Thái Ninh năm thứ mười tại Nghiệp thành thủ phủ của Bắc Tề, trên đường cái người đến người đi qua lại tấp nập trao đổi mua bán tạo nên quang cảnh phồn vinh thịnh vượng của chốn kinh kì. Phía đông của Nghiệp thành là nơi ở của vương hầu quý tộc. Còn danh môn sĩ tộc là Triệu quận Lý thị cũng cư ngụ ở nơi đây.
Gia chủ đương nhiệm của Triệu quận Lý thị là Lý Hi Tông, nhậm chức Kim Tử Quang Lộc đại phu (*), một thân phong nhã tuấn tú, tính tình khoan dung, có thê tử kết tóc là Thôi Thanh Hà. Phu thê hai người tuy đã thành thân được 30 năm nhưng vẫn ân ái như ngày nào cả hai có với nhau hai đứa con trai và hai cô con gái. Đương nhiệm hoàng hậu Bắc Tề Ly ́ Tổ Nga là tiểu nữ nhi của Lý Hi Tông và Thôi Thanh Hà.
(*) Quan nhị phẩm, quan nhất phẩm là đứng hang cao nhất ở triều đại phong kiến
Người ta hay nói trời tháng sáu thay đổi thất thường vừa mới còn mưa phùn kéo dài, trong nháy mắt trời liền hửng nắng, sau cơn mưa ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu ở trên người làm cho người ta trong lòng không khỏi ấm áp dễ chịu.
Lúc này, trước đại môn Lý gia một đội kỵ sĩ vội vàng tiến đến, dẫn đầu là một nam tử thân vận hồng y đỏ như lửa, tóc đen tung bay, cưỡi trên lưng một con thiên lý mã . Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người tới , nhưng này một thân hồng y, tóc đen, tuấn mã, còn có quanh thân hắn đều toả ra khí thế quyền quý bức người đủ để biết người tới thân phận tôn quý không thể chọc vào.
Trước cửa Lý phủ có tám môn đinh khoanh tay đứng thẳng thành hàng nhìn thấy người tới phóng ngựa đến trước cửa phủ nhưng cũng không có tiến lên ngăn mà đều quỳ xuống thi lễ:
- Thỉnh an vương gia!
Người nọ cũng không dừng lại, trực tiếp kéo dây cương nhảy xuống ngựa tiến vào trong phủ đi về thẳng hướng hậu viện.
Một trận mưa phùn vừa lướt qua, trong hậu hoa viên của Lý phủ muôn hồng nghìn tía. Sau cơn mưa mùa hạ trên những đóa hoa điểm xuyết những giọt mưa long lanh như những hạt ngọc càng tôn thêm vẻ kiều diễm. Hương hoa bốn phía hấp dẫn chuồn chuồn cùng bươm bướm từ chỗ trú mưa tìm tới không ngừng ở trong vườn bay múa bên những đóa hoa. Nha hoàn vú già mấy người đi lại dưới hành lang trải dài với những mái hiên cong cong khiến cho chim chóc lánh ở trong đình kinh hãi bay vội lên cây nép mình sau tán lá.
Một cơn gió nhẹ thổi qua thủy đình khiến màn lụa tung bay hé ra trúc tháp, trúc tháp được đặt sau tấm bình phong lớn. Một cô nương dáng người nhỏ xinh ngồi tựa ở trên tháp một cách tùy ý, cô nương ấy dựa lên một cái gối trúc, trong tay cầm một quyển sách cổ thập phần nhập tâm vào nội dung trong đó. Nơi gần đầu giường có đặt một chiếc bình phong màu đỏ tươi, trên bình phong vẽ những đóa hoa sen được họa sống động như thật.
Đình các tứ phía chỉ có lan can màu xanh mát bao chung quanh, ngoài lan can rèm lụa rủ xuống che nắng chiếu vào thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ nhàng chớp lên. Sau cơn mưa hương hoa phá lệ thanh u, cô nương trong đình giống như cũng bị mùi hương của hoa hấp dẫn nàng liền đặt quyển sách cổ trong tay xuống bên cạnh, hít một hơi thật sâu sau đó thỏa mãn thở dài:
Hồng La, hoa sen này cũng thật say lòng người, chỉ là không biết nếu ăn thì như thế nào nhỉ?
