Mặc dù cho Tiểu Linh thét gào, Tiểu Quân mặc nhiên như chẳng hề có chuyện gì. Y nghĩ thầm :
- “Nàng càng gào lớn chừng nào Tiểu gia càng sớm thoát khỏi gian thạch phòng cầm cố này chứng nấy.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn ô cửa tò vò. Tấm màn nhung chắn ngang phập phồng, chứng tỏ có người đang thở phà vào tấm màn đó.
Tiểu Quân ghé vào tai Tiểu Linh, truyền âm nhập mật nói :
- Tiểu gia còn những hơn chục con thạch sùng, con nào cũng mập ú, ta sẽ bỏ chúng vào miệng nàng.
Tiểu Linh há hốc miệng.
Tiểu Quân bất ngờ khều ngón trỏ áp lên hai cánh môi của nàng.
Tiểu Linh thét lớn :
- Cứu tôi với...
Có tiếng động ngay sau bệ thờ, Tiểu Quân nhanh như con chim cắt lướt băng lên trần phòng, trổ luôn bộ pháp Di Hình Tướng lướt về chỗ phát ra tiếng động.
Quả đúng như Tiểu Quân nghĩ, Tôn Tử không thể bàng quan tọa thị sau những tiếng hét hãi hùng của Tiểu Linh. Lão không còn cách nào khác, phải mở cơ quan bí mật để lẻn vào coi chừng Tiểu Linh.
Bệ thờ vừa trượt qua một bên, lộ một cái hốc vừa đủ một người chui qua.
Tôn Tử dáng người thấp bé, vận bạch y lú đầu qua. Không hiểu lão thi triển tuyệt pháp gì mà thân ảnh như một con lươn thoắt một cái đã chui tọt vào trong thạch phòng.
Tôn Tử vừa chui qua khỏi hốc đá, thì Tiểu Quân đã dùng Tục Hoàn Cốt lẻn ra ngoài.
Mặc dù Tiểu Quân chủ động dùng Tục Hoàn Cốt tránh mặt Tôn Tử nhưng lão vẫn phát hiện ra hành tung của Tiểu Quân.
Lão thốt lên :
- Y... Tiểu Quân... Ngươi tính kế tẩu đào vi thượng à?
Tôn Tử vừa nói vừa vươn cầm nã thủ. Thủ pháp của lão kỳ dị vô cùng, chỉ thoắt một cái, cánh tay như dài ra thêm hai bộ thộp vào cổ chân Tiểu Quân.
Tôn Tử vừa thộp vừa nói :
- Tiểu Quỷ chạy đâu thoát khỏi tay lão chứ.
Lão vừa dứt lời thì Tiểu Linh lại thét rú lên, cũng vừa lúc đó Tôn Tử cảm nhận cổ chân Tiểu Quân mềm nhũn ra như không có xương.
- Y...
Chỉ một chút phân tâm của lão thôi, Tiểu Quân đã rút chân kéo ra ngoài chỉ chừa lại cho lão Tôn Tử chiếc giày mà thôi.
Tiểu Quân cười khúc khích nói :
- Của sính lễ của Tiểu Quân gởi cho Đồng cô nương đấy.
Tiểu Quân lẻn ra ngoài, vừa mừng vừa tức cười. Y nghĩ thầm :
- “Không ngờ mình lặn lội từ Trường An đến Quỷ Đầu sơn chỉ vì việc cưới vợ mà thôi.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa trổ khinh thuật theo hang động thứ hai thoát ra ngoài. Trong ý niệm quyết định ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn này.
Tiểu Quân ra đến cửa hang thì sửng sốt khi thấy độ ba mươi hình nhân xếp theo các phương vị trận đồ án ngữ tám phương tứ hướng.
Gã gãi đầu :
- Lão Tôn Tử quả là cẩn thận.. Hình như lão biết trước những ý định của mình.
Tiểu Quân nhìn những hình nhân mà bối rối. Còn đang lưỡng lự chẳng biết có nên thâm nhập vào trận pháp để ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn hay không. Tiểu Quân do dự bởi biết trận pháp này đâu phải tầm thường, vì nó được dựng ra do Bốc tú tài.
Gã nghĩ :
- “Những hình nhân kia có công năng như thế nào đây?”
Tiểu Quân thở dài một tiếng.
Gã vừa thở dứt thì Tôn Tử và Tiểu Linh từ trong thạch động lướt ra.
Tôn Tử tay cầm chiếc giày của Tiểu Quân, miệng cười hì hì, nhìn Tiểu Quân nói :
- Võ công thần trí xuất quỷ nhập thần của Xảo Quỷ Tiểu Quân mà không dám xông qua trận pháp đồ hình của lão à?
Tiểu Quân quay lại, đáp lời Tôn Tử bằng nụ cười ngạo mạn.
Tôn Tử thấy gã cười, sắc mặt sa sầm hẳn xuống :
- Tiểu Quỷ... Ngươi cười cái gì?
Tiểu Quân vuốt mũi, liếc Tiểu Linh rồi nói :
- Không dấu gì lão tiền bối, trận pháp đồ hình này đối với vãn bối đâu có đáng gì. Tiểu bối chỉ vỗ tay một cái thôi sẽ thoát đi dễ dàng, nhưng ra đến đây sực nghĩ đến thê thiếp và món sính lễ của vãn bối đã trót dâng nạp, đành phải đứng đợi mà thôi.
- Ngươi nói... Ngươi đứng đợi Tiểu Linh à?
- Người xưa có câu xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Tiểu Linh quắc mắt nhìn Tiểu Quân, nói gằn từng tiếng :
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Phớt lờ giọng cay độc của nàng, Tiểu Quân vẫn cợt nhả :
- Nàng không hiểu nữa à... Nếu như ta xông qua trận đồ hình, nhỡ bị thảm tử, theo lễ giáo luân thường, nàng cũng phải chết theo ta.
Tiểu Quân thở dài một tiếng :
- Tiểu Quân không nỡ nhìn nàng tuổi còn son sắc mà lại chết yểu nên đành phải đứng đợi ở đây.
Y quay lại Tôn Tử :
- Nếu lão tiền bối không chấp nhận giao ước hôn phối nữa mong lão tiền bối gởi lại sính lễ của vãn bối.
Tôn Tử tròn mắt :
- Ngươi có mang gì đến đâu mà đòi lão phu giao lại sính lễ.
Tiểu Quân cười hì hì :
- Thì... Thì sính lễ của tiểu bối đơn giản lắm...
Tôn Tử gằn giọng :
- Được rồi... Sính lễ của ngươi là thứ gì ngươi nói đi. Lão phu trả lại cho ngươi rồi đưa ngươi về chín suối chầu Diêm chúa một lượt.
Tiểu Quân gãi đầu.
Y nghĩ thầm :
- “Nhân tiện lão Tôn Tử đang tức giận mình thì thoái thác luôn cuộc hôn nhân kỳ quặc này.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa nheo mắt nhìn Tôn Tử :
- Sính lễ của tiểu bối chính là món tiền bối đang xách trên tay đó.
Tiểu Quân có ngờ đâu sau câu nói đó, sắc mặt của Tôn Tử thẹn như trái chín. Lão giơ chiếc giày của Tiểu Quân lên, nói :
- Ngươi nói chiếc giày thúi này là sính lễ cưới Tiểu Linh à?
Lão gằn giọng :
- Ngươi lặp lại đi... có phải vậy không?
Thấy sắc diện và giọng nói của Tôn Tử, Tiểu Quân thoáng chột dạ. Xem ra tình hình này dám lão Tôn Tử có thể bức ép Tiểu Quân đến cùng.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Quân vẫn chống chế :
- Không dấu gì Tôn Tử tiền bối, Tiểu Quân chỉ thuộc hạng hạ nhân trong giang hồ nên còn mỗi đôi giày đi cưới vợ mà thôi.
Tiểu Quân vừa dứt lời, Tôn Tử quẳng luôn chiếc giày về phía Tiểu Quân :
- Được... Lão phu trả cho ngươi nè.
