Có thể vận dụng lực lượng của chính mình có thể nói tựa như được ăn một bữa tiệc lớn mong chờ đã lâu. Chân nguyên trong cơ thể Sở Nghị Phong vận hành dựa theo lộ tuyến của Lôi tiêu thần đạo kinh. Cùng lúc đó chung quanh Kim Đan không ngừng loé lên từng đạo tia chớp, đồng thời từng đạo tia chớp cũng oanh kích phong ấn còn lại.
Oanh kích lúc này hoàn toàn khác vừa rồi. Lúc trước là mượn lực bên ngoài còn bây giờ là năng lượng tia chớp của chân nguyên trong cơ thể dựa theo ý chí Sở Nghị Phong sinh ra lôi điện. Không còn đơn giản oanh kích mà là hoá luyện hấp thu.
Phong ấn cũng là năng lượng mà Lôi tiêu thần đạo kinh có thể luyện hoá.
Chỗ khuyết của phong ấn càng lúc càng lớn. Sở Nghị Phong có thể vận hành chân nguyên càng lúc càng nhiều mà tốc độ luyện hoá lại càng nhanh hơn. Sở Nghị Phong lúc này không có thời gian nghĩ ngợi mà chỉ có thể vận hành hết sức chân nguyên luyện hoá phong ấn.
Cùng lúc đó chân nguyên trong cơ thể đồng thời cũng vận hành chữa trị kinh mạch bị tổn thương cùng với xương cốt cơ nhục.
Kinh mạch sau khi bị lôi điện oanh kích nay được chữa trị lại cho năng lượng điện lưu đi qua nhanh hơn. Khi bị năng lượng lôi điện tản mát ra khắp cơ thể đã làm tổn thương cơ nhục, nhưng sau khi khôi phục lại càng thêm cứng rắn. Các tế bào thêm gắn kết chặt chẽ, mật độ càng cao hơn làm xương cốt cứng lên không ít.
Toàn bộ năng lượng lôi điện còn tồn động lại trong tay bị Sở Nghị Phong mang đến Kim Đan. Kim Đan không ngừng toả ra quang mang do Chanh Sắc từ từ hướng màu vàng biến đổi vì vậy tu vi của Sở Nghị Phong cũng gia tăng không ngừng tiến vào Chanh Lôi hậu kỳ.
Phá mở phong ấn, đem toàn bộ thương tích tu bổ xong, Sở Nghị Phong không hề vội vã. Chỉ là bắt đầu từ từ tu luyện, mặc dù còn lại một bộ phận năng lượng phong ấn nhưng Sở Nghị Phong thấy kinh mạch biến đổi cũng ngừng lại. Vì theo Lôi tiêu thần đạo kinh ghi lại khi tu luyện có cảm giác thì đã tới cực hạn.
Sở Nghị Phong lúc này đã có thể từ trữ vật giới chỉ lấy ra Kim Giản. Nhưng không muốn sau này phải mang ra lần nữa nên hắn bắt đầu xem xét toàn diện một lần, từ đó đối với Lôi tiêu thần đạo kinh có một sự cảm ngộ toàn diện vô cùng lớn.
Lúc này đây kẻ mê học là Sở Nghị Phong đã nghiên cứu Lôi tiêu thần đạo kinh vô cùng thấu đáo. Biết chú ý đến khả năng quan trọng của Lôi tiêu thần đạo kinh là luyện hoá hết thảy năng lượng. Nguyên lai Lôi tiêu thần đạo kinh có ghi lại người tu luyện Lôi tiêu thần đạo kinh dùng chính mình làm vật dẫn, lợi dụng lôi điện làm thủ đoạn, thay đổi tính chất tất cả năng lượng tự nhiên hoá thành chân nguyên của chính mình.
Thân thể và lôi điện vứa hô vừa ứng. Thân thể là bình chứa, càng lớn càng chứa nhiều năng lượng, tu vị lại càng tăng cao. Đồng thời sinh ra năng lượng lôi điện càng lớn, mà lôi điện càng mạnh thì tẩy luyện năng lượng càng tinh thuần lại làm cho năng lực tu vị gia tăng. Cứ tuần hoàn như vậy, tu vi tu luyện gia càng ngày càng cao.
Lôi tiêu thần đạo kinh ghi lại phương pháp chuyên môn làm sao đem dị chủng năng lượng luyện hoá, nếu lúc này Sở Nghị Phong bị phong ấn hắn có thể dễ dàng phá giải phong ấn.
Mà sau khi biết phương pháp này Sở Nghị Phong bắt đầu luyện hoá năng lượng phong ấn còn sót lại trong cơ thể. Tâm thần chìm vào trong cơ thể có thể thấy rõ ràng phần phong ấn còn lại đang được các tia lôi điện thật nhỏ bao quanh, không ngừng oanh kích, từ từ luyện hoá biến thành những tia nhỏ năng lượng tiến vào trong vòng tuần hoàn năng lượng của cơ thể rồi lại tiến về Đan điền, biến thành tu vi của chính mình.
