Lúc này, đám thiếu gia chạy về thanh lâu tiết hỏa, từng người cũng đã trở lại. Thời gian luận diễn một canh giờ cũng đã kết thúc, tiếng nghị luận của mọi người từ từ nhỏ dần xuống. Một đám nữ nử mặc sa y màu đỏ, nhẹ nhàng đi ra dần dần từ hai bên hòn đảo.
Mặt Hà Doanh mang theo nụ cười, chăm chú nhìn lên trên khán đài. Lúc này, Chu Diễn cũng đã hồi tỉnh lại từ trong sự kích động cùng hưng phấn, khôi phục tính cách vốn có của hắn.
Thân ảnh của đám thiếu nữ, ở dưới sự giao thoa của đèn cung đình sáng rực cùng mặt hồ nước âm u , như ẩn như hiện. Bước chân của các nàng thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, lại chăm chú nhìn kĩ một lúc, lại chính là vũ đạo. Chỉ chốc lát, các thiếu nữ đã đi một vòng chung quanh hòn đào, từ từ ngừng lại.
Mà lúc này, tiếng âm nhạc vang lên. Nghe tỉ mỉ, là tiếng của chuông nhạc. Cái phong cách cổ xưa mà hàm chứa thú vị thần bí, thoáng cái làm cho lòng Hà Doanh, hoàn toàn lắng sâu xuống.
Đi cùng với tiếng chuông nhạc vừa vang lên, đám thiếu nữ hất nhẹ cánh tay ngọc, dải tơ trong tay nhẹ nhàng bay lên, vào lúc bước chân đan xen nhau, đã nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc rồi.
Đám nữ lúc tiến lúc thoái, lúc tụ lại lúc tản ra. Một đám dáng ngươi tựa như không xương, một loạt vẻ mặt tươi cười dịu dàng, làm cho mọi người nhìn đến không chớp mắt.
Chỉ chốc lát, một thiếu nữ mặc tơ y màu trắng, nhanh nhẹn đi ra từ đám thiếu nữ. Khuôn mặt nàng cực kì trong sáng xinh đẹp, mang theo nụ cười hơi mơ màng. Chỉ thấy mũi chân nàng dựng thẳng đứng, đùi ngọc dãn nhẹ. Tơ y trượt theo đùi ngọc bạch, mang đến từng trận tiếng hút khí.
Nàng là nhân vật đứng thứ hai trong đoàn ca múa này của Tư Nương, kêu là Ngọc Nương. Giọng nói Chu Diễn ở bên cạnh vang lên kịp thời. Nhìn thoáng qua vị đại ca này, Hà Doanh thỉnh thoảng không biết hắn là cẩn thận hay tùy tiện. Người ngày thường tùy tiện như thế, bây giờ đến cả chút nghi vấn này của mình cũng đã nhìn ra.
Ngọc Nương cũng là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc. Vẻ đẹp của nàng, hoàn toàn bất đồng với Tư Nương, đó là một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục. Hà Doanh nhìn kỹ ánh mắt của nàng, trong ánh mắt sâu thăm thẳm có chút mờ mịt, biểu cảm lộ ra trên gương mặt đó, tóm lại mang theo một luồng hương vị không biết ở nơi nào trên nhân gian.
Kỹ thuật nhảy của nàng cực kì uyển chuyển, lúc nâng lên lúc rơi xuống, hoàn toàn là dùng ngôn ngữ cơ thể nói lên câu chuyện nàng muốn biểu đạt. Hoàn toàn bất đồng với vũ điệu gợi cảm của Tư Nương. Của nàng hoàn toàn là một loại vũ đạo nghệ thuật.
Lúc này, giọng nói của Chu Diễn vang lên: Ngọc Nương này là một cao thủ kiếm thuật hạng nhất! Lời của hắn thu hút mấy ánh mắt đưa tới. Hà Doanh quay đầu lại, thấy hắn cau mày, trầm giọng nói: Các ngươi nhìn, trong nhất cử nhất động của nàng, đều cực kì có tiết chế, trong mơ hồ đã kết hợp kiếm đạo.
Ở phương diện này, tất cả mọi người đều không thể đuổi kịp hắn. Bởi vậy hắn thốt ra lời này, mọi người đã tin tới bảy phần. Bây giờ quay đầu nhìn vào trong mắt của Ngọc Nương, cũng đánh giá được thêm vài phần.