Chiếc giày của Tiểu Quân thoát khỏi bàn tay khẳng khiu của Tôn Tử lướt về phía Tiểu Quân.
Tiểu Quân toan đưa tay chộp chiếc giày đó thì Tiểu Linh thét lớn :
- Coi chừng...
Tiếng thét của Tiểu Linh khiến Tiểu Quân thót một cái, cùng lúc đó kịp thấy hai tay Tôn Tử như một con rối lắc lư qua lại.
Tiểu Quân nghĩ thầm :
- “Lão làm trò gì thế nhỉ?”
Ý niệm còn đọng trong đầu thì chiếc giày đột nhiên linh hoạt hẳn lên như có linh cảm, đập thẳng vào mặt Tiểu Quân.
Mặc dù bất ngờ bị chiếc giày tấn công, nhưng Tiểu Quân kịp lướt về sau hai bộ tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Chiếc giày nện luôn xuống đất.
Bình...
Tiểu Quân giật mình khi cường lực do chiếc giày tạo ra hình thành một cái hố to bằng miệng chiếc nia.
Chiếc giày đánh hụt Tiểu Quân, lại ngóc đầu lên chẳng khác nào con quái vật dị hình dị dạng. Trong khi đó Tiểu Quân cứ lõ mắt đứng nhìn.
Tiểu Quân sực thấy hai tay Tôn Tử khua nhẹ một cái, chiếc giày lại lao thẳng về phía Tiểu Quân tấn công tiếp. Bây giờ thì Tiểu Quân mới hiểu vì sao chiếc giày của gã lại có linh cảm biết tấn công, chẳng qua nó được điều khiển bởi nội kình chân ngươn nguyên khí của lão Tôn Tử.
Nghĩ được ra điều đó, Tiểu Quân mới hối tiếc lúc nãy không ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn. Nếu không có Tôn Tử thì những hình nhân kia đâu thể cử động được mà phát huy trận pháp.
Tiểu Quân vừa nghĩ đến đó thì chiếc giày đã ập đến. Một lần nữa Tiểu Quân rất vất vả mới thoát khỏi cái đập thứ hai.
Tôn Tử thấy Tiểu Quân thoát tránh được hai lần công, phải buột miệng khen :
- Tiểu quỷ ngươi có bản lĩnh lắm mới tránh được hai thế Thiên Tàn cước của lão phu.
- Chỉ mỗi một chiếc giày thôi mà tiểu bối còn bở hơi tai, có gì gọi là bản lĩnh.
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Tiểu Quân cũng phải nể phục nội gia nguyên khí của Tôn Tử.
Tiểu Quân bất thần dụng Di Hình Tướng lách thoát qua chiếc giày, vận chuyển “Đàn Chỉ thần công” cắt nội kình của đối phương.
Chỉ phong từ mười đầu ngón tay của Tiểu Quân tợ mười thanh bảo kiếm cắt ngang nội khí của Tôn Tử đang điều khiển chiếc giày.
Chát...
Nội khí của Tôn Tử bị “Đàn Chỉ thần công” làm cho gián đoạn trong chớp mắt, chiếc giày rơi xuống đất.
Tiểu Quân đắc được một thức cản phá Thiên Tàn cước của Tôn Tử, đắc ý vô cùng. Y nhặt chiếc giày lên. Tiểu Quân vỗ chiếc giày, nói :
- Mi theo ta bao nhiêu lâu, mòn cả đế thế mà còn phản bội đánh tiểu gia nhá.
Tiểu Quân vừa nói vừa xỏ giày vào chân. Gã nhảy lên dậm chiếc giày xuống đất :
- Từ nay ngươi chừa nhé!
Tiểu Linh thấy bộ tướng của Tiểu Quân không nén được tiếng cười, nên phải bụm miệng.
Tôn Tử sa sầm mặt xuống nhìn đối phương :
- Thiên hạ quả không ngoa chút nào... Xảo Quỷ Tiểu Quân danh bất hư truyền. Lão phu hứng khởi lắm, nhứt định hôm nay phải đấu với ngươi đến khi phân thắng bại mới thôi.
Tiểu Linh giật mình khi nghe lời nói của Tôn Tử. Nàng lắc đầu :
- Ngoại tổ... Đừng đánh nữa mà.
Tôn Tử không màng đến sự cản ngăn của Tiểu Linh, mà xem ra lão hứng chí vô cùng.
Lão tiến thẳng đến đối mặt với Tiểu Quân :
- Tiểu quỷ... Ngươi muốn đấu với lão phu?
- Vãn bối đã thử sức rồi... Tiền bối võ công xuất thần nhập hóa, có thể dùng nội lực sai khiến đồ vật tấn công đối phương thì Tiểu Quân này đâu thể sánh ngang với tiền bối chứ.
Tôn Tử nạt ngang :
- Tầm bậy... Đàn Chỉ thần công của tiểu quỷ cắt được nội lực “Vô Tướng Khiển Cân” của lão thì đâu phải tầm thường. Lão muốn đấu với ngươi trăm hiệp.
- Vãn bối không phải là đối thủ của tiền bối.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta cũng phải đấu... Nếu ngươi không thi thố hết sở trường thì đừng hòng giữ được cái mạng nhỏ.
Tôn Tử vừa nói vừa vận công, đánh thẳng vào chấn tâm của Tiểu Quân một thoi quyền, miệng thì nói :
- Thất Thương quyền!
Quyền thuật của lão tung ra trông rất tầm thường, tưởng như không có chút dư lực gì, nhưng Tiểu Quân đã cảm nhận áp lực như núi Thái sơn đè nặng xuống tâm huyệt mình.
Tiểu Quân dựng đứng hữu thủ, tống thẳng một chưởng đỡ quyền công của Tôn Tử.
Ầm...
Hai mắt Tiểu Quân tối sầm, đầu vang lên những tiếng u u khó chịu vô cùng, còn hổ khẩu gần như tê dại. Tiểu Quân cũng không ngờ Tôn Tử lại có nội lực khủng khiếp như vậy. Vừa rồi đón một quyền của Tôn Tử, Tiểu Quân đã vận dụng đến tám thành công lực tu vi của mình mà vẫn bị lép vế bởi nội lực của lão. May mắn, Tiểu Quân đã phòng bị và không chủ quan mới tránh được lục phủ ngũ tạng khỏi bị nội thương trầm trọng.
Mặc dù không bị nội thương, Tiểu Quân vẫn không thể trụ thân đứng yên một chỗ mà liên tục lùi luôn ba bộ.
Tiểu Quân ngã ngửa, nằm bệt dưới đất, tay chân giẫy giụa, hai tròng mắt trợn ngược.
Tiểu Linh thất sắc băng lại bên cạnh Tiểu Quân :
- Tiểu Quân... Ngươi... Ngươi...
Tiểu Quân thở thoi thóp, gượng nói :
- Tiểu Quân chết mất rồi... Ta không ngờ lại chết vì một lý do lãng nhách như vậy.
Tôn Tử phi thân đến bên gã.
- Ngươi... Lão phu chỉ mới vận dụng có năm thành nội lực chẳng lẽ ngươi chết sao?
- Tiểu bối... Chắc không sống được... Chắc không sống quá.
Tôn Tử nhìn gã chằm chằm :
- Ngươi dụng xảo ngôn với lão... lão phu đoán chắc ngươi dùng...
Tiểu Quân bặm môi, nước mắt trào hai bên khóe.
- Tiền bối vẫn chưa tin vãn bối nữa sao... Tiểu bối chỉ cần tiền bối tin lời là vãn bối chết nhắm mắt được rồi. Thiên hạ cho Tiểu Quân là xảo quỷ... Nên mới bị người nghi ngờ... nghi ngờ đến tận lúc gần chết.
Tiểu Linh thấy nước mắt Tiểu Quân trào ra nấc nghẹn, lay bờ vai gã :
- Tiểu Quân... Làm sao bây giờ?
