Nhưng mà loại chờ mong xanh chát như mơ, nửa ngọt nửa chua như cam này nhanh chóng bị mùi cháo cá thổi bay. Cảm giác đói đáng sợ lúc trước đã chiếm cứ toàn bộ tnh thần Ngọc Lưu, giờ khắc này chút chờ mong xa xôi mơ hồ kia đã chuyển sang cơn thèm ăn, ánh mắt hắn nhìn chén cháo cá sắp phát lục quang đến nơi.
Bên tai lại truyền đến một tiếng cười, Vi Miễn từ đằng sau vươn tay kéo Ngọc Lưu vào lòng.
“Số lần ta cười hôm nay còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại. Ngươi thật sự là tiểu yêu tinh biết làm người khác vui mà….Ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Ngọc nhi? Lưu nhi?”
Đối với lời nói đùa của Vi Miễn, Ngọc Lưu chỉ hờ hững “ân” một tiếng, thoáng nhìn cánh tay y đang ôm mình, rồi lại tập trung tinh thần vào món cháo cá. Hắn dĩ nhiên không để ý tới nụ cười của Vi Miễn lần này chính là xuất phát từ vui sướng trong tâm, khác với vẻ mặt tươi cười vô hại thường ngày vốn chỉ là chiếc mặt nạ.
Nhưng bản năng xem mặt đoán ý được tôi rèn trong nam quán cho Ngọc Lưu biết mình đã khiến Vi Miễn vui vẻ nên hắn mới dám làm càn mà đem tất cả lực chú ý dồn vào chén cháo cá.
Càng nhìn càng đói, Ngọc Lưu kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng.
“Muốn ăn à?”
Hắn liều mạng gật đầu.
Vi Miễn vừa cười vừa đưa tay múc một muỗng cháo, quơ quơ trước mắt Ngọc Lưu. Ánh mắt hắn càng xanh lòe rồi, hé miệng ăn suýt cắn cả vào thìa. Bất thình lình, Vi Miễn nhanh như chớp rụt tay lại, đút cả muỗng cháo vào miệng mình.
Thực sự là một nam nhân vô cùng ác độc mà.
Ngọc Lưu lần thứ hai xác nhận sự thật này. Hắn đang tính xem có nên mài răng sắc thêm một chút để cắn lên khuôn mặt xinh đẹp đáng giận kia vài ấn ký cho y không dám xuất môn hai tuần nửa tháng không thì gương mặt xinh đẹp tươi cười trong nháy mắt đã kề sát mặt hắn.
“Ngô......”
Chợt hiểu ra, môi Ngọc Lưu đã bị lấp kín, răng nanh bị cạy mở, một ngụm cháo ấm thơm mùi cá đã tràn ngập khoang miệng.
Hắn tham lam nuốt cháo xuống, thoải mái nheo mắt. Cháo ngon nhưng chưa đủ, còn muốn ăn nữa. Bị cơn thèm ăn thúc đẩy, hắn không khách khí quấn chặt lưỡi Vi Miễn, liếm toàn bộ cháo vào miệng.
Vi Miễn ngẩn ra, chợt bật cười, dứt khoát lui giữ trận địa, cuốn đầu lưỡi Ngọc Lưu níu chặt trong miệng mình, cảm thụ Ngọc Lưu vì muốn ăn mà hôn liếm tham lam, trong lòng nảy lên mọt loại tư vị tiêu hồn.
Chén cháo cá này là món ăn ngon ngọt nhất trên đời.
Mượn công phu thở cho nhau này, Vi Miễn lại xúc cho mình một muỗng cháo. Lần này cháo rất ít, chỉ bằng nửa muỗng trước. Y tiện thể liếc nhìn chén cháo, lặng lẽ thở dài một hơi. Bát nhỏ quá, lần sau phải dặn Vi Việt đổi cái bát thật to mới được.
Đêm còn rất dài, nhưng cháo lại quá ít, Ngọc Lưu ăn lửng dạ gần như không có nửa điểm tạm dừng, mắt díp vào muốn đi gặp Chu Công. Lúc môi hai người vẫn dán vào nhau, Vi Miễn phát hiện hắn đã rơi vào giấc ngủ. Y nhịn không được trìu mến xoa mũi hắn, đem cháo còn trong miệng nuốt xuống rồi mới vốc nước tắm đã lạnh dần nhẹ nhàng tẩy sạch thân thể Ngọc Lưu.
Ngọc nhi? Nghe ẻo lả quá. Gọi vẫn ngươi là Lưu nhi thì hay hơn. Đây là lần đầu tiên ta hầu hạ người khác đó. Ngươi phải cảm ơn ta.” Tay Vi Miễn nhẹ nhàng xẹt qua cổ Ngọc Lưu. “Ai tử tế với ta, ta sẽ không bạc đãi hắn. Kẻ nào phản bội ta, ta sẽ làm cho hắn tan xương nát thịt. Ngươi là loại nào hả Lưu nhi?”
Cho dù đang mơ màng ngủ, Ngọc Lưu cũng cảm giác được nguy hiểm chợt áp lên người. Hắn rụt cổ, cả người rúc vào lòng Vi Miễn.