Ha ha, A Tuyền, đối với hoa viên đầy muôn hồng nghìn tía, muội cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?
Theo tiếng nam nhân sang sảng vang lên cô gái đang nằm tựa trên giường hết sức kinh hỉ đứng dậy, nàng cười khanh khách nhìn chăm chú vào hồng y thiếu niên đang đứng nơi đó rồi khẽ làm nũng oán trách:
Tam ca, huynh về khi nào, sao không nói cho muội biết một tiếng.
Nhìn thấy kia hồng y thiếu niên tiến tới gần cô gái liền phúc thân thi lễ. Thiếu niên cả kinh vội vàng bước dến vươn tay kéo nàng đứng lên trong miệng không khỏi trách cứ nói:
A Tuyền, ta đã nói khi ở riêng với ta không cần nhiều lễ tiết như vậy, lần sau còn như vậy, ta sẽ rất tức giận biết không!
Biết rồi, biết rồi ạ, Hà Gian vương của muội! Lý Tuyền kéo kéo ống tay áo của hồng y thiếu niên cùng hắn cùng nhau ngồi ở trên tháp rồi mới nghiêm mặt nói với hắn:
Tam ca, nếu muội không hành lễ, tổ mẫu mà biết được nhất định sẽ phạt muội!
Hồng y thiếu niên ngả thân mình ra đằng sau tà tứ dựa vào gối trúc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mặt như muốn khắc ghi lại dung nhan của nàng một lúc lâu sau hắn mới thở dài than nhẹ:
A Tuyền, mấy tháng không gặp, có từng nhớ ta.
Đương nhiên là rất nhớ huynh!
Lý Tuyền vươn tay hướng phía sau chỉ chỉ, thản nhiên nở một nụ cười xinh đẹp nói:
Nếu không bình phong này còn cần Tam ca họa sao!
Hồng y thiếu niên theo tay Lý Tuyền chỉ nhìn lại, liền nhìn thấy bình phong do chính mình trước khi xuất chinh họa cho nàng đang được an trí ở phía sau trúc tháp. Thiếu niên thản nhiên đứng dậy, đi đến chỗ bình phong vươn tay khẽ vuốt ve nhìn ngắm đánh giá nó sau một lát hắn mới ngoái đầu nhìn lại cười khẽ,
Bức bình phong ta vẽ khi đã gần kề ngày xuất chinh khi đó còn chưa miễn thương cảm nên trong bức họa vẫn còn nhiều chỗ đáng chê, làm khó A Tuyền muội còn thích nó như vậy.
Đương nhiên thích! Có thể được Tam ca tự tay vẽ lên bức bình phong, Đại Tề này không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội đó. Lý Tuyền cười ngây thơ trêu chọc Cao Hiếu Uyển.
Ha ha ha! Có thể được A Tuyền nói ra hai chữ yêu thích này cũng không phải dễ dàng như thế!
Hà Gian Vương Cao Hiếu Uyển cười lớn ra tiếng sau đó lại quay về chủ đề ban đầu. Hắn bước nhanh về phía trúc tháp rồi ngồi xuống cười hỏi Lý Tuyền
A Tuyền, rượu hoa đào đã ủ xong chưa, ta xuất chinh mấy tháng không có một ngày không nghĩ tới nó .
Lý Tuyền đang ngồi trầm tư một bên nghe vậy ra vẻ bĩu môi nói:
Muội cứ lấy làm lạ sao trước khi Tam ca xuất chinh lại tặng muội bức bình phong này thì ra là có điều kiện!
Cao Hiếu Uyển trong lòng quýnh lên, vội vã vươn tay ra kéo lấy tay của Lý Tuyền. Nhưng khi vừa nằm trong tay ngọc thủ của nàng cảm nhận cái lạnh từ tay Lý Tuyền lại nhìn đến trên người nàng chỉ mặc quần áo đơn bạc Cao Hiếu Uyển nhíu mày nói:
A Tuyền, muội ăn mặc ít như vậy, còn ngồi ở nơi gió lớn như thế này nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ!
