Thường Nhẫn ngồi bất động trên khoang thuyền, không biết y đang tâm niệm điều gì mà thần sắc ưu tư như một pho tượng trét sáp, trầm mặt và vô cảm.
Sương khuya đọng ướt cả lớp vải trang y mà tưởng như y chẳng hề cảm nhận được cái lạnh xé da cắt thịt, lẫn sự cô tịch nặng nề vây bọc xung quanh, mặc dù thỉnh thoảng y lại thở dài não nề. Tiểu Quân đã đi rồi nhưng Thường Nhẫn vẫn khoác vẻ trầm cảm chối bỏ mình.
Trong sự cô tịch bất động đó, bất chợt Thường Nhẫn đấm một thoi quyền bằng cánh tay còn lại xuống sàn thuyền. Y nghiến răng gằn từng tiếng :
- Tại sao ta phải cầm kiếm... Tại sao ta phải cầm kiếm? Tại sao... Tại sao...
Y bật lên tràng cười tợ những tiếng khóc thảm thê, u uất rồi lại rên rỉ như kẻ cuồng si :
- Tại sao... Ông trời... Tại sao ta muốn quên ta, mà ông trời cứ bắt ta phải trở thành một kiếm thủ... Tại sao chứ?
Có tiếng chân người khẽ vang lên sau lưng Thường Nhẫn. Bước chân này Thường Nhẫn đoán chắc là của Đồng Tiểu Linh.
Y rít lên bằng chất giọng cay độc, oán hờn :
- Hãy tránh xa ta ra... Hãy tránh xa ta ra... Thường Nhẫn này không muốn gặp ai... không muốn gặp ai.
Quả đúng như Thường Nhẫn nghĩ, tiếng Tiểu Linh cất lên bằng một chất giọng buồn cay vẻ hờn trách :
- Tiểu Quân đã đi rồi, và Tiểu Linh cũng muốn thông báo cho Thường các hạ biết, tất cả các tỷ tỷ cũng đã rời bỏ Lâu thuyền mà đi rồi. Bây giờ đến lượt Tiểu Linh rời thuyền để cho các hạ được ở lại trong sự cô đơn của các hạ. Ý này cũng là của Tiểu Quân muốn gởi lại cho tỷ muội chúng tôi.
Thường Nhẫn lắp bắp nói :
- Mọi người... Mọi người đi hết rồi sao?
- Đi hết rồi... Và Lâu thuyền từ nay chẳng còn chủ nhân. Nó sẽ trở thành con thuyền ma trên dòng Hoàng Giang.
Vẻ mặt Thường Nhẫn căng thẳng tột cùng :
- Tại sao mọi người lại bỏ đi?
- Tiểu Quân đã đi, nên chiếc Lâu thuyền này không một ai muốn ở lại nữa.
Tiểu Linh đặt xuống trước mặt Thường Nhẫn thanh huyết kiếm đã bọc lụa cẩn thận.
Nàng nhìn Thường Nhẫn nói :
- Thanh kiếm này của Thường kiếm khách, các hạ hãy giữ lại. Trước khi đi Tiểu Quân có nói, kiếm là thần của kiếm thủ, là vật bất ly thân. Thanh Huyết kiếm này của Thường Nhẫn kiếm khách, nên nó phải trở về với chủ nhân của nó.
Tiểu Linh thở dài một tiếng, toan quay lưng phi thân xuống chiếc thuyền nan, nàng chưa kịp thoát đi thì đột ngột bốn hắc y nhân che mặt phi thân lên khoang thuyền. Bốn người này chẳng hề nói nửa lời. Cả bốn đồng loạt rút trường kiếm công thẳng Tiểu Linh.
Tiểu Linh quát lớn :
- Các người là ai?
Mặc cho Tiểu Linh thét quát, bốn gã hắc y nhân không màng đến lời của nàng, vung kiếm xuất ra một lúc ba chiêu nhanh không thể tả.
Thường Nhẫn biến sắc, quát lớn :
- Dừng tay...
Tiếng quát của Thường Nhẫn còn đọng trên hai cánh môi thì Tiểu Linh đã bị thúc thủ rồi.
