Loạn Thế Phong Vân

Chương 94: Gặp chuyện

/257


Hôm nay là ngày hai tháng tư, cách sự kiện lịch sử ngày bốn tháng tư còn hai ngày, nhưng Tôn Sách lúc này đang ở Khúc A, không phải Đan Đồ, có phải ta đã thay đổi lịch sử rồi hay không? Việc Tôn Sách gặp chuyện sẽ không phát sinh nữa sao? Nếu quả thật không phát sinh thì quá tốt! Ôi, đợi bọn họ thương lượng ra kết quả, lúc nào ta có thể trở lại Hứa Đô đây? Lúc này Tào Tháo đã suất lĩnh đại quân lui về Quan Độ chưa đây? Tác dụng của phòng tuyến Bạch Mã – Diên Tân là kéo dài thời gian chỗ Viên Thiệu, không phải thật sự có thể bảo vệ Hoàng Hà. Kỳ thực, đặt tuyến phòng thủ ở Quan Độ chính là nước cờ rất đẹp, ta không thể không bội phục thiên tài quân sự của Tào Tháo. Quan Độ nằm cách bờ nam Hoàng Hà gần trăm dặm, Tào Tháo đóng ở đây, để thành Dương Võ ở thế giằng co với Quan Độ lại cho Viên Thiệu. Tào Tháo đóng ở Quan Độ, vận chuyển lương thảo, quân nhu đều rất thuận lợi, trong khi ở Dương Võ ngược lại, nằm ở giữa Tế Thủy và Hoàng Hà, Viên Thiệu hai bên đều là sông nước, sau lưng chính là Hoàng Hà cách trở, việc hậu cần sẽ gặp nhiều khó khăn, mà binh nhiều tướng mạnh cũng tức là lương thảo cần rất nhiều. Vì thế, Viên Thiệu mới xây kho lương ở Ô Sào, cho Tào Tháo cơ hội tập kích. Ta nhất định phải tới Quan Độ, ngoài ra còn phải sắp xếp chuyện của Điền Phong cùng Thư Thụ, cứ ở lại Giang Đông không phải chuyện tốt! Nhưng làm thế nào nghĩ được cớ để rời đi mới là đau đầu.

Lúc bọn Tôn Sách rời khỏi phòng đã hết cả ngày, thấy thần thái mệt mỏi của bọn họ cũng biết quyết định đưa ra thật khó khăn. Nhìn ánh mắt ta, Tôn Sách nói: “Chúng ta tạm thời quyết định xuất binh đánh Giang Hạ. Tranh thủ tấn công Hoàng Tổ cũng tốt.” Ta nhìn hắn nhún vai: “Các người quyết định thế nào ta cũng mặc kệ, không quan hệ gì đến ta. Huynh chỉ cần nói sẽ giam ta ở đâu là được, ta rất tự giác, sẽ không chạy trốn.” Tôn Sách cười: “Ngươi thật nhỏ mọn, Trình lão tướng quân cũng vừa nói vậy. Cũng được, ngươi ở lại phủ của ta nghỉ ngơi vài ngày, đợi chúng ta xuất binh, ngươi muốn chơi thì ở lại, không muốn thì cứ đi.” Ngươi đã quyết đánh Hoàng Tổ, ta không cần lo ngươi tới Đan Đồ nữa, ở đây nghỉ ngơi vài ngày không tồi. Tôn Sách gọi người sắp xếp cho ta một gian phòng khách để ta nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay Tôn Sách tập trung chuẩn bị xuất binh đánh Giang Hạ vô cùng bận rộn, ta lại nhàn rỗi chẳng có việc gì, cả ngày đọc sách, thổi sáo, cũng rất tự giác không ra khỏi phòng, khó khăn lắm mới có được mấy ngày thư thái. Ngay vào lúc ta thả lỏng mình nhẹ nhõm, chuyện ngoài ý muốn lại phát sinh. Cũng không biết Trần Đăng nghĩ gì, tự dưng âm thầm phái người liên hệ với mấy thủ hạ cũ của Vương Lăng cùng Nghiêm Bạch Hổ, muốn mấy người này ở Giang Đông gây phiền toái cho Tôn Sách. Ta nghĩ có khả năng ông ta cũng vì không muốn Tôn Sách bắc thượng, dù sao Quảng Lăng cũng là cửa ải đầu tiên Tôn Sách sẽ tấn công nếu muốn đi về phương bắc. Kỳ thực, ý tưởng của ông ta cũng tốt, thậm chí rất giống với suy nghĩ của ta. Nhưng mà, người ông ta tìm đến vừa dốt vừa đần, căn bản không có bản lĩnh gì, không chỉ không làm loạn lên được, đến bản lĩnh giữ bí mật cũng chẳng có, bị thủ hạ Tôn Sách bắt quả tang.

