Phượng Uyển Dĩnh thấy Sở Nghị Phong gật đầu,vẻ mặt xấu hổ chỉ tăng không giảm.Chỉ là ánh mắt can đảm lên rất nhiều, chăm chăm nhìn làm cho Sở Nghị Phong cảm thấy bối rối.
Tốt lắm,ngươi đã đồng ý rồi, vậy có một chuyện ta cần phải nói với ngươi
Phượng Thiên Sơn vuốt bộ râu dài, chầm chậm nói.
Mời ngài phân phó . Sở Nghị Phong bây giờ có cảm giác so với Phượng Thiên Sơn thấp hơn một lứa . Dù sao con gái người ta đã thành bạn gái cúa mình.
Bây giờ có người có ý với hôn thê của ngươi,ngươi không thể coi như không biết chứ. Phượng Thiên Sơn ánh mắt giảo hoạt nhìn Sở nghị phong
Sở Nghị Phong sớm đã đoán được còn có những ẩn tình khác, thầm nghĩ : Đây rồi, để xem có chuyện gì nào?
Ta đương nhiên không cho phép chuyện như thế xảy ra, ngài nói đó là chuyện gì đi !
Sở Nghị Phong lời thề son sắt, làm bộ ta chẳng sợ cái gì cả ,chắng qua chính hắn cũng biết rằng ,vở tuồng này diễn có chút quá mức rồi.
Ân, nghe nói ngươi cùng với Cố Thiên Bằng vì tranh nhau con gái của ta mà dẫn đến đánh nhau, có chuyện như thế không ? Phượng Thiên Sơn coi như là không thấy, ngược lại khuôn mặt còn hiện lên vẻ mặt trách cứ .
A, chuyện này làm sao có thể, chuyện này.... Sở Nghị Phong vừa nghe đã cảm thấy không đúng ,lời nói của Phượng Thiên Sơn nếu cùng người khác nói.Vậy không phải là thành Sở Nghị Phong chủ động theo đuổi con gái của hắn? Còn là cùng với người khác đánh ghen nữa, vậy Sở Nghị Phong hắn trở thành loại người gì đây ?. Mặc dù việc này ở địa cầu chỗ nào cũng thấy. Nhưng mà, vừa mới đến tu chân giới đã xảy ra việc đó, cũng là chuyện liên quan đến thể diện chứ.
Bất quá đương lúc Sở nghị Phong nhìn thấy ánh mắt ưu sầu của Phượng Uyển Dĩnh thì miệng ngậm chặt lại không nói được câu nào. Trong lòng tức giận thầm nghĩ :“ Tuỳ theo ngươi nói đi
Phượng Thiên Sơn hiển nhiên cũng chẳng muốn nghe Sở Nghị Phong giải thích cái gì cả, hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của mình mà nói:
Ngươi không nhận cũng vô ích, bây giờ người ta tìm đến tận cửa. Hơn nữa Cố Thiên Bằng còn để cha của hắn Cố Minh Hạ đến cầu hôn rồi. Chỉ là Uyển Dĩnh lại không thích hắn , mà ta lại không thể chánh diện cự tuyệt. Cho nên đành phải nói Uyển Dĩnh đã đính hôn rồi, nhưng người ta lại không tin. Ngươi lại đánh cho Cố Thiên Bằng phải bỏ chạy, vậy nên người ta càng không phục. Tìm đến cửa nói lý, nói ngươi không đồng ý thì thôi, làm sao còn đánh người ta. Bởi vậy Cố Thiên Bằng muốn cùng ngươi quyết đấu.
Sở Nghị Phong nghe Phượng thiên Sơn giống như đạo diễn nói về chuyện đó, khuôn mặt đã sớm khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Đối với Phượng Uyển Dĩnh hắn cũng có chút ý nghĩ, nhưng hắn cũng phi thường ghét bị người khác tính kế.