Nhưng mà, đối với tuyệt đại đa số quý tộc mà nói, vũ đạo của Ngọc Nương tuy đẹp, nhưng nhưng cũng chẳng cách biệt một trời một vực với vũ đạo của ca vũ kĩ nhà mình xưa nay. Bởi vậy, xung kích do nó mang đến, không thể bằng được Tư Nương. Xem chăm chú một hồi, mọi người đã nhân tiện tán dóc, càng có không ít người chỉ vào đám thiếu nữ trên đài, ở nơi đó bình luận từ đầu đến chân.
Một lát sau, tiếng chuông nhạc dừng lại, vũ đạo của Ngọc Nương và đám thiếu nữ cũng ngừng lại đúng lúc. Các nàng nhẹ nhàng hướng mọi người thi lễ một cái, nhưng không lui xuống.
Đám thiếu nữ đứng ở nơi đó, chỉ chốc lát, một thân ảnh uyển chuyển động lòng người lại xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người. Nhìn thấy gương mặt kiều mị trời sinh này, không ít người lớn tiếng reo hò.
Tư Nương chỉ đứng và mỉm cười, toàn thân nàng mặc sa y màu đỏ nhạt, đứng ở trên hòn đảo như mẫu đơn nổi trên mặt nước, duyên dáng trong diễm lệ, thuần khiết mà mang theo hấp dẫn. Nhìn vào dáng vẻ nàng của nàng, Hà Doanh không thể không thừa nhận, nữ nhân này là một nữ nhân trời sinh biết biểu hiện mình, biết làm đẹp cho mình.
Tư Nương lẳng lặng đứng ở trên đài, đợi sau khi tất cả mọi người kêu lên, mỉm cười, ánh mắt lướt qua mọi người. Sau đó, từ từ đưa ánh mắt rơi xuống người Hà Doanh.
Vừa nhìn thấy nàng đưa sự chú ý vào người mình, Hà Doanh lập tức nghĩ tới chuyện mình đã biểu diễn vừa rồi. Không khỏi thầm than khổ: Sự nổi bật hôm nay thật là vượt quá mức rồi, tuyệt đối không thể lại mang lửa tới đây.
Nghĩ tới đây, thân thể của nàng lùi lại, từ từ, lặng lẽ thối lui về phía sau mọi người, cho đến khi không phải nhìn thấy ánh mắt Tư Nương nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiện thiếp hôm nay có hân hạnh đi tới Chu quốc, thật là ngưỡng mộ đã lâu các nhân vật tao nhã của Chu quốc. Giọng nói uyển chuyển êm tai của Tư Nương truyền tới êm êm: Trước đó không lâu tiện thiếp lại nhận được khúc nhạc kì diệu của Ngọc Lang Quân của quý quốc, tâm trí lại càng say mê không thôi.
Nghe tới đây, mồ hôi lạnh trên đầu Hà Doanh ứa ra. Nàng chống đỡ ánh mắt giễu cợt của bọn Chu Diễn, không khỏi nở một nụ cười miễn cưỡng cho mỗi người bọn hắn.
Lúc này, giọng nói của Tư Nương lại truyền tới: Đối với tiện thiếp mà nói, khúc nhạc của Ngọc Lang Quân chính là khúc nhạc kì diệu có một không hai từng được nghe. Giải đáp cho tiện thiếp một chút nan đề vẫn luôn thường trực ở trong lòng. Bởi vậy, sau khi đến Chu thành, tiện thiếp còn phải đặc biệt tìm đến hỏi thăm hắn.
Hà Doanh lúc này, ngay cả áo lót cũng bị thấm đẫm mồ hôi rồi. Nàng di chuyển cực kì chậm chạp về phía sau, cho đến khi lui về trong khoang thuyền, mới sờ tay lên trán, lẩm bẩm nói: Thiệt là, sao cái gì đều tới cùng một chỗ?
Cái gì gọi là cái gì đều tới cùng một chỗ? Một giọng nam bỗng nhiên vang lên từ phía sau! Hà Doanh càng thêm hoảng sợ, thân thể xoay chuyển đến đột nhiên, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn về phía người vừa tới.