Nàng ngẩng lên nhìn Tôn Tử :
- Ngoại tổ ơi... Đừng để Tiểu Quân chết.
Tôn Tử lắc đầu :
- Tại lão phu mà... Linh nhi tránh ra đi, để ngoại tổ vận công truyền nội lực cho gã xem sao?
Tôn Tử vừa nói vừa vận chuyển công lực toan áp đôi bản thủ vào Thiên Đỉnh và Bách Hội của Tiểu Quân, bất ngờ chỉ trong một cái chớp mắt đại huyệt Đan Điền, Vĩ Lư đã bị chỉ pháp của Tiểu Quân điểm rồi.
Tiểu Quân đứng bật dậy :
- Đa tạ lão tiền bối đã nương tay.
Đang vận công bất ngờ bị điểm huyệt, Tôn Tử hứng trọn ngọn chỉ pháp của Tiểu Quân, chân khí trong đan điền nhanh chóng tản mác, tứ chi cũng bải hoải không sao nhấc nổi.
Lão trừng mắt nhìn Tiểu Quân :
- Ngươi lại giở quỷ ngôn gạt lão?
- Đúng như vậy... Nếu không dụng đến xảo ngôn quỷ kế thì vãn bối sẽ chết bởi tay tiền bối quá.
- Thế sao khi nãy ngươi khóc?
Tiểu Quân nhìn Tôn Tử :
- Không khóc thì lão tiền bối đâu có tin... Ngày xưa Lưu Bị nhờ nước mắt nam nhi mà được nghiệp lớn, tiểu bối dụng kế của Lưu đại thúc thôi mà.
Tiểu Quân quay sang Tiểu Linh :
- Trong cửa tử mới biết đặng tấm chân tình. Tiểu Quân ghi tạc tấm lòng của nàng.
Tiểu Quân quay lại Tôn Tử :
- Tôn tiền bối... Nếu Tiểu Quân có điều chi khiếm nhã mong tiền bối miễn thứ... Một ngày nào đó vãn bối sẽ đến tạ lỗi với lão tiền bối.
Tiểu Quân xá Tôn Tử một xá, rồi quay lưng trổ khinh công băng đi.
Tiểu Linh gọi với theo :
- Tiểu Quân...
Tiểu Quân quay lại :
- Tiểu Linh... Nếu có duyên... Tiểu Quân sẽ tìm Tiểu Linh... Ở lại lo cho ngoại tổ... Linh muội... Tiểu ca kiếu từ.
Nói xong mấy lời từ biệt đó, Tiểu Quân quay lưng trổ khinh công thượng thặng băng mình xuống Quỷ Đầu sơn.
Mặt trời từ từ ló dạng tạo cảnh bình minh an lành. Trong ánh bình minh yên lành đó, Tiểu Quân mới cảm nhận được phong cảnh hữu tình, êm ả của Quỷ Đầu sơn.
Tiểu Quân rời Quỷ Đầu sơn xuống thị trấn Uông Bí. Chàng tráng niên anh tuấn Tiểu Quân đến ngay tửu quán của gã tiểu nhị.
Vừa thấy mặt Tiểu Quân, tiểu nhị trố mắt nhìn không chớp.
Y tất tả bước ra đón Tiểu Quân ngay ngưỡng cửa :
- Tiểu gia vẫn bình an chứ?
Y rùng mình :
- Tiểu nhân tưởng đâu Tiểu gia bị Quỷ vương lấy mạng rồi.
Tiểu Quân cười hề hề :
- Quỷ vương đáng ra đã lấy mạng Tiểu Quân này rồi, nhưng khi lão Quỷ vương cho tại hạ vào nồi thì mới phát hiện ra tại hạ cũng là quỷ...
Tiểu nhị nghe Tiểu Quân nói lùi luôn một bộ :
- Tiểu gia cũng là quỷ ha?
- Quỷ đội lột người... Nên Quỷ vương không ăn tươi nuốt sống mà còn đãi yến tiệc cho ta nữa...
Tiểu Quân chọn chiếc bàn ngay góc nói với tiểu nhị :
- Lúc này bụng của ta đói meo, lại thèm rượu nữa, phiền tiểu nhị dọn cho tiểu gia thức ăn và hảo tửu để giải quyết cái bao tử.
- Tiểu nhân đang có chuyện muốn nói với tiểu gia.
- Chuyện gì?
- Có hai vị cô nương tục danh là Đinh Đinh và Đang Mỹ Dung đến đây.
Tiểu Quân đứng bật dậy :
- Hai vị cô nương đó đâu rồi?
- Họ đi rồi...
- Hai người đó có nói gì không?
- Thấy mặt họ tiểu nhân đoán họ rất cần gặp tiểu gia.
- Sao quán chủ không nói cho họ biết tại hạ ở trên Quỷ Đầu sơn.
- Tiểu nhân muốn nói cho họ biết, nhưng chắc gì tiểu gia sống sót trở xuống Quỷ Đầu sơn, mà tôi... Tôi thì không thể rời khỏi thị trấn Uông Bí này.
Tiểu Quân thở hắt ra một tiếng :
- Hai vị cô nương có nói đi đâu không?
Tiểu nhị lắc đầu :
- Họ chỉ hỏi tôi về tiểu gia mà thôi. Khi biết tiểu gia không có ở đây thì họ lên đường ngay. Xem dáng cách của hai người đó khẩn trương dữ lắm.
Tiểu nhị xoa tay :
- Tiểu gia bận tâm làm gì... Họ cần tiểu gia chứ tiểu gia đâu có cần họ... Cứ ở đây uống hết mấy vò rượu của tiểu nhân.
- Tại hạ muốn uống rượu của quán chủ lắm, nhưng lúc này chắc hết uống được rồi.
Gã tiểu nhị vỗ tay xuống mặt bàn :
- Tiểu nhân có nghe hai vị cô nương đó nói đến vị kiếm thủ nào đó.
Tiểu Quân cau mày :
- Họ nhắc đến Tử Kiếm?
- Tiểu nhân không nhớ nữa, nhưng kiếm thủ kia chỉ trong một đường chiêu giết được những bốn người trong Giang Nam thập tướng, và y đang truy sát hai vị cô nương.
Gã tiểu nhị vò đầu :
- Đích thị rồi... Hai vị cô nương đó muốn cầu cứu tiểu gia thì phải. Tiểu nhân nghe họ nói, nếu không có tiểu gia, giang hồ Trung Nguyên sẽ tuyệt diệt.
Tiểu Quân đứng bật dậy. Y lẩm nhẩm nói :
- Chẳng lẽ Tử Kiếm Thường Nhẫn?
Tiểu Quân lắc đầu, thở dài một tiếng :
- Thường Nhẫn chẳng lẽ vì tiểu tiết mà mở sát kiếm loạn giang hồ?
Tiểu Quân nhìn gã tiểu nhị :
- Quán chủ... Tại hạ cần một con tuấn mã.
- Tiểu gia cần ngay lúc này à?
- Cần ngay bây giờ!
- Tiểu gia tính rượt theo hai vị cô nương Đinh Đinh và Đang Mỹ Dung à?
- Tại hạ cần gặp họ càng sớm càng tốt.
- Tiểu nhân còn một con Hắc long câu... Nếu tiểu gia cần.
- Tại hạ rất cần... Quán chủ hãy để con Hắc long câu đó cho tại hạ.
Tiểu nhị thở dài một tiếng :
- Tiểu nhân sợ hai vị cô nương đó đã đi xa rồi.
Gã chợt chớp mắt như nhớ ra điều gì đó, hí hửng nói luôn :
- Tiểu nhân nhớ rồi, hình như hai vị cô nương kia đến chùa Thiếu Lâm... Họ nói hình như có người nào... À gã kiếm thủ sẽ giết mỗi ngày một người.
- Mỗi ngày giết một người?
Tiểu Quân đặt tay vào vai tiểu nhị :
- Đa tạ quán chủ đã nói cho tại hạ biết những tin tức đó, tại hạ cần phải đi ngay.