Động tác mờ ám vô thức này lại làm cho Vi Miễn dịu mặt xuống, kinh ngạc nhìn Ngọc Lưu. Một lát sau, y bế Ngọc Lưu bước ra khỏi dục dũng, lau khô thân thể, không trở về phòng ngay mà nằm lên nhuyễn tháp ôm Ngọc Lưu chìm vào giấc ngủ.
Bên tai lại truyền đến một tiếng cười, Vi Miễn từ đằng sau vươn tay kéo Ngọc Lưu vào lòng.
“Số lần ta cười hôm nay còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại. Ngươi thật sự là tiểu yêu tinh biết làm người khác vui mà….Ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? Ngọc nhi? Lưu nhi?”
Đối với lời nói đùa của Vi Miễn, Ngọc Lưu chỉ hờ hững “ân” một tiếng, thoáng nhìn cánh tay y đang ôm mình, rồi lại tập trung tinh thần vào món cháo cá. Hắn dĩ nhiên không để ý tới nụ cười của Vi Miễn lần này chính là xuất phát từ vui sướng trong tâm, khác với vẻ mặt tươi cười vô hại thường ngày vốn chỉ là chiếc mặt nạ.
Nhưng bản năng xem mặt đoán ý được tôi rèn trong nam quán cho Ngọc Lưu biết mình đã khiến Vi Miễn vui vẻ nên hắn mới dám làm càn mà đem tất cả lực chú ý dồn vào chén cháo cá.
Càng nhìn càng đói, Ngọc Lưu kìm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng.
“Muốn ăn à?”
Hắn liều mạng gật đầu.
Vi Miễn vừa cười vừa đưa tay múc một muỗng cháo, quơ quơ trước mắt Ngọc Lưu. Ánh mắt hắn càng xanh lòe rồi, hé miệng ăn suýt cắn cả vào thìa. Bất thình lình, Vi Miễn nhanh như chớp rụt tay lại, đút cả muỗng cháo vào miệng mình.
Thực sự là một nam nhân vô cùng ác độc mà.
Ngọc Lưu lần thứ hai xác nhận sự thật này. Hắn đang tính xem có nên mài răng sắc thêm một chút để cắn lên khuôn mặt xinh đẹp đáng giận kia vài ấn ký cho y không dám xuất môn hai tuần nửa tháng không thì gương mặt xinh đẹp tươi cười trong nháy mắt đã kề sát mặt hắn.
“Ngô......”
Chợt hiểu ra, môi Ngọc Lưu đã bị lấp kín, răng nanh bị cạy mở, một ngụm cháo ấm thơm mùi cá đã tràn ngập khoang miệng.
Hắn tham lam nuốt cháo xuống, thoải mái nheo mắt. Cháo ngon nhưng chưa đủ, còn muốn ăn nữa. Bị cơn thèm ăn thúc đẩy, hắn không khách khí quấn chặt lưỡi Vi Miễn, liếm toàn bộ cháo vào miệng.
Vi Miễn ngẩn ra, chợt bật cười, dứt khoát lui giữ trận địa, cuốn đầu lưỡi Ngọc Lưu níu chặt trong miệng mình, cảm thụ Ngọc Lưu vì muốn ăn mà hôn liếm tham lam, trong lòng nảy lên mọt loại tư vị tiêu hồn.
Chén cháo cá này là món ăn ngon ngọt nhất trên đời.
Mượn công phu thở cho nhau này, Vi Miễn lại xúc cho mình một muỗng cháo. Lần này cháo rất ít, chỉ bằng nửa muỗng trước. Y tiện thể liếc nhìn chén cháo, lặng lẽ thở dài một hơi. Bát nhỏ quá, lần sau phải dặn Vi Việt đổi cái bát thật to mới được.
Đêm còn rất dài, nhưng cháo lại quá ít, Ngọc Lưu ăn lửng dạ gần như không có nửa điểm tạm dừng, mắt díp vào muốn đi gặp Chu Công. Lúc môi hai người vẫn dán vào nhau, Vi Miễn phát hiện hắn đã rơi vào giấc ngủ. Y nhịn không được trìu mến xoa mũi hắn, đem cháo còn trong miệng nuốt xuống rồi mới vốc nước tắm đã lạnh dần nhẹ nhàng tẩy sạch thân thể Ngọc Lưu.
Ngọc nhi? Nghe ẻo lả quá. Gọi vẫn ngươi là Lưu nhi thì hay hơn. Đây là lần đầu tiên ta hầu hạ người khác đó. Ngươi phải cảm ơn ta.” Tay Vi Miễn nhẹ nhàng xẹt qua cổ Ngọc Lưu. “Ai tử tế với ta, ta sẽ không bạc đãi hắn. Kẻ nào phản bội ta, ta sẽ làm cho hắn tan xương nát thịt. Ngươi là loại nào hả Lưu nhi?”
Cho dù đang mơ màng ngủ, Ngọc Lưu cũng cảm giác được nguy hiểm chợt áp lên người. Hắn rụt cổ, cả người rúc vào lòng Vi Miễn.
Động tác mờ ám vô thức này lại làm cho Vi Miễn dịu mặt xuống, kinh ngạc nhìn Ngọc Lưu. Một lát sau, y bế Ngọc Lưu bước ra khỏi dục dũng, lau khô thân thể, không trở về phòng ngay mà nằm lên nhuyễn tháp ôm Ngọc Lưu chìm vào giấc ngủ.
/48
|