Nói xong, hắn cao giọng đối với nha hoàn đang đứng ở ngoài đình phân phó:
Mau mang thêm áo choàng của tiểu thư nhà ngươi đến đây, sao lại hầu hạ nàng thành ra thế này. Nếu còn có lần sau...
Lời còn chưa có nói xong hắn đã bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại miệng. Lý Tuyền thấy hắn thái độ hung dữ răn dạy nha hoàn thân cận của mình có chút mất hứng ở trên tay hắn ngăn lại một phen,
Đừng có ở nơi này của muội bày ra uy phong vương gia của huynh, các nàng ấy dù không tốt cũng là nha hoàn của muội, các nàng sai thì đã có muội giáo huấn, không nhọc Vương gia lo lắng!
Nói xong, đem tay của chính mình đang bị hắn nắm chặt dùng sức rút ra, xoay người lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Được rồi, được rồi, được rồi mà! Huynh sai rồi, có được chưa, A Tuyền đừng tức giận nữa !
Cao Hiếu Uyển vươn tay ôm lấy thân mình Lý Tuyền đem nàng xoay lại đối diện với mình sau đó vô cùng ngoan ngoãn nhận lỗi với nàng.
Huynh đó...
Lý Tuyền trừng mắt liền nhìn hắn một cái, thấy khuôn mặt đẹp như quan ngọc của hắn đã sớm nhăn thành bánh bao, không khỏi Xì! Một tiếng bật cười.
Tốt lắm, A Tuyền nở nụ cười thì tốt rồi!
Hiếu Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không biết làm sao nữa, mỗi lần A Tuyền giận hắn đều làm cho hắn đứng ngồi không yên .
Lẽ ra hắn từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở hoàng tộc, gặp qua không biết bao nhiêu là mỹ nữ , tuy nói ít người có thể so sánh với A Tuyền nhưng là không phải không có, dù sao nàng mới mười tuổi, muốn mĩ mạo có thể khuynh thành thì phải mất một vài năm nữa. Đáng tiếc mỹ nữ đối với hắn mà nói đều là giống nhau, một khi mất hứng sẽ hoặc đánh hoặc giết hoặc là bán đi, chưa từng có một chút thương tiếc nào. Chỉ có Lý thị A Tuyền này, từ lần đầu tiên thấy nàng hắn liền đem nàng nâng niu cẩn thận ở trong lòng bàn tay mà sủng ái nàng, hắn luyến tiếc nàng phải chịu dù là một tia ủy khuất hay là có chút không vui nào.
Người đâu!
Hiếu Uyển lớn tiếng gọi tùy tùng của chính mình tiến vào, sau đó hắn vung tay cho người đặt một chiếc hòm ở trên trúc tháp,
A Tuyền, nhìn thử xem có thích không.
Lý Tuyền tò mò đem hòm mở ra, nâng ra cái tiểu lư hương được chạm khắc từ gỗ, tạo hình mang đậm phong cách cổ xưa, chạm trổ kỹ càng, chỗ thú vị nhất của lư hương này là nó được tạc thành từ rễ cây hoàng đàn, cả lư hương không có mất đi hình dạng tự nhiên của nó mà được khéo léo chế tạo vô cùng đẹp mắt, hơn nữa những hoa văn được hình thành trước kia khiến cho toàn bộ lư hương tràn ngập một loại thú vị.
Lý Tuyền đem cái lư hương nho nhỏ nâng ở trong tay, trái phải đánh giá, càng xem càng thấy thích,
Tam ca, lư hương này huynh tìm ở đâu ra vậy ?
A Tuyền thích là tốt rồi!
Hiếu Uyển tiếp nhận lư hương trong tay Lý Tuyền , dựa sát vào nàng, hai người cùng nhau ngắm cảnh , thỉnh thoảng trao đổi một chút ý tưởng, tán gẫu vô cùng cao hứng .
Lúc này, nha hoàn được sai đi lấy áo choàng mới trở về khi nhìn thấy hai người sóng vai ngồi cùng nhau, cùng nhau thưởng thức món đồ chơi mới kia thì trong lúc nhất thời đứng ở chỗ này không biết nên làm gì mới phải.