Mặc dù bị cầm tù nhưng lúc này Sở Nghị Phong không còn cảm giác cô độc. Bây giờ hắn chìm đắm trong trạng thái tu luyện tuyệt vời.
Thời gian bất giác trôi qua đã một năm sau. Bất quá Triệu Vân một năm sau lại xuất hiện.
Sở Nghị Phong đang ngồi luyện hoá một chút phong ấn còn lại thì Triệu Vân đã xuất hiện bên ngoài kết giới không một tiếng động.
Sở Nghị Phong lúc đầu bị phong ấn chân nguyên không có một chút cảm giác nhưng sau khi chân nguyên thay đổi đã có thể phát hiện một chút thay đổi bên ngoài kết giới, tuy nhiên kết giới thật sự có chút trở lực đối với thần thức.
Sở Nghị Phong. A, tiểu tử” Triệu vân cao giọng nói: Chân nguyên đã bị phong ấn còn tu luyện cái gì nữa?
Bởi vì Sở Nghị Phong còn ở trong kết giới cho nên Triệu Vân cũng không phát hiện Sở Nghị Phong đã phá mở phong ấn, trên người tràn ngập chân nguyên.
Thế thì sao?” Sở Nghị Phong có chút không nhịn được, hắn bây giờ không muốn nói chuyện cùng bất kỳ kẻ nào.
Ah, thanh âm rất lớn, xem ra ngươi cũng không tệ. Ta cũng an tâm” Triệu Vân giọng nói có chút ngượng ngập.
Ngươi đến đây chỉ để nói vậy?”
Là ta có chút bận rộn không thường xuyên đến xem xét ngươi, bất quá ngươi bây giờ có vẻ tốt. Ta đối với Dĩnh Hành cũng có giao ước nhưng vài ngày nữa ta có việc phải đi. Ta sẽ bảo người chiếu cố tốt cho ngươi.
Ngươi phải đi? Có thể mang ta theo không? Sở Nghị Phong nghe được tin đó tâm tư liền rời khỏi việc tu luyện.
Nghĩ gì vậy? ngươi bây giờ là bị giam . Còn muốn theo ta đi?
Ngươi nói gì? Sở Nghị Phong vừa đứng lên được nửa người thì lại ngồi xuống: ”Ngươi không đến xem ta, ta cũng qua được thời gian dài như vậy. Giờ ngươi ra đi, không quản ta, lúc ngươi về ta cũng đã rời đi rồi. Hơn nữa cũng không quay trở lại đây, hừ”
Triệu Vân trừng mắt lên quát: A, tiểu tử ngươi nói chuyện thật khiến người ta tức giận, Nếu ta không chiếu cố ngươi, có lẽ ngươi đã bị lột da rồi. Tưởng rằng bị giam đều yên ổn như ngươi sao, ngươi có nghe tiếng kêu của những kẻ khác không?
Tiếng kêu? tiếng kêu gì? không có nghe thấy. Sở Nghị Phong tựa hồ hiểu ra thời gian dài như vậy không có ai quản hắn, nguyên lai là do Triệu Vân an bài. Còn tiếng thét thảm thiết của kẻ khác hắn căn bản không nghe thấy, bởi vì loại âm thanh này đều bị kết giới ngăn cách.
Hừ, nếu không nể mặt Dĩnh Hành, ta nhất định tự mình giáo huấn ngươi. Dừng lại!” Lúc nói chuyện Triệu Vân không để ý Sở Nghị Phong quay đầu bước đi.
Đối với Sở Nghị Phong mà nói, bất quá là một đoạn thời gian thôi. Cuộc sống lao ngục của hắn không có quá thay đổi, là tại tiến hành tu luyện.
Phong ấn trong cơ thể đều đã luyện hoá hết thành chân nguyên của hắn, mà tu vị của hắn cũng tiến đến Chanh Lôi hậu kỳ, bên trong Chanh Sắc Kim Đan ẩn chứa màu vàng.
Bất quá khi Triệu Vân rời đi thì cuộc sống bình yên của Sở Nghị Phong tựa hồ chấm dứt.
Ngày đã tàn, Sở Nghị Phong đang xem xét một chút pháp quyết phòng ngự công kích. Một tay nắm Kim Giản mang theo trong người lằng lặng nghiên cứu thì nghe tiếng chân bên ngoài truyền đến.
Sở Nghị Phong liền cất Kim Giản, đình chỉ chân nguyên vận hành che giấu tu vi của mình.
Một lát sau, hiện ra trước mắt Sở Nghị Phong là một người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua. Người này một thân béo tốt không ngừng rung động, hai mắt nhỏ dị thường cùng với khuôn mặt thật không hài hoà, như một cái bánh bao gắn hai hạt đậu. Chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt âm hàn chớp động làm cho Sở Nghị Phong cảm thấy trong lòng có một chút không ổn, như có việc gì xấu phát sinh.
/51
|