Chuyện này đã chọc giận Tôn Sách, tính tình nóng nảy của hắn lại một lần phát tác, hậu quả là gạt hết mọi kế hoạch, mặc kệ ngăn cản của mọi người, quyết tâm tiến binh tấn công Quảng Lăng. Lúc ta thấy gương mặt tối sầm của Tôn Sách cũng giật nảy mình. Khi Tôn Sách cố gắng nén cơn phẫn nộ nói ra quyết định đó cũng dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Mặc kệ ngươi nghĩ sao, Tử Vân, từ hôm nay trở đi, hoặc là ngươi ngoan ngoãn ở lại phủ của ta, hoặc đi bên cạnh ta, không cho phép ngươi rời nửa bước. Đừng khuyên ta nữa, nếu không ta không dám khẳng định sẽ không làm gì ngươi.” Cảm giác duy nhất của ta chính là đau bụng, miệng chua chát, trong lòng đem Trần Đăng đáng chết kia ra mắng vô số lần: ta phí bao nhiêu công sức như vậy, khó khăn lắm mới khiến được Tôn Sách đi đánh Hoàng Tổ, toàn bộ bị ngươi phá hủy hết rồi. Ta thành tù phạm không nói, khả năng gặp chuyện của Tôn Sách lại xuất hiện, ta vẫn chưa thay đổi được gì.

Thấy ta không nói gì, Tôn Sách kỳ quái hỏi: “Sao không nói gì? Ngươi thật sự quan tâm Tào Tháo sao?” Ta cố ý giận dỗi nói: “Ta quan tâm Tào Tháo? Là huynh không cho ta nói, rồi lại hoài nghi ta? Nếu vậy, ta không lưu lại nơi này, cũng không đi theo huynh, hoặc là huynh giết ta, hoặc là đưa ta vào nhà giam đi.” Tôn Sách há hốc mồm: “Ngươi… Thôi bỏ đi, ngươi cũng đừng trách ta. Ai biết tướng thủ thành Quảng Lăng có phải huynh trưởng của ngươi không? Dù sao ở chỗ Tào Tháo ca ca của ngươi cũng không ít, đúng không?” Ta cười: “Thì ra không phải huynh hoài nghi ta, mà là ghen tị với Tào Tháo, ai bảo ông ta cướp mất Tứ ca.” Tôn Sách hừ giọng. Có điều, không khí bạt kiếm giương cung đã không còn nữa.

Ta cười an ủi hắn: “Thôi vậy, ta cũng không muốn khiến huynh tức giận nữa, đi theo huynh cũng được. Nói cho cùng ta cũng là đại phu, huynh đi đánh giặc, ta có thể theo làm quân y, loại chuyện này ta cũng thích. Lại nói, ta vẫn chưa yên tâm về huynh đâu!” Tôn Sách cười: “Ta có gì phải lo lắng? Ta đánh giặc, việc buôn bán thuốc của ngươi chẳng phải rất tốt sao?” Ta ngửa đầu: “Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bá Phù à, tính tình của huynh vội vàng không nói, võ nghệ tốt lại không biết quý bản thân, mỗi lần đánh giặc đều làm gương cho binh sĩ, huynh không sợ bị thương nhưng chúng ta đều lo lắng.” Ta nói rất thật lòng, Tôn Sách có chút cảm động: “Tốt lắm, xem như ngươi biết nịnh nọt.” Ta làm mặt quái với hắn: “Có lòng tốt không được báo đáp.” Hai người nở nụ cười.