Cao Hiếu Uyển vừa ngẩng đầu liền nhìn đến nha hoàn kia đang đứng ở nơi đó, hắn lười biếng hướng nàng ngoắc ngoắc tay nói:
Mau đem áo choàng đưa cho tiểu thư nhà ngươi, thật vô dụng!
Hắn quay đầu hướng Lý Tuyền còn đang chơi đùa lư hương kia cười nói:
A Tuyền, sao ta cứ thấy đám nha hoàn bên cạnh muội đều là một đám ngốc nghếch ngơ ngác, sáng mai ta mang tặng muội vài nha hoàn tốt hơn cho muội sai bảo, còn mấy kẻ này đều phái đi ra ngoài đi.
Lý Tuyền nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt Cao Hiếu Uyển hết sức chân thật không giống như là đang nói đùa, nàng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương của chính mình dở khóc dở cười nói:
Tam ca, huynh thấy Lý gia chúng ta từ hai cô cô đến các tỷ muội cũng chỉ có riêng mình muội là có nha hoàn nhiều nhất. Trước khi cô cô xuất giá, bên người bọn họ ai cũng có bốn nha hoàn, đến tỷ muội của muội cũng giống thế thôi.
Mấy huynh cùng tiểu thúc thúc nói các người sợ không có người hầu hạ muội tốt mỗi người tặng muội hai nha hoàn biểu ca cũng đi theo các người giúp vui cũng tặng muội hai người nữa kết quả dượng thấy muội đã có mười nha hoàn nhưng vẫn muốn cho muội thêm hai người.
Huynh thử tính mà xem muội đã có bao nhiêu đại nha hoàn. Mười hai người đó! Tổng cộng mười hai người, sợ là hoàng hậu cô cô cũng không thể nào có được mười hai đại nha hoàn thân cận như muội đâu! Lúc này huynh lại tính cho muội đổi người, nếu để mấy tỷ tỷ muội muội của muội biết được còn không biết nói muội bừa bãi tùy hứng như thế nào đâu.
Thế thì sao, bổn vương thích thế! A Tuyền, muội có chút không tốt đó là bệnh cẩn thận của muội quá nặng, có chúng ta làm chỗ dựa cho muội cả Đại Tề này muội không cần bận tâm điều gì cả!
Gia chủ đương nhiệm của Triệu quận Lý thị là Lý Hi Tông, nhậm chức Kim Tử Quang Lộc đại phu (*), một thân phong nhã tuấn tú, tính tình khoan dung, có thê tử kết tóc là Thôi Thanh Hà. Phu thê hai người tuy đã thành thân được 30 năm nhưng vẫn ân ái như ngày nào cả hai có với nhau hai đứa con trai và hai cô con gái. Đương nhiệm hoàng hậu Bắc Tề Ly ́ Tổ Nga là tiểu nữ nhi của Lý Hi Tông và Thôi Thanh Hà.
(*) Quan nhị phẩm, quan nhất phẩm là đứng hang cao nhất ở triều đại phong kiến
Người ta hay nói trời tháng sáu thay đổi thất thường vừa mới còn mưa phùn kéo dài, trong nháy mắt trời liền hửng nắng, sau cơn mưa ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu ở trên người làm cho người ta trong lòng không khỏi ấm áp dễ chịu.
Lúc này, trước đại môn Lý gia một đội kỵ sĩ vội vàng tiến đến, dẫn đầu là một nam tử thân vận hồng y đỏ như lửa, tóc đen tung bay, cưỡi trên lưng một con thiên lý mã . Mặc dù không thấy rõ khuôn mặt người tới , nhưng này một thân hồng y, tóc đen, tuấn mã, còn có quanh thân hắn đều toả ra khí thế quyền quý bức người đủ để biết người tới thân phận tôn quý không thể chọc vào.
Trước cửa Lý phủ có tám môn đinh khoanh tay đứng thẳng thành hàng nhìn thấy người tới phóng ngựa đến trước cửa phủ nhưng cũng không có tiến lên ngăn mà đều quỳ xuống thi lễ:
- Thỉnh an vương gia!
Người nọ cũng không dừng lại, trực tiếp kéo dây cương nhảy xuống ngựa tiến vào trong phủ đi về thẳng hướng hậu viện.