Tiểu Quân lấy một nén vàng nhét vào tay tiểu nhị. Chàng mỉm cười nói :
- Quán chủ giữ lấy nén vàng này mua rượu, thế nào cũng có ngày tại hạ ghé lại quán của quán chủ để bồi ẩm.
- Đa tạ tiểu gia... Tôi lúc nào cũng chờ đón tiểu gia. Để tôi đi lấy ngựa cho tiểu gia.
Gã tiểu nhị bỏ ra sau nhà. Trong lúc chờ đợi, Tiểu Quân rót rượu ra chén nhấp từng ngụm nhỏ. Tiểu Quân mới nhấp được hai hớp rượu thì gã tiểu nhị từ cửa sau tất tả chạy vào :
- Chết rồi... Tiểu gia ơi ra đây xem nè!
Thấy vẻ mặt của tiểu nhị thất thần thất sắc, Tiểu Quân cảm nhận đã có chuyện xảy ra. Hai người ra phía sau quán.
Trong tàu ngựa con Hắc long câu nằm duỗi dài, miệng sùi bọt, hai chân giẫy giụa nhưng không cất nổi tiếng hí. Hai con mắt của tuấn mã đã bị khoét thành hai hốc mắt sâu húm.
Khuôn mặt của Tiểu Quân trang trọng hẳn lên :
- Thúy Ngân Đài...
Tiểu Quân nghĩ thầm :
- “Chỉ có Thúy Ngân Đài mới có lối công đâm mắt như thế này thôi.”
Tiểu Quân gằn giọng :
- Thúy Ngân Đài... Cô nương đang ở đâu?
- Tôi ngỡ tiểu quỷ chẳng còn nhớ đến tôi nữa chứ.
Thúy Ngân Đài từ sau tàu ngựa bước ra.
Nàng mỉm cười nói :
- Con hắc mã này không xứng đáng để Xảo Quỷ cưỡi đâu, tôi có con Bạch long câu tốt hơn nhiều. Cưỡi con Hắc long câu, Tiểu Quân phải mất ba ngày mới đến đặng Thiếu Lâm tự, mà đến trễ như vậy thì Nhất Phàm đại sư đã nằm yên dưới ba thước đất rồi.
- Cô nương nói sao... Nhất Phàm đại sư...
- Tiểu Quân không nghe à... Khắp giang hồ đã dấy động rồi.
Thúy Ngân Đài bắt tay lên miệng, huýt sáo một tiếng thật lớn.
Sau tiếng huýt sáo của nàng, con Bạch long câu từ hướng đông tung bốn vó lướt như bay về phía tửu quán. Nó dựng hai vó trước hí vang dội.
Ngân Đài vuốt cổ tuấn mã :
- Bạch nhi...
Tuấn mã dụi mõm vào má nàng.
Thúy Ngân Đài nói với Tiểu Quân :
- Con Bạch long câu này một ngày có thể đi được năm trăm dặm, từ đây đến Thiếu Lâm cũng chỉ khoảng đó mà thôi. Nếu như Tiểu Quân cần, Ngân Đài có thể cho Tiểu Quân mượn.
Tiểu Quân nhún vai :
- Chắc chắn cô nương không thể cho mượn không rồi.
- Tiểu Quân đâu cần mang ơn Ngân Đài, chỉ cần mang ơn bạch nhi là được rồi.
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Ái chà... Thế thì được... Tại hạ hứa sau khi đến Thiếu Lâm sẽ tặng cho bạch nhi một tàu cỏ khô ăn mười năm chưa hết.
- Sợ lúc đó bạch nhi không đòi cỏ khô mà đòi thứ khác không biết người ta có tặng không.
- Đối với ngựa thì đòi cái gì tại hạ cũng cho hết.
- Thế thì mời!
- Nhưng trước nhất tại hạ cũng phải cảm tạ chủ nhân của bạch nhi trước.
- Xảo Quỷ khách sáo như vậy làm gì, Ngân Đài cùng đi với Tiểu Quân mà.
Tiểu Quân tròn mắt :
- Nàng cùng đi với tại hạ?
Thúy Ngân Đài gật đầu :
- À, Ngân Đài chưa nói với Xảo Quỷ... bạch nhi không có Ngân Đài giữ dây cương, nhất định không đi đâu.
- Nhưng bạch nhi đâu thể nào đủ sức đưa ta và nàng đến Thiếu Lâm tự.
- Bạch nhi thừa sức đưa Ngân Đài và Xảo Quỷ đến Thiếu Lâm tự.
- Vậy thì chúng ta đi!
Ngân Đài vuốt ve cổ bạch nhi :
- Bạch nhi... Mình đi thôi!
Nàng phi thân lên mình ngựa, Tiểu Quân phi thân ngồi sau lưng Ngân Đài.
Ngân Đài giựt dây cương :
- Đi nào!
Bạch nhi hí vang một tiếng, nện bốn vó lao vút về phía trước. Bạch nhi phi nước đại nhanh như vũ bão, ngồi trên mình ngựa, Tiểu Quân phải khen thầm.
- “Bạch nhi đúng là thiên lý long câu có một không hai trong giang hồ.”
Họ vừa rời khỏi tửu quán chưa được bao lâu thì một chiếc kiệu trắng che rèm bằng lụa trắng do bốn gã đại lực khiêng xuất hiện.
Chiếc kiệu dừng ngay trước cửa tửu quán. Tiểu nhị tất tả chạy ra :
- Khách nhân dùng gì xin mời vào quán.
Tiếng nữ nhân trong chiếc kiệu cất lên hỏi tiểu nhị :
- Ta muốn hỏi đường lên Quỷ Đầu sơn.
Tiểu nhị lưỡng lự.
Nữ nhân nghiêm giọng nói gằn từng tiếng :
- Ta không có nhiều thời gian.
Tiểu nhị nhìn chiếc kiệu đó như muốn nhìn xuyên thấu qua bức rèm lụa để thấy chân diện mục người ngồi trong kiệu.
Y ôn nhu nói :
- Qúi nương nương muốn lên Quỷ sơn vậy không sợ lũ quỷ trên đó à?
- Ta đang đi tìm quỷ.
Tiểu nhị khúm núm nói luôn :
- Tửu quán của tiểu nhân vừa mới tiếp Xảo Quỷ Tiểu Quân.
- Tiểu Quân... Gã đâu rồi?
- Tiểu gia mới vừa lên đường đi Thiếu Lâm tự.
- Vậy là hắn không lên Quỷ Đầu sơn?
- Cái đó thì tôi không biết.
Tiểu nhị vừa dứt lời thì hai gã vận bạch y từ trong tửu quán của gã bước ra.
Tiểu nhị tròn mắt nhìn hai người đó. Y không biết được hai gã này vào quán từ lúc nào mà lại từ trong nhà đi ra.
Một bên bạch y nhân cất tiếng eo éo :
- Tránh ra...
Cùng với câu nói đó, y búng ra một đạo chỉ công vào yết hầu tiểu nhị.
Tiểu nhị thét lớn :
- A...
Gã tưởng mình đã chết bởi chỉ công sắc bén kia, nhưng một gã đại lực khiêng kiệu kịp thời dùng Lang Nha bổng ngán chỉ công của gã biến thái ái nam ái nữ.
Keng...
Gã phu kiệu đại lực vừa đỡ chỉ vừa đẩy gã tiểu nhị thối lui ba bộ.
Tiểu nhị thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nếu không có ngọn Lang Nha bổng của phu kiệu đại lực, hồn đã lìa khỏi xác rồi.
Tiểu nhị bừng tỉnh, cắm đầu bỏ chạy như bị ma đuổi.
Gã bạch y có khuôn mặt diều hâu, đôi mắt cú vọ trổ hung quang nhìn chiếc kiệu và bốn gã đại lực gằn giọng nói :
- Các ngươi dám chống lại Sứ giả Kim cung?