Ba ngày sau, đại quân quả thật khởi hành tới Đan Đồ trước. Đúng vậy, từ nơi này đi về phía bắc rất thuận tiện, ta biết nơi đây có nguy hiểm, nhưng không tìm ra lý do phản đối. Giận nhất chính là, Tôn Sách không hề suy nghĩ cự tuyệt đề nghị gọi Chu Du đến. Ta lại không thể nói rằng ta biết trước môn khách của Hứa Cống muốn ám sát Tôn Sách, cho dù ta nói cũng bị coi là chuyện cười. Ta chỉ biết mỗi ngày căng chẳng đề phòng, khẩn trương theo sát phía sau Tôn Sách. Tôn Sách đương nhiên không biết ta nghĩ gì, chỉ thấy ta thật thà đi theo hắn, một tấc không rời lại thấy buồn cười. Cũng may Trình Phổ coi như nghe lời ta, tăng cường việc bảo vệ Tôn Sách. Hy vọng duy nhất của ta chính là thời gian đã qua ngày bốn tháng tư kia, những thích khách kia có lẽ không còn ở nơi này.

Đại quân của Tôn Sách dừng lại ở Đan Đồ đợi lương thảo đến. Cuộc sống chờ đợi trong quân doanh thật nhàm chán, mà thần kinh căng thẳng cao độ cũng vô cùng mệt mỏi, mỗi ngày đều miên man suy nghĩ: thời gian đã bị ta thay đổi, mấy thích khách kia nếu như còn ở đây, có thể thay đổi phương pháp ám sát không? Tôn Sách nếu không có chuyện gì, hắn sẽ tấn công Quảng Lăng, Tào Tháo nhất định không tìm ra thời gian cùng nhân lực để lo phía này, công tác chuẩn bị của Trần Đăng đã xong chưa? Tôn Quan dẫn quân không tồi, có điều, bọn họ thật sự có thể ngăn cản Tôn Sách tấn công sao? Ở bên kia Cao Thuận chuẩn bị thế nào? Lỡ như Quảng Lăng thất thủ, có thể ngăn cản bước tiến sang phía bắc của Tôn Sách sao? Còn nữa, Tôn Sách rốt cục nghĩ gì? Chỉ đánh hạ Quảng Lăng, hay muốn đoạt cả Từ châu? Những chuyện đó phải nghĩ tới nhức đầu.

Tôn Sách đâu biết ta mỗi ngày đều sống trong lo lắng đề phòng vì hắn, một chút cũng không quan tâm, xác định được mục tiêu, tinh thần lập tức dâng cao. Ngoại trừ thị sát quân doanh, lại chạy ra bên ngoài săn thú. Ta trong bụng mắng thầm, bên ngoài vẫn phải mang gương mặt tươi cười đi theo ngựa của hắn lăn lộn ngược xuôi. Kỳ thực thần kinh căng thẳng khiến ta giống bị bệnh thần kinh, vừa ra ngoài săn thú, mắt nhìn ai cũng giống thích khách, về tới quân doanh mệt tới không nói nổi nữa, nằm xuống ngủ luôn. Kết quả khiến Tôn Sách bọn họ vừa không hiểu vừa buồn cười, đều nói ta thật đúng là phường công tử yếu ớt, không chịu được khổ cực, khiến ta tức trợn cả mắt.

Qua rất nhiều ngày, bóng dáng thích khách vẫn chưa thấy, sự đề phòng của ta cũng bớt đi một ít, xem ra đã qua một thời gian, thích khách không còn ở đây nữa. Có thể thường xuyên ăn mấy món ăn Tôn Sách săn được, cũng là một loại hưởng thụ. Kỹ thuật nướng thịt của ta cũng được bọn họ tán thưởng, cuộc sống coi như là mãn ý. Bởi vậy, lúc nguy hiểm ập tới, ta phải chịu khổ hơn nhiều.