Một trận mưa phùn vừa lướt qua, trong hậu hoa viên của Lý phủ muôn hồng nghìn tía. Sau cơn mưa mùa hạ trên những đóa hoa điểm xuyết những giọt mưa long lanh như những hạt ngọc càng tôn thêm vẻ kiều diễm. Hương hoa bốn phía hấp dẫn chuồn chuồn cùng bươm bướm từ chỗ trú mưa tìm tới không ngừng ở trong vườn bay múa bên những đóa hoa. Nha hoàn vú già mấy người đi lại dưới hành lang trải dài với những mái hiên cong cong khiến cho chim chóc lánh ở trong đình kinh hãi bay vội lên cây nép mình sau tán lá.
Một cơn gió nhẹ thổi qua thủy đình khiến màn lụa tung bay hé ra trúc tháp, trúc tháp được đặt sau tấm bình phong lớn. Một cô nương dáng người nhỏ xinh ngồi tựa ở trên tháp một cách tùy ý, cô nương ấy dựa lên một cái gối trúc, trong tay cầm một quyển sách cổ thập phần nhập tâm vào nội dung trong đó. Nơi gần đầu giường có đặt một chiếc bình phong màu đỏ tươi, trên bình phong vẽ những đóa hoa sen được họa sống động như thật.
Đình các tứ phía chỉ có lan can màu xanh mát bao chung quanh, ngoài lan can rèm lụa rủ xuống che nắng chiếu vào thỉnh thoảng bị gió thổi nhẹ nhàng chớp lên. Sau cơn mưa hương hoa phá lệ thanh u, cô nương trong đình giống như cũng bị mùi hương của hoa hấp dẫn nàng liền đặt quyển sách cổ trong tay xuống bên cạnh, hít một hơi thật sâu sau đó thỏa mãn thở dài:
Hồng La, hoa sen này cũng thật say lòng người, chỉ là không biết nếu ăn thì như thế nào nhỉ?
Ha ha, A Tuyền, đối với hoa viên đầy muôn hồng nghìn tía, muội cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?
Theo tiếng nam nhân sang sảng vang lên cô gái đang nằm tựa trên giường hết sức kinh hỉ đứng dậy, nàng cười khanh khách nhìn chăm chú vào hồng y thiếu niên đang đứng nơi đó rồi khẽ làm nũng oán trách:
Tam ca, huynh về khi nào, sao không nói cho muội biết một tiếng.
Nhìn thấy kia hồng y thiếu niên tiến tới gần cô gái liền phúc thân thi lễ. Thiếu niên cả kinh vội vàng bước dến vươn tay kéo nàng đứng lên trong miệng không khỏi trách cứ nói:
A Tuyền, ta đã nói khi ở riêng với ta không cần nhiều lễ tiết như vậy, lần sau còn như vậy, ta sẽ rất tức giận biết không!
Biết rồi, biết rồi ạ, Hà Gian vương của muội! Lý Tuyền kéo kéo ống tay áo của hồng y thiếu niên cùng hắn cùng nhau ngồi ở trên tháp rồi mới nghiêm mặt nói với hắn:
Tam ca, nếu muội không hành lễ, tổ mẫu mà biết được nhất định sẽ phạt muội!
Hồng y thiếu niên ngả thân mình ra đằng sau tà tứ dựa vào gối trúc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người trước mặt như muốn khắc ghi lại dung nhan của nàng một lúc lâu sau hắn mới thở dài than nhẹ:
A Tuyền, mấy tháng không gặp, có từng nhớ ta.
Đương nhiên là rất nhớ huynh!
Lý Tuyền vươn tay hướng phía sau chỉ chỉ, thản nhiên nở một nụ cười xinh đẹp nói:
Nếu không bình phong này còn cần Tam ca họa sao!
Hồng y thiếu niên theo tay Lý Tuyền chỉ nhìn lại, liền nhìn thấy bình phong do chính mình trước khi xuất chinh họa cho nàng đang được an trí ở phía sau trúc tháp. Thiếu niên thản nhiên đứng dậy, đi đến chỗ bình phong vươn tay khẽ vuốt ve nhìn ngắm đánh giá nó sau một lát hắn mới ngoái đầu nhìn lại cười khẽ,
Bức bình phong ta vẽ khi đã gần kề ngày xuất chinh khi đó còn chưa miễn thương cảm nên trong bức họa vẫn còn nhiều chỗ đáng chê, làm khó A Tuyền muội còn thích nó như vậy.
