Không thể rời Thủy Hội viên, Ngọc Lưu không thấy được phản ứng của mọi người, nhưng phản ứng của bọn hạ nhân trong viên đã thể hiện tất cả. Ai nấy lo lắng, nặng nề, đi lại gấp gáp, thần sắc kinh hoảng, thường tụ tam quần tứ bàn tán khe khẽ. Thái độ đối với Ngọc Lưu không cung kính như trước mà tỏ vẻ khinh thị ra mặt.
Không có Vi Miễn, hắn chẳng là gì cả. Quạ đen biến thành phượng hoàng, trong giây lát lại bị đánh trở về nguyên hình. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, Dược Nhi và Hà Sùng đối với hắn trước sau như một. Dược Nhi là tâm tính thiếu niên, khờ dại thuần khiết, còn Hà Sùng là xuất phát từ nguyên nhân gì, Ngọc Lưu cũng đoán không ra.
“Hà tổng quản, thương thế của Vi gia ra sao rồi?”
Từ lúc nghe tin Vi Miễn gặp chuyện đến bây giờ đã ba ngày, cũng là bấy nhiêu lần Ngọc Lưu hỏi câu này.
“Ngọc công tử, Vi gia vẫn hôn mê chưa tỉnh.”
Hà Sùng cũng trả lời câu này ngần đó bận.
“Chẳng lẽ Kỉ thần y không có biện pháp gì với độc của Vi gia sao?”
Ngọc Lưu nhăn mày. Hắn không cho là mình đang lo lắng cho Vi Miễn, nhưng trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Nếu Vi Miễn thật sự gặp chuyện chẳng lành, hắn không phải nhân tiện mượn cơ hội thoát thân, hồi phục tự do, đem ngọc bội đi bán sao? Có tiền rồi thiên hạ nơi nào không thể đi? Có gì mà phải hoảng hốt?
“Kỉ thần y nói, Vi gia trúng độc của một loại độc xà. Phải lấy được mật của loại xà này làm thuốc mới khử được độc tính. Vi Việt đại ca đã vào núi tìm loại xà này từ đêm trước nhưng e rằng chục ngày nửa tháng nữa cũng chưa về kịp.”
“Nếu Vi Việt không tìm được loại độc xà này thì sao?”
Hà Sùng lặng yên một lát, nói: “Kỉ thần y còn nói, người chỉ có thể duy trì tính mạng cho Vi gia nửa tháng nữa. Sau nửa tháng, sẽ......”
Ngọc Lưu than nhẹ một tiếng: “Ngươi lui xuống đi.”
Hà Sùng nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cúi người thi lễ rồi đi ra. Chân vừa bước qua bậc cửa, tai đã nghe tiếng Ngọc Lưu gọi: “Khoan đã”.
“Ngọc công tử còn có điều gì phân phó?” Hà Sùng quay ngoắt người lại.
Ngọc Lưu cúi đầu, cũng không nhìn về phía Hà Sùng, vân vê ngọc bội đeo nơi cổ tay. Chất ngọc trắng noãn như da thịt hắn, vô cùng hài hòa. Qua hồi lâu, đến lúc Hà Sùng chuẩn bị hỏi lại, hắn mới thản nhiên mở miệng.
“Hà tổng quản, Ngọc Lưu có một chuyện, cầu tổng quản giúp cho......”
Hà Sùng ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, bên tai đã nghe tiếng Ngọc Lưu tiếp tục nói: “Trong người Ngọc Lưu chẳng còn gì đáng giá, chỉ còn miếng ngọc bội này......”
“Ngọc công tử, chữ “cầu” này ta không dám nhận. Nếu công tử có gì phân phó, miễn trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định cố gắng hết sức”.Hà Sùng thất lễ ngắt lời Ngọc Lưu nhưng trong thần sắc có chút kinh hoảng. Hiển nhiên gã dự đoán chuyện Ngọc Lưu sắp nhờ cậy không dễ dàng, chỉ sợ gã không giúp được mà thôi.
Ngọc Lưu lại quyến rũ cười, nói: “Hà tổng quản không cần khẩn trương, Ngọc Lưu chẳng qua ở trong viên mãi cũng buồn, muốn ra ngoài gặp vài bằng hữu vốn giao hảo ngày xưa. Chính là không muốn đánh động đến sự chú ý của người khác. Không biết Hà tổng quản tối nay có cách nào mở cửa sau viên trong vài canh giờ không?”