Chu Viễn mỉm cười tự nhiên, bình tĩnh nhìn về hướng nàng, hai mắt tối lại vì đưa lưng về phía ánh sáng, lấp loáng vẻ thần bí khó hiểu. Chỉ nghe hắn nói từng câu từng chữ: Hà Doanh, Hà tiểu thư, Ngọc Lang Quân, thân phận thật sự của ngươi, ngoại trừ những cái này, còn có cái khác sao?
Hà Doanh ngẩn người, vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ. Môi của nàng run rẩy vài cái, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy hạ ống tay áo xuống liên tục. Hà Doanh chưa từng trải qua nhiều tình huống thế này, bị hắn hỏi đột ngột như vậy, tâm thần nàng cực kì bối rối.
Chu Viễn bình tĩnh nhìn nàng, ngũ quan tuấn nhã lúc sáng lúc tối. Cho tới bây giờ, Hà Doanh mới thật sự chú ý tới vị Giang Đông công tử nằm trong tứ đại công tử dương danh ở Chu đô này. Cũng mới phát hiện, nam nhân trước mắt này, cũng không phải chỉ là một tay thiếu gia ăn chơi!
Hắn cười hòa hoãn, nói : Đừng khẩn trương như vậy, ta không có ác ý. Nói xong câu đó, Chu Viễn quay đầu, đi về hướng một bên khoang thuyền. Cho đến khi đi vào phòng của bọn hắn thuê, Chu Viễn mới quay đầu vừa cười vừa nói: Đi vào đi? Đứng ở bên ngoài nói chuyện, thật bất tiện.
Lúc này, Hà Doanh đã tỉnh tảo lại rồi. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: “Không có gì phải sợ, sớm muộn thân phận của ta cũng sẽ bị phát hiện. Bây giờ danh tiếng của ta đã nổi rồi, vạch trần hay không vạch trần thân phận của ta, bản chất cũng chẳng có gì khác nhau rồi.”
Nghĩ vậy, tâm tình của nàng tốt hẳn lên. Lập tức mỉm cười bước thẳng về phía trước, bước chân thong dong, sắc mặt bình tĩnh. Tựa hồ khủng hoảng biểu hiện ra vừa rồi, chẳng qua là ảo giác nhất thời của Chu Diễn.
Mặt Hà Doanh mang theo nụ cười, chăm chú nhìn lên trên khán đài. Lúc này, Chu Diễn cũng đã hồi tỉnh lại từ trong sự kích động cùng hưng phấn, khôi phục tính cách vốn có của hắn.
Thân ảnh của đám thiếu nữ, ở dưới sự giao thoa của đèn cung đình sáng rực cùng mặt hồ nước âm u , như ẩn như hiện. Bước chân của các nàng thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, lại chăm chú nhìn kĩ một lúc, lại chính là vũ đạo. Chỉ chốc lát, các thiếu nữ đã đi một vòng chung quanh hòn đào, từ từ ngừng lại.
Mà lúc này, tiếng âm nhạc vang lên. Nghe tỉ mỉ, là tiếng của chuông nhạc. Cái phong cách cổ xưa mà hàm chứa thú vị thần bí, thoáng cái làm cho lòng Hà Doanh, hoàn toàn lắng sâu xuống.
Đi cùng với tiếng chuông nhạc vừa vang lên, đám thiếu nữ hất nhẹ cánh tay ngọc, dải tơ trong tay nhẹ nhàng bay lên, vào lúc bước chân đan xen nhau, đã nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc rồi.
Đám nữ lúc tiến lúc thoái, lúc tụ lại lúc tản ra. Một đám dáng ngươi tựa như không xương, một loạt vẻ mặt tươi cười dịu dàng, làm cho mọi người nhìn đến không chớp mắt.
Chỉ chốc lát, một thiếu nữ mặc tơ y màu trắng, nhanh nhẹn đi ra từ đám thiếu nữ. Khuôn mặt nàng cực kì trong sáng xinh đẹp, mang theo nụ cười hơi mơ màng. Chỉ thấy mũi chân nàng dựng thẳng đứng, đùi ngọc dãn nhẹ. Tơ y trượt theo đùi ngọc bạch, mang đến từng trận tiếng hút khí.