Đương nhiên thích! Có thể được Tam ca tự tay vẽ lên bức bình phong, Đại Tề này không biết có bao nhiêu người hâm mộ muội đó. Lý Tuyền cười ngây thơ trêu chọc Cao Hiếu Uyển.
Ha ha ha! Có thể được A Tuyền nói ra hai chữ yêu thích này cũng không phải dễ dàng như thế!
Hà Gian Vương Cao Hiếu Uyển cười lớn ra tiếng sau đó lại quay về chủ đề ban đầu. Hắn bước nhanh về phía trúc tháp rồi ngồi xuống cười hỏi Lý Tuyền
A Tuyền, rượu hoa đào đã ủ xong chưa, ta xuất chinh mấy tháng không có một ngày không nghĩ tới nó .
Lý Tuyền đang ngồi trầm tư một bên nghe vậy ra vẻ bĩu môi nói:
Muội cứ lấy làm lạ sao trước khi Tam ca xuất chinh lại tặng muội bức bình phong này thì ra là có điều kiện!
Cao Hiếu Uyển trong lòng quýnh lên, vội vã vươn tay ra kéo lấy tay của Lý Tuyền. Nhưng khi vừa nằm trong tay ngọc thủ của nàng cảm nhận cái lạnh từ tay Lý Tuyền lại nhìn đến trên người nàng chỉ mặc quần áo đơn bạc Cao Hiếu Uyển nhíu mày nói:
A Tuyền, muội ăn mặc ít như vậy, còn ngồi ở nơi gió lớn như thế này nếu bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ!
Nói xong, hắn cao giọng đối với nha hoàn đang đứng ở ngoài đình phân phó:
Mau mang thêm áo choàng của tiểu thư nhà ngươi đến đây, sao lại hầu hạ nàng thành ra thế này. Nếu còn có lần sau...
Lời còn chưa có nói xong hắn đã bị một bàn tay nhỏ bé chặn lại miệng. Lý Tuyền thấy hắn thái độ hung dữ răn dạy nha hoàn thân cận của mình có chút mất hứng ở trên tay hắn ngăn lại một phen,
Đừng có ở nơi này của muội bày ra uy phong vương gia của huynh, các nàng ấy dù không tốt cũng là nha hoàn của muội, các nàng sai thì đã có muội giáo huấn, không nhọc Vương gia lo lắng!
Nói xong, đem tay của chính mình đang bị hắn nắm chặt dùng sức rút ra, xoay người lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Được rồi, được rồi, được rồi mà! Huynh sai rồi, có được chưa, A Tuyền đừng tức giận nữa !
Cao Hiếu Uyển vươn tay ôm lấy thân mình Lý Tuyền đem nàng xoay lại đối diện với mình sau đó vô cùng ngoan ngoãn nhận lỗi với nàng.
Huynh đó...
Lý Tuyền trừng mắt liền nhìn hắn một cái, thấy khuôn mặt đẹp như quan ngọc của hắn đã sớm nhăn thành bánh bao, không khỏi Xì! Một tiếng bật cười.
Tốt lắm, A Tuyền nở nụ cười thì tốt rồi!
Hiếu Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không biết làm sao nữa, mỗi lần A Tuyền giận hắn đều làm cho hắn đứng ngồi không yên .
Lẽ ra hắn từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở hoàng tộc, gặp qua không biết bao nhiêu là mỹ nữ , tuy nói ít người có thể so sánh với A Tuyền nhưng là không phải không có, dù sao nàng mới mười tuổi, muốn mĩ mạo có thể khuynh thành thì phải mất một vài năm nữa. Đáng tiếc mỹ nữ đối với hắn mà nói đều là giống nhau, một khi mất hứng sẽ hoặc đánh hoặc giết hoặc là bán đi, chưa từng có một chút thương tiếc nào. Chỉ có Lý thị A Tuyền này, từ lần đầu tiên thấy nàng hắn liền đem nàng nâng niu cẩn thận ở trong lòng bàn tay mà sủng ái nàng, hắn luyến tiếc nàng phải chịu dù là một tia ủy khuất hay là có chút không vui nào.