Hà Sùng kinh hãi thốt lên: “Ngọc công tử, ngươi muốn chạy trốn?” Người đời vẫn nói kỹ nữ vô tình, nhưng Ngọc Lưu như thế này cũng thật quá đáng. Vi Miễn còn chưa chết mà.
“Ai da...... Hà tổng quản nghĩ gì vậy?” Ngọc Lưu khóe mắt nhếch lên, cười đến gập cả bụng: “Ta chỉ ra ngoài một lúc. Nhiều nhất ba canh giờ sẽ về. Nếu Hà tổng quản lo Ngọc Lưu bỏ trốn, cứ việc phái người đi theo.”
Hà Sùng lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Ngọc công tử, chuyện này quá đường đột...... thứ lỗi cho ta bất lực, không có Vi gia cho phép, ta thật sự không dám.....”
“Như vậy, Hà tổng quản......” Ngọc Lưu vươn người, khép hờ đôi mắt, cánh môi gần như sắp chạm gò má gã thì dừng lại: “Ngươi...... rốt cuộc dám làm cái gì?”
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Hà Sùng khiến nam nhân luôn cúi đầu thuần phục này đỏ mặt lên.
“Ngọc, Ngọc công tử, nếu không còn gì phân phó, ta cáo, cáo lui......”
Lời còn chưa dứt, Hà Sùng đã chạy như bay khỏi phòng.
Ngọc Lưu thu liễm ý cười, quay đầu nhìn hồ nước xanh như ngọc ngoài cửa sổ. Vi Miễn, không phải ta không giúp ngươi mà chính là ngươi tự đoạn tuyệt mọi cơ hội ta giúp ngươi. Ngay cả thần y Kỷ Mẫn (纪闵: Kỷ trong “kỷ luật”, Mẫn nghĩa là thương xót) cũng thúc thủ vô sách với loại xà độc này, thật khó tin Vi Việt có thể tìm thấy độc xà trong nửa tháng ngắn ngủi. Nếu dễ tìm được như vậy thì còn gọi gì là hiếm thấy?
Đi tìm con độc xà không biết chui rúc ở hang cùng núi tận nào chẳng bằng đi tìm kẻ đã hạ thủ còn hơn. Tìm được hắn rồi, không tin trên người hắn không có giải dược. Ngọc Lưu vốn định dùng những mối quan hệ ngày xưa hỏi thăm tin tức. Nam quán là chốn hạ cửu lưu, chuyện khác không nói chứ hỏi thăm tin tức tuyệt đối là nơi nhanh nhất. Nhiều nhất hai ngày, khẳng định có thể lần ra được một ít manh mối.
Nhưng không thể ra khỏi Thủy Hội viên, Ngọc Lưu chỉ có thể ngồi đếm cua trong lỗ. Kỳ thật, Hà Sùng nghĩ hắn muốn bỏ trốn cũng không phải là lạ. Ý tưởng này không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Chính là Ngọc Lưu trời sinh thận trọng, nếu không nắm chắc hoàn toàn sẽ không bao giờ mạo hiểm. Trời biết vạn nhất Vi Việt đúng lúc mang về mật độc xà. Vi Miễn được giải độc xong chỉ e có phải đào ba thước đất lên tìm hắn cũng sẽ làm. Hậu quả này, Ngọc Lưu không thể gánh vác nổi.Hắn chưa từng quên lần đầu tiên gặp Vi Miễn, nam nhân xinh đẹp mà cường thế nàynhẹ phất tay một cái đã đánh gãy một chân mình.
Hiện tại nam nhân này nằm trong tiểu lâu bên bờ hồ kia chưa rõ sống chết. Vài nhành liễu lơ thơ che khuất phân nửa tiểu lâu, chỉ lộ ra vài mảnh hồng tường lục ngói. Ngọc Lưu chăm chú nhìn hồi lâu, trong đầu bất tri bất giác hiện lên khuôn mặt Vi Miễn.
Y...... chắc hiện nay gầy yếu lắm, có lẽ sắc mặt còn xám xịt mà suy kiệt nằm trên giường. Nghĩ tới đây, trong lòng Ngọc Lưu bỗng nhói lên. Hắn muốn gặp Vi Miễn, phi thường, phi thường muốn nhìn thấy bộ suy yếu bất lực của nam nhân này.
