Vũ gia thôn, không có ai họ Vũ, tổng cộng mười hai hộ, đều là những người tị nạn đến lưu trú. Người dân chất phác, thật thà, Lộ lão gia lại ra tay hào phóng, thôn trưởng Vũ gia thôn cũng rất hiếu khách và tình cảm.
Cuối cùng mọi người ngủ lại đây.
Thập Lục âm thầm thở phào một hơi, ngồi vào góc tối nơi chân tường, nâng chân xoa bóp rồi lại xoa bóp. Vừa đau chân, lòng lại thêm chua xót.
Ảnh vệ không phải là một công việc tốt a!
Lão gia ngồi xe, tôi tớ còn có mã kỵ, mà y thân làm ảnh vệ vì che dấu hành tung, ngoại trừ những khi thay đổi trang phục và đạo cụ (ý anh ấy là cải trang thành người thường ý) còn lại thì thường xuyên dựa vào hai chân mà chạy.
Nếu không phải có mấy người luân phiên nhau nghỉ ngơi, lại là từ nhỏ đã chịu huấn luyện , cái công việc ảnh vệ này đại khái đánh chết cũng không có ai chịu làm.
Ở trong bảo thì tốt rồi, chỗ nào có thể ẩn thân y đã rất quen thuộc, cũng không cần thường xuyên di chuyển, chỉ cần che dấu hơi thở, tận lực làm cho sự tồn tại của bản thân biến mất, hòa nhập vào khung cảnh xung quanh thì bình thường hành tung của y không có khả năng bị phát hiện. Chỉ là đôi khi nhịn tiểu rất là khổ sở, ha ha...
Một khi lão gia ra ngoài, lại lệnh cho bọn y đi theo nghe lệnh, vậy thì phiền toái hơn rồi.
Vừa muốn lúc nào cũng phải chú ý không thể để cho người khác phát hiện sự tồn tại của mình, vừa phải bám sát theo lão gia, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó tùy thời chờ đợi phân phó, còn phải tự mình lo lắng ăn uống ngủ nghỉ, mọi nhu cầu cá nhân... nếu không có hơn hai ảnh vệ đi cùng nhau thì chuyện đó hầu như không thể nào thực hiện được.
Nhìn đến trong phòng, hai thị đồng đang hầu hạ lão gia dùng bữa, Thập Lục lấy trong ngực áo ra một cái bánh nướng giáp thịt bò đã lạnh cứng đưa lên miệng, cắn một miếng to.
Đợi thêm nửa canh giờ nữa, Lộ Nhất sẽ đến thay ca.
Lộ Tinh Thiên cũng không mấy thoải mái.
Trong mấy ngày dong duổi trên đường, cho dù có xe ngựa tiện nghi mà ngồi, ven đường có cảnh sắc tươi đẹp làm vui, dong duổi chính là dong duổi, sao có thể so với sự thoải mái khi ở nhà?
Bồn tắm đã chuẩn bị tốt được đưa đến, hắn phất tay cho thị đồng lui ra, cởi quần áo bước vào trong bồn tắm dễ chịu.
Hô. . .
Thở ra một hơi dài, đầu ngả lên thành bồn tắm, phần dưới thân thể toàn bộ chìm trong nước ấm, hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, cơ thể một chút thả lỏng.
Dường như tất cả mệt mởi lúc đi đường theo lỗ chân lông tan ra, nói không hết bao nhiêu thoải mái.
Cửa sổ mở ra , gió đêm phơ phất theo cửa sổ đưa vào.
Lộ bảo chủ dáng người thật đẹp! Ngoài cửa sổ đột nhiên có người khen.
Miễn cưỡng, Lộ Tinh Thiên khoác hai tay lên thành bồn tắm, ánh mắt cũng không mở, So ra kém ngươi. Nhìn lén nam nhân tắm rửa cũng có thể thấy ngon mắt.
Nếu người nọ là ca ca của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, có thể nào cũng xem như nhìn được chuyện tốt? Ngoài cửa sổ nhân ha hả cười.
Kim Nguyên Bảo?
Đúng là ta.
Lộ Tinh Thiên cười khẽ ra tiếng, Nguyên lai là Kim Lâu chủ, ta đang nghĩ ai mà rảnh rỗi như vậy. Nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này thật sự khoái trá?
