-Kỳ quái tiểu tử này trên người rõ ràng là không có một chút nội lực nào.
Một lão già chừng năm mươi tuổi ngồi bên trái Tam hoàng tử thì thầm. Không chỉ là hắn, mà mọi người ở đây cũng đều phát hiện ra điều này, cái tên tiểu tử Hà Ngọc này trên người không có một chút nội lực nào.
Đồng thời kiếm pháp của nàng cũng không có hệ thống. Mỗi một chiêu tựa hồ chỉ là nhìn chiêu thức của Đoạn Lạc, mà tuỳ cơ ứng biến sử ra.
“Đây là kiếm pháp gì?” Trong lòng mọi người cũng nổi lên ý niệm này. Chu Viễn đứng ở bên cạnh Tứ hoàng tử, hắn là một trong tứ đại công tử của Chu thành, đồng thời cũng là đệ nhất kiếm khách danh xứng với thực ở Chu thành. Khi thấy hà Doanh xuất chiêu thì sắc mặt của hắn ngày càng ngưng trọng.
Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với Chu Diễn bên cạnh:
_Tứ điện hạ, tiểu huynh đệ này của người, hắn thật sự chưa có luyện qua kiếm thuật, nội lực cũng không có. Hắn có thể cùng nhất lưu kiếm khách Đoạn Lạc đấu tới bây giờ, là nhờ vào bản năng động tác nhanh nhẹn của mình. Người xem, mỗi động tác của nàng đều tinh chuẩn tới cực điểm. Giống như là đã đoán trước được chiêu thức, đã tính toán mỗi một chỗ . Phải biết rằng coi như là sư phụ của Đoạn Lạc cũng khó có khả năng đoán được từng chiêu của y rõ như lòng bàn tay như vậy.
Nói tới đây, hắn lắc đầu nói:
-Hà Ngọc thật đúng là làm cho người ta khó hiểu.
Võ công của Hà Doanh không một ai có thể nhìn ra được rõ ràng. Trong mắt mọi người nàng giống như là yếu mà còn ra gió, là một thiếu niên tựa hồ như dùng một chút lực là có thể đánh ngã xuống đất. Lại có thể hết lần này đến lần khác, trong trận công kích cuồng phong bạo vũ của Đoạn Lạc mà ngạo nghễ đứng thẳng. Chẵng những không ngã, theo thời gian trôi qua, biêu hiện của nàng càng ngày lại càng trở nên ung dung.
Chiêu thức công kích cuồng phong bao vũ như vậy đúng là không thể duy trì mãi được, sẽ làm hao tổn rất lớn nội lực. Bởi vậy, trãi qua ba mươi chiêu, tình cảnh của Đoạn Lạc đã chuyển qua lo lắng.
Ly công tử lúc này xanh mặt, ánh mắt phát ra quang mang oán độc. Bản thân hắn cũng là một nhất lưu kiếm khách, tự nhiên biết tình cảnh của Đoạn Lạc.
Hà Doanh chỉ cảm thấy theo thời gian trôi qua, mình càng thoải mái đễ dàng thêm chút đỉnh. Trong lúc đó Đoạn Lạc, mỗi chiêu mỗi thức, kiếm phong vẫn như sóng, nhưng đã ýêu đi không ít. Mà theo kiếm phong yếu đi, sơ hở trong chiêu thức của hắn cũng bắt đầu lộ ra rõ ràng. Thật ra thì cũng không phải là rõ ràng, mà là Hà Doanh không cần tập trung toàn lực để ổn định thân hình, nên xuất kiếm nhanh nhẹn hơn nhiều.
Đoạn Lạc mím môi, kiếm trong run rẩy, phát ra một tiếng ‘ong’ như song nuớc chia làm ba đoạn, như quỷ mị lao vào hai mắt, ngực, dưới bụng Hà Doanh. Kỳ thật chỉ là một chiêu kiếm, nhưng trong lúc hắn nhất thời run rẩy, kiếm quang nhanh nhẹn vô cùng, nên nhìn như ba thanh kiếm đồng thời xuất ra công kích Hà Doanh.