Ba gã hắc y nhân thộp trảo công vào thân ảnh nàng nhấc bổng lên.
Tiểu Ling cầu cứu Thường Nhẫn :
- Cứu tôi với!
Thường Nhẫn giờ đây làm gì có bản lĩnh để cứu được nàng, gã chỉ còn biết đưa cặp mắt bất lực nhìn Tiểu Linh bị ba gã hắc y nhân mang xuống thuyền nan.
Trên khoang thuyền còn lại một tên hắc y nhân. Gã đứng dạng chân đối mặt với Thường Nhẫn. Y cười khẩy một tiếng. Tiếng cười nghe thật dị kỳ. Sau tiếng cười đó, hắc y nhân phóng kiếm, cất thành một ánh chớp bạc cầu vòng, tiện ngọt búi tóc của họ Thường.
Thế kiếm của đối phương quá mãnh liệt, Thường Nhẫn chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết. Hắn chỉ hơi ngạc nhiên khi gã Hắc y nhân không lấy mạng y mà chỉ dụng kiếm cắt tiện búi tóc mà thôi.
Thần sắc Thường Nhẫn bây giờ trông chẳng khác một tên Cái bang thô kệch, với mái tóc nham nhở.
Hắc y nhân cười gằn một tiếng nữa, y lắc đầu nhìn Thường Nhẫn bằng cặp mắt khinh miệt. Y nheo mày, rồi quay nhìn khoang thuyền.
Thường Nhẫn nghẹn giọng nói :
- Ngươi là ai?
Hắc y nhân nhún vai, chẳng thốt lời nào. Gã thản nhiên lấy đá lửa trong thắt lưng đánh vào một nhúm mồi.
Thường Nhẫn hoảng kinh :
- Ngươi định đốt chiếc Lâu thuyền này?
Hắc y nhân quay lại đối nhãn với gã, rồi lạnh nhạt gật đầu. Sau cái gật đầu đó, Hắc y nhân quẳng mồi lửa vào trong khoang thuyền.
Y cất tràng cười khanh khách, rồi thản nhiên phi thân xuống chiếc thuyền nan mà đồng bọn của y đã chờ sẵn. Con thuyền tách khỏi Lâu thuyền, nhanh chóng lướt ra xa.
Thường Nhẫn lao vào trong khoang thuyền, nhưng lửa đã bén vào các vật dụng, bốc cháy lớn rồi. Thường Nhẫn như con rối nhưng chẳng biết làm cách gì khả dĩ có thể giữ được chiếc Lâu thuyền. Lửa bốc lên chẳng mấy chốc đã phủ trùm Lâu thuyền.
Thường Nhẫn chỉ kịp xuống chiếc nan thuyền còn lại để rời con thuyền đã hóa thành ngọn lửa khổng lồ trên dòng Hoàng Giang.
Trên con thuyền nan tợ chiếc lá khóm trôi giữa dòng lũ dữ, Thường Nhẫn thất thần nhìn chiếc Lâu thuyền của Tiểu Quân. Một lần nữa gã lại tự trách mình, trách người và trách cả ông tạo sao cứ mãi khoác lên số phận gã những điều cay nghiệt xót xa.
Xa xa trên chiếc thuyền nan ẩn hình trong màn sương nước, tiếng cười của bọn Hắc y nhân cất lên tưởng như muôn ngàn tiếng sét dội thẳng vào thính nhĩ của Thường Nhẫn.
Nghe tiếng cười đó, khuôn mặt của Thường Nhẫn đanh hẳn lại. Gã rít lên với tất cả nỗi phẫn uất của mình :
- Thường Nhẫn... Ngươi có còn là người không?
Y ôm thanh huyết kiếm ngồi bệt xuống khoang thuyền, ánh mắt ngầu đục, vời vợi nhìn lên bầu trời đầy sao. Y tơ tưởng ngày nào đó sẽ hóa thân thành một vì sao ẩn khuất trên bầu trời.
Thường Nhẫn nhìn lại thanh Huyết kiếm. Tay y đặt vào đốc kiếm :
- Ta đã trót là Tử Kiếm, dù có muốn chối bỏ mày, cuối cùng mày cũng không lìa xa ta.