- “Nàng càng gào lớn chừng nào Tiểu gia càng sớm thoát khỏi gian thạch phòng cầm cố này chứng nấy.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa liếc mắt nhìn ô cửa tò vò. Tấm màn nhung chắn ngang phập phồng, chứng tỏ có người đang thở phà vào tấm màn đó.
Tiểu Quân ghé vào tai Tiểu Linh, truyền âm nhập mật nói :
- Tiểu gia còn những hơn chục con thạch sùng, con nào cũng mập ú, ta sẽ bỏ chúng vào miệng nàng.
Tiểu Linh há hốc miệng.
Tiểu Quân bất ngờ khều ngón trỏ áp lên hai cánh môi của nàng.
Tiểu Linh thét lớn :
- Cứu tôi với...
Có tiếng động ngay sau bệ thờ, Tiểu Quân nhanh như con chim cắt lướt băng lên trần phòng, trổ luôn bộ pháp Di Hình Tướng lướt về chỗ phát ra tiếng động.
Quả đúng như Tiểu Quân nghĩ, Tôn Tử không thể bàng quan tọa thị sau những tiếng hét hãi hùng của Tiểu Linh. Lão không còn cách nào khác, phải mở cơ quan bí mật để lẻn vào coi chừng Tiểu Linh.
Bệ thờ vừa trượt qua một bên, lộ một cái hốc vừa đủ một người chui qua.
Tôn Tử dáng người thấp bé, vận bạch y lú đầu qua. Không hiểu lão thi triển tuyệt pháp gì mà thân ảnh như một con lươn thoắt một cái đã chui tọt vào trong thạch phòng.
Tôn Tử vừa chui qua khỏi hốc đá, thì Tiểu Quân đã dùng Tục Hoàn Cốt lẻn ra ngoài.
Mặc dù Tiểu Quân chủ động dùng Tục Hoàn Cốt tránh mặt Tôn Tử nhưng lão vẫn phát hiện ra hành tung của Tiểu Quân.
Lão thốt lên :
- Y... Tiểu Quân... Ngươi tính kế tẩu đào vi thượng à?
Tôn Tử vừa nói vừa vươn cầm nã thủ. Thủ pháp của lão kỳ dị vô cùng, chỉ thoắt một cái, cánh tay như dài ra thêm hai bộ thộp vào cổ chân Tiểu Quân.
Tôn Tử vừa thộp vừa nói :
- Tiểu Quỷ chạy đâu thoát khỏi tay lão chứ.
Lão vừa dứt lời thì Tiểu Linh lại thét rú lên, cũng vừa lúc đó Tôn Tử cảm nhận cổ chân Tiểu Quân mềm nhũn ra như không có xương.
- Y...
Chỉ một chút phân tâm của lão thôi, Tiểu Quân đã rút chân kéo ra ngoài chỉ chừa lại cho lão Tôn Tử chiếc giày mà thôi.
Tiểu Quân cười khúc khích nói :
- Của sính lễ của Tiểu Quân gởi cho Đồng cô nương đấy.
Tiểu Quân lẻn ra ngoài, vừa mừng vừa tức cười. Y nghĩ thầm :
- “Không ngờ mình lặn lội từ Trường An đến Quỷ Đầu sơn chỉ vì việc cưới vợ mà thôi.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa trổ khinh thuật theo hang động thứ hai thoát ra ngoài. Trong ý niệm quyết định ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn này.
Tiểu Quân ra đến cửa hang thì sửng sốt khi thấy độ ba mươi hình nhân xếp theo các phương vị trận đồ án ngữ tám phương tứ hướng.
Gã gãi đầu :
- Lão Tôn Tử quả là cẩn thận.. Hình như lão biết trước những ý định của mình.
Tiểu Quân nhìn những hình nhân mà bối rối. Còn đang lưỡng lự chẳng biết có nên thâm nhập vào trận pháp để ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn hay không. Tiểu Quân do dự bởi biết trận pháp này đâu phải tầm thường, vì nó được dựng ra do Bốc tú tài.
Gã nghĩ :
- “Những hình nhân kia có công năng như thế nào đây?”
Tiểu Quân thở dài một tiếng.
Gã vừa thở dứt thì Tôn Tử và Tiểu Linh từ trong thạch động lướt ra.
Tôn Tử tay cầm chiếc giày của Tiểu Quân, miệng cười hì hì, nhìn Tiểu Quân nói :
- Võ công thần trí xuất quỷ nhập thần của Xảo Quỷ Tiểu Quân mà không dám xông qua trận pháp đồ hình của lão à?
Tiểu Quân quay lại, đáp lời Tôn Tử bằng nụ cười ngạo mạn.
Tôn Tử thấy gã cười, sắc mặt sa sầm hẳn xuống :
- Tiểu Quỷ... Ngươi cười cái gì?
Tiểu Quân vuốt mũi, liếc Tiểu Linh rồi nói :
- Không dấu gì lão tiền bối, trận pháp đồ hình này đối với vãn bối đâu có đáng gì. Tiểu bối chỉ vỗ tay một cái thôi sẽ thoát đi dễ dàng, nhưng ra đến đây sực nghĩ đến thê thiếp và món sính lễ của vãn bối đã trót dâng nạp, đành phải đứng đợi mà thôi.
- Ngươi nói... Ngươi đứng đợi Tiểu Linh à?
- Người xưa có câu xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.
Tiểu Linh quắc mắt nhìn Tiểu Quân, nói gằn từng tiếng :
- Ngươi nói vậy có ý gì?
Phớt lờ giọng cay độc của nàng, Tiểu Quân vẫn cợt nhả :
- Nàng không hiểu nữa à... Nếu như ta xông qua trận đồ hình, nhỡ bị thảm tử, theo lễ giáo luân thường, nàng cũng phải chết theo ta.
Tiểu Quân thở dài một tiếng :
- Tiểu Quân không nỡ nhìn nàng tuổi còn son sắc mà lại chết yểu nên đành phải đứng đợi ở đây.
Y quay lại Tôn Tử :
- Nếu lão tiền bối không chấp nhận giao ước hôn phối nữa mong lão tiền bối gởi lại sính lễ của vãn bối.
Tôn Tử tròn mắt :
- Ngươi có mang gì đến đâu mà đòi lão phu giao lại sính lễ.
Tiểu Quân cười hì hì :
- Thì... Thì sính lễ của tiểu bối đơn giản lắm...
Tôn Tử gằn giọng :
- Được rồi... Sính lễ của ngươi là thứ gì ngươi nói đi. Lão phu trả lại cho ngươi rồi đưa ngươi về chín suối chầu Diêm chúa một lượt.
Tiểu Quân gãi đầu.
Y nghĩ thầm :
- “Nhân tiện lão Tôn Tử đang tức giận mình thì thoái thác luôn cuộc hôn nhân kỳ quặc này.”
Tiểu Quân vừa nghĩ vừa nheo mắt nhìn Tôn Tử :
- Sính lễ của tiểu bối chính là món tiền bối đang xách trên tay đó.
Tiểu Quân có ngờ đâu sau câu nói đó, sắc mặt của Tôn Tử thẹn như trái chín. Lão giơ chiếc giày của Tiểu Quân lên, nói :
- Ngươi nói chiếc giày thúi này là sính lễ cưới Tiểu Linh à?
Lão gằn giọng :
- Ngươi lặp lại đi... có phải vậy không?
Thấy sắc diện và giọng nói của Tôn Tử, Tiểu Quân thoáng chột dạ. Xem ra tình hình này dám lão Tôn Tử có thể bức ép Tiểu Quân đến cùng.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Quân vẫn chống chế :
- Không dấu gì Tôn Tử tiền bối, Tiểu Quân chỉ thuộc hạng hạ nhân trong giang hồ nên còn mỗi đôi giày đi cưới vợ mà thôi.
Tiểu Quân vừa dứt lời, Tôn Tử quẳng luôn chiếc giày về phía Tiểu Quân :
- Được... Lão phu trả cho ngươi nè.
