Trước mắt một mảnh hắc ám, tiếng rên rỉ đứt quãng, xúc giác mẫn cảm đưa giác quan lên đến cực đại.
Lộ Khiết vặn vẹo thân mình.
Hắn dường như ngưng lại hành động một chút, sau đó nói: "Muốn cởi trói không?"
Cô dường như không tin vào tai mình, trong bóng tối mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Muốn cởi trói để được đê mê hơn không?" Vẫn là giọng nói trầm trầm tràn đầy từ tính đó.
Đồ... biến thái thần kinh. Cô chỉ hận hiện tại bản thân không thể nói hay cử động được, nếu không cô sẽ không ngần ngại mà giết hắn.
Cô gật đầu.
"Được."
Nói xong hắn thật sự cởi trói tay chân và vứt bỏ nùi giẻ trong miệng cô. Cô tưởng hắn không buông tha mình, đang giơ tay lên không trung liền đấm hụt một cái vào không khí. Hắn đã rời khỏi giường và đi đến bên cạnh cửa ra vào, bật đèn.
Căn phòng đột nhiên sáng lên khiến cho Lộ Khiết chưa kịp thích ứng phải lấy tay che mắt lại. Dần dần nghe thấy âm thanh cười cười trầm thấp của đàn ông, cô mới bỏ tay ra nhìn về hướng phát ra tiếng cười.
Chỉ thấy trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn, thân hình khoảng một mét tám mươi lăm, vai rộng, ngực dày, tấm lưng to tựa hồ như có thể chất chứa được cả giang sơn. Vòng eo săn chắc, bụng tám múi dày rõ ràng, hông nhỏ, mông cao.
Thoạt nhìn dường như hắn là một vận động viên thể thao chuyên nghiệp vậy.
Hắn đứng lười biếng dựa lưng vào tường, đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía cô, sống mũi cao thẳng toát ra thập phần anh khí, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như được tạc nên, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: "Tôi hết hứng thú rồi, nhưng có vẻ như sau khi nhìn thấy tôi thì cô đã từ bỏ ý nghĩ muốn cự tuyệt?"
Lộ Khiết giật mình, thấy ánh mắt của hắn như phóng tia điện về mình liền linh cảm có điều không tốt, nhìn xuống bản thân thấy ngực toàn bộ đã bị phơi bày ra, quần lót thì ướt đẫm, thủy dịch còn tràn ra cả hai bắp đùi. Lộ Khiết xấu hồ kéo áo váy xuống, ngồi dậy thật nhanh. Hai tay ôm lấy ngực, bày ra bộ dạng gái nhà lành bị ức hiếp: "Nói bậy, tôi không có."
"Ồ... Không có?" Hắn nhướng mày, nhún nhún vai: "Không có mà đồng ý dùng tiền để trao đổi thân xác?"
"Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tiền nào? Tôi là bị bắt cóc tới đây?" Lộ Khiết mím môi, nhíu chặt hai hàng lông mày. Đây là điều mà cô muốn nói từ lúc nãy rồi, chắc chắn là bọn người kia đã nhầm cô với ai khác.
Người đàn ông kia nhếch môi, bình thản bước tới chiếc ghế sofa gần đó rồi ngồi xuống. Phong thái nhàn nhã, khí chất toát ra từ cơ thể hắn bức người đến khó tả. Khiến cho không khí xung quanh tựa hồ như ngưng đọng, có chút hít thở không thông.
Hắn cầm ly trà bằng men sứ trên bàn lên, ngắm nhìn một cách chăm chú, sau đó nói: "Vậy thì bọn chúng đã bắt nhầm người rồi. Không những thế lại còn kéo theo người vô tội vào nữa. Nhưng không biết có thể lấy gì để bù đắp cho cô đây? Một ngón tay? Một bàn tay? Một mạng? Hay là... giết sạch bọn chúng?" Vừa nói, hắn vừa chuyển dời ánh mắt lên người cô, khiến cho Lộ Khiết ớn lạnh sống lưng.