Hà Doanh tâm tĩnh đến cực hạn. Nàng rõ ràng thấy một chiêu của Đoạn Lạc, hoa lệ vô cùng, trên thực tế đã sức cùng lực tận. Trong chiêu kiếm đâm về phía mình đã xuất hiện hai sơ hở.
Nàng cười nhạt một tiếng, mũi kiếm giương nhẹ, nhanh chóng đâm vào hai nơi trong ba đạo sóng ánh sáng . Chỗ đầu tiên, kiếm của nàng đâm vào cổ tay của Đoạn Lạc, ở trên đâm một phát, mặc dù lực nhẹ cũng khiến cho tay của Đoạn Lạc không yên, Thoáng cái hoảng động. Còn chưa kịp phản ứng , thì kiếm thứ hai củaHhà Doanh đã đâm tới. Lần này là đâm vào nội quan huyệt đạo ở giữa cánh tay của hắn.
Nội quan huyệt là đại huyệt của cơ thể. Lần này đâm trúng, tuy Hà Doanh trên người không có một chút nội lực nào, căn bản là không có một chút lực đạo nào. Nhưng cũng là làm cho tay của Đoạn Lạc giãn ra, kiếm trong tay, keng một tiếng, rơi xuống đất.
Trong tiếng kêu nhỏ của mọi người ở đây, Hà Doanh thuận thế, xuất ra một kiếm ngay giữa cổ họng của Đoạn lạc.
“A” Mọi người đều đứng lên. Thơi gian lúc này như dừng lại.
Hà Doanh cười khẽ, kiếm chỉ vào yết hầu của Đoạn Lạc, Đoạn Lạc sắc mặt trắng bệch trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Nhưng là bất kể thế nào, Hà Doanh cũng đã thắng.
Người trung niên tuyên phán kia cùng mọi người sững sờ tại chỗ. Mặc dù tất cả mọi người đều vì kiếm chiêu của Hà Doanh mà kinh dị, nhưng lại không có một người nghĩ đến trong một thời gian ngắn như vậy đã thắng Đoạn Lạc!
Thắng một nhất lưu kiếm khách, đệ nhất trong đám thủ hạ của Ly công tử.
Lúc này, hà doanh vừa thu kiếm lại, đôi mắt chuyển qua, nhìn về phía trung niên kia, nhẹ nhàng nói:
-Có phải là ta thắng?
Trung niên này mới đột nhiên tỉnh lại. Hắn quát lớn tiếng:
-Người thắng trận này: Hà Ngọc công tử.
Lời này vừa ra, Tứ hoàng tử Chu Diễn lập tức kêu to một tiếng, dang rộng hai tay chạy về phía Hà Doanh. Biểu tình trên mặt vui mừng đến cực điểm. Hà Doanh cũng kích động không thôi, thiên ngôn vạn ngữ, đồng loạt mắc kẹt trong miệng, một chữ cũng nói không nên lời.
Nàng thấy Chu Diễn chạy tới, cũng cười chạy tới gần hắn. Nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm thật chặt.
Nàng không có phát hiện, vẻ mặt đang mừng như điên của Chu Diễn đã bắt đầu có chút cổ quái. Hắn ngây ngốc dang hai tay ra, một lát sau mới đem Hà Doanh ôm vào trong lòng, mà Hà Doanh lúc này đã chôn chặt trong ngực hắn khẽ nấc lên.
Chu Diễn lắp bắp nói:
-Thắng, thắng rồi, ngươi khóc cái gì?
Nói đến đây, hắn căn bản vẻ mặt đã có chút đỏ lên, rồi lại nghiêm túc trở lại. Mạc kệ là tâm tình Hà Doanh kích động như thế nào. Hắn vẫn nói:
-Huynh đệ, cái tật xấu này của đệ là khôn được. Thắng rồi, thắng rồi, khóng thì không đáng mặt nam tử hán. Được rồi, sao trên người đệ còn bôi phấn thơm.
Hà Doanh bị hắn nói cho một hồi, tâm tình không còn kích động bắt đầu ổn định lại. Vừa nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, mình lại nép vào lòng hắn khóc lóc, thật là quá mất thể diện.Nàng ngượng ngừng lui ra khuôn mặt hồng hồng cuối đầu.