Chiếc giày của Tiểu Quân thoát khỏi bàn tay khẳng khiu của Tôn Tử lướt về phía Tiểu Quân.
Tiểu Quân toan đưa tay chộp chiếc giày đó thì Tiểu Linh thét lớn :
- Coi chừng...
Tiếng thét của Tiểu Linh khiến Tiểu Quân thót một cái, cùng lúc đó kịp thấy hai tay Tôn Tử như một con rối lắc lư qua lại.
Tiểu Quân nghĩ thầm :
- “Lão làm trò gì thế nhỉ?”
Ý niệm còn đọng trong đầu thì chiếc giày đột nhiên linh hoạt hẳn lên như có linh cảm, đập thẳng vào mặt Tiểu Quân.
Mặc dù bất ngờ bị chiếc giày tấn công, nhưng Tiểu Quân kịp lướt về sau hai bộ tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Chiếc giày nện luôn xuống đất.
Bình...
Tiểu Quân giật mình khi cường lực do chiếc giày tạo ra hình thành một cái hố to bằng miệng chiếc nia.
Chiếc giày đánh hụt Tiểu Quân, lại ngóc đầu lên chẳng khác nào con quái vật dị hình dị dạng. Trong khi đó Tiểu Quân cứ lõ mắt đứng nhìn.
Tiểu Quân sực thấy hai tay Tôn Tử khua nhẹ một cái, chiếc giày lại lao thẳng về phía Tiểu Quân tấn công tiếp. Bây giờ thì Tiểu Quân mới hiểu vì sao chiếc giày của gã lại có linh cảm biết tấn công, chẳng qua nó được điều khiển bởi nội kình chân ngươn nguyên khí của lão Tôn Tử.
Nghĩ được ra điều đó, Tiểu Quân mới hối tiếc lúc nãy không ly khai khỏi Quỷ Đầu sơn. Nếu không có Tôn Tử thì những hình nhân kia đâu thể cử động được mà phát huy trận pháp.
Tiểu Quân vừa nghĩ đến đó thì chiếc giày đã ập đến. Một lần nữa Tiểu Quân rất vất vả mới thoát khỏi cái đập thứ hai.
Tôn Tử thấy Tiểu Quân thoát tránh được hai lần công, phải buột miệng khen :
- Tiểu quỷ ngươi có bản lĩnh lắm mới tránh được hai thế Thiên Tàn cước của lão phu.
- Chỉ mỗi một chiếc giày thôi mà tiểu bối còn bở hơi tai, có gì gọi là bản lĩnh.
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Tiểu Quân cũng phải nể phục nội gia nguyên khí của Tôn Tử.
Tiểu Quân bất thần dụng Di Hình Tướng lách thoát qua chiếc giày, vận chuyển “Đàn Chỉ thần công” cắt nội kình của đối phương.
Chỉ phong từ mười đầu ngón tay của Tiểu Quân tợ mười thanh bảo kiếm cắt ngang nội khí của Tôn Tử đang điều khiển chiếc giày.
Chát...
Nội khí của Tôn Tử bị “Đàn Chỉ thần công” làm cho gián đoạn trong chớp mắt, chiếc giày rơi xuống đất.
Tiểu Quân đắc được một thức cản phá Thiên Tàn cước của Tôn Tử, đắc ý vô cùng. Y nhặt chiếc giày lên. Tiểu Quân vỗ chiếc giày, nói :
- Mi theo ta bao nhiêu lâu, mòn cả đế thế mà còn phản bội đánh tiểu gia nhá.
Tiểu Quân vừa nói vừa xỏ giày vào chân. Gã nhảy lên dậm chiếc giày xuống đất :
- Từ nay ngươi chừa nhé!
Tiểu Linh thấy bộ tướng của Tiểu Quân không nén được tiếng cười, nên phải bụm miệng.
Tôn Tử sa sầm mặt xuống nhìn đối phương :
- Thiên hạ quả không ngoa chút nào... Xảo Quỷ Tiểu Quân danh bất hư truyền. Lão phu hứng khởi lắm, nhứt định hôm nay phải đấu với ngươi đến khi phân thắng bại mới thôi.
Tiểu Linh giật mình khi nghe lời nói của Tôn Tử. Nàng lắc đầu :
- Ngoại tổ... Đừng đánh nữa mà.
Tôn Tử không màng đến sự cản ngăn của Tiểu Linh, mà xem ra lão hứng chí vô cùng.
Lão tiến thẳng đến đối mặt với Tiểu Quân :
- Tiểu quỷ... Ngươi muốn đấu với lão phu?
- Vãn bối đã thử sức rồi... Tiền bối võ công xuất thần nhập hóa, có thể dùng nội lực sai khiến đồ vật tấn công đối phương thì Tiểu Quân này đâu thể sánh ngang với tiền bối chứ.
Tôn Tử nạt ngang :
- Tầm bậy... Đàn Chỉ thần công của tiểu quỷ cắt được nội lực “Vô Tướng Khiển Cân” của lão thì đâu phải tầm thường. Lão muốn đấu với ngươi trăm hiệp.
- Vãn bối không phải là đối thủ của tiền bối.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta cũng phải đấu... Nếu ngươi không thi thố hết sở trường thì đừng hòng giữ được cái mạng nhỏ.
Tôn Tử vừa nói vừa vận công, đánh thẳng vào chấn tâm của Tiểu Quân một thoi quyền, miệng thì nói :
- Thất Thương quyền!
Quyền thuật của lão tung ra trông rất tầm thường, tưởng như không có chút dư lực gì, nhưng Tiểu Quân đã cảm nhận áp lực như núi Thái sơn đè nặng xuống tâm huyệt mình.
Tiểu Quân dựng đứng hữu thủ, tống thẳng một chưởng đỡ quyền công của Tôn Tử.
Ầm...
Hai mắt Tiểu Quân tối sầm, đầu vang lên những tiếng u u khó chịu vô cùng, còn hổ khẩu gần như tê dại. Tiểu Quân cũng không ngờ Tôn Tử lại có nội lực khủng khiếp như vậy. Vừa rồi đón một quyền của Tôn Tử, Tiểu Quân đã vận dụng đến tám thành công lực tu vi của mình mà vẫn bị lép vế bởi nội lực của lão. May mắn, Tiểu Quân đã phòng bị và không chủ quan mới tránh được lục phủ ngũ tạng khỏi bị nội thương trầm trọng.
Mặc dù không bị nội thương, Tiểu Quân vẫn không thể trụ thân đứng yên một chỗ mà liên tục lùi luôn ba bộ.
Tiểu Quân ngã ngửa, nằm bệt dưới đất, tay chân giẫy giụa, hai tròng mắt trợn ngược.
Tiểu Linh thất sắc băng lại bên cạnh Tiểu Quân :
- Tiểu Quân... Ngươi... Ngươi...
Tiểu Quân thở thoi thóp, gượng nói :
- Tiểu Quân chết mất rồi... Ta không ngờ lại chết vì một lý do lãng nhách như vậy.
Tôn Tử phi thân đến bên gã.
- Ngươi... Lão phu chỉ mới vận dụng có năm thành nội lực chẳng lẽ ngươi chết sao?
- Tiểu bối... Chắc không sống được... Chắc không sống quá.
Tôn Tử nhìn gã chằm chằm :
- Ngươi dụng xảo ngôn với lão... lão phu đoán chắc ngươi dùng...
Tiểu Quân bặm môi, nước mắt trào hai bên khóe.
- Tiền bối vẫn chưa tin vãn bối nữa sao... Tiểu bối chỉ cần tiền bối tin lời là vãn bối chết nhắm mắt được rồi. Thiên hạ cho Tiểu Quân là xảo quỷ... Nên mới bị người nghi ngờ... nghi ngờ đến tận lúc gần chết.
Tiểu Linh thấy nước mắt Tiểu Quân trào ra nấc nghẹn, lay bờ vai gã :
- Tiểu Quân... Làm sao bây giờ?