Nàng là nhân vật đứng thứ hai trong đoàn ca múa này của Tư Nương, kêu là Ngọc Nương. Giọng nói Chu Diễn ở bên cạnh vang lên kịp thời. Nhìn thoáng qua vị đại ca này, Hà Doanh thỉnh thoảng không biết hắn là cẩn thận hay tùy tiện. Người ngày thường tùy tiện như thế, bây giờ đến cả chút nghi vấn này của mình cũng đã nhìn ra.
Ngọc Nương cũng là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc. Vẻ đẹp của nàng, hoàn toàn bất đồng với Tư Nương, đó là một vẻ đẹp thanh lệ thoát tục. Hà Doanh nhìn kỹ ánh mắt của nàng, trong ánh mắt sâu thăm thẳm có chút mờ mịt, biểu cảm lộ ra trên gương mặt đó, tóm lại mang theo một luồng hương vị không biết ở nơi nào trên nhân gian.
Kỹ thuật nhảy của nàng cực kì uyển chuyển, lúc nâng lên lúc rơi xuống, hoàn toàn là dùng ngôn ngữ cơ thể nói lên câu chuyện nàng muốn biểu đạt. Hoàn toàn bất đồng với vũ điệu gợi cảm của Tư Nương. Của nàng hoàn toàn là một loại vũ đạo nghệ thuật.
Lúc này, giọng nói của Chu Diễn vang lên: Ngọc Nương này là một cao thủ kiếm thuật hạng nhất! Lời của hắn thu hút mấy ánh mắt đưa tới. Hà Doanh quay đầu lại, thấy hắn cau mày, trầm giọng nói: Các ngươi nhìn, trong nhất cử nhất động của nàng, đều cực kì có tiết chế, trong mơ hồ đã kết hợp kiếm đạo.
Ở phương diện này, tất cả mọi người đều không thể đuổi kịp hắn. Bởi vậy hắn thốt ra lời này, mọi người đã tin tới bảy phần. Bây giờ quay đầu nhìn vào trong mắt của Ngọc Nương, cũng đánh giá được thêm vài phần.
Nhưng mà, đối với tuyệt đại đa số quý tộc mà nói, vũ đạo của Ngọc Nương tuy đẹp, nhưng nhưng cũng chẳng cách biệt một trời một vực với vũ đạo của ca vũ kĩ nhà mình xưa nay. Bởi vậy, xung kích do nó mang đến, không thể bằng được Tư Nương. Xem chăm chú một hồi, mọi người đã nhân tiện tán dóc, càng có không ít người chỉ vào đám thiếu nữ trên đài, ở nơi đó bình luận từ đầu đến chân.
Một lát sau, tiếng chuông nhạc dừng lại, vũ đạo của Ngọc Nương và đám thiếu nữ cũng ngừng lại đúng lúc. Các nàng nhẹ nhàng hướng mọi người thi lễ một cái, nhưng không lui xuống.
Đám thiếu nữ đứng ở nơi đó, chỉ chốc lát, một thân ảnh uyển chuyển động lòng người lại xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người. Nhìn thấy gương mặt kiều mị trời sinh này, không ít người lớn tiếng reo hò.
Tư Nương chỉ đứng và mỉm cười, toàn thân nàng mặc sa y màu đỏ nhạt, đứng ở trên hòn đảo như mẫu đơn nổi trên mặt nước, duyên dáng trong diễm lệ, thuần khiết mà mang theo hấp dẫn. Nhìn vào dáng vẻ nàng của nàng, Hà Doanh không thể không thừa nhận, nữ nhân này là một nữ nhân trời sinh biết biểu hiện mình, biết làm đẹp cho mình.
Tư Nương lẳng lặng đứng ở trên đài, đợi sau khi tất cả mọi người kêu lên, mỉm cười, ánh mắt lướt qua mọi người. Sau đó, từ từ đưa ánh mắt rơi xuống người Hà Doanh.
Vừa nhìn thấy nàng đưa sự chú ý vào người mình, Hà Doanh lập tức nghĩ tới chuyện mình đã biểu diễn vừa rồi. Không khỏi thầm than khổ: Sự nổi bật hôm nay thật là vượt quá mức rồi, tuyệt đối không thể lại mang lửa tới đây.
