Viên Thiển Tích thật bình tĩnh nói xong, giống như trần thuật một câu chuyện không liên quan đến mình, nhưng Giản Nặc lại nhớ đến dấu vết từng khiến cô đau lòng trên cánh tay kia, thì ra là do vậy. Nhưng, cô chỉ chậm rãi nói: “Cô cho rằng chuyện anh ấy đã làm so với Giản Nặc vĩnh viễn không sánh được, tôi đương nhiên không có tư cách nói một câu cảm ơn với cô. Chỉ có điều, nếu như cô muốn tôi buông tay, tuyệt đối không có khả năng.”
Thật bất ngờ khi Giản Nặc nhạy bén và kiên quyết dứt khoát như thế, Viên Thiển Tích không thể tin được nhìn cô, âm lượng không tự chủ đề cao hơn: “Giản Nặc, cô cái gì cũng không thể cho anh ấy, sự nghiệp của anh ấy cần người giúp sức, cô có thể làm gì vì anh ấy?”
Nhìn thẳng vào mắt Viên Thiển Tích, trên gương mặt trắng nõn như sứ là vẻ quật cường và kiên trì: “Tôi hiểu rõ anh ấy không phải loại người cần phụ nữ trợ giúp trong sự nghiệp, hoặc nói trắng ra, tôi có thể gây nên phiền toái cho anh ấy, nhưng tất cả đều không phải lý do để chúng tôi buông tay.”
Viên Thiển Tích khàn giọng: “Cô đang muốn nhắc nhở tôi là anh ấy yêu cô?”
Con người trong suốt bình thường lại tràn đầy vẻ bất lực, Giản Nặc trầm mặc. Cô
Thật bất ngờ khi Giản Nặc nhạy bén và kiên quyết dứt khoát như thế, Viên Thiển Tích không thể tin được nhìn cô, âm lượng không tự chủ đề cao hơn: “Giản Nặc, cô cái gì cũng không thể cho anh ấy, sự nghiệp của anh ấy cần người giúp sức, cô có thể làm gì vì anh ấy?”
Nhìn thẳng vào mắt Viên Thiển Tích, trên gương mặt trắng nõn như sứ là vẻ quật cường và kiên trì: “Tôi hiểu rõ anh ấy không phải loại người cần phụ nữ trợ giúp trong sự nghiệp, hoặc nói trắng ra, tôi có thể gây nên phiền toái cho anh ấy, nhưng tất cả đều không phải lý do để chúng tôi buông tay.”
Viên Thiển Tích khàn giọng: “Cô đang muốn nhắc nhở tôi là anh ấy yêu cô?”
Con người trong suốt bình thường lại tràn đầy vẻ bất lực, Giản Nặc trầm mặc. Cô
/54
|