1.Khúc nhạc dạo
- ÒA! Bé Ngọc Dương dễ thương như cô nương 16.
Nhà hàng buổi tối thật lộng lẫy sắc màu. Những ánh đèn huyền ảo với đầy đủ các màu sắc pha trộn với nhau tạo nên một ánh sáng diệu kỳ đầy thơ mộng hòa cùng bản tấu nhạc nhẹ nhàng đầy trữ tình thật đúng là khí phách của một đại gia giàu có- thuê hết cả một nhà hàng rộng lớn. Những chiếc bàn trải thảm trắng tinh được xếp ngay ngắn bên cạnh những chiếc ghế phủ lụa mềm mại. Những lọ hoa hồng nhưng còn tươi được đặt trên mỗi bàn. Một chiếc bánh ga tô cao 10 tầng được đặt giữa trung tâm cửa hàng nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Bên cạnh là 100 chiếc ly được xếp theo hình tháp và một chia sâm-phanh còn kín nắp. Không gian trong nhà hàng bỗng trở nên đầy trữ tình và lãng mạn.
Ánh đèn của buổi tối trong nhà hàng không rọi đến bóng đen đằng sau góc khuất của một nhà kho. Nó đang ngồi đó. Thay vì ra giúp mọi người dọn bàn tiệc, nó ngồi tay ôm thùng cải thảo mới chiều nhập về ngửa mặt lên phía mặt tường trắng trên trần, lưng tựa tường, đắm chìm tâm hồn vào bản nhạc ấy. Đó là bản nhạc lần đầu tiên nó được nghe-một bản nhạc mang sắc màu của sự đời, những số phận. Tuy nó có lãng mạn nhưng vẫn toát nên vẻ buồn man mác của một kẻ thất tình. Nhưng chỉ những người yêu nhạc mới cảm nhận được sự sắc sảo trong từng nốt nhạc mà người nghệ sĩ tài ba đó đã sáng tác lên một bản nhạc bất hủ muôn đời như thế. Nghe bản nhạc mà nó nhớ là lại cuộc đời mình trong suốt 16 năm qua nó sống như thế nào. Nó đê mê trong từng khúc nhạc dạo, đếm khẽ từng nốt nhạc mới được tạo nên. Trong lòng nó lúc này như tan chảy từng khúc . Nó hay quá đến mức nó muốn nghe mãi nghe mãi nếu như không ai dừng bản nhạc đó lại.
Đối lập qua bức tường khẽ ánh đèn len lói vào, hắn cũng ngồi bệt xuống đất và cảm nhận cái thú vị khúc nhạc tạo nên. Đầy những sự đời chia sẻ chân thực tạo nên trong khúc nhạc. Hắn cũng hướng đối mắt xa xăm nhìn về một nơi tối đen và nghĩ "Liệu cuộc đời mình sau này cũng sẽ như khúc nhạc buồn này đầy đâu khổ và thật thảm thương".
Có ai bây giờ đang thắc mắc rằng vị đại gia giàu có này lại muốn nhà hàng tấu bản nhạc buồn nhẹ nhàng đầy lãng mạn này không??? Và tại sao lại bao cả một nhà hàng rộng lớn như thế chưa??? Có lẽ các bạn đang thắc mắc.
Bất chợt một giọng ca của một chàng trai vẻ cất lên hòa trong bản nhạc buồn-một giọng điệu ấm áp và dễ mến.
Thoáng giật mình trước giọng hát lạ lùng xen vào bản nhạc mà nó đang thưởng thức. Nó giật mình định ra ngoài xem đó là ai mà lại cướp đi đoạn cuối của khúc nhạc. Nhưng không. Nó đã không đi. Nó giờ đây muốn ở trong bóng tối-nơi luôn dành cho nó một chút yêu thương thầm lặng. Đúng thế, nó yêu bóng tối, yêu cái màu đen huyền bí của bóng tối. Sẽ chẳng ai thấy nó đau khổ, chẳng ai thấy được khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ mất sự sống của nó. Nó thu gọn người vào một góc nhà kho, tay ôm chặt đầu gối, đầu gục xuống nhắm mắt và mân mê trong những suy nghĩ về những chuyện không đâu. hắn thấy bất thường trước khúc cuối bản nhạc vội đứng bật dậy như mới tỉnh được khỏi một giấc mơ của suy tư. Hắn cười trừ:
- CUộc đời cũng chẳng bao giờ suôn sẻ như bản nhạc buồn này.