Nhờ phúc của Lộ bảo chủ, Kim mỗ trong khoảng thời gian này đúng là so với ngày xưa phong phú hơn.
Không dám nhận không dám nhận. Chỉ cần Kim Lâu chủ cao hứng là tốt rồi.
Aha!
Ha ha!
Ai, chẳng lẽ ta thật sự là lao khổ mệnh?
Ngươi sớm không tới trễ không tới, vì cái gì phải ở một khắc trước khi ta được thay ca liền chạy tới? Ngươi chẳng lẽ không biết ảnh vệ cũng cần nghỉ ngơi sao?
Lão gia chúng ta dường như lại không muốn tự mình động thủ, ta lại đánh không lại ngươi, ngươi nói xem, ngươi không phải đang cố ý gây phiền toái cho ta sao?
Y đưa mắt liếc nhìn nam nhân nằm trong bồn tắm... Đáng tiếc, cảnh đẹp trước mặt đúng là tốt không sao nói hết a... (Aaaa, anh lén coi mỹ nhân chồng anh tắm!)
Chỉ bằng này, Kim Lâu chủ, sống chết giữa chúng ta đã định rồi!
Khắp nơi lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ở trong phòng người đang ngâm mình trong bồn tắm vẫn không nhúc nhích, người ở ngoài phòng cũng không có phản ứng gì.
Thời gian từng chút một trôi qua, giống như thi nhẫn nại ở giữa trận đấu, trong ngoài cửa sổ đều bảo trì trầm mặc.
Trong bồn tắm hơi nóng dần tan đi, hạ tuần tháng chín gió cũng thổi lạnh da, thế nhưng ở trong bồn tắm, Lộ Tinh Thiên vẫn không hề có ý định đứng dậy.
Rốt cục ─
Lộ bảo chủ, ngươi không biết là nước đã hơi nguội? Thời tiết chuyển lạnh, còn xin bảo trọng quý thể, chớ để nhiễm phong hàn. Có một chút vẻ mừng thầm không thể nhịn lại cùng với hư tình giả ý (tình cảm không chân thật) trong thanh âm truyền đến.
Hay là Lộ bảo chủ tắm thật thoải mái, thoải mái đến ngay cả nhúc nhích cũng không muốn?
Một lúc lâu sau mới nghe được Lộ Tinh Thiên hữu khí vô lực (âm thanh không có sức) trả lời: Ta nói ngươi này Kim mập, ngươi ở đó giả ma giả quỷ cái gì... Ngươi động tay động chân vào nước tắm của ta?
Bị gọi là Kim mập, Tứ Phương Lâu chủ không biết trong lòng có cảm giác gì, nghe thanh âm cũng không thây khoái trá, âm trầm nói, Lộ Tinh Thiên, ân oán của chúng ta lúc đó cũng không phải nói quên là quên đi?
Nghe, âm điệu lập tức thay đổi rồi.
Mấy tôi tớ của ta sao rồi? Nửa ngày như vậy rồi còn không có đến, xem ra cũng đã xảy ra chuyện chẳng hay ho gì.
Hắc hắc, tại ta lo lắng Lộ bảo chủ trên đường đi xuống hoàng tuyền không có người hầu hạ, liền đem người tiễn đi trước một bước xuống đó chờ ngươi.
Đa tạ, ngươi muốn như thế nào? Âm điệu Lộ Tinh Thiên dường như thực bất đắc dĩ.
Ta muốn như thế nào? Lộ bảo chủ, ngươi cho là thiên hạ chỉ có người là người thông minh sao? Ngươi định kéo dài thời gian, nhân cơ hội hóa giải độc trong cơ thể?
Lộ Tinh Thiên không đáp.
Kim Nguyên Bảo cũng không có động tĩnh, dường như hắn đang chờ, đang xác định Lộ Tinh Thiên đã khôi phục công lực hay chưa.
Lộ Tinh Thiên!
Ân? Cánh tay khoác lên thành bồn tắm dường như hơi giật.
Người ngoài cửa sổ lại do dự , Thực ra ngươi không trúng độc, đúng không? Ngươi muốn xem xét ta tường tận, gạt ta chủ động ra tay?