Hôm nay, lúc ta như ngày thường bộ dáng uể oải tỉnh dậy, nhưng không tới gặp Tôn Sách. Ta dậy muộn hơn một chút vì đêm qua Tôn Sách chợt nảy hứng thú, cương quyết lôi kéo chúng ta xem múa kiếm rất lâu, đến tận khuya mới đi ngủ được. Bởi vậy, lúc ta đang ngái ngủ hỏi thân binh của Tôn Sách xem hắn đã đi đâu, hắn trả lời ta, sáng sớm đã ra ngoài đi săn, ta chỉ ngây người một chút nhưng cũng không phản ứng thái quá. Lúc ta đang ăn điểm tâm, đầu óc mới có phản ứng: Tôn Sách không ở đây, hắn đã đi săn. Hắn đi săn sao tâm thần ta thấy không yên? Nghĩ đến đây, ta giật mình túm thân binh kia hỏi: “Ngô hầu đi săn có vị tướng quân nào đi theo không?” Hắn kỳ quái nhìn ta nói: “Không ai đi theo, chỉ có một ít thân binh tùy tùng đi cùng.” Nghe hắn nói, ta lập tức mười hai phần khẩn trương, dự cảm bất an ập đến. Ta quăng chén, xoay người dẫn ngựa chạy đi.

Cũng may ta từng theo Tôn Sách đến vùng núi phụ cận nhiều lần, lộ tuyến đã quen, lập tức phóng ngựa thật nhanh, trong lòng không ngừng cầu nguyện Tôn Sách ngàn vạn không được xảy ra sự cố, chỉ mong ta cả nghĩ. Dọc theo con đường mấy ngày trước vẫn đi, ta chạy tới những nơi Tôn Sách thường thích tới, không thấy người, có điều loáng thoáng nghe thấy âm thanh. Ta âm thầm thở phào, hướng bên kia chạy tới. Lúc ta đến được triền núi phía trước, thấy mấy thân binh của Tôn Sách đang nhàn nhã dắt ngựa đi tản bộ. Ta vội vàng hỏi: “Ngô hầu đâu?” Mấy thân binh kia cười nói: “Triệu tiên sinh cũng đến sao? Tướng quân ở bên kia.” Ta nhìn theo hướng họ chỉ: “Đâu có người đâu! Các ngươi vì sao không đi theo?” Tiểu binh cười nói: “Ngựa chúng tôi chạy chậm, theo không kịp. Có người đi theo rồi, chúng ta cứ từ từ ở chỗ này đi dần.” Ta nói một mạch: “Các ngươi sơ suất quá. Vạn nhất đại nhân có chuyện gì thì biết làm sao? Còn không đi theo ta.”

Không để ý mấy tiểu binh có nghe hay không, ta tự đánh ngựa hướng bên kia chạy tới. Tiểu Bạch của ta tốc độ rất nhanh, quả nhiên dọc đường thấy thêm mấy kẻ đang dắt ngựa, chậm rì rì đi tới, đây chính là thói quen của bọn họ. Lúc ta nhìn thấy Tôn Sách, thân binh cũng đã bị bỏ sau rất xa. Mà Tôn Sách người kia bộ dạng đắc ý hả hê xách theo hai con thỏ cùng một con chim trĩ trở về. Nhìn thấy ta, hắn nhướng mi nói: “Tử Vân, xem này, lại có cơ hội cho ngươi thể hiện tay nghề!” Ta thở phào một hơi: “Tốt lắm, huynh đúng là săn thú thành nghiện rồi. Chẳng nói gì với ta đã chạy tới tận đây.”

Tôn Sách cười lớn: “Ngươi lười như vậy, ta không thèm chờ ngươi!” Ta hừ hừ: “Huynh đó, không phải ta đã nói không cho huynh đi một mình rồi sao! Huynh lúc này không phải một thân một mình nữa, bao nhiêu quốc gia đại sự đều đặt lên mình huynh, thật là.” Tôn Sách đĩnh đạc cười: “Không phải đi chơi thôi sao, đừng nói đạo lý lớn lao như vậy chứ?” Ta chỉ biết lắc đầu cười, tiện tay nhận con thỏ từ hắn: “Được, đủ béo.”

