Chương 12.1: Đêm đầu tiên (2)
Lê Trú ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, "Chứng minh cho tôi xem."
Uyển Thu đầu tiên là choáng váng, sau đó cô nở một nụ cười ái muội và đùa cợt, "Anh nói anh không muốn làm tình với em, nhưng năm lần bảy lượt kiếm cớ để kêu em làm những điều dâm dục như vậy, rốt cuộc anh có chủ đích gì?"
"Tôi không có chủ đích gì với em," Lê Trú nhấn mạnh, "Câu này tôi nên hỏi em mới phải, Uyển Thu, có nữ live stream khiêu dâm nào dám sống đối diện với cảnh sát? Đừng nói với tôi, mọi thứ chỉ là trùng hợp. Rốt cuộc ai xúi giục em đến quyến rũ tôi? Chỉ điều đó thôi cũng đủ để tra khảo em đến khi em khóc lóc van xin thương xót. "
Uyển Thu nghe lời đe dọa của anh, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ, "Dù sao anh cũng là cảnh sát, nghi ngờ điều đó cũng hợp lý, nhưng em chỉ là một nữ live stream thất thời, nên mọi lời bào chữa của em đều là bao biện. Hừm, em mới thấy anh không bình thường, làm gì có cảnh sát nào sống ở một nơi như thế này? "
Ánh mắt Lê Trú có chút lạnh lùng, ảm đạm thốt ra một tiếng, "Cởi."
Uyển Thu giằng co với anh một lúc, nhưng vẫn thỏa hiệp, từ từ cởi quần lót của mình.
"Nhìn xem, không có máu."
Lê Trú chỉ liếc mắt nhìn sơ rồi cáu kỉnh quay đi, một lúc sau mới trầm giọng hỏi cô: "Em rốt cuộc có phải là Tô Vãn không? Nếu ngày nào đó để tôi phát hiện em giở trò với tôi, tôi sẽ khiến em không thể ăn được."
Cô tức giận ngồi xuống ghế sô pha, "Chuyện này quan trọng sao? Anh là cảnh sát, đang điều tra một vụ án lớn, một người phụ nữ có thân phận gì, lẽ nào nó quan trọng với vụ án này sao?"
Lê Trú cười lạnh, nhưng không ngờ lại phát hiện ra cô nói rất đúng, Tô Vãn và Uyển Thu có phải là cùng một người hay không, đó chỉ là chuyện riêng và nỗi ám ảnh của anh, không cần thiết phải điều tra. Anh hùng hổ đi tra hỏi như vậy, chỉ là bị dục vọng của chính mình chi phối.
Đây là điều tối kỵ.
Đúng lúc đó, anh bất ngờ phát hiện ra tâm ma của chính mình.
Không phải vì nghi ngờ Uyển Thu là cô ấy nên mới muốn để cô đi sao? Nếu không, anh cũng sẽ lãnh khốc vô tình như những cô gái khác.
Lê Trú cau mày, trong lòng đột nhiên kinh hãi.
Đây là dấu hiệu của cảm xúc, lý trí nói với anh, bóp nghẹt nó khi còn trong trứng nước.
Uyển Thu không biết anh đang suy nghĩ gì, khi lần nữa đối diện với ánh mắt anh, thì anh trở nên có chút máu lạnh.
"Em nói đúng, tôi không nên quan tâm em là ai. Tôi chỉ cần biết em đã vi phạm pháp luật chết tiệt."
Uyển Thu tinh tường phát hiện ra có gì đó không ổn, nhanh chóng mặc quần lót vào, "Kiểm tra xong rồi, anh nên đi đúng không?"
Anh nhìn cô chằm chằm, tiến đến từng bước.
"Đi theo tôi, Uyển Thu."
Cô phòng bị, "Đi đâu?"
Lê Trú hoàn toàn không chút cảm xúc, hoàn toàn khác so với ban nãy, ngay lúc này, Uyển Thu cảm thấy sợ hãi.
"Anh... anh định làm gì?"
Anh lôi kéo cô, "Theo tôi đến đồn cảnh sát."
Ngay khi lời này nói ra, Uyển Thu kinh hãi đến biến sắc, nhanh chóng bắt đầu phản kháng.
"Không muốn!"
"Em cũng nên như bọn họ, tối nay ở trong phòng thẩm vấn."
“Không!” Cô vô cùng sợ hãi, như thế nào cũng không nhúc nhích bước chân, “Anh rõ ràng đã thả em ra, tại sao lại trở mặt? Em, em chọc anh cái gì?
Anh nhéo cằm cô, "Em bị bắt tại trận, đừng nghĩ có thể trốn khỏi chịu tội, tôi để em thoát, là sơ suất của tôi, bây giờ em cút đi với tôi."
Cô hoảng sợ và kinh ngạc nhìn anh, nhưng người đàn ông lúc này quá cứng rắn, không còn có thể cứu vãn nữa, cô muốn khóc, thậm chí còn quên mất mình muốn nói gì.
Anh đột ngột giật mạnh cô, cô không thể chống cự, bị anh kéo về phía cửa.
“Chỉ vì em không phải là cô ấy, nên anh không muốn giúp em…” Tiếng khóc uất ức của cô chứa đầy chịu đựng và bất bình, “Bởi vì em không cởi đồ trước máy quay cho anh xem, cho nên trong lòng anh, em không bằng cô ấy phải không!"
Lê Trú dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt của anh có chút dọa người, nhưng cô không sợ mà trực tiếp đối diện.
Lê Trú kìm nén cảm xúc của mình, nói với cô từng chữ: "Không cần biết là em hay là cô ấy, tôi đều sẽ tóm lấy từng người một, sau đó đích thân giao nộp."
Đâu chỉ là bỡ ngỡ, cô vì sự lạnh lùng của anh mà trong lòng nguội lạnh.
Tuy nhiên, anh ban đầu vốn dĩ đã là như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Có bao nhiêu người đàn ông cảm thấy mình đang đi lệch quỹ đạo bình thường, có thể làm như anh, dứt khoát rút lui.
Anh vừa định mở cửa, cô vội vàng nắm lấy tay anh.
Sự tàn nhẫn của anh lại ập đến, đôi mắt nghiêm nghị của anh nhướng lên, nhưng lại bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của cô: "Em cho anh cơ thể này, làm ơn, tha cho em lần này được không?"
"Em mới làm công việc đó cách đây không lâu, em muốn kiếm tiền nhanh để chữa bệnh cho cha nên mới đi lạc đường, em thề sẽ không bao giờ tái phạm, đừng đưa em đến đồn cảnh sát, em, em vẫn còn đang học đại học... Anh làm như vậy sẽ hủy cuộc đời em."
/100
|