Lộ Tinh Thiên khẽ thở dài một tiếng, như trước hữu khí vô lực nói: Kim mập, ta biết ngươi là kẻ nhát gan, nhưng không nghĩ tới ngươi nhát gan đến mức độ này. Ta rõ ràng bị ngươi hạ độc không thể động, ngươi còn hoài nghi đến hoài nghi đi. Nếu không, ngươi trước hết đem mấy thủ hạ ngươi cho mai phục xung quanh đây đến thử trước xem sao?
Kim Nguyên Bảo trầm mặc một lát, đột nhiên lại phát ra tiếng cười hắc hắc, Ngươi giỏi lắm, Lộ Tinh Thiên, thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt. Ngươi cho là nói như vậy sẽ làm ta tin rằng ngươi không có trúng độc có đúng không? Hừ hừ, hảo một cái giấu đầu hở đuôi!
Nga, phải không? Cho dù ngươi không tin, ta cũng lười cùng ngươi chơi. Rầm một tiếng, Lộ Tinh Thiên theo bồn tắm đứng lên.
Cùng lúc đó, Rầm! Hai cánh cửa ổ vốn đang mở ra cũng bị sập mạnh lại.
Ngay vào lúc cánh cửa sổ đóng lại, Lộ Tinh Thiên thân thể mềm nhũn ngã vào trong bồn tắm.
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy thân thể Lộ Tinh Thiên trượt xuống, được Lộ Tinh Thiên ngầm đồng ý,ôm hắn đặt lên giường.
Một viên giải độc đan được bỏ vào miệng Lộ Tinh Thiên, màn hạ xuống.
Dàn xếp gọn gàng hết thảy, bóng người ở trong phòng biến mất.
Kim Nguyên Bảo nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt, trong lòng dao động không ngừng.
Là không thành kế, hay là gậy ông đập lưng ông?
Nên động thủ tìm xem thật giả, hay là đợi cơ hội khác?
Do dự rồi lại do dự. .
Chi nha ─
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một gã trung niên bước ra ngoài.
Kim Nguyên Bảo lập tức đem toàn bộ chú ý đặt vào người nam nhân vừa mới bước ra.
Hắn nhớ rõ, hắn đã ra lệnh làm cho mọi người trong phòng này đều ngủ, hắn cũng xác định bên trong không có người nào thâm tàng bất lộ (có bản lĩnh cao cường không bộc lộ ra ngoài) Nhưng trung niên nam tử này ở đâu chui ra?
Hắn là ai?
Cuối cùng mọi người ngủ lại đây.
Thập Lục âm thầm thở phào một hơi, ngồi vào góc tối nơi chân tường, nâng chân xoa bóp rồi lại xoa bóp. Vừa đau chân, lòng lại thêm chua xót.
Ảnh vệ không phải là một công việc tốt a!
Lão gia ngồi xe, tôi tớ còn có mã kỵ, mà y thân làm ảnh vệ vì che dấu hành tung, ngoại trừ những khi thay đổi trang phục và đạo cụ (ý anh ấy là cải trang thành người thường ý) còn lại thì thường xuyên dựa vào hai chân mà chạy.
Nếu không phải có mấy người luân phiên nhau nghỉ ngơi, lại là từ nhỏ đã chịu huấn luyện , cái công việc ảnh vệ này đại khái đánh chết cũng không có ai chịu làm.
Ở trong bảo thì tốt rồi, chỗ nào có thể ẩn thân y đã rất quen thuộc, cũng không cần thường xuyên di chuyển, chỉ cần che dấu hơi thở, tận lực làm cho sự tồn tại của bản thân biến mất, hòa nhập vào khung cảnh xung quanh thì bình thường hành tung của y không có khả năng bị phát hiện. Chỉ là đôi khi nhịn tiểu rất là khổ sở, ha ha...
Một khi lão gia ra ngoài, lại lệnh cho bọn y đi theo nghe lệnh, vậy thì phiền toái hơn rồi.
Vừa muốn lúc nào cũng phải chú ý không thể để cho người khác phát hiện sự tồn tại của mình, vừa phải bám sát theo lão gia, ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó tùy thời chờ đợi phân phó, còn phải tự mình lo lắng ăn uống ngủ nghỉ, mọi nhu cầu cá nhân... nếu không có hơn hai ảnh vệ đi cùng nhau thì chuyện đó hầu như không thể nào thực hiện được.
Nhìn đến trong phòng, hai thị đồng đang hầu hạ lão gia dùng bữa, Thập Lục lấy trong ngực áo ra một cái bánh nướng giáp thịt bò đã lạnh cứng đưa lên miệng, cắn một miếng to.