"Anh đừng đùa kiểu đấy. Tuy là bọn chúng sai nhưng chẳng phải là do anh sao? Anh cũng đã thất lễ với tôi đấy thôi." Mặc dù thì cũng may mắn là anh kịp dừng lại trước khi đi quá giới hạn, nhưng cô sợ những lời hắn nói là thật, như thế thì cô lại trở thành nguyên nhân gián tiếp giết người mất. Vậy nên đành phải dùng lời nói uy hiếp hắn.
Ring ring ring...
tiếng điện thoại vang lên. Lộ Khiết định tìm điện thoại của mình nhưng lại thấy người đàn ông kia đã cầm lấy điện thoại lên nghe. Sao điện thoại của hắn lại giống của cô thế? Không ngờ nhìn nam tính mà lại dùng vỏ điện thoại màu hồng.
"...!" Hắn không nói một câu nào mà tắt máy, sau đó vứt lên trên mặt bàn cái "độp".
Có chuyện gì thế?
"Cô nhìn cái gì? Chủ nợ của cô gọi đấy, bọn chúng nói đang ở phòng bệnh của bố mẹ cô. Hôm nay là hạn cuối trả tiền."
Lộ Khiết lập tức đứng phắt dậy. Lũ khốn nạn, rõ ràng là nói cho cô bảy ngày, vậy mà mới chỉ ba ngày mà bọn chúng đã... Cô đứng ngồi không yên, cầm lấy điện thoại muốn tìm người bạn chat trên mạng kia, nhưng anh ta đã offline mười phút trước, nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Rõ ràng là bị cô cho leo cây nên tức giận chăng?
Bây giờ làm gì còn cách nào khác... A, còn tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc mà thầy hiệu trưởng đã đưa cho cô. Vừa nghĩ tới liền chạy đi tìm túi xách của mình,cầm điện thoại của mình lên bấm số điện thoại trong tờ giấy kia, khi tiếng "tút tút" kết nối vang lên cũng là tiếng "ring ring" báo cuộc gọi đến phát ra. Ngay trong căn phòng này?
"Alo, cô gọi tôi có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ... anh là... Triệu Hạo Hiên?"
Lộ Khiết vặn vẹo thân mình.
Hắn dường như ngưng lại hành động một chút, sau đó nói: "Muốn cởi trói không?"
Cô dường như không tin vào tai mình, trong bóng tối mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Muốn cởi trói để được đê mê hơn không?" Vẫn là giọng nói trầm trầm tràn đầy từ tính đó.
Đồ... biến thái thần kinh. Cô chỉ hận hiện tại bản thân không thể nói hay cử động được, nếu không cô sẽ không ngần ngại mà giết hắn.
Cô gật đầu.
"Được."
Nói xong hắn thật sự cởi trói tay chân và vứt bỏ nùi giẻ trong miệng cô. Cô tưởng hắn không buông tha mình, đang giơ tay lên không trung liền đấm hụt một cái vào không khí. Hắn đã rời khỏi giường và đi đến bên cạnh cửa ra vào, bật đèn.
Căn phòng đột nhiên sáng lên khiến cho Lộ Khiết chưa kịp thích ứng phải lấy tay che mắt lại. Dần dần nghe thấy âm thanh cười cười trầm thấp của đàn ông, cô mới bỏ tay ra nhìn về hướng phát ra tiếng cười.
Chỉ thấy trước mắt cô là một người đàn ông cao lớn, thân hình khoảng một mét tám mươi lăm, vai rộng, ngực dày, tấm lưng to tựa hồ như có thể chất chứa được cả giang sơn. Vòng eo săn chắc, bụng tám múi dày rõ ràng, hông nhỏ, mông cao.
Thoạt nhìn dường như hắn là một vận động viên thể thao chuyên nghiệp vậy.
Hắn đứng lười biếng dựa lưng vào tường, đưa đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn về phía cô, sống mũi cao thẳng toát ra thập phần anh khí, khuôn mặt hoàn mỹ tựa như được tạc nên, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: "Tôi hết hứng thú rồi, nhưng có vẻ như sau khi nhìn thấy tôi thì cô đã từ bỏ ý nghĩ muốn cự tuyệt?"