Thường Nhẫn nghiến răng từ từ rút thanh kiếm máu ra khỏi vỏ. Y thở gấp :
- Thường Nhẫn đã là Tử Kiếm và sẽ vĩnh viễn là Tử Kiếm.
Trên chiếc thuyền nan kia, bốn gã Hắc y nhân đã trút bỏ vuông luạ đen che dung diện. Họ chẳng phải ai xa lạ mà chính là Ngân Đài, Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân.
Tiểu Linh hỏi :
- Sư Sư tỷ tỷ... Thường Nhẫn như thế nào khi Lâu thuyền bốc cháy?
- Tỷ tỷ cũng không biết... Nếu như y trở lại với đời thường tất không chết trong ngọn lửa kia, bằng không gã cũng chẳng nên sống làm gì nữa.
Trân Trân nhìn ngọn lửa từ Lâu thuyền :
- Chúng ta đã đốt Lâu thuyền theo ý Tiểu Quân.
Cúc Cúc thở dài :
- Từ nay trên dòng Hoàng Giang chẳng còn Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”. Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi.
Tiểu Linh hỏi Cúc Cúc :
- Tại sao Tiểu Quân muốn đốt Lâu thuyền?
- Giọt nước sau cùng sẽ làm tràn ly uất hận trong con người gã Tử Kiếm.
Ngân Đài nắm tay Tiểu Linh :
- Tiểu Quân muốn kéo Thường Nhẫn ra khỏi cuộc sống trầm mặc để trở về với đời thường.
Cúc Cúc thở ra :
- Sao Tiểu Quân muốn Thường Nhẫn phải là Tử Kiếm?
Sư Sư dõi mắt nhìn ngọn lửa xa xa, chiếc Lâu thuyền như miếng mồi ngon từ từ chui vào dòng Hoàng Giang. Khi ngọn lửa đỏ tắt ngúm chẳng để lại dấu tích gì, nàng mới quay lại nhìn mọi người, nói :
- Có lẽ Tiểu Quân nghĩ đến giang hồ nhiều hơn bản thân mình.
Tiểu Linh nói :
- Các vị tỷ tỷ... Bây giờ chúng ta đi đâu?
Ngân Đài nhướng mày :
- Chỉ có một nơi chúng ta phải đến.
Sư Sư nhìn Thúy Ngân Đài :
- Ý Ngân Đài muốn nói đến Kim cung?
Ngân Đài lắc đầu :
- Tiểu Quân không muốn chúng ta đến Kim cung.
- Lâu thuyền đã chìm rồi, chúng ta đi đâu bây giờ? Không đến Kim cung chẳng lẽ lại đến Thiếu Lâm tự sao?
- Cũng không đến Thiếu Lâm tự.
- Ngân Đài. Vậy chúng ta đi đâu?
- Tứ Hải quán.
Tiểu Linh cau mày :
- Tại sao chúng ta phải đến Tứ Hải quán.
Ngân Đài nhìn Tiểu Linh :
- Trước đây, Tiểu Linh không có ý thâu tóm Tứ Hải quán của họ Đỗ à?
- Tiểu Linh chỉ hành sự như vậy để tìm tung tích Đồng đại ca mà thôi.
- Vậy bây giờ Tiểu Linh còn giữ ý đó không?
- Tất nhiên vẫn còn chứ... Tiểu Linh chưa tìm được tung tích của Đồng đại ca mà.
- Nếu như Tiểu Linh còn giữ ý niệm đó thì chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.
Trân Trân mỉm cười nói :
- Ngân Đài nói rất có lý, chúng ta đã mất Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” tất phải tìm một chỗ nào đó thế vào chứ.
Cúc Cúc nói :
- Chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.
Nàng nhìn Ngân Đài :
- Theo Ngân Đài... Nếu Tiểu Quân không... thì sẽ tìm chúng ta ở Tứ Hải quán chứ?
Ngân Đài gật đầu :
- Ngân Đài nghĩ như vậy.
Tiểu Linh mỉm cười :
- Thế thì không bàn gì nữa. Chúng ta đến Trường An.
