Nó mang chiếc va-li lên phòng cuối dãy . Và cũng đi qua một căn phòng, nó nhìn thấy mọi thứ đều rất quen thuộc, nhưng nó không thể nhớ được gì cả. Mang đồ vào phòng, nó thấy hai bác đang ngồi nghỉ, nó nhanh nhảu :
- Con chào hai bác
- Chào con ! ( đồng thanh ). Con là người mới à???
- Dạ vâng
Bác Tư quay lại, nhìn thấy nó thì ngạc nhiên :
- Con là ............
- Dạ con là Thiên Du
- Ừ ! Con rất giống với Gia Như
- Gia Như là ai vậy bác???
- À ! Đó là cô bé mà trước đây cậu chủ đưa về đây sống. Cô bé rất tốt bụng, có gương mặt rất giống con và giọng nói cũng vậy. Nhưng thật tiếc, nghe nói cô bé đã chết dưới sông rồi.........Thật tội nghiệp
- Vâng.........Thật đáng thương bác ạ
Nó nghe mà có cảm giác gì đó thật lạ, nó thấy thật thương cảm khi nghe bác Tư kể. Nó cũng không biết tại sao nó lại có cảm giác như người đó số phận cũng giống với nó. Bác Tư ban đầu tưởng nó là Gia Như, nhưng khi nhìn kĩ thì có một vết sẹo trên trán của nó, đó chính là vết sẹo khi nhảy xuống con đèo đó( sẹo không ảnh hưởng đến nhan sắc nha ) và giọng nói tuy giống nhưng nhí nhảnh , trẻ con hơn rất nhiều . Phong cách , kiểu tóc khác hoàn toàn. Phải là người ở lâu cùng hay tinh ý mới nhận ra được . Thấy nó có vẻ mệt , bác Hồng nói ;
- Thôi con cứ xếp đồ rồi nghỉ một lúc đi . Bắt đầu từ chiều con sẽ tập làm quen với công việc
- Dạ ! Cảm ơn hai bác. Có gì con không biết hai bác chỉ giáo nhé, hai sư phụ ....hề
- Hì . Con bé này. chỉ nịnh là giỏi
Mới đến nhà hắn một lúc mà nó đã quen với mọi người rồi, ai cũng yêu quý nó vì nó rất thân thiện và cởi mở. Một tuần nữa nó mới nhập học nên chưa phải lo nghĩ gì, nó bắt đầu quen với công việc osin của mình. Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giặt quần áo, rửa bát, quét dọn nhà cửa, dọn phòng cô cậu chủ và nấu ăn thôi, ..... nói chung là mấy việc nhà ( nó làm rất thạo vì được bà dạy mà ). Nó cứ như vậy rồi quen dần với công việc, lương mỗi tháng cũng thừa đóng học, số dư còn lại để mua sách vở hay quần áo đủ mặc ,....
Ở Mỹ :
- Anh Vũ à ??
- Gì em?
- Có lẽ em phải ở lại Mỹ khoảng một tháng để giao dịch với đối tác. Anh ở lại cùng em được không ???
- Không được. Còn công ty thì phải tính sao ??
- Vậy thì anh cứ về trước đi nhé. Chắc khoảng tháng sau em mới về được. Nhớ anh lắm....Yêu anh nhiều....moa moa
Trâm Anh cố tình làm ra vẻ dễ thương nhưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy , rồi đáp lại một từ lạnh lùng :
- Ừ
NHỏ nói tiếp :
- Vậy bao giờ anh về ??
- Ba ngày nữa
- Vâng
Suốt hai năm qua, tình cảm của hắn với nó vẫn không hề thay đổi, hắn chỉ có một chút tình cảm với Trâm Anh thôi. Nhưng vì biết Gia Như đã đi xa nên hắn cố gắng chôn vùi tình cảm của mình vào dĩ vãng và bắt đầu với Trâm Anh. Nhưng cố gắng đến mấy hắn cũng chỉ dành cho nhỏ được một chút tình cảm mà thôi. Hắn lạnh lùng hơn xưa rất nhiều. Nghe đâu ba mẹ hắn nói, nếu tiến triển vẫn như vậy thì khả năng năm sau sẽ tổ chức đám cưới cho nhỏ và hắn. Hắn chỉ gật đầu cho qua chuyện , giờ việc này không quan trọng với hắn, hắn chỉ cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi nó .........
Trâm Anh thì luôn tỏ ra hiền dịu , nết na và quan tâm đến nó, nhỏ vẫn lo sợ kế hoạch của nhỏ sẽ bị phát hiện, nhỏ lo sợ nó sẽ sống và trở về vào một ngày không xa, nhỏ sợ hắn sẽ bỏ rơi nhỏ, nhỏ sợ mất hắn.......Chính vì vậy, suốt hai năm qua, nhỏ vẫn luôn âm thầm cho người đi tìm nó,............