Lộ Khiết giật mình, thấy ánh mắt của hắn như phóng tia điện về mình liền linh cảm có điều không tốt, nhìn xuống bản thân thấy ngực toàn bộ đã bị phơi bày ra, quần lót thì ướt đẫm, thủy dịch còn tràn ra cả hai bắp đùi. Lộ Khiết xấu hồ kéo áo váy xuống, ngồi dậy thật nhanh. Hai tay ôm lấy ngực, bày ra bộ dạng gái nhà lành bị ức hiếp: "Nói bậy, tôi không có."
"Ồ... Không có?" Hắn nhướng mày, nhún nhún vai: "Không có mà đồng ý dùng tiền để trao đổi thân xác?"
"Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Tiền nào? Tôi là bị bắt cóc tới đây?" Lộ Khiết mím môi, nhíu chặt hai hàng lông mày. Đây là điều mà cô muốn nói từ lúc nãy rồi, chắc chắn là bọn người kia đã nhầm cô với ai khác.
Người đàn ông kia nhếch môi, bình thản bước tới chiếc ghế sofa gần đó rồi ngồi xuống. Phong thái nhàn nhã, khí chất toát ra từ cơ thể hắn bức người đến khó tả. Khiến cho không khí xung quanh tựa hồ như ngưng đọng, có chút hít thở không thông.
Hắn cầm ly trà bằng men sứ trên bàn lên, ngắm nhìn một cách chăm chú, sau đó nói: "Vậy thì bọn chúng đã bắt nhầm người rồi. Không những thế lại còn kéo theo người vô tội vào nữa. Nhưng không biết có thể lấy gì để bù đắp cho cô đây? Một ngón tay? Một bàn tay? Một mạng? Hay là... giết sạch bọn chúng?" Vừa nói, hắn vừa chuyển dời ánh mắt lên người cô, khiến cho Lộ Khiết ớn lạnh sống lưng.
"Anh đừng đùa kiểu đấy. Tuy là bọn chúng sai nhưng chẳng phải là do anh sao? Anh cũng đã thất lễ với tôi đấy thôi." Mặc dù thì cũng may mắn là anh kịp dừng lại trước khi đi quá giới hạn, nhưng cô sợ những lời hắn nói là thật, như thế thì cô lại trở thành nguyên nhân gián tiếp giết người mất. Vậy nên đành phải dùng lời nói uy hiếp hắn.
Ring ring ring...
tiếng điện thoại vang lên. Lộ Khiết định tìm điện thoại của mình nhưng lại thấy người đàn ông kia đã cầm lấy điện thoại lên nghe. Sao điện thoại của hắn lại giống của cô thế? Không ngờ nhìn nam tính mà lại dùng vỏ điện thoại màu hồng.
"...!" Hắn không nói một câu nào mà tắt máy, sau đó vứt lên trên mặt bàn cái "độp".
Có chuyện gì thế?
"Cô nhìn cái gì? Chủ nợ của cô gọi đấy, bọn chúng nói đang ở phòng bệnh của bố mẹ cô. Hôm nay là hạn cuối trả tiền."
Lộ Khiết lập tức đứng phắt dậy. Lũ khốn nạn, rõ ràng là nói cho cô bảy ngày, vậy mà mới chỉ ba ngày mà bọn chúng đã... Cô đứng ngồi không yên, cầm lấy điện thoại muốn tìm người bạn chat trên mạng kia, nhưng anh ta đã offline mười phút trước, nhắn tin cũng không thấy hồi âm. Rõ ràng là bị cô cho leo cây nên tức giận chăng?
Bây giờ làm gì còn cách nào khác... A, còn tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc mà thầy hiệu trưởng đã đưa cho cô. Vừa nghĩ tới liền chạy đi tìm túi xách của mình,cầm điện thoại của mình lên bấm số điện thoại trong tờ giấy kia, khi tiếng "tút tút" kết nối vang lên cũng là tiếng "ring ring" báo cuộc gọi đến phát ra. Ngay trong căn phòng này?
"Alo, cô gọi tôi có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ... anh là... Triệu Hạo Hiên?"
/15
|