Sương khuya đọng ướt cả lớp vải trang y mà tưởng như y chẳng hề cảm nhận được cái lạnh xé da cắt thịt, lẫn sự cô tịch nặng nề vây bọc xung quanh, mặc dù thỉnh thoảng y lại thở dài não nề. Tiểu Quân đã đi rồi nhưng Thường Nhẫn vẫn khoác vẻ trầm cảm chối bỏ mình.
Trong sự cô tịch bất động đó, bất chợt Thường Nhẫn đấm một thoi quyền bằng cánh tay còn lại xuống sàn thuyền. Y nghiến răng gằn từng tiếng :
- Tại sao ta phải cầm kiếm... Tại sao ta phải cầm kiếm? Tại sao... Tại sao...
Y bật lên tràng cười tợ những tiếng khóc thảm thê, u uất rồi lại rên rỉ như kẻ cuồng si :
- Tại sao... Ông trời... Tại sao ta muốn quên ta, mà ông trời cứ bắt ta phải trở thành một kiếm thủ... Tại sao chứ?
Có tiếng chân người khẽ vang lên sau lưng Thường Nhẫn. Bước chân này Thường Nhẫn đoán chắc là của Đồng Tiểu Linh.
Y rít lên bằng chất giọng cay độc, oán hờn :
- Hãy tránh xa ta ra... Hãy tránh xa ta ra... Thường Nhẫn này không muốn gặp ai... không muốn gặp ai.
Quả đúng như Thường Nhẫn nghĩ, tiếng Tiểu Linh cất lên bằng một chất giọng buồn cay vẻ hờn trách :
- Tiểu Quân đã đi rồi, và Tiểu Linh cũng muốn thông báo cho Thường các hạ biết, tất cả các tỷ tỷ cũng đã rời bỏ Lâu thuyền mà đi rồi. Bây giờ đến lượt Tiểu Linh rời thuyền để cho các hạ được ở lại trong sự cô đơn của các hạ. Ý này cũng là của Tiểu Quân muốn gởi lại cho tỷ muội chúng tôi.
Thường Nhẫn lắp bắp nói :
- Mọi người... Mọi người đi hết rồi sao?
- Đi hết rồi... Và Lâu thuyền từ nay chẳng còn chủ nhân. Nó sẽ trở thành con thuyền ma trên dòng Hoàng Giang.
Vẻ mặt Thường Nhẫn căng thẳng tột cùng :
- Tại sao mọi người lại bỏ đi?
- Tiểu Quân đã đi, nên chiếc Lâu thuyền này không một ai muốn ở lại nữa.
Tiểu Linh đặt xuống trước mặt Thường Nhẫn thanh huyết kiếm đã bọc lụa cẩn thận.
Nàng nhìn Thường Nhẫn nói :
- Thanh kiếm này của Thường kiếm khách, các hạ hãy giữ lại. Trước khi đi Tiểu Quân có nói, kiếm là thần của kiếm thủ, là vật bất ly thân. Thanh Huyết kiếm này của Thường Nhẫn kiếm khách, nên nó phải trở về với chủ nhân của nó.
Tiểu Linh thở dài một tiếng, toan quay lưng phi thân xuống chiếc thuyền nan, nàng chưa kịp thoát đi thì đột ngột bốn hắc y nhân che mặt phi thân lên khoang thuyền. Bốn người này chẳng hề nói nửa lời. Cả bốn đồng loạt rút trường kiếm công thẳng Tiểu Linh.
Tiểu Linh quát lớn :
- Các người là ai?
Mặc cho Tiểu Linh thét quát, bốn gã hắc y nhân không màng đến lời của nàng, vung kiếm xuất ra một lúc ba chiêu nhanh không thể tả.
Thường Nhẫn biến sắc, quát lớn :
- Dừng tay...
Tiếng quát của Thường Nhẫn còn đọng trên hai cánh môi thì Tiểu Linh đã bị thúc thủ rồi.
Ba gã hắc y nhân thộp trảo công vào thân ảnh nàng nhấc bổng lên.
Tiểu Ling cầu cứu Thường Nhẫn :
- Cứu tôi với!