Thở dài rồi hắn lắc mạnh đầu cho tỉnh lại não bộ sau một khoảng thời gian ngừng suy nghĩ về tiền bạc và danh vọng. "Tỉnh lại đi hỡi kẻ ngu ngốc"
hắn bước ra khỏi khoảng trống trong phòng và quay trở lại công việc.
hắn khóe léo đưa những chiếc ly thủy tinh qua đám người dày đặc ở ngoài.
tạch
Cửa phòng nhà kho vẫn mở. Một nguời đàn ông tò mò bước vào một cách nhẹ nhàng và rón rén.
- òa. Bé Ngọc Dương dễ thương như cô nương 16.- Môt chất giọng quen thuộc vang lên đập tan khoảng lặng mà không gian phòng tạo nên. Là giọng hát lúc nãy.
hai từ "Ngọc Dương" thoáng xuyên qua dây thanh trong màng tai, nó giật mình thức tỉnh sau mọt giấc ngủ ngắn ngủi. Nó dụi mặt rồi ngước mắt lên cố nhìn cho rõ vẻ mặt ai kia. Một khuôn mặt đang cười mãn nguyện.
- Ai đó???- Nó dò hỏi trong lòng cũng đang rộn ràng tưng hửng đầu lo sợ.
- Vị khách VIP tối nay. Tôi muốn em trở nên thật lộng lẫy trước mặt tôi.- Giọng người đàn ông ấy đầy bí ẩn đắc ý.
- Nhưng quý khách là ai??? Tại sao biết tên tôi. Và...
Chưa để nó dứt câu hắn chen ngang.
-Bộ trang phục và mái tóc này sẽ khiến em rất nổi bật. Ngọc Dương hãy ra ngoài ngay bây giờ. Em chỉ có 5 tiếng để cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy của mình mà thôi. Hãy trân trọng khoảng thời gian này.
Nó nhìn người đàn ông đó cho đến khi bóng khuất hắn sau cánh cửa. Người đó thật bí ẩn.
- ÒA! Bé Ngọc Dương dễ thương như cô nương 16.
Nhà hàng buổi tối thật lộng lẫy sắc màu. Những ánh đèn huyền ảo với đầy đủ các màu sắc pha trộn với nhau tạo nên một ánh sáng diệu kỳ đầy thơ mộng hòa cùng bản tấu nhạc nhẹ nhàng đầy trữ tình thật đúng là khí phách của một đại gia giàu có- thuê hết cả một nhà hàng rộng lớn. Những chiếc bàn trải thảm trắng tinh được xếp ngay ngắn bên cạnh những chiếc ghế phủ lụa mềm mại. Những lọ hoa hồng nhưng còn tươi được đặt trên mỗi bàn. Một chiếc bánh ga tô cao 10 tầng được đặt giữa trung tâm cửa hàng nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Bên cạnh là 100 chiếc ly được xếp theo hình tháp và một chia sâm-phanh còn kín nắp. Không gian trong nhà hàng bỗng trở nên đầy trữ tình và lãng mạn.
Ánh đèn của buổi tối trong nhà hàng không rọi đến bóng đen đằng sau góc khuất của một nhà kho. Nó đang ngồi đó. Thay vì ra giúp mọi người dọn bàn tiệc, nó ngồi tay ôm thùng cải thảo mới chiều nhập về ngửa mặt lên phía mặt tường trắng trên trần, lưng tựa tường, đắm chìm tâm hồn vào bản nhạc ấy. Đó là bản nhạc lần đầu tiên nó được nghe-một bản nhạc mang sắc màu của sự đời, những số phận. Tuy nó có lãng mạn nhưng vẫn toát nên vẻ buồn man mác của một kẻ thất tình. Nhưng chỉ những người yêu nhạc mới cảm nhận được sự sắc sảo trong từng nốt nhạc mà người nghệ sĩ tài ba đó đã sáng tác lên một bản nhạc bất hủ muôn đời như thế. Nghe bản nhạc mà nó nhớ là lại cuộc đời mình trong suốt 16 năm qua nó sống như thế nào. Nó đê mê trong từng khúc nhạc dạo, đếm khẽ từng nốt nhạc mới được tạo nên. Trong lòng nó lúc này như tan chảy từng khúc . Nó hay quá đến mức nó muốn nghe mãi nghe mãi nếu như không ai dừng bản nhạc đó lại.