Nghĩ tới đây, thân thể của nàng lùi lại, từ từ, lặng lẽ thối lui về phía sau mọi người, cho đến khi không phải nhìn thấy ánh mắt Tư Nương nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiện thiếp hôm nay có hân hạnh đi tới Chu quốc, thật là ngưỡng mộ đã lâu các nhân vật tao nhã của Chu quốc. Giọng nói uyển chuyển êm tai của Tư Nương truyền tới êm êm: Trước đó không lâu tiện thiếp lại nhận được khúc nhạc kì diệu của Ngọc Lang Quân của quý quốc, tâm trí lại càng say mê không thôi.
Nghe tới đây, mồ hôi lạnh trên đầu Hà Doanh ứa ra. Nàng chống đỡ ánh mắt giễu cợt của bọn Chu Diễn, không khỏi nở một nụ cười miễn cưỡng cho mỗi người bọn hắn.
Lúc này, giọng nói của Tư Nương lại truyền tới: Đối với tiện thiếp mà nói, khúc nhạc của Ngọc Lang Quân chính là khúc nhạc kì diệu có một không hai từng được nghe. Giải đáp cho tiện thiếp một chút nan đề vẫn luôn thường trực ở trong lòng. Bởi vậy, sau khi đến Chu thành, tiện thiếp còn phải đặc biệt tìm đến hỏi thăm hắn.
Hà Doanh lúc này, ngay cả áo lót cũng bị thấm đẫm mồ hôi rồi. Nàng di chuyển cực kì chậm chạp về phía sau, cho đến khi lui về trong khoang thuyền, mới sờ tay lên trán, lẩm bẩm nói: Thiệt là, sao cái gì đều tới cùng một chỗ?
Cái gì gọi là cái gì đều tới cùng một chỗ? Một giọng nam bỗng nhiên vang lên từ phía sau! Hà Doanh càng thêm hoảng sợ, thân thể xoay chuyển đến đột nhiên, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn về phía người vừa tới.
Chu Viễn mỉm cười tự nhiên, bình tĩnh nhìn về hướng nàng, hai mắt tối lại vì đưa lưng về phía ánh sáng, lấp loáng vẻ thần bí khó hiểu. Chỉ nghe hắn nói từng câu từng chữ: Hà Doanh, Hà tiểu thư, Ngọc Lang Quân, thân phận thật sự của ngươi, ngoại trừ những cái này, còn có cái khác sao?
Hà Doanh ngẩn người, vẻ mặt bỗng nhiên cứng đờ. Môi của nàng run rẩy vài cái, bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy hạ ống tay áo xuống liên tục. Hà Doanh chưa từng trải qua nhiều tình huống thế này, bị hắn hỏi đột ngột như vậy, tâm thần nàng cực kì bối rối.
Chu Viễn bình tĩnh nhìn nàng, ngũ quan tuấn nhã lúc sáng lúc tối. Cho tới bây giờ, Hà Doanh mới thật sự chú ý tới vị Giang Đông công tử nằm trong tứ đại công tử dương danh ở Chu đô này. Cũng mới phát hiện, nam nhân trước mắt này, cũng không phải chỉ là một tay thiếu gia ăn chơi!
Hắn cười hòa hoãn, nói : Đừng khẩn trương như vậy, ta không có ác ý. Nói xong câu đó, Chu Viễn quay đầu, đi về hướng một bên khoang thuyền. Cho đến khi đi vào phòng của bọn hắn thuê, Chu Viễn mới quay đầu vừa cười vừa nói: Đi vào đi? Đứng ở bên ngoài nói chuyện, thật bất tiện.
Lúc này, Hà Doanh đã tỉnh tảo lại rồi. Trong nội tâm nàng thầm nghĩ: “Không có gì phải sợ, sớm muộn thân phận của ta cũng sẽ bị phát hiện. Bây giờ danh tiếng của ta đã nổi rồi, vạch trần hay không vạch trần thân phận của ta, bản chất cũng chẳng có gì khác nhau rồi.”
Nghĩ vậy, tâm tình của nàng tốt hẳn lên. Lập tức mỉm cười bước thẳng về phía trước, bước chân thong dong, sắc mặt bình tĩnh. Tựa hồ khủng hoảng biểu hiện ra vừa rồi, chẳng qua là ảo giác nhất thời của Chu Diễn.
/73
|