Nàng ngẩng lên nhìn Tôn Tử :
- Ngoại tổ ơi... Đừng để Tiểu Quân chết.
Tôn Tử lắc đầu :
- Tại lão phu mà... Linh nhi tránh ra đi, để ngoại tổ vận công truyền nội lực cho gã xem sao?
Tôn Tử vừa nói vừa vận chuyển công lực toan áp đôi bản thủ vào Thiên Đỉnh và Bách Hội của Tiểu Quân, bất ngờ chỉ trong một cái chớp mắt đại huyệt Đan Điền, Vĩ Lư đã bị chỉ pháp của Tiểu Quân điểm rồi.
Tiểu Quân đứng bật dậy :
- Đa tạ lão tiền bối đã nương tay.
Đang vận công bất ngờ bị điểm huyệt, Tôn Tử hứng trọn ngọn chỉ pháp của Tiểu Quân, chân khí trong đan điền nhanh chóng tản mác, tứ chi cũng bải hoải không sao nhấc nổi.
Lão trừng mắt nhìn Tiểu Quân :
- Ngươi lại giở quỷ ngôn gạt lão?
- Đúng như vậy... Nếu không dụng đến xảo ngôn quỷ kế thì vãn bối sẽ chết bởi tay tiền bối quá.
- Thế sao khi nãy ngươi khóc?
Tiểu Quân nhìn Tôn Tử :
- Không khóc thì lão tiền bối đâu có tin... Ngày xưa Lưu Bị nhờ nước mắt nam nhi mà được nghiệp lớn, tiểu bối dụng kế của Lưu đại thúc thôi mà.
Tiểu Quân quay sang Tiểu Linh :
- Trong cửa tử mới biết đặng tấm chân tình. Tiểu Quân ghi tạc tấm lòng của nàng.
Tiểu Quân quay lại Tôn Tử :
- Tôn tiền bối... Nếu Tiểu Quân có điều chi khiếm nhã mong tiền bối miễn thứ... Một ngày nào đó vãn bối sẽ đến tạ lỗi với lão tiền bối.
Tiểu Quân xá Tôn Tử một xá, rồi quay lưng trổ khinh công băng đi.
Tiểu Linh gọi với theo :
- Tiểu Quân...
Tiểu Quân quay lại :
- Tiểu Linh... Nếu có duyên... Tiểu Quân sẽ tìm Tiểu Linh... Ở lại lo cho ngoại tổ... Linh muội... Tiểu ca kiếu từ.
Nói xong mấy lời từ biệt đó, Tiểu Quân quay lưng trổ khinh công thượng thặng băng mình xuống Quỷ Đầu sơn.
Mặt trời từ từ ló dạng tạo cảnh bình minh an lành. Trong ánh bình minh yên lành đó, Tiểu Quân mới cảm nhận được phong cảnh hữu tình, êm ả của Quỷ Đầu sơn.
Tiểu Quân rời Quỷ Đầu sơn xuống thị trấn Uông Bí. Chàng tráng niên anh tuấn Tiểu Quân đến ngay tửu quán của gã tiểu nhị.
Vừa thấy mặt Tiểu Quân, tiểu nhị trố mắt nhìn không chớp.
Y tất tả bước ra đón Tiểu Quân ngay ngưỡng cửa :
- Tiểu gia vẫn bình an chứ?
Y rùng mình :
- Tiểu nhân tưởng đâu Tiểu gia bị Quỷ vương lấy mạng rồi.
Tiểu Quân cười hề hề :
- Quỷ vương đáng ra đã lấy mạng Tiểu Quân này rồi, nhưng khi lão Quỷ vương cho tại hạ vào nồi thì mới phát hiện ra tại hạ cũng là quỷ...
Tiểu nhị nghe Tiểu Quân nói lùi luôn một bộ :
- Tiểu gia cũng là quỷ ha?
- Quỷ đội lột người... Nên Quỷ vương không ăn tươi nuốt sống mà còn đãi yến tiệc cho ta nữa...
Tiểu Quân chọn chiếc bàn ngay góc nói với tiểu nhị :
- Lúc này bụng của ta đói meo, lại thèm rượu nữa, phiền tiểu nhị dọn cho tiểu gia thức ăn và hảo tửu để giải quyết cái bao tử.
- Tiểu nhân đang có chuyện muốn nói với tiểu gia.
- Chuyện gì?
- Có hai vị cô nương tục danh là Đinh Đinh và Đang Mỹ Dung đến đây.
Tiểu Quân đứng bật dậy :
- Hai vị cô nương đó đâu rồi?
- Họ đi rồi...
- Hai người đó có nói gì không?
- Thấy mặt họ tiểu nhân đoán họ rất cần gặp tiểu gia.
- Sao quán chủ không nói cho họ biết tại hạ ở trên Quỷ Đầu sơn.
- Tiểu nhân muốn nói cho họ biết, nhưng chắc gì tiểu gia sống sót trở xuống Quỷ Đầu sơn, mà tôi... Tôi thì không thể rời khỏi thị trấn Uông Bí này.
Tiểu Quân thở hắt ra một tiếng :
- Hai vị cô nương có nói đi đâu không?
Tiểu nhị lắc đầu :
- Họ chỉ hỏi tôi về tiểu gia mà thôi. Khi biết tiểu gia không có ở đây thì họ lên đường ngay. Xem dáng cách của hai người đó khẩn trương dữ lắm.
Tiểu nhị xoa tay :
- Tiểu gia bận tâm làm gì... Họ cần tiểu gia chứ tiểu gia đâu có cần họ... Cứ ở đây uống hết mấy vò rượu của tiểu nhân.
- Tại hạ muốn uống rượu của quán chủ lắm, nhưng lúc này chắc hết uống được rồi.
Gã tiểu nhị vỗ tay xuống mặt bàn :
- Tiểu nhân có nghe hai vị cô nương đó nói đến vị kiếm thủ nào đó.
Tiểu Quân cau mày :
- Họ nhắc đến Tử Kiếm?
- Tiểu nhân không nhớ nữa, nhưng kiếm thủ kia chỉ trong một đường chiêu giết được những bốn người trong Giang Nam thập tướng, và y đang truy sát hai vị cô nương.
Gã tiểu nhị vò đầu :
- Đích thị rồi... Hai vị cô nương đó muốn cầu cứu tiểu gia thì phải. Tiểu nhân nghe họ nói, nếu không có tiểu gia, giang hồ Trung Nguyên sẽ tuyệt diệt.
Tiểu Quân đứng bật dậy. Y lẩm nhẩm nói :
- Chẳng lẽ Tử Kiếm Thường Nhẫn?
Tiểu Quân lắc đầu, thở dài một tiếng :
- Thường Nhẫn chẳng lẽ vì tiểu tiết mà mở sát kiếm loạn giang hồ?
Tiểu Quân nhìn gã tiểu nhị :
- Quán chủ... Tại hạ cần một con tuấn mã.
- Tiểu gia cần ngay lúc này à?
- Cần ngay bây giờ!
- Tiểu gia tính rượt theo hai vị cô nương Đinh Đinh và Đang Mỹ Dung à?
- Tại hạ cần gặp họ càng sớm càng tốt.
- Tiểu nhân còn một con Hắc long câu... Nếu tiểu gia cần.
- Tại hạ rất cần... Quán chủ hãy để con Hắc long câu đó cho tại hạ.
Tiểu nhị thở dài một tiếng :
- Tiểu nhân sợ hai vị cô nương đó đã đi xa rồi.
Gã chợt chớp mắt như nhớ ra điều gì đó, hí hửng nói luôn :
- Tiểu nhân nhớ rồi, hình như hai vị cô nương kia đến chùa Thiếu Lâm... Họ nói hình như có người nào... À gã kiếm thủ sẽ giết mỗi ngày một người.
- Mỗi ngày giết một người?
Tiểu Quân đặt tay vào vai tiểu nhị :
- Đa tạ quán chủ đã nói cho tại hạ biết những tin tức đó, tại hạ cần phải đi ngay.