Đối lập qua bức tường khẽ ánh đèn len lói vào, hắn cũng ngồi bệt xuống đất và cảm nhận cái thú vị khúc nhạc tạo nên. Đầy những sự đời chia sẻ chân thực tạo nên trong khúc nhạc. Hắn cũng hướng đối mắt xa xăm nhìn về một nơi tối đen và nghĩ "Liệu cuộc đời mình sau này cũng sẽ như khúc nhạc buồn này đầy đâu khổ và thật thảm thương".
Có ai bây giờ đang thắc mắc rằng vị đại gia giàu có này lại muốn nhà hàng tấu bản nhạc buồn nhẹ nhàng đầy lãng mạn này không??? Và tại sao lại bao cả một nhà hàng rộng lớn như thế chưa??? Có lẽ các bạn đang thắc mắc.
Bất chợt một giọng ca của một chàng trai vẻ cất lên hòa trong bản nhạc buồn-một giọng điệu ấm áp và dễ mến.
Thoáng giật mình trước giọng hát lạ lùng xen vào bản nhạc mà nó đang thưởng thức. Nó giật mình định ra ngoài xem đó là ai mà lại cướp đi đoạn cuối của khúc nhạc. Nhưng không. Nó đã không đi. Nó giờ đây muốn ở trong bóng tối-nơi luôn dành cho nó một chút yêu thương thầm lặng. Đúng thế, nó yêu bóng tối, yêu cái màu đen huyền bí của bóng tối. Sẽ chẳng ai thấy nó đau khổ, chẳng ai thấy được khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ mất sự sống của nó. Nó thu gọn người vào một góc nhà kho, tay ôm chặt đầu gối, đầu gục xuống nhắm mắt và mân mê trong những suy nghĩ về những chuyện không đâu. hắn thấy bất thường trước khúc cuối bản nhạc vội đứng bật dậy như mới tỉnh được khỏi một giấc mơ của suy tư. Hắn cười trừ:
- CUộc đời cũng chẳng bao giờ suôn sẻ như bản nhạc buồn này.
Thở dài rồi hắn lắc mạnh đầu cho tỉnh lại não bộ sau một khoảng thời gian ngừng suy nghĩ về tiền bạc và danh vọng. "Tỉnh lại đi hỡi kẻ ngu ngốc"
hắn bước ra khỏi khoảng trống trong phòng và quay trở lại công việc.
hắn khóe léo đưa những chiếc ly thủy tinh qua đám người dày đặc ở ngoài.
tạch
Cửa phòng nhà kho vẫn mở. Một nguời đàn ông tò mò bước vào một cách nhẹ nhàng và rón rén.
- òa. Bé Ngọc Dương dễ thương như cô nương 16.- Môt chất giọng quen thuộc vang lên đập tan khoảng lặng mà không gian phòng tạo nên. Là giọng hát lúc nãy.
hai từ "Ngọc Dương" thoáng xuyên qua dây thanh trong màng tai, nó giật mình thức tỉnh sau mọt giấc ngủ ngắn ngủi. Nó dụi mặt rồi ngước mắt lên cố nhìn cho rõ vẻ mặt ai kia. Một khuôn mặt đang cười mãn nguyện.
- Ai đó???- Nó dò hỏi trong lòng cũng đang rộn ràng tưng hửng đầu lo sợ.
- Vị khách VIP tối nay. Tôi muốn em trở nên thật lộng lẫy trước mặt tôi.- Giọng người đàn ông ấy đầy bí ẩn đắc ý.
- Nhưng quý khách là ai??? Tại sao biết tên tôi. Và...
Chưa để nó dứt câu hắn chen ngang.
-Bộ trang phục và mái tóc này sẽ khiến em rất nổi bật. Ngọc Dương hãy ra ngoài ngay bây giờ. Em chỉ có 5 tiếng để cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy của mình mà thôi. Hãy trân trọng khoảng thời gian này.
Nó nhìn người đàn ông đó cho đến khi bóng khuất hắn sau cánh cửa. Người đó thật bí ẩn.
/11
|