Thân hình ba người đang đối chiến ở trên không trung đều dừng lại, đối mặt với nhau nhìn nhau một cách khó hiểu. Lưu Đàm thì đi tới bên người Lưu Quánh truyền âm hỏi: Lưu Trưởng Lão, đây là chuyện gì?
Lưu Quánh cũng hơi cau mày, ngẩng đầu lên nhìn kiếp vân trên bầu trời đang cuồn cuộn không ngừng, đồng thời hắn còn nhìn chòng chọc một cách cảnh giác với Dĩnh Hành ở đối diện chỉ sợ đối phương có hành động gì.
Mà rõ ràng lúc này âm dương như đang thành hình, Dĩnh Hành không khỏi kinh hãi hô to: Có người đang ở đây độ kiếp!
Lời vừa dứt, kiếp vân dữ dội trên đỉnh đầu ba người cuồn cuộn vùng lên. Nguyên khí cuồng bạo trong thiên địa cùng kiếp vân trên trời kết hợp lại với nhau tạo nên trận cuồng phong gào thét khiến cho ba người đứng ở trên trời đều có chút bất ổn.
Nhanh rời khỏi nơi này, nếu không chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong kiếp vân đó. Lưu Quánh lập tức lên tiếng nói với Lưu Đàm, đồng thời cũng mặc kệ Dĩnh Hành vội vàng hướng về chỗ xa mà trốn đi. Lưu đàm cũng theo sát theo sau.
Dĩnh Hành vốn định truy đuổi lần nữa nhưng khi nhìn xuống dưới, chính là Hắc Yểm và Ma Linh đang bị trọng thương, hai người bọn họ vẫn còn ở trong phạm vi của kiếp vân. Nếu như mặc kệ bọn họ, bọn họ rất có thể sẽ chết dưới kiếp vân mà không biết bị người nào dẫn xuất. Vì thế hắn tạm thời bỏ qua ý niệm truy kích trong đầu tới cứu đồng bạn của mình trước.
Ba người vừa mới rời khỏi thì trong phương viên mười dặm, âm dương như đã thành hình. Những người ở đây đều cảm giác được hơi thở đáng sợ ẩn chứa trong đó, uy áp tầng tầng lớp lớp so với nhất vị cao thủ mà bọn họ từng gặp qua đều phải cường đại hơn. Cái này là uy của trời đất ( thiên địa chi uy )
Mọi người ở đây đều là người đã vượt qua Nguyên Anh Kỳ. Nhưng trong mắt bọn họ giờ phút này kiếp vân trên bầu trời hiển nhiên không phải là của người vừa mới độ qua sơ kiếp sinh thành Nguyên Anh. Lúc bọn họ vượt qua sơ kiếp thì cả một nửa lớn nhỏ của kiếp vân này cũng không có. Mà bây giờ kiếp vân lớn như vậy hiển nhiên chính là một vị Độ Kiếp Kỳ cao thủ đang độ thiên kiếp.
Thiên kiếp vẫn còn đang ở trong công tác chuẩn bị đã khiến cho vài người ở đây đều cảm giác được áp lực cực độ. Dĩnh Hành mang theo Hắc Yểm và Ma Linh rời ra xa kiếp vân, trông thấy phía dưới kiếp vân nhô ra một âm dương ngư không ngừng xoay tròn, giống như một cái phễu đang xoay lật, bầu không khí trong thiên địa càng trở nên kìm nén, khiến cho người ta hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, phảng phất như một khối đá lớn đè ở trong lòng.
Bất quá trong lòng vài người đều đoán là ai có thể ở Thủy Lao Tinh độ kiếp ?
Đột nhiên lúc này gió lại ngừng thổi. Trong thiên địa càng giống như ngưng kết lại, thực sự quỷ dị. Nhưng trong một sát na, có một đạo lôi điện từ trong âm dương ngư tiết xuất ra ngoài. Lôi điện giống như cự long mang theo uy áp vô biên đánh xuống phía dưới băng nguyên ……..
Thật là một trận kỳ quái, bởi vì nơi đó không có một người nào, kiếp lôi như thế nào lại đánh xuống nơi đó, chẳng nhẽ lão Thiên biến thành ngu ngốc rồi sao?
Khi mọi người ở đây còn đang nghi hoặc, thì một đạo lôi điện thật lớn đã oanh kích trên băng nguyên. Băng tầng dù có dày thêm nữa cũng không có khả năng tiếp thụ được đạo lôi điện to lớn như thế, ngay sau đó liền đánh xuống tạo thành một cái hố lớn, cả Băng Nguyên đều rung chuyển tựa hồ như muốn thật sự tan rã. Một cái kẽ hở băng đá rộng lớn từ cái hố kéo dài ra bốn phía, băng nguyên phát ra thanh âm “Chi nha” giống như là rên rỉ.
Bất quá ngay tại lúc này một bóng người từ trong chiếc hố to dưới băng nguyên đột nhiên bay lên. Trên dưới toàn thân một màu đen nhánh, chỉ là vì điện quang không ngừng lóe lên, khiến người xem bị quáng mắt.
Bất kể là Dĩnh Hành hay là Lưu Quánh, tựa hồ đều cảm giác được người trước mắt có chút quen thuôc, nhưng cũng không nhận ra người này chính là Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong như thế nào lại đột nhiên phải độ kiếp chứ?