Thường Nhẫn giờ đây làm gì có bản lĩnh để cứu được nàng, gã chỉ còn biết đưa cặp mắt bất lực nhìn Tiểu Linh bị ba gã hắc y nhân mang xuống thuyền nan.
Trên khoang thuyền còn lại một tên hắc y nhân. Gã đứng dạng chân đối mặt với Thường Nhẫn. Y cười khẩy một tiếng. Tiếng cười nghe thật dị kỳ. Sau tiếng cười đó, hắc y nhân phóng kiếm, cất thành một ánh chớp bạc cầu vòng, tiện ngọt búi tóc của họ Thường.
Thế kiếm của đối phương quá mãnh liệt, Thường Nhẫn chỉ còn biết nhắm mắt chờ chết. Hắn chỉ hơi ngạc nhiên khi gã Hắc y nhân không lấy mạng y mà chỉ dụng kiếm cắt tiện búi tóc mà thôi.
Thần sắc Thường Nhẫn bây giờ trông chẳng khác một tên Cái bang thô kệch, với mái tóc nham nhở.
Hắc y nhân cười gằn một tiếng nữa, y lắc đầu nhìn Thường Nhẫn bằng cặp mắt khinh miệt. Y nheo mày, rồi quay nhìn khoang thuyền.
Thường Nhẫn nghẹn giọng nói :
- Ngươi là ai?
Hắc y nhân nhún vai, chẳng thốt lời nào. Gã thản nhiên lấy đá lửa trong thắt lưng đánh vào một nhúm mồi.
Thường Nhẫn hoảng kinh :
- Ngươi định đốt chiếc Lâu thuyền này?
Hắc y nhân quay lại đối nhãn với gã, rồi lạnh nhạt gật đầu. Sau cái gật đầu đó, Hắc y nhân quẳng mồi lửa vào trong khoang thuyền.
Y cất tràng cười khanh khách, rồi thản nhiên phi thân xuống chiếc thuyền nan mà đồng bọn của y đã chờ sẵn. Con thuyền tách khỏi Lâu thuyền, nhanh chóng lướt ra xa.
Thường Nhẫn lao vào trong khoang thuyền, nhưng lửa đã bén vào các vật dụng, bốc cháy lớn rồi. Thường Nhẫn như con rối nhưng chẳng biết làm cách gì khả dĩ có thể giữ được chiếc Lâu thuyền. Lửa bốc lên chẳng mấy chốc đã phủ trùm Lâu thuyền.
Thường Nhẫn chỉ kịp xuống chiếc nan thuyền còn lại để rời con thuyền đã hóa thành ngọn lửa khổng lồ trên dòng Hoàng Giang.
Trên con thuyền nan tợ chiếc lá khóm trôi giữa dòng lũ dữ, Thường Nhẫn thất thần nhìn chiếc Lâu thuyền của Tiểu Quân. Một lần nữa gã lại tự trách mình, trách người và trách cả ông tạo sao cứ mãi khoác lên số phận gã những điều cay nghiệt xót xa.
Xa xa trên chiếc thuyền nan ẩn hình trong màn sương nước, tiếng cười của bọn Hắc y nhân cất lên tưởng như muôn ngàn tiếng sét dội thẳng vào thính nhĩ của Thường Nhẫn.
Nghe tiếng cười đó, khuôn mặt của Thường Nhẫn đanh hẳn lại. Gã rít lên với tất cả nỗi phẫn uất của mình :
- Thường Nhẫn... Ngươi có còn là người không?
Y ôm thanh huyết kiếm ngồi bệt xuống khoang thuyền, ánh mắt ngầu đục, vời vợi nhìn lên bầu trời đầy sao. Y tơ tưởng ngày nào đó sẽ hóa thân thành một vì sao ẩn khuất trên bầu trời.
Thường Nhẫn nhìn lại thanh Huyết kiếm. Tay y đặt vào đốc kiếm :
- Ta đã trót là Tử Kiếm, dù có muốn chối bỏ mày, cuối cùng mày cũng không lìa xa ta.
Thường Nhẫn nghiến răng từ từ rút thanh kiếm máu ra khỏi vỏ. Y thở gấp :
- Thường Nhẫn đã là Tử Kiếm và sẽ vĩnh viễn là Tử Kiếm.