Khó có thể ức chế xúc động trong lòng, Ngọc Lưu đứng phắt dậy, ra khỏi phòng đến bên bờ hồ, từng bước tiếp cận tòa tiểu lâu hồng tường lục ngói kia.
Không có Vi Miễn, hắn chẳng là gì cả. Quạ đen biến thành phượng hoàng, trong giây lát lại bị đánh trở về nguyên hình. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, Dược Nhi và Hà Sùng đối với hắn trước sau như một. Dược Nhi là tâm tính thiếu niên, khờ dại thuần khiết, còn Hà Sùng là xuất phát từ nguyên nhân gì, Ngọc Lưu cũng đoán không ra.
“Hà tổng quản, thương thế của Vi gia ra sao rồi?”
Từ lúc nghe tin Vi Miễn gặp chuyện đến bây giờ đã ba ngày, cũng là bấy nhiêu lần Ngọc Lưu hỏi câu này.
“Ngọc công tử, Vi gia vẫn hôn mê chưa tỉnh.”
Hà Sùng cũng trả lời câu này ngần đó bận.
“Chẳng lẽ Kỉ thần y không có biện pháp gì với độc của Vi gia sao?”
Ngọc Lưu nhăn mày. Hắn không cho là mình đang lo lắng cho Vi Miễn, nhưng trong lòng bắt đầu hoảng loạn. Nếu Vi Miễn thật sự gặp chuyện chẳng lành, hắn không phải nhân tiện mượn cơ hội thoát thân, hồi phục tự do, đem ngọc bội đi bán sao? Có tiền rồi thiên hạ nơi nào không thể đi? Có gì mà phải hoảng hốt?
“Kỉ thần y nói, Vi gia trúng độc của một loại độc xà. Phải lấy được mật của loại xà này làm thuốc mới khử được độc tính. Vi Việt đại ca đã vào núi tìm loại xà này từ đêm trước nhưng e rằng chục ngày nửa tháng nữa cũng chưa về kịp.”
“Nếu Vi Việt không tìm được loại độc xà này thì sao?”
Hà Sùng lặng yên một lát, nói: “Kỉ thần y còn nói, người chỉ có thể duy trì tính mạng cho Vi gia nửa tháng nữa. Sau nửa tháng, sẽ......”
Ngọc Lưu than nhẹ một tiếng: “Ngươi lui xuống đi.”
Hà Sùng nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cúi người thi lễ rồi đi ra. Chân vừa bước qua bậc cửa, tai đã nghe tiếng Ngọc Lưu gọi: “Khoan đã”.
“Ngọc công tử còn có điều gì phân phó?” Hà Sùng quay ngoắt người lại.
Ngọc Lưu cúi đầu, cũng không nhìn về phía Hà Sùng, vân vê ngọc bội đeo nơi cổ tay. Chất ngọc trắng noãn như da thịt hắn, vô cùng hài hòa. Qua hồi lâu, đến lúc Hà Sùng chuẩn bị hỏi lại, hắn mới thản nhiên mở miệng.
“Hà tổng quản, Ngọc Lưu có một chuyện, cầu tổng quản giúp cho......”
Hà Sùng ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, bên tai đã nghe tiếng Ngọc Lưu tiếp tục nói: “Trong người Ngọc Lưu chẳng còn gì đáng giá, chỉ còn miếng ngọc bội này......”
“Ngọc công tử, chữ “cầu” này ta không dám nhận. Nếu công tử có gì phân phó, miễn trong phạm vi năng lực của ta, ta nhất định cố gắng hết sức”.Hà Sùng thất lễ ngắt lời Ngọc Lưu nhưng trong thần sắc có chút kinh hoảng. Hiển nhiên gã dự đoán chuyện Ngọc Lưu sắp nhờ cậy không dễ dàng, chỉ sợ gã không giúp được mà thôi.
Ngọc Lưu lại quyến rũ cười, nói: “Hà tổng quản không cần khẩn trương, Ngọc Lưu chẳng qua ở trong viên mãi cũng buồn, muốn ra ngoài gặp vài bằng hữu vốn giao hảo ngày xưa. Chính là không muốn đánh động đến sự chú ý của người khác. Không biết Hà tổng quản tối nay có cách nào mở cửa sau viên trong vài canh giờ không?”
Hà Sùng kinh hãi thốt lên: “Ngọc công tử, ngươi muốn chạy trốn?” Người đời vẫn nói kỹ nữ vô tình, nhưng Ngọc Lưu như thế này cũng thật quá đáng. Vi Miễn còn chưa chết mà.