Chúng ta hai người cười nói cùng nhau trở về, đột nhiên giữa đường một người đi tới. Ta ngẩn người nhìn, một người mặc trang phục sơn dân bình thường, có điều tay hắn để sau người. Ta lập tức khẩn trương, lướt tới chặn trước ngựa Tôn Sách hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?” Tôn Sách ngạc nhiên nhìn ta. Người kia ngẩng đầu nói: “Quân gia, tiểu nhân là người thôn bên, tới đây chặt củi, kiếm củi.” Chặt củi, kiếm củi? Ta cẩn thận nhìn hắn, không giống lắm, tay vẫn để sau lưng, da dẻ khuôn mặt quá tinh tế tỉ mỉ, căn bản không giống người trong núi. Ta liền cảnh giác, quay lại nhìn quanh một chút, không có động tĩnh gì. Thích khách sẽ có ba người, đây chỉ có một, chẳng lẽ do thần kinh ta quá nhạy cảm? Mặc kệ chuyện đó, ta vội la lên với Tôn Sách: “Bá Phù, trong lòng ta bất an, chúng ta đi nhanh lên.” Tôn Sách cười: “Nơi này có kẻ địch sao? Ngươi đúng là nhát gan.” Ta nhát gan? Còn chưa đợi ta châm biếm trở lại, biến cố đã phát sinh.

Ngay sau đám cây cối cách chúng ta không tới mười thước, đột nhiên có tiếng gió, một trước một sau, bốn mũi tên phóng thẳng tới ta và Tôn Sách. Ta kinh hãi không kịp nghĩ gì, vội vàng nhào tới chỗ Tôn Sách. Tôn Sách đột nhiên gặp chuyện, phản ứng cũng không chậm, hắn cúi rạp đầu, thân thể áp xuống phục cả người trên ngựa. Đúng lúc ta nhào lên lưng hắn, một mũi tên dài đã cắm vào vai ta, ba mũi khác đều trật đích. Lúc ta từ trên người Tôn Sách quay cuồng lao xuống đất, Tôn Sách cũng lập tức xuống ngựa, mà kẻ kia vẫn chưa có động tác gì. Trời ạ, trên tay hắn thì ra cầm một liên hoàn nỏ, là loại nỏ một lần có thể phóng ra hai mũi tên đơn giản.

Dù ta và Tôn Sách có phản ứng mau đến đâu đi nữa, khoảng cách gần như vậy, mũi tên đội ngột phóng tới, Tôn Sách cũng chạy không thoát, ta chỉ có thể dùng một con thỏ trong tay đỡ một mũi, mũi còn lại cắm lên ngực phải Tôn Sách. Trong lòng ta căng thẳng, nhìn kỹ, còn đỡ, Tôn Sách bắt được nên mũi tên đâm vào không sâu, không bị thương chỗ yếu hại. Hai người mai phục trong rừng cây cũng đi ra, xem ra bọn chúng cũng chỉ sử dụng liên hoàn nỏ, thật may.

Thấy ba người cầm binh khí chậm rãi tới gần, Tôn Sách cả giận gầm lên một tiếng, định tiến lên công kích, nhưng mà ngươi không có binh khí, cung trong tay có thể đánh người sao? Ta vội bước lên trước giữ chặt hắn, tiện tay đem Nguyệt nhi nhét vào tay hắn, bản thân vỗ vào lưng Tiểu Bạch: “Nhanh đi báo tin.” Đồng thời lớn tiếng hỏi: “Các ngươi là ai?” Ba người thấy chúng ta bị thương, cười lạnh nói: “Tôn Sách, hôm nay cho ngươi chết nhắm mắt, chúng ta là môn khách của Hứa thái thú, vì báo thù cho đại nhân, đã đợi rất lâu.” Tôn Sách hừ lạnh: “Chỉ bằng các ngươi? Xem ta lấy đầu chó của các ngươi đây.” Nói xong áp sát tới ba người, mà ta liền ngồi xổm xuống, chuẩn bị sẵn sàng.