- Con chào hai bác
- Chào con ! ( đồng thanh ). Con là người mới à???
- Dạ vâng
Bác Tư quay lại, nhìn thấy nó thì ngạc nhiên :
- Con là ............
- Dạ con là Thiên Du
- Ừ ! Con rất giống với Gia Như
- Gia Như là ai vậy bác???
- À ! Đó là cô bé mà trước đây cậu chủ đưa về đây sống. Cô bé rất tốt bụng, có gương mặt rất giống con và giọng nói cũng vậy. Nhưng thật tiếc, nghe nói cô bé đã chết dưới sông rồi.........Thật tội nghiệp
- Vâng.........Thật đáng thương bác ạ
Nó nghe mà có cảm giác gì đó thật lạ, nó thấy thật thương cảm khi nghe bác Tư kể. Nó cũng không biết tại sao nó lại có cảm giác như người đó số phận cũng giống với nó. Bác Tư ban đầu tưởng nó là Gia Như, nhưng khi nhìn kĩ thì có một vết sẹo trên trán của nó, đó chính là vết sẹo khi nhảy xuống con đèo đó( sẹo không ảnh hưởng đến nhan sắc nha ) và giọng nói tuy giống nhưng nhí nhảnh , trẻ con hơn rất nhiều . Phong cách , kiểu tóc khác hoàn toàn. Phải là người ở lâu cùng hay tinh ý mới nhận ra được . Thấy nó có vẻ mệt , bác Hồng nói ;
- Thôi con cứ xếp đồ rồi nghỉ một lúc đi . Bắt đầu từ chiều con sẽ tập làm quen với công việc
- Dạ ! Cảm ơn hai bác. Có gì con không biết hai bác chỉ giáo nhé, hai sư phụ ....hề
- Hì . Con bé này. chỉ nịnh là giỏi
Mới đến nhà hắn một lúc mà nó đã quen với mọi người rồi, ai cũng yêu quý nó vì nó rất thân thiện và cởi mở. Một tuần nữa nó mới nhập học nên chưa phải lo nghĩ gì, nó bắt đầu quen với công việc osin của mình. Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là giặt quần áo, rửa bát, quét dọn nhà cửa, dọn phòng cô cậu chủ và nấu ăn thôi, ..... nói chung là mấy việc nhà ( nó làm rất thạo vì được bà dạy mà ). Nó cứ như vậy rồi quen dần với công việc, lương mỗi tháng cũng thừa đóng học, số dư còn lại để mua sách vở hay quần áo đủ mặc ,....
Ở Mỹ :
- Anh Vũ à ??
- Gì em?
- Có lẽ em phải ở lại Mỹ khoảng một tháng để giao dịch với đối tác. Anh ở lại cùng em được không ???
- Không được. Còn công ty thì phải tính sao ??
- Vậy thì anh cứ về trước đi nhé. Chắc khoảng tháng sau em mới về được. Nhớ anh lắm....Yêu anh nhiều....moa moa
Trâm Anh cố tình làm ra vẻ dễ thương nhưng hắn vẫn lạnh lùng như vậy , rồi đáp lại một từ lạnh lùng :
- Ừ
NHỏ nói tiếp :
- Vậy bao giờ anh về ??
- Ba ngày nữa
- Vâng
Suốt hai năm qua, tình cảm của hắn với nó vẫn không hề thay đổi, hắn chỉ có một chút tình cảm với Trâm Anh thôi. Nhưng vì biết Gia Như đã đi xa nên hắn cố gắng chôn vùi tình cảm của mình vào dĩ vãng và bắt đầu với Trâm Anh. Nhưng cố gắng đến mấy hắn cũng chỉ dành cho nhỏ được một chút tình cảm mà thôi. Hắn lạnh lùng hơn xưa rất nhiều. Nghe đâu ba mẹ hắn nói, nếu tiến triển vẫn như vậy thì khả năng năm sau sẽ tổ chức đám cưới cho nhỏ và hắn. Hắn chỉ gật đầu cho qua chuyện , giờ việc này không quan trọng với hắn, hắn chỉ cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi nó .........
Trâm Anh thì luôn tỏ ra hiền dịu , nết na và quan tâm đến nó, nhỏ vẫn lo sợ kế hoạch của nhỏ sẽ bị phát hiện, nhỏ lo sợ nó sẽ sống và trở về vào một ngày không xa, nhỏ sợ hắn sẽ bỏ rơi nhỏ, nhỏ sợ mất hắn.......Chính vì vậy, suốt hai năm qua, nhỏ vẫn luôn âm thầm cho người đi tìm nó,............
/60
|