- Khó trách vừa rồi không có đánh chết Lục Thiếu Du được, vô thượng Niết Bàn có thiên uy hộ thân, chúng ta bây giờ ra tay cũng không thể giết hắn.
Hai mắt U La bắn ra hào quang âm hàn, lạnh nhạt nói:
- Có thể vượt qua vô thượng lôi kiếp hay không còn không nhất định, độ không qua không cần chúng ta ra tay, hắn sẽ thần hồn câu diệt, nếu vượt qua vô thượng lôi kiếp, khi đó cũng là thời điểm hắn yếu nhất, lúc đó lại đánh chết. Lục Thiếu Du, nhất định không thể chống lại.
/5024
|