Thấy Tôn Sách trong tay cầm kiếm, một bước lại một bước tới gần, ba tên kia trong mắt xuất hiện quyết tâm liều chết, hô to nhắm phía Tôn Sách, đối với ta coi như nhìn mà không thấy. Tôn Sách tuy rằng bị thương, nhưng võ nghệ không phải thêu dệt, Nguyệt nhi của ta lại rất lợi hại, cho nên không tới mấy hiệp, ba người đã ngã hai. Đương nhiên, Tôn Sách cũng không thuận lợi như vậy, ta cũng không phải ngồi không, tuy rằng tình hình không cần ta phải lộ ra võ nghệ, nhưng chuyện bất chính ta rất biết làm. Cho nên, bùn đất bị ném vào mắt một người, một người khác bị ám khí của ta (đánh vào tròng mắt có thể tính là ám khí đi) làm giật mình, giúp Tôn Sách đâm xuyên người hắn. Đợi lúc Tôn Sách làm thịt tên sáng mắt còn lại, nhìn sang ta đang bị tên hỏng mắt đuổi chạy loanh quanh (là giả bộ! Ta đâu có võ nghệ đâu). Tôn Sách nhìn thấy buồn cười, chạy tới thuần thục giải quyết hắn.

Lúc thân binh của Tôn Sách chạy tới, chúng ta đã chấm dứt mọi chuyện. Có điều, thở phào nhẹ nhõm một hơi ta cuối cùng phát hiện màu sắc máu chảy ra từ vết thương trên ngực Tôn Sách không bình thường. Đầu ta nổ tung, trời ơi, trên tiễn thật sự có độc. Không để ý chuyện gì nữa, ta hô lớn một tiếng: “Bá Phù, đừng cử động nữa.” Nếu động, máu lưu thông càng nhanh, độc sẽ xâm nhập vào tâm mạch. Tôn Sách nghe tiếng ta kêu lên còn đang ngẩn người, ta đã nhào tới, đè hắn nằm ra đất, xé y phục hắn lộ ra miệng vết thương. Thuốc trị thương trong tay không thể tẩy sạch độc trên miệng vết thương, ta nghĩ một chút, liền trực tiếp dùng miệng hút máu độc ra.

Tôn Sách kinh hãi giãy dụa: “Tử Vân, ngươi đang làm gì?” Ta dùng sức ngăn hắn lại: “Đừng nhúc nhích, trên tiễn có độc, ta nhất định phải hút máu độc ra.” Tôn Sách không dám động nữa, trơ mắt nhìn ta từng ngụm từng ngụm mút miệng vết thương, phun máu độc ra ngoài. Hút được hơn hai mươi ngụm, máu phun ra đã có màu bình thường, đợi máu đỏ sẫm mang ánh xanh biến thành màu đỏ, ta cuối cùng xoay người ngồi xuống bên cạnh, vô lực sai tiểu binh bên cạnh: “Đem dược này nghiền ra, đắp lên vết thương của tướng quân. Đem túi nước cho ta.” Tiểu binh vội vàng làm theo. Ta nhận túi nước, súc miệng kỹ lưỡng, mặc dù không có tác dụng nhiều, nhưng vẫn phải làm. Không biết đã nuốt bao nhiêu máu độc vào bụng, chắc là không nhiều lắm. Chỉ cần không trực tiếp chạy vào máu sẽ không thành vấn đề lớn!

Tôn Sách nhìn thấy ta kiệt sức, lo lắng hỏi: “Tử Vân, ngươi không sao chứ? Vết thương trên người ngươi…” Ta cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình, cũng thấy màu đỏ sậm ánh xanh, có điều chỉ là rách da, không nặng lắm: “Ta không sao, chỉ là rách da thôi. Bá Phù, nghe lời ta, đừng cử động, đợi bọn họ làm cáng đưa huynh về, ta sẽ chế thuốc cho huynh.” Tôn Sách gật đầu: “Hai chiếc cáng, ngươi cũng ngồi mà về.” Chờ đám tiểu binh kia đưa chúng ta về tới quân doanh, bọn Trình Phổ giật nảy mình, vội vàng đón vào. Ta cố gắng chống đỡ lấy ra hai phần thuốc, để bọn họ đem đi nấu, thấy Tôn Sách dùng xong, rốt cuộc không duy trì được nữa, ngủ luôn.


/257

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status