Người đâu!
Hiếu Uyển lớn tiếng gọi tùy tùng của chính mình tiến vào, sau đó hắn vung tay cho người đặt một chiếc hòm ở trên trúc tháp,
A Tuyền, nhìn thử xem có thích không.
Lý Tuyền tò mò đem hòm mở ra, nâng ra cái tiểu lư hương được chạm khắc từ gỗ, tạo hình mang đậm phong cách cổ xưa, chạm trổ kỹ càng, chỗ thú vị nhất của lư hương này là nó được tạc thành từ rễ cây hoàng đàn, cả lư hương không có mất đi hình dạng tự nhiên của nó mà được khéo léo chế tạo vô cùng đẹp mắt, hơn nữa những hoa văn được hình thành trước kia khiến cho toàn bộ lư hương tràn ngập một loại thú vị.
Lý Tuyền đem cái lư hương nho nhỏ nâng ở trong tay, trái phải đánh giá, càng xem càng thấy thích,
Tam ca, lư hương này huynh tìm ở đâu ra vậy ?
A Tuyền thích là tốt rồi!
Hiếu Uyển tiếp nhận lư hương trong tay Lý Tuyền , dựa sát vào nàng, hai người cùng nhau ngắm cảnh , thỉnh thoảng trao đổi một chút ý tưởng, tán gẫu vô cùng cao hứng .
Lúc này, nha hoàn được sai đi lấy áo choàng mới trở về khi nhìn thấy hai người sóng vai ngồi cùng nhau, cùng nhau thưởng thức món đồ chơi mới kia thì trong lúc nhất thời đứng ở chỗ này không biết nên làm gì mới phải.
Cao Hiếu Uyển vừa ngẩng đầu liền nhìn đến nha hoàn kia đang đứng ở nơi đó, hắn lười biếng hướng nàng ngoắc ngoắc tay nói:
Mau đem áo choàng đưa cho tiểu thư nhà ngươi, thật vô dụng!
Hắn quay đầu hướng Lý Tuyền còn đang chơi đùa lư hương kia cười nói:
A Tuyền, sao ta cứ thấy đám nha hoàn bên cạnh muội đều là một đám ngốc nghếch ngơ ngác, sáng mai ta mang tặng muội vài nha hoàn tốt hơn cho muội sai bảo, còn mấy kẻ này đều phái đi ra ngoài đi.
Lý Tuyền nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt Cao Hiếu Uyển hết sức chân thật không giống như là đang nói đùa, nàng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương của chính mình dở khóc dở cười nói:
Tam ca, huynh thấy Lý gia chúng ta từ hai cô cô đến các tỷ muội cũng chỉ có riêng mình muội là có nha hoàn nhiều nhất. Trước khi cô cô xuất giá, bên người bọn họ ai cũng có bốn nha hoàn, đến tỷ muội của muội cũng giống thế thôi.
Mấy huynh cùng tiểu thúc thúc nói các người sợ không có người hầu hạ muội tốt mỗi người tặng muội hai nha hoàn biểu ca cũng đi theo các người giúp vui cũng tặng muội hai người nữa kết quả dượng thấy muội đã có mười nha hoàn nhưng vẫn muốn cho muội thêm hai người.
Huynh thử tính mà xem muội đã có bao nhiêu đại nha hoàn. Mười hai người đó! Tổng cộng mười hai người, sợ là hoàng hậu cô cô cũng không thể nào có được mười hai đại nha hoàn thân cận như muội đâu! Lúc này huynh lại tính cho muội đổi người, nếu để mấy tỷ tỷ muội muội của muội biết được còn không biết nói muội bừa bãi tùy hứng như thế nào đâu.
Thế thì sao, bổn vương thích thế! A Tuyền, muội có chút không tốt đó là bệnh cẩn thận của muội quá nặng, có chúng ta làm chỗ dựa cho muội cả Đại Tề này muội không cần bận tâm điều gì cả!
/45
|