Trên chiếc thuyền nan kia, bốn gã Hắc y nhân đã trút bỏ vuông luạ đen che dung diện. Họ chẳng phải ai xa lạ mà chính là Ngân Đài, Cúc Cúc, Sư Sư và Trân Trân.
Tiểu Linh hỏi :
- Sư Sư tỷ tỷ... Thường Nhẫn như thế nào khi Lâu thuyền bốc cháy?
- Tỷ tỷ cũng không biết... Nếu như y trở lại với đời thường tất không chết trong ngọn lửa kia, bằng không gã cũng chẳng nên sống làm gì nữa.
Trân Trân nhìn ngọn lửa từ Lâu thuyền :
- Chúng ta đã đốt Lâu thuyền theo ý Tiểu Quân.
Cúc Cúc thở dài :
- Từ nay trên dòng Hoàng Giang chẳng còn Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc”. Tất cả đã lùi vào quá khứ rồi.
Tiểu Linh hỏi Cúc Cúc :
- Tại sao Tiểu Quân muốn đốt Lâu thuyền?
- Giọt nước sau cùng sẽ làm tràn ly uất hận trong con người gã Tử Kiếm.
Ngân Đài nắm tay Tiểu Linh :
- Tiểu Quân muốn kéo Thường Nhẫn ra khỏi cuộc sống trầm mặc để trở về với đời thường.
Cúc Cúc thở ra :
- Sao Tiểu Quân muốn Thường Nhẫn phải là Tử Kiếm?
Sư Sư dõi mắt nhìn ngọn lửa xa xa, chiếc Lâu thuyền như miếng mồi ngon từ từ chui vào dòng Hoàng Giang. Khi ngọn lửa đỏ tắt ngúm chẳng để lại dấu tích gì, nàng mới quay lại nhìn mọi người, nói :
- Có lẽ Tiểu Quân nghĩ đến giang hồ nhiều hơn bản thân mình.
Tiểu Linh nói :
- Các vị tỷ tỷ... Bây giờ chúng ta đi đâu?
Ngân Đài nhướng mày :
- Chỉ có một nơi chúng ta phải đến.
Sư Sư nhìn Thúy Ngân Đài :
- Ý Ngân Đài muốn nói đến Kim cung?
Ngân Đài lắc đầu :
- Tiểu Quân không muốn chúng ta đến Kim cung.
- Lâu thuyền đã chìm rồi, chúng ta đi đâu bây giờ? Không đến Kim cung chẳng lẽ lại đến Thiếu Lâm tự sao?
- Cũng không đến Thiếu Lâm tự.
- Ngân Đài. Vậy chúng ta đi đâu?
- Tứ Hải quán.
Tiểu Linh cau mày :
- Tại sao chúng ta phải đến Tứ Hải quán.
Ngân Đài nhìn Tiểu Linh :
- Trước đây, Tiểu Linh không có ý thâu tóm Tứ Hải quán của họ Đỗ à?
- Tiểu Linh chỉ hành sự như vậy để tìm tung tích Đồng đại ca mà thôi.
- Vậy bây giờ Tiểu Linh còn giữ ý đó không?
- Tất nhiên vẫn còn chứ... Tiểu Linh chưa tìm được tung tích của Đồng đại ca mà.
- Nếu như Tiểu Linh còn giữ ý niệm đó thì chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.
Trân Trân mỉm cười nói :
- Ngân Đài nói rất có lý, chúng ta đã mất Lâu thuyền “Nghê Thường vũ y khúc” tất phải tìm một chỗ nào đó thế vào chứ.
Cúc Cúc nói :
- Chúng ta sẽ đến Tứ Hải quán.
Nàng nhìn Ngân Đài :
- Theo Ngân Đài... Nếu Tiểu Quân không... thì sẽ tìm chúng ta ở Tứ Hải quán chứ?
Ngân Đài gật đầu :
- Ngân Đài nghĩ như vậy.
Tiểu Linh mỉm cười :
- Thế thì không bàn gì nữa. Chúng ta đến Trường An.
/62
|