Nhìn thấy Sở Nghị Phong khuôn mặt âm trầm, Phượng Uyển Dĩnh tựa hồ có chút chột dạ, lặng lẽ lui về phía sau Phượng Thiên Sơn. Nhưng Phượng Thiên Sơn coi như không thấy, giống như là hắn tuyệt đối có lý.
Ngài đã nói Phượng cô nương đính hôn rồi, vậy Cố Thiên Bằng còn đòi quyết đấu cái gì nữa?
Ngươi đánh người tại Huyền Y phái, đó là cái sai của Huyền Y phái. Nếu việc này làm lớn lên, Huyền Y phái cùng Thanh Ma Đường phải khai chiến. Ta đành phải nói ngươi chính là hôn phu của Uyển Dĩnh, như vậy đấu tranh của 2 người cùng với 2 môn phái là không có quan hệ. Nha đầu Uyển Dĩnh cũng chính là thích ngươi, cho nên ta đồng ý luôn.
Vốn Sở Nghị phong còn muốn nổi nóng,nhưng lại nghe thấy Phượng Thiên Sơn nói Phượng Uyển Dĩnh thích chính mình, lại quay mặt sang nhìn về phía Phượng Uyển Dĩnh, trên khuôn mắt điềm tĩnh như nước của nàng hiện lên thêm một tia lo âu. Trong lòng tự nhiên cảm thấy đau nhói, cuối cùng để mình bình tĩnh lại.
Nói đi nói lại, nguyên nhân là do mình, ai bảo mình cùng Cố Thiên Bằng đánh nhau làm chi, đành chịu thua thiệt vậy. Sở Nghị Phong bất đắc dĩ nghĩ, mà nghĩ tới đó trong lòng lãnh ý giảm rất nhiều, ngược lại còn có thêm một chút vui sướng không rõ nguyên nhân.....
Được rồi, sự tình đã là như thế, ta Sở Nghị Phong cũng không phải hạng người gặp chuyện gì cũng sợ, không phải là quyết đấu sao, ta Sở Nghị Phong còn phải sợ hắn nữa sao ?. Hôm nay không đánh hắn, sau này quyết đấu ta cũng đánh hắn, dám để ý đến lão bà của ta, hừ.! Sở Nghị Phong ngẩng cao đầu, lạnh giọng nói. Chỉ là câu nói cuối cùng làm cho hai cha con Phượng Uyển Dĩnh và Phượng Thiên Sơn không khỏi cảm thấy sửng sốt. Phượng Uyển Dĩnh cực kì xấu hổ còn Phượng Thiên Sơn lại thoải mái cười lớn.
Quyết đấu tiến hành vào ngày mai, ở trên Quy Linh đảo, ngươi cẩn thận chuẩn bị, ta sẽ không quấy rầy 2 người nói chuyện nữa.
Nói xong Phượng Thiên Sơn cầm nửa chén Trúc Thanh trà lên, uống một hơi cạn sạch, cuối cùng thở ra một hơi dài , cảm thán nói : trà tốt, trà tốt, bây giờ uống mới thấy ngon a.!
Nhìn Phượng Thiên Sơn rời đi, Sở Nghị Phong với Phượng Uyển Dĩnh đứng đối mặt nhìn nhau, đều lúng túng không biết phải làm gì. Cuối cùng chính là Sở Nghị Phong thoải mái một chút nói Phượng cô nương ngồi đi.
Được Phượng Uyển Dĩnh thản nhiên đáp ứng. Sở Nghị Phong nhìn Phượng Uyển Dĩnh, suy nghĩ về chuyện mà Phượng Thiên Sơn nói .Lúc lâu sau, khẽ thở dài nói: Ai, Phượng cô nương, ngươiÁao phải khổ vậy chứ ? ngươi nói chuyện đó ra với ta, sao ta lại không giúp ngươi chứ?
Ta biết ta chẳng là gì trong mắt của Sở công tử, làm cho Sở công từ khó khăn rồi. Phượng Uyển Dĩnh u oán nói.