“Ai da...... Hà tổng quản nghĩ gì vậy?” Ngọc Lưu khóe mắt nhếch lên, cười đến gập cả bụng: “Ta chỉ ra ngoài một lúc. Nhiều nhất ba canh giờ sẽ về. Nếu Hà tổng quản lo Ngọc Lưu bỏ trốn, cứ việc phái người đi theo.”
Hà Sùng lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Ngọc công tử, chuyện này quá đường đột...... thứ lỗi cho ta bất lực, không có Vi gia cho phép, ta thật sự không dám.....”
“Như vậy, Hà tổng quản......” Ngọc Lưu vươn người, khép hờ đôi mắt, cánh môi gần như sắp chạm gò má gã thì dừng lại: “Ngươi...... rốt cuộc dám làm cái gì?”
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Hà Sùng khiến nam nhân luôn cúi đầu thuần phục này đỏ mặt lên.
“Ngọc, Ngọc công tử, nếu không còn gì phân phó, ta cáo, cáo lui......”
Lời còn chưa dứt, Hà Sùng đã chạy như bay khỏi phòng.
Ngọc Lưu thu liễm ý cười, quay đầu nhìn hồ nước xanh như ngọc ngoài cửa sổ. Vi Miễn, không phải ta không giúp ngươi mà chính là ngươi tự đoạn tuyệt mọi cơ hội ta giúp ngươi. Ngay cả thần y Kỷ Mẫn (纪闵: Kỷ trong “kỷ luật”, Mẫn nghĩa là thương xót) cũng thúc thủ vô sách với loại xà độc này, thật khó tin Vi Việt có thể tìm thấy độc xà trong nửa tháng ngắn ngủi. Nếu dễ tìm được như vậy thì còn gọi gì là hiếm thấy?
Đi tìm con độc xà không biết chui rúc ở hang cùng núi tận nào chẳng bằng đi tìm kẻ đã hạ thủ còn hơn. Tìm được hắn rồi, không tin trên người hắn không có giải dược. Ngọc Lưu vốn định dùng những mối quan hệ ngày xưa hỏi thăm tin tức. Nam quán là chốn hạ cửu lưu, chuyện khác không nói chứ hỏi thăm tin tức tuyệt đối là nơi nhanh nhất. Nhiều nhất hai ngày, khẳng định có thể lần ra được một ít manh mối.
Nhưng không thể ra khỏi Thủy Hội viên, Ngọc Lưu chỉ có thể ngồi đếm cua trong lỗ. Kỳ thật, Hà Sùng nghĩ hắn muốn bỏ trốn cũng không phải là lạ. Ý tưởng này không phải chưa từng xuất hiện trong đầu hắn. Chính là Ngọc Lưu trời sinh thận trọng, nếu không nắm chắc hoàn toàn sẽ không bao giờ mạo hiểm. Trời biết vạn nhất Vi Việt đúng lúc mang về mật độc xà. Vi Miễn được giải độc xong chỉ e có phải đào ba thước đất lên tìm hắn cũng sẽ làm. Hậu quả này, Ngọc Lưu không thể gánh vác nổi.Hắn chưa từng quên lần đầu tiên gặp Vi Miễn, nam nhân xinh đẹp mà cường thế nàynhẹ phất tay một cái đã đánh gãy một chân mình.
Hiện tại nam nhân này nằm trong tiểu lâu bên bờ hồ kia chưa rõ sống chết. Vài nhành liễu lơ thơ che khuất phân nửa tiểu lâu, chỉ lộ ra vài mảnh hồng tường lục ngói. Ngọc Lưu chăm chú nhìn hồi lâu, trong đầu bất tri bất giác hiện lên khuôn mặt Vi Miễn.
Y...... chắc hiện nay gầy yếu lắm, có lẽ sắc mặt còn xám xịt mà suy kiệt nằm trên giường. Nghĩ tới đây, trong lòng Ngọc Lưu bỗng nhói lên. Hắn muốn gặp Vi Miễn, phi thường, phi thường muốn nhìn thấy bộ suy yếu bất lực của nam nhân này.
Khó có thể ức chế xúc động trong lòng, Ngọc Lưu đứng phắt dậy, ra khỏi phòng đến bên bờ hồ, từng bước tiếp cận tòa tiểu lâu hồng tường lục ngói kia.
/48
|