Trong sân quyền quý không ít, trong đó phần lớn là yêu thích nam phong, thấy Hà Doanh như vậy, không ít người mắt bốc lên tinh quang. Nhưng là vừa nghĩ ngay cả Đoạn Lạc như vậy, cũng bị nàng đánh bại, tinh quang kia dần chuyển sang tiếc hận.
Lúc này Hà Doanh dùng tay áo xoa xoa mặt, quay sang chỗ Ly công tử sắc mặt đang trắng bệch.Từng câu từng chữ nói:
-Ly công tử, chúng ta đánh cuộc cũng nên tính sổ đi chứ?
Ly công tử, môi run rẩy vài cái, ánh mắt tràn nậgp sát khí. Nhìn chằm chằm sắc mặt trắng như vôi của Đoạn Lạc vài lần. Nhưng không có nói ra một lời nào. Những lời vừa nói, trước nhiều người như vậy, đâu lại có đạo lý không tính toán. Nhưng là hắn biết, sự việc này thật sự trọng đại. Nhưng là bội kiếm trên người hắn, chính là biểu hiện quốc uy của nước Tề. Bây giờ rơi vào trong tay người nước Chu, bảo hắn làm sao dám vác mặt về nước?
Hà Doanh thấy hắn bộ dạng khó xử, trong lòng vô cùng thống khoái.Trong lòng nàng oán hận rất sâu, người này hèn hạ vô liêm sỉ, lại có thể buộc một người thoạt nhìn là thư sinh trói gà không chặt ra tỷ thí, chỉ vì một chút dục tính. Bây giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang.
Lúc này, hai vị hoàng tử, cùng với mọi người nước Chu đều chạy tới. Biết lúc này Ly công tử thật là bị đã kích rất lớn. Lập tức Tứ hoàng tử Chu Diễn lạnh giọng nói:
-Sao đây? Đường đường là hoàng tử của nước Tề cũng muốn quỵt nợ hay sao?
Một lão già chừng năm mươi tuổi ngồi bên trái Tam hoàng tử thì thầm. Không chỉ là hắn, mà mọi người ở đây cũng đều phát hiện ra điều này, cái tên tiểu tử Hà Ngọc này trên người không có một chút nội lực nào.
Đồng thời kiếm pháp của nàng cũng không có hệ thống. Mỗi một chiêu tựa hồ chỉ là nhìn chiêu thức của Đoạn Lạc, mà tuỳ cơ ứng biến sử ra.
“Đây là kiếm pháp gì?” Trong lòng mọi người cũng nổi lên ý niệm này. Chu Viễn đứng ở bên cạnh Tứ hoàng tử, hắn là một trong tứ đại công tử của Chu thành, đồng thời cũng là đệ nhất kiếm khách danh xứng với thực ở Chu thành. Khi thấy hà Doanh xuất chiêu thì sắc mặt của hắn ngày càng ngưng trọng.
Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi thở dài một hơi, nhẹ giọng nói với Chu Diễn bên cạnh:
_Tứ điện hạ, tiểu huynh đệ này của người, hắn thật sự chưa có luyện qua kiếm thuật, nội lực cũng không có. Hắn có thể cùng nhất lưu kiếm khách Đoạn Lạc đấu tới bây giờ, là nhờ vào bản năng động tác nhanh nhẹn của mình. Người xem, mỗi động tác của nàng đều tinh chuẩn tới cực điểm. Giống như là đã đoán trước được chiêu thức, đã tính toán mỗi một chỗ . Phải biết rằng coi như là sư phụ của Đoạn Lạc cũng khó có khả năng đoán được từng chiêu của y rõ như lòng bàn tay như vậy.
Nói tới đây, hắn lắc đầu nói:
-Hà Ngọc thật đúng là làm cho người ta khó hiểu.
Võ công của Hà Doanh không một ai có thể nhìn ra được rõ ràng. Trong mắt mọi người nàng giống như là yếu mà còn ra gió, là một thiếu niên tựa hồ như dùng một chút lực là có thể đánh ngã xuống đất. Lại có thể hết lần này đến lần khác, trong trận công kích cuồng phong bạo vũ của Đoạn Lạc mà ngạo nghễ đứng thẳng. Chẵng những không ngã, theo thời gian trôi qua, biêu hiện của nàng càng ngày lại càng trở nên ung dung.