Sở Nghị Phong hoảng hốt trả lời : Đương nhiên là không phải, Phượng cô nương như là mặt trăng trên cao, lại là con gái của chưởng môn Huyền Y phái, ta chẳng qua chân ướt chân ráo bước vào tu chân giới, chỉ có một mình, ngược lại là ta không xứng với Phượng cô nương.
Sở công tử không cần phải tự hạ thấp mình, thân phận không phải là chính mình quyết định được. Uyển Dĩnh nói những lời đó, tự nhiên là đối với Sở công tử toàn tâm toàn ý, hơn nữa Sở công tử có thể thật lòng nghe ta gảy đàn, Uyển Dĩnh tự nhiên coi công tử là tri kỉ. Phượng Uyển Dĩnh thấp giọng nói, có thể nói ra những lời can đảm như thế, đối với nàng mà nói là lần đầu tiên.
Sở Nghị Phong nghe những lời nói ôn nhu của Phượng Uyển Dĩnh trong lòng nổi sóng, không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cũng được,nếu việc đã như vậy ,hơn nữa lệnh tôn đã ... Sở Nghị Phong trầm ngâm ,tựa hồ không tìm được từ ngữ biểu đạt. Ta chắc chắn vì Phượng cô nương xoá bỏ khó khăn này,chỉ là.....
Việc này qua đi, nếu như Sở công tử không muốn cùng Uyển Dĩnh tương dao, Uyển Dĩnh tuyệt không miễn cưỡng. Phượng Uyển Dĩnh nói chuyện trong mắt đã có chút ướt át.
Sở Nghị Phong thấy trong Phượng Uyển Dĩnh nổi lên tầng nước mắt, cũng không nhẫn tâm nói cái gì nữa, do dự 1 lúc, nói : Nếu Phượng cô nương không chê, ta Sở Nghị Phong nguyện cùng ngươi nắm tay cùng bước trên một con thuyền.
Thật chứ? Phượng Uyển Dĩnh trong mắt chớp động vẻ vui mừng, đôi mắt đẹp nhu tình nhìn Sở Nghị Phong, ba quang lưu chuyển,,trong mắt vẫn còn đọng lại chút nước,
Sở Nghị Phong nhẹ nhàng cười, gật gật đầu. Phượng Uyển Dĩnh trên khuôn mặt lại đỏ thêm lần nữa. Sở Nghị Phong nhìn thấy, đột nhiên nhớ tới bạn gái còn lại ở địa cầu, nhưng lại phát hiện đã không còn nhớ rõ hình dáng của nàng nữa.
Sở Nghị Phong cùng với Phượng Uyển Dĩnh quan hệ cuối cùng đã được xác định. Nhưng lại lập tức phải đối diện với một chuyện tối quan trọng là cùng với Cố Thiên Bằng quyết đấu .Vì vậy Sở Nghị Phong lại bị Phượng Thiên Sơn gọi đến phòng hắn, tử tế thương lượng.
Ta nghe nói ngươi cùng Cố Thiên Bằng giao thủ, rất dễ dàng đánh bại hắn, có chuyện như vậy không ? Phượng Thiên Sơn lúc này đã khôi phục thái độ nho nhã, bất quá Sở Nghị Phong lại nhớ kĩ bộ dáng lúc hắn bức hôn.
Nếu nói dễ dàng cũng không phải, bất quá ta cảm thấy không quá khó Sở Nghị Phong lời nói bình thản, lại có vẻ đã tính trước
Chuyện đó ta tin, bởi với tính cách của Cố Thiên Bằng, nếu không phải hơn kém quá lớn, quyết không dễ dàng mà rời đi, bất quá ta còn có một chút lo lắng.
Lo lắng cái gì ? Sở Nghị Phong hỏi.
Lo lắng trong lúc quyết đấu, Cố Thiên Bằng mượn nhờ ngoại lực, như vậy chúng ta sẽ khó thắng.
Ngoại lực? Ý của Ngài là gì ?
Thanh Ma Đường đường chủ Cố Minh Hạ có một kiện tiên khí”
/51
|