Đợi thêm nửa canh giờ nữa, Lộ Nhất sẽ đến thay ca.
Lộ Tinh Thiên cũng không mấy thoải mái.
Trong mấy ngày dong duổi trên đường, cho dù có xe ngựa tiện nghi mà ngồi, ven đường có cảnh sắc tươi đẹp làm vui, dong duổi chính là dong duổi, sao có thể so với sự thoải mái khi ở nhà?
Bồn tắm đã chuẩn bị tốt được đưa đến, hắn phất tay cho thị đồng lui ra, cởi quần áo bước vào trong bồn tắm dễ chịu.
Hô. . .
Thở ra một hơi dài, đầu ngả lên thành bồn tắm, phần dưới thân thể toàn bộ chìm trong nước ấm, hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt, cơ thể một chút thả lỏng.
Dường như tất cả mệt mởi lúc đi đường theo lỗ chân lông tan ra, nói không hết bao nhiêu thoải mái.
Cửa sổ mở ra , gió đêm phơ phất theo cửa sổ đưa vào.
Lộ bảo chủ dáng người thật đẹp! Ngoài cửa sổ đột nhiên có người khen.
Miễn cưỡng, Lộ Tinh Thiên khoác hai tay lên thành bồn tắm, ánh mắt cũng không mở, So ra kém ngươi. Nhìn lén nam nhân tắm rửa cũng có thể thấy ngon mắt.
Nếu người nọ là ca ca của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, có thể nào cũng xem như nhìn được chuyện tốt? Ngoài cửa sổ nhân ha hả cười.
Kim Nguyên Bảo?
Đúng là ta.
Lộ Tinh Thiên cười khẽ ra tiếng, Nguyên lai là Kim Lâu chủ, ta đang nghĩ ai mà rảnh rỗi như vậy. Nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này thật sự khoái trá?
Nhờ phúc của Lộ bảo chủ, Kim mỗ trong khoảng thời gian này đúng là so với ngày xưa phong phú hơn.
Không dám nhận không dám nhận. Chỉ cần Kim Lâu chủ cao hứng là tốt rồi.
Aha!
Ha ha!
Ai, chẳng lẽ ta thật sự là lao khổ mệnh?
Ngươi sớm không tới trễ không tới, vì cái gì phải ở một khắc trước khi ta được thay ca liền chạy tới? Ngươi chẳng lẽ không biết ảnh vệ cũng cần nghỉ ngơi sao?
Lão gia chúng ta dường như lại không muốn tự mình động thủ, ta lại đánh không lại ngươi, ngươi nói xem, ngươi không phải đang cố ý gây phiền toái cho ta sao?
Y đưa mắt liếc nhìn nam nhân nằm trong bồn tắm... Đáng tiếc, cảnh đẹp trước mặt đúng là tốt không sao nói hết a... (Aaaa, anh lén coi mỹ nhân chồng anh tắm!)
Chỉ bằng này, Kim Lâu chủ, sống chết giữa chúng ta đã định rồi!
Khắp nơi lại trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ở trong phòng người đang ngâm mình trong bồn tắm vẫn không nhúc nhích, người ở ngoài phòng cũng không có phản ứng gì.
Thời gian từng chút một trôi qua, giống như thi nhẫn nại ở giữa trận đấu, trong ngoài cửa sổ đều bảo trì trầm mặc.
Trong bồn tắm hơi nóng dần tan đi, hạ tuần tháng chín gió cũng thổi lạnh da, thế nhưng ở trong bồn tắm, Lộ Tinh Thiên vẫn không hề có ý định đứng dậy.
Rốt cục ─
Lộ bảo chủ, ngươi không biết là nước đã hơi nguội? Thời tiết chuyển lạnh, còn xin bảo trọng quý thể, chớ để nhiễm phong hàn. Có một chút vẻ mừng thầm không thể nhịn lại cùng với hư tình giả ý (tình cảm không chân thật) trong thanh âm truyền đến.
Hay là Lộ bảo chủ tắm thật thoải mái, thoải mái đến ngay cả nhúc nhích cũng không muốn?
Một lúc lâu sau mới nghe được Lộ Tinh Thiên hữu khí vô lực (âm thanh không có sức) trả lời: Ta nói ngươi này Kim mập, ngươi ở đó giả ma giả quỷ cái gì... Ngươi động tay động chân vào nước tắm của ta?