Chiêu thức công kích cuồng phong bao vũ như vậy đúng là không thể duy trì mãi được, sẽ làm hao tổn rất lớn nội lực. Bởi vậy, trãi qua ba mươi chiêu, tình cảnh của Đoạn Lạc đã chuyển qua lo lắng.
Ly công tử lúc này xanh mặt, ánh mắt phát ra quang mang oán độc. Bản thân hắn cũng là một nhất lưu kiếm khách, tự nhiên biết tình cảnh của Đoạn Lạc.
Hà Doanh chỉ cảm thấy theo thời gian trôi qua, mình càng thoải mái đễ dàng thêm chút đỉnh. Trong lúc đó Đoạn Lạc, mỗi chiêu mỗi thức, kiếm phong vẫn như sóng, nhưng đã ýêu đi không ít. Mà theo kiếm phong yếu đi, sơ hở trong chiêu thức của hắn cũng bắt đầu lộ ra rõ ràng. Thật ra thì cũng không phải là rõ ràng, mà là Hà Doanh không cần tập trung toàn lực để ổn định thân hình, nên xuất kiếm nhanh nhẹn hơn nhiều.
Đoạn Lạc mím môi, kiếm trong run rẩy, phát ra một tiếng ‘ong’ như song nuớc chia làm ba đoạn, như quỷ mị lao vào hai mắt, ngực, dưới bụng Hà Doanh. Kỳ thật chỉ là một chiêu kiếm, nhưng trong lúc hắn nhất thời run rẩy, kiếm quang nhanh nhẹn vô cùng, nên nhìn như ba thanh kiếm đồng thời xuất ra công kích Hà Doanh.
Hà Doanh tâm tĩnh đến cực hạn. Nàng rõ ràng thấy một chiêu của Đoạn Lạc, hoa lệ vô cùng, trên thực tế đã sức cùng lực tận. Trong chiêu kiếm đâm về phía mình đã xuất hiện hai sơ hở.
Nàng cười nhạt một tiếng, mũi kiếm giương nhẹ, nhanh chóng đâm vào hai nơi trong ba đạo sóng ánh sáng . Chỗ đầu tiên, kiếm của nàng đâm vào cổ tay của Đoạn Lạc, ở trên đâm một phát, mặc dù lực nhẹ cũng khiến cho tay của Đoạn Lạc không yên, Thoáng cái hoảng động. Còn chưa kịp phản ứng , thì kiếm thứ hai củaHhà Doanh đã đâm tới. Lần này là đâm vào nội quan huyệt đạo ở giữa cánh tay của hắn.
Nội quan huyệt là đại huyệt của cơ thể. Lần này đâm trúng, tuy Hà Doanh trên người không có một chút nội lực nào, căn bản là không có một chút lực đạo nào. Nhưng cũng là làm cho tay của Đoạn Lạc giãn ra, kiếm trong tay, keng một tiếng, rơi xuống đất.
Trong tiếng kêu nhỏ của mọi người ở đây, Hà Doanh thuận thế, xuất ra một kiếm ngay giữa cổ họng của Đoạn lạc.
“A” Mọi người đều đứng lên. Thơi gian lúc này như dừng lại.
Hà Doanh cười khẽ, kiếm chỉ vào yết hầu của Đoạn Lạc, Đoạn Lạc sắc mặt trắng bệch trong ánh mắt đầy vẻ không cam lòng. Nhưng là bất kể thế nào, Hà Doanh cũng đã thắng.
Người trung niên tuyên phán kia cùng mọi người sững sờ tại chỗ. Mặc dù tất cả mọi người đều vì kiếm chiêu của Hà Doanh mà kinh dị, nhưng lại không có một người nghĩ đến trong một thời gian ngắn như vậy đã thắng Đoạn Lạc!
Thắng một nhất lưu kiếm khách, đệ nhất trong đám thủ hạ của Ly công tử.