Nguyên lai, vì Sở nghị phong muốn tránh né Lưu Quánh đã ném khói độc cho hắn nên nỗ lực tiến vào kết giới. Kết quả là bị kết giới oanh kích không ngừng. Rồi sau đó lợi dụng kết giới dẫn xuất lôi điện luyện hóa một ít độc trong cơ thể, tiếp đó lại mạnh mẽ hấp thu năng lượng của lôi điện trực tiếp nâng cao tu vi của chính mình. Sở Nghị Phong vốn đã đạt tới Chanh Lôi hậu kỳ nên lúc Kim Đan trong cơ thể hấp thu lượng lớn năng lượng đã bắt đầu nhằm Nguyên Anh mà tiến hóa.
Lúc ấy Sở Nghị phong chỉ cảm thấy một trận nổ vang trong cơ thể, từ nơi Đan Điền đột nhiên dũng mãnh xuất ra một cỗ năng lượng rất lớn. Trong nháy mắt chạy khắp toàn thân. Cỗ năng lượng này cùng lôi điện cuồng bạo không giống nhau, nhanh chóng hồi phục thương thế trong cơ thể, xương cốt toàn thân rộ lên âm thanh “吡 ba”. Sở Nghị Phong cảm giác thấy thân thể mình cường tráng lên hơn một tầng, mà lúc lôi điện lại bị dẫn phát tiến vào thân thể hắn thì cũng không cách nào có thể tạo thành tổn thương nữa. Mặc dù lôi điện vẫn còn cuồng bạo như trước, nhưng lại bị trói buộc một cách ngoan ngoãn trong kinh mạch, dựa theo lộ tuyến vận hành kinh mạch vững chắc của Lôi tiêu thần đạo kinh như lời Lan Thần đã nói.
Mà lúc lôi điện được Sở Nghị phong gột rửa luyện hóa tiến vào trong Đan Điền. Sở Nghị Phong phải đem tâm thần chuyển đến Đan Điền, phát hiện Kim Đan màu chanh hoàng đã thay đổi bộ dáng, Kim Đan biến thành một hình người nhỏ khoanh chân ngồi ngay ngắn, cùng một hình dáng với Sở Nghị Phong giống như một Sở Nghị Phong được thu nhỏ lại, chỉ là còn chưa có tóc, bình tĩnh tự nhiên, trên dưới toàn thân một màu hoàng kim làm cho nơi Đan Điền ánh lên kim quang lấp lóe, mà từng đạo thiểm điện quấn quanh bên cạnh Nguyên Anh của hắn, khiến cho Nguyên Anh bản thân càng ngày càng tinh khiết.
Đây chính là Nguyên Anh của Sở Nghị Phong. Nhưng cùng với Nguyên Anh của tu chân bình thường không giống nhau cho nên nó cũng không gọi là Nguyên Anh, Lan Thần nói: trong kinh có ghi lại, đây là Lôi Anh!
Kết giới lúc này vẫn đang không ngừng oanh kích Sở Nghị Phong, nhưng chẳng qua chỉ là để cung cấp năng lượng mới cho hắn mà thôi. Năng lượng cung cấp cho Lôi Anh càng nhiều thì Lôi Anh càng giống như ăn được một loại bổ dược nhanh chóng lớn mạnh, ổn định trạng thái.
Bất quá, khi Nguyên Anh sinh thành sẽ trải qua sơ kiếp. Mặc dù Sở Nghị phong sinh ra Lôi Anh nhưng cũng không ngoại lệ. Vừa mới sinh ra Lôi Anh không lâu hắn liền cảm thấy áp lực trong thiên địa cấp cho hắn. Cũng ngay lúc này, trên bầu trời liền bắt đầu hình thành kiếp vân.
Nhưng Sở Nghị Phong lúc này chẳng những không lo lắng ngược lại còn có một tia chờ mong. Thực lực lúc này của hắn đã đạt mức cao, tự nhiên muốn chống đỡ lại Thiên địa chi uy, cũng là kiểm nghiệm thực lực của mình, hơn nữa, Lôi Tiêu Thần nói kinh mạch vốn chính là tu luyện Lôi điện lực lại há sợ gặp phải lôi điện sao.
Đạo kiếp lôi thứ nhất cũng không có toàn bộ đánh trúng Sở Nghị Phong bởi vì Sở Nghị Phong ở trong băng quật nên được tầng băng rất dày ngăn cản. Vả lại trên đầu hắn còn một tầng kết giới vì thế đạo kiếp lôi đầu tiên là đánh xuống tầng băng dày rồi tiếp đó lại đánh phá kết giới nên năng lượng theo sau còn có hơn phân nửa mới đánh trúng được Sở Nghị Phong.
Sở Nghị Phong vừa cảm giác nhận được lần lôi kiếp đầu tiên oanh kích, cơ thể toàn thân một trận phát run. Mà cho dù kinh mạch trong cơ thể là Hoàng Lôi Kỳ cũng không cách nào thừa nhận thiên địa chi uy như thế. Nhưng đã có rất nhiều lần Sở Nghị Phong trải qua việc như thế này nên không quá để ý, chỉ là dựa theo biện pháp ban đầu tiếp tục để cho năng lượng lôi điện trong kinh mạch tuần hoàn rồi sau đó lại bắt đầu chậm rãi luyện hóa năng lượng tinh khiết theo sau tan vào trong Lôi Anh, cơ thể, xương cốt, trong kinh mạch………
Thiên kiếp chẳng những không mang đến thương tổn lớn, ngược lại còn gia tăng tu vi của hắn. Trải qua lần sơ kiếp này Sở Nghị Phong hưng phấn thét lên, thân hình phóng lên cao. Bởi vì lúc này hắn đã có thể bay rồi.
Đám người Dĩnh hành thậm chí còn nghe được tiếng cười to điên cuồng của Sở Nghị phong. Trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi: Là ai có thể đối với độ kiếp lại khinh thường như thế?
/51
|