Tiểu Quân lấy một nén vàng nhét vào tay tiểu nhị. Chàng mỉm cười nói :
- Quán chủ giữ lấy nén vàng này mua rượu, thế nào cũng có ngày tại hạ ghé lại quán của quán chủ để bồi ẩm.
- Đa tạ tiểu gia... Tôi lúc nào cũng chờ đón tiểu gia. Để tôi đi lấy ngựa cho tiểu gia.
Gã tiểu nhị bỏ ra sau nhà. Trong lúc chờ đợi, Tiểu Quân rót rượu ra chén nhấp từng ngụm nhỏ. Tiểu Quân mới nhấp được hai hớp rượu thì gã tiểu nhị từ cửa sau tất tả chạy vào :
- Chết rồi... Tiểu gia ơi ra đây xem nè!
Thấy vẻ mặt của tiểu nhị thất thần thất sắc, Tiểu Quân cảm nhận đã có chuyện xảy ra. Hai người ra phía sau quán.
Trong tàu ngựa con Hắc long câu nằm duỗi dài, miệng sùi bọt, hai chân giẫy giụa nhưng không cất nổi tiếng hí. Hai con mắt của tuấn mã đã bị khoét thành hai hốc mắt sâu húm.
Khuôn mặt của Tiểu Quân trang trọng hẳn lên :
- Thúy Ngân Đài...
Tiểu Quân nghĩ thầm :
- “Chỉ có Thúy Ngân Đài mới có lối công đâm mắt như thế này thôi.”
Tiểu Quân gằn giọng :
- Thúy Ngân Đài... Cô nương đang ở đâu?
- Tôi ngỡ tiểu quỷ chẳng còn nhớ đến tôi nữa chứ.
Thúy Ngân Đài từ sau tàu ngựa bước ra.
Nàng mỉm cười nói :
- Con hắc mã này không xứng đáng để Xảo Quỷ cưỡi đâu, tôi có con Bạch long câu tốt hơn nhiều. Cưỡi con Hắc long câu, Tiểu Quân phải mất ba ngày mới đến đặng Thiếu Lâm tự, mà đến trễ như vậy thì Nhất Phàm đại sư đã nằm yên dưới ba thước đất rồi.
- Cô nương nói sao... Nhất Phàm đại sư...
- Tiểu Quân không nghe à... Khắp giang hồ đã dấy động rồi.
Thúy Ngân Đài bắt tay lên miệng, huýt sáo một tiếng thật lớn.
Sau tiếng huýt sáo của nàng, con Bạch long câu từ hướng đông tung bốn vó lướt như bay về phía tửu quán. Nó dựng hai vó trước hí vang dội.
Ngân Đài vuốt cổ tuấn mã :
- Bạch nhi...
Tuấn mã dụi mõm vào má nàng.
Thúy Ngân Đài nói với Tiểu Quân :
- Con Bạch long câu này một ngày có thể đi được năm trăm dặm, từ đây đến Thiếu Lâm cũng chỉ khoảng đó mà thôi. Nếu như Tiểu Quân cần, Ngân Đài có thể cho Tiểu Quân mượn.
Tiểu Quân nhún vai :
- Chắc chắn cô nương không thể cho mượn không rồi.
- Tiểu Quân đâu cần mang ơn Ngân Đài, chỉ cần mang ơn bạch nhi là được rồi.
Tiểu Quân vuốt mũi :
- Ái chà... Thế thì được... Tại hạ hứa sau khi đến Thiếu Lâm sẽ tặng cho bạch nhi một tàu cỏ khô ăn mười năm chưa hết.
- Sợ lúc đó bạch nhi không đòi cỏ khô mà đòi thứ khác không biết người ta có tặng không.
- Đối với ngựa thì đòi cái gì tại hạ cũng cho hết.
- Thế thì mời!
- Nhưng trước nhất tại hạ cũng phải cảm tạ chủ nhân của bạch nhi trước.
- Xảo Quỷ khách sáo như vậy làm gì, Ngân Đài cùng đi với Tiểu Quân mà.
Tiểu Quân tròn mắt :
- Nàng cùng đi với tại hạ?
Thúy Ngân Đài gật đầu :
- À, Ngân Đài chưa nói với Xảo Quỷ... bạch nhi không có Ngân Đài giữ dây cương, nhất định không đi đâu.
- Nhưng bạch nhi đâu thể nào đủ sức đưa ta và nàng đến Thiếu Lâm tự.
- Bạch nhi thừa sức đưa Ngân Đài và Xảo Quỷ đến Thiếu Lâm tự.
- Vậy thì chúng ta đi!
Ngân Đài vuốt ve cổ bạch nhi :
- Bạch nhi... Mình đi thôi!
Nàng phi thân lên mình ngựa, Tiểu Quân phi thân ngồi sau lưng Ngân Đài.
Ngân Đài giựt dây cương :
- Đi nào!
Bạch nhi hí vang một tiếng, nện bốn vó lao vút về phía trước. Bạch nhi phi nước đại nhanh như vũ bão, ngồi trên mình ngựa, Tiểu Quân phải khen thầm.
- “Bạch nhi đúng là thiên lý long câu có một không hai trong giang hồ.”
Họ vừa rời khỏi tửu quán chưa được bao lâu thì một chiếc kiệu trắng che rèm bằng lụa trắng do bốn gã đại lực khiêng xuất hiện.
Chiếc kiệu dừng ngay trước cửa tửu quán. Tiểu nhị tất tả chạy ra :
- Khách nhân dùng gì xin mời vào quán.
Tiếng nữ nhân trong chiếc kiệu cất lên hỏi tiểu nhị :
- Ta muốn hỏi đường lên Quỷ Đầu sơn.
Tiểu nhị lưỡng lự.
Nữ nhân nghiêm giọng nói gằn từng tiếng :
- Ta không có nhiều thời gian.
Tiểu nhị nhìn chiếc kiệu đó như muốn nhìn xuyên thấu qua bức rèm lụa để thấy chân diện mục người ngồi trong kiệu.
Y ôn nhu nói :
- Qúi nương nương muốn lên Quỷ sơn vậy không sợ lũ quỷ trên đó à?
- Ta đang đi tìm quỷ.
Tiểu nhị khúm núm nói luôn :
- Tửu quán của tiểu nhân vừa mới tiếp Xảo Quỷ Tiểu Quân.
- Tiểu Quân... Gã đâu rồi?
- Tiểu gia mới vừa lên đường đi Thiếu Lâm tự.
- Vậy là hắn không lên Quỷ Đầu sơn?
- Cái đó thì tôi không biết.
Tiểu nhị vừa dứt lời thì hai gã vận bạch y từ trong tửu quán của gã bước ra.
Tiểu nhị tròn mắt nhìn hai người đó. Y không biết được hai gã này vào quán từ lúc nào mà lại từ trong nhà đi ra.
Một bên bạch y nhân cất tiếng eo éo :
- Tránh ra...
Cùng với câu nói đó, y búng ra một đạo chỉ công vào yết hầu tiểu nhị.
Tiểu nhị thét lớn :
- A...
Gã tưởng mình đã chết bởi chỉ công sắc bén kia, nhưng một gã đại lực khiêng kiệu kịp thời dùng Lang Nha bổng ngán chỉ công của gã biến thái ái nam ái nữ.
Keng...
Gã phu kiệu đại lực vừa đỡ chỉ vừa đẩy gã tiểu nhị thối lui ba bộ.
Tiểu nhị thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nếu không có ngọn Lang Nha bổng của phu kiệu đại lực, hồn đã lìa khỏi xác rồi.
Tiểu nhị bừng tỉnh, cắm đầu bỏ chạy như bị ma đuổi.
Gã bạch y có khuôn mặt diều hâu, đôi mắt cú vọ trổ hung quang nhìn chiếc kiệu và bốn gã đại lực gằn giọng nói :
- Các ngươi dám chống lại Sứ giả Kim cung?
/62
|