Lúc này, hà doanh vừa thu kiếm lại, đôi mắt chuyển qua, nhìn về phía trung niên kia, nhẹ nhàng nói:
-Có phải là ta thắng?
Trung niên này mới đột nhiên tỉnh lại. Hắn quát lớn tiếng:
-Người thắng trận này: Hà Ngọc công tử.
Lời này vừa ra, Tứ hoàng tử Chu Diễn lập tức kêu to một tiếng, dang rộng hai tay chạy về phía Hà Doanh. Biểu tình trên mặt vui mừng đến cực điểm. Hà Doanh cũng kích động không thôi, thiên ngôn vạn ngữ, đồng loạt mắc kẹt trong miệng, một chữ cũng nói không nên lời.
Nàng thấy Chu Diễn chạy tới, cũng cười chạy tới gần hắn. Nhào vào trong lồng ngực hắn, ôm thật chặt.
Nàng không có phát hiện, vẻ mặt đang mừng như điên của Chu Diễn đã bắt đầu có chút cổ quái. Hắn ngây ngốc dang hai tay ra, một lát sau mới đem Hà Doanh ôm vào trong lòng, mà Hà Doanh lúc này đã chôn chặt trong ngực hắn khẽ nấc lên.
Chu Diễn lắp bắp nói:
-Thắng, thắng rồi, ngươi khóc cái gì?
Nói đến đây, hắn căn bản vẻ mặt đã có chút đỏ lên, rồi lại nghiêm túc trở lại. Mạc kệ là tâm tình Hà Doanh kích động như thế nào. Hắn vẫn nói:
-Huynh đệ, cái tật xấu này của đệ là khôn được. Thắng rồi, thắng rồi, khóng thì không đáng mặt nam tử hán. Được rồi, sao trên người đệ còn bôi phấn thơm.
Hà Doanh bị hắn nói cho một hồi, tâm tình không còn kích động bắt đầu ổn định lại. Vừa nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, mình lại nép vào lòng hắn khóc lóc, thật là quá mất thể diện.Nàng ngượng ngừng lui ra khuôn mặt hồng hồng cuối đầu.
Trong sân quyền quý không ít, trong đó phần lớn là yêu thích nam phong, thấy Hà Doanh như vậy, không ít người mắt bốc lên tinh quang. Nhưng là vừa nghĩ ngay cả Đoạn Lạc như vậy, cũng bị nàng đánh bại, tinh quang kia dần chuyển sang tiếc hận.
Lúc này Hà Doanh dùng tay áo xoa xoa mặt, quay sang chỗ Ly công tử sắc mặt đang trắng bệch.Từng câu từng chữ nói:
-Ly công tử, chúng ta đánh cuộc cũng nên tính sổ đi chứ?
Ly công tử, môi run rẩy vài cái, ánh mắt tràn nậgp sát khí. Nhìn chằm chằm sắc mặt trắng như vôi của Đoạn Lạc vài lần. Nhưng không có nói ra một lời nào. Những lời vừa nói, trước nhiều người như vậy, đâu lại có đạo lý không tính toán. Nhưng là hắn biết, sự việc này thật sự trọng đại. Nhưng là bội kiếm trên người hắn, chính là biểu hiện quốc uy của nước Tề. Bây giờ rơi vào trong tay người nước Chu, bảo hắn làm sao dám vác mặt về nước?
Hà Doanh thấy hắn bộ dạng khó xử, trong lòng vô cùng thống khoái.Trong lòng nàng oán hận rất sâu, người này hèn hạ vô liêm sỉ, lại có thể buộc một người thoạt nhìn là thư sinh trói gà không chặt ra tỷ thí, chỉ vì một chút dục tính. Bây giờ thì hay rồi, tiền mất tật mang.
Lúc này, hai vị hoàng tử, cùng với mọi người nước Chu đều chạy tới. Biết lúc này Ly công tử thật là bị đã kích rất lớn. Lập tức Tứ hoàng tử Chu Diễn lạnh giọng nói:
-Sao đây? Đường đường là hoàng tử của nước Tề cũng muốn quỵt nợ hay sao?
/73
|