Bị gọi là Kim mập, Tứ Phương Lâu chủ không biết trong lòng có cảm giác gì, nghe thanh âm cũng không thây khoái trá, âm trầm nói, Lộ Tinh Thiên, ân oán của chúng ta lúc đó cũng không phải nói quên là quên đi?
Nghe, âm điệu lập tức thay đổi rồi.
Mấy tôi tớ của ta sao rồi? Nửa ngày như vậy rồi còn không có đến, xem ra cũng đã xảy ra chuyện chẳng hay ho gì.
Hắc hắc, tại ta lo lắng Lộ bảo chủ trên đường đi xuống hoàng tuyền không có người hầu hạ, liền đem người tiễn đi trước một bước xuống đó chờ ngươi.
Đa tạ, ngươi muốn như thế nào? Âm điệu Lộ Tinh Thiên dường như thực bất đắc dĩ.
Ta muốn như thế nào? Lộ bảo chủ, ngươi cho là thiên hạ chỉ có người là người thông minh sao? Ngươi định kéo dài thời gian, nhân cơ hội hóa giải độc trong cơ thể?
Lộ Tinh Thiên không đáp.
Kim Nguyên Bảo cũng không có động tĩnh, dường như hắn đang chờ, đang xác định Lộ Tinh Thiên đã khôi phục công lực hay chưa.
Lộ Tinh Thiên!
Ân? Cánh tay khoác lên thành bồn tắm dường như hơi giật.
Người ngoài cửa sổ lại do dự , Thực ra ngươi không trúng độc, đúng không? Ngươi muốn xem xét ta tường tận, gạt ta chủ động ra tay?
Lộ Tinh Thiên khẽ thở dài một tiếng, như trước hữu khí vô lực nói: Kim mập, ta biết ngươi là kẻ nhát gan, nhưng không nghĩ tới ngươi nhát gan đến mức độ này. Ta rõ ràng bị ngươi hạ độc không thể động, ngươi còn hoài nghi đến hoài nghi đi. Nếu không, ngươi trước hết đem mấy thủ hạ ngươi cho mai phục xung quanh đây đến thử trước xem sao?
Kim Nguyên Bảo trầm mặc một lát, đột nhiên lại phát ra tiếng cười hắc hắc, Ngươi giỏi lắm, Lộ Tinh Thiên, thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt. Ngươi cho là nói như vậy sẽ làm ta tin rằng ngươi không có trúng độc có đúng không? Hừ hừ, hảo một cái giấu đầu hở đuôi!
Nga, phải không? Cho dù ngươi không tin, ta cũng lười cùng ngươi chơi. Rầm một tiếng, Lộ Tinh Thiên theo bồn tắm đứng lên.
Cùng lúc đó, Rầm! Hai cánh cửa ổ vốn đang mở ra cũng bị sập mạnh lại.
Ngay vào lúc cánh cửa sổ đóng lại, Lộ Tinh Thiên thân thể mềm nhũn ngã vào trong bồn tắm.
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ ôm lấy thân thể Lộ Tinh Thiên trượt xuống, được Lộ Tinh Thiên ngầm đồng ý,ôm hắn đặt lên giường.
Một viên giải độc đan được bỏ vào miệng Lộ Tinh Thiên, màn hạ xuống.
Dàn xếp gọn gàng hết thảy, bóng người ở trong phòng biến mất.
Kim Nguyên Bảo nhìn chằm chằm hai cánh cửa đóng chặt, trong lòng dao động không ngừng.
Là không thành kế, hay là gậy ông đập lưng ông?
Nên động thủ tìm xem thật giả, hay là đợi cơ hội khác?
Do dự rồi lại do dự. .
Chi nha ─
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một gã trung niên bước ra ngoài.
Kim Nguyên Bảo lập tức đem toàn bộ chú ý đặt vào người nam nhân vừa mới bước ra.
Hắn nhớ rõ, hắn đã ra lệnh làm cho mọi người trong phòng này đều ngủ, hắn cũng xác định bên trong không có người nào thâm tàng bất lộ (có bản lĩnh cao cường không bộc lộ ra ngoài) Nhưng trung niên nam tử này ở đâu chui ra?